Khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của Vinh Vương hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Nhi tử chỉ mới mười tuổi, đã hờ hững thận trọng như vậy, ngay cả người làm cha như hắn cũng không biết được trong đầu nhi tử đến cùng là đang suy nghĩ cái gì. Hắn cũng hiểu vì sự tình của thê tử mà nhi tử có bất mãn đối với hắn. Ở trong lòng nhi tử, vị cữu cữu Phùng Hoài Viễn kia còn quan trọng hơn người làm cha như hắn. Trong lòng hắn cũng không thoải mái, nhưng lại không thể nói gì, so với cách Phùng Hoài Viễn luôn chăm sóc và giáo dục nhi tử, thì quả thật hắn còn kém xa.
Cho tới chuyện ở trường đua ngựa hôm qua, làm sao có thể qua mắt được hắn?
Nhưng Hoàng hậu xưa nay lòng dạ nhỏ mọn, lại oán hận hắn nhiều năm, tất nhiên là cũng bất mãn với con trai của hắn. Nếu như lúc này có thể tránh khỏi, cũng không chắc sẽ không có lần hai, lần ba…, hắn lí giải tính tình Hoàng hậu, chỉ có cách để nàng thoải mái trong lòng, mới không tiếp tục tính toán.
Cũng may lúc này chỉ là diễn trò, nhi tử tử chỉ bị thương ngoài da một chút, hai chân đương nhiên là không có vấn đề gì, có điều là nói ra bên ngoài là bị té gãy chân, cần tĩnh dưỡng. Chỉ là, chuyện ngày hôm nay nói cho cùng cũng vạn phần mạo hiểm, nếu như hơi bất cẩn một chút, nhi tử có mệnh hệ gì, ngày sau hắn làm sao có thể giải thích cho thê tử ở dưới cửu tuyền?
Sắc mặt Lục Tông vẫn như ngày thường, một bộ dáng yên tĩnh nội liễm. Vinh Vương cũng là nam tử ngũ đại tam thô*, giờ khắc này không biết phải ở chung với nhi tử như thế nào, chỉ nhìn tiểu Xán Xán ngủ say trong ngực nhi tử, mới nói: “Ta ôm Xán Xán ra ngoài, con nghỉ ngơi cho tốt đi.”
*ngũ đại tam thô (năm lớn ba thô): chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô. (nguồn: Ám Dạ Cung). Ở đây là ẩn dụ Vinh Vương cũng là nam tử, thiếu tinh tế.
Nói xong liền khom lưng muốn ôm tiểu mập mạp đi.
Tay Vinh Vương vừa đụng vào cánh tay của tiểu mập mạp, đã nghe Lục Tông nói: “Không sao.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “...Cha, người bận thì cứ ra ngoài trước đi, ta sẽ chăm sóc biểu muội.”
Vinh Vương vừa nghe, giương mắt nhìn biểu tình nghiêm túc của nhi tử, cười thu tay về, nói: “Cũng được.”
.
Ngày kế khương Lệnh Uyển cố tình nhờ mẫu thân mình nấu canh, dự định cho Lục Tông bồi bổ thân thể.
Nàng cùng Đào ma ma tiến vào trong sân của Lục Tông, vậy mà khi tiểu bàn chân vừa mới quen cửa nẻo nhảy vào, đã thấy trước sân có một nam nhân mặc tử* y bào đứng đó, một tiểu thiếu niên mang kim quan.
*tử: màu tím
Khương Lệnh Uyển vừa thấy thái tử, ý cười trên khuôn mặt nhỏ béo mập lập tức ngưng lại.
Thái tử vừa vặn giương mắt, cũng nhìn thấy tiểu mập mạp mặc một bộ váy mềm màu xanh đứng cách đó không xa. Hắn thấy đôi mắt long lanh ngập nước của bánh bao nhỏ đang ngơ ngác sững sờ nhìn mình, không khỏi nhíu mày.
Đào ma ma ở phía sau Khương lệnh Uyển lại sợ hết hồn, vội bước tới, đỡ Lục tiểu thư nhà mình quỳ gối hành lễ.
Dù sao đây cũng là Thái tử, thực sự không thể đắc tội nổi.
Thái tử thấy khuôn mặt tiểu mập mạp tràn đầy cảnh giác, không khỏi khiến hắn nhớ tới sự tình ngày ấy ở trường đua ngựa, khuôn mặt nhỏ ngày càng âm trầm thêm mấy phần. Hắn nhìn tiểu mập mạp nói: “Cô đáng sợ như thế sao? Tới gần một chút.”
Tuy nói Thái tử mới chỉ là nam oa chín tuổi, nhưng tưởng tượng đến chuyện mà hắn làm với Tiết Vanh, Khương Lệnh Uyển cảm thấy Thái tử so với hài tử cùng lứa bình thường e rằng còn thấu hiểu chuyện nam nữ hơn nhiều. Bằng không...cũng không có chuyện mới chín tuổi đã nghĩ đến việc chọn Thái tử phi. Lần trước Thái tử nhận nhầm người, đánh bậy đánh bạ lại làm Tiết Vanh chịu oan ức. Nếu như nàng không gặp phải, cũng không biết được Thái tử này sẽ làm ra chuyện xấu gì.
Còn nếu hắn dám hôn nàng, nàng liền, nàng liền…
Khuôn mặt bánh bao mập mạp của Khương Lệnh Uyển nhăn nhăn, bất đắc dĩ nói: Nàng có thể làm gì đây?
Thái tử thấy tiểu mập mạp dịch tiểu thân thể từng bước nhỏ đi tới, một bộ dáng như thể hắn sẽ ăn thịt người, cất bước tới gần, thấy nàng muốn lùi lại, liền nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm, ngươi là tiểu tức phụ của Lục tông, cô sẽ không làm gì ngươi.”
Di?
Khương Lệnh Uyển nghe xong ngẩn người.
Nhưng không thể không nói, cách Thái tử xưng hô thật quá hợp khẩu vị.
Khóe miệng Khương Lệnh Uyển uốn cong, mắt to tinh tế đánh giá Thái tử trước mặt, hắn cao hơn nàng rất nhiều, nhìn lên như vậy, giống như có vẻ hợp mắt hơn một chút, dù sao tướng mạo Thái tử cũng rất tốt. Nàng suy nghĩ một chút, mới nhỏ giọng mở miệng hỏi: “Thái tử điện hạ, người đến thăm Tông biểu ca sao?”
Hôm qua nàng ngủ trong lồng ngực Lục Tông, nhưng sau khi Vinh Vương vừa đến, nàng đã tỉnh lại rồi.
Theo như giọng điệu của Vinh Vương cùng Lục Tông, nàng có thể đoán ra lần này Lục Tông bị thương không phải là ngẫu nhiên, mà hôm nay thấy Thái tử tới thăm, nguyên nhân kia đương nhiên là không khó suy đoán. Hoàng hậu cưng chiều Thái tử, cũng may tính tình Thái tử đơn thuần hào sảng không có bị chiều hư, ngày ấy Lục Tông thắng Thái tử, lấy tính tình tính toán chi li của Hoàng hậu, làm sao có thể buông tha Lục Tông?
Hơn nữa, kiếp trước nghe nói, trước khi Hoàng hậu thành thân, người nàng ái mộ lại là Vinh Vương.
Đại khái hồi đó cuộc sống nàng trôi qua quá nhàn nhã, càng cảm thấy hiếu kỳ đối với những chuyện như vậy, đặc biệt là loại tình tình ái ái này,vừa nghe tới, hai mắt liền tỏa sáng. Có điều những lời đồn như vậy cũng không phải chuyện đồn thổi xuông, không có lửa thì làm sao có khói, hơn nữa với dung mạo khí độ của Vinh Vương, tới bây giờ hắn vẫn là một vị mỹ nam tử nhẹ nhàng nho nhã, chứ nói chi đến thời còn trẻ phong lưu, không thì làm sao có thể sinh được một nhi tử tuấn lãng vô song như Lục Tông.
Bởi vì chuyện này, Hoàng hậu đương nhiên ngày càng không thích Lục Tông.
Chỉ là sự tình này xác thực quá oan ức cho Lục Tông, nàng không thể yêu thích nổi vị Hoàng hậu kia suy nghĩ chút gì trong đầu —— ai kêu người ta đi nhằm vào tiểu phu quân của nàng.
Biểu tình của Thái tử giờ phút này có chút nhăn nhó.
Tuổi tác hắn tuy còn nhỏ, nhưng nguyên nhân gì khiến Lục Tông xảy ra chuyện, trong lòng hắn quá rõ ràng. Loại chuyện tương tự thế này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, bây giờ lại tiếp tục lặp lại trên người Lục Tông, hắn càng ngày càng thấy hổ thẹn. Nhưng Thái tử là người coi trọng mặt mũi, bây giờ đi đến trước cửa, nhưng lại không cho phép hạ nhân làm kinh động người bên trong, lại không dám tự mình đi vào, thật sự là mâu thuẫn đến cực điểm.
Thái tử nói: “Lục Tông hắn...thế nào rồi?”
Khương Lệnh Uyển biết Thái tử là hài tử ngạo kiều*, kỳ thực lại rất quan tâm Lục Tông, suy nghĩ một chút liền nhăn nhó nói: “Tông biểu ca bị ngã gãy chân, trên mặt cũng có thật nhiều vết thương, rất nghiêm trọng, nghe đại phu nói phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể đi lại bình thường....” Vừa nói vừa nhăn khuôn mặt bánh bao mập mạp, như thể Lục Tông thật sự bị thương nghiêm trọng như vậy thật.
*ngạo kiều: mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, đây là từ mình đưa vô cho hợp thôi, từ của tác giả hơi khó giải thích, kiểu như Thái tử này là đứa bên ngoài hay đối chọi với LT, nhưng thực chất rất quan tâm )) mình thấy từ ngạo kiều này quá hợp rồi, mấy má hay đọc truyện chắc cũng biết từ này.
Như vậy, Thái tử càng tự trách không ngớt, lại càng không dám đi vào.
Hắn nói: “Vậy...vậy để ta gọi ngự y tới đây xem bệnh cho Lục Tông.”
Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cái, nói: “Cha của Tông biểu ca đã mời đại phu rất lợi hại, có người nói còn lợi hại hơn ngự y trong cung…” Âm thanh tiểu nữ oa ngân nga mềm mại, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Nàng dừng lại một chút, đôi mắt to nhuộm ý cười, nghiễm nhiên là tiểu nữ oa thiên chân vô tà, nói, “Thái tử đến thăm Tông biểu ca sao?”
Thái tử lập tức phản bác: “Cô mới không phải!”
Hắn rũ mắt, ho nhẹ một tiếng, sau lại lẩm bẩm nói. “Cùng lắm sau này cô không tiếp tục tìm hắn tỷ thí…” Rồi quay lại nói với Nguyên Mậu ở phía sau, “Nguyên Mậu, chúng ta hồi cung.”
Khương Lệnh Uyển nhìn Thái tử vội vã rời đi, trong lòng liền nói: thật là một hài tử ngạo kiều.
Chỉ có điều, nếu sau này Thái tử không tiếp tục tỷ thí với Lục Tông nữa, vị Hoàng hậu kia cũng sẽ không thể vô duyên vô cớ trở lại tìm Lục Tông gây phiền phức nữa chứ?
Nghĩ như vậy, tâm tình Khương Lệnh Uyển liền tốt hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xán lạn lên.
Nàng nhấc váy hướng đi vào phía trong phòng, vừa mới tiến vào phòng ngủ, tầm mắt liền nhìn về phía giường nhỏ, phát hiện đệm chăn trên giường nhỏ xốc lên, bên trong căn bản không có ai.
Lục Tông đâu?
Khương Lệnh Uyển nhíu nhíu mày, sau đó đi về phía tịnh thất.
Vừa vào tịnh thất, liền nghe được tiếng nước ào ào, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn Lục Tông trước mặt, thấy hắn đưa lưng về phía mình, đang đứng trước thùng tắm...
Nhi tử chỉ mới mười tuổi, đã hờ hững thận trọng như vậy, ngay cả người làm cha như hắn cũng không biết được trong đầu nhi tử đến cùng là đang suy nghĩ cái gì. Hắn cũng hiểu vì sự tình của thê tử mà nhi tử có bất mãn đối với hắn. Ở trong lòng nhi tử, vị cữu cữu Phùng Hoài Viễn kia còn quan trọng hơn người làm cha như hắn. Trong lòng hắn cũng không thoải mái, nhưng lại không thể nói gì, so với cách Phùng Hoài Viễn luôn chăm sóc và giáo dục nhi tử, thì quả thật hắn còn kém xa.
Cho tới chuyện ở trường đua ngựa hôm qua, làm sao có thể qua mắt được hắn?
Nhưng Hoàng hậu xưa nay lòng dạ nhỏ mọn, lại oán hận hắn nhiều năm, tất nhiên là cũng bất mãn với con trai của hắn. Nếu như lúc này có thể tránh khỏi, cũng không chắc sẽ không có lần hai, lần ba…, hắn lí giải tính tình Hoàng hậu, chỉ có cách để nàng thoải mái trong lòng, mới không tiếp tục tính toán.
Cũng may lúc này chỉ là diễn trò, nhi tử tử chỉ bị thương ngoài da một chút, hai chân đương nhiên là không có vấn đề gì, có điều là nói ra bên ngoài là bị té gãy chân, cần tĩnh dưỡng. Chỉ là, chuyện ngày hôm nay nói cho cùng cũng vạn phần mạo hiểm, nếu như hơi bất cẩn một chút, nhi tử có mệnh hệ gì, ngày sau hắn làm sao có thể giải thích cho thê tử ở dưới cửu tuyền?
Sắc mặt Lục Tông vẫn như ngày thường, một bộ dáng yên tĩnh nội liễm. Vinh Vương cũng là nam tử ngũ đại tam thô*, giờ khắc này không biết phải ở chung với nhi tử như thế nào, chỉ nhìn tiểu Xán Xán ngủ say trong ngực nhi tử, mới nói: “Ta ôm Xán Xán ra ngoài, con nghỉ ngơi cho tốt đi.”
*ngũ đại tam thô (năm lớn ba thô): chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô. (nguồn: Ám Dạ Cung). Ở đây là ẩn dụ Vinh Vương cũng là nam tử, thiếu tinh tế.
Nói xong liền khom lưng muốn ôm tiểu mập mạp đi.
Tay Vinh Vương vừa đụng vào cánh tay của tiểu mập mạp, đã nghe Lục Tông nói: “Không sao.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “...Cha, người bận thì cứ ra ngoài trước đi, ta sẽ chăm sóc biểu muội.”
Vinh Vương vừa nghe, giương mắt nhìn biểu tình nghiêm túc của nhi tử, cười thu tay về, nói: “Cũng được.”
.
Ngày kế khương Lệnh Uyển cố tình nhờ mẫu thân mình nấu canh, dự định cho Lục Tông bồi bổ thân thể.
Nàng cùng Đào ma ma tiến vào trong sân của Lục Tông, vậy mà khi tiểu bàn chân vừa mới quen cửa nẻo nhảy vào, đã thấy trước sân có một nam nhân mặc tử* y bào đứng đó, một tiểu thiếu niên mang kim quan.
*tử: màu tím
Khương Lệnh Uyển vừa thấy thái tử, ý cười trên khuôn mặt nhỏ béo mập lập tức ngưng lại.
Thái tử vừa vặn giương mắt, cũng nhìn thấy tiểu mập mạp mặc một bộ váy mềm màu xanh đứng cách đó không xa. Hắn thấy đôi mắt long lanh ngập nước của bánh bao nhỏ đang ngơ ngác sững sờ nhìn mình, không khỏi nhíu mày.
Đào ma ma ở phía sau Khương lệnh Uyển lại sợ hết hồn, vội bước tới, đỡ Lục tiểu thư nhà mình quỳ gối hành lễ.
Dù sao đây cũng là Thái tử, thực sự không thể đắc tội nổi.
Thái tử thấy khuôn mặt tiểu mập mạp tràn đầy cảnh giác, không khỏi khiến hắn nhớ tới sự tình ngày ấy ở trường đua ngựa, khuôn mặt nhỏ ngày càng âm trầm thêm mấy phần. Hắn nhìn tiểu mập mạp nói: “Cô đáng sợ như thế sao? Tới gần một chút.”
Tuy nói Thái tử mới chỉ là nam oa chín tuổi, nhưng tưởng tượng đến chuyện mà hắn làm với Tiết Vanh, Khương Lệnh Uyển cảm thấy Thái tử so với hài tử cùng lứa bình thường e rằng còn thấu hiểu chuyện nam nữ hơn nhiều. Bằng không...cũng không có chuyện mới chín tuổi đã nghĩ đến việc chọn Thái tử phi. Lần trước Thái tử nhận nhầm người, đánh bậy đánh bạ lại làm Tiết Vanh chịu oan ức. Nếu như nàng không gặp phải, cũng không biết được Thái tử này sẽ làm ra chuyện xấu gì.
Còn nếu hắn dám hôn nàng, nàng liền, nàng liền…
Khuôn mặt bánh bao mập mạp của Khương Lệnh Uyển nhăn nhăn, bất đắc dĩ nói: Nàng có thể làm gì đây?
Thái tử thấy tiểu mập mạp dịch tiểu thân thể từng bước nhỏ đi tới, một bộ dáng như thể hắn sẽ ăn thịt người, cất bước tới gần, thấy nàng muốn lùi lại, liền nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm, ngươi là tiểu tức phụ của Lục tông, cô sẽ không làm gì ngươi.”
Di?
Khương Lệnh Uyển nghe xong ngẩn người.
Nhưng không thể không nói, cách Thái tử xưng hô thật quá hợp khẩu vị.
Khóe miệng Khương Lệnh Uyển uốn cong, mắt to tinh tế đánh giá Thái tử trước mặt, hắn cao hơn nàng rất nhiều, nhìn lên như vậy, giống như có vẻ hợp mắt hơn một chút, dù sao tướng mạo Thái tử cũng rất tốt. Nàng suy nghĩ một chút, mới nhỏ giọng mở miệng hỏi: “Thái tử điện hạ, người đến thăm Tông biểu ca sao?”
Hôm qua nàng ngủ trong lồng ngực Lục Tông, nhưng sau khi Vinh Vương vừa đến, nàng đã tỉnh lại rồi.
Theo như giọng điệu của Vinh Vương cùng Lục Tông, nàng có thể đoán ra lần này Lục Tông bị thương không phải là ngẫu nhiên, mà hôm nay thấy Thái tử tới thăm, nguyên nhân kia đương nhiên là không khó suy đoán. Hoàng hậu cưng chiều Thái tử, cũng may tính tình Thái tử đơn thuần hào sảng không có bị chiều hư, ngày ấy Lục Tông thắng Thái tử, lấy tính tình tính toán chi li của Hoàng hậu, làm sao có thể buông tha Lục Tông?
Hơn nữa, kiếp trước nghe nói, trước khi Hoàng hậu thành thân, người nàng ái mộ lại là Vinh Vương.
Đại khái hồi đó cuộc sống nàng trôi qua quá nhàn nhã, càng cảm thấy hiếu kỳ đối với những chuyện như vậy, đặc biệt là loại tình tình ái ái này,vừa nghe tới, hai mắt liền tỏa sáng. Có điều những lời đồn như vậy cũng không phải chuyện đồn thổi xuông, không có lửa thì làm sao có khói, hơn nữa với dung mạo khí độ của Vinh Vương, tới bây giờ hắn vẫn là một vị mỹ nam tử nhẹ nhàng nho nhã, chứ nói chi đến thời còn trẻ phong lưu, không thì làm sao có thể sinh được một nhi tử tuấn lãng vô song như Lục Tông.
Bởi vì chuyện này, Hoàng hậu đương nhiên ngày càng không thích Lục Tông.
Chỉ là sự tình này xác thực quá oan ức cho Lục Tông, nàng không thể yêu thích nổi vị Hoàng hậu kia suy nghĩ chút gì trong đầu —— ai kêu người ta đi nhằm vào tiểu phu quân của nàng.
Biểu tình của Thái tử giờ phút này có chút nhăn nhó.
Tuổi tác hắn tuy còn nhỏ, nhưng nguyên nhân gì khiến Lục Tông xảy ra chuyện, trong lòng hắn quá rõ ràng. Loại chuyện tương tự thế này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, bây giờ lại tiếp tục lặp lại trên người Lục Tông, hắn càng ngày càng thấy hổ thẹn. Nhưng Thái tử là người coi trọng mặt mũi, bây giờ đi đến trước cửa, nhưng lại không cho phép hạ nhân làm kinh động người bên trong, lại không dám tự mình đi vào, thật sự là mâu thuẫn đến cực điểm.
Thái tử nói: “Lục Tông hắn...thế nào rồi?”
Khương Lệnh Uyển biết Thái tử là hài tử ngạo kiều*, kỳ thực lại rất quan tâm Lục Tông, suy nghĩ một chút liền nhăn nhó nói: “Tông biểu ca bị ngã gãy chân, trên mặt cũng có thật nhiều vết thương, rất nghiêm trọng, nghe đại phu nói phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể đi lại bình thường....” Vừa nói vừa nhăn khuôn mặt bánh bao mập mạp, như thể Lục Tông thật sự bị thương nghiêm trọng như vậy thật.
*ngạo kiều: mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, đây là từ mình đưa vô cho hợp thôi, từ của tác giả hơi khó giải thích, kiểu như Thái tử này là đứa bên ngoài hay đối chọi với LT, nhưng thực chất rất quan tâm )) mình thấy từ ngạo kiều này quá hợp rồi, mấy má hay đọc truyện chắc cũng biết từ này.
Như vậy, Thái tử càng tự trách không ngớt, lại càng không dám đi vào.
Hắn nói: “Vậy...vậy để ta gọi ngự y tới đây xem bệnh cho Lục Tông.”
Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cái, nói: “Cha của Tông biểu ca đã mời đại phu rất lợi hại, có người nói còn lợi hại hơn ngự y trong cung…” Âm thanh tiểu nữ oa ngân nga mềm mại, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Nàng dừng lại một chút, đôi mắt to nhuộm ý cười, nghiễm nhiên là tiểu nữ oa thiên chân vô tà, nói, “Thái tử đến thăm Tông biểu ca sao?”
Thái tử lập tức phản bác: “Cô mới không phải!”
Hắn rũ mắt, ho nhẹ một tiếng, sau lại lẩm bẩm nói. “Cùng lắm sau này cô không tiếp tục tìm hắn tỷ thí…” Rồi quay lại nói với Nguyên Mậu ở phía sau, “Nguyên Mậu, chúng ta hồi cung.”
Khương Lệnh Uyển nhìn Thái tử vội vã rời đi, trong lòng liền nói: thật là một hài tử ngạo kiều.
Chỉ có điều, nếu sau này Thái tử không tiếp tục tỷ thí với Lục Tông nữa, vị Hoàng hậu kia cũng sẽ không thể vô duyên vô cớ trở lại tìm Lục Tông gây phiền phức nữa chứ?
Nghĩ như vậy, tâm tình Khương Lệnh Uyển liền tốt hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xán lạn lên.
Nàng nhấc váy hướng đi vào phía trong phòng, vừa mới tiến vào phòng ngủ, tầm mắt liền nhìn về phía giường nhỏ, phát hiện đệm chăn trên giường nhỏ xốc lên, bên trong căn bản không có ai.
Lục Tông đâu?
Khương Lệnh Uyển nhíu nhíu mày, sau đó đi về phía tịnh thất.
Vừa vào tịnh thất, liền nghe được tiếng nước ào ào, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn Lục Tông trước mặt, thấy hắn đưa lưng về phía mình, đang đứng trước thùng tắm...
/210
|