Edit: Tiểu Huân
Beta: Mira
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Khương Lệnh Uyển mới để cây trâm trong tay xuống.
Nàng mở cửa sổ ra, đã hơn nửa đêm, hắn đang ở bên ngoài, dáng người cao gầy như trúc, mặc một chiếc áo choàng đen, sau lưng hắn là vầng trăng sáng tròn, ánh trăng nhẹ nhàng tỏa trên gương mặt của hắn, khiến cho ngũ quan vốn lạnh lùng giờ phút này lại trở nên nhu hòa. Hô hấp của nàng ngưng lại, có chút sững sờ nhìn hắn, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Huynh… sao huynh có thể …”
Lần trước hắn nói muốn chủ động một chút, nhưng nàng thật không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đến mức nửa đêm mò đến phòng nàng!
Khương Lệnh Uyển theo bản năng muốn đóng cửa sổ.
Lục Tông giơ tay lên cản, bàn tay hắn nắm lấy bàn tay của nàng, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Khóc?”
Khương Lệnh Uyển thu tay về, sờ sờ mặt mình, phát hiện trên gương mặt có chút ẩm ướt. Nàng không phải một tiểu cô nương yếu đuối, chỉ là khi nhớ lại chuyện đời trước nàng liền cảm thấy có chút oan ức, trong lòng khó chịu. Nàng lau khô nước mắt, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Mơ thấy ác mộng, huynh đến đây làm gì?” Hơn nửa đêm, hắn không ngủ lại chạy tới tìm nàng? Hơn nữa, quan trọng nhất chính là… “Sao huynh có thể tiến vào?”
Đây là hậu viện của Vệ Quốc Công phủ, nếu như ai cũng có thể tùy tiện ra vào như vậy thì sao nàng có thể yên tâm?
Vậy mà Lục Tông lại vô cùng thành thật nói: “Đối với ta, đây không phải việc khó gì.”
Vào được cũng không phải chuyện nở mày nở mặt gì.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày không nói lời nào.
Hẳn là chưa từng làm chuyện như vậy, hơn nữa nàng cũng cảm thấy chuyện này không thích hợp, Lục Tông lẳng lặng nhìn tiểu cô nương, nói: “Ta có thể vào ngồi một chút không?”
Cho dù bọn họ là hai bên tình nguyện, nhưng hắn cũng không thể đi tìm nàng vào buổi tối, lại còn lén lút như vậy a!! Đôi mắt Khương Lệnh Uyển hơi chuyển động, thấy hắn như vậy, không biết là tới từ lúc nào. Chỉ là, nàng cũng có điểm mấu chốt của nàng, chuyện này nếu như để nương biết được, một tầng da của nàng đảm bảo rằng sẽ bị lột xuống. Nàng hơi hạ mắt, vừa muốn mở miệng từ chối thì Lục Tông lại nói: “Lạc Châu có chuyện gấp, hoàng thượng mệnh cho ta ngày mai lập tức phải xuất phát, lát nữa ta sẽ rời khỏi Tấn thành.”
Khương Lệnh Uyển “A” một tiếng, “Vậy huynh đừng có quên phấn thơm của muội.” nàng dừng một chút, sau đó mới như phải ứng được lời của hắn, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm hắn.
Hóa ra là hắn muốn đến đây tạm biệt nàng sao?
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, nhất thời nhẹ dạ, trong đầu cũng nghĩ trước sau gì thì nàng cũng gả cho Lục Tông, chỉ cần cẩn thận một chút, không để người bên ngoài biết, cho hắn vào ngồi một lát, hai người cũng không làm gì cả, như vậy cũng không phải không thể.
“Muội ——
“Thôi, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội, ta đứng ở đây nói với muội mấy câu rồi đi ngay.” hắn giương mắt nhìn nàng nói, “Lại gần một chút.”
Khương Lệnh Uyển nhăn nhó nhìn người đứng bên cửa sổ, chân tiến lại gần hắn một chút, mắt thấy Lục Tông liền nhướng người vào, giơ tay kéo nàng vào lồng ngực. Ngửi được mùi hương quen thuộc mà ấm áp của hắn, chóp mũi của nàng có chút chua chua, liền kéo lấy tay áo của hắn nói: “khôngsao, huynh vào đi. Đứng bên ngoài càng dễ bị người nhìn thấy, đến lúc đó nếu thanh danh của muội bị huynh làm hư, huynh cũng đừng trách cha mẹ muội sẽ đến tìm huynh tính sổ.”
Lục Tông ngẩn người.
Khương Lệnh Uyển lại nói tiếp, nhưng nàng cũng không dám lớn tiếng: “không muốn thì huynh đi đi.”
Lục Tông cũng không phải ngốc, đương nhiên là vô cùng lưu loát nhày vào cửa sổ, hiên ngang tiến vào phòng, Khương Lệnh Uyển nhìn nam nhân trước mắt, nhất thời cảm thấy bản thân hẳn là điên mất rồi, nàng nỗ lực đè ép ngữ khí để khiến bản thân bình tĩnh một chút, lo lắng hỏi: “thật khôngcó người nào nhìn thấy?”
Lục Tông gật đầu, “Muội yên tâm.”
Vậy thì được, Khương Lệnh Uyển thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn hắn, đúng là có chút nhớ nhung, khóe miệng cong lên, nhất thời không lên tiếng. Lục Tông cúi đầu, thấy hai chân trắng nõn của nàng để trần, không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn. Khương Lệnh Uyển nhận ra được ánh mắt của Lục Tông, lỗ tai liền đỏ lên, nhanh chóng đi đến bên giường đeo giầy ngủ vào, sau đó phủ thêm một chiếc áo khoác, bao lấy bản thân thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
nàng nhỏ giọng hỏi: “Huynh tới gặp muội, chính là vì muốn nói lời tạm biệt?”
Lục Tông nhìn cái đầu nho nhỏ của nàng, thật là đáng yêu, liền nói: “Ừm, đến để tạm biệt muội.”
Bỗng như nghĩ tới điều gì, Khương Lệnh Uyển nói: “Muội nghe nói các cô nương ở thành Lạc Châu không cần đội mũ trên đường, núi non dưỡng người, mỗi người ai cũng trong veo thanh lệ như nước, là nơi không ít mỹ nhân. Huynh đi ra ngoài, không cho phép mang bất luận cô nương nào về. Chúng ta vẫn chưa định chuyện hôn nhân, nếu huynh dám làm bừa, muội nhất định sẽ vô cùng tức giận…” Nàng càng nói, càng cảm thấy khôngđúng, vội sửa lại, “không đúng, cho dù định rồi, huynh cũng không thể ——
“Ta biết.” Lục Tông vui vẻ nghe nàng không ngừng nói chuyện, hắn có chút không muốn đi. hắn vốn cho rằng bản thân không phải người vì nhi nữ tình trường, đâu cũng là điều người bên ngoài đều nghĩ như thế, nhưng lúc này, hắn lại không thể không từ mà biệt. Nàng là người lòng dạ hẹp hòi, nếu như hắn đi mà không tự mình nói với nàng, ngày sau khi hắn trở về chắc chắn nàng sẽ giận dỗi với hắn. hắn giơ tay xoa xoa đầu nàng, đúng là không nghĩ tới sẽ làm nhưng chuyện thân cận, hắn chỉ muốn đến xem nàng một lát, nhưng lại không thể kìm chế giang tay ôm nàng vào trong lòng.
hắn không nói lời nào, chỉ ôm nàng.
Khương Lệnh Uyển cũng không đành lòng đẩy hắn ra, chỉ bĩu môi nói: “Huynh biết là tốt rồi. Còn nữa, huynh nhất định phải nhớ kỹ chăm sóc cho bản thân.” Tính cách của hắn nàng hiểu rất rõ, đối với nàng thì vô cùng thận trọng, nhưng đối với chính bản thân lại rất qua loa.
Lục Tông “Ừm” một tiếng, hít sâu để lưu rõ mùi hương trên người nàng, giống như có thứ gì đó đang âm thầm phát triển trong lòng hắn, hắn đành phải nỗ lực không nghĩ đến những thứ này nữa, nói: “Chuyện này ta đã nói với cha, chuyện này là hiểu lầm. Bảo Thiền thích Khương Dụ nên muội ấy nhất thời hồ đồ cho nên mới nói dối như vậy, chỉ là chung quy thì muội ấy cũng là muội muội của ta, ta rất hiểu, tính cách muội ấy không hề xấu, bây giờ đã nghĩ rõ ràng. Nếu muội trách Bảo Thiền, cứ tính lên đầu ta là được.”
hắn không hề che giấu chút nào khiến cho nàng có hơi kinh ngạc.
Chuyện này nàng cũng đã nghĩ tới, Vinh Vương có thể nhận định Chu Lâm Lang, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện tin tưởng lời nói của người bên ngoài, trừ phi là người mà mình thân cận. Mà chuyện này là do Phan trắc phi nói với nàng, Phan trắc phi hẳn là muốn nhìn nàng gây ra chuyện đáng cười, cho rằng nàng ái mộ Lục Tông, nhưng trong lòng Lục Tông lại chỉ có Chu Lâm Lang, cho nên chuyện này sẽ không phải là Phan trắc phi nóicho Vinh Vương, như vậy cũng chỉ còn lại có Lục Bảo Thiền. Lúc nghĩ tới chuyện này, nàng có chút khó chịu, dù sao nàng luôn coi Lục Bảo Thiền là bạn tốt, hơn nữa nàng ấy lại là muội muội ruột của Lục Tông, nhưng nói thẳng ra, Lục Bảo Thiền có thể thành thật nói ra chuyện nàng làm không phải cũng bởi vì ca ca nàng ấy thôi sao. Còn nàng, bản thân nàng không phải cũng có ích kỷ của riêng mình sao, hơn nữa… nàng còn vì ca ca không thích Bảo Thiền mà trong lòng cũng thở phào một hơi.
“Muội không để trong lòng.” Khương Lệnh Uyển nói. Ngày ấy nàng tức giận cũng chỉ là tức giận với Lục Tông mà thôi. Ở trước mặt hắn, nàng có náo loạn cáu kỉnh như thế nào cũng không sao, bởi vì nàng biết Lục Tông luôn luôn nhường nhịn nàng.
“Ta sẽ trở vê rất nhanh, muội cũng phải chăm sóc cho bản thân. Được rồi, ta không thể ở lâu, tránh làm hỏng thanh danh của muội.” Lục Tông nóixong, hai tay liền buông lỏng, không hề do dự, nhấc chân liền định ra ngoài.
Khương Lệnh Uyển đột nhiên kéo lại ống tay áo của hắn.
Lục Tông quay lại, chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm nhận rằng nàng dường như có hơi chút do dự, nhưng sau đó lại đột nhiên nhón chân tiến tới gần hắn, hôn nhẹ một cái lên gương mặt, âm thành kéo dài lại mềm mại khiến người nghe thấy trong lòng liền thoải mái, “Chờ huynh trở về, muội sẽ đưa cho huynh một lễ vật.”
Beta: Mira
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Khương Lệnh Uyển mới để cây trâm trong tay xuống.
Nàng mở cửa sổ ra, đã hơn nửa đêm, hắn đang ở bên ngoài, dáng người cao gầy như trúc, mặc một chiếc áo choàng đen, sau lưng hắn là vầng trăng sáng tròn, ánh trăng nhẹ nhàng tỏa trên gương mặt của hắn, khiến cho ngũ quan vốn lạnh lùng giờ phút này lại trở nên nhu hòa. Hô hấp của nàng ngưng lại, có chút sững sờ nhìn hắn, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Huynh… sao huynh có thể …”
Lần trước hắn nói muốn chủ động một chút, nhưng nàng thật không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đến mức nửa đêm mò đến phòng nàng!
Khương Lệnh Uyển theo bản năng muốn đóng cửa sổ.
Lục Tông giơ tay lên cản, bàn tay hắn nắm lấy bàn tay của nàng, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Khóc?”
Khương Lệnh Uyển thu tay về, sờ sờ mặt mình, phát hiện trên gương mặt có chút ẩm ướt. Nàng không phải một tiểu cô nương yếu đuối, chỉ là khi nhớ lại chuyện đời trước nàng liền cảm thấy có chút oan ức, trong lòng khó chịu. Nàng lau khô nước mắt, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Mơ thấy ác mộng, huynh đến đây làm gì?” Hơn nửa đêm, hắn không ngủ lại chạy tới tìm nàng? Hơn nữa, quan trọng nhất chính là… “Sao huynh có thể tiến vào?”
Đây là hậu viện của Vệ Quốc Công phủ, nếu như ai cũng có thể tùy tiện ra vào như vậy thì sao nàng có thể yên tâm?
Vậy mà Lục Tông lại vô cùng thành thật nói: “Đối với ta, đây không phải việc khó gì.”
Vào được cũng không phải chuyện nở mày nở mặt gì.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày không nói lời nào.
Hẳn là chưa từng làm chuyện như vậy, hơn nữa nàng cũng cảm thấy chuyện này không thích hợp, Lục Tông lẳng lặng nhìn tiểu cô nương, nói: “Ta có thể vào ngồi một chút không?”
Cho dù bọn họ là hai bên tình nguyện, nhưng hắn cũng không thể đi tìm nàng vào buổi tối, lại còn lén lút như vậy a!! Đôi mắt Khương Lệnh Uyển hơi chuyển động, thấy hắn như vậy, không biết là tới từ lúc nào. Chỉ là, nàng cũng có điểm mấu chốt của nàng, chuyện này nếu như để nương biết được, một tầng da của nàng đảm bảo rằng sẽ bị lột xuống. Nàng hơi hạ mắt, vừa muốn mở miệng từ chối thì Lục Tông lại nói: “Lạc Châu có chuyện gấp, hoàng thượng mệnh cho ta ngày mai lập tức phải xuất phát, lát nữa ta sẽ rời khỏi Tấn thành.”
Khương Lệnh Uyển “A” một tiếng, “Vậy huynh đừng có quên phấn thơm của muội.” nàng dừng một chút, sau đó mới như phải ứng được lời của hắn, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm hắn.
Hóa ra là hắn muốn đến đây tạm biệt nàng sao?
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, nhất thời nhẹ dạ, trong đầu cũng nghĩ trước sau gì thì nàng cũng gả cho Lục Tông, chỉ cần cẩn thận một chút, không để người bên ngoài biết, cho hắn vào ngồi một lát, hai người cũng không làm gì cả, như vậy cũng không phải không thể.
“Muội ——
“Thôi, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội, ta đứng ở đây nói với muội mấy câu rồi đi ngay.” hắn giương mắt nhìn nàng nói, “Lại gần một chút.”
Khương Lệnh Uyển nhăn nhó nhìn người đứng bên cửa sổ, chân tiến lại gần hắn một chút, mắt thấy Lục Tông liền nhướng người vào, giơ tay kéo nàng vào lồng ngực. Ngửi được mùi hương quen thuộc mà ấm áp của hắn, chóp mũi của nàng có chút chua chua, liền kéo lấy tay áo của hắn nói: “khôngsao, huynh vào đi. Đứng bên ngoài càng dễ bị người nhìn thấy, đến lúc đó nếu thanh danh của muội bị huynh làm hư, huynh cũng đừng trách cha mẹ muội sẽ đến tìm huynh tính sổ.”
Lục Tông ngẩn người.
Khương Lệnh Uyển lại nói tiếp, nhưng nàng cũng không dám lớn tiếng: “không muốn thì huynh đi đi.”
Lục Tông cũng không phải ngốc, đương nhiên là vô cùng lưu loát nhày vào cửa sổ, hiên ngang tiến vào phòng, Khương Lệnh Uyển nhìn nam nhân trước mắt, nhất thời cảm thấy bản thân hẳn là điên mất rồi, nàng nỗ lực đè ép ngữ khí để khiến bản thân bình tĩnh một chút, lo lắng hỏi: “thật khôngcó người nào nhìn thấy?”
Lục Tông gật đầu, “Muội yên tâm.”
Vậy thì được, Khương Lệnh Uyển thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn hắn, đúng là có chút nhớ nhung, khóe miệng cong lên, nhất thời không lên tiếng. Lục Tông cúi đầu, thấy hai chân trắng nõn của nàng để trần, không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn. Khương Lệnh Uyển nhận ra được ánh mắt của Lục Tông, lỗ tai liền đỏ lên, nhanh chóng đi đến bên giường đeo giầy ngủ vào, sau đó phủ thêm một chiếc áo khoác, bao lấy bản thân thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
nàng nhỏ giọng hỏi: “Huynh tới gặp muội, chính là vì muốn nói lời tạm biệt?”
Lục Tông nhìn cái đầu nho nhỏ của nàng, thật là đáng yêu, liền nói: “Ừm, đến để tạm biệt muội.”
Bỗng như nghĩ tới điều gì, Khương Lệnh Uyển nói: “Muội nghe nói các cô nương ở thành Lạc Châu không cần đội mũ trên đường, núi non dưỡng người, mỗi người ai cũng trong veo thanh lệ như nước, là nơi không ít mỹ nhân. Huynh đi ra ngoài, không cho phép mang bất luận cô nương nào về. Chúng ta vẫn chưa định chuyện hôn nhân, nếu huynh dám làm bừa, muội nhất định sẽ vô cùng tức giận…” Nàng càng nói, càng cảm thấy khôngđúng, vội sửa lại, “không đúng, cho dù định rồi, huynh cũng không thể ——
“Ta biết.” Lục Tông vui vẻ nghe nàng không ngừng nói chuyện, hắn có chút không muốn đi. hắn vốn cho rằng bản thân không phải người vì nhi nữ tình trường, đâu cũng là điều người bên ngoài đều nghĩ như thế, nhưng lúc này, hắn lại không thể không từ mà biệt. Nàng là người lòng dạ hẹp hòi, nếu như hắn đi mà không tự mình nói với nàng, ngày sau khi hắn trở về chắc chắn nàng sẽ giận dỗi với hắn. hắn giơ tay xoa xoa đầu nàng, đúng là không nghĩ tới sẽ làm nhưng chuyện thân cận, hắn chỉ muốn đến xem nàng một lát, nhưng lại không thể kìm chế giang tay ôm nàng vào trong lòng.
hắn không nói lời nào, chỉ ôm nàng.
Khương Lệnh Uyển cũng không đành lòng đẩy hắn ra, chỉ bĩu môi nói: “Huynh biết là tốt rồi. Còn nữa, huynh nhất định phải nhớ kỹ chăm sóc cho bản thân.” Tính cách của hắn nàng hiểu rất rõ, đối với nàng thì vô cùng thận trọng, nhưng đối với chính bản thân lại rất qua loa.
Lục Tông “Ừm” một tiếng, hít sâu để lưu rõ mùi hương trên người nàng, giống như có thứ gì đó đang âm thầm phát triển trong lòng hắn, hắn đành phải nỗ lực không nghĩ đến những thứ này nữa, nói: “Chuyện này ta đã nói với cha, chuyện này là hiểu lầm. Bảo Thiền thích Khương Dụ nên muội ấy nhất thời hồ đồ cho nên mới nói dối như vậy, chỉ là chung quy thì muội ấy cũng là muội muội của ta, ta rất hiểu, tính cách muội ấy không hề xấu, bây giờ đã nghĩ rõ ràng. Nếu muội trách Bảo Thiền, cứ tính lên đầu ta là được.”
hắn không hề che giấu chút nào khiến cho nàng có hơi kinh ngạc.
Chuyện này nàng cũng đã nghĩ tới, Vinh Vương có thể nhận định Chu Lâm Lang, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện tin tưởng lời nói của người bên ngoài, trừ phi là người mà mình thân cận. Mà chuyện này là do Phan trắc phi nói với nàng, Phan trắc phi hẳn là muốn nhìn nàng gây ra chuyện đáng cười, cho rằng nàng ái mộ Lục Tông, nhưng trong lòng Lục Tông lại chỉ có Chu Lâm Lang, cho nên chuyện này sẽ không phải là Phan trắc phi nóicho Vinh Vương, như vậy cũng chỉ còn lại có Lục Bảo Thiền. Lúc nghĩ tới chuyện này, nàng có chút khó chịu, dù sao nàng luôn coi Lục Bảo Thiền là bạn tốt, hơn nữa nàng ấy lại là muội muội ruột của Lục Tông, nhưng nói thẳng ra, Lục Bảo Thiền có thể thành thật nói ra chuyện nàng làm không phải cũng bởi vì ca ca nàng ấy thôi sao. Còn nàng, bản thân nàng không phải cũng có ích kỷ của riêng mình sao, hơn nữa… nàng còn vì ca ca không thích Bảo Thiền mà trong lòng cũng thở phào một hơi.
“Muội không để trong lòng.” Khương Lệnh Uyển nói. Ngày ấy nàng tức giận cũng chỉ là tức giận với Lục Tông mà thôi. Ở trước mặt hắn, nàng có náo loạn cáu kỉnh như thế nào cũng không sao, bởi vì nàng biết Lục Tông luôn luôn nhường nhịn nàng.
“Ta sẽ trở vê rất nhanh, muội cũng phải chăm sóc cho bản thân. Được rồi, ta không thể ở lâu, tránh làm hỏng thanh danh của muội.” Lục Tông nóixong, hai tay liền buông lỏng, không hề do dự, nhấc chân liền định ra ngoài.
Khương Lệnh Uyển đột nhiên kéo lại ống tay áo của hắn.
Lục Tông quay lại, chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm nhận rằng nàng dường như có hơi chút do dự, nhưng sau đó lại đột nhiên nhón chân tiến tới gần hắn, hôn nhẹ một cái lên gương mặt, âm thành kéo dài lại mềm mại khiến người nghe thấy trong lòng liền thoải mái, “Chờ huynh trở về, muội sẽ đưa cho huynh một lễ vật.”
/210
|