Trong lúc Lữ Minh Trâm cảm thấy cơ thể đang không được ổn, thì người đàn ông vẫn bình thản ngồi đó, ngồi nhìn người phụ nữ rơi vào căng thẳng.
“Anh bỏ thứ gì vào ly rượu của tôi?”
Lữ Minh Trâm giương đôi mắt đỏ au nhìn hắn, còn chỉ tay thẳng mặt mà hỏi, thế nhưng hắn chỉ thờ ơ nhún vai một cái.
“Cô nghĩ tôi có thể làm gì cô trong tình trạng thương tích này?”
“Vậy trả thẻ phòng cho tôi về, nhanh lên.”
“Say thì lên giường nằm nghỉ đi, ra đường không khéo lại gây tai nạn.” Huyền Ảnh Cơ tiếp tục giữ nguyên phong thái thờ ơ.
Lúc này, Lữ Minh Trâm không chịu nổi nữa vì cảm thấy quá mức nóng bức, rạo rực trong lòng, nên quyết định tìm tới phòng tắm và khóa chặt cửa phòng.
Ở đây, cô nhanh chóng đến đứng trước vòi sen để hoà mình vào làn nước mát lạnh, chỉ có như vậy mới giúp cơ thể dễ chịu hơn.
Chết tiệt, ai mà tin hắn ta không bỏ thứ gì vào rượu của cô chứ? Nhưng mà... Thứ này rốt cuộc là gì, sao trong đầu cô bây giờ chỉ chứa toàn hình ảnh tám múi và chiếc cơ thể săn chắc của hắn, cô muốn... Thật sự rất muốn làm chuyện đó...
Hay tại cô “già” rồi, nên khát khao tình dục?
Nói như nào thì đó cũng là yếu tố sinh lý, giờ nó đang thôi thúc thì làm sao cô chịu nổi? Ngâm nước lạnh mãi như này cũng không phải cách tốt, hay là một lần thoả mãn cho xong?
Người đó, liệu có đáng tin?
Lữ Minh Trâm liên tục đấu tranh tư tưởng, đến phút chót vẫn là không thắng nổi lý trí. Quyết định cởi sạch quần áo, lấy khăn tắm choàng quanh cơ thể, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Huyền Ảnh Cơ lúc này vẫn đang ung dung ngồi trên sofa, đùng một cái phòng mất hết ánh đèn, chút ánh sáng còn lại đều nhờ vào ánh trăng bên cửa sổ hắt vào. Thế mà hắn vẫn bình thản, trước đó chỉ khẽ nhếch nhẹ khoé môi, cho tới khi có người thật sự từ từ bước tới, ôm hắn từ phía sau.
“Tôi muốn chúng ta thương lượng...”
Hơi thở nóng hổi, cùng hơi men từ miệng Lữ Minh Trâm trực tiếp phả vào da thịt của người đàn ông, khiến hắn nhanh chóng kích thích.
“Nói đi.”
“Tôi cho anh tiền, đổi lại anh cho tôi tình, sáng mai xem như chưa từng quen biết, còn bằng không, tôi nhất định sẽ khiến anh không chốn dung thân trong thành phố này.”
Những câu nói đi cùng hơi thở không ổn định cứ ngắt quãng không đúng nơi, đúng chỗ chứng tỏ Lữ Minh Trâm đang sắp không thể kìm chế nữa. Thế mà khi hắn nghe xong, chỉ đáp vỏn vẹn bằng một nụ cười châm biếm. Sau đó, trực tiếp nắm tay kéo cô đi vòng ra phía trước, rồi mạnh dạn ôm người ngồi lên đùi mình.
“Cô nghĩ tôi sợ cô sao?”
Hắn nhẹ tay nâng cằm cô lên, mắt nhìn trực diện không chút nao núng nào, mặc dù có hơi thiếu ánh sáng, nhưng hắn vẫn nhận ra... Cô gấp lắm rồi.
“Thế thì để xem ai mạnh hơn ai.”
Lữ Minh Trâm mạnh mẽ đáp trả, xong sau đó lập tức gạt tay đối phương ra, dứt khoát cưỡng hôn hắn ta không chút ngại ngần.
Mê trai, hay tình một đêm gì cũng được, miễn sao cô thấy dễ chịu.
Cô đơn ngần ấy năm, nên nào biết hôn ai. Tuy chủ động, nhưng Lữ Minh Trâm toàn để người đàn ông ấy khai thác hết tất cả những gì ở trong miệng cô, mọi ngóc ngách lẫn dư vị ngọt ngào đều bị anh nuốt chửng. Lưỡi chạm lưỡi, môi siết vào môi đến tê dại đầu óc.
Tay hắn bắt đầu không chịu an phận, một phát nhẹ nhàng cởi được khăn tắm trên người đối phương, rồi đưa tay chạm vào hai quả “đào tiên” tròn trịa mà xoa nắn.
Lữ Minh Trâm tuyệt nhiên bung xoã theo cảm xúc hiện tại của bản thân, không ngăn cản vì cơ thể còn đang bận nương theo những gì đang thôi thúc. Khi nghe cô thở dốc, người đàn ông mới chịu kết thúc nụ hôn ướt át bằng một sợi chỉ bạc khi hai đôi môi tạm thời xa cách.
Vị của nụ hôn đầu đời thật sự quá đặc biệt với Lữ Minh Trâm, chỉ tiếc rằng cô lại để đánh mất với một người không quen biết.
Hôn xong, hắn bế cô lên giường. Giờ thì khỏi còn nghi ngờ gì nữa rồi, vết thương của hắn căn bản không ảnh hưởng gì mấy tới thể lực.
“Đồ khốn, anh dám gài bẫy tôi.”
Sự thật đã được cô mặc định, nên lời lẽ thốt ra khỏi miệng cũng thật khó nghe, vậy mà hắn chỉ cười một cái, rồi đứng dậy với ý định rời đi.
“Lữ tiểu thư, cô hoàn toàn có thể “tự xử”.
Ý hắn là kêu cô tự thoả mãn, nghe có vẻ dung tục, nhưng đó là sự thật, khổ nỗi cô không biết phải làm như thế nào nên lại kéo hắn quay lại.
“Tôi không biết, tôi muốn anh. Đến đây, giải quyết nhu cầu cho tôi.”
**Lưu ý: **Vì thể loại truyện là nữ quyền nên sẽ có những chi tiết nữ chủ động trong phần tình cảm, bạn nào cảm thấy không thích có thể im lặng rời khỏi truyện chứ đừng nói lời khó nghe.
Cảm ơn!
“Anh bỏ thứ gì vào ly rượu của tôi?”
Lữ Minh Trâm giương đôi mắt đỏ au nhìn hắn, còn chỉ tay thẳng mặt mà hỏi, thế nhưng hắn chỉ thờ ơ nhún vai một cái.
“Cô nghĩ tôi có thể làm gì cô trong tình trạng thương tích này?”
“Vậy trả thẻ phòng cho tôi về, nhanh lên.”
“Say thì lên giường nằm nghỉ đi, ra đường không khéo lại gây tai nạn.” Huyền Ảnh Cơ tiếp tục giữ nguyên phong thái thờ ơ.
Lúc này, Lữ Minh Trâm không chịu nổi nữa vì cảm thấy quá mức nóng bức, rạo rực trong lòng, nên quyết định tìm tới phòng tắm và khóa chặt cửa phòng.
Ở đây, cô nhanh chóng đến đứng trước vòi sen để hoà mình vào làn nước mát lạnh, chỉ có như vậy mới giúp cơ thể dễ chịu hơn.
Chết tiệt, ai mà tin hắn ta không bỏ thứ gì vào rượu của cô chứ? Nhưng mà... Thứ này rốt cuộc là gì, sao trong đầu cô bây giờ chỉ chứa toàn hình ảnh tám múi và chiếc cơ thể săn chắc của hắn, cô muốn... Thật sự rất muốn làm chuyện đó...
Hay tại cô “già” rồi, nên khát khao tình dục?
Nói như nào thì đó cũng là yếu tố sinh lý, giờ nó đang thôi thúc thì làm sao cô chịu nổi? Ngâm nước lạnh mãi như này cũng không phải cách tốt, hay là một lần thoả mãn cho xong?
Người đó, liệu có đáng tin?
Lữ Minh Trâm liên tục đấu tranh tư tưởng, đến phút chót vẫn là không thắng nổi lý trí. Quyết định cởi sạch quần áo, lấy khăn tắm choàng quanh cơ thể, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Huyền Ảnh Cơ lúc này vẫn đang ung dung ngồi trên sofa, đùng một cái phòng mất hết ánh đèn, chút ánh sáng còn lại đều nhờ vào ánh trăng bên cửa sổ hắt vào. Thế mà hắn vẫn bình thản, trước đó chỉ khẽ nhếch nhẹ khoé môi, cho tới khi có người thật sự từ từ bước tới, ôm hắn từ phía sau.
“Tôi muốn chúng ta thương lượng...”
Hơi thở nóng hổi, cùng hơi men từ miệng Lữ Minh Trâm trực tiếp phả vào da thịt của người đàn ông, khiến hắn nhanh chóng kích thích.
“Nói đi.”
“Tôi cho anh tiền, đổi lại anh cho tôi tình, sáng mai xem như chưa từng quen biết, còn bằng không, tôi nhất định sẽ khiến anh không chốn dung thân trong thành phố này.”
Những câu nói đi cùng hơi thở không ổn định cứ ngắt quãng không đúng nơi, đúng chỗ chứng tỏ Lữ Minh Trâm đang sắp không thể kìm chế nữa. Thế mà khi hắn nghe xong, chỉ đáp vỏn vẹn bằng một nụ cười châm biếm. Sau đó, trực tiếp nắm tay kéo cô đi vòng ra phía trước, rồi mạnh dạn ôm người ngồi lên đùi mình.
“Cô nghĩ tôi sợ cô sao?”
Hắn nhẹ tay nâng cằm cô lên, mắt nhìn trực diện không chút nao núng nào, mặc dù có hơi thiếu ánh sáng, nhưng hắn vẫn nhận ra... Cô gấp lắm rồi.
“Thế thì để xem ai mạnh hơn ai.”
Lữ Minh Trâm mạnh mẽ đáp trả, xong sau đó lập tức gạt tay đối phương ra, dứt khoát cưỡng hôn hắn ta không chút ngại ngần.
Mê trai, hay tình một đêm gì cũng được, miễn sao cô thấy dễ chịu.
Cô đơn ngần ấy năm, nên nào biết hôn ai. Tuy chủ động, nhưng Lữ Minh Trâm toàn để người đàn ông ấy khai thác hết tất cả những gì ở trong miệng cô, mọi ngóc ngách lẫn dư vị ngọt ngào đều bị anh nuốt chửng. Lưỡi chạm lưỡi, môi siết vào môi đến tê dại đầu óc.
Tay hắn bắt đầu không chịu an phận, một phát nhẹ nhàng cởi được khăn tắm trên người đối phương, rồi đưa tay chạm vào hai quả “đào tiên” tròn trịa mà xoa nắn.
Lữ Minh Trâm tuyệt nhiên bung xoã theo cảm xúc hiện tại của bản thân, không ngăn cản vì cơ thể còn đang bận nương theo những gì đang thôi thúc. Khi nghe cô thở dốc, người đàn ông mới chịu kết thúc nụ hôn ướt át bằng một sợi chỉ bạc khi hai đôi môi tạm thời xa cách.
Vị của nụ hôn đầu đời thật sự quá đặc biệt với Lữ Minh Trâm, chỉ tiếc rằng cô lại để đánh mất với một người không quen biết.
Hôn xong, hắn bế cô lên giường. Giờ thì khỏi còn nghi ngờ gì nữa rồi, vết thương của hắn căn bản không ảnh hưởng gì mấy tới thể lực.
“Đồ khốn, anh dám gài bẫy tôi.”
Sự thật đã được cô mặc định, nên lời lẽ thốt ra khỏi miệng cũng thật khó nghe, vậy mà hắn chỉ cười một cái, rồi đứng dậy với ý định rời đi.
“Lữ tiểu thư, cô hoàn toàn có thể “tự xử”.
Ý hắn là kêu cô tự thoả mãn, nghe có vẻ dung tục, nhưng đó là sự thật, khổ nỗi cô không biết phải làm như thế nào nên lại kéo hắn quay lại.
“Tôi không biết, tôi muốn anh. Đến đây, giải quyết nhu cầu cho tôi.”
**Lưu ý: **Vì thể loại truyện là nữ quyền nên sẽ có những chi tiết nữ chủ động trong phần tình cảm, bạn nào cảm thấy không thích có thể im lặng rời khỏi truyện chứ đừng nói lời khó nghe.
Cảm ơn!
/40
|