Thục đứng trước gương xăm xoi chiếc áo mới. Kiểu áo này thật hợp với khổ người Thục. Tự dưng Thục liên tưởng tới Ngự. Không hiểu sao một vài lần nói chuyện với Ngự, Thục thấy nơi mình có một cái gì khó diễn tả. Mỗi lần Ngự đến Thục vui mừng. Mỗi lần Ngự về, Thục buồn bã và cứ muốn cầm chân Ngự lại bằng bất cứ giá nào. Khi nào hơi lâu Ngự không đến là Thục thấy bồn chồn trong lòng. Thục thấy lo ngại thầm cho thái độ của mình. Đáng lý ra những tình cảm đang có trong lòng Thục phải là của Thiều mới đúng! Chả lẽ… Thục thương Ngự rồi sao? Không, Thục không có quyền thương Ngự, khi với Ngự, Thục chỉ là một diễn viên tạm và sẽ được thay bất cứ lúc nào không biết trước. Thục không ngờ con người mình lại chóng thay đổi như vậy. Từ lúc gặp Ngự, Thục đã biết nhớ biết buồn. Thục muốn tự chế ngự mình nhưng con tim có những lý lẽ riêng của nó, biết làm sao được? Đành chịu. Có tiếng gọi:
- Thục ơi, có khách!
Thục buông vội chiếc áo chạy ra, Ngự ngồi trên salon.
- Anh!
Ngự cười:
- Hôm nay Thục xinh quá. Sắp đi đâu mà diện vậy?
Thục bẽn lẽn:
- Dạ đâu có anh…
Hôm nay đến định mời Thục đi chơi. Từ hôm về tới nay anh định mời Thục đi chơi nhiều lần nhưng anh ngại Thục hiểu lầm anh. Bây giờ quen thân rồi, chắc Thục không từ chối?
Thục cắn môi. Từ chối thì Thục đâu muốn từ chối Ngự, nhưng liệu Thục có được phép đi chơi thế không? Thục đóng vai trò chỉ một giới hạn nào thôi, chứ đi quá giới hạn đó chuyện gì sẽ xảy ra? Ngự ân cần:
- Thế nào, được không Thục?
Thục đứng lên:
- Anh cho phép Thục xin bà chị đã.
Nói xong Thục đi vào. Thiều đang ngồi cạnh tập nhạc, mắt mơ màng. Thục lại bên chị.. Thiều hỏi nhỏ giọng:
- Ngự về rồi à?
Lần nào cũng vậy, khi Ngự đến và về Thiều chỉ hỏi một câu, hình như Thiều không có gì để hỏi mà thật sự là thế! Thục vân vê chéo áo:
- Chưa Thiều ạ, nhưng…
Vẻ bối rối ngập ngừng của Thục làm Thiều ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế?
- Ngự… mời em đi chơi. Em muốn xin phép Thiều.
Thiều nghe mình tê tái đến lặng người. Như vậy là đổ vỡ hết rồi sao! Tấn kịch do mình đạo diễn đã không đi đúng với ước mơ. Hậu quả có thể rất thảm hại cho mình… Ngự và Thục… Thiều chợt muốn khóc vô cùng nhưng không được.
- Thiều nghĩ sao Thiều?
Tiếng Thục vang bên canh, Thiều buồn giọng:
- Thục cứ đi!
Như con chim vành khuyên, Thục quay gót líu lo chạy đi. Thiều nhìn vẻ hớn hở của em, lòng gợn lên một niềm đau vô bờ. Thế là hết!...
Thục chạy ra vui vẻ:
- Anh Ngự chờ tí xíu nhé Thục thay đồ.
Ngự gật đầu:
- Được mà, anh chờ bao lâu cũng được.
Nhìn Thục khuất sau màn cửa, Ngự mỉm cười cầm tờ báo trên bàn lật mấy trang. Thục xinh thật, duyên dáng thật nhưng có một điều… một điều mà Ngự hơi buồn là qua lời thư trao đổi thì Thục là một con người mơ mộng, lãng mạn một cách dễ thương, thế nhưng thực tế bên ngoài thì Thục lại không thế. Điều đó làm Ngự thắc mắc không ít nhưng Ngự lại cho rằng có lẽ khi viết thư, con người thường sống bằng mộng nhiều hơn thực cho nên Thục mới mơ mộng vậy! Tuy nhiên, càng trò chuyện với Thục, Ngự càng thấy Thục lạ lẩm với mẫu người mà Ngự đã thân thuộc qua từng dòng thơ… Ngự vẫn cố quên qua từng thắc mắc đó nhưng nhiều lúc nó vẫn ám ảnh Ngự. Từ trong nhà vẳng tiếng guitare rồi giọng hát con gái thật ấm vang lên khe khẽ. Bài Hoài Cảm của Cung Tiến! Ngự nghe một cái gì ấm cúng đi vào tâm hồn mình. Ngự biết người đàn và hát là Thiều, chị của Thục, người mà Thục đã mượn tên để liên lạc với mình. Ngự chưa nói chuyện với Thiều lần nào nhưng đôi lúc Ngự thấy Thiều có một vẻ gì dễ thương, mỏng manh như cây mai cây liễu. Mỗi lần Ngự đến là Thiều vội lăn xe vào nhà. Nhiều khi Ngự rất muốn trò chuyện với Thiều mà đành chịu…
Thục trở ra nhí nhảnh trong chiếc áo robe màu xanh có kẻ ô trắng. Ngự hỏi:
- Có cần anh vào xin phép nữa không?
Thục lắc đầu:
- Thôi khỏi, Thục xin phép rồi anh ạ.
Cả hai bước ra khỏi cửa. Sau lưng họ, đôi mắt buồn vời vợi âm thầm nhìn theo. Thiều thở dài lầm bầm:
- Trông họ xứng đôi quá.
Bây giờ nước mắt Thiều mới trào ra được. Nước mắt muộn màng, nước mắt đau xót, nước mắt tủi phận! Thiều vòng hai tay làm thành một điểm tựa rồi úp mặt vào đó.
- Thiều!
Thiều ngẩng lên. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của người con gái làm Hoạt xúc động. Anh quỳ xuống cạnh Thiều.
- Sao Thiều khóc?
Thiều vẫn lặng lẽ nhìn Hoạt rồi đột nhiên Thiều nức nở lớn hơn. Cơn đau tích tụ từ bao giờ không dựng tuôn trào ra. Hoạt rụt rè nắm bàn tay Thiều lên. Khuôn mặt thân yêu kia đang đẫm lệ mà mình đang bất lực. Hoạt chua xót với ý nghĩ đó. Thiều chợt gục mặt vào vai Hoạt:
- Anh Hoạt, Thiều khổ quá.
Hoạt nhẹ choàng tay qua vai Thiều, chia sẻ nỗi buồn của cô gái một cách thầm lặng. Nước mắt của Thiều thấm ướt vai áo Hoạt. Thiều nghẹn ngào:
- Làm sao bây giờ anh Hoạt?
Hoạt nghẹn giọng:
- Thiều, nếu anh có thể làm bất cứ gì để Thiều vui giờ phút này cũng sẽ làm, dù có nguy hiểm đến đâu.
Thiều cười buồn nhìn Hoạt:
- Cám ơn anh. Nhưng chắc anh sẽ không làm được đâu.
Thiều không hiểu Hoạt có biết những gì giữa Thiều, Ngự và Thục không, nhưng Thiều tin rằng nếu Thiều buồn thì Hoạt cũng là người an ủi Thiều chân thành nhất. Nếu Thiều khổ Hoạt sẽ là người chia sớt Thiều nỗi khổ đó tận lực nhất!
Trong nỗi cô đơn bây giờ, Thiều cầu cứu Hoạt như một bênh nhân tìm vị lương y. Nhưng trong Thiều vẫn dậy lên một cái gì đó thật mơ hồ mà dìm Thiều xuống cùng cực đau khổ. Hoạt nhẹ vuốt mái tóc cô gái, im lặng. Sự im lặng bây giờ đã nói rất nhiều…
- Thục ơi, có khách!
Thục buông vội chiếc áo chạy ra, Ngự ngồi trên salon.
- Anh!
Ngự cười:
- Hôm nay Thục xinh quá. Sắp đi đâu mà diện vậy?
Thục bẽn lẽn:
- Dạ đâu có anh…
Hôm nay đến định mời Thục đi chơi. Từ hôm về tới nay anh định mời Thục đi chơi nhiều lần nhưng anh ngại Thục hiểu lầm anh. Bây giờ quen thân rồi, chắc Thục không từ chối?
Thục cắn môi. Từ chối thì Thục đâu muốn từ chối Ngự, nhưng liệu Thục có được phép đi chơi thế không? Thục đóng vai trò chỉ một giới hạn nào thôi, chứ đi quá giới hạn đó chuyện gì sẽ xảy ra? Ngự ân cần:
- Thế nào, được không Thục?
Thục đứng lên:
- Anh cho phép Thục xin bà chị đã.
Nói xong Thục đi vào. Thiều đang ngồi cạnh tập nhạc, mắt mơ màng. Thục lại bên chị.. Thiều hỏi nhỏ giọng:
- Ngự về rồi à?
Lần nào cũng vậy, khi Ngự đến và về Thiều chỉ hỏi một câu, hình như Thiều không có gì để hỏi mà thật sự là thế! Thục vân vê chéo áo:
- Chưa Thiều ạ, nhưng…
Vẻ bối rối ngập ngừng của Thục làm Thiều ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế?
- Ngự… mời em đi chơi. Em muốn xin phép Thiều.
Thiều nghe mình tê tái đến lặng người. Như vậy là đổ vỡ hết rồi sao! Tấn kịch do mình đạo diễn đã không đi đúng với ước mơ. Hậu quả có thể rất thảm hại cho mình… Ngự và Thục… Thiều chợt muốn khóc vô cùng nhưng không được.
- Thiều nghĩ sao Thiều?
Tiếng Thục vang bên canh, Thiều buồn giọng:
- Thục cứ đi!
Như con chim vành khuyên, Thục quay gót líu lo chạy đi. Thiều nhìn vẻ hớn hở của em, lòng gợn lên một niềm đau vô bờ. Thế là hết!...
Thục chạy ra vui vẻ:
- Anh Ngự chờ tí xíu nhé Thục thay đồ.
Ngự gật đầu:
- Được mà, anh chờ bao lâu cũng được.
Nhìn Thục khuất sau màn cửa, Ngự mỉm cười cầm tờ báo trên bàn lật mấy trang. Thục xinh thật, duyên dáng thật nhưng có một điều… một điều mà Ngự hơi buồn là qua lời thư trao đổi thì Thục là một con người mơ mộng, lãng mạn một cách dễ thương, thế nhưng thực tế bên ngoài thì Thục lại không thế. Điều đó làm Ngự thắc mắc không ít nhưng Ngự lại cho rằng có lẽ khi viết thư, con người thường sống bằng mộng nhiều hơn thực cho nên Thục mới mơ mộng vậy! Tuy nhiên, càng trò chuyện với Thục, Ngự càng thấy Thục lạ lẩm với mẫu người mà Ngự đã thân thuộc qua từng dòng thơ… Ngự vẫn cố quên qua từng thắc mắc đó nhưng nhiều lúc nó vẫn ám ảnh Ngự. Từ trong nhà vẳng tiếng guitare rồi giọng hát con gái thật ấm vang lên khe khẽ. Bài Hoài Cảm của Cung Tiến! Ngự nghe một cái gì ấm cúng đi vào tâm hồn mình. Ngự biết người đàn và hát là Thiều, chị của Thục, người mà Thục đã mượn tên để liên lạc với mình. Ngự chưa nói chuyện với Thiều lần nào nhưng đôi lúc Ngự thấy Thiều có một vẻ gì dễ thương, mỏng manh như cây mai cây liễu. Mỗi lần Ngự đến là Thiều vội lăn xe vào nhà. Nhiều khi Ngự rất muốn trò chuyện với Thiều mà đành chịu…
Thục trở ra nhí nhảnh trong chiếc áo robe màu xanh có kẻ ô trắng. Ngự hỏi:
- Có cần anh vào xin phép nữa không?
Thục lắc đầu:
- Thôi khỏi, Thục xin phép rồi anh ạ.
Cả hai bước ra khỏi cửa. Sau lưng họ, đôi mắt buồn vời vợi âm thầm nhìn theo. Thiều thở dài lầm bầm:
- Trông họ xứng đôi quá.
Bây giờ nước mắt Thiều mới trào ra được. Nước mắt muộn màng, nước mắt đau xót, nước mắt tủi phận! Thiều vòng hai tay làm thành một điểm tựa rồi úp mặt vào đó.
- Thiều!
Thiều ngẩng lên. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của người con gái làm Hoạt xúc động. Anh quỳ xuống cạnh Thiều.
- Sao Thiều khóc?
Thiều vẫn lặng lẽ nhìn Hoạt rồi đột nhiên Thiều nức nở lớn hơn. Cơn đau tích tụ từ bao giờ không dựng tuôn trào ra. Hoạt rụt rè nắm bàn tay Thiều lên. Khuôn mặt thân yêu kia đang đẫm lệ mà mình đang bất lực. Hoạt chua xót với ý nghĩ đó. Thiều chợt gục mặt vào vai Hoạt:
- Anh Hoạt, Thiều khổ quá.
Hoạt nhẹ choàng tay qua vai Thiều, chia sẻ nỗi buồn của cô gái một cách thầm lặng. Nước mắt của Thiều thấm ướt vai áo Hoạt. Thiều nghẹn ngào:
- Làm sao bây giờ anh Hoạt?
Hoạt nghẹn giọng:
- Thiều, nếu anh có thể làm bất cứ gì để Thiều vui giờ phút này cũng sẽ làm, dù có nguy hiểm đến đâu.
Thiều cười buồn nhìn Hoạt:
- Cám ơn anh. Nhưng chắc anh sẽ không làm được đâu.
Thiều không hiểu Hoạt có biết những gì giữa Thiều, Ngự và Thục không, nhưng Thiều tin rằng nếu Thiều buồn thì Hoạt cũng là người an ủi Thiều chân thành nhất. Nếu Thiều khổ Hoạt sẽ là người chia sớt Thiều nỗi khổ đó tận lực nhất!
Trong nỗi cô đơn bây giờ, Thiều cầu cứu Hoạt như một bênh nhân tìm vị lương y. Nhưng trong Thiều vẫn dậy lên một cái gì đó thật mơ hồ mà dìm Thiều xuống cùng cực đau khổ. Hoạt nhẹ vuốt mái tóc cô gái, im lặng. Sự im lặng bây giờ đã nói rất nhiều…
/11
|