Edit: Xiao Yi.
Bởi vì tâm sự rất nhiều với Chu Thịnh Nam, cho nên Tần Noãn không khỏi có chút xúc động, trong lòng cảm thấy chua xót nên vành mắt lúc này mới đỏ lên.
Bị Tần Hi nhìn thấy, cô hơi lúng túng quay đầu đi, "Không có gì đâu, bị gió thổi thôi."
Thời tiết rét đậm, gió lạnh thấu xương, Tần Hi nhìn cô một cái, không tiếp tục truy hỏi nữa. Cậu quay người đi vào phòng.
Tần Noãn vừa định cất bước đi vào thì nhận được tin nhắn Wechat của Cố Ngôn Thanh, 【Anh về rồi.】
Trên mặt cô vui mừng hẳn, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Ngôn Thanh, "Anh đang ở đâu thế ạ?"
"Anh ở sân bay." Cố Ngôn Thanh đáp.
"Em là người đầu tiên biết được sao?"
"Ừm," Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, "Em còn ở biệt thự phía Nam ngoại ô không? Anh qua tìm em."
Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh tựa hồ rất lo lắng cho cô phải ở một mình, trong lòng Tần Noãn ngọt ngào, nhẹ nói: "Thư ký Giang đón em về nhà rồi ạ."
"Vậy em... có muốn ra đây không?"
"Muốn ạ!" Tần Noãn vội vàng trả lời, nhìn đồng hồ nói: "Anh chờ em nhé, em đến sân bay đón anh!"
"... Không cần em phải đi một chuyến đâu, tới quảng trường trung tâm đi. Nơi đó không xa nhà em, đến quán cà phê sớm một chút đợi anh."
...
Lúc Tần Noãn ngồi ở quán cà phê đợi anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Sao Cố Ngôn Thanh biết được nhà cô tương đối gần quảng trường trung tâm?
Mặc dù bốn chữ "tập đoàn Viễn Thương" chỉ cần nói ra mọi người liền biết, nhưng vị trí của biệt thự Tần gia còn không tới nỗi ai cũng biết như vậy. Cố Ngôn Thanh chỉ là một cậu con trai của giáo sư Đại học, cũng không xuất thân từ hào môn gì, anh biết được chuyện này có hơi lạ.
Lúc đầu, cô muốn đợi Cố Ngôn Thanh tới rồi hỏi một chút, kết quả bên kia anh bị kẹt xe, Tần Noãn đợi quá lâu, đến lúc anh đứng trước mặt rồi, cô lập tức vứt hết toàn bộ nghi hoặc ra sau đầu.
Tần Noãn ngồi sát bên cạnh anh, níu tay anh dựa vai anh, "Sao anh đi nhiều ngày thế ạ? Cậu bạn ở Cần Nam của anh có đồng ý đến Đại học C không?"
Phục vụ bưng cà phê lên, sau khi cảm ơn phục vụ, Cố Ngôn Thanh nói với Tần Noãn, "Vẫn không chịu, có lẽ cậu ấy không nỡ rời xa cô bạn cùng bạn kia rồi. Trước đây, lúc nói chuyện với anh, cậu ấy thường xuyên nhắc tới con bé."
Tần Noãn kinh ngạc, "Yêu sớm cơ à?"
Cố Ngôn Thanh mỉm cười, xoa xoa mặt của cô, "Lần đầu tiên thấy em ở ngoài KTV, lúc tiểu say xỉn là em nói theo đuổi anh, khi ấy anh cũng cảm thấy em yêu sớm."
Tần Noãn không phục, "Khi ấy em mười tám rồi."
Cố Ngôn Thanh nhấp một ngụm cà phê, không phản bác cô.
"Vậy anh chẳng phải đã phí công sức chạy đến Cần Nam một chuyến rồi sao?"
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, "Không hẳn là vậy, anh đã gọi thử cho cô bạn cùng bàn của cậu ấy. Con bé nói là có thể giải quyết, sẽ gửi tin tức lại cho anh."
Tần Noãn "chậc chậc" hai tiếng, "Cậu bạn ấy của anh nếu như còn ở thời cổ đại nhất định sẽ muốn mỹ nhân không muốn giang sơn đấy."
Cố Ngôn Thanh cảm thấy ví von của cô rất có hàm ý.
Anh nhướn mày, hỏi: "Vậy anh thì sao?"
"Anh ạ?" Tần Noãn chống cằm nhìn anh, quan sát tỉ mỉ một hồi, cô có hơi không chắc.
Trầm mặc một hồi, cô hỏi: "Đối với anh, Khoa học máy tính quan trọng, hay là em quan trọng ạ?"
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, đột nhiên im lặng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tần Noãn cảm thấy e sợ. Cô ngượng ngùng cười hai tiếng, cúi đầu nói: "Con gái vẫn luôn thích hỏi mấy chuyện nhàm chán này, rất ấu trĩ không chịu được. Trước đây em không thích hỏi chuyện này đâu, hôm nay chỉ là đột nhiên già mồm muốn hỏi thử thôi ạ..."
"Đúng rồi, hạng mục kia của các anh..." Tần Noãn cố gắng tìm được chủ đề, muốn xoa dịu xấu hổ này.
Đột nhiên, Cố Ngôn Thanh mơn trớn tóc mai hơi rối phía trước của cô. Anh kiên định nói, ngữ khí nhu hoà nghe như đã suy nghĩ rất kỹ, "Là em quan trọng."
Khuôn mặt của Tần Noãn cứng lại. Cô nâng mắt nhìn thẳng vào anh, nửa ngày sau mới cong môi cười khẽ, "Cố Ngôn Thanh, em sẽ tưởng thật đấy."
Cố Ngôn Thanh cầm khăn tay lau vệt cà phê đọng trên môi cô, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em cứ xem nó là thật đi."
"Lát nữa chúng ta đi đâu?" Tần Noãn suy tư, "Hay là đi xem phim đi, gần đây có một rạp chiếu đấy ạ."
Cô và Cố Ngôn Thang chưa từng cùng nhau xem bộ phim nào đâu.
Đến rạp chiếu phim, Cố Ngôn Thanh đang chuẩn bị mua vé phòng chiếu VIP, không ngờ bị Tần Noãn ngăn lại, "Em cảm thấy chúng ta mua vé thường được rồi ạ. Em chưa từng ngồi phòng thường xem phim, vẫn muốn thử một chút ạ."
Cố Ngôn Thanh nhướn mày, "Xem ra trong lòng em, anh thật sự rất nghèo nhỉ?"
"Không phải đâu mà, chỉ là em cảm thấy phòng chiếu thường đông người hơn, còn náo nhiệt nữa." Tần Noãn vô tội nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh cảm thấy chuyện này không quan trọng, liền nghe lời cô mua vé thường.
Ở một góc khác, buổi chiều Tần Hi bị một nhóm bạn học kéo ra, bàn nhau muốn đi xem phim.
Có người đi mua vé, cậu tuỳ ý đứng dựa cột nhà thuỷ tinh, lúc lơ đãng đảo mắt thì nhìn thấy Tần Noãn đang xếp hàng mua vé ở đằng trước.
Cô kéo bả vai của người thanh niên đó, hai người thân mật nói điều gì. Nhìn cô giống như đang rất vui vẻ, trên mặt là dáng vẻ tươi cười mà xưa nay cậu chưa từng thấy khi cô ở nhà.
Tần Hi xuất thần, đại ca của nhóm bạn học bên cạnh cũng thuận mắt nhìn qua, nói: "Đó không phải là chị của mày sao? Người bên cạnh là bạn trai của chị ta à? Nhìn lạ mặt đấy, là ai vậy?"
Nói xong, vị đại ca còn nhìn theo họ đang soát vé ở đại sảnh một chút, lại cười, "Không phải là thằng mỹ nam nào tham tiền nhà mày đấy chứ? Chị mày sao lại thích người như thế, đi xem phim phòng chiếu thường cũng vui đến như vậy. Nói không chừng, tương lai chị mày bị bán lúc nào cũng không biết, tổn thất hết bao nhiêu tiền đâu."
Sắc mặt Tần Hi trầm xuống, đạp gã một đạp, "Chị tao thích ai, xem phim ở đâu, ăn gì có liên quan tới mày hả? Con mẹ nó, mày còn lắm chuyện nữa, ông đây đập chết mày!"
Ở bên ngoài, Tần Hi là một người tàn nhẫn, lại thêm địa vị Tần gia như vậy, người bên cạnh không thể không sợ. Lúc này Tần Hi tức giận, mấy anh em khác cũng bị doạ, vội ngăn hai người, liên tục nói tốt với cậu.
Vị đại ca lỡ mồm kia cố chịu đựng vết đau trên mặt, cười nói: "Tiểu Hi, tao chỉ nghĩ là chị ấy với mày cùng chung một mẹ sinh ra nhưng quan hệ bình thường quá nên mới tiện miệng nói mò thôi. Mày, mày đừng nóng giận..."
Trên Tần Hi lộ ra mười phần mất kiên nhẫn, "Cút đi."
Vị đại ca tự giác lẩn sang một bên, Tần Hi bị mấy anh em kéo đi phòng chiếu VIP xem phim.
...
Lúc Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh từ rạp chiếu đi ra, tâm tình của cô rất tốt, trên đường đi còn thảo luận kịch bản bộ phim với Cố Ngôn Thanh.
Hai người nói nói cười cười đi ra khỏi rạp chiếu, trùng hợp gặp Tần Hi ở cửa chính.
Tần Hi vốn không thích nơi này, hôm nay cũng vì bị mấy anh em cưỡng ép kéo tới đây. Lúc nãy cảm thấy buồn bực, cho nên cậu mới ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện hút một điếu thuốc.
Cửa ra vào giữa các phòng chiếu rất nhiều, Tần Hi chọn một chỗ hẻo lánh nhất, không khéo lại gặp phải Tần Noãn.
Ngón tay kẹp điếu thuốc trong tay Tần Hi khựng lại, vô thức muốn giấu ra phía sau. Nhưng động tác mới làm một nửa, cậu liền dừng lại, tuỳ ý phủi phủi khói bụi rồi đưa mắt nhìn Tần Noãn.
Tần Noãn không ngờ cậu còn nhỏ tuổi lại đi hút thuốc, ý cười vừa nãy cứng lại trên mặt. Chỉ là hai người không thân, cô cũng không nói gì cậu.
Thấy Tần Hi nhìn qua, cô nói với Cố Ngôn Thanh, "Đây là Tần Hi, em trai của em."
Đang nói chuyện, lái xe trong nhà tới đón Tần Hi, nhìn thấy Tần Noãn cũng ở đấy, lái xe kinh ngạc một chút rồi hỏi cô có muốn về cùng hay không?
Sắc trời bên ngoài đã tối, Tần Noãn suy nghĩ rồi nói với Cố Ngôn Thanh, "Vậy em về nhé, anh mới từ Cần Nam trở lại đã đi với em tới bây giờ. Anh cũng về nghỉ ngơi chút đi ạ."
Cố Ngôn Thanh gật đầu, "Cũng được."
Trên đường về nhà, hai người Tần Hi và Tần Noãn ngồi ở hàng ghế phía sau, không hề nói chuyện, Tần Noãn còn tuỳ ý dựa lên ghế, chợp mắt một lát.
Bên trong xe có hơi nóng, Tần Hi thuận tay cởi áo khoác ra, không cẩn thận làm rơi hộp thuốc lá, rớt xuống bên chân Tần Noãn.
Cậu hơi khựng lại, vừa muốn nhặt lên, Tần Noãn đã nhặt lên trước cậu. Tần Hi mím môi, chột dạ cúi đầu.
Tần Noãn yên lặng đưa qua, cậu nhận lấy, rất nhanh nhét lại vào túi áo, không nói gì.
Tần Noãn nhìn cậu một hồi, do dự một lát, cuối cùng vẫn nhiều lời, nói: "Thứ này không tốt cho cơ thể đâu."
Tần Hi sững người một chút, ngẩng đầu nhìn cô.
Sau khi trở về Tần gia, người chị này của cậu vẫn luôn cực kỳ trầm mặc. Cô sẽ không tán gẫu với cậu, càng không cần nói tới là quản cậu.
Hôm nay là lần đầu tiên.
"Em biết rồi." Tần Hi lấy thuốc lá trong túi ra, ném vào thùng rác bên chân.
Thiếu niên độ tuổi dậy thì ghét nhất là bị quản thúc, vừa nãy Tần Noãn cảm thấy việc con trai mười lăm tuổi hút thuốc vẫn là không thích hợp, cho nên mới nhiều lời một câu.
Không ngờ tới việc Tần Hi lại rất nghe lời, khoé môi của cô giật giật, dời mắt ra ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, Tần Hi đưa mắt nhìn sang, "Người vừa nãy... là bạn trai của chị ạ?"
Trên mặt Tần Noãn lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu, cười nói: "Phải."
"Em nghe ba nói, hồi ông nội còn sống có ý muốn tương lai sẽ gả chị cho Lục gia, ông và ông cụ Lục từng ước định như vậy."
Ý cười của Tần Noãn nhạt đi, "Sao chị lại không biết chứ?"
"Trước khi qua đời, ông nội từng nói với ba. Có một lần, ba và mẹ em nói đến chuyện này, hình như rất đồng ý. Liên hôn giữa hai tập đoàn Viễn Thương và Đằng Thuỵ, đối với hai nhà Tần - Lục chỉ có trăm lợi mà không hại. Em nghe nói mọi người trong Lục gia đối xử với chị cũng rất tốt..."
Tần Hi nói xong, nhìn thấy sắc mặt của Tần Noãn hơi tối đi, cậu cũng im lặng trong chốc lát, "Bạn trai của chị không phải họ Lục đúng không?"
Tần Noãn im lặng một lát, sau đó mới nói: "Chị chưa từng thấy qua mặt của con trai nhà họ. Ông bà cụ Lục và dì Lục Tinh cũng không nhắc tới chuyện hôn ước này, như vậy cho thấy chuyện này không cần nhắc tới."
"Lúc trước ông nội ước định với Lục gia như vậy, sở dĩ là sợ quan hệ giữa em và chị bất hoà. Tương lai em tiếp quản tập đoàn Viễn Thương sẽ không niệm tình chị em mà gây bất lợi cho chị, cho nên ông mới tìm tập đoàn Đằng Thuỵ làm chỗ dựa cho chị."
Tần Noãn nhìn về phía Tần Hi, cậu cũng nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, "Nhưng mà thực tế, em và mẹ em chưa từng xem chị là người ngoài. Chỉ là chị không thể thoát khỏi bóng ma của mình, cho nên cảm thấy người đàn bà đó cùng huyết thống với chị cũng không thể dựa vào, mẹ em lại không thân cũng chẳng quen với chị, càng sẽ không đối xử tốt với chị."
"Từ xưa đến giờ, người không xem chị là người của Tần Gia không phải là em và mẹ, mà chính là chị."
Hai tay Tần Noãn nắm chặt, để trên đầu gối. Cô mấp máy môi, sắc mặt có hơi trắng bệch, giọng nói của Tần Hi vẫn vang lên bên tai:
"Chuyện xảy ra vào năm bốn tuổi đó, em đều đã quên đa số rồi. Em chỉ mơ hồ nhớ rằng, ba đã đưa chị từ nước ngoài trở về, trên người chị đầy thương tích. Chị luôn co người run rẩy trong góc tường, em đi qua nói chuyện với chị thì bị chị cắn một cái. Chị ở nhà được hai ngày, sau đó ông nội tới đón chị đi."
"Ai cũng nói là ông thương chị nhất. Ông đã vẽ cho chị một vòng tròn ngăn cách với người của Tần gia, chở che đủ đầy cho chị, muốn chị quên đi quá khứ. Nhưng có đôi khi, em lại nghĩ rằng cách này của ông có phải căn bản đã là sai lầm rồi không?"
"Ông cho rằng đối với chị, như vậy mới là an toàn. Thế nhưng ông đã quên rằng chị sẽ ỷ lại vào ông. Đến khi ông rời đi, đó sẽ là đau khổ lớn nhất không thể tiếp nhận đối với chị."
"Lúc ông đi rồi, chị từ chối trở về Tần gia mà sống một mình ở biệt thự phía Nam ngoại ô, không cho người khác nhìn thấy mình cô đơn gặm nhấm vết thương. Mỗi lần về nhà, chị lại nguỵ trang bản thân, vừa xa lánh vừa khách sáo."
"Những năm này, trong lòng chị có đau hay không? Có khổ hay không? Chính chị là người rõ ràng nhất."
Lái xe nhắc nhở đã về tới nhà, từ bên ngoài, quản gia đi tới mở cửa xe, nhìn thấy Tần Noãn lệ rơi đầy mặt liền ngạc nhiên hỏi: "Noãn tiểu thư, cô làm sao thế ạ?"
Sau đó, ông nhìn qua Tần Hi bên trong một cái.
Tần Noãn giật mình, đưa tay lau mặt, "Cháu không sao cả."
Sau đó, cô trực tiếp đi vào trong nhà, gặp được Lan Bội ở phòng khách tầng một, cô khẽ gật đầu chào hỏi rồi đi lên lầu.
Nhìn thấy Tần Hi cầm áo khoác đi vào, Lan Bội đi qua, trầm giọng hỏi: "Chị con sao vậy?"
"Không có gì ạ." Tần Hi nhạt giọng trả lời, cũng đi lên phòng.
Buổi tối, Tần Noãn không xuống ăn cơm. Mười hai giờ đêm, lúc cô tỉnh lại thì cảm thấy đói, cho nên tự mình xuống phòng bếp tìm thức ăn.
Vừa tới cửa phòng bếp, cô nhìn thấy Tần Hi đang rán bò bít tết, động tác rất thành thạo.
Tần Noãn nhìn một chút, vừa định quay người lên lầu thì Tần Hi ngẩng đầu thấy cô, "Chị đói bụng sao?"
Tần Noãn dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Tần Hi nói: "Buổi tối em cũng chưa ăn cơm, bị đói mà tỉnh lại, cho nên tự mình làm chút gì đó. Nếu chị đói, phần này cho chị này, em làm phần khác."
Cậu cắt bít tết bày ra dĩa, đưa qua cho cô.
Bởi vì tâm sự rất nhiều với Chu Thịnh Nam, cho nên Tần Noãn không khỏi có chút xúc động, trong lòng cảm thấy chua xót nên vành mắt lúc này mới đỏ lên.
Bị Tần Hi nhìn thấy, cô hơi lúng túng quay đầu đi, "Không có gì đâu, bị gió thổi thôi."
Thời tiết rét đậm, gió lạnh thấu xương, Tần Hi nhìn cô một cái, không tiếp tục truy hỏi nữa. Cậu quay người đi vào phòng.
Tần Noãn vừa định cất bước đi vào thì nhận được tin nhắn Wechat của Cố Ngôn Thanh, 【Anh về rồi.】
Trên mặt cô vui mừng hẳn, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Ngôn Thanh, "Anh đang ở đâu thế ạ?"
"Anh ở sân bay." Cố Ngôn Thanh đáp.
"Em là người đầu tiên biết được sao?"
"Ừm," Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, "Em còn ở biệt thự phía Nam ngoại ô không? Anh qua tìm em."
Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh tựa hồ rất lo lắng cho cô phải ở một mình, trong lòng Tần Noãn ngọt ngào, nhẹ nói: "Thư ký Giang đón em về nhà rồi ạ."
"Vậy em... có muốn ra đây không?"
"Muốn ạ!" Tần Noãn vội vàng trả lời, nhìn đồng hồ nói: "Anh chờ em nhé, em đến sân bay đón anh!"
"... Không cần em phải đi một chuyến đâu, tới quảng trường trung tâm đi. Nơi đó không xa nhà em, đến quán cà phê sớm một chút đợi anh."
...
Lúc Tần Noãn ngồi ở quán cà phê đợi anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Sao Cố Ngôn Thanh biết được nhà cô tương đối gần quảng trường trung tâm?
Mặc dù bốn chữ "tập đoàn Viễn Thương" chỉ cần nói ra mọi người liền biết, nhưng vị trí của biệt thự Tần gia còn không tới nỗi ai cũng biết như vậy. Cố Ngôn Thanh chỉ là một cậu con trai của giáo sư Đại học, cũng không xuất thân từ hào môn gì, anh biết được chuyện này có hơi lạ.
Lúc đầu, cô muốn đợi Cố Ngôn Thanh tới rồi hỏi một chút, kết quả bên kia anh bị kẹt xe, Tần Noãn đợi quá lâu, đến lúc anh đứng trước mặt rồi, cô lập tức vứt hết toàn bộ nghi hoặc ra sau đầu.
Tần Noãn ngồi sát bên cạnh anh, níu tay anh dựa vai anh, "Sao anh đi nhiều ngày thế ạ? Cậu bạn ở Cần Nam của anh có đồng ý đến Đại học C không?"
Phục vụ bưng cà phê lên, sau khi cảm ơn phục vụ, Cố Ngôn Thanh nói với Tần Noãn, "Vẫn không chịu, có lẽ cậu ấy không nỡ rời xa cô bạn cùng bạn kia rồi. Trước đây, lúc nói chuyện với anh, cậu ấy thường xuyên nhắc tới con bé."
Tần Noãn kinh ngạc, "Yêu sớm cơ à?"
Cố Ngôn Thanh mỉm cười, xoa xoa mặt của cô, "Lần đầu tiên thấy em ở ngoài KTV, lúc tiểu say xỉn là em nói theo đuổi anh, khi ấy anh cũng cảm thấy em yêu sớm."
Tần Noãn không phục, "Khi ấy em mười tám rồi."
Cố Ngôn Thanh nhấp một ngụm cà phê, không phản bác cô.
"Vậy anh chẳng phải đã phí công sức chạy đến Cần Nam một chuyến rồi sao?"
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, "Không hẳn là vậy, anh đã gọi thử cho cô bạn cùng bàn của cậu ấy. Con bé nói là có thể giải quyết, sẽ gửi tin tức lại cho anh."
Tần Noãn "chậc chậc" hai tiếng, "Cậu bạn ấy của anh nếu như còn ở thời cổ đại nhất định sẽ muốn mỹ nhân không muốn giang sơn đấy."
Cố Ngôn Thanh cảm thấy ví von của cô rất có hàm ý.
Anh nhướn mày, hỏi: "Vậy anh thì sao?"
"Anh ạ?" Tần Noãn chống cằm nhìn anh, quan sát tỉ mỉ một hồi, cô có hơi không chắc.
Trầm mặc một hồi, cô hỏi: "Đối với anh, Khoa học máy tính quan trọng, hay là em quan trọng ạ?"
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, đột nhiên im lặng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tần Noãn cảm thấy e sợ. Cô ngượng ngùng cười hai tiếng, cúi đầu nói: "Con gái vẫn luôn thích hỏi mấy chuyện nhàm chán này, rất ấu trĩ không chịu được. Trước đây em không thích hỏi chuyện này đâu, hôm nay chỉ là đột nhiên già mồm muốn hỏi thử thôi ạ..."
"Đúng rồi, hạng mục kia của các anh..." Tần Noãn cố gắng tìm được chủ đề, muốn xoa dịu xấu hổ này.
Đột nhiên, Cố Ngôn Thanh mơn trớn tóc mai hơi rối phía trước của cô. Anh kiên định nói, ngữ khí nhu hoà nghe như đã suy nghĩ rất kỹ, "Là em quan trọng."
Khuôn mặt của Tần Noãn cứng lại. Cô nâng mắt nhìn thẳng vào anh, nửa ngày sau mới cong môi cười khẽ, "Cố Ngôn Thanh, em sẽ tưởng thật đấy."
Cố Ngôn Thanh cầm khăn tay lau vệt cà phê đọng trên môi cô, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em cứ xem nó là thật đi."
"Lát nữa chúng ta đi đâu?" Tần Noãn suy tư, "Hay là đi xem phim đi, gần đây có một rạp chiếu đấy ạ."
Cô và Cố Ngôn Thang chưa từng cùng nhau xem bộ phim nào đâu.
Đến rạp chiếu phim, Cố Ngôn Thanh đang chuẩn bị mua vé phòng chiếu VIP, không ngờ bị Tần Noãn ngăn lại, "Em cảm thấy chúng ta mua vé thường được rồi ạ. Em chưa từng ngồi phòng thường xem phim, vẫn muốn thử một chút ạ."
Cố Ngôn Thanh nhướn mày, "Xem ra trong lòng em, anh thật sự rất nghèo nhỉ?"
"Không phải đâu mà, chỉ là em cảm thấy phòng chiếu thường đông người hơn, còn náo nhiệt nữa." Tần Noãn vô tội nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh cảm thấy chuyện này không quan trọng, liền nghe lời cô mua vé thường.
Ở một góc khác, buổi chiều Tần Hi bị một nhóm bạn học kéo ra, bàn nhau muốn đi xem phim.
Có người đi mua vé, cậu tuỳ ý đứng dựa cột nhà thuỷ tinh, lúc lơ đãng đảo mắt thì nhìn thấy Tần Noãn đang xếp hàng mua vé ở đằng trước.
Cô kéo bả vai của người thanh niên đó, hai người thân mật nói điều gì. Nhìn cô giống như đang rất vui vẻ, trên mặt là dáng vẻ tươi cười mà xưa nay cậu chưa từng thấy khi cô ở nhà.
Tần Hi xuất thần, đại ca của nhóm bạn học bên cạnh cũng thuận mắt nhìn qua, nói: "Đó không phải là chị của mày sao? Người bên cạnh là bạn trai của chị ta à? Nhìn lạ mặt đấy, là ai vậy?"
Nói xong, vị đại ca còn nhìn theo họ đang soát vé ở đại sảnh một chút, lại cười, "Không phải là thằng mỹ nam nào tham tiền nhà mày đấy chứ? Chị mày sao lại thích người như thế, đi xem phim phòng chiếu thường cũng vui đến như vậy. Nói không chừng, tương lai chị mày bị bán lúc nào cũng không biết, tổn thất hết bao nhiêu tiền đâu."
Sắc mặt Tần Hi trầm xuống, đạp gã một đạp, "Chị tao thích ai, xem phim ở đâu, ăn gì có liên quan tới mày hả? Con mẹ nó, mày còn lắm chuyện nữa, ông đây đập chết mày!"
Ở bên ngoài, Tần Hi là một người tàn nhẫn, lại thêm địa vị Tần gia như vậy, người bên cạnh không thể không sợ. Lúc này Tần Hi tức giận, mấy anh em khác cũng bị doạ, vội ngăn hai người, liên tục nói tốt với cậu.
Vị đại ca lỡ mồm kia cố chịu đựng vết đau trên mặt, cười nói: "Tiểu Hi, tao chỉ nghĩ là chị ấy với mày cùng chung một mẹ sinh ra nhưng quan hệ bình thường quá nên mới tiện miệng nói mò thôi. Mày, mày đừng nóng giận..."
Trên Tần Hi lộ ra mười phần mất kiên nhẫn, "Cút đi."
Vị đại ca tự giác lẩn sang một bên, Tần Hi bị mấy anh em kéo đi phòng chiếu VIP xem phim.
...
Lúc Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh từ rạp chiếu đi ra, tâm tình của cô rất tốt, trên đường đi còn thảo luận kịch bản bộ phim với Cố Ngôn Thanh.
Hai người nói nói cười cười đi ra khỏi rạp chiếu, trùng hợp gặp Tần Hi ở cửa chính.
Tần Hi vốn không thích nơi này, hôm nay cũng vì bị mấy anh em cưỡng ép kéo tới đây. Lúc nãy cảm thấy buồn bực, cho nên cậu mới ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện hút một điếu thuốc.
Cửa ra vào giữa các phòng chiếu rất nhiều, Tần Hi chọn một chỗ hẻo lánh nhất, không khéo lại gặp phải Tần Noãn.
Ngón tay kẹp điếu thuốc trong tay Tần Hi khựng lại, vô thức muốn giấu ra phía sau. Nhưng động tác mới làm một nửa, cậu liền dừng lại, tuỳ ý phủi phủi khói bụi rồi đưa mắt nhìn Tần Noãn.
Tần Noãn không ngờ cậu còn nhỏ tuổi lại đi hút thuốc, ý cười vừa nãy cứng lại trên mặt. Chỉ là hai người không thân, cô cũng không nói gì cậu.
Thấy Tần Hi nhìn qua, cô nói với Cố Ngôn Thanh, "Đây là Tần Hi, em trai của em."
Đang nói chuyện, lái xe trong nhà tới đón Tần Hi, nhìn thấy Tần Noãn cũng ở đấy, lái xe kinh ngạc một chút rồi hỏi cô có muốn về cùng hay không?
Sắc trời bên ngoài đã tối, Tần Noãn suy nghĩ rồi nói với Cố Ngôn Thanh, "Vậy em về nhé, anh mới từ Cần Nam trở lại đã đi với em tới bây giờ. Anh cũng về nghỉ ngơi chút đi ạ."
Cố Ngôn Thanh gật đầu, "Cũng được."
Trên đường về nhà, hai người Tần Hi và Tần Noãn ngồi ở hàng ghế phía sau, không hề nói chuyện, Tần Noãn còn tuỳ ý dựa lên ghế, chợp mắt một lát.
Bên trong xe có hơi nóng, Tần Hi thuận tay cởi áo khoác ra, không cẩn thận làm rơi hộp thuốc lá, rớt xuống bên chân Tần Noãn.
Cậu hơi khựng lại, vừa muốn nhặt lên, Tần Noãn đã nhặt lên trước cậu. Tần Hi mím môi, chột dạ cúi đầu.
Tần Noãn yên lặng đưa qua, cậu nhận lấy, rất nhanh nhét lại vào túi áo, không nói gì.
Tần Noãn nhìn cậu một hồi, do dự một lát, cuối cùng vẫn nhiều lời, nói: "Thứ này không tốt cho cơ thể đâu."
Tần Hi sững người một chút, ngẩng đầu nhìn cô.
Sau khi trở về Tần gia, người chị này của cậu vẫn luôn cực kỳ trầm mặc. Cô sẽ không tán gẫu với cậu, càng không cần nói tới là quản cậu.
Hôm nay là lần đầu tiên.
"Em biết rồi." Tần Hi lấy thuốc lá trong túi ra, ném vào thùng rác bên chân.
Thiếu niên độ tuổi dậy thì ghét nhất là bị quản thúc, vừa nãy Tần Noãn cảm thấy việc con trai mười lăm tuổi hút thuốc vẫn là không thích hợp, cho nên mới nhiều lời một câu.
Không ngờ tới việc Tần Hi lại rất nghe lời, khoé môi của cô giật giật, dời mắt ra ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, Tần Hi đưa mắt nhìn sang, "Người vừa nãy... là bạn trai của chị ạ?"
Trên mặt Tần Noãn lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu, cười nói: "Phải."
"Em nghe ba nói, hồi ông nội còn sống có ý muốn tương lai sẽ gả chị cho Lục gia, ông và ông cụ Lục từng ước định như vậy."
Ý cười của Tần Noãn nhạt đi, "Sao chị lại không biết chứ?"
"Trước khi qua đời, ông nội từng nói với ba. Có một lần, ba và mẹ em nói đến chuyện này, hình như rất đồng ý. Liên hôn giữa hai tập đoàn Viễn Thương và Đằng Thuỵ, đối với hai nhà Tần - Lục chỉ có trăm lợi mà không hại. Em nghe nói mọi người trong Lục gia đối xử với chị cũng rất tốt..."
Tần Hi nói xong, nhìn thấy sắc mặt của Tần Noãn hơi tối đi, cậu cũng im lặng trong chốc lát, "Bạn trai của chị không phải họ Lục đúng không?"
Tần Noãn im lặng một lát, sau đó mới nói: "Chị chưa từng thấy qua mặt của con trai nhà họ. Ông bà cụ Lục và dì Lục Tinh cũng không nhắc tới chuyện hôn ước này, như vậy cho thấy chuyện này không cần nhắc tới."
"Lúc trước ông nội ước định với Lục gia như vậy, sở dĩ là sợ quan hệ giữa em và chị bất hoà. Tương lai em tiếp quản tập đoàn Viễn Thương sẽ không niệm tình chị em mà gây bất lợi cho chị, cho nên ông mới tìm tập đoàn Đằng Thuỵ làm chỗ dựa cho chị."
Tần Noãn nhìn về phía Tần Hi, cậu cũng nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, "Nhưng mà thực tế, em và mẹ em chưa từng xem chị là người ngoài. Chỉ là chị không thể thoát khỏi bóng ma của mình, cho nên cảm thấy người đàn bà đó cùng huyết thống với chị cũng không thể dựa vào, mẹ em lại không thân cũng chẳng quen với chị, càng sẽ không đối xử tốt với chị."
"Từ xưa đến giờ, người không xem chị là người của Tần Gia không phải là em và mẹ, mà chính là chị."
Hai tay Tần Noãn nắm chặt, để trên đầu gối. Cô mấp máy môi, sắc mặt có hơi trắng bệch, giọng nói của Tần Hi vẫn vang lên bên tai:
"Chuyện xảy ra vào năm bốn tuổi đó, em đều đã quên đa số rồi. Em chỉ mơ hồ nhớ rằng, ba đã đưa chị từ nước ngoài trở về, trên người chị đầy thương tích. Chị luôn co người run rẩy trong góc tường, em đi qua nói chuyện với chị thì bị chị cắn một cái. Chị ở nhà được hai ngày, sau đó ông nội tới đón chị đi."
"Ai cũng nói là ông thương chị nhất. Ông đã vẽ cho chị một vòng tròn ngăn cách với người của Tần gia, chở che đủ đầy cho chị, muốn chị quên đi quá khứ. Nhưng có đôi khi, em lại nghĩ rằng cách này của ông có phải căn bản đã là sai lầm rồi không?"
"Ông cho rằng đối với chị, như vậy mới là an toàn. Thế nhưng ông đã quên rằng chị sẽ ỷ lại vào ông. Đến khi ông rời đi, đó sẽ là đau khổ lớn nhất không thể tiếp nhận đối với chị."
"Lúc ông đi rồi, chị từ chối trở về Tần gia mà sống một mình ở biệt thự phía Nam ngoại ô, không cho người khác nhìn thấy mình cô đơn gặm nhấm vết thương. Mỗi lần về nhà, chị lại nguỵ trang bản thân, vừa xa lánh vừa khách sáo."
"Những năm này, trong lòng chị có đau hay không? Có khổ hay không? Chính chị là người rõ ràng nhất."
Lái xe nhắc nhở đã về tới nhà, từ bên ngoài, quản gia đi tới mở cửa xe, nhìn thấy Tần Noãn lệ rơi đầy mặt liền ngạc nhiên hỏi: "Noãn tiểu thư, cô làm sao thế ạ?"
Sau đó, ông nhìn qua Tần Hi bên trong một cái.
Tần Noãn giật mình, đưa tay lau mặt, "Cháu không sao cả."
Sau đó, cô trực tiếp đi vào trong nhà, gặp được Lan Bội ở phòng khách tầng một, cô khẽ gật đầu chào hỏi rồi đi lên lầu.
Nhìn thấy Tần Hi cầm áo khoác đi vào, Lan Bội đi qua, trầm giọng hỏi: "Chị con sao vậy?"
"Không có gì ạ." Tần Hi nhạt giọng trả lời, cũng đi lên phòng.
Buổi tối, Tần Noãn không xuống ăn cơm. Mười hai giờ đêm, lúc cô tỉnh lại thì cảm thấy đói, cho nên tự mình xuống phòng bếp tìm thức ăn.
Vừa tới cửa phòng bếp, cô nhìn thấy Tần Hi đang rán bò bít tết, động tác rất thành thạo.
Tần Noãn nhìn một chút, vừa định quay người lên lầu thì Tần Hi ngẩng đầu thấy cô, "Chị đói bụng sao?"
Tần Noãn dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Tần Hi nói: "Buổi tối em cũng chưa ăn cơm, bị đói mà tỉnh lại, cho nên tự mình làm chút gì đó. Nếu chị đói, phần này cho chị này, em làm phần khác."
Cậu cắt bít tết bày ra dĩa, đưa qua cho cô.
/70
|