Sáng sớm Cố Tần đã qua Mục gia đón cô.
Từ trong nhà ra, Mục Sở ngồi lên xe Cố Tần đi ra sân bay.
Trên đường, Mục Sở còn rất thấp thỏm: "Chuyện của hai chúng ta làm sao để nói với Cố Tích đây?"
Cố Tần tiếp tục tay lái, trên mặt mang mấy phần nhàn nhã, giống như đối với câu hỏi này của Mục Sở rất khó hiểu: "Cửa ải ba mẹ em cũng đã qua rồi, bây giờ em còn sợ con bé?"
Mục Sở mím môi: "Không giống nhau mà."
Cố Tích thường nói, cô và Cố Tần giống anh em ruột, còn luôn nói hai người họ không xứng.
Nếu như cô nàng biết hai người không xứng đôi này ở cùng một chỗ, cũng không biết sẽ là biểu cảm gì.
Khuỷu tay Mục Sở chống lên cửa sổ xe, nhìn chằm chằm một bên mặt Cố Tần.
Lúc lái xe anh rất chuyên chú, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng, mi mắt vừa dày vừa đậm, lúc nói chuyện mang theo mị lực câu người.
Thật ra, hai người bọn họ sao lại không xứng chứ.
Cô cảm thấy rất xứng.
Vô cùng xứng!!
"Bảo bối."
Anh đột nhiên gọi cô một tiếng, thanh âm ấm như gió xuân, còn lộ ra mấy phần cưng chiều.
Mục Sở có chút thất thần, hồ nghi nhìn anh: "Dạ?"
Lúc chờ đèn đỏ, Cố Tần mới nhìn qua bên này một chút, cong môi: "Anh quá đẹp trai nên em mới nhìn mê mẩn như vậy?"
Mục Sở chột dạ: "Anh có thể đừng tự luyến như thế không? Khiêm tốn là một đức tính quý."
Thanh âm Cố Tần lười biếng, bình tĩnh nhìn cô: "Thành thật cũng là một đức tính quý."
Mục Sở: "... "
-
Lúc chuẩn bị đến sân bay, Mục Sở do dự nói: "Hay là, đừng nói đi, để cậu ấy biết từ miệng ba mẹ anh cũng được, nếu không nói trước mặt Tích Tích em sợ sợ dọa đến nó quá."
Càng đến gần, cô càng vô thức muốn trốn tránh.
Cố Tần nhướng mày nhìn đường phía trước, thong thả nói: "Giọng điệu này của em sẽ khiến anh dễ hiểu lầm."
"Hả?" Mục Sở không hiểu.
Cố Tần nói: "Thật giống như chúng ta bây giờ có gian tình, sau đó chính thất trở về, còn em thì có tật giật mình.
Mục Sở: "... "
Quả thật cô cũng có cảm giác này.
Thật giống như cô và Cố Tần đang phản bội Cố Tích vậy.
Thật ra nếu cô tìm người khác làm bạn trai, có lẽ sẽ không có cảm giác này.
Nhưng Cố Tần là anh trai Cố Tích, nên bây giờ thấy hơi vi diệu.
Cố Tần thở dài, lái xe vào bãi đậu xe sân bay, rút chìa khóa nhìn về phía cô: "Có anh ở đây, em còn sợ bị con bé ăn thịt?"
Cố Tần không vội vã xuống xe, đầu ngón tay khẽ nâng cằm cô lên: "Hoa Hoa, anh hỏi em một vấn đè."
Mục Sở nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Vấn đề gì?"
Thanh âm Cố Tần ôn hòa: "Trong lòng em, anh và Cố Tích ai quan trọng hơn?"
Mi mắt Mục Sở giật mấy cái, sững sờ nhìn anh: "Hả?"
Lại nhanh nói: "Anh, đương nhiên là anh."
Mặt mày Cố Tần nhiễm lên một tầng nhu hòa: "Thật ngoan."
Ngón tay cái anh sờ qua cánh môi đỏ hồng của cô, hầu kết nhấp nhô.
Mục Sở nhíu mày đánh vào tay anh: "Anh cọ trôi mất son em giờ."
Cố Tần thuận theo buông cô ra.
Hai người xuống khỏi xe.
Lúc đi ra cửa, Cố Tần nắm tay cô, Mục Sở mất tự nhiên rút tay về.
Cố Tần lại kéo, cô trực tiếp đem tay giấu ở đằng sau, thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa ra, như sợ Cố Tích phát hiện.
Liếc cô một chút, anh cười nhẹ lên tiếng: "Nửa tiếng nữa Tích Tích mới xuống máy bay, bây giờ em không cần đề phòng thế đâu."
Mục Sở kinh ngạc ngẩng đầu: "Vậy anh đưa em tới sớm thế làm gì?"
"Không phải là muốn gặp em sao."
Anh khẽ kéo tay cô, hơi dùng chút sức, người đã bị ôm vào trong ngực.
Cô nâng nhẹ cằm, ánh mắt rơi vào môi anh, đúng lúc ấy, anh khẽ mở miệng: "Hai ngày này ở nhà có nhớ anh không?"
Xung quanh đều là người, cô ngại ngùng đẩy anh ra, trên mặt rất bình tĩnh: "Không nhớ!"
Cố Tần cười nhẹ, nhéo mặt cô một cái: "Nhóc không có lương tâm."
Mục Sở không nói lời nào.
"Có lạnh không?" Cố Tầ giúp cô chỉnh khăn quàng cổ.
Mục Sở lắc đầu: "Trong đại sảnh làm sao lạnh được."
Cố Tần cong môi, đem tay mình qua: "Nhưng anh có chút lạnh, em giúp anh sưởi ấm một tí?"
Mục Sở: "... "
Cô đánh vào lòng bàn tay anh, Cố Tần thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô.
"Rõ ràng tay anh ấm hơn tay em!" Mục Sở bất mãn nói.
"Thật sao?" Cố Tần mở khóa áo, đem tay cô đển trước ngực, "Vậy anh sưởi ấm cho em."
Biết Cố Tích lát nữa mới ra ngoài, lần này Mục Sở không giãy dụa, ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng.
Mãi đến lúc cô cảm giác Cố Tích chuẩn bị ra, cô mới rời khỏi ngực anh, nhìn chằm chằm hướng cửa ra.
Một bên khác.
Máy bay hạ cánh, Doãn Lê Hân kéo hai chiếc vali đi về phía cửa ra, Cố Tích đi theo bên cạnh anh.
Mắt thấy chuẩn bị đến cửa ra, cô lấy vali của mình, nói với anh: "Anh của em tới đón, chờ lát nữa em đi ra ngoài trước, hai ta coi như không quen không biết gì nhé."
Doãn Lê Hân nhíu mày, cặp mắt đào hoa nheo lại: "Có ý gì?"
Cố Tích kéo Doãn Lê Hân sang một bên để nhường đường cho người khác, rồi mới không nhanh không chậm nói: "Chuyện của chúng ta anh trai em còn chưa biết, cũng không biết anh ấy có làm phản không, chẳng may anh em chướng mắt anh thì làm sao?"
Doãn Lê Hân bị những lời này chọc cười, chỉ chỉ vào mình: "Anh bây giờ có gì chướng mắt?"
Cố Tích giương mắt dò xét anh.
Doãn Lê Hân bây giờ, quả thực cùng dáng vẻ cà lơ phất phơ hồi cấp ba không giống lắm.
Mặc chiếc áo khoác đen dài đến gối, mặt mày lạnh lùng, cặp mắt đào hoa sáng ngời rất có thần, cả người mang đến cảm giác sạch sẽ, cảnh đẹp ý vui, chỉ khi trêu chọc cô, mới mang theo vài phần vô lại bẩm sinh.
Cố Tích còn đang nghĩ miên man, lại nghe Doãn Lê Hân nói: "Với lại anh trai em đã điều tra anh năm trăm năm trước rồi, em thật sự nghĩ anh ấy không biết?"
"?? "
Cố Tích trợn to mắt, "Lúc nào? Sao em không biết?"
Doãn Lê Hân: "Nghỉ hè năm mười hai, lúc anh ở cạnh em chưa lâu lắm."
Cố Tần tìm người điều tra tất tần tật về anh, người Doãn gia anh cũng không phải ăn chay, làm sao không chút phát giác?
Nhưng mà biết là anh ta quan tâm Cố Tích, chuyện thường tình, cho nên anh cũng không đem việc này để trong lòng.
Cố Tích nghe xong ngược lại sửng sốt.
Chuyện này, cô quả thực một chút xíu cũng không biết.
Mấu chốt là, sao anh cô lại biết chuyện cô với Doãn Lê Hân.
Cô chỉ nói với Sở Sở thôi mà.
Lát nữa phải hỏi rõ ràng mới được.
Hai người hợp lực giấu diếm nửa ngày, hóa ra anh cô căn bản là đã biết?!
"Anh đang gạt em đúng không?" Cố Tích dò xét nhìn Doãn Lê Hân.
Doãn Lê Hân cười nhạo một tiếng, một lần nữa cầm lấy vali của cô: "Chờ lát nữa em nhìn biểu tình của anh em lúc nhìn thấy anh là biết."
Hai người từ bên trong đi ra, Cố Tích đảo qua một biển người, dễ dàng tìm được thân ảnh Cố Tần.
Vóc dáng anh cao hơn người bình thường, lại thêm gương mặt hại nước hại dân kia, không lẫn vào đâu được,
Nhưng mà Cố Tích hơi bất ngờ, thế mà lại thấy Mục Sở đứng bên cạnh Cố Tần.
Cô mặc áo lông màu xanh sẫm dài đến gối, quàng chiếc khăn cổ màu đen, tóc dài xõa ra, khuôn mặt tinh xảo, lúc nhìn qua thấy đôi mắt phượng sáng rỡ cong lên, khóe môi phác họa nụ cười nhẹ.
Trong nháy mắt, Cố Tích cảm thấy, Mục Sở đứng cạnh anh cô phá lệ hài hòa.
Không kịp nghĩ nhiều, thấy Mục Sở đi tới, Cố Tích đã kích động bổ nhào qua, trực tiếp đem người ôm lấy: "Sở Sở, sao cậu lại tới đây, tớ còn muốn cho cậu một kinh hỉ đó!"
Mục Sở ôm lấy cô nàng cười: "Bây giờ tớ cũng cho cậu một kinh hỉ, không phải giống nhau sao?"
"Cậu thật tốt!" Cố Tích ôm cô nhảy tưng tưng, quả thực quá vui mừng, "Sở Sở, tớ nhớ cậu muốn chết!"
"Tớ cũng rất rất nhớ cậu!"
Cố Tần đứng bên cạnh nhíu mày, đem hai người đang dính nhau tách ra, "Đi, hai đứa không tự thấy buồn nôn sao? Anh nổi hết da gà rồi!"
Cố Tích không vui: "Em không nhớ anh, buồn nôn với Sở Sở thì mắc mớ gì đến anh, đừng quấy rầy bọn em ôn chuyện được không? Anh đi ra trước đi, đừng ở đây cản trở!"
Cố Tần xùy một tiếng, trực tiếp kéo Mục Sở qua, ôm ở trong ngực: "Cố Tích, đây là chị dâu em, nhanh gọi một tiếng đi."
"Còn nữa." Anh nhìn biểu lộ cứng ngắc của Cố Tích, tiếp tục dặn dò, "Sau này nhớ duy trì khoảng cách, muốn thân mật phải có sự đồng ý của anh."
Mặt Cố Tích mếu máo: "Anh, trò đùa này của anh có chút lớn..."
Hai giây sau, Cố Tích cơ hồ không khống chế được cảm xúc của mình: "Anh còn là người không đấy!!!"
Cô nàng liếc mắt nhìn cô gái đang giãy dụa trong ngực Cố Tần, hít sâu một hơi để mình tỉnh táo lại, khó có thể tin mà nhìn Mục Sở: "Chị em tốt, cậu mù rồi!"
Mục Sở: "... "
Bên tai Mục Sở có chút nóng, đẩy Cố Tần ra, có chút bất mãn: "Anh sao lại thế!"
Trước lúc Cố Tích ra, cô đã đặc biệt thương lượng với anh, trước đó không nên nói lung tung, để chính cô nói với Cố Tích.
Rõ ràng anh đã đồng ý!
Kết quả sao lại...
Đồ lừa đảo!
Doãn Lê Hân vừa ra liền gặp người quen, hàn huyên mấy câu.
Dư quang nhìn thấy tình huống bên Cố Tích không đúng lắm, anh chào bạn rồi kéo vali đi qua.
Cố Tần trông thấy anh liền thu lại trò đùa.
Hơn một năm không gặp, Doãn Lê Hân lúc này, cùng với người anh gặp ở trường học lần kia, thanh niên lưu manh vô lại, quả thực chênh lệch rất lớn, bây giờ nhìn thuận mắt không ít.
Doãn Lê Hân đi tới, lễ phép đưa tay với anh: "Tần ca, em là Doãn Lê Hân, không cần giới thiệu chắc hẳn anh cũng đã biết."
Lúc trước sợ Cố Tích bị lừa, anh cho người điều tra Doãn Lê Hân, kết quả bị người Doãn gia phát giác ra chuyện này, chính Cố Tần cũng biết.
Bây giờ thấy Doãn Lê Hân không chút để bụng, anh thản nhiên bắt tay: "Thứ lỗi."
Doãn Lê Hân cười: "Em hiểu, cũng là vì Tích Tích."
"Cảm ơn đã chăm sóc Tích Tích."
"Chuyện em nên làm."
Cố Tần thu tay lại, nhìn thời gian một chút, nói với hai người: "Đi ăn cơm?"
Mục Sở buổi sáng chưa ăn, bây giờ quả thực cảm thấy hơi đói.
Cố Tần nhận lấy vali của Cố Tích từ trên tay Doãn Lê Hân: "Cùng nhau ăn cơm một bữa rồi đi."
Doãn Lê Hân gật đầu.
Thấy Mục Sở bị Cố Tích ép hỏi nói không ra lời, Cố Tần nhíu mày, kéo Mục Sở qua, đi trước.
Cố Tích gấp gáp:"Em còn thẩm vấn chưa xong đâu, anh kéo cái gì!"
Cố Tần liếc cô nàng một chút, đem Mục Sở ôm ở trong ngực: "Em thẩm vấn phạm nhân sao? Có cần anh thẩm vấn em một chút không?"
Cố Tích: "... "
Từ trong nhà ra, Mục Sở ngồi lên xe Cố Tần đi ra sân bay.
Trên đường, Mục Sở còn rất thấp thỏm: "Chuyện của hai chúng ta làm sao để nói với Cố Tích đây?"
Cố Tần tiếp tục tay lái, trên mặt mang mấy phần nhàn nhã, giống như đối với câu hỏi này của Mục Sở rất khó hiểu: "Cửa ải ba mẹ em cũng đã qua rồi, bây giờ em còn sợ con bé?"
Mục Sở mím môi: "Không giống nhau mà."
Cố Tích thường nói, cô và Cố Tần giống anh em ruột, còn luôn nói hai người họ không xứng.
Nếu như cô nàng biết hai người không xứng đôi này ở cùng một chỗ, cũng không biết sẽ là biểu cảm gì.
Khuỷu tay Mục Sở chống lên cửa sổ xe, nhìn chằm chằm một bên mặt Cố Tần.
Lúc lái xe anh rất chuyên chú, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng, mi mắt vừa dày vừa đậm, lúc nói chuyện mang theo mị lực câu người.
Thật ra, hai người bọn họ sao lại không xứng chứ.
Cô cảm thấy rất xứng.
Vô cùng xứng!!
"Bảo bối."
Anh đột nhiên gọi cô một tiếng, thanh âm ấm như gió xuân, còn lộ ra mấy phần cưng chiều.
Mục Sở có chút thất thần, hồ nghi nhìn anh: "Dạ?"
Lúc chờ đèn đỏ, Cố Tần mới nhìn qua bên này một chút, cong môi: "Anh quá đẹp trai nên em mới nhìn mê mẩn như vậy?"
Mục Sở chột dạ: "Anh có thể đừng tự luyến như thế không? Khiêm tốn là một đức tính quý."
Thanh âm Cố Tần lười biếng, bình tĩnh nhìn cô: "Thành thật cũng là một đức tính quý."
Mục Sở: "... "
-
Lúc chuẩn bị đến sân bay, Mục Sở do dự nói: "Hay là, đừng nói đi, để cậu ấy biết từ miệng ba mẹ anh cũng được, nếu không nói trước mặt Tích Tích em sợ sợ dọa đến nó quá."
Càng đến gần, cô càng vô thức muốn trốn tránh.
Cố Tần nhướng mày nhìn đường phía trước, thong thả nói: "Giọng điệu này của em sẽ khiến anh dễ hiểu lầm."
"Hả?" Mục Sở không hiểu.
Cố Tần nói: "Thật giống như chúng ta bây giờ có gian tình, sau đó chính thất trở về, còn em thì có tật giật mình.
Mục Sở: "... "
Quả thật cô cũng có cảm giác này.
Thật giống như cô và Cố Tần đang phản bội Cố Tích vậy.
Thật ra nếu cô tìm người khác làm bạn trai, có lẽ sẽ không có cảm giác này.
Nhưng Cố Tần là anh trai Cố Tích, nên bây giờ thấy hơi vi diệu.
Cố Tần thở dài, lái xe vào bãi đậu xe sân bay, rút chìa khóa nhìn về phía cô: "Có anh ở đây, em còn sợ bị con bé ăn thịt?"
Cố Tần không vội vã xuống xe, đầu ngón tay khẽ nâng cằm cô lên: "Hoa Hoa, anh hỏi em một vấn đè."
Mục Sở nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Vấn đề gì?"
Thanh âm Cố Tần ôn hòa: "Trong lòng em, anh và Cố Tích ai quan trọng hơn?"
Mi mắt Mục Sở giật mấy cái, sững sờ nhìn anh: "Hả?"
Lại nhanh nói: "Anh, đương nhiên là anh."
Mặt mày Cố Tần nhiễm lên một tầng nhu hòa: "Thật ngoan."
Ngón tay cái anh sờ qua cánh môi đỏ hồng của cô, hầu kết nhấp nhô.
Mục Sở nhíu mày đánh vào tay anh: "Anh cọ trôi mất son em giờ."
Cố Tần thuận theo buông cô ra.
Hai người xuống khỏi xe.
Lúc đi ra cửa, Cố Tần nắm tay cô, Mục Sở mất tự nhiên rút tay về.
Cố Tần lại kéo, cô trực tiếp đem tay giấu ở đằng sau, thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa ra, như sợ Cố Tích phát hiện.
Liếc cô một chút, anh cười nhẹ lên tiếng: "Nửa tiếng nữa Tích Tích mới xuống máy bay, bây giờ em không cần đề phòng thế đâu."
Mục Sở kinh ngạc ngẩng đầu: "Vậy anh đưa em tới sớm thế làm gì?"
"Không phải là muốn gặp em sao."
Anh khẽ kéo tay cô, hơi dùng chút sức, người đã bị ôm vào trong ngực.
Cô nâng nhẹ cằm, ánh mắt rơi vào môi anh, đúng lúc ấy, anh khẽ mở miệng: "Hai ngày này ở nhà có nhớ anh không?"
Xung quanh đều là người, cô ngại ngùng đẩy anh ra, trên mặt rất bình tĩnh: "Không nhớ!"
Cố Tần cười nhẹ, nhéo mặt cô một cái: "Nhóc không có lương tâm."
Mục Sở không nói lời nào.
"Có lạnh không?" Cố Tầ giúp cô chỉnh khăn quàng cổ.
Mục Sở lắc đầu: "Trong đại sảnh làm sao lạnh được."
Cố Tần cong môi, đem tay mình qua: "Nhưng anh có chút lạnh, em giúp anh sưởi ấm một tí?"
Mục Sở: "... "
Cô đánh vào lòng bàn tay anh, Cố Tần thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô.
"Rõ ràng tay anh ấm hơn tay em!" Mục Sở bất mãn nói.
"Thật sao?" Cố Tần mở khóa áo, đem tay cô đển trước ngực, "Vậy anh sưởi ấm cho em."
Biết Cố Tích lát nữa mới ra ngoài, lần này Mục Sở không giãy dụa, ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng.
Mãi đến lúc cô cảm giác Cố Tích chuẩn bị ra, cô mới rời khỏi ngực anh, nhìn chằm chằm hướng cửa ra.
Một bên khác.
Máy bay hạ cánh, Doãn Lê Hân kéo hai chiếc vali đi về phía cửa ra, Cố Tích đi theo bên cạnh anh.
Mắt thấy chuẩn bị đến cửa ra, cô lấy vali của mình, nói với anh: "Anh của em tới đón, chờ lát nữa em đi ra ngoài trước, hai ta coi như không quen không biết gì nhé."
Doãn Lê Hân nhíu mày, cặp mắt đào hoa nheo lại: "Có ý gì?"
Cố Tích kéo Doãn Lê Hân sang một bên để nhường đường cho người khác, rồi mới không nhanh không chậm nói: "Chuyện của chúng ta anh trai em còn chưa biết, cũng không biết anh ấy có làm phản không, chẳng may anh em chướng mắt anh thì làm sao?"
Doãn Lê Hân bị những lời này chọc cười, chỉ chỉ vào mình: "Anh bây giờ có gì chướng mắt?"
Cố Tích giương mắt dò xét anh.
Doãn Lê Hân bây giờ, quả thực cùng dáng vẻ cà lơ phất phơ hồi cấp ba không giống lắm.
Mặc chiếc áo khoác đen dài đến gối, mặt mày lạnh lùng, cặp mắt đào hoa sáng ngời rất có thần, cả người mang đến cảm giác sạch sẽ, cảnh đẹp ý vui, chỉ khi trêu chọc cô, mới mang theo vài phần vô lại bẩm sinh.
Cố Tích còn đang nghĩ miên man, lại nghe Doãn Lê Hân nói: "Với lại anh trai em đã điều tra anh năm trăm năm trước rồi, em thật sự nghĩ anh ấy không biết?"
"?? "
Cố Tích trợn to mắt, "Lúc nào? Sao em không biết?"
Doãn Lê Hân: "Nghỉ hè năm mười hai, lúc anh ở cạnh em chưa lâu lắm."
Cố Tần tìm người điều tra tất tần tật về anh, người Doãn gia anh cũng không phải ăn chay, làm sao không chút phát giác?
Nhưng mà biết là anh ta quan tâm Cố Tích, chuyện thường tình, cho nên anh cũng không đem việc này để trong lòng.
Cố Tích nghe xong ngược lại sửng sốt.
Chuyện này, cô quả thực một chút xíu cũng không biết.
Mấu chốt là, sao anh cô lại biết chuyện cô với Doãn Lê Hân.
Cô chỉ nói với Sở Sở thôi mà.
Lát nữa phải hỏi rõ ràng mới được.
Hai người hợp lực giấu diếm nửa ngày, hóa ra anh cô căn bản là đã biết?!
"Anh đang gạt em đúng không?" Cố Tích dò xét nhìn Doãn Lê Hân.
Doãn Lê Hân cười nhạo một tiếng, một lần nữa cầm lấy vali của cô: "Chờ lát nữa em nhìn biểu tình của anh em lúc nhìn thấy anh là biết."
Hai người từ bên trong đi ra, Cố Tích đảo qua một biển người, dễ dàng tìm được thân ảnh Cố Tần.
Vóc dáng anh cao hơn người bình thường, lại thêm gương mặt hại nước hại dân kia, không lẫn vào đâu được,
Nhưng mà Cố Tích hơi bất ngờ, thế mà lại thấy Mục Sở đứng bên cạnh Cố Tần.
Cô mặc áo lông màu xanh sẫm dài đến gối, quàng chiếc khăn cổ màu đen, tóc dài xõa ra, khuôn mặt tinh xảo, lúc nhìn qua thấy đôi mắt phượng sáng rỡ cong lên, khóe môi phác họa nụ cười nhẹ.
Trong nháy mắt, Cố Tích cảm thấy, Mục Sở đứng cạnh anh cô phá lệ hài hòa.
Không kịp nghĩ nhiều, thấy Mục Sở đi tới, Cố Tích đã kích động bổ nhào qua, trực tiếp đem người ôm lấy: "Sở Sở, sao cậu lại tới đây, tớ còn muốn cho cậu một kinh hỉ đó!"
Mục Sở ôm lấy cô nàng cười: "Bây giờ tớ cũng cho cậu một kinh hỉ, không phải giống nhau sao?"
"Cậu thật tốt!" Cố Tích ôm cô nhảy tưng tưng, quả thực quá vui mừng, "Sở Sở, tớ nhớ cậu muốn chết!"
"Tớ cũng rất rất nhớ cậu!"
Cố Tần đứng bên cạnh nhíu mày, đem hai người đang dính nhau tách ra, "Đi, hai đứa không tự thấy buồn nôn sao? Anh nổi hết da gà rồi!"
Cố Tích không vui: "Em không nhớ anh, buồn nôn với Sở Sở thì mắc mớ gì đến anh, đừng quấy rầy bọn em ôn chuyện được không? Anh đi ra trước đi, đừng ở đây cản trở!"
Cố Tần xùy một tiếng, trực tiếp kéo Mục Sở qua, ôm ở trong ngực: "Cố Tích, đây là chị dâu em, nhanh gọi một tiếng đi."
"Còn nữa." Anh nhìn biểu lộ cứng ngắc của Cố Tích, tiếp tục dặn dò, "Sau này nhớ duy trì khoảng cách, muốn thân mật phải có sự đồng ý của anh."
Mặt Cố Tích mếu máo: "Anh, trò đùa này của anh có chút lớn..."
Hai giây sau, Cố Tích cơ hồ không khống chế được cảm xúc của mình: "Anh còn là người không đấy!!!"
Cô nàng liếc mắt nhìn cô gái đang giãy dụa trong ngực Cố Tần, hít sâu một hơi để mình tỉnh táo lại, khó có thể tin mà nhìn Mục Sở: "Chị em tốt, cậu mù rồi!"
Mục Sở: "... "
Bên tai Mục Sở có chút nóng, đẩy Cố Tần ra, có chút bất mãn: "Anh sao lại thế!"
Trước lúc Cố Tích ra, cô đã đặc biệt thương lượng với anh, trước đó không nên nói lung tung, để chính cô nói với Cố Tích.
Rõ ràng anh đã đồng ý!
Kết quả sao lại...
Đồ lừa đảo!
Doãn Lê Hân vừa ra liền gặp người quen, hàn huyên mấy câu.
Dư quang nhìn thấy tình huống bên Cố Tích không đúng lắm, anh chào bạn rồi kéo vali đi qua.
Cố Tần trông thấy anh liền thu lại trò đùa.
Hơn một năm không gặp, Doãn Lê Hân lúc này, cùng với người anh gặp ở trường học lần kia, thanh niên lưu manh vô lại, quả thực chênh lệch rất lớn, bây giờ nhìn thuận mắt không ít.
Doãn Lê Hân đi tới, lễ phép đưa tay với anh: "Tần ca, em là Doãn Lê Hân, không cần giới thiệu chắc hẳn anh cũng đã biết."
Lúc trước sợ Cố Tích bị lừa, anh cho người điều tra Doãn Lê Hân, kết quả bị người Doãn gia phát giác ra chuyện này, chính Cố Tần cũng biết.
Bây giờ thấy Doãn Lê Hân không chút để bụng, anh thản nhiên bắt tay: "Thứ lỗi."
Doãn Lê Hân cười: "Em hiểu, cũng là vì Tích Tích."
"Cảm ơn đã chăm sóc Tích Tích."
"Chuyện em nên làm."
Cố Tần thu tay lại, nhìn thời gian một chút, nói với hai người: "Đi ăn cơm?"
Mục Sở buổi sáng chưa ăn, bây giờ quả thực cảm thấy hơi đói.
Cố Tần nhận lấy vali của Cố Tích từ trên tay Doãn Lê Hân: "Cùng nhau ăn cơm một bữa rồi đi."
Doãn Lê Hân gật đầu.
Thấy Mục Sở bị Cố Tích ép hỏi nói không ra lời, Cố Tần nhíu mày, kéo Mục Sở qua, đi trước.
Cố Tích gấp gáp:"Em còn thẩm vấn chưa xong đâu, anh kéo cái gì!"
Cố Tần liếc cô nàng một chút, đem Mục Sở ôm ở trong ngực: "Em thẩm vấn phạm nhân sao? Có cần anh thẩm vấn em một chút không?"
Cố Tích: "... "
/70
|