Edit: Toma
Trì Ngạo Dịch gắt gao ôm lấy Khúc Huyễn Yên, hắn rất khẩn trương, sợ hãi rằng sẽ mất đi nàng. Khúc Huyễn Yên, ngươi nhất định không thể có việc gì! Ngươi còn có Thi Phàm, còn có ta! Ngươi nhất định không được giống như trước đây!
“Đi gọi đại phu!” Hắn lạnh lùng phân phó với thị vệ canh ngục.
“Vâng, Vương Gia!” Thị vệ lập tức đi gọi đại phu.
Khúc Huyễn Yên bị Trì Ngạo Dịch ôm về trong phòng, đại phu nhanh chóng chạy tới để khám và chữa bệnh cho Khúc Huyễn Yên.
Đại phu kiểm tra mạch đập của nàng.
Đột nhiên đại phu sắc mặt cả kinh đứng dậy, đối diện với Trì Ngạo Dịch trên ghế, nói: “Thưa Vương gia, Vương phi đã có thai.”
Đầu óc hắn lập tức trống rỗng, nhưng ngay sau đó liền biến thành kinh hỉ, đứng dậy tóm lấy cổ áo đại phu hỏi: “Ngươi nói Huyễn Yên nàng làm sao?”
“Dạ thưa, thưa Vương gia, Vương phi đã có thai nửa tháng.” Đại phu bị hắn làm cho không thở được, Vương gia không phải không sủng ái Vương phi này hay sao? Làm sao có thế hưng phấn như thế này?
Trì Ngạo Dịch buông cổ áo đại phu ra, chạy đến bên giường Khúc Huyễn Yên đang bất động, kích động nói: “Huyễn Yên, ngươi có nghe thấy không? Chúng ta đã có đứa nhỏ!” Nhưng hắn lại không biết hiện tại trên mặt hắn có bao nhiêu tươi cười…
“Ngô—-“ Người trên giường hừ nhẹ một tiếng.
“Huyễn Yên, ngươi làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?”
Nghe thấy tiếng lo lắng cùng quan tâm, Khúc Huyễn Yên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trì Ngạo Dịch kia hưng phấn còn có chút lo lắng.
“Huyễn Yên, ngươi tỉnh?” Trì Ngạo Dịch kinh hỉ, “Nàng tỉnh lại là tốt rồi!”
“Ân…” Khúc Huyễn Yên kỳ quái nhìn hắn, hắn làm sao lại cao hứng như thế?
“Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Trì Ngạo Dịch quan tâm hỏi,
“Không có…. Ngươi làm sao vậy?” Khúc Huyễn Yên nhíu mày hỏi, hắn như thế nào tự nhiên lại chuyển thành tốt như vậy?”
“Huyễn Yên, ngươi có biết ngươi đã có đứa nhỏ của ta!” Trì Ngạo Dịch hưng phấn nói, hắn cũng không biết vì sao sau khi biết được nàng có đứa nhỏ của hắn lại cao hứng như thế!
“Đứa nhỏ?” Khúc Huyễn Yên kinh ngạc hỏi, hắn nói cái gì? Nàng có đứa nhỏ? Nàng có đứa nhỏ của hắn?
“Ân! Là con của chúng ta!” Trì Ngạo Dịch gật gật đầu.
Khúc Huyễn Yên nhìn về phía cái bụng của mình, tay cũng không tự giác đặt lên trên… Có đứa nhỏ của bọn họ sao? Có… một sinh mệnh nhỏ sao? Nàng nở nụ cười, nàng thật cao hứng, nàng đã làm mẫu thân rồi! Nàng làm mẹ! Nơi này có bảo bối của nàng!
Trì Ngạo Dịch thấy nàng thản nhiên mỉm cười, khóe miệng cũng chậm rãi gợi lên mỉm cười, tay cũng đặt ở trên bụng của nàng, “Huyễn Yên, ngươi cao hứng sao?”
Khúc Huyễn Yên nhìn về phía Trì Ngạo Dịch, tươi cười dần dần biến mất, gạt tay hắn ra, sau đó nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
Trì Ngạo Dịch sửng sốt, biết nàng vì sao tức giận. Nàng cảm thấy hắn hiểu lầm nàng. “Làm sao vậy? Vẫn còn tức giận sao?” Hắn ôn nhu hỏi, kỳ thật hắn cũng không nỡ để nàng vào đại lao, chỉ là sự thật ở ngay trước mặt, hắn không thể không làm như vậy. Nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm xử tử.
“Ngươi thấy sao?” Khúc Huyễn Yên lạnh lùng hỏi, mặc kệ thế nào cái tối thiểu là tín nhiệm nàng hắn cũng không có, còn có thể là yêu sao?”
Có người vui, có người buồn.
“Huyễn Yên, lúc ấy ta chỉ có thể làm như vậy, ta…”
Hắn còn chưa nói hết, Khúc Huyễn Yên đã đánh gãy lời nói của hắn: “Không cần phải giải thích, dù sao ngươi chính là không tin ta!” Nàng cảm thấy mình sống thật sự rất bi thảm, tướng công của nàng ngay cả cái tối thiểu nhất là tin tưởng cũng không có!
“Ta tin, ta làm sao có thể không tin ngươi đây? Chỉ là… ta cũng khó xử!” Trì Ngạo Dịch hết sức giải thích,
“Huyễn Yên, ta là Vương gia, nhưng có nhiều chuyện không phải ta có thể toàn quyền quyết định.” Trì Ngạo Dịch kiên nhẫn nói, thân là hoàng thân quốc thích, tất cả đều có rất nhiều cái bất đắc dĩ.
“Như vậy ta sẽ không để ý đến sự tín nhiệm của ngươi sao? Ở trong lòng ngươi, ta chính là một người tâm địa ngoan độc như thế sao? Ta sẽ hại một đứa nhỏ còn chưa có chào đời hay sao?” Khúc Huyễn Yên kích động hỏi.
“Không! Ta tin tưởng! Ta tin tưởng không phải do ngươi làm nhưng vào lúc ấy ngươi muốn ta phải làm gì bây giờ?” Trì Ngạo Dịch thấp giọng nói, hắn bất đắc dĩ là không có chứng cớ chứng minh nàng không làm!
“Ta…” Khúc Huyễn Yên muốn nói lại thôi, nàng thấy hắn cũng thật sự là bất đắc dĩ, nhưng…. nàng rất đau lòng…
“Huyễn Yên, chúng ta hòa giải có được hay không?” Trì Ngạo Dịch ôn nhu hỏi.
Hòa giải… Là chuyện giữa mỗi đôi phu thê… dù sao cũng phải hòa giải không phải sao? Nàng do dự một chút sau đó gật gật đầu.
Trì Ngạo Dịch nở nụ cười, ở trong lòng nàng vẫn là có hắn.
“Ngô….”
Khúc Huyễn Yên hừ nhẹ ra tiếng, kinh ngạc khi hắn đột nhiên hôn lên môi của nàng.
Trì Ngạo Dịch ôn nhu hôn nàng. Tay không tự giác cở vạt áo của nàng.
Nàng từ chối: “Vương gia, Vương gia… Đứa nhỏ…” Lời của nàng đều bị cái hôn làm gián đoạn, không thể nói ra hoàn toàn.
“Không có việc gì. Ta sẽ nhẹ nhàng…” Trì Ngạo Dịch nhẹ giọng.
“Ân.. Vẫn là không được, Vương gia… Vạn nhất bị thương đến đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ?”
“Đừng gọi ta là Vương Gia!” Trì Ngạo Dịch nghiêm túc nói.
“…Ta…”
Không đợi nàng nói xong, Trì Ngạo Dịch lại dùng nụ hôn để bao phủ lời nói của nàng…
“Huyễn Yên… Ngươi không tha thứ cho ta sao?”
“Ân… Ngạo Dịch… Ta….” Khúc Huyễn Yên bị hắn hôn có chút….
“Cái gì?”
“Tha thứ…”
______________________________________
Ngoài cửa, Tà Thần cười khổ một chút, tự giễu bản thân. Hắn ở trong lòng Khúc HuyễnYên không có khả năng so được với Trì Ngạo Dịch.
Có lẽ làm bằng hữu của nàng cũng tốt! Chỉ cần nàng hạnh phúc.
Trì Ngạo Nghễ cũng đi đến cửa. Hắn vốn là cùng Nguyệt Dật huynh đến xem hoàng tẩu có tốt hay không, không nghĩ đến lại nghe được âm thanh như vậy vọng ra từ trong phòng của… Hắn cũng cười khổ nhìn về phía Tà Thần, Tà Thần cũng cho rằng hắn cùng Nguyệt Dật là có cùng một tâm trạng.
Chỉ cần nàng hạnh phúc, như thế không phải là tốt lắm hay sao?
Không nhất định rằng nàng phải dến bên cạnh, không phải sao?
Tà thần cũng không nghĩ hoàn toàn là như vậy, chỉ cần Trì Ngạo Dịch không quý trọng Khúc Huyễn Yên, hắn nhất định sẽ đoạt lấy Khúc Huyễn Yên!
Ba người… thương tâm. Huyễn Yên, đến cuối cùng cũng không phải là của bọn họ!
Người trong phòng hoàn toàn không biết đến ba người thương tâm, vẫn tiếp tục triền miên trong ngọt ngào.
Trì Ngạo Dịch gắt gao ôm lấy Khúc Huyễn Yên, hắn rất khẩn trương, sợ hãi rằng sẽ mất đi nàng. Khúc Huyễn Yên, ngươi nhất định không thể có việc gì! Ngươi còn có Thi Phàm, còn có ta! Ngươi nhất định không được giống như trước đây!
“Đi gọi đại phu!” Hắn lạnh lùng phân phó với thị vệ canh ngục.
“Vâng, Vương Gia!” Thị vệ lập tức đi gọi đại phu.
Khúc Huyễn Yên bị Trì Ngạo Dịch ôm về trong phòng, đại phu nhanh chóng chạy tới để khám và chữa bệnh cho Khúc Huyễn Yên.
Đại phu kiểm tra mạch đập của nàng.
Đột nhiên đại phu sắc mặt cả kinh đứng dậy, đối diện với Trì Ngạo Dịch trên ghế, nói: “Thưa Vương gia, Vương phi đã có thai.”
Đầu óc hắn lập tức trống rỗng, nhưng ngay sau đó liền biến thành kinh hỉ, đứng dậy tóm lấy cổ áo đại phu hỏi: “Ngươi nói Huyễn Yên nàng làm sao?”
“Dạ thưa, thưa Vương gia, Vương phi đã có thai nửa tháng.” Đại phu bị hắn làm cho không thở được, Vương gia không phải không sủng ái Vương phi này hay sao? Làm sao có thế hưng phấn như thế này?
Trì Ngạo Dịch buông cổ áo đại phu ra, chạy đến bên giường Khúc Huyễn Yên đang bất động, kích động nói: “Huyễn Yên, ngươi có nghe thấy không? Chúng ta đã có đứa nhỏ!” Nhưng hắn lại không biết hiện tại trên mặt hắn có bao nhiêu tươi cười…
“Ngô—-“ Người trên giường hừ nhẹ một tiếng.
“Huyễn Yên, ngươi làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?”
Nghe thấy tiếng lo lắng cùng quan tâm, Khúc Huyễn Yên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trì Ngạo Dịch kia hưng phấn còn có chút lo lắng.
“Huyễn Yên, ngươi tỉnh?” Trì Ngạo Dịch kinh hỉ, “Nàng tỉnh lại là tốt rồi!”
“Ân…” Khúc Huyễn Yên kỳ quái nhìn hắn, hắn làm sao lại cao hứng như thế?
“Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Trì Ngạo Dịch quan tâm hỏi,
“Không có…. Ngươi làm sao vậy?” Khúc Huyễn Yên nhíu mày hỏi, hắn như thế nào tự nhiên lại chuyển thành tốt như vậy?”
“Huyễn Yên, ngươi có biết ngươi đã có đứa nhỏ của ta!” Trì Ngạo Dịch hưng phấn nói, hắn cũng không biết vì sao sau khi biết được nàng có đứa nhỏ của hắn lại cao hứng như thế!
“Đứa nhỏ?” Khúc Huyễn Yên kinh ngạc hỏi, hắn nói cái gì? Nàng có đứa nhỏ? Nàng có đứa nhỏ của hắn?
“Ân! Là con của chúng ta!” Trì Ngạo Dịch gật gật đầu.
Khúc Huyễn Yên nhìn về phía cái bụng của mình, tay cũng không tự giác đặt lên trên… Có đứa nhỏ của bọn họ sao? Có… một sinh mệnh nhỏ sao? Nàng nở nụ cười, nàng thật cao hứng, nàng đã làm mẫu thân rồi! Nàng làm mẹ! Nơi này có bảo bối của nàng!
Trì Ngạo Dịch thấy nàng thản nhiên mỉm cười, khóe miệng cũng chậm rãi gợi lên mỉm cười, tay cũng đặt ở trên bụng của nàng, “Huyễn Yên, ngươi cao hứng sao?”
Khúc Huyễn Yên nhìn về phía Trì Ngạo Dịch, tươi cười dần dần biến mất, gạt tay hắn ra, sau đó nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
Trì Ngạo Dịch sửng sốt, biết nàng vì sao tức giận. Nàng cảm thấy hắn hiểu lầm nàng. “Làm sao vậy? Vẫn còn tức giận sao?” Hắn ôn nhu hỏi, kỳ thật hắn cũng không nỡ để nàng vào đại lao, chỉ là sự thật ở ngay trước mặt, hắn không thể không làm như vậy. Nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm xử tử.
“Ngươi thấy sao?” Khúc Huyễn Yên lạnh lùng hỏi, mặc kệ thế nào cái tối thiểu là tín nhiệm nàng hắn cũng không có, còn có thể là yêu sao?”
Có người vui, có người buồn.
“Huyễn Yên, lúc ấy ta chỉ có thể làm như vậy, ta…”
Hắn còn chưa nói hết, Khúc Huyễn Yên đã đánh gãy lời nói của hắn: “Không cần phải giải thích, dù sao ngươi chính là không tin ta!” Nàng cảm thấy mình sống thật sự rất bi thảm, tướng công của nàng ngay cả cái tối thiểu nhất là tin tưởng cũng không có!
“Ta tin, ta làm sao có thể không tin ngươi đây? Chỉ là… ta cũng khó xử!” Trì Ngạo Dịch hết sức giải thích,
“Huyễn Yên, ta là Vương gia, nhưng có nhiều chuyện không phải ta có thể toàn quyền quyết định.” Trì Ngạo Dịch kiên nhẫn nói, thân là hoàng thân quốc thích, tất cả đều có rất nhiều cái bất đắc dĩ.
“Như vậy ta sẽ không để ý đến sự tín nhiệm của ngươi sao? Ở trong lòng ngươi, ta chính là một người tâm địa ngoan độc như thế sao? Ta sẽ hại một đứa nhỏ còn chưa có chào đời hay sao?” Khúc Huyễn Yên kích động hỏi.
“Không! Ta tin tưởng! Ta tin tưởng không phải do ngươi làm nhưng vào lúc ấy ngươi muốn ta phải làm gì bây giờ?” Trì Ngạo Dịch thấp giọng nói, hắn bất đắc dĩ là không có chứng cớ chứng minh nàng không làm!
“Ta…” Khúc Huyễn Yên muốn nói lại thôi, nàng thấy hắn cũng thật sự là bất đắc dĩ, nhưng…. nàng rất đau lòng…
“Huyễn Yên, chúng ta hòa giải có được hay không?” Trì Ngạo Dịch ôn nhu hỏi.
Hòa giải… Là chuyện giữa mỗi đôi phu thê… dù sao cũng phải hòa giải không phải sao? Nàng do dự một chút sau đó gật gật đầu.
Trì Ngạo Dịch nở nụ cười, ở trong lòng nàng vẫn là có hắn.
“Ngô….”
Khúc Huyễn Yên hừ nhẹ ra tiếng, kinh ngạc khi hắn đột nhiên hôn lên môi của nàng.
Trì Ngạo Dịch ôn nhu hôn nàng. Tay không tự giác cở vạt áo của nàng.
Nàng từ chối: “Vương gia, Vương gia… Đứa nhỏ…” Lời của nàng đều bị cái hôn làm gián đoạn, không thể nói ra hoàn toàn.
“Không có việc gì. Ta sẽ nhẹ nhàng…” Trì Ngạo Dịch nhẹ giọng.
“Ân.. Vẫn là không được, Vương gia… Vạn nhất bị thương đến đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ?”
“Đừng gọi ta là Vương Gia!” Trì Ngạo Dịch nghiêm túc nói.
“…Ta…”
Không đợi nàng nói xong, Trì Ngạo Dịch lại dùng nụ hôn để bao phủ lời nói của nàng…
“Huyễn Yên… Ngươi không tha thứ cho ta sao?”
“Ân… Ngạo Dịch… Ta….” Khúc Huyễn Yên bị hắn hôn có chút….
“Cái gì?”
“Tha thứ…”
______________________________________
Ngoài cửa, Tà Thần cười khổ một chút, tự giễu bản thân. Hắn ở trong lòng Khúc HuyễnYên không có khả năng so được với Trì Ngạo Dịch.
Có lẽ làm bằng hữu của nàng cũng tốt! Chỉ cần nàng hạnh phúc.
Trì Ngạo Nghễ cũng đi đến cửa. Hắn vốn là cùng Nguyệt Dật huynh đến xem hoàng tẩu có tốt hay không, không nghĩ đến lại nghe được âm thanh như vậy vọng ra từ trong phòng của… Hắn cũng cười khổ nhìn về phía Tà Thần, Tà Thần cũng cho rằng hắn cùng Nguyệt Dật là có cùng một tâm trạng.
Chỉ cần nàng hạnh phúc, như thế không phải là tốt lắm hay sao?
Không nhất định rằng nàng phải dến bên cạnh, không phải sao?
Tà thần cũng không nghĩ hoàn toàn là như vậy, chỉ cần Trì Ngạo Dịch không quý trọng Khúc Huyễn Yên, hắn nhất định sẽ đoạt lấy Khúc Huyễn Yên!
Ba người… thương tâm. Huyễn Yên, đến cuối cùng cũng không phải là của bọn họ!
Người trong phòng hoàn toàn không biết đến ba người thương tâm, vẫn tiếp tục triền miên trong ngọt ngào.
/69
|