“Thiệu Khiêm? Anh nói gì cơ?”
Đồng Tinh Nguyệt có chút không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
Đồng Khiết?
Buổi tối muộn rồi anh còn lái xe đường xa đến đây không phải để thăm cô ta mà là vì Đồng Khiết, vì để tìm Đồng Khiết?
Thấy Đồng Tinh Nguyệt không cho anh đáp án anh muốn, Mạc Thiệu Khiêm đi tới phòng khách.
Phòng khách không có ai.
Nhà họ Mạc có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, căn phòng còn lại…
Thấy Mạc Thiệu Khiêm dừng bước ở trước cửa phòng, Đồng Tinh Nguyệt vội vàng nói: “Thiệu Khiêm, đây là phòng quần áo của em, anh muốn vào xem à?”
Mạc Thiệu Khiêm không trả lời, mà nhìn cô ta, nói: “Tinh Nguyệt, nhà em có ba gian phòng.”
Đồng Tinh Nguyệt không hiểu, còn tưởng anh đang hỏi, liền gật đầu.
“Đúng vậy.”
Đúng là có ba gian phòng.
Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm càng sâu hơn, “Một gian bố mẹ em ở, một gian em ở, gian cuối cùng, bị em biến thành phòng để quần áo, đúng không?”
Đồng Tinh Nguyệt vẫn chưa hiểu anh muốn nói gì, “Đúng, Thiệu Khiêm, sao thế?”
Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng xấu, từng từ từng chữ nói: “Vậy Đồng Khiết mà trở về thì sẽ ở đâu?”
Hồi còn nhỏ, bố mẹ cãi nhau, cứ hễ bố chọc mẹ giận thì mẹ sẽ thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ.
Dù là gia đình khác thì anh tin là cũng sẽ giống vậy.
Bên nữ tủi thân sẽ về nhà là đạo lý trước nay chưa từng thay đổi.
Anh và Đồng Khiết kết hôn ba năm. Ba năm này, với sự lạnh nhạt và những lời châm chích của anh, không biết Đồng Khiết đã tủi thân đến nhường nào, cũng không biết đã bao lần cô muốn xách hành lý rời đi.
Anh vẫn luôn nghĩ cô trở về nhà họ Đồng.
Nhưng giờ xem ra, kể từ khi mẹ cô mất, cái nhà này đã sớm không còn vị trí cho cô nữa rồi.
Gia đình của cô và anh có lẽ là ngôi nhà duy nhất cô có thể dựa vào.
Nhưng anh lại vô số lần chọc cô tức giận, đuổi cô đi.
Vậy mà lại không biết rằng, đến nhà mẹ đẻ để dốc bầu tâm sự cô cũng không có.
“Tinh Nguyệt.” Vào lúc Tinh Nguyệt vẫn đứng ngây ra đó với vẻ kinh sợ hoảng hốt, Mạc Thiệu Khiêm lại nhìn cô ta với ánh mắt ánh mắt thâm trầm, “Rất lâu trước kia em nói với anh, em và mẹ em lẻ loi hiu quạnh ở nhà họ Đồng, chịu rất nhiều uất ức. Đồng Khiết lại đổ hết nguyên nhân cái chết của mẹ cô ấy lên đầu em. Cho nên cô ấy cậy thân phận đại tiểu thư để giở thủ đoạn với hai người. Giờ anh hỏi em lần nữa, những điều đó có phải thật không?
Nếu là thật, làm sao Đồng Khiết lại chẳng có đến một căn phòng trong cái nhà này!
Anh nên sớm biết mới phải.
Trước giờ cô chỉ ngoài mặt tỏ vẻ càn quấy, ngang ngược. Nhưng bình thường chỉ nhìn thấy một con bướm bay vào thì cũng sẽ cẩn thận mở cửa sổ phóng sinh nó thì làm sao có thể là người tâm cơ ác độc nhường ấy.
“Thiệu Khiêm, là thật đó, em không nói dối đâu. Đồng Khiết thật sự vẫn luôn bắt nạt em. Không chỉ bắt nạt em mà còn ức hiếp mẹ em nữa. Thậm chí đến người thích em là anh cô ta cũng cướp lấy cho bằng được. Cô ta…”
Hành động giải thích của cô ta ngày càng vội vã, ngày càng lộ rõ sự hoảng loạn.
Mạc Thiệu Khiêm không muốn nghe tiếp nữa, thất vọng nhìn cô ta, rồi quay người rời đi.
“Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm!”
Đồng Tinh Nguyệt vội vàng đuổi theo, nhưng trước mắt đã không còn bóng dáng của Mạc Thiệu Khiêm nữa rồi.
Mạc Thiệu Khiêm lái xe rất nhanh.
Đến chính anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Là tức giận nhà bọn họ, nhà họ Mạc, nhà họ Đồng, tất cả mọi người đều không tìm được Đồng Khiết, hay là tức giận vì những năm nay anh lại đần độn đến mức độ này.
Cũng có thể là cả hai lý do trên.
Chân ga được đạp kịch, xe chạy điên cuồng xé gió mà lao đi, không biết chạy được bao lâu, cuối cùng anh mới dừng xe lại, đỗ ở bên đường gọi một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi tìm một người.”
Đồng Tinh Nguyệt có chút không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
Đồng Khiết?
Buổi tối muộn rồi anh còn lái xe đường xa đến đây không phải để thăm cô ta mà là vì Đồng Khiết, vì để tìm Đồng Khiết?
Thấy Đồng Tinh Nguyệt không cho anh đáp án anh muốn, Mạc Thiệu Khiêm đi tới phòng khách.
Phòng khách không có ai.
Nhà họ Mạc có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, căn phòng còn lại…
Thấy Mạc Thiệu Khiêm dừng bước ở trước cửa phòng, Đồng Tinh Nguyệt vội vàng nói: “Thiệu Khiêm, đây là phòng quần áo của em, anh muốn vào xem à?”
Mạc Thiệu Khiêm không trả lời, mà nhìn cô ta, nói: “Tinh Nguyệt, nhà em có ba gian phòng.”
Đồng Tinh Nguyệt không hiểu, còn tưởng anh đang hỏi, liền gật đầu.
“Đúng vậy.”
Đúng là có ba gian phòng.
Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm càng sâu hơn, “Một gian bố mẹ em ở, một gian em ở, gian cuối cùng, bị em biến thành phòng để quần áo, đúng không?”
Đồng Tinh Nguyệt vẫn chưa hiểu anh muốn nói gì, “Đúng, Thiệu Khiêm, sao thế?”
Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng xấu, từng từ từng chữ nói: “Vậy Đồng Khiết mà trở về thì sẽ ở đâu?”
Hồi còn nhỏ, bố mẹ cãi nhau, cứ hễ bố chọc mẹ giận thì mẹ sẽ thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ.
Dù là gia đình khác thì anh tin là cũng sẽ giống vậy.
Bên nữ tủi thân sẽ về nhà là đạo lý trước nay chưa từng thay đổi.
Anh và Đồng Khiết kết hôn ba năm. Ba năm này, với sự lạnh nhạt và những lời châm chích của anh, không biết Đồng Khiết đã tủi thân đến nhường nào, cũng không biết đã bao lần cô muốn xách hành lý rời đi.
Anh vẫn luôn nghĩ cô trở về nhà họ Đồng.
Nhưng giờ xem ra, kể từ khi mẹ cô mất, cái nhà này đã sớm không còn vị trí cho cô nữa rồi.
Gia đình của cô và anh có lẽ là ngôi nhà duy nhất cô có thể dựa vào.
Nhưng anh lại vô số lần chọc cô tức giận, đuổi cô đi.
Vậy mà lại không biết rằng, đến nhà mẹ đẻ để dốc bầu tâm sự cô cũng không có.
“Tinh Nguyệt.” Vào lúc Tinh Nguyệt vẫn đứng ngây ra đó với vẻ kinh sợ hoảng hốt, Mạc Thiệu Khiêm lại nhìn cô ta với ánh mắt ánh mắt thâm trầm, “Rất lâu trước kia em nói với anh, em và mẹ em lẻ loi hiu quạnh ở nhà họ Đồng, chịu rất nhiều uất ức. Đồng Khiết lại đổ hết nguyên nhân cái chết của mẹ cô ấy lên đầu em. Cho nên cô ấy cậy thân phận đại tiểu thư để giở thủ đoạn với hai người. Giờ anh hỏi em lần nữa, những điều đó có phải thật không?
Nếu là thật, làm sao Đồng Khiết lại chẳng có đến một căn phòng trong cái nhà này!
Anh nên sớm biết mới phải.
Trước giờ cô chỉ ngoài mặt tỏ vẻ càn quấy, ngang ngược. Nhưng bình thường chỉ nhìn thấy một con bướm bay vào thì cũng sẽ cẩn thận mở cửa sổ phóng sinh nó thì làm sao có thể là người tâm cơ ác độc nhường ấy.
“Thiệu Khiêm, là thật đó, em không nói dối đâu. Đồng Khiết thật sự vẫn luôn bắt nạt em. Không chỉ bắt nạt em mà còn ức hiếp mẹ em nữa. Thậm chí đến người thích em là anh cô ta cũng cướp lấy cho bằng được. Cô ta…”
Hành động giải thích của cô ta ngày càng vội vã, ngày càng lộ rõ sự hoảng loạn.
Mạc Thiệu Khiêm không muốn nghe tiếp nữa, thất vọng nhìn cô ta, rồi quay người rời đi.
“Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm!”
Đồng Tinh Nguyệt vội vàng đuổi theo, nhưng trước mắt đã không còn bóng dáng của Mạc Thiệu Khiêm nữa rồi.
Mạc Thiệu Khiêm lái xe rất nhanh.
Đến chính anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Là tức giận nhà bọn họ, nhà họ Mạc, nhà họ Đồng, tất cả mọi người đều không tìm được Đồng Khiết, hay là tức giận vì những năm nay anh lại đần độn đến mức độ này.
Cũng có thể là cả hai lý do trên.
Chân ga được đạp kịch, xe chạy điên cuồng xé gió mà lao đi, không biết chạy được bao lâu, cuối cùng anh mới dừng xe lại, đỗ ở bên đường gọi một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi tìm một người.”
/38
|