Những vụn giấy rơi lả tả xuống đất.
“Không, anh không cho phép!”
Anh gào lên như dã thú, “Em không thể ly hôn với anh!”
“Em đã không còn thích anh nữa rồi, Mạc Thiệu Khiêm.” Đồng Khiết thở ra một hơi, “Ba năm rồi, anh cứ luôn như vậy, em không sưởi ấm được trái tim anh, có lẽ trái tim anh vốn được làm bằng đá.”
“Đồng Khiết, anh biết sai rồi, em đừng đi có được không? Anh thề anh sẽ đối tốt với em, về sau nhất định sẽ đối tốt với em mà!”
Đồng Khiết cười gượng, “Mạc Thiệu Khiêm, anh đừng coi em như con ngốc. Tối qua còn chỉ vào mặt em lạnh mặt nói em hám của, em không xứng so sánh với Đồng Tinh Nguyệt, hôm nay lại tới nói với em không muốn để em đi.”
Mạc Thiệu Khiêm bắt lấy tay cô, sợ một giây sau cô sẽ biến mất. “Gọi anh là Thiệu Khiêm có được không… Đừng gọi anh là Mạc Thiệu Khiêm nữa, anh muốn nghe em gọi anh là Thiệu Khiêm.”
“Mạc Thiệu Khiêm, em còn tưởng anh sẽ nói em đề nghị ly hôn là đang làm trò hề trước mặt anh.”
“Không ngờ anh Mạc lại cũng bắt đầu diễn trò rồi sao.”
“Mạc Thiệu Khiêm, lần này dù có chuyện gì xảy ra, Đồng Tinh Nguyệt dù có bị bệnh chết ở ngoài đó thì em cũng sẽ không nhìn cô ta thêm một cái đâu, có chết em cũng không cứu cô ta, trừ khi anh giết em.”
Đồng Khiết mở cửa ra, đi ra ngoài cửa, lại bị Mạc Thiệu Khiêm cản lại.
“Đồng Khiết, anh rất nghiêm túc nói với em rằng dù là chuyện gì liên quan tới Đồng Tinh Nguyệt thì tự anh… cũng tỉnh ngộ rồi. Em muốn nổi giận với anh thế nào, phạt anh, mắng anh như thế nào cũng đều được. Em đừng đi mà, đừng rời khỏi căn nhà này.”
“Anh và em đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi, anh quan tâm em đi đâu làm gì?!”
Thân thể cao lớn của Mạc Thiệu Khiêm chặn ở cửa, bộ dáng như thể quyết không lùi bước.
“Anh sẽ không để em rời khỏi đây đâu.”
Một khi em rời đi thì em sẽ nhảy xuống biển mất.
Lần này, để anh bảo vệ em, dù có phải sử dụng thủ đoạn nào đi chăng nữa.
Tính tình tốt như Đồng Khiết mà còn thấy Mạc Thiệu Khiêm vô sỉ.
“Anh đây là định nhốt em lại à?”
Mạc Thiệu Khiêm cười nhẹ nói: “Chỉ cần có thể ở bên Đồng Khiết, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em.”
Cô nhíu mày, trở về phòng lấy điện thoại, gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà.
“Alo? Phiền các anh tới đây một chuyến, những thứ trước kia tôi nói không cần chuyển nữa, chuyển thứ khác đi.”
Mạc Thiệu Khiêm khóa cửa lại, tiến lên trước ôm lấy cô, “Em gọi công ty chuyển nhà làm gì? Chúng ta đi ăn cơm đi, chắc em cũng đói rồi.”
“Mạc Thiệu Khiêm, ở đây không có ai, anh có thể đừng giả vờ nữa được không.”
Đồng Khiết muốn vùng vẫy, nhưng dù sao thì cũng chẳng thể thoát khỏi vòng vây như gọng kìm của anh.
Cô không vui nói, “Em không rời khỏi đây nữa, vậy anh cút đi, chắc như vậy cũng được nhỉ? Lát nữa em sẽ vứt đồ của anh ra ngoài.”
Mạc Thiệu Khiêm cười khổ nói: “Đồng Khiết, em có thể tha thứ cho anh được không? Ngày mai anh sẽ đi nói với Đồng Tinh Nguyệt rằng anh yêu em, bảo cô ta cút cho xa chút, về sau chúng ta sống cùng nhau, vợ chồng yêu thương nhau, hạnh phúc có được không?”
Đồng Khiết nhìn anh chằm chằm, nhìn thấy ánh mắt kiên định mà chân thành của anh, hình như thật sự quyết định sống một đời cùng cô rồi.
Cô ngây ra, không kiềm được có chút dao động.
Mạc Thiệu Khiêm trước giờ vẫn luôn xem thường, không cho cô được sắc mặt tốt, lần này lại…
Đồng Khiết rất nhanh đã bóp vỡ sự xúc động trong nội tâm mình.
Vậy thì sao chứ, ba năm rồi, cô ngậm đắng nuốt cay, đâu thể dễ dàng chữa lành như vậy chứ.
Cô sợ đây chỉ là một ảo cảnh mong manh dễ vỡ.
Huống hồ, cô đã quyết định buông tay từ lâu rồi, trong lòng đã không còn tình yêu nữa.
Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh nới, “Vậy sao? Thế anh biểu hiện thật tốt vào, em đợi.”
Mạc Thiệu Khiêm thở phào một hơi.
Anh đích thân chạy đi hâm nóng thức ăn, sau đó dắt tay Đồng Khiết tới trước bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
Anh không ngừng gắp thức ăn cho Đồng Khiết, hỏi cô gần đây mỗi ngày làm những gì, nỗ lực khơi gợi đề tài nói chuyện, nói những chuyện thú vị với cô, kiểu như những tin đồn bát quái của giới thượng lưu.
Vốn dĩ Mạc Thiệu Khiêm không thích nói chuyện bát quái như vậy, nhưng anh nghe nói phụ nữ thích cho nên mới nghe ngóng vài chuyện.
Đồng Khiết yên lặng ăn cơm, không hề tiếp lời, cả quá trình chỉ có mình Mạc Thiệu Khiêm nói.
“Không, anh không cho phép!”
Anh gào lên như dã thú, “Em không thể ly hôn với anh!”
“Em đã không còn thích anh nữa rồi, Mạc Thiệu Khiêm.” Đồng Khiết thở ra một hơi, “Ba năm rồi, anh cứ luôn như vậy, em không sưởi ấm được trái tim anh, có lẽ trái tim anh vốn được làm bằng đá.”
“Đồng Khiết, anh biết sai rồi, em đừng đi có được không? Anh thề anh sẽ đối tốt với em, về sau nhất định sẽ đối tốt với em mà!”
Đồng Khiết cười gượng, “Mạc Thiệu Khiêm, anh đừng coi em như con ngốc. Tối qua còn chỉ vào mặt em lạnh mặt nói em hám của, em không xứng so sánh với Đồng Tinh Nguyệt, hôm nay lại tới nói với em không muốn để em đi.”
Mạc Thiệu Khiêm bắt lấy tay cô, sợ một giây sau cô sẽ biến mất. “Gọi anh là Thiệu Khiêm có được không… Đừng gọi anh là Mạc Thiệu Khiêm nữa, anh muốn nghe em gọi anh là Thiệu Khiêm.”
“Mạc Thiệu Khiêm, em còn tưởng anh sẽ nói em đề nghị ly hôn là đang làm trò hề trước mặt anh.”
“Không ngờ anh Mạc lại cũng bắt đầu diễn trò rồi sao.”
“Mạc Thiệu Khiêm, lần này dù có chuyện gì xảy ra, Đồng Tinh Nguyệt dù có bị bệnh chết ở ngoài đó thì em cũng sẽ không nhìn cô ta thêm một cái đâu, có chết em cũng không cứu cô ta, trừ khi anh giết em.”
Đồng Khiết mở cửa ra, đi ra ngoài cửa, lại bị Mạc Thiệu Khiêm cản lại.
“Đồng Khiết, anh rất nghiêm túc nói với em rằng dù là chuyện gì liên quan tới Đồng Tinh Nguyệt thì tự anh… cũng tỉnh ngộ rồi. Em muốn nổi giận với anh thế nào, phạt anh, mắng anh như thế nào cũng đều được. Em đừng đi mà, đừng rời khỏi căn nhà này.”
“Anh và em đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi, anh quan tâm em đi đâu làm gì?!”
Thân thể cao lớn của Mạc Thiệu Khiêm chặn ở cửa, bộ dáng như thể quyết không lùi bước.
“Anh sẽ không để em rời khỏi đây đâu.”
Một khi em rời đi thì em sẽ nhảy xuống biển mất.
Lần này, để anh bảo vệ em, dù có phải sử dụng thủ đoạn nào đi chăng nữa.
Tính tình tốt như Đồng Khiết mà còn thấy Mạc Thiệu Khiêm vô sỉ.
“Anh đây là định nhốt em lại à?”
Mạc Thiệu Khiêm cười nhẹ nói: “Chỉ cần có thể ở bên Đồng Khiết, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em.”
Cô nhíu mày, trở về phòng lấy điện thoại, gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà.
“Alo? Phiền các anh tới đây một chuyến, những thứ trước kia tôi nói không cần chuyển nữa, chuyển thứ khác đi.”
Mạc Thiệu Khiêm khóa cửa lại, tiến lên trước ôm lấy cô, “Em gọi công ty chuyển nhà làm gì? Chúng ta đi ăn cơm đi, chắc em cũng đói rồi.”
“Mạc Thiệu Khiêm, ở đây không có ai, anh có thể đừng giả vờ nữa được không.”
Đồng Khiết muốn vùng vẫy, nhưng dù sao thì cũng chẳng thể thoát khỏi vòng vây như gọng kìm của anh.
Cô không vui nói, “Em không rời khỏi đây nữa, vậy anh cút đi, chắc như vậy cũng được nhỉ? Lát nữa em sẽ vứt đồ của anh ra ngoài.”
Mạc Thiệu Khiêm cười khổ nói: “Đồng Khiết, em có thể tha thứ cho anh được không? Ngày mai anh sẽ đi nói với Đồng Tinh Nguyệt rằng anh yêu em, bảo cô ta cút cho xa chút, về sau chúng ta sống cùng nhau, vợ chồng yêu thương nhau, hạnh phúc có được không?”
Đồng Khiết nhìn anh chằm chằm, nhìn thấy ánh mắt kiên định mà chân thành của anh, hình như thật sự quyết định sống một đời cùng cô rồi.
Cô ngây ra, không kiềm được có chút dao động.
Mạc Thiệu Khiêm trước giờ vẫn luôn xem thường, không cho cô được sắc mặt tốt, lần này lại…
Đồng Khiết rất nhanh đã bóp vỡ sự xúc động trong nội tâm mình.
Vậy thì sao chứ, ba năm rồi, cô ngậm đắng nuốt cay, đâu thể dễ dàng chữa lành như vậy chứ.
Cô sợ đây chỉ là một ảo cảnh mong manh dễ vỡ.
Huống hồ, cô đã quyết định buông tay từ lâu rồi, trong lòng đã không còn tình yêu nữa.
Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh nới, “Vậy sao? Thế anh biểu hiện thật tốt vào, em đợi.”
Mạc Thiệu Khiêm thở phào một hơi.
Anh đích thân chạy đi hâm nóng thức ăn, sau đó dắt tay Đồng Khiết tới trước bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
Anh không ngừng gắp thức ăn cho Đồng Khiết, hỏi cô gần đây mỗi ngày làm những gì, nỗ lực khơi gợi đề tài nói chuyện, nói những chuyện thú vị với cô, kiểu như những tin đồn bát quái của giới thượng lưu.
Vốn dĩ Mạc Thiệu Khiêm không thích nói chuyện bát quái như vậy, nhưng anh nghe nói phụ nữ thích cho nên mới nghe ngóng vài chuyện.
Đồng Khiết yên lặng ăn cơm, không hề tiếp lời, cả quá trình chỉ có mình Mạc Thiệu Khiêm nói.
/38
|