Mẹ dắt tôi bước lên thềm đá của nhà chính. Tôi cảm thấy mẹ rất căng thẳng, lòng bàn tay mẹ đang đổ mồ hôi. Tôi cũng rất căng thẳng, chưa từng nhìn thấy quang cảnh to lớn khí thế như vậy bao giờ. Toàn bộ phòng khách đều trang trí bằng hoa hồng trắng trang nhã, di ảnh của bác trai treo trên tường, dáng vẻ mỉm cười giống như trước kia. Bên dưới di ảnh, bác trai nằm ở giữa đám hoa hồng, vẻ mặt bình thản giống đang ngủ, tựa như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Đến lúc này vẫn chưa có ai phát hiện ra sự xuất hiện của chúng tôi.
Phía trước chúng tôi có hai nhóm người đang làm lễ vĩnh biệt với bác trai. Chúng tôi ở phía sau bọn họ, cúi mình dâng hoa. Vẫn không có người nào chú ý đến chúng tôi. Trong phòng khách đang tấu lên khúc dương cầm nhẹ nhàng êm ái. Tôi nghe được, là khúc buồn chia ly của Chopin. Khi còn sống bác trai rất thích nghe, ông còn muốn tôi học đàn, vào ngày tôi sinh nhật tám tuổi đã tặng cho tôi một chiếc đàn dương cầm vô cùng đắt đỏ. Tôi thích lắm, cứ học suốt, người trả tiền cho giáo viên dạy đàn cũng là bác trai.
Trong cái ngõ u ám mà chúng tôi ở đó, có một dạo tiếng đàn của tôi trở thành tiêu điểm bàn tán của hàng xóm láng giềng. “Gà trong ổ mà còn muốn liệng bay như phượng hoàng.” Tôi thường nghe thấy những lời giễu cợt như vậy. Mẹ không cho là đúng, mẹ thích nghe tôi chơi đàn. Bác trai cũng thích, mỗi lần đến nhà tôi đều phải nghe tôi chơi mấy khúc. Khi tôi chơi đàn ông sẽ lẳng lặng lắng nghe cùng mẹ ở bên cạnh, rất nhiều những buổi chiều và buổi sáng như thế, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, rải rác lên trên hai người, ấm áp vui vẻ. Điều tốt đẹp như vậy sẽ không bao giờ còn nữa rồi.
Trong đau buồn, đột nhiên tôi khóc nấc thành tiếng.
Lúc ấy chúng tôi đã làm xong lễ, đang chuẩn bị theo nhóm người đến phúng viếng phía trước rời đi.
Mẹ muốn che miệng tôi lại thì đã không kịp nữa, tất cả tầm nhìn trong phòng khách đều quay ngoắt về phía chúng tôi, giống như vô số mũi tên rời khỏi dây cung bắn thẳng tới. Chúng tôi không thể trốn tránh.
“Ai cho các người đến!” Giọng nói the thé của một người đàn bà vang tới từ trong đám đông.
Đám đông tự động tránh ra.
Từ xa đến gần, người đàn bà kia bước nhanh tới. Tuổi tác nhìn lớn hơn mẹ tôi nhiều, cả người mặc bộ váy đen tuyền sang quý, tóc búi cao, trên ngực cài chiếc kẹp kim cương tỏa sáng lập lòe. Dáng vẻ của bà ta vô cùng đáng sợ, trợn mắt nhìn chúng tôi, lúc rảo bước đi tới giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang chói tai.
Mẹ dùng thân thể đứng chắn trước người tôi theo bản năng.
Tôi không nhìn rõ động tác của người đàn bà kia, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan, mẹ loạng choạng lui về phía sau liên tiếp, thiếu chút nữa xô ngã tôi. Sau đó lại một tiếng nữa, mẹ bị tát ngã dụi xuống. Tôi cũng ngã trên mặt đất.
“Mẹ ..” Tôi khóc gọi.
“Đồ ti tiện không biết xấu hổ, lại dám tới đây sao, còn mang theo cái đồ dã chủng này!” Bà ta nhìn chỉa vào tôi từ trên cao, hận không thể đá chết tôi. Khóe miệng mẹ chảy máu, dùng cơ thể đỡ cho tôi, vô cùng kinh hoảng nhìn người đàn bà kia nói: “Phu nhân, tôi chỉ tới đưa tiễn anh cả một đoạn đường, không có ý gì khác…”
“Tao nhổ vào! Mày mà cũng xứng đưa tiễn anh ấy sao! Đồ gái điếm không biết xấu hổ! Năm đó mày dụ dỗ chồng tao, sau khi chồng tao chết mày lại dụ dỗ anh cả, đừng tưởng rằng mấy năm nay chúng tao không biết mày đã làm những chuyện bỉ ổi gì sau lưng chúng tao, mày lại còn có gan đến đây…”
“Đúng! Cô ta chính là đồ sao chổi[1]!” Lại một người đàn bà nổi giận đùng đùng chạy tới, tuổi hơi trẻ, cũng chỉ vào mẹ mắng, “Năm đó anh hai theo cô ta đã mất mạng rồi, anh cả theo cô ta cũng đi rồi, cô ta chính là khắc tinh[2] của nhà họ Mạc chúng ta! Mợ hai, loại đê tiện như vậy thì khách khí với cô ta làm gì, đuổi đi!”
[1] Sao chổi: luôn mang đến xui xẻo.
[2] Khắc tinh: những người mê tín tin theo thuyết ngũ hành tương sinh tương khắc cho rằng có một số người có vận mệnh xung khắc, không mang lại may mắn cho người khác.
“Người đâu!”
“Người đâu! Lôi bọn chúng ra ngoài!”
Hai người đàn bà đồng thời thét chói tai.
Mẹ rơi lệ đầy mặt, lảo đảo đứng lên khóc nói: “Tôi không làm điều gì sai cả, tôi và anh cả trong sạch , sao các người có thể đối xử với tôi như vậy?”
Bốp một tiếng, lại một cái tát in lên khuôn mặt mẹ.
Là cái người đàn bà được gọi là “Mợ hai” kia.
Bà ta vốn có một khuôn mặt được chăm sóc tốt lắm, giờ lại méo mó biến hình, “Đồ đê tiện! Mày còn dám nói mày trong sạch! Mợ cả đã mất nhiều năm như vậy mà đến giờ anh cả còn chưa tái hôn, còn không phải là vì mày! Nếu anh cả không bao bọc, mày còn có nhà ở sao? Cái đồ đê tiện nhà mày, mày ăn, mày dùng, số tiền đó không phải là của nhà họ Mạc chúng tao sao, trong sạch, tao cho mày trong sạch…”
Lại hai cái bạt tay nữa.
Nhiều người vây quanh hiện trường như vậy, ai nấy đều đứng xem trò vui.
Lúc ấy tôi đã mười bốn tuổi, vóc người đã cao bằng mẹ rồi, tôi kéo mẹ về phía sau, xông lên trước cắn người đàn bà kia. Tôi không cho phép bất kì người nào sỉ nhục mẹ. Không cho phép! “Người đâu! Lôi bọn chúng ra!” Theo tiếng ra lệnh của người đàn bà kia, tôi và mẹ hoàn toàn lọt vào trong tình cảnh bị vây đánh, lại có mấy người phụ nữ nhà họ Mạc trong đoàn người xông tới, vây quanh đấm đá chúng tôi túi bụi.
Mẹ liều lĩnh kéo tôi ngã xuống đất rồi lại dùng thân thể gầy yếu bảo vệ đứa con nhỏ tuổi của mẹ. Từng ngụm, từng ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng mẹ. Trên mặt, trên người tôi, tất cả đều là máu của mẹ. Tôi tận mắt nhìn thấy gót giày sắc nhọn của những người đàn bà đó đạp lên trên người mẹ tôi, tóc mẹ cũng bị bọn họ kéo đứt một nắm lớn.
“Mấy người đừng đánh nữa, muốn xảy ra án mạng à!” Có người quát lên trong đám đông.
Bọn họ vẫn không ngừng tay, nắm đấm lại càng giáng xuống người chúng tôi nhiều như mưa.
“Mẹ! Mấy người làm gì đấy! Lúc này có một người thanh niên ra sức xô đám đông, kéo mấy người đàn bà kia ra, “Sao mấy người có thể làm ra loại chuyện này ở trong linh đường của bác trai, mấy người không sợ bị sét đánh à?”
Người vây xem ngày càng nhiều, máu tươi của mẹ đã chảy vào trong mắt tôi, tôi không nhìn rõ người thanh niên kia, chỉ cảm thấy không phải là một người. Trong sự giằng co mơ hồ, còn có một người thanh niên nữa cũng đang kéo người đàn bà kia, “Điên rồi sao? Bà dựa vào cái gì mà đánh người ở trước mặt ba tôi, mẹ con cô ấy đã làm sai cái gì, mấy người đông như vậy mà lại ức hiếp bọn họ…”
Tôi không còn nhớ ngày đó đã rời đi như thế nào. Trong hoảng hốt có người ôm lấy tôi, chạy xuyên qua rừng cây u ám hướng về phía cổng chính. Hình như trời mưa, hạt mưa lạnh giá rơi lên khuôn mặt tôi, máu trong mắt bị mưa rửa trôi một chút. Tôi yếu ớt mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, mặt mũi sáng trong, giống như đã từng quen biết…
Anh vừa chạy vừa nói với tôi: “Em gái, em chịu đựng một chút, anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện.” Nói xong còn gọi về phía sau, “Anh, anh nhanh lên một chút! Đã chuẩn bị xe xong chưa?”
“Mẹ …” Tôi rên rỉ.
“Mẹ em ở phía sau, cô ấy không sao, bọn anh sẽ đưa hai người đến bệnh viện ngay thôi…” Giữa lúc nói chuyện tôi đã được người đó ôm lên trên xe, anh bảo tài xế, “Lái nhanh lên một chút!”
Trong mơ hồ, tôi cảm thấy anh đang nhẹ nhàng lau vết máu trên khuôn mặt tôi, “Em gái, chịu đựng một chút, không sao đâu…” Hơi thở của anh rất gấp, tôi bị anh ôm vào trong ngực, cảm thấy nhịp tim của anh đập dồn dập như vậy, rõ rệt như vậy. Trên người anh có hơi thở của cỏ cây rất lạ, tươi mát lành lạnh, giống như hương vị của rừng cây lúc bình minh. Tôi cố gắng muốn nhìn rõ hình dáng của anh, nhưng mà lúc nãy mới bị người ta đẩy ngã, đầu bị va đập vào vật nào không rõ, trí óc cứ ong ong, một lát sau đã mất đi tri giác.
Mấy ngày sau tôi và mẹ xuất viện, trở lại trong ngõ với vết thương đầy người. Trước ngôi nhà nhỏ có rất nhiều hàng xóm tụ tập, chỉ trỏ chúng tôi. Mà chúng tôi lên nhà mới phát hiện bên trong đã bừa bãi loạn xạ, không còn đồ vật nào nguyên vẹn.
Đêm đó mẹ treo cổ trên móc quạt trần trong phòng ngủ.
Sáng sớm, khi tôi phát hiện ra thì thân thể mẹ đã cứng ngắc. Bất kể tôi kêu gọi thế nào, khóc lóc thế nào mẹ cũng không tỉnh lại nữa. Trên người của mẹ vẫn còn hương thơm thoang thoảng tôi quen thuộc, khuôn mặt bình thản. Mẹ mặc chiếc váy ren màu trắng, tay áo và cổ áo viền đầy ngọc trai, giống như áo cưới. Tóc cũng búi lên, lại còn trang điểm nhạt.
Nhiều lần tôi từng thấy mẹ len lén mặc chiếc váy kia.
Khi đó mẹ vô cùng xinh đẹp, mỉm cười thanh khiết với chiếc gương, thế nhưng đáy mắt của mẹ lại chợt ánh lệ. Nhất định là mẹ rất ao ước được kết hôn với ba. Biết rõ là không thể, nhưng lại vẫn khao khát.
Mẹ nói, chiếc váy kia là do ba mua cho mẹ.
Mẹ nói: “Tứ Nguyệt, con trưởng thành rồi thì mặc chiếc váy này lập gia đình nhé. Nhất định sẽ rất đẹp.”
“Con muốn báo thù. Mẹ.”
Ở trước mộ của mẹ, tôi đã phát lời thề.
Phía trước chúng tôi có hai nhóm người đang làm lễ vĩnh biệt với bác trai. Chúng tôi ở phía sau bọn họ, cúi mình dâng hoa. Vẫn không có người nào chú ý đến chúng tôi. Trong phòng khách đang tấu lên khúc dương cầm nhẹ nhàng êm ái. Tôi nghe được, là khúc buồn chia ly của Chopin. Khi còn sống bác trai rất thích nghe, ông còn muốn tôi học đàn, vào ngày tôi sinh nhật tám tuổi đã tặng cho tôi một chiếc đàn dương cầm vô cùng đắt đỏ. Tôi thích lắm, cứ học suốt, người trả tiền cho giáo viên dạy đàn cũng là bác trai.
Trong cái ngõ u ám mà chúng tôi ở đó, có một dạo tiếng đàn của tôi trở thành tiêu điểm bàn tán của hàng xóm láng giềng. “Gà trong ổ mà còn muốn liệng bay như phượng hoàng.” Tôi thường nghe thấy những lời giễu cợt như vậy. Mẹ không cho là đúng, mẹ thích nghe tôi chơi đàn. Bác trai cũng thích, mỗi lần đến nhà tôi đều phải nghe tôi chơi mấy khúc. Khi tôi chơi đàn ông sẽ lẳng lặng lắng nghe cùng mẹ ở bên cạnh, rất nhiều những buổi chiều và buổi sáng như thế, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, rải rác lên trên hai người, ấm áp vui vẻ. Điều tốt đẹp như vậy sẽ không bao giờ còn nữa rồi.
Trong đau buồn, đột nhiên tôi khóc nấc thành tiếng.
Lúc ấy chúng tôi đã làm xong lễ, đang chuẩn bị theo nhóm người đến phúng viếng phía trước rời đi.
Mẹ muốn che miệng tôi lại thì đã không kịp nữa, tất cả tầm nhìn trong phòng khách đều quay ngoắt về phía chúng tôi, giống như vô số mũi tên rời khỏi dây cung bắn thẳng tới. Chúng tôi không thể trốn tránh.
“Ai cho các người đến!” Giọng nói the thé của một người đàn bà vang tới từ trong đám đông.
Đám đông tự động tránh ra.
Từ xa đến gần, người đàn bà kia bước nhanh tới. Tuổi tác nhìn lớn hơn mẹ tôi nhiều, cả người mặc bộ váy đen tuyền sang quý, tóc búi cao, trên ngực cài chiếc kẹp kim cương tỏa sáng lập lòe. Dáng vẻ của bà ta vô cùng đáng sợ, trợn mắt nhìn chúng tôi, lúc rảo bước đi tới giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang chói tai.
Mẹ dùng thân thể đứng chắn trước người tôi theo bản năng.
Tôi không nhìn rõ động tác của người đàn bà kia, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan, mẹ loạng choạng lui về phía sau liên tiếp, thiếu chút nữa xô ngã tôi. Sau đó lại một tiếng nữa, mẹ bị tát ngã dụi xuống. Tôi cũng ngã trên mặt đất.
“Mẹ ..” Tôi khóc gọi.
“Đồ ti tiện không biết xấu hổ, lại dám tới đây sao, còn mang theo cái đồ dã chủng này!” Bà ta nhìn chỉa vào tôi từ trên cao, hận không thể đá chết tôi. Khóe miệng mẹ chảy máu, dùng cơ thể đỡ cho tôi, vô cùng kinh hoảng nhìn người đàn bà kia nói: “Phu nhân, tôi chỉ tới đưa tiễn anh cả một đoạn đường, không có ý gì khác…”
“Tao nhổ vào! Mày mà cũng xứng đưa tiễn anh ấy sao! Đồ gái điếm không biết xấu hổ! Năm đó mày dụ dỗ chồng tao, sau khi chồng tao chết mày lại dụ dỗ anh cả, đừng tưởng rằng mấy năm nay chúng tao không biết mày đã làm những chuyện bỉ ổi gì sau lưng chúng tao, mày lại còn có gan đến đây…”
“Đúng! Cô ta chính là đồ sao chổi[1]!” Lại một người đàn bà nổi giận đùng đùng chạy tới, tuổi hơi trẻ, cũng chỉ vào mẹ mắng, “Năm đó anh hai theo cô ta đã mất mạng rồi, anh cả theo cô ta cũng đi rồi, cô ta chính là khắc tinh[2] của nhà họ Mạc chúng ta! Mợ hai, loại đê tiện như vậy thì khách khí với cô ta làm gì, đuổi đi!”
[1] Sao chổi: luôn mang đến xui xẻo.
[2] Khắc tinh: những người mê tín tin theo thuyết ngũ hành tương sinh tương khắc cho rằng có một số người có vận mệnh xung khắc, không mang lại may mắn cho người khác.
“Người đâu!”
“Người đâu! Lôi bọn chúng ra ngoài!”
Hai người đàn bà đồng thời thét chói tai.
Mẹ rơi lệ đầy mặt, lảo đảo đứng lên khóc nói: “Tôi không làm điều gì sai cả, tôi và anh cả trong sạch , sao các người có thể đối xử với tôi như vậy?”
Bốp một tiếng, lại một cái tát in lên khuôn mặt mẹ.
Là cái người đàn bà được gọi là “Mợ hai” kia.
Bà ta vốn có một khuôn mặt được chăm sóc tốt lắm, giờ lại méo mó biến hình, “Đồ đê tiện! Mày còn dám nói mày trong sạch! Mợ cả đã mất nhiều năm như vậy mà đến giờ anh cả còn chưa tái hôn, còn không phải là vì mày! Nếu anh cả không bao bọc, mày còn có nhà ở sao? Cái đồ đê tiện nhà mày, mày ăn, mày dùng, số tiền đó không phải là của nhà họ Mạc chúng tao sao, trong sạch, tao cho mày trong sạch…”
Lại hai cái bạt tay nữa.
Nhiều người vây quanh hiện trường như vậy, ai nấy đều đứng xem trò vui.
Lúc ấy tôi đã mười bốn tuổi, vóc người đã cao bằng mẹ rồi, tôi kéo mẹ về phía sau, xông lên trước cắn người đàn bà kia. Tôi không cho phép bất kì người nào sỉ nhục mẹ. Không cho phép! “Người đâu! Lôi bọn chúng ra!” Theo tiếng ra lệnh của người đàn bà kia, tôi và mẹ hoàn toàn lọt vào trong tình cảnh bị vây đánh, lại có mấy người phụ nữ nhà họ Mạc trong đoàn người xông tới, vây quanh đấm đá chúng tôi túi bụi.
Mẹ liều lĩnh kéo tôi ngã xuống đất rồi lại dùng thân thể gầy yếu bảo vệ đứa con nhỏ tuổi của mẹ. Từng ngụm, từng ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng mẹ. Trên mặt, trên người tôi, tất cả đều là máu của mẹ. Tôi tận mắt nhìn thấy gót giày sắc nhọn của những người đàn bà đó đạp lên trên người mẹ tôi, tóc mẹ cũng bị bọn họ kéo đứt một nắm lớn.
“Mấy người đừng đánh nữa, muốn xảy ra án mạng à!” Có người quát lên trong đám đông.
Bọn họ vẫn không ngừng tay, nắm đấm lại càng giáng xuống người chúng tôi nhiều như mưa.
“Mẹ! Mấy người làm gì đấy! Lúc này có một người thanh niên ra sức xô đám đông, kéo mấy người đàn bà kia ra, “Sao mấy người có thể làm ra loại chuyện này ở trong linh đường của bác trai, mấy người không sợ bị sét đánh à?”
Người vây xem ngày càng nhiều, máu tươi của mẹ đã chảy vào trong mắt tôi, tôi không nhìn rõ người thanh niên kia, chỉ cảm thấy không phải là một người. Trong sự giằng co mơ hồ, còn có một người thanh niên nữa cũng đang kéo người đàn bà kia, “Điên rồi sao? Bà dựa vào cái gì mà đánh người ở trước mặt ba tôi, mẹ con cô ấy đã làm sai cái gì, mấy người đông như vậy mà lại ức hiếp bọn họ…”
Tôi không còn nhớ ngày đó đã rời đi như thế nào. Trong hoảng hốt có người ôm lấy tôi, chạy xuyên qua rừng cây u ám hướng về phía cổng chính. Hình như trời mưa, hạt mưa lạnh giá rơi lên khuôn mặt tôi, máu trong mắt bị mưa rửa trôi một chút. Tôi yếu ớt mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, mặt mũi sáng trong, giống như đã từng quen biết…
Anh vừa chạy vừa nói với tôi: “Em gái, em chịu đựng một chút, anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện.” Nói xong còn gọi về phía sau, “Anh, anh nhanh lên một chút! Đã chuẩn bị xe xong chưa?”
“Mẹ …” Tôi rên rỉ.
“Mẹ em ở phía sau, cô ấy không sao, bọn anh sẽ đưa hai người đến bệnh viện ngay thôi…” Giữa lúc nói chuyện tôi đã được người đó ôm lên trên xe, anh bảo tài xế, “Lái nhanh lên một chút!”
Trong mơ hồ, tôi cảm thấy anh đang nhẹ nhàng lau vết máu trên khuôn mặt tôi, “Em gái, chịu đựng một chút, không sao đâu…” Hơi thở của anh rất gấp, tôi bị anh ôm vào trong ngực, cảm thấy nhịp tim của anh đập dồn dập như vậy, rõ rệt như vậy. Trên người anh có hơi thở của cỏ cây rất lạ, tươi mát lành lạnh, giống như hương vị của rừng cây lúc bình minh. Tôi cố gắng muốn nhìn rõ hình dáng của anh, nhưng mà lúc nãy mới bị người ta đẩy ngã, đầu bị va đập vào vật nào không rõ, trí óc cứ ong ong, một lát sau đã mất đi tri giác.
Mấy ngày sau tôi và mẹ xuất viện, trở lại trong ngõ với vết thương đầy người. Trước ngôi nhà nhỏ có rất nhiều hàng xóm tụ tập, chỉ trỏ chúng tôi. Mà chúng tôi lên nhà mới phát hiện bên trong đã bừa bãi loạn xạ, không còn đồ vật nào nguyên vẹn.
Đêm đó mẹ treo cổ trên móc quạt trần trong phòng ngủ.
Sáng sớm, khi tôi phát hiện ra thì thân thể mẹ đã cứng ngắc. Bất kể tôi kêu gọi thế nào, khóc lóc thế nào mẹ cũng không tỉnh lại nữa. Trên người của mẹ vẫn còn hương thơm thoang thoảng tôi quen thuộc, khuôn mặt bình thản. Mẹ mặc chiếc váy ren màu trắng, tay áo và cổ áo viền đầy ngọc trai, giống như áo cưới. Tóc cũng búi lên, lại còn trang điểm nhạt.
Nhiều lần tôi từng thấy mẹ len lén mặc chiếc váy kia.
Khi đó mẹ vô cùng xinh đẹp, mỉm cười thanh khiết với chiếc gương, thế nhưng đáy mắt của mẹ lại chợt ánh lệ. Nhất định là mẹ rất ao ước được kết hôn với ba. Biết rõ là không thể, nhưng lại vẫn khao khát.
Mẹ nói, chiếc váy kia là do ba mua cho mẹ.
Mẹ nói: “Tứ Nguyệt, con trưởng thành rồi thì mặc chiếc váy này lập gia đình nhé. Nhất định sẽ rất đẹp.”
“Con muốn báo thù. Mẹ.”
Ở trước mộ của mẹ, tôi đã phát lời thề.
/48
|