Diệp Thanh đi nghe ngóng được đối thủ mang số một trăm lẻ tư là một cao thủ tên Mục Tinh Hàn, liền quay về hưng phấn thông báo cho Hoa Lân: “Công tử! Đối thủ của huynh là Mục Tinh Hàn đó, hình như cũng không có danh khí gì lớn trên giang hồ!”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Ừm! Chưa nghe qua, xem ra dễ đối phó!”
Phải hiểu rằng, Diệp Thanh và Hoa Lân chỉ biết chưởng môn vài đại môn phái, cùng một số danh tính của các cao thủ tuyệt đỉnh. Còn những cao thủ “không có danh khí” như Mục Tinh Hàn thì đúng là không để vào mắt.
Nhưng Phiêu Thiên Văn Sĩ ngồi bên đã thất kinh thốt: “Cái gì? Mục Tinh Hàn?”
Hoa Lân và Diệp Thanh đều bị y làm giật thót mình, hỏi dồn: “Đúng vậy, Mục Tinh Hàn!...Sao, hắn lợi hại lắm à?”
Phiêu Thiên Văn Sĩ mặt biến sắc, nhớ lại mình đã từng bại trong tay Mục Tinh Hàn ở kỳ “Thiên Sơn kiếm điển” lần trước, hình ảnh của “Tinh Vân kiếm trận” hiện về, đến bây giờ y vẫn cảm thấy không sao chống đỡ nổi. Nghe Hoa Lân và Diệp Thanh hỏi, y chỉ biết cười khổ đáp: “Tinh Vân kiếm trận của Mục Tinh Hàn một khi thi triển, phạm vi công kích rất rộng, tạo cho người ta cảm giác vô pháp né tránh. Nghe nói kiếm pháp của hắn bắt nguồn từ Toàn Chân giáo, nhưng bản thân hắn lại đi theo một con đường khác. Tuy không sánh được với chưởng môn của Hoa Sơn, Nga Mi, nhưng cũng được xem là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ.”
Hoa Lân và Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thì ra Mục Tinh Hàn là một “cao thủ tuyệt đỉnh” cơ đấy? Có vẻ như phải ứng phó cẩn thận rồi.
Vào lúc này, các trận tỷ thí trên đài ngày càng kịch liệt, lần lượt hết cặp đấu này đến cặp đấu khác xuất trường, thường xuyên có thể bắt gặp cao thủ ngự kiếm, khiến quan chúng dưới đài luôn miệng kinh hô.
Thời gian dần trôi, đến trưa, mây mù bồng bềnh trên “Lăng Vân đỉnh” của Thục Sơn từ từ tan đi, lộ ra bầu trời quang đãng. Tầm nhìn cũng ngày một rõ ràng hơn, chúng nhân dưới lôi đài càng thêm bừng bừng hưng phấn. Cuối cùng, Mạnh Lôi cao giọng tuyên đọc: “Hoa Lân của Tiên Kiếm phái, và Mục Tinh Hàn của La Tiêu cung!”
Dưới đài lại phát ra những tiếng hoan hô rào rào, Hoa Lân không cần nhìn cũng biết, mọi người đều đoan chắc là đối thủ Mục Tinh Hàn của hắn sẽ giành chiến thắng!
Diệp Thanh mỉm cười trao “Hàn Tinh kiếm” của mình cho Hoa Lân, dịu dàng nói: “Dùng Hàn Tinh chọi Tinh Hàn, bảo đảm nắm vững thắng lợi!”
Hoa Lân đã có thỏa thuận ngầm với nàng từ trước, thuận tay nhận lấy bảo kiếm trong tay Diệp Thanh, cười khà khà bảo: “Cũng tốt! Lâu rồi không dùng Hàn Tinh kiếm, hôm nay lại thử uy lực của nó vậy!”
Hoa Lân trong lòng đã có tính toán, theo lời tiết lộ của Phiêu Thiên Văn Sĩ, Mục Tinh Hàn của “La Tiêu cung” chỉ vừa học được ngự kiếm thuật, chắc hẳn không duy trì được lâu trên không. Hắn đã muốn ẩn tàng thực lực, vậy thì phải tốc chiến tốc thắng trên mặt đất mới được. Có vậy, hắn mới không bị người khác chú ý. Sau đó, trong mấy ngày này còn phải luyện tập thành thạo ngự kiếm thuật và kỹ xảo đả đấu, một khi gặp phải cao thủ chân chính sẽ có thể xuất kỳ chế thắng.
Hoa Lân kéo lê Hàn Tinh kiếm đủng đỉnh đi đến phía dưới lôi đài, dùng tay đo đo chiều cao hơn nửa thân người của lôi đài, bất giác lắc lắc đầu, đi vòng sang bên trái, leo lên từng bậc thang.
Hành động kỳ quái của hắn khiến mọi người nổ ra một trận cười ầm ĩ, Diệp Thanh liên hồi than thở: “Công tử vẫn thích trêu người như vậy, trông rõ là giả tạo, ngược lại còn dễ khiến người ta chú ý hơn ấy chứ.”
May thay Hoa Lân vốn là hạng vô danh không ai biết, tuy diễn xuất có hơi giả nhưng vẫn lừa được khối người.
Đặc biệt là Mục Tinh Hàn, kẻ đứng chờ Hoa Lân trên lôi đài nãy giờ, hoàn toàn không coi hắn vào đâu: một cao thủ chân chính, sao có thể rụt rè sợ sệt như đối thủ trước mặt này, hơn nữa trong tay hắn còn cầm một thanh ngọc nữ kiếm mà nữ nhân chuyên dùng, đúng là chẳng ra thể thống gì! Lại thấy Hoa Lân chỉ là một thiếu niên, Mục Tinh Hàn càng thêm coi thường đối phương.
Cốc Thanh Phong giữ nhiệm vụ trọng tài cũng mù mờ không hiểu ra sao: “Tứ đệ đang làm trò quỷ gì thế nhỉ?”
Thượng Quan Truy Vân ngẫm nghĩ một lúc, miệng mỉm cười: “Đệ vẫn chưa hiểu con người tứ đệ rồi! Tiểu tử này đúng là quái vật, hà hà hà…”
Mạnh Lôi cũng cười ha ha nói: “Cao kiến! Cao kiến!....Theo ta thấy, tiểu tử này muốn sắm vai heo ăn thịt hổ đây mà! Ha ha ha…”
Ba người thầm thì cười đùa một hồi, Cốc Phi Hồng đứng bên đều nghe thấy cả, trong lòng không khỏi kinh động, thầm nghĩ Hoa Lân thân là “huynh đệ” của phụ thân, võ công nhất định cao thâm khôn lường, xem ra phải nhắc nhở đường đệ (Cốc Phong Chi) chú ý mới được…Có điều, Cốc Phi Hồng lại thay đổi ý định, thắng phụ thì sao chứ? Bản thân là chưởng môn đời sau của Thục Sơn, chuyện nhỏ này mà cũng lén đi thông báo thì quả là mất thân phận. Ài…cứ chờ xem tạo hóa của họ vậy.
…
Mục Tinh Hàn hiển nhiên tự giữ thân phận, thấy Hoa Lân đã lên đài cũng không để ý đến hắn, vì y đang chờ “vãn bối” chủ động chào hỏi mình trước, đây là quy củ bất thành văn trên giang hồ. Ai ngờ Hoa Lân thẳng thắn vào đề luôn: “Chúng ta bắt đầu đi!”
Nói xong, tay phải Hoa Lân đặt vào chuôi kiếm, nhanh nhẹn cởi dây chằng kiếm, từng tấc từng tấc rút “Hàn Tinh kiếm” trong tay. Động tác này của hắn giống y như Vương Quyền Binh, người đầu tiên xuất trường. Chỉ nghe “keng…”, tiếng đao kiếm rời vỏ chậm rãi truyền lại, quan chúng dưới đài cười ha ha: “Này! Đừng có bắt chước, trên người ngươi chẳng có tí tẹo sát khí nào đâu! Ha ha ha…”
Không sai, trên người Hoa Lân không có chút sát khí! Nhưng thanh kiếm trong tay lại là tuyệt thế bảo kiếm, cùng với lưỡi kiếm từng tấc ló dạng, không khí xung quanh phảng phất như ngưng đọng, dù đang giữa trưa, mặt trời nóng bỏng ngay trên đỉnh đầu, Mục Tinh Hàn vẫn cảm thấy từng luồng hàn ý li ti, lòng không khỏi nuối tiếc người không tương xứng với bảo kiếm…
Chính trong khoảnh khắc này! Hoa Lân đột nhiên “keng” một tiếng toàn lực xuất kiếm, một màn kiếm khí thẳng góc chém vào mặt đối phương như thiểm điện, đến cả chiêu thức cũng giống hệt Vương Quyền Binh.
Diệp Thanh suýt nữa đã phì cười, nàng chẳng thể nào nghĩ được công tử thực sự sẽ sử dụng chiêu này. Phiêu Thiên Văn Sĩ ngồi bên cũng ngớ người, cười khẽ: “Ta cũng muốn xem xem Hoa công tử một chiêu chế địch thế nào?”
Thanh âm chưa dứt, chỉ thấy Mục Tinh Hàn trên lôi đài quả nhiên giữ gìn thân phận, chỉ nghiêng mình lánh đòn, màn kiếm quang đó rạch qua sát cánh mũi y. Nhưng trong đầu Mục Tinh Hàn bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, vì hai chiêu này không khác mảy may so với chiêu thức của Vương Quyền Binh và Kế Thiên Sầu, chẳng lẽ thiên hạ có sự xảo hợp như vậy ư? Đáp án là phủ định! --- Không có!
Mục Tinh Hàn liền hoảng sợ phi thân về sau, nhưng đã muộn…
Dị tượng chợt nảy sinh, kiếm quang thẳng góc trong tay Hoa Lân thình lình bẻ cong, thần tốc bổ vào vùng bụng của Mục Tinh Hàn. May là Mục Tinh Hàn có dự cảm bất tường nên sớm đã đằng không né tránh. Nhưng kiếm khí của Hoa Lân vẫn cắt mạnh vào mắt cá chân của y.
Đương nhiên, với thực lực của Hoa Lân, muốn chặt đứt hai chân Mục Tinh Hàn cũng dư sức. Nhưng Hoa Lân không làm vậy, hắn chỉ muốn thử nghiệm xem mình có thể thu pháp kiếm khí tùy tâm hay không thôi!
Chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, quan chúng dưới đài thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ. Mục Tinh Hàn đã phi thân về sau, đáp xuống mặt đất, lập tức cảm thấy mắt cá chân nhói đau dữ dội, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.
Y đã bại!...Rất nhiều cao thủ dưới đài đều đã nhìn ra manh mối. Nhưng không ai bằng lòng tiếp thụ sự thực là Hoa Lân giành chiến thắng, vì hai chiêu này của hắn thật quá âm hiểm.
Trên mặt Hoa Lân lộ ra nụ cười gian, thu kiếm nhìn thẳng vào mắt Mục Tinh Hàn, không hề thừa cơ đánh người ngã ngựa, thậm chí ngay cả một câu mỉa mai cũng không buông ra. Hắn chỉ muốn xem Mục Tinh Hàn chọn chiến hay hàng.
Quan chúng dưới đài không minh bạch, mọi người ngơ ngác không hiểu sao hai người trên đài không đánh tiếp?
Cốc Thanh Phong lắc đầu cười nói: “Hóa ra tiểu tử này cũng âm hiểm lắm, loại thủ đoạn này mà cũng dùng đến!”
Thượng Quan Truy Vân hoàn toàn không tán đồng: “Ta không cho là vậy!...Mấy chiêu liên tiếp của tứ đệ, đều mô phỏng theo chiêu thức của Vương Quyền Binh, điều này đã thể hiện rõ là phần sau sẽ có biến hóa. Đệ xem Mục Tinh Hàn lúc sau cũng tỉnh ngộ đấy thôi, nhưng đã không kịp nữa rồi!”
Mạnh Lôi cười ha ha nói: “Cao kiến, cao kiến! Hai người các ngươi đều nói rất có lý!...Nhưng chúng ta rốt cuộc xử ai thắng ai thua đây?”
Thượng Quan Truy Vân cũng cười nói: “Đệ không muốn phán định ai thắng ai thua! Phải tùy thuộc vào thương thế của Mục Tinh Hàn có nghiêm trọng hay không, hắn còn muốn đánh tiếp hay không?...Phải để cho người ta thua tâm phục khẩu phục chứ? Hà hà…” Nói xong, ông lại thở dài: “Tứ đệ này! Ài…”
Cốc Thanh Phong sau một hồi yên lặng, chợt cười nói: “Ừm! Đệ cũng khá thích tính cách của tứ đệ! Ha ha ha…”
…
Lại nói lúc này, Mục Tinh Hàn cảm thấy hai mắt cá chân đau đớn khôn tả, tuy đứng yên ổn tại chỗ, nhưng không dám di động. Mặc dù y trong lòng y bất phục, muốn đấu tiếp với Hoa Lân, vì tuyệt chiêu của mình còn chưa sử ra!...Thế nhưng, hai mắt cá chân đau tới mức đứng không vững, nếu đánh tiếp chỉ sợ vẫn phải gánh chịu kết cục thất bại. Vì vậy mà y đứng sững ra tại chỗ rất lâu, miên man nghĩ ngợi, cuối cùng dằn lòng, căm hận nói: “Ngươi thắng rồi!”
Hoa Lân chỉ chờ câu nói này, liền cười hì hì đáp: “Đa tạ đã nhường!...” Rồi hắn khệnh khạng thu hồi kim bài thi đấu, nghênh ngang bỏ đi. Chỉ còn lại mình Mục Tinh Hàn vẫn đứng ngơ ngẩn đáng thương trên lôi đài.
Dưới đài lập tức xôn xao bàn luận, ai cũng mắng chửi Hoa Lân vô sỉ, dùng mưu kế để đánh bại đối thủ, thực không xứng là anh hùng. Trong số những người này, đương nhiên có cả Hạng Tiêu Vân của Thiên Sơn.
Nhưng cũng có người phản đối quan điểm này, như Trương Thiên Hoa cho rằng: “Kẻ thắng làm vua! Võ công một người cao hay thấp vốn dĩ không cách nào giám định. Đôi khi, người thắng chỉ là dùng chiêu thức có chút độc đáo mà thôi…”
Hạng Tiêu Vân tức tối đến xạm mặt, lại phản bác: “Thắng được một trận chỉ do nhờ vận khí của hắn! Trận sau nếu còn muốn thắng, tuyệt đối không có khả năng!”
Trương Thiên Hoa và Hạng Tiêu Vân trước giờ quan hệ không thân. Trái lại, Hạng Tiêu Vân lúc nhỏ còn khi phụ Trương Thiên Hoa, nên Trương Thiên Hoa vẫn không phục, cứng cỏi nói: “Chỉ sợ vị tất! Hoa đại ca vốn thông minh tuyệt đỉnh, trận sau không chừng vẫn có thể chiến thắng…”
Hạng Tiêu Vân cười gằn: “Xì! Ngươi chống mắt ra mà xem…”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Ừm! Chưa nghe qua, xem ra dễ đối phó!”
Phải hiểu rằng, Diệp Thanh và Hoa Lân chỉ biết chưởng môn vài đại môn phái, cùng một số danh tính của các cao thủ tuyệt đỉnh. Còn những cao thủ “không có danh khí” như Mục Tinh Hàn thì đúng là không để vào mắt.
Nhưng Phiêu Thiên Văn Sĩ ngồi bên đã thất kinh thốt: “Cái gì? Mục Tinh Hàn?”
Hoa Lân và Diệp Thanh đều bị y làm giật thót mình, hỏi dồn: “Đúng vậy, Mục Tinh Hàn!...Sao, hắn lợi hại lắm à?”
Phiêu Thiên Văn Sĩ mặt biến sắc, nhớ lại mình đã từng bại trong tay Mục Tinh Hàn ở kỳ “Thiên Sơn kiếm điển” lần trước, hình ảnh của “Tinh Vân kiếm trận” hiện về, đến bây giờ y vẫn cảm thấy không sao chống đỡ nổi. Nghe Hoa Lân và Diệp Thanh hỏi, y chỉ biết cười khổ đáp: “Tinh Vân kiếm trận của Mục Tinh Hàn một khi thi triển, phạm vi công kích rất rộng, tạo cho người ta cảm giác vô pháp né tránh. Nghe nói kiếm pháp của hắn bắt nguồn từ Toàn Chân giáo, nhưng bản thân hắn lại đi theo một con đường khác. Tuy không sánh được với chưởng môn của Hoa Sơn, Nga Mi, nhưng cũng được xem là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ.”
Hoa Lân và Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thì ra Mục Tinh Hàn là một “cao thủ tuyệt đỉnh” cơ đấy? Có vẻ như phải ứng phó cẩn thận rồi.
Vào lúc này, các trận tỷ thí trên đài ngày càng kịch liệt, lần lượt hết cặp đấu này đến cặp đấu khác xuất trường, thường xuyên có thể bắt gặp cao thủ ngự kiếm, khiến quan chúng dưới đài luôn miệng kinh hô.
Thời gian dần trôi, đến trưa, mây mù bồng bềnh trên “Lăng Vân đỉnh” của Thục Sơn từ từ tan đi, lộ ra bầu trời quang đãng. Tầm nhìn cũng ngày một rõ ràng hơn, chúng nhân dưới lôi đài càng thêm bừng bừng hưng phấn. Cuối cùng, Mạnh Lôi cao giọng tuyên đọc: “Hoa Lân của Tiên Kiếm phái, và Mục Tinh Hàn của La Tiêu cung!”
Dưới đài lại phát ra những tiếng hoan hô rào rào, Hoa Lân không cần nhìn cũng biết, mọi người đều đoan chắc là đối thủ Mục Tinh Hàn của hắn sẽ giành chiến thắng!
Diệp Thanh mỉm cười trao “Hàn Tinh kiếm” của mình cho Hoa Lân, dịu dàng nói: “Dùng Hàn Tinh chọi Tinh Hàn, bảo đảm nắm vững thắng lợi!”
Hoa Lân đã có thỏa thuận ngầm với nàng từ trước, thuận tay nhận lấy bảo kiếm trong tay Diệp Thanh, cười khà khà bảo: “Cũng tốt! Lâu rồi không dùng Hàn Tinh kiếm, hôm nay lại thử uy lực của nó vậy!”
Hoa Lân trong lòng đã có tính toán, theo lời tiết lộ của Phiêu Thiên Văn Sĩ, Mục Tinh Hàn của “La Tiêu cung” chỉ vừa học được ngự kiếm thuật, chắc hẳn không duy trì được lâu trên không. Hắn đã muốn ẩn tàng thực lực, vậy thì phải tốc chiến tốc thắng trên mặt đất mới được. Có vậy, hắn mới không bị người khác chú ý. Sau đó, trong mấy ngày này còn phải luyện tập thành thạo ngự kiếm thuật và kỹ xảo đả đấu, một khi gặp phải cao thủ chân chính sẽ có thể xuất kỳ chế thắng.
Hoa Lân kéo lê Hàn Tinh kiếm đủng đỉnh đi đến phía dưới lôi đài, dùng tay đo đo chiều cao hơn nửa thân người của lôi đài, bất giác lắc lắc đầu, đi vòng sang bên trái, leo lên từng bậc thang.
Hành động kỳ quái của hắn khiến mọi người nổ ra một trận cười ầm ĩ, Diệp Thanh liên hồi than thở: “Công tử vẫn thích trêu người như vậy, trông rõ là giả tạo, ngược lại còn dễ khiến người ta chú ý hơn ấy chứ.”
May thay Hoa Lân vốn là hạng vô danh không ai biết, tuy diễn xuất có hơi giả nhưng vẫn lừa được khối người.
Đặc biệt là Mục Tinh Hàn, kẻ đứng chờ Hoa Lân trên lôi đài nãy giờ, hoàn toàn không coi hắn vào đâu: một cao thủ chân chính, sao có thể rụt rè sợ sệt như đối thủ trước mặt này, hơn nữa trong tay hắn còn cầm một thanh ngọc nữ kiếm mà nữ nhân chuyên dùng, đúng là chẳng ra thể thống gì! Lại thấy Hoa Lân chỉ là một thiếu niên, Mục Tinh Hàn càng thêm coi thường đối phương.
Cốc Thanh Phong giữ nhiệm vụ trọng tài cũng mù mờ không hiểu ra sao: “Tứ đệ đang làm trò quỷ gì thế nhỉ?”
Thượng Quan Truy Vân ngẫm nghĩ một lúc, miệng mỉm cười: “Đệ vẫn chưa hiểu con người tứ đệ rồi! Tiểu tử này đúng là quái vật, hà hà hà…”
Mạnh Lôi cũng cười ha ha nói: “Cao kiến! Cao kiến!....Theo ta thấy, tiểu tử này muốn sắm vai heo ăn thịt hổ đây mà! Ha ha ha…”
Ba người thầm thì cười đùa một hồi, Cốc Phi Hồng đứng bên đều nghe thấy cả, trong lòng không khỏi kinh động, thầm nghĩ Hoa Lân thân là “huynh đệ” của phụ thân, võ công nhất định cao thâm khôn lường, xem ra phải nhắc nhở đường đệ (Cốc Phong Chi) chú ý mới được…Có điều, Cốc Phi Hồng lại thay đổi ý định, thắng phụ thì sao chứ? Bản thân là chưởng môn đời sau của Thục Sơn, chuyện nhỏ này mà cũng lén đi thông báo thì quả là mất thân phận. Ài…cứ chờ xem tạo hóa của họ vậy.
…
Mục Tinh Hàn hiển nhiên tự giữ thân phận, thấy Hoa Lân đã lên đài cũng không để ý đến hắn, vì y đang chờ “vãn bối” chủ động chào hỏi mình trước, đây là quy củ bất thành văn trên giang hồ. Ai ngờ Hoa Lân thẳng thắn vào đề luôn: “Chúng ta bắt đầu đi!”
Nói xong, tay phải Hoa Lân đặt vào chuôi kiếm, nhanh nhẹn cởi dây chằng kiếm, từng tấc từng tấc rút “Hàn Tinh kiếm” trong tay. Động tác này của hắn giống y như Vương Quyền Binh, người đầu tiên xuất trường. Chỉ nghe “keng…”, tiếng đao kiếm rời vỏ chậm rãi truyền lại, quan chúng dưới đài cười ha ha: “Này! Đừng có bắt chước, trên người ngươi chẳng có tí tẹo sát khí nào đâu! Ha ha ha…”
Không sai, trên người Hoa Lân không có chút sát khí! Nhưng thanh kiếm trong tay lại là tuyệt thế bảo kiếm, cùng với lưỡi kiếm từng tấc ló dạng, không khí xung quanh phảng phất như ngưng đọng, dù đang giữa trưa, mặt trời nóng bỏng ngay trên đỉnh đầu, Mục Tinh Hàn vẫn cảm thấy từng luồng hàn ý li ti, lòng không khỏi nuối tiếc người không tương xứng với bảo kiếm…
Chính trong khoảnh khắc này! Hoa Lân đột nhiên “keng” một tiếng toàn lực xuất kiếm, một màn kiếm khí thẳng góc chém vào mặt đối phương như thiểm điện, đến cả chiêu thức cũng giống hệt Vương Quyền Binh.
Diệp Thanh suýt nữa đã phì cười, nàng chẳng thể nào nghĩ được công tử thực sự sẽ sử dụng chiêu này. Phiêu Thiên Văn Sĩ ngồi bên cũng ngớ người, cười khẽ: “Ta cũng muốn xem xem Hoa công tử một chiêu chế địch thế nào?”
Thanh âm chưa dứt, chỉ thấy Mục Tinh Hàn trên lôi đài quả nhiên giữ gìn thân phận, chỉ nghiêng mình lánh đòn, màn kiếm quang đó rạch qua sát cánh mũi y. Nhưng trong đầu Mục Tinh Hàn bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, vì hai chiêu này không khác mảy may so với chiêu thức của Vương Quyền Binh và Kế Thiên Sầu, chẳng lẽ thiên hạ có sự xảo hợp như vậy ư? Đáp án là phủ định! --- Không có!
Mục Tinh Hàn liền hoảng sợ phi thân về sau, nhưng đã muộn…
Dị tượng chợt nảy sinh, kiếm quang thẳng góc trong tay Hoa Lân thình lình bẻ cong, thần tốc bổ vào vùng bụng của Mục Tinh Hàn. May là Mục Tinh Hàn có dự cảm bất tường nên sớm đã đằng không né tránh. Nhưng kiếm khí của Hoa Lân vẫn cắt mạnh vào mắt cá chân của y.
Đương nhiên, với thực lực của Hoa Lân, muốn chặt đứt hai chân Mục Tinh Hàn cũng dư sức. Nhưng Hoa Lân không làm vậy, hắn chỉ muốn thử nghiệm xem mình có thể thu pháp kiếm khí tùy tâm hay không thôi!
Chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, quan chúng dưới đài thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ. Mục Tinh Hàn đã phi thân về sau, đáp xuống mặt đất, lập tức cảm thấy mắt cá chân nhói đau dữ dội, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.
Y đã bại!...Rất nhiều cao thủ dưới đài đều đã nhìn ra manh mối. Nhưng không ai bằng lòng tiếp thụ sự thực là Hoa Lân giành chiến thắng, vì hai chiêu này của hắn thật quá âm hiểm.
Trên mặt Hoa Lân lộ ra nụ cười gian, thu kiếm nhìn thẳng vào mắt Mục Tinh Hàn, không hề thừa cơ đánh người ngã ngựa, thậm chí ngay cả một câu mỉa mai cũng không buông ra. Hắn chỉ muốn xem Mục Tinh Hàn chọn chiến hay hàng.
Quan chúng dưới đài không minh bạch, mọi người ngơ ngác không hiểu sao hai người trên đài không đánh tiếp?
Cốc Thanh Phong lắc đầu cười nói: “Hóa ra tiểu tử này cũng âm hiểm lắm, loại thủ đoạn này mà cũng dùng đến!”
Thượng Quan Truy Vân hoàn toàn không tán đồng: “Ta không cho là vậy!...Mấy chiêu liên tiếp của tứ đệ, đều mô phỏng theo chiêu thức của Vương Quyền Binh, điều này đã thể hiện rõ là phần sau sẽ có biến hóa. Đệ xem Mục Tinh Hàn lúc sau cũng tỉnh ngộ đấy thôi, nhưng đã không kịp nữa rồi!”
Mạnh Lôi cười ha ha nói: “Cao kiến, cao kiến! Hai người các ngươi đều nói rất có lý!...Nhưng chúng ta rốt cuộc xử ai thắng ai thua đây?”
Thượng Quan Truy Vân cũng cười nói: “Đệ không muốn phán định ai thắng ai thua! Phải tùy thuộc vào thương thế của Mục Tinh Hàn có nghiêm trọng hay không, hắn còn muốn đánh tiếp hay không?...Phải để cho người ta thua tâm phục khẩu phục chứ? Hà hà…” Nói xong, ông lại thở dài: “Tứ đệ này! Ài…”
Cốc Thanh Phong sau một hồi yên lặng, chợt cười nói: “Ừm! Đệ cũng khá thích tính cách của tứ đệ! Ha ha ha…”
…
Lại nói lúc này, Mục Tinh Hàn cảm thấy hai mắt cá chân đau đớn khôn tả, tuy đứng yên ổn tại chỗ, nhưng không dám di động. Mặc dù y trong lòng y bất phục, muốn đấu tiếp với Hoa Lân, vì tuyệt chiêu của mình còn chưa sử ra!...Thế nhưng, hai mắt cá chân đau tới mức đứng không vững, nếu đánh tiếp chỉ sợ vẫn phải gánh chịu kết cục thất bại. Vì vậy mà y đứng sững ra tại chỗ rất lâu, miên man nghĩ ngợi, cuối cùng dằn lòng, căm hận nói: “Ngươi thắng rồi!”
Hoa Lân chỉ chờ câu nói này, liền cười hì hì đáp: “Đa tạ đã nhường!...” Rồi hắn khệnh khạng thu hồi kim bài thi đấu, nghênh ngang bỏ đi. Chỉ còn lại mình Mục Tinh Hàn vẫn đứng ngơ ngẩn đáng thương trên lôi đài.
Dưới đài lập tức xôn xao bàn luận, ai cũng mắng chửi Hoa Lân vô sỉ, dùng mưu kế để đánh bại đối thủ, thực không xứng là anh hùng. Trong số những người này, đương nhiên có cả Hạng Tiêu Vân của Thiên Sơn.
Nhưng cũng có người phản đối quan điểm này, như Trương Thiên Hoa cho rằng: “Kẻ thắng làm vua! Võ công một người cao hay thấp vốn dĩ không cách nào giám định. Đôi khi, người thắng chỉ là dùng chiêu thức có chút độc đáo mà thôi…”
Hạng Tiêu Vân tức tối đến xạm mặt, lại phản bác: “Thắng được một trận chỉ do nhờ vận khí của hắn! Trận sau nếu còn muốn thắng, tuyệt đối không có khả năng!”
Trương Thiên Hoa và Hạng Tiêu Vân trước giờ quan hệ không thân. Trái lại, Hạng Tiêu Vân lúc nhỏ còn khi phụ Trương Thiên Hoa, nên Trương Thiên Hoa vẫn không phục, cứng cỏi nói: “Chỉ sợ vị tất! Hoa đại ca vốn thông minh tuyệt đỉnh, trận sau không chừng vẫn có thể chiến thắng…”
Hạng Tiêu Vân cười gằn: “Xì! Ngươi chống mắt ra mà xem…”
/362
|