Nhờ có Hoa Lân và Lộ Á Phi viện thủ nên hai gã thành viên Liệp Ma vệ đội không bị ngộ hại, mọi người đều thập phần cảm kích nghĩa cử của họ, vì vậy tất cả đều tới vây quanh để cảm tạ. Hoa Lân quay đầu nhìn Lộ Á Phi, thấy hắn kéo lê chân phải, hành động thập phần bất tiện, bèn hướng về phía thành viên Liệp ma vệ đội đứng bên cạnh chắp tay nói: “Hôm nay có thể gặp các vị đại hiệp, Long mỗ thực sự cảm thấy thập phần vinh hạnh… Ừm, nhưng mà huynh đệ ta bây giờ bị độc thương, cần phải dẫn hắn trở về trị liệu ngay, hy vọng mọi người có thể lượng thứ. Tựa thử cáo từ, tựa thử cáo từ…”
Thủ lĩnh Liệp Ma vệ đội vội vàng đi tới ngăn lại: “Tại hạ Phục Cảnh Hiên, vừa rồi thực sự đa tạ viện thủ của hai vị. Ta đại diện cho Liệp Ma vệ đội xin được bày tỏ tâm địa tạ ý hai vị!... Đúng rồi, ở đây ta có giải dược đối với Tiêm Uế thú, để chúng ta chữa độc thương cho huynh đệ của ngươi…”
Lộ Á Phi khập khiễng bước tới, cố gắng vỗ vào chân bị thương của mình nói: “Không cần đâu! Chân phải ta chỉ trúng ba mũi độc châm mà thôi, bây giờ đã sớm dùng giải dược rồi… À, các ngươi cứu được mấy người bị thương rồi chứ? Bọn họ toàn thân đều bị bắn đầy độc châm, sự tình không thể đùa giỡn được. Không biết họ thế nào rồi?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy xa xa một đám hắc y nhân đang bận rộn cứu chữa những người bị thương, quang cảnh có chút hỗn loạn, tình huống hiển nhiên thập phần nguy cấp. Lộ Á Phi kéo Hoa Lân đi, vẹt đám người kia ra, chỉ thấy chín người nằm im trên mặt đất, trong đó hai người đã chết, bảy người còn lại đều toàn thân sưng vù, mọng nước, trên người cắm đầy độc châm, mọi người ở đó đang luống cuống chân tay chữa trị độc thương cho họ.
Lộ Á Phi kỳ quái nói: “A, bảy người này trông có vẻ đều là tu chân cao thủ! Thế mà vẫn mơ mơ màng màng tới tận bây giờ. Nếu đổi là người thường thì sớm đã tắt thở rồi”
Hoa Lân cũng nghi hoặc nói: “Hình như có điểm không đúng a? Vốn chỉ có bảy người bị thương, thế nào mà bây giờ lại nhiều hơn hai người vậy?”
Phục Cảnh Hiên chậm rãi bước tới giải thích: “Chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu từ phía sâm lâm, ba người này chúng ta vừa mới cứu từ hắc sâm lâm trở về. Chỉ là khi chúng ta quay lại, không ngờ người của mình lại gặp nguy hiểm, nhìn thấy tín hiệu cầu viện, chúng ta cũng mới chỉ kịp về đúng lúc. Nếu không được hai vị ra tay cứu giúp, Liệp Ma tổ hẳn sẽ khuyết đi hai vị hảo huynh đệ…”
Hoa Lân và Lộ Á Phi đều có cảm giác không ổn. Lúc này chợt thấy một người bị thương thân thể đầy máu lê đến, liên tục hướng Phục Cảnh Hiên chắp tay nói: “Vô cùng cảm tạ, cảm ơn đại ân cứu mạng của Phục đại ca! Cảm ơn các thành viên của Liệp Ma tổ, cảm ơn…”
Hoa Lân thấy bụng và tay người này cắm đầy độc châm, vội vàng tán dương: “Ngươi thật là lợi hại! Trúng nhiều độc châm như vậy mà còn có thể vận động, thật không như những người khác, chỉ cần trúng ba mũi tên trên đùi thì chỉ đi thôi cũng đã thập phần khó khăn”
Lộ Á Phi buồn bực nói: “Ngươi thật là một con mụ ba hoa, một ngày nào đó sẽ có người thu thập ngươi…”
Hoa Lân cười toét miệng, lại nghe người bị thương kia thống khổ cảm thán: “A…. lần này thực sự thoát chết rồi. Tổ chúng tôi có hai mươi tám người, vừa mới mang được cái mạng nhỏ này từ Phệ Hồn Cốc trở về. Không nghĩ lại có thể gặp đám quái thú khủng khiếp này…”
Lộ Á Phi do dự một chút, sắc mặt có điểm khó coi, thấp giọng hỏi: “Các ngươi…. tới Phệ Hồn Cốc làm gì?”
Kẻ bị thương kia mệt mỏi đáp: “Thì cũng là đi tìm cái gã Lộ Á Phi thôi!”
“Ách….”
Lộ Á Phi và Hoa Lân liếc mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên cười hỏi: “Các ngươi biết Lộ Á Phi sao? Vì sao lại mạo hiểm đi tìm hắn?”
Gã bị thương kia bất đắc dĩ nói: “… Nhà họ Lộ gặp phải tai họa, chúng tôi đã không viện thủ mà lại còn thanh trừng nhà họ, cuối cùng, cuối cùng làm hại bọn họ gia phá nhân vong. Ngay cả ấu tử duy nhất của họ cũng bị bọn ta đuổi chạy vào Phệ Hồn cốc. Sau đó sự thật mới được phơi bày, lại có người nói ấu tử nhà họ Lộ đã sống rất gian nan khổ cực trong Phệ Hồn cốc. Cho nên một số người nội tâm bất an mới phát động việc đi cứu người, ai ngờ… ai da!”
Hoa Lân nghiêng đầu nhìn Lộ Á Phi, thấy hắn rõ ràng thập phần cảm động, nhưng vẫn ngang ngạnh: “Hừ! ta thấy trong các ngươi đa phần đều làm muốn tìm Xích Dương Kiếm trong tay hắn thì có! Bây giờ lại còn giả nhân giả nghĩa…”
Kẻ bị thương kia sắc mặt đại biến, đột nhiên giơ cánh tay lên giận dữ thét: “Ngươi nói cái gì? Nói lại thử xem?”
Lộ Á Phi cười lạnh: “Nhắc lại thì sao nào? Ngươi dám nói rằng trong các ngươi không ai mơ tưởng đến Xích Dương Kiếm không?... Phải biết rằng thanh kiếm đó có quan hệ mật thiết với Phong Thần Bia đấy!”
Hoa Lân nghe nói cũng không khỏi “A” lên một tiếng. Lại thấy Lộ Á Phi cay đắng nói: “Rõ ràng Xích Dương Kiếm và Phong Ma Bia không hề có quan hệ gì nhưng các ngươi vẫn còn muốn truy sát, muốn đưa cả nhà họ Lộ vào chỗ chết!”
Kẻ bị thương kia vốn thập phần phẫn nộ nhưng nghe hắn nói vậy, sắc mặt trở nên buồn bã. Rồi đột nhiên hắn rút bảo kiếm nói: Ngươi có thể nghi oan cho ta nhưng không thể nghi oan cho tất cả các huynh đệ đã chết. Rốt cục ngươi tên gì? Ta phải quyết đấu với ngươi!”
Các thành viên của Liệp Ma vệ đội đã sớm nghe chuyện Thiên Hồ Thành phái người tiến vào Phệ Hồn cốc. Nghe thấy Lộ Á Phi miệt thị những kẻ tìm kiếm này, đại đa số mọi người đều phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, thực sự muốn xé xác hắn ra.
Hoa Lân vừa thấy tình thế không ổn vội cười ha hả: “Ha ha…. các ngươi trừng mắt nhìn hắn như vậy làm gì? Dù sao hắn vẫn là một người tốt! Vừa rồi đã liều mạng cứu hai người trong các ngươi. Thế nào mà các ngươi mau quên vậy?”
Lộ Á Phi ngửa đầu nói: “Hừ… Ta không thèm quan tâm, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều là địch nhân của ta thì đã sao?” nói xong bèn nắm ống tay áo Hoa Lân định rời đi.
Hoa Lân đành phải đi theo hắn, mới được vài bước lại đột nhiên chế trụ cổ tay Lộ Á Phi bảo: “Ngươi cứ đi trước, ta phải quay lại hỏi một chuyện!”, nói xong quay người nói với kẻ bị thương kia: “Ta cũng vừa mới từ Phệ Hồn cốc đến, cho nên muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có tình cờ gặp Vạn Thu Hồng không…”
Kẻ bị thương kia vốn đã bị Lộ Á Phi làm cho tức giận vô cùng, vốn không nghĩ sẽ trả lời Hoa Lân. Nhưng đột nhiên nghe Hoa Lân nói đến tên Vạn Thu Hồng, sắc mặt cả kinh: “A? Ngươi cũng biết Vạn Thu Hồng sao?”
Hoa Lân ưỡn ngực nói to: “Hắc hắc! Không nói dối ngươi, ta cũng giống ngươi, đều là thành viên của tổ tìm kiếm!... ta thuộc tổ thứ năm!”
Hoa Lân thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ, không tin tưởng, đành phải nói: “Khó trách ngươi không tin! Lúc ấy cả tổ năm chúng ta đều bị nhốt tại Phệ Hồn cốc, đến khi trời bắt đầu tối thì tất cả mọi người đều rối loạn…. à, theo ta thấy, có lẽ mọi người bây giờ đều chết cả trong đó rồi. Ta chỉ là vận khí rất tốt mới có thể thoát khỏi mà thôi….”
Kẻ bị thương kia trợn tròn mắt, đột nhiên ha hả cười to: “Ngươi thực là thành viên tổ thứ năm sao? Tại sao đến giờ ta vẫn chưa gặp ngươi?... Ngươi nói xem tổ năm có những người nào?”
“Ách…” Hoa Lân và tổ thứ năm cũng chỉ là bình thủy tương phùng, tổng cộng chỉ biết có năm người, nghĩ thầm rằng nếu mình phải nói tên toàn bộ bọn họ thì đúng là chết chắc.
Bởi vì hắn có chút do dự, Hoa Lân phát hiện thấy ánh mắt kẻ bị thương kia lại biến thành cực kỳ phẫn nộ. Ngay cả các thành viên của Liệp Ma vệ đội cũng đều lộ ra thần sắc bất hảo. Trong lòng họ, việc giả mạo thành viên tổ tìm kiếm là hành vi cực kỳ đáng xấu hổ.
Hoa Lân vội vàng thanh minh: “A… mọi người không cần phải hiểu lầm! Ta thực sự là thành viên tổ năm thoát được ra đây, chỉ có điều ta là người cuối cùng gia nhập tổ… ta nhớ lão đại của tổ năm tên là Tất Chí Nghị đúng không. Khi trời tối, ta và hắn ở cùng một chỗ cho nên ta phỏng chừng hắn đã mười phần chết tám, chín… bất quá, ta thấy Trầm Kiếm kéo Vạn Thu Hồng chạy đầu tiên, ta thực sự muốn biết bọn họ có trốn thoát được hay không. Đây… đây mới là mục đích mà ta hỏi!”
Kẻ bị thương kia sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, đột nhiên chỉ vào một gã bị thương đang nằm hôn mê trên mặt đất nói: “Hắn đúng là thành viên của tổ năm tên là Ngụy Lực Trì, ngươi có biết hắn chứ?”
Hoa Lân thoáng nhìn người đang nằm hôn mê trên mặt đất kia, thấy hắn bị phù thũng như một cái đầu heo, làm sao có thể nhận ra được. Nhưng hắn đột nhiên nghe nói tổ năm còn có người thoát được thì không khỏi nhảy tưng lên nói: “A? Thực sự có người sống sót thoát ra được sao? Thực là một kỳ tích!... Nói vậy thì Trầm Kiếm và Vạn Thu Hồng vẫn còn cơ hội sống sót, mà phải là cơ hội rất lớn mới đúng!”
Kẻ bị thương kia rốt cục tin tưởng hắn là thành viên tổ năm, vẻ mặt đầy kích động, sau nửa ngày mới thở dài nói: “Ta nghe nói tổ năm cũng chỉ có bốn người thoát được mà thôi. À, không đúng! Cả ngươi nữa thì là năm người. A… lần này hành động thực sự là thê thảm quá “
Hoa Lân lập tức từ lời nói của hắn đoán được điều gì, vì vậy rống lớn: “A! Ta hỏi ngươi Vạn Thu Hồng có trốn thoát được không, ngươi lại cứ chui nhủi trong bụi rậm, kêu lên chiếp chiếp như vậy à?”
Kẻ bị thương kia bị Hoa Lân sửng cồ cũng lớn tiếng quát: “Quát cái gì?... Vạn Thu Hồng vốn đã thoát được nhưng lại gia nhập tổ bốn của bọn ta. Ngày thứ hai, chúng ta lại tiến vào Phệ Hồn cốc…”
“Cái gì?Hắn không muốn sống nữa sao?” Hoa Lân và Lộ Á Phi đều nhảy dựng lên quát
Kẻ bị thương kia cũng lớn tiếng: “A! Các ngươi nghe ta nói đã chứ?”
“Ồ!” Hoa Lân gãi đầu lắp bắp.
Kẻ bị thương kia lúc này mới chậm rãi nói: “Trầm Kiếm và Vạn Thu Hồng đều nói: Hắn sau khi trải qua cuộc chạy trốn sinh tử này, đối với nhiều sự việc đều cảm thấy nhạt nhẽo… chúng ta lại tiến vào Phệ Hồn cốc thì tịnh không có phát hiện được các ngươi, sợ rằng khó thoát được. Chúng ta cảm thấy kỳ lạ, tại sao các ngươi lại có thể đi lạc bên trong đó cả ngày? Trong mắt chúng ta, Phệ Hồn cốc tịnh không có cái gì đáng sợ cả…”
Lộ Á Phi đột nhiên giật mình thốt: “Cái gì? Mê tinh trận trong Phệ Hồn cốc đột nhiên biến mất à? Ồ, cực kỳ không ổn, nhất định là phệ huyết trận đã bị khởi động rồi…”
Kẻ bị thương kia lại còn giật mình hơn cả Lộ Á Phi, hoảng sợ nói: “A… sao ngươi biết?”
Lộ Á Phi: “Xin lỗi, đã ngắt lời ngươi. Ngươi nói tiếp đi…..”
Gã bị thương lại tiếp tục kể: “Ngươi may mắn đã đi thật đúng lúc!... Chúng ta không biết, vẫn đi trong Phệ Hồn cốc, qua nửa canh giờ đột nhiên từ xa truyền đến âm thanh hí hí sách sách, chúng ta còn tưởng rằng đã tìm được thành viên của các tổ, cảm thấy cao hứng. Đột nhiên, một đoàn Tranh thú vọt đến, chúng ta căn bản không thể tưởng tượng được, sao lại có sinh vật tồn tại trong Phệ Hồn cốc? Ai chà… lúc ấy quang cảnh thực sự là kinh khủng dị thường, Tranh thú này có thể huyễn hóa thành vạn vật, căn bản làm cho người ta không thể phòng chống được. Mà khi chúng ta ở Phệ Hồn cốc thì mất hết công lực, làm sao có thể là đối thủ của chúng nó? Chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội bị chúng cắn nuốt… Cũng may Tinh mê trận lúc đó không bị khải động, chúng ta thấy không ổn lập tức triệt li. Cứ như thế, chỉ còn mười lăm người sống sót thoát được. Tùy tiện mà nói, Vạn Thu Hồng và Trầm đại hiệp cũng đều không việc gì”
Hoa Lân kỳ quái hỏi: “Nói nửa ngày, không phải ngươi đã trốn thoát sao, sao ngươi không nói tới chủ đề chính đi? Thực không thể chịu nổi ngươi…”
Kẻ bị thương kia nhếch miệng cười cười nhưng Hoa Lân phát hiện trong nụ cười của hắn bao hàm một cảm giác thê lương.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Sau khi chúng ta trốn thoát, không ngờ rằng Tranh thú lại đuổi tới. Chúng ta trải qua một hồi đại chiến, phi kiếm trong tay đã bị chất lỏng của chúng ăn mòn, căn bản là không thể phi thân được. Ai chà… đã tưởng rằng chạy ra khỏi Phệ Hồn cốc là có thể bình an vô sự, ai ngờ hắc sâm lâm cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Tranh thú lại khá thông minh, còn có thể bố trí thành tổ chức đồng loạt tiến công, bất đắc dĩ chúng ta phải chạy từ giữa hắc sâm lâm tới đây . Nhưng chúng ta cũng chỉ còn lại có chín người. Vạn Thu Hồng và Trầm Kiếm đều bị trọng thương, hơn nữa còn có hai người khác cũng bị thương, chúng ta không có khả năng cứu thoát trở về. Cho nên phải chia làm hai tổ, năm người bọn ta dự định thu hút Tiêm Uế thú đi, sau đó tới Kỳ Long Thành cầu cứu. Bây giờ Vạn Thu Hồng, Trầm Kiếm và hai người bị thương đều được giấu ở trong một sơn động, bọn họ tình hình như thế nào ta cũng không rõ lắm. Nhưng phỏng chừng cũng sẽ nguy hiểm phi thường, bởi vì mũi của Tranh Thú cực kỳ linh mẫn…”
Hoa Lân và Lộ Á Phi liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh thốt lên: “Sơn động đó ở đâu? Mau! Chúng ta mau tới đó cứu người…”
Kẻ bị thương kia cười lạnh: “Chờ các ngươi tới thì họ khẳng định là đã chết rồi. Phục đại ca đã phái người đi tìm bọn họ, các ngươi bây giờ lo lắng thì có ích gì?”
Hoa Lân và Lộ Á Phi thực chỉ muốn một cước đá chết hắn, nhưng thấy hắn toàn thân bị thương nên không thể nổi giận. Lộ Á Phi quay đầu nhìn Phục Cảnh Hiên, đã thấy hắn cười nói: “Ngươi cứ yên tâm đi! Ta đã phái mười lăm người đồng loạt tới cứu viện, hơn nữa chúng ta biết cái sơn động kia ở đâu rồi. Các ngươi không cần lo lắng!”
Lộ Á Phi vẫn còn lo lắng giục: “Phục đại ca, ta muốn tự mình đi tìm. Ngươi mau nói cho ta sơn động kia ở nơi nào…”
Phục Cảnh Hiên cúi đầu nhìn chân Lộ Á Phi nói: “Chính ngươi đã bị thương lại còn định đi tìm chết sao? … Yên tâm đi, ta đã phái mười lăm cao thủ đều trên Nguyên Anh Kỳ, các ngươi về Kỳ Long Thành trước chờ tin tức đi!”
Lộ Á Phi thấy trong lòng bất an, nhưng nhìn vết thương ở chân mình, cảm giác chết lặng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Ta ngụ tại Thanh Phong hành quán, lầu ba, nếu các ngươi tìm được Vạn Thu Hồng thì nhớ phải thông tri cho ta thật sớm nhé! … Ta.. ta tên là Lộ Á Phi!”
Tất cả mọi người đều giật mình hỏi: “Cái gì?... ngươi đúng là Lộ Á Phi?”
Kẻ bị thương kia cả giận nói: “Ngươi có lầm người không? Ngươi…”
Thủ lĩnh Liệp Ma vệ đội vội vàng đi tới ngăn lại: “Tại hạ Phục Cảnh Hiên, vừa rồi thực sự đa tạ viện thủ của hai vị. Ta đại diện cho Liệp Ma vệ đội xin được bày tỏ tâm địa tạ ý hai vị!... Đúng rồi, ở đây ta có giải dược đối với Tiêm Uế thú, để chúng ta chữa độc thương cho huynh đệ của ngươi…”
Lộ Á Phi khập khiễng bước tới, cố gắng vỗ vào chân bị thương của mình nói: “Không cần đâu! Chân phải ta chỉ trúng ba mũi độc châm mà thôi, bây giờ đã sớm dùng giải dược rồi… À, các ngươi cứu được mấy người bị thương rồi chứ? Bọn họ toàn thân đều bị bắn đầy độc châm, sự tình không thể đùa giỡn được. Không biết họ thế nào rồi?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy xa xa một đám hắc y nhân đang bận rộn cứu chữa những người bị thương, quang cảnh có chút hỗn loạn, tình huống hiển nhiên thập phần nguy cấp. Lộ Á Phi kéo Hoa Lân đi, vẹt đám người kia ra, chỉ thấy chín người nằm im trên mặt đất, trong đó hai người đã chết, bảy người còn lại đều toàn thân sưng vù, mọng nước, trên người cắm đầy độc châm, mọi người ở đó đang luống cuống chân tay chữa trị độc thương cho họ.
Lộ Á Phi kỳ quái nói: “A, bảy người này trông có vẻ đều là tu chân cao thủ! Thế mà vẫn mơ mơ màng màng tới tận bây giờ. Nếu đổi là người thường thì sớm đã tắt thở rồi”
Hoa Lân cũng nghi hoặc nói: “Hình như có điểm không đúng a? Vốn chỉ có bảy người bị thương, thế nào mà bây giờ lại nhiều hơn hai người vậy?”
Phục Cảnh Hiên chậm rãi bước tới giải thích: “Chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu từ phía sâm lâm, ba người này chúng ta vừa mới cứu từ hắc sâm lâm trở về. Chỉ là khi chúng ta quay lại, không ngờ người của mình lại gặp nguy hiểm, nhìn thấy tín hiệu cầu viện, chúng ta cũng mới chỉ kịp về đúng lúc. Nếu không được hai vị ra tay cứu giúp, Liệp Ma tổ hẳn sẽ khuyết đi hai vị hảo huynh đệ…”
Hoa Lân và Lộ Á Phi đều có cảm giác không ổn. Lúc này chợt thấy một người bị thương thân thể đầy máu lê đến, liên tục hướng Phục Cảnh Hiên chắp tay nói: “Vô cùng cảm tạ, cảm ơn đại ân cứu mạng của Phục đại ca! Cảm ơn các thành viên của Liệp Ma tổ, cảm ơn…”
Hoa Lân thấy bụng và tay người này cắm đầy độc châm, vội vàng tán dương: “Ngươi thật là lợi hại! Trúng nhiều độc châm như vậy mà còn có thể vận động, thật không như những người khác, chỉ cần trúng ba mũi tên trên đùi thì chỉ đi thôi cũng đã thập phần khó khăn”
Lộ Á Phi buồn bực nói: “Ngươi thật là một con mụ ba hoa, một ngày nào đó sẽ có người thu thập ngươi…”
Hoa Lân cười toét miệng, lại nghe người bị thương kia thống khổ cảm thán: “A…. lần này thực sự thoát chết rồi. Tổ chúng tôi có hai mươi tám người, vừa mới mang được cái mạng nhỏ này từ Phệ Hồn Cốc trở về. Không nghĩ lại có thể gặp đám quái thú khủng khiếp này…”
Lộ Á Phi do dự một chút, sắc mặt có điểm khó coi, thấp giọng hỏi: “Các ngươi…. tới Phệ Hồn Cốc làm gì?”
Kẻ bị thương kia mệt mỏi đáp: “Thì cũng là đi tìm cái gã Lộ Á Phi thôi!”
“Ách….”
Lộ Á Phi và Hoa Lân liếc mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên cười hỏi: “Các ngươi biết Lộ Á Phi sao? Vì sao lại mạo hiểm đi tìm hắn?”
Gã bị thương kia bất đắc dĩ nói: “… Nhà họ Lộ gặp phải tai họa, chúng tôi đã không viện thủ mà lại còn thanh trừng nhà họ, cuối cùng, cuối cùng làm hại bọn họ gia phá nhân vong. Ngay cả ấu tử duy nhất của họ cũng bị bọn ta đuổi chạy vào Phệ Hồn cốc. Sau đó sự thật mới được phơi bày, lại có người nói ấu tử nhà họ Lộ đã sống rất gian nan khổ cực trong Phệ Hồn cốc. Cho nên một số người nội tâm bất an mới phát động việc đi cứu người, ai ngờ… ai da!”
Hoa Lân nghiêng đầu nhìn Lộ Á Phi, thấy hắn rõ ràng thập phần cảm động, nhưng vẫn ngang ngạnh: “Hừ! ta thấy trong các ngươi đa phần đều làm muốn tìm Xích Dương Kiếm trong tay hắn thì có! Bây giờ lại còn giả nhân giả nghĩa…”
Kẻ bị thương kia sắc mặt đại biến, đột nhiên giơ cánh tay lên giận dữ thét: “Ngươi nói cái gì? Nói lại thử xem?”
Lộ Á Phi cười lạnh: “Nhắc lại thì sao nào? Ngươi dám nói rằng trong các ngươi không ai mơ tưởng đến Xích Dương Kiếm không?... Phải biết rằng thanh kiếm đó có quan hệ mật thiết với Phong Thần Bia đấy!”
Hoa Lân nghe nói cũng không khỏi “A” lên một tiếng. Lại thấy Lộ Á Phi cay đắng nói: “Rõ ràng Xích Dương Kiếm và Phong Ma Bia không hề có quan hệ gì nhưng các ngươi vẫn còn muốn truy sát, muốn đưa cả nhà họ Lộ vào chỗ chết!”
Kẻ bị thương kia vốn thập phần phẫn nộ nhưng nghe hắn nói vậy, sắc mặt trở nên buồn bã. Rồi đột nhiên hắn rút bảo kiếm nói: Ngươi có thể nghi oan cho ta nhưng không thể nghi oan cho tất cả các huynh đệ đã chết. Rốt cục ngươi tên gì? Ta phải quyết đấu với ngươi!”
Các thành viên của Liệp Ma vệ đội đã sớm nghe chuyện Thiên Hồ Thành phái người tiến vào Phệ Hồn cốc. Nghe thấy Lộ Á Phi miệt thị những kẻ tìm kiếm này, đại đa số mọi người đều phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, thực sự muốn xé xác hắn ra.
Hoa Lân vừa thấy tình thế không ổn vội cười ha hả: “Ha ha…. các ngươi trừng mắt nhìn hắn như vậy làm gì? Dù sao hắn vẫn là một người tốt! Vừa rồi đã liều mạng cứu hai người trong các ngươi. Thế nào mà các ngươi mau quên vậy?”
Lộ Á Phi ngửa đầu nói: “Hừ… Ta không thèm quan tâm, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều là địch nhân của ta thì đã sao?” nói xong bèn nắm ống tay áo Hoa Lân định rời đi.
Hoa Lân đành phải đi theo hắn, mới được vài bước lại đột nhiên chế trụ cổ tay Lộ Á Phi bảo: “Ngươi cứ đi trước, ta phải quay lại hỏi một chuyện!”, nói xong quay người nói với kẻ bị thương kia: “Ta cũng vừa mới từ Phệ Hồn cốc đến, cho nên muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có tình cờ gặp Vạn Thu Hồng không…”
Kẻ bị thương kia vốn đã bị Lộ Á Phi làm cho tức giận vô cùng, vốn không nghĩ sẽ trả lời Hoa Lân. Nhưng đột nhiên nghe Hoa Lân nói đến tên Vạn Thu Hồng, sắc mặt cả kinh: “A? Ngươi cũng biết Vạn Thu Hồng sao?”
Hoa Lân ưỡn ngực nói to: “Hắc hắc! Không nói dối ngươi, ta cũng giống ngươi, đều là thành viên của tổ tìm kiếm!... ta thuộc tổ thứ năm!”
Hoa Lân thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ, không tin tưởng, đành phải nói: “Khó trách ngươi không tin! Lúc ấy cả tổ năm chúng ta đều bị nhốt tại Phệ Hồn cốc, đến khi trời bắt đầu tối thì tất cả mọi người đều rối loạn…. à, theo ta thấy, có lẽ mọi người bây giờ đều chết cả trong đó rồi. Ta chỉ là vận khí rất tốt mới có thể thoát khỏi mà thôi….”
Kẻ bị thương kia trợn tròn mắt, đột nhiên ha hả cười to: “Ngươi thực là thành viên tổ thứ năm sao? Tại sao đến giờ ta vẫn chưa gặp ngươi?... Ngươi nói xem tổ năm có những người nào?”
“Ách…” Hoa Lân và tổ thứ năm cũng chỉ là bình thủy tương phùng, tổng cộng chỉ biết có năm người, nghĩ thầm rằng nếu mình phải nói tên toàn bộ bọn họ thì đúng là chết chắc.
Bởi vì hắn có chút do dự, Hoa Lân phát hiện thấy ánh mắt kẻ bị thương kia lại biến thành cực kỳ phẫn nộ. Ngay cả các thành viên của Liệp Ma vệ đội cũng đều lộ ra thần sắc bất hảo. Trong lòng họ, việc giả mạo thành viên tổ tìm kiếm là hành vi cực kỳ đáng xấu hổ.
Hoa Lân vội vàng thanh minh: “A… mọi người không cần phải hiểu lầm! Ta thực sự là thành viên tổ năm thoát được ra đây, chỉ có điều ta là người cuối cùng gia nhập tổ… ta nhớ lão đại của tổ năm tên là Tất Chí Nghị đúng không. Khi trời tối, ta và hắn ở cùng một chỗ cho nên ta phỏng chừng hắn đã mười phần chết tám, chín… bất quá, ta thấy Trầm Kiếm kéo Vạn Thu Hồng chạy đầu tiên, ta thực sự muốn biết bọn họ có trốn thoát được hay không. Đây… đây mới là mục đích mà ta hỏi!”
Kẻ bị thương kia sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, đột nhiên chỉ vào một gã bị thương đang nằm hôn mê trên mặt đất nói: “Hắn đúng là thành viên của tổ năm tên là Ngụy Lực Trì, ngươi có biết hắn chứ?”
Hoa Lân thoáng nhìn người đang nằm hôn mê trên mặt đất kia, thấy hắn bị phù thũng như một cái đầu heo, làm sao có thể nhận ra được. Nhưng hắn đột nhiên nghe nói tổ năm còn có người thoát được thì không khỏi nhảy tưng lên nói: “A? Thực sự có người sống sót thoát ra được sao? Thực là một kỳ tích!... Nói vậy thì Trầm Kiếm và Vạn Thu Hồng vẫn còn cơ hội sống sót, mà phải là cơ hội rất lớn mới đúng!”
Kẻ bị thương kia rốt cục tin tưởng hắn là thành viên tổ năm, vẻ mặt đầy kích động, sau nửa ngày mới thở dài nói: “Ta nghe nói tổ năm cũng chỉ có bốn người thoát được mà thôi. À, không đúng! Cả ngươi nữa thì là năm người. A… lần này hành động thực sự là thê thảm quá “
Hoa Lân lập tức từ lời nói của hắn đoán được điều gì, vì vậy rống lớn: “A! Ta hỏi ngươi Vạn Thu Hồng có trốn thoát được không, ngươi lại cứ chui nhủi trong bụi rậm, kêu lên chiếp chiếp như vậy à?”
Kẻ bị thương kia bị Hoa Lân sửng cồ cũng lớn tiếng quát: “Quát cái gì?... Vạn Thu Hồng vốn đã thoát được nhưng lại gia nhập tổ bốn của bọn ta. Ngày thứ hai, chúng ta lại tiến vào Phệ Hồn cốc…”
“Cái gì?Hắn không muốn sống nữa sao?” Hoa Lân và Lộ Á Phi đều nhảy dựng lên quát
Kẻ bị thương kia cũng lớn tiếng: “A! Các ngươi nghe ta nói đã chứ?”
“Ồ!” Hoa Lân gãi đầu lắp bắp.
Kẻ bị thương kia lúc này mới chậm rãi nói: “Trầm Kiếm và Vạn Thu Hồng đều nói: Hắn sau khi trải qua cuộc chạy trốn sinh tử này, đối với nhiều sự việc đều cảm thấy nhạt nhẽo… chúng ta lại tiến vào Phệ Hồn cốc thì tịnh không có phát hiện được các ngươi, sợ rằng khó thoát được. Chúng ta cảm thấy kỳ lạ, tại sao các ngươi lại có thể đi lạc bên trong đó cả ngày? Trong mắt chúng ta, Phệ Hồn cốc tịnh không có cái gì đáng sợ cả…”
Lộ Á Phi đột nhiên giật mình thốt: “Cái gì? Mê tinh trận trong Phệ Hồn cốc đột nhiên biến mất à? Ồ, cực kỳ không ổn, nhất định là phệ huyết trận đã bị khởi động rồi…”
Kẻ bị thương kia lại còn giật mình hơn cả Lộ Á Phi, hoảng sợ nói: “A… sao ngươi biết?”
Lộ Á Phi: “Xin lỗi, đã ngắt lời ngươi. Ngươi nói tiếp đi…..”
Gã bị thương lại tiếp tục kể: “Ngươi may mắn đã đi thật đúng lúc!... Chúng ta không biết, vẫn đi trong Phệ Hồn cốc, qua nửa canh giờ đột nhiên từ xa truyền đến âm thanh hí hí sách sách, chúng ta còn tưởng rằng đã tìm được thành viên của các tổ, cảm thấy cao hứng. Đột nhiên, một đoàn Tranh thú vọt đến, chúng ta căn bản không thể tưởng tượng được, sao lại có sinh vật tồn tại trong Phệ Hồn cốc? Ai chà… lúc ấy quang cảnh thực sự là kinh khủng dị thường, Tranh thú này có thể huyễn hóa thành vạn vật, căn bản làm cho người ta không thể phòng chống được. Mà khi chúng ta ở Phệ Hồn cốc thì mất hết công lực, làm sao có thể là đối thủ của chúng nó? Chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội bị chúng cắn nuốt… Cũng may Tinh mê trận lúc đó không bị khải động, chúng ta thấy không ổn lập tức triệt li. Cứ như thế, chỉ còn mười lăm người sống sót thoát được. Tùy tiện mà nói, Vạn Thu Hồng và Trầm đại hiệp cũng đều không việc gì”
Hoa Lân kỳ quái hỏi: “Nói nửa ngày, không phải ngươi đã trốn thoát sao, sao ngươi không nói tới chủ đề chính đi? Thực không thể chịu nổi ngươi…”
Kẻ bị thương kia nhếch miệng cười cười nhưng Hoa Lân phát hiện trong nụ cười của hắn bao hàm một cảm giác thê lương.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Sau khi chúng ta trốn thoát, không ngờ rằng Tranh thú lại đuổi tới. Chúng ta trải qua một hồi đại chiến, phi kiếm trong tay đã bị chất lỏng của chúng ăn mòn, căn bản là không thể phi thân được. Ai chà… đã tưởng rằng chạy ra khỏi Phệ Hồn cốc là có thể bình an vô sự, ai ngờ hắc sâm lâm cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Tranh thú lại khá thông minh, còn có thể bố trí thành tổ chức đồng loạt tiến công, bất đắc dĩ chúng ta phải chạy từ giữa hắc sâm lâm tới đây . Nhưng chúng ta cũng chỉ còn lại có chín người. Vạn Thu Hồng và Trầm Kiếm đều bị trọng thương, hơn nữa còn có hai người khác cũng bị thương, chúng ta không có khả năng cứu thoát trở về. Cho nên phải chia làm hai tổ, năm người bọn ta dự định thu hút Tiêm Uế thú đi, sau đó tới Kỳ Long Thành cầu cứu. Bây giờ Vạn Thu Hồng, Trầm Kiếm và hai người bị thương đều được giấu ở trong một sơn động, bọn họ tình hình như thế nào ta cũng không rõ lắm. Nhưng phỏng chừng cũng sẽ nguy hiểm phi thường, bởi vì mũi của Tranh Thú cực kỳ linh mẫn…”
Hoa Lân và Lộ Á Phi liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh thốt lên: “Sơn động đó ở đâu? Mau! Chúng ta mau tới đó cứu người…”
Kẻ bị thương kia cười lạnh: “Chờ các ngươi tới thì họ khẳng định là đã chết rồi. Phục đại ca đã phái người đi tìm bọn họ, các ngươi bây giờ lo lắng thì có ích gì?”
Hoa Lân và Lộ Á Phi thực chỉ muốn một cước đá chết hắn, nhưng thấy hắn toàn thân bị thương nên không thể nổi giận. Lộ Á Phi quay đầu nhìn Phục Cảnh Hiên, đã thấy hắn cười nói: “Ngươi cứ yên tâm đi! Ta đã phái mười lăm người đồng loạt tới cứu viện, hơn nữa chúng ta biết cái sơn động kia ở đâu rồi. Các ngươi không cần lo lắng!”
Lộ Á Phi vẫn còn lo lắng giục: “Phục đại ca, ta muốn tự mình đi tìm. Ngươi mau nói cho ta sơn động kia ở nơi nào…”
Phục Cảnh Hiên cúi đầu nhìn chân Lộ Á Phi nói: “Chính ngươi đã bị thương lại còn định đi tìm chết sao? … Yên tâm đi, ta đã phái mười lăm cao thủ đều trên Nguyên Anh Kỳ, các ngươi về Kỳ Long Thành trước chờ tin tức đi!”
Lộ Á Phi thấy trong lòng bất an, nhưng nhìn vết thương ở chân mình, cảm giác chết lặng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Ta ngụ tại Thanh Phong hành quán, lầu ba, nếu các ngươi tìm được Vạn Thu Hồng thì nhớ phải thông tri cho ta thật sớm nhé! … Ta.. ta tên là Lộ Á Phi!”
Tất cả mọi người đều giật mình hỏi: “Cái gì?... ngươi đúng là Lộ Á Phi?”
Kẻ bị thương kia cả giận nói: “Ngươi có lầm người không? Ngươi…”
/362
|