Phía trước là một rừng cây, Hoa Lân giúp Thu Uyển Ly ngồi xuống một tảng đá lớn, nhẹ nhàng nâng chân ngọc bị thương của nàng lên. Hắn còn chưa kịp nhìn kĩ đã nghe một mùi hương kín đáo bay vào mũi, rõ ràng là mùi hương tự nhiên của cơ thể thiếu nữ. Hoa Lân hít thở trở nên gấp gáp, nghĩ thầm không lẽ nữ hài tử đều có loại hương thơm cơ thể tự nhiên này? Thật quá kinh khủng!
Hắn vén quần nàng lên trên một thước, chỉ thấy chân nàng như một liên ngẫu (ngó sen – dài, trắng, đẹp), bên cạnh quần lụa mỏng phất phơ thật khiến cho người ta tơ tưởng không thôi. Chỉ tiếc là có một đoạn tiễn cắm vào sâu hơn một tấc, thật khiến cho người khác xuýt xoa thương tiếc mãi không thôi. Vì vậy ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Thu Uyển Ly đang ngây ngốc nhìn hắn, giật mình cúi đầu nói:
- Mười sáu…. A!
Nàng kêu lên một tiếng thống khổ, thì ra Hoa Lân nhè lúc nàng không chú ý liền cầm đoạn tiễn rút ra. Hắn lập tức lấy tay bịt kín miệng vết thương không để máu chảy ra, xé một vạt áo trên người nhanh chóng giúp nàng bôi thuốc rồi băng kín vết thương.
Thuốc trị thương chính là Thục Sơn Ngọc linh cao, là do khi đấu cùng Thượng Quan Linh bị thương nàng đã để lại cho hắn, chút thương thế này nhanh chóng thấy được công hiệu.
Hoa Lân băng bó xong đứng dậy nhìn chung quanh, nhẹ nhàng hỏi:
- Ở gần đây ngươi có người thân nào không?
Thu Uyển Ly lập tức mắt rưng rưng, nức nở nói:
- Ta …ta không muốn tìm bọn họ … híc híc...
Hoa Lân nghe ý tứ của nàng như còn có thân nhân trên đời, trong lòng vui vẻ hỏi:
- Tại sao lại không muốn tìm bọn họ?
Thu Uyển Ly rốt cuộc cũng rơi nước mắt, lớn tiếng khóc ròng nói:
- Bởi vì… bởi vì bọn họ sẽ giết Uyển nhi, Uyển nhi sợ… híc híc …
Hoa Lân thấy nàng khóc đến nước chảy hoa rơi, thanh âm tỉ tê xuyên thẳng vào tai, nhất thời bị nàng ta làm cho luống cuống chân tay. Đối với tao ngộ của nàng ta, trong lòng hắn cũng đoán được hơn nửa, thầm nghĩ bây giờ thật là phiền toái, nếu nàng ta đúng là công chúa của Cao Hạ quốc có lẽ thật sự không có ai dám thu lưu nàng. Theo khẩu khí của nàng thì hình như là Thân vương tạo phản, nếu không nàng cũng không phải e ngại thân nhân của mình.
Hoa Lân xuất thân từ Nguyên soái phủ đương nhiên coi trọng đạo trung quân, vì vậy an ủi nàng:
- Cũng không phải tất cả đều là phản nghịch, trong đó thế nào cũng có một vài trung thần! Đi nào… Phía trước có một trấn nhỏ, chúng ta đến đó thay đổi quần áo, bằng không người ta lại nói ta khiếu hoa tử (kẻ ăn mày) bắt cóc tiên nữ đem bán!
Thu Uyển Ly khóc nói:
- Ngươi… ngươi đúng là khiếu hoa tử mà! Hu hu …
Hoa Lân buồn bực nói:
- Được được, ta vốn là khiếu hoa tử! … cho nên chúng ta mau đi nào.
Nói xong cẩn thận nâng nàng ta dậy, nhưng nàng ta đến đứng thẳng còn không được, đành phải ôm lấy eo thon của nàng, phóng chân bắt đầu chạy…
Hoa Lân tuyệt không nghĩ đến việc thi triển Ngự kiếm thuật, tránh cho nàng ta nhầm tưởng mình là tiên nhân, đến lúc đó lại đòi bái mình làm sư phụ thì phiền to (ai ngờ sau này hắn lại phải tự nhận làm sư phụ của nàng ^_^)
Hắn chạy được năm dặm thì phía trước xuất hiện một thành trấn, Hoa Lân lập tức thu lại cước bộ. Bước vào thị tập vốn tưởng sẽ bị người ta dùng ánh mắt khác thường để chiếu cố hắn, không ngờ cả thị tập không có mấy người đi lại. Tất cả cửa ngõ đều đóng thật kín, Hoa Lân liền ngưng thần phát hiện rất nhiều người trốn sau cánh cửa nhìn ra, hiển nhiên là bị chiến tranh làm cho kinh hoảng.
Đi hết hơn nửa con đường, vất vả lắm hắn mới phát hiện tiệm nhỏ “Sái tứ” vẫn đang buôn bán. Lúc này vẫn mở cửa, phía trong có kê hơn mười cái bàn thì sáu cái đã kín chỗ.
Hoa Lân mừng rỡ lập tức đỡ Thu Uyển Ly đi vào trong. Bọn họ vừa vào lập tức đã khiến mọi người chú ý. Chỉ nghe có người ở trong góc nhỏ giọng nghị luận:
- Tôn đại ca, cô gái này mặc y phục cung đình, khẳng định cô ta là …
- Hư … uống rượu, uống rượu!
Hoa Lân tùy ý quan sát sơ bộ xung quanh phát hiện tửu khách chia làm năm nhóm, phần lớn đều đội đấu lạp (nón, mũ tre), dưới bàn cất giấu binh khí, hiển nhiên là người trong giang hồ.
Ngay cả lão bản của tửu điếm xem chừng cũng không phải là người đơn giản, trước tình hình này mà vẫn không thấy sắc mặt có chút thay đổi nào, lớn tiếng quát:
- Mời khách quan ngồi! … Tiểu lục tử, mau pha trà!
- Dạ …
Một tên tiểu nhị ứng tiếng đứng lên, dùng khăn tay phất phất tro bụi, vừa châm trà vừa dò hỏi:
- Khách quan cần gì ạ?
Hoa Lân đỡ Thu Uyển Ly chậm rãi ngồi xuống rồi trầm giọng nói:
- Cho ta hai món ngon nhất, rồi kiếm cho ta hai bộ y phục văn sĩ … hiểu chưa?
Điếm tiểu nhị sửng sốt hỏi:
- Y phục văn sỹ? … À! Vâng, được!
Hoa Lân thấy hắn chỉ gật đầu mà vẫn không chịu đi, lập tức hiểu ra chuyện gì. Vì vậy đưa tay lên đầu Thu Uyển Li lấy xuống một hạt ngọc trong suốt đưa cho hắn nói:
- Ngươi xem cái này có đủ không?
Thu Uyển Ly lập tức che mặt nghẹn ngào khóc:
- Ngươi … ngươi?
Điếm tiểu nhị thấy hắn lấy đồ của người khác để trả tiền, nhất thời đứng sững đương trường không biết làm gì. Nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
Không riêng gì điếm tiểu nhị, cơ hồ tất cả mọi người trong tửu điếm đều sững sờ, nghĩ thầm rằng hắn thật là một tiểu tử đê tiện, bằng không sao ngay cả cơm ăn áo mặc cũng không có đủ? Hôm nay lại lấy tài vật của một nữ tử yếu ớt để trả tiền, loại bại hoại này chết ngàn lần cũng không đủ.
Chưởng quầy thấy cảnh tượng khác thường nhưng cũng là người có bản lĩnh quát lớn:
- Tiểu lục tử, còn đứng đó làm gì? Nhanh đi mua quần áo…
- Vâng!
Tiểu lục tử lập tức ứng tiếng, nhận lấy hạt châu nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát phạn tửu điếm đông dần lên. Thêm một nữ nông dân và mấy đứa con, một ngư phủ, ngoài ra còn có một người bán rau xanh đi vào.
Thu Uyển Ly thực sự đang rất đói mở to mắt nhìn vào mâm thức ăn, chậm rãi cầm lấy đũa…
So sánh với nàng thì động tác của Hoa Lân có thể nói là thần tốc, “bá bá bá”, hắn liên tục càn quét mâm thức ăn nhưng miệng lại liên tục nói:
- Ô! … Đúng vị này rồi, rất ngon!
Thu Uyển Ly vừa đưa đũa ra đã vội rụt về, nhìn chằm chằm vào Hoa Lân đang tấn công mâm thức ăn một cách không thương tiếc, cuối cùng nhắm một đĩa rau từ từ thưởng thức. Nàng tiếp thu nền giáo dục cung đình, dùng bữa đương nhiên cũng phải theo lễ nghi. Mặc dù bình thường thì nàng cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ đang ở nơi đông người, làm sao nàng dám phóng túng cơ chứ! Thế nhưng nàng còn chưa kịp động đũa đến đĩa rau kia thì Hoa Lân chợt đẩy đôi đũa của nàng ra, nói:
- Mâm cơm này không ngon, để ta gọi mấy món khác cho ngươi nha!
Thu Uyển Ly giương đôi mi thanh tú bĩu môi nhìn hắn, trong mắt hàm chứa một tia đau đớn đáng thương. Thấy Hoa Lân đang xử lí nốt đĩa rau, chỉ biết lắc đầu nhìn về phía chưởng quầy, phảng phất như chính mình cũng không còn tồn tại nữa vậy. Nàng buông đũa, yên lặng ngồi một bên nhìn Hoa Lân dùng bữa.
Kì thật Hoa Lân phát hiện bị người ta hạ độc trong rau, cho nên mình cứ phải xử lí hết đã rồi mới tính đến chuỵện khác. Hắn không lập tức nói ra bởi vì tưởng rằng Thu Uyển Ly chờ mình thử xong mới ăn sau. Trên đời này có lẽ cũng chỉ có Hoa Lân mới có thể lo lắng chu đáo như vậy thôi.
Thấy Thu Uyển Ly không chịu động đũa, Hoa Lân liền hỏi:
- Mau ăn đi, nhìn ta làm gì?
A! Thu Uyển Ly ứng tiếng, bụng nàng đã sớm sôi lên, vì vậy lại cầm bát cơm lên, khẽ nâng đôi đũa nhẹ nhàng gắp một miếng hồng thiêu ngư (cá chiên?). Hoa Lân thấy động tác của nàng rất thong thả, tưởng rằng nàng muốn ăn rau bèn hướng tới chưởng quầy hô lớn:
- Chưởng quầy! cho ta thêm một dĩa rau, phải sạch sẽ đấy …
Thu Uyển Ly bị hắn dọa phát khiếp, đánh rơi cả miếng cá vừa gắp trên đũa. Hoa Lân vừa quay đầu nhìn lại, nàng lập tức buông đũa, nhẹ giọng ủy khuất nói:
- Uyển … Uyển nhi ăn no rồi!
Hoa Lân sửng sốt một lúc rồi cũng hiểu được liền ôn nhu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, mấy món rau kia không được sạch sẽ, ta sợ ngươi ăn vào bị đau bụng nên tự giải quyết trước. Ngươi mau ăn đi, ta chờ ngươi …
Lời vừa nói ra, những người giang hồ có mặt đều biến sắc. Chỉ có Thu Uyển Ly hoàn toàn không rõ, ủy khuất nói:
- Uyển nhi … Uyển nhi no rồi!
Trong mắt ầng ậc nước, thanh âm trở nên run rẩy. Nàng đường đường là một công chúa, không ngờ có ngày đến cả cơm cũng không được ăn no…
Hoa Lân đối với nước mắt của nàng thật không có biện pháp, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, nhẹ nhàng bảo:
- Ngốc ạ, vừa rồi mấy món rau kia bị người ta hạ độc. Ai! Ngươi bảo ta phải làm sao? … Mau ăn đi, có ta ở đây không ai có thể làm tổn thương tới ngươi!
Lời này vừa nói ra toàn trường lập tức lặng phắc. Thu Uyển Ly ngược lại có chút hoan hỉ, vui mừng hỏi:
- A? Thật …Thật vậy sao?
Trong mắt lộ ra một tia sáng kì dị, tâm tư của nữ hài tử quả nhiên nhanh chóng thay đổi khó đoán. Hoa Lân gắp vào bát nàng hai miếng cá, buồn bực nói:
- Mau ăn đi! … Ai, ai bảo ta lại gặp ngươi chứ?
Thu Uyển Ly rốt cục cũng nở nụ cười. Nàng cơ hồ quên hết tất cả những bất hạnh, tất cả những không vui trước đó. Nhanh chóng lấy lại tính cách hoạt bát trước đây của nàng. Chỉ nghe một người ha ha cười nói:
- Các hạ quả nhiên lợi hại, ngay cả Thiên Tinh thất hồn tán cũng không đánh ngã được ngươi… Rốt cuộc thì ngươi là người phương nào?
Mọi người trong tửu quán lại một lần nữa biến sắc. Thiên tinh thất hồn tán này không màu không mùi vị, ngay cả ngân châm (kim bạc) cũng không phát hiện được, thật không dám nghĩ gã “tử khiếu hoa tử” (gã ăn mày đáng chết) này dám cho hết vào bụng. Đảm lượng này, công lực này thử hỏi sao bọn họ không giật mình? Hoa Lân cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì thực khách ngồi đây phản ứng không đồng nhất, hiển nhiên không phải đồng lõa của chưởng quầy. Hắn thấy Thu Uyển Ly dừng đũa, ôn nhu khuyên nhủ:
- Ngươi yên tâm ăn đi, tất cả đều có ta giải quyết!
Thu Uyển Ly nhẹ gật đầu, nhớ tới khí khái ngạo thị thiên quân vạn mã của hắn, nhớ tới việc hắn ung dung cứu người thật tiêu sái, vậy nàng tại sao phải lo lắng? Vì vậy cúi đầu chậm rãi tiếp tục ăn, một đôi thu ba động lòng người không ngừng liếc ra xung quanh…
Hoa Lân cao giọng nói:
- Chưởng quầy! Ta còn chưa tìm ông tính sổ, ông đã vội tìm đến ta?… ngươi mau mang rau lên cho ta! Ta coi như hôm nay không có chuyện gì. Bằng không… hừ hừ!
Chưởng quầy này cũng không phải người xấu, hắn chỉ là thấy Hoa Lân có cử chỉ kì quái, còn “bắt cóc” theo một tuyệt sắc mĩ nữ. Hắn đương nhiên tưởng Hoa Lân là bọn ác ôn, cho nên chuẩn bị ra tay cứu người. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện Hoa Lân không xấu như hắn nghĩ, hơn nữa đối với nữ tử kia phi thường tốt, không khỏi tự trách mình vừa rồi quá manh động. Lúc này nghe Hoa Lân muốn dùng một dĩa rau chấm dứt chuyện này, lập tức ha ha cười nói:
- Được được! … ta lập tức cho người mang lên!
Hoa Lân nổi lên một trận buồn bực, vừa rồi chỉ là mào đầu, không nghĩ tới chưa chính diện giao phong mà đối phương đã thu binh, vì vậy trầm giọng nói:
- A? … thôi cũng được, còn có hai bộ quần áo nữa, ngươi mau mang đến cho ta!
Chưởng quầy vội vàng gật đầu nói:
- Được, được! Tiểu lục tử sẽ quay về ngay … hắc hắc!
Hoa Lân nhún vai quay đầu nói với Thu Uyển Ly:
- Không có biện pháp, khiến ngươi thất vọng rồi. Chuyện này dừng ở đây thôi!
Thu Uyển Ly nhoẻn miệng cười duyên nói:
- Uyển nhi no rồi…
Hoa Lân thấy nàng lộ ra ánh mắt vui sướng biết nàng lần này thật sự đã ăn no, vì vậy nói:
- Đợi lát nữa có quần áo rồi ngươi thay cái bộ y phục này đi, đỡ phải bị người ta nhìn tới nhìn lui…
Thu Uyển Ly bĩu môi nói:
- Còn bộ dạng của ngươi thì sao, còn nói ta?
Hoa Lân cúi đầu nhìn lên người mình, bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này ta cũng hết cách, trời sinh ta như vậy. Một bộ đồ mới ta chỉ mặc được nhiều nhất ba thiên thời gian, lập tức sẽ biến thành giẻ rách. Ai…
Hoa Lân nổi lên một cơn thẫn thờ, không khỏi nhớ tới Thượng Quan Linh đã từng tự tay may y phục cho mình, kết quả chỉ mặc được một ngày, đến ngày thứ hai thì hỏng, nghĩ lại không khỏi có chút thương cảm …
Chỉ một lát sau điếm tiểu nhị quả nhiên mang đến hai bộ y phục. Hoa Lân rốt cục cũng tỉnh táo lại, lập tức cùng Thu Uyển Ly tiến vào phòng bếp thay đổi y phục. Thay xong cả hai người đều sững sờ…
Hai người y phục giống nhau, đều là y phục của văn sĩ. Hoa Lân trở nên cực kì tiêu sái, giống như thay đổi cả con người. Mà Thu Uyển Ly sau khi thay y phục văn sĩ càng thêm phong độ ngời ngời, dung mạo so với Hoa Lân càng tuấn mĩ gấp trăm lần. Đáng tiếc, chính vì nàng quá tuấn mĩ nên người khác chỉ liếc nhìn là đã biết nàng là nữ cải nam trang.
Nhưng như vậy là đủ rồi. Hoa Lân chỉ muốn nàng không vận y phục cung đình nữa, cho dù có người nhìn ra thân phận nữ tử của nàng cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả.
Thu Uyển Ly chợt đỏ bừng mặt, nhất thời hiểu được dụng ý của Hoa Lân. Mặc bộ y phục này vào Hoa Lân có thể thoải mái giúp mình hành tẩu mà không gây sự chú ý của nhiều người. Nàng đỏ mặt là bởi nguyên nhân không biết buổi tối có ở cùng phòng không… !!!
Hai người ra quầy trả tiền, chưởng quầy liền hoàn lại tiền dư cho hắn, xem ra trang sức hoàng cung cũng rất có giá trị.
Hoa Lân bất đắc dĩ phải nhận lấy Tử kim tệ nhét vào trong ngực áo, giận dữ nói:
- Ai! Một chút tiền cũng không có, xem ra trời sinh Tiểu Lân ta đúng là mệnh khất cái rồi…
Thu Uyển Ly tức cười nói:
- Tên ngươi là Tiểu Lân à?
Hoa Lân buồn bực nói:
- Trời ạ, ta gọi là Hoa Lân! Chẳng lẽ ta chưa nói cho ngươi?
- Không có…
Hoa Lân kéo Thu Uyển Ly dần đi xa…
Lúc này ở xa xa ngoài tửu điếm có tám gã đầu đội đấu lạp (mũ tre) đứng nhìn. Một tên hắc y ở giữa hạ giọng nói:
- Nàng ta chính là thất công chúa Thu Uyển Ly… Bên quân đội làm sao lại để nàng ta chạy thoát nhỉ? Sừ đầu, mau trở về bẩm báo với chúa công, những người khác âm thầm theo dõi, tuyệt đối không được đả thảo kinh xà!
- Vâng!
Một gã hắc y nhân lập tức ứng tiếng mà đi. Bọn người còn lại lập tức đuổi theo Hoa Lân ra ngoài trấn, nhưng chỉ thấy trên quan đạo mênh mông không một bóng người. Bọn chúng đều sửng sốt, ngây ngốc nhìn nhau, cả bọn đều không tưởng tượng rằng Hoa Lân đã nhanh như chớp bay đi…
Hắn vén quần nàng lên trên một thước, chỉ thấy chân nàng như một liên ngẫu (ngó sen – dài, trắng, đẹp), bên cạnh quần lụa mỏng phất phơ thật khiến cho người ta tơ tưởng không thôi. Chỉ tiếc là có một đoạn tiễn cắm vào sâu hơn một tấc, thật khiến cho người khác xuýt xoa thương tiếc mãi không thôi. Vì vậy ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Thu Uyển Ly đang ngây ngốc nhìn hắn, giật mình cúi đầu nói:
- Mười sáu…. A!
Nàng kêu lên một tiếng thống khổ, thì ra Hoa Lân nhè lúc nàng không chú ý liền cầm đoạn tiễn rút ra. Hắn lập tức lấy tay bịt kín miệng vết thương không để máu chảy ra, xé một vạt áo trên người nhanh chóng giúp nàng bôi thuốc rồi băng kín vết thương.
Thuốc trị thương chính là Thục Sơn Ngọc linh cao, là do khi đấu cùng Thượng Quan Linh bị thương nàng đã để lại cho hắn, chút thương thế này nhanh chóng thấy được công hiệu.
Hoa Lân băng bó xong đứng dậy nhìn chung quanh, nhẹ nhàng hỏi:
- Ở gần đây ngươi có người thân nào không?
Thu Uyển Ly lập tức mắt rưng rưng, nức nở nói:
- Ta …ta không muốn tìm bọn họ … híc híc...
Hoa Lân nghe ý tứ của nàng như còn có thân nhân trên đời, trong lòng vui vẻ hỏi:
- Tại sao lại không muốn tìm bọn họ?
Thu Uyển Ly rốt cuộc cũng rơi nước mắt, lớn tiếng khóc ròng nói:
- Bởi vì… bởi vì bọn họ sẽ giết Uyển nhi, Uyển nhi sợ… híc híc …
Hoa Lân thấy nàng khóc đến nước chảy hoa rơi, thanh âm tỉ tê xuyên thẳng vào tai, nhất thời bị nàng ta làm cho luống cuống chân tay. Đối với tao ngộ của nàng ta, trong lòng hắn cũng đoán được hơn nửa, thầm nghĩ bây giờ thật là phiền toái, nếu nàng ta đúng là công chúa của Cao Hạ quốc có lẽ thật sự không có ai dám thu lưu nàng. Theo khẩu khí của nàng thì hình như là Thân vương tạo phản, nếu không nàng cũng không phải e ngại thân nhân của mình.
Hoa Lân xuất thân từ Nguyên soái phủ đương nhiên coi trọng đạo trung quân, vì vậy an ủi nàng:
- Cũng không phải tất cả đều là phản nghịch, trong đó thế nào cũng có một vài trung thần! Đi nào… Phía trước có một trấn nhỏ, chúng ta đến đó thay đổi quần áo, bằng không người ta lại nói ta khiếu hoa tử (kẻ ăn mày) bắt cóc tiên nữ đem bán!
Thu Uyển Ly khóc nói:
- Ngươi… ngươi đúng là khiếu hoa tử mà! Hu hu …
Hoa Lân buồn bực nói:
- Được được, ta vốn là khiếu hoa tử! … cho nên chúng ta mau đi nào.
Nói xong cẩn thận nâng nàng ta dậy, nhưng nàng ta đến đứng thẳng còn không được, đành phải ôm lấy eo thon của nàng, phóng chân bắt đầu chạy…
Hoa Lân tuyệt không nghĩ đến việc thi triển Ngự kiếm thuật, tránh cho nàng ta nhầm tưởng mình là tiên nhân, đến lúc đó lại đòi bái mình làm sư phụ thì phiền to (ai ngờ sau này hắn lại phải tự nhận làm sư phụ của nàng ^_^)
Hắn chạy được năm dặm thì phía trước xuất hiện một thành trấn, Hoa Lân lập tức thu lại cước bộ. Bước vào thị tập vốn tưởng sẽ bị người ta dùng ánh mắt khác thường để chiếu cố hắn, không ngờ cả thị tập không có mấy người đi lại. Tất cả cửa ngõ đều đóng thật kín, Hoa Lân liền ngưng thần phát hiện rất nhiều người trốn sau cánh cửa nhìn ra, hiển nhiên là bị chiến tranh làm cho kinh hoảng.
Đi hết hơn nửa con đường, vất vả lắm hắn mới phát hiện tiệm nhỏ “Sái tứ” vẫn đang buôn bán. Lúc này vẫn mở cửa, phía trong có kê hơn mười cái bàn thì sáu cái đã kín chỗ.
Hoa Lân mừng rỡ lập tức đỡ Thu Uyển Ly đi vào trong. Bọn họ vừa vào lập tức đã khiến mọi người chú ý. Chỉ nghe có người ở trong góc nhỏ giọng nghị luận:
- Tôn đại ca, cô gái này mặc y phục cung đình, khẳng định cô ta là …
- Hư … uống rượu, uống rượu!
Hoa Lân tùy ý quan sát sơ bộ xung quanh phát hiện tửu khách chia làm năm nhóm, phần lớn đều đội đấu lạp (nón, mũ tre), dưới bàn cất giấu binh khí, hiển nhiên là người trong giang hồ.
Ngay cả lão bản của tửu điếm xem chừng cũng không phải là người đơn giản, trước tình hình này mà vẫn không thấy sắc mặt có chút thay đổi nào, lớn tiếng quát:
- Mời khách quan ngồi! … Tiểu lục tử, mau pha trà!
- Dạ …
Một tên tiểu nhị ứng tiếng đứng lên, dùng khăn tay phất phất tro bụi, vừa châm trà vừa dò hỏi:
- Khách quan cần gì ạ?
Hoa Lân đỡ Thu Uyển Ly chậm rãi ngồi xuống rồi trầm giọng nói:
- Cho ta hai món ngon nhất, rồi kiếm cho ta hai bộ y phục văn sĩ … hiểu chưa?
Điếm tiểu nhị sửng sốt hỏi:
- Y phục văn sỹ? … À! Vâng, được!
Hoa Lân thấy hắn chỉ gật đầu mà vẫn không chịu đi, lập tức hiểu ra chuyện gì. Vì vậy đưa tay lên đầu Thu Uyển Li lấy xuống một hạt ngọc trong suốt đưa cho hắn nói:
- Ngươi xem cái này có đủ không?
Thu Uyển Ly lập tức che mặt nghẹn ngào khóc:
- Ngươi … ngươi?
Điếm tiểu nhị thấy hắn lấy đồ của người khác để trả tiền, nhất thời đứng sững đương trường không biết làm gì. Nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
Không riêng gì điếm tiểu nhị, cơ hồ tất cả mọi người trong tửu điếm đều sững sờ, nghĩ thầm rằng hắn thật là một tiểu tử đê tiện, bằng không sao ngay cả cơm ăn áo mặc cũng không có đủ? Hôm nay lại lấy tài vật của một nữ tử yếu ớt để trả tiền, loại bại hoại này chết ngàn lần cũng không đủ.
Chưởng quầy thấy cảnh tượng khác thường nhưng cũng là người có bản lĩnh quát lớn:
- Tiểu lục tử, còn đứng đó làm gì? Nhanh đi mua quần áo…
- Vâng!
Tiểu lục tử lập tức ứng tiếng, nhận lấy hạt châu nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát phạn tửu điếm đông dần lên. Thêm một nữ nông dân và mấy đứa con, một ngư phủ, ngoài ra còn có một người bán rau xanh đi vào.
Thu Uyển Ly thực sự đang rất đói mở to mắt nhìn vào mâm thức ăn, chậm rãi cầm lấy đũa…
So sánh với nàng thì động tác của Hoa Lân có thể nói là thần tốc, “bá bá bá”, hắn liên tục càn quét mâm thức ăn nhưng miệng lại liên tục nói:
- Ô! … Đúng vị này rồi, rất ngon!
Thu Uyển Ly vừa đưa đũa ra đã vội rụt về, nhìn chằm chằm vào Hoa Lân đang tấn công mâm thức ăn một cách không thương tiếc, cuối cùng nhắm một đĩa rau từ từ thưởng thức. Nàng tiếp thu nền giáo dục cung đình, dùng bữa đương nhiên cũng phải theo lễ nghi. Mặc dù bình thường thì nàng cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ đang ở nơi đông người, làm sao nàng dám phóng túng cơ chứ! Thế nhưng nàng còn chưa kịp động đũa đến đĩa rau kia thì Hoa Lân chợt đẩy đôi đũa của nàng ra, nói:
- Mâm cơm này không ngon, để ta gọi mấy món khác cho ngươi nha!
Thu Uyển Ly giương đôi mi thanh tú bĩu môi nhìn hắn, trong mắt hàm chứa một tia đau đớn đáng thương. Thấy Hoa Lân đang xử lí nốt đĩa rau, chỉ biết lắc đầu nhìn về phía chưởng quầy, phảng phất như chính mình cũng không còn tồn tại nữa vậy. Nàng buông đũa, yên lặng ngồi một bên nhìn Hoa Lân dùng bữa.
Kì thật Hoa Lân phát hiện bị người ta hạ độc trong rau, cho nên mình cứ phải xử lí hết đã rồi mới tính đến chuỵện khác. Hắn không lập tức nói ra bởi vì tưởng rằng Thu Uyển Ly chờ mình thử xong mới ăn sau. Trên đời này có lẽ cũng chỉ có Hoa Lân mới có thể lo lắng chu đáo như vậy thôi.
Thấy Thu Uyển Ly không chịu động đũa, Hoa Lân liền hỏi:
- Mau ăn đi, nhìn ta làm gì?
A! Thu Uyển Ly ứng tiếng, bụng nàng đã sớm sôi lên, vì vậy lại cầm bát cơm lên, khẽ nâng đôi đũa nhẹ nhàng gắp một miếng hồng thiêu ngư (cá chiên?). Hoa Lân thấy động tác của nàng rất thong thả, tưởng rằng nàng muốn ăn rau bèn hướng tới chưởng quầy hô lớn:
- Chưởng quầy! cho ta thêm một dĩa rau, phải sạch sẽ đấy …
Thu Uyển Ly bị hắn dọa phát khiếp, đánh rơi cả miếng cá vừa gắp trên đũa. Hoa Lân vừa quay đầu nhìn lại, nàng lập tức buông đũa, nhẹ giọng ủy khuất nói:
- Uyển … Uyển nhi ăn no rồi!
Hoa Lân sửng sốt một lúc rồi cũng hiểu được liền ôn nhu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, mấy món rau kia không được sạch sẽ, ta sợ ngươi ăn vào bị đau bụng nên tự giải quyết trước. Ngươi mau ăn đi, ta chờ ngươi …
Lời vừa nói ra, những người giang hồ có mặt đều biến sắc. Chỉ có Thu Uyển Ly hoàn toàn không rõ, ủy khuất nói:
- Uyển nhi … Uyển nhi no rồi!
Trong mắt ầng ậc nước, thanh âm trở nên run rẩy. Nàng đường đường là một công chúa, không ngờ có ngày đến cả cơm cũng không được ăn no…
Hoa Lân đối với nước mắt của nàng thật không có biện pháp, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, nhẹ nhàng bảo:
- Ngốc ạ, vừa rồi mấy món rau kia bị người ta hạ độc. Ai! Ngươi bảo ta phải làm sao? … Mau ăn đi, có ta ở đây không ai có thể làm tổn thương tới ngươi!
Lời này vừa nói ra toàn trường lập tức lặng phắc. Thu Uyển Ly ngược lại có chút hoan hỉ, vui mừng hỏi:
- A? Thật …Thật vậy sao?
Trong mắt lộ ra một tia sáng kì dị, tâm tư của nữ hài tử quả nhiên nhanh chóng thay đổi khó đoán. Hoa Lân gắp vào bát nàng hai miếng cá, buồn bực nói:
- Mau ăn đi! … Ai, ai bảo ta lại gặp ngươi chứ?
Thu Uyển Ly rốt cục cũng nở nụ cười. Nàng cơ hồ quên hết tất cả những bất hạnh, tất cả những không vui trước đó. Nhanh chóng lấy lại tính cách hoạt bát trước đây của nàng. Chỉ nghe một người ha ha cười nói:
- Các hạ quả nhiên lợi hại, ngay cả Thiên Tinh thất hồn tán cũng không đánh ngã được ngươi… Rốt cuộc thì ngươi là người phương nào?
Mọi người trong tửu quán lại một lần nữa biến sắc. Thiên tinh thất hồn tán này không màu không mùi vị, ngay cả ngân châm (kim bạc) cũng không phát hiện được, thật không dám nghĩ gã “tử khiếu hoa tử” (gã ăn mày đáng chết) này dám cho hết vào bụng. Đảm lượng này, công lực này thử hỏi sao bọn họ không giật mình? Hoa Lân cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì thực khách ngồi đây phản ứng không đồng nhất, hiển nhiên không phải đồng lõa của chưởng quầy. Hắn thấy Thu Uyển Ly dừng đũa, ôn nhu khuyên nhủ:
- Ngươi yên tâm ăn đi, tất cả đều có ta giải quyết!
Thu Uyển Ly nhẹ gật đầu, nhớ tới khí khái ngạo thị thiên quân vạn mã của hắn, nhớ tới việc hắn ung dung cứu người thật tiêu sái, vậy nàng tại sao phải lo lắng? Vì vậy cúi đầu chậm rãi tiếp tục ăn, một đôi thu ba động lòng người không ngừng liếc ra xung quanh…
Hoa Lân cao giọng nói:
- Chưởng quầy! Ta còn chưa tìm ông tính sổ, ông đã vội tìm đến ta?… ngươi mau mang rau lên cho ta! Ta coi như hôm nay không có chuyện gì. Bằng không… hừ hừ!
Chưởng quầy này cũng không phải người xấu, hắn chỉ là thấy Hoa Lân có cử chỉ kì quái, còn “bắt cóc” theo một tuyệt sắc mĩ nữ. Hắn đương nhiên tưởng Hoa Lân là bọn ác ôn, cho nên chuẩn bị ra tay cứu người. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện Hoa Lân không xấu như hắn nghĩ, hơn nữa đối với nữ tử kia phi thường tốt, không khỏi tự trách mình vừa rồi quá manh động. Lúc này nghe Hoa Lân muốn dùng một dĩa rau chấm dứt chuyện này, lập tức ha ha cười nói:
- Được được! … ta lập tức cho người mang lên!
Hoa Lân nổi lên một trận buồn bực, vừa rồi chỉ là mào đầu, không nghĩ tới chưa chính diện giao phong mà đối phương đã thu binh, vì vậy trầm giọng nói:
- A? … thôi cũng được, còn có hai bộ quần áo nữa, ngươi mau mang đến cho ta!
Chưởng quầy vội vàng gật đầu nói:
- Được, được! Tiểu lục tử sẽ quay về ngay … hắc hắc!
Hoa Lân nhún vai quay đầu nói với Thu Uyển Ly:
- Không có biện pháp, khiến ngươi thất vọng rồi. Chuyện này dừng ở đây thôi!
Thu Uyển Ly nhoẻn miệng cười duyên nói:
- Uyển nhi no rồi…
Hoa Lân thấy nàng lộ ra ánh mắt vui sướng biết nàng lần này thật sự đã ăn no, vì vậy nói:
- Đợi lát nữa có quần áo rồi ngươi thay cái bộ y phục này đi, đỡ phải bị người ta nhìn tới nhìn lui…
Thu Uyển Ly bĩu môi nói:
- Còn bộ dạng của ngươi thì sao, còn nói ta?
Hoa Lân cúi đầu nhìn lên người mình, bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này ta cũng hết cách, trời sinh ta như vậy. Một bộ đồ mới ta chỉ mặc được nhiều nhất ba thiên thời gian, lập tức sẽ biến thành giẻ rách. Ai…
Hoa Lân nổi lên một cơn thẫn thờ, không khỏi nhớ tới Thượng Quan Linh đã từng tự tay may y phục cho mình, kết quả chỉ mặc được một ngày, đến ngày thứ hai thì hỏng, nghĩ lại không khỏi có chút thương cảm …
Chỉ một lát sau điếm tiểu nhị quả nhiên mang đến hai bộ y phục. Hoa Lân rốt cục cũng tỉnh táo lại, lập tức cùng Thu Uyển Ly tiến vào phòng bếp thay đổi y phục. Thay xong cả hai người đều sững sờ…
Hai người y phục giống nhau, đều là y phục của văn sĩ. Hoa Lân trở nên cực kì tiêu sái, giống như thay đổi cả con người. Mà Thu Uyển Ly sau khi thay y phục văn sĩ càng thêm phong độ ngời ngời, dung mạo so với Hoa Lân càng tuấn mĩ gấp trăm lần. Đáng tiếc, chính vì nàng quá tuấn mĩ nên người khác chỉ liếc nhìn là đã biết nàng là nữ cải nam trang.
Nhưng như vậy là đủ rồi. Hoa Lân chỉ muốn nàng không vận y phục cung đình nữa, cho dù có người nhìn ra thân phận nữ tử của nàng cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả.
Thu Uyển Ly chợt đỏ bừng mặt, nhất thời hiểu được dụng ý của Hoa Lân. Mặc bộ y phục này vào Hoa Lân có thể thoải mái giúp mình hành tẩu mà không gây sự chú ý của nhiều người. Nàng đỏ mặt là bởi nguyên nhân không biết buổi tối có ở cùng phòng không… !!!
Hai người ra quầy trả tiền, chưởng quầy liền hoàn lại tiền dư cho hắn, xem ra trang sức hoàng cung cũng rất có giá trị.
Hoa Lân bất đắc dĩ phải nhận lấy Tử kim tệ nhét vào trong ngực áo, giận dữ nói:
- Ai! Một chút tiền cũng không có, xem ra trời sinh Tiểu Lân ta đúng là mệnh khất cái rồi…
Thu Uyển Ly tức cười nói:
- Tên ngươi là Tiểu Lân à?
Hoa Lân buồn bực nói:
- Trời ạ, ta gọi là Hoa Lân! Chẳng lẽ ta chưa nói cho ngươi?
- Không có…
Hoa Lân kéo Thu Uyển Ly dần đi xa…
Lúc này ở xa xa ngoài tửu điếm có tám gã đầu đội đấu lạp (mũ tre) đứng nhìn. Một tên hắc y ở giữa hạ giọng nói:
- Nàng ta chính là thất công chúa Thu Uyển Ly… Bên quân đội làm sao lại để nàng ta chạy thoát nhỉ? Sừ đầu, mau trở về bẩm báo với chúa công, những người khác âm thầm theo dõi, tuyệt đối không được đả thảo kinh xà!
- Vâng!
Một gã hắc y nhân lập tức ứng tiếng mà đi. Bọn người còn lại lập tức đuổi theo Hoa Lân ra ngoài trấn, nhưng chỉ thấy trên quan đạo mênh mông không một bóng người. Bọn chúng đều sửng sốt, ngây ngốc nhìn nhau, cả bọn đều không tưởng tượng rằng Hoa Lân đã nhanh như chớp bay đi…
/362
|