Song phương giằng co chỉ được một chốc, đột nhiên từ sau lưng Hắc y nhân mọc lên năm đạo hắc khí, hơn nữa nhanh chóng tran lên tới đỉnh đầu hắn. Hắn lập tức từng bước tiến lên, một trận âm phong lập tức gào thét rồi như cơn lốc quét tới. Mọi người đều cảm thấy như thiên địa trở nên tối sầm, cuồng phong thổi làm cho mọi người vạt áo đều bay ra sau. Năm đạo hắc khí hơi chút dừng lại, rồi như tia chớp hướng nữ tử áo xanh đánh tới, hơi thở âm hàn bốc lên làm cho người ta cảm giác hô hấp thập phần khó khăn.
Tất thảy mọi người đều cả kinh, Ấn Tâm cũng từng bước tiến lên, trên tay phải trường kiếm chấn động, đang chuẩn bị tinh thần sẵn sàng viện thủ. Chỉ nghe nữ tử áo xanh yêu kiều quát: Phượng Hoàng Quyết ……
Một chút hỏa tinh từ bàn tay nữ tử bắn đi ra, trong không trung những chiếc lá héo úa đột nhiên Oanh …… một tiếng rồi đều bốc cháy, cuống phong âm hàn lập tức bị lửa làm cho bốc hơi, hóa thành một cơn gió ấm áp, nhẹ nhàng, khe khẽ thổi qua trên mặt mọi người.
Nhưng lúc này, Hắc y nhân nọ, năm đạo hắc khí bị ngọn lửa đốt cháy thì bốn đạo đã biến mất, chỉ còn một đạo phá tan được tưởng lửa ngăn chặn, nhắm nữ tử đánh tới.
Song phương có thể nói đều đang tận lực đối phó. Nữ tử áo xanh, mặc dù ngọn lửa tạo ra đã đốt cháy âm phong thành làn gió ấm áp, nhưng cũng không ngăn được một đạo hắc khí. Vì vậy khi thấy đạo hắc khí này tiến đến, nàng chỉ có thể nâng kiếm bổ tới, Phanh một tiếng, đạo hắc khí lập tức nổ tung, hóa thành một đoàn âm hàn hắc vụ.
Cũng may, hắc vụ do năng lượng đã bị ngọn lửa làm cho tiêu hao, nên uy lực giảm đi.
Nhưng Hắc y nhân cũng sửng sờ, phát hiện nữ tử áo xanh này pháp thuật là khắc tinh với chính mình. Tâm tư giao động, rốt cục đoán được lai lịch của nàng. Vì vậy cánh tay liền vung lên, lạnh giọng nói: Bày trận! Nhiếp Tâm Đại Pháp ……
Trong phút chốc, bóng đen tràng tràng chuyển động, gió mãnh liệt thổi qua mang theo sự bi thảm, thê lương. Mọi người hai mắt nhất thời hoa đi, cảm giác như mình đang tiến vào địa ngục, chung quanh toàn là lửa cháy và dung nham, không trung bay tới vô số bóng đen. Kinh khủng nhất, chính là dưới chân đột ngột bò đến rất nhiều hủ thi, liều mạng xông đến như muốn áp bức mọi người phải nhảy xuống vách núi hay các ghềnh đá cao.
Hoa Lân nhíu nhíu mày, cảm giác loại Nhiếp tâm đại pháp ... này thật sự không có gì là mới, Tại sao quỷ giới cùng Ma giới đều thích sử dụng nhỉ.
Không biết rằng, chiêu này dùng đối phó với người bình thường là một công cụ sát thương rất hữu hiệu.
Mười tên hộ vệ còn lại sợ đến mặt mũi trắng bệch, mắt thấy chung quanh tất cả đều là các bóng đen phiêu đãng, bọn họ rút ra binh khí nhằm các hủ thì bên cạnh chém tới, nhưng binh khí lại vô tình lại nhắm vào “người của mình” giáng xuống.
Đinh đinh đương đương …… một chuỗi âm thanh binh khí truyền đến, tất cả các hộ vệ đều rối loạn.
Ấn Tâm đột nhiên lẻn đến bên cạnh Hoa Lân, tiện tay rút binh khí từ một gã hộ vệ bên cạnh, quát lớn: Dừng tay ngay! Đều là người phe ta…
Nhưng đến lúc này thì mấy tên Ám Ảnh Chi Môn lại lợi dụng ảo ảnh phòng hộ, thừa cơ giết từng người. Hoa Lân mắt thấy tình huống không ổn, nhanh chóng từ dưới mặt đất xuất ra Hà Chiếu, chuẩn bị ra tay. Nhưng Ấn Tâm lại xuất chiêu trước, một chiêu đánh ra hai mươi bốn kiếm, Phác phác phác …… tất cả đều đâm trúng năm bóng đen ở trước. Vậy mà, năm bóng đen đó cũng không thèm để ý đến các vết thương đang chảy máu, hung ác nhằm hướng Ấn Tâm nhào tới, thật hoảng sợ, bọn họ đều là những kẻ bất tử.
Hoa Lân cả kinh, lập tức nhớ tới Huyết Ma cũng là hình thái như thế này, chẳng lẻ Huyết Ma cũng đã tiến nhập Tu chân giới? Chẳng lẽ Ám Ảnh Chi Môn do Lưu Thế Kiệt tạo dựng? Điều này cũng không phải là không thể sao?
Trong khi còn đang kinh hãi, Ấn Tâm thấy Hoa Lân mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng hắn bị sợ quá mà choáng váng, Vì vậy kéo hắn đến đến sát sau lưng mình như hộ vệ cho hắn, liên tiếp bảy kiếm xuất ra làm cho các bóng đen liên tiếp bị bức lui, tranh thủ liền nói khẽ với Hoa Lân: Đi theo ngay sau ta, cẩn thận tránh né ……
A? Hoa Lân giật mình gãi gãi cái ót, thế mới biết, Ấn Tâm hoàn xem mình như là một thư sinh văn nhược. Vì vậy suy nghĩ một chút, mặc dù còn muốn tiếp giữ ý định lúc trước, nhưng bây giờ tình huống thập phần nguy cấp, nếu chính không ra tay, sợ rằng tất cả người của thương đội đều bị Ám Ảnh Chi Môn tàn sát. Vì vậy cũng tiến lên từng bước một, định thi triển kiếm thức vừa mới luyện thành là “Ảo Ảnh Song Kiếm”. Không ngờ lại nghe bên trái một âm thanh quát lên: Hừ! Xem đây …… Phượng Hoàng Cực Quang Trận!
Vừa dứt lời, trên mặt đất phía trong trận đồ đột nhiên Hô một tiếng phát ra liền bốc lên một ngọn lửa đỏ sậm, phương viên mười trượng trên mặt đất lập tức xuất hiện một cửu cung đồ. Lúc này, mười mấy bóng đen đang tiến đến đều bị đốt cháy “oa oa” kêu loạn, trong nháy mắt tựu biến thành tro tàn.
Cũng kỳ lạ, trận pháp này đúng là dùng đối phó với tà ma vô cùng hữu hiệu, mà đối với người thường lại không hề thương tổn. Nhưng Hoa Lân lại không phải “người thường”, cho nên hắn lập tức cảm thấy không ổn, trong cơ thể, Phần Tinh Luân cùng Phượng Hoàng Cực Quang Trận đột nhiên sinh ra cảm ứng kỳ diệu. Toàn thân hắn liền ánh lên chút hồng quang..., điều này làm cho hắn nhất thời nhảy dựng lên, vội vàng dùng ý niệm áp bức ngọn lửa trong cơ thể đi xuống. Quay đầu nhìn xung quanh, tình cờ lại thấy ánh mắt nữ tử áo xanh đang nhìn mình, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chăm chú như đang đánh giá..., trong mắt phảng phất hiện lên một tia hưng phấn khó có thể che dấu ……
Nhưng tại lúc này, bởi vì Phượng Hoàng Cực Quang Trận đã phát huy tác dụng nên cảnh tượng trong trận lập tức khôi phục nguyên trạng. Các hộ vệ hai mắt đều mở rộng, lập tức đều dừng lại, mờ mịt quay nhìn về phía trước. Chỉ thấy ngoài trận vẫn đang cuồng phong tứ phía, bốn bề chung quanh đều là những vách núi, ghềnh đá cao vạn trượng, tại nơi đó lửa vẫn bốc cháy hừng hực, nhìn lại toàn cảnh, thấy không khác gì mười tám tầng địa ngục.
Cũng may, Phượng Hoàng Cực Quang Trận tựa như một tòa liệt hỏa, cô lập với bên ngoài, miễn cưỡng đem lại cho mọi người một chút cảm giác an toàn. Buồn cười nhất là có một bóng đen rút lui không kịp, nửa người đã chìm trong Phượng Hoàng Cực Quang Trận , toàn thân nhất thời bốc cháy, nó cuống quýt, hoảng sợ chạy thoát đi ra ngoài.
Nữ tử áo xanh thu lại ánh mắt đang nhìn Hoa Lân,quay lại, cười khanh khách nói: Rút lui sao?…… Bổn cô nương vẫn chờ các ngươi tiến lên đó! …… hừ! Nàng một tay chống eo, một tay che miệng cười trộm, bộ dáng thập phần hài hước, cả Hoa Lân cùng Ấn Tâm đều nhìn sửng sờ.
Nhưng tiếng cười còn chưa dứt, bên ngoài trận đột nhiên cuồng phong mãnh liệt bộc phát, một tiếng cười lạnh truyền tới, nói: Đồ chút tài mọn, xem ta trong vòng ba chiêu sẽ phá tan kỳ trận của ngươi…… “Sơn Băng Địa Liệt”, khai!
Mặt đất đột nhiên truyền đến một trận rung động, tất cả mọi người cảm giác rất khó trụ vững hai chân. Cúi đầu nhìn xuống, hoảng sợ thấy mặt đất đã vỡ ra thành một cái vực sâu vạn trượng, một gã hộ vệ không cẩn liền thận trượt chân rơi xuống, hắn hoảng sợ kêu thất thanh. Nhưng lúc này hắc khí từ bên ngoài lập tức theo cái vực tiến đến, nháy mắt đã bao phủ lấy gã hộ vệ, chỉ nghe kêu thảm thiết không ngừng, phút chốc, ở phía dưới người hộ vệ đã bị hút thành một cái xác khô.
Mọi người tất cả đều biến sắc, ngay cả nữ tử áo xanh cũng lấy làm kinh hãi, nàng không nghĩ tới đối phương lại sở trường Thổ hệ tiên pháp , trực tiếp làm cho mặt đất tại Phượng Hoàng Cực Quang Trận nứt ra để tìm lối vào. Nàng đang định chạy lại để bổ khuyết, thì ở bên ngoài lại truyền đến một tiếng: Sơn Băng Địa Liệt …… Khai!
Quả nhiên, mặt đất lại một trận rung mạnh, một cái cái khe nhanh chóng mở rộng, nháy mắt đã hình thành hai đường chéo nhau đan thành một cái khe hình chữ thập. Phượng Hoàng Cực Quang Trận lại chớp chớp, thiếu chút nữa tựu mất đi bình phong che chở. Nữ tử mắt thấy không ổn, lập tức giận quát: Bách Thụ Bàn Căn ……
Tay nàng làm pháp quyết, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vào cái khe chữ thập. Chỉ thấy trên mặt đất lập tức sinh trưởng xuất vô số rể cây, nhanh chóng che cái khe lại. Khó khăn lắm mới có thể duy trì Phượng Hoàng Cực Quang Trận hoạt động.
Nhưng là lúc này, nữ tử áo xanh cũng biết đối phương chỉ cần tái thi triển một lần Sơn Băng Địa Liệt , chính,tự mình tuyệt đối không cách nào tái chống đở được.
Vì vậy, nàng đột nhiên giơ tay lên mặt, khẽ nhìn về phía Hoa Lân, hai mắt lại hiện lên một tia sáng kỳ dị, thân ảnh nhoáng lên, thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Hoa Lân, tay phải nhanh chóng nắm lấy cổ tay Hoa Lân, rút lấy phi kiếm rồi bay lên cao. Bây giờ nàng dĩ nhiên cũng không thể quan tâm chuyện sống chết của mấy người kia, chỉ công nhiên đoạt một gã văn nhược thư sinh bỏ chạy, cử động này của nàng thật sự nằm ngoài ý muốn của mọi người.
Tất cả mọi người đều choáng váng, kể cả tên ma đầu “Ám Ảnh Chi Môn”! – Thông thường tại phàm gian, chuyện về những nữ tử bị bắt cóc là nhiều đếm không xuể, vì vậy người ta cũng không lấy làm kỳ quái.
Nhưng là, chuyện… mỹ nữ cướp tuấn nam, tuyệt đối là trăm năm khó gặp. Cho nên mọi người đều sửng sốt ……
Nhưng Hoa Lân cũng không phải người thường, hắn dĩ nhiên cũng không tỏ vè phản kháng, thậm chí còn tiện tay lấy lại hai thanh phi kiếm đang cắm trên mặt đất, ngoan ngoãn đi theo nữ tử. Đương nhiên, hắn trong lòng cũng có nhiều thắc mắc: Tiểu cô nương này thật sự muốn làm gì vậy ? Chẳng lẻ muốn dùng cách này để điệu hổ ly sơn, mở một đường sống cho thương đội? Như vậy thật là một cách rất hay! ……Hay là còn có ý gì khác, chẳng lẽ nàng ta coi trọng mình? - Hoa Lân lắc đầu, cuối cùng nghĩ rằng bây giờ cứ mặc kệ theo nàng ta rời đi, dù sao mình cũng phải phối hợp với nàng một chút. Nếu thật là nàng “cướp sắc”!, vậy ta cũng tự nguyện mà thôi. Hắc hắc ……
Ấn Tâm cũng phản ứng phi thường nhanh chóng. Hắn đột nhiên bỗng chợt hiểu ra : Bọn Ám Ảnh Chi Môn này chẳng lẽ là đang tìm kiếm tên văn nhược thư sinh này? Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn, chung quanh các Hắc y nhân cũng quả nhiên đình chỉ tiến công, tất cả đều bay lên trời, nhanh chóng truy theo hướng nữ tử áo xanh. Nhìn thấy loại…này tình huống, Ấn Tâm càng thêm xác thực nghi ngờ của mình. Vì vậy, hắn cũng quyết định thật nhanh, tức tốc ngự kiếm đuổi theo ……
Hắn không biết rằng, thủ lĩnh “Ám Ảnh Chi Môn” chính là rượt bắt nữ tử mà thôi, hơi đâu mà quản tên thư sinh đó!
Những sự việc này liên tiếp xảy ra quá đột ngột, làm cho những hộ vệ của thương đội cứ quay qua quay lại.
Hoa Lân cũng có chút quay qua quay lại, quay đầu khẽ nhìn “Ám Ảnh Chi Môn” ma đầu đang truy tới, rồi lại nhìn nữ tử, định hỏi nàng lý do đưa mình đi. Đột nhiên phía trước xuất hiện hai mươi cao thủ đang ngự kiếm bay tới, Hoa Lân lấy làm kinh hãi, hoảng sợ kêu lên: Thôi rồi, phía trước cũng có phục binh của Ám Ảnh Chi Môn , chúng ta mau trốn đi thôi!
Nữ tử áo xanh cũng bị làm cho hoảng sợ, ngưng thần nhìn tới, rồi bỗng nhiên vui mừng nói nói: Hì hì! Đó chính là Kiếm Cương Tông ……
A? Hoa Lân lại càng khẩn trương hơn, bởi vì đối với hắn, Kiếm Cương Tông so với Ám Ảnh Chi Môn càng tệ hại hơn.
Quả nhiên, đối diện đã có người lớn tiếng quát: Các ngươi là ai? phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
Hoa Lân không dám lên tiếng, nữ tử áo xanh thì nhõng nhẻo kêu lên: Ngươi …… các ngươi như thế nào bây giờ mới đến? Chính là bọn ma đầu “Ám Ảnh Chi Môn” đang truy sát ta, nhanh đi giết bọn họ …… Hu hu hu!
Nữ tử điệu bộ làm nũng, làm cho các đệ tử Kiếm Cương Tông đối diện đều động lòng, liền nhanh chóng xẹt qua nữ tử, nhắm đến bọn Ám Ảnh Chi Môn đang truy tới.
Hoa Lân quay đầu lại nhìn lại, nghĩ thầm ma đầu Ám Ảnh Chi Môn nhất định sẽ cúp đuôi chạy trốn. Vậy mà, hoàn toàn không phải vậy. Mấy tên Ám Ảnh Chi Môn này dĩ nhiên cũng không sợ, ngạo nghễ đứng giữa không trung, tư thế như khiêu khích, đứng ở xa chờ người Kiếm Cương Tông đến một trận sống mái.
Hoa Lân một trận hưng phấn, quay đầu hướng nữ tử áo xanh nói: Lúc này có kịch vui để xem, ta muốn xem là ai lợi hại hơn? Hắc hắc! …… Uy, uy! Ngươi muốn mang ta đi đâu vậy? Uy! …… ta muốn xem bọn hắn đánh nhau mà!
Ai ngờ, nữ tử lại nắm chặt Tiểu Lân bay một mạch không dừng, ngự kiếm nhắm hướng đông bay đi. Một hổi lâu ngoái đầu lại ngọt ngào cười nói: Ta có việc muốn hỏi ngươi, hì hì hi ……
A?…… không phải là việc tốt rồi. Hoa Lân cảm giác toàn thân đều rất êm dịu, đầu óc liền liên tưởng đến một bộ ngực trắng mềm mại, một eo lưng thon nhỏ. Lại thêm mùi hương cơ thể nữ tử dịu nhẹ, làm hắn nhịn không được, hai mắt một mảnh mê mang ……
Tất thảy mọi người đều cả kinh, Ấn Tâm cũng từng bước tiến lên, trên tay phải trường kiếm chấn động, đang chuẩn bị tinh thần sẵn sàng viện thủ. Chỉ nghe nữ tử áo xanh yêu kiều quát: Phượng Hoàng Quyết ……
Một chút hỏa tinh từ bàn tay nữ tử bắn đi ra, trong không trung những chiếc lá héo úa đột nhiên Oanh …… một tiếng rồi đều bốc cháy, cuống phong âm hàn lập tức bị lửa làm cho bốc hơi, hóa thành một cơn gió ấm áp, nhẹ nhàng, khe khẽ thổi qua trên mặt mọi người.
Nhưng lúc này, Hắc y nhân nọ, năm đạo hắc khí bị ngọn lửa đốt cháy thì bốn đạo đã biến mất, chỉ còn một đạo phá tan được tưởng lửa ngăn chặn, nhắm nữ tử đánh tới.
Song phương có thể nói đều đang tận lực đối phó. Nữ tử áo xanh, mặc dù ngọn lửa tạo ra đã đốt cháy âm phong thành làn gió ấm áp, nhưng cũng không ngăn được một đạo hắc khí. Vì vậy khi thấy đạo hắc khí này tiến đến, nàng chỉ có thể nâng kiếm bổ tới, Phanh một tiếng, đạo hắc khí lập tức nổ tung, hóa thành một đoàn âm hàn hắc vụ.
Cũng may, hắc vụ do năng lượng đã bị ngọn lửa làm cho tiêu hao, nên uy lực giảm đi.
Nhưng Hắc y nhân cũng sửng sờ, phát hiện nữ tử áo xanh này pháp thuật là khắc tinh với chính mình. Tâm tư giao động, rốt cục đoán được lai lịch của nàng. Vì vậy cánh tay liền vung lên, lạnh giọng nói: Bày trận! Nhiếp Tâm Đại Pháp ……
Trong phút chốc, bóng đen tràng tràng chuyển động, gió mãnh liệt thổi qua mang theo sự bi thảm, thê lương. Mọi người hai mắt nhất thời hoa đi, cảm giác như mình đang tiến vào địa ngục, chung quanh toàn là lửa cháy và dung nham, không trung bay tới vô số bóng đen. Kinh khủng nhất, chính là dưới chân đột ngột bò đến rất nhiều hủ thi, liều mạng xông đến như muốn áp bức mọi người phải nhảy xuống vách núi hay các ghềnh đá cao.
Hoa Lân nhíu nhíu mày, cảm giác loại Nhiếp tâm đại pháp ... này thật sự không có gì là mới, Tại sao quỷ giới cùng Ma giới đều thích sử dụng nhỉ.
Không biết rằng, chiêu này dùng đối phó với người bình thường là một công cụ sát thương rất hữu hiệu.
Mười tên hộ vệ còn lại sợ đến mặt mũi trắng bệch, mắt thấy chung quanh tất cả đều là các bóng đen phiêu đãng, bọn họ rút ra binh khí nhằm các hủ thì bên cạnh chém tới, nhưng binh khí lại vô tình lại nhắm vào “người của mình” giáng xuống.
Đinh đinh đương đương …… một chuỗi âm thanh binh khí truyền đến, tất cả các hộ vệ đều rối loạn.
Ấn Tâm đột nhiên lẻn đến bên cạnh Hoa Lân, tiện tay rút binh khí từ một gã hộ vệ bên cạnh, quát lớn: Dừng tay ngay! Đều là người phe ta…
Nhưng đến lúc này thì mấy tên Ám Ảnh Chi Môn lại lợi dụng ảo ảnh phòng hộ, thừa cơ giết từng người. Hoa Lân mắt thấy tình huống không ổn, nhanh chóng từ dưới mặt đất xuất ra Hà Chiếu, chuẩn bị ra tay. Nhưng Ấn Tâm lại xuất chiêu trước, một chiêu đánh ra hai mươi bốn kiếm, Phác phác phác …… tất cả đều đâm trúng năm bóng đen ở trước. Vậy mà, năm bóng đen đó cũng không thèm để ý đến các vết thương đang chảy máu, hung ác nhằm hướng Ấn Tâm nhào tới, thật hoảng sợ, bọn họ đều là những kẻ bất tử.
Hoa Lân cả kinh, lập tức nhớ tới Huyết Ma cũng là hình thái như thế này, chẳng lẻ Huyết Ma cũng đã tiến nhập Tu chân giới? Chẳng lẽ Ám Ảnh Chi Môn do Lưu Thế Kiệt tạo dựng? Điều này cũng không phải là không thể sao?
Trong khi còn đang kinh hãi, Ấn Tâm thấy Hoa Lân mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng hắn bị sợ quá mà choáng váng, Vì vậy kéo hắn đến đến sát sau lưng mình như hộ vệ cho hắn, liên tiếp bảy kiếm xuất ra làm cho các bóng đen liên tiếp bị bức lui, tranh thủ liền nói khẽ với Hoa Lân: Đi theo ngay sau ta, cẩn thận tránh né ……
A? Hoa Lân giật mình gãi gãi cái ót, thế mới biết, Ấn Tâm hoàn xem mình như là một thư sinh văn nhược. Vì vậy suy nghĩ một chút, mặc dù còn muốn tiếp giữ ý định lúc trước, nhưng bây giờ tình huống thập phần nguy cấp, nếu chính không ra tay, sợ rằng tất cả người của thương đội đều bị Ám Ảnh Chi Môn tàn sát. Vì vậy cũng tiến lên từng bước một, định thi triển kiếm thức vừa mới luyện thành là “Ảo Ảnh Song Kiếm”. Không ngờ lại nghe bên trái một âm thanh quát lên: Hừ! Xem đây …… Phượng Hoàng Cực Quang Trận!
Vừa dứt lời, trên mặt đất phía trong trận đồ đột nhiên Hô một tiếng phát ra liền bốc lên một ngọn lửa đỏ sậm, phương viên mười trượng trên mặt đất lập tức xuất hiện một cửu cung đồ. Lúc này, mười mấy bóng đen đang tiến đến đều bị đốt cháy “oa oa” kêu loạn, trong nháy mắt tựu biến thành tro tàn.
Cũng kỳ lạ, trận pháp này đúng là dùng đối phó với tà ma vô cùng hữu hiệu, mà đối với người thường lại không hề thương tổn. Nhưng Hoa Lân lại không phải “người thường”, cho nên hắn lập tức cảm thấy không ổn, trong cơ thể, Phần Tinh Luân cùng Phượng Hoàng Cực Quang Trận đột nhiên sinh ra cảm ứng kỳ diệu. Toàn thân hắn liền ánh lên chút hồng quang..., điều này làm cho hắn nhất thời nhảy dựng lên, vội vàng dùng ý niệm áp bức ngọn lửa trong cơ thể đi xuống. Quay đầu nhìn xung quanh, tình cờ lại thấy ánh mắt nữ tử áo xanh đang nhìn mình, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chăm chú như đang đánh giá..., trong mắt phảng phất hiện lên một tia hưng phấn khó có thể che dấu ……
Nhưng tại lúc này, bởi vì Phượng Hoàng Cực Quang Trận đã phát huy tác dụng nên cảnh tượng trong trận lập tức khôi phục nguyên trạng. Các hộ vệ hai mắt đều mở rộng, lập tức đều dừng lại, mờ mịt quay nhìn về phía trước. Chỉ thấy ngoài trận vẫn đang cuồng phong tứ phía, bốn bề chung quanh đều là những vách núi, ghềnh đá cao vạn trượng, tại nơi đó lửa vẫn bốc cháy hừng hực, nhìn lại toàn cảnh, thấy không khác gì mười tám tầng địa ngục.
Cũng may, Phượng Hoàng Cực Quang Trận tựa như một tòa liệt hỏa, cô lập với bên ngoài, miễn cưỡng đem lại cho mọi người một chút cảm giác an toàn. Buồn cười nhất là có một bóng đen rút lui không kịp, nửa người đã chìm trong Phượng Hoàng Cực Quang Trận , toàn thân nhất thời bốc cháy, nó cuống quýt, hoảng sợ chạy thoát đi ra ngoài.
Nữ tử áo xanh thu lại ánh mắt đang nhìn Hoa Lân,quay lại, cười khanh khách nói: Rút lui sao?…… Bổn cô nương vẫn chờ các ngươi tiến lên đó! …… hừ! Nàng một tay chống eo, một tay che miệng cười trộm, bộ dáng thập phần hài hước, cả Hoa Lân cùng Ấn Tâm đều nhìn sửng sờ.
Nhưng tiếng cười còn chưa dứt, bên ngoài trận đột nhiên cuồng phong mãnh liệt bộc phát, một tiếng cười lạnh truyền tới, nói: Đồ chút tài mọn, xem ta trong vòng ba chiêu sẽ phá tan kỳ trận của ngươi…… “Sơn Băng Địa Liệt”, khai!
Mặt đất đột nhiên truyền đến một trận rung động, tất cả mọi người cảm giác rất khó trụ vững hai chân. Cúi đầu nhìn xuống, hoảng sợ thấy mặt đất đã vỡ ra thành một cái vực sâu vạn trượng, một gã hộ vệ không cẩn liền thận trượt chân rơi xuống, hắn hoảng sợ kêu thất thanh. Nhưng lúc này hắc khí từ bên ngoài lập tức theo cái vực tiến đến, nháy mắt đã bao phủ lấy gã hộ vệ, chỉ nghe kêu thảm thiết không ngừng, phút chốc, ở phía dưới người hộ vệ đã bị hút thành một cái xác khô.
Mọi người tất cả đều biến sắc, ngay cả nữ tử áo xanh cũng lấy làm kinh hãi, nàng không nghĩ tới đối phương lại sở trường Thổ hệ tiên pháp , trực tiếp làm cho mặt đất tại Phượng Hoàng Cực Quang Trận nứt ra để tìm lối vào. Nàng đang định chạy lại để bổ khuyết, thì ở bên ngoài lại truyền đến một tiếng: Sơn Băng Địa Liệt …… Khai!
Quả nhiên, mặt đất lại một trận rung mạnh, một cái cái khe nhanh chóng mở rộng, nháy mắt đã hình thành hai đường chéo nhau đan thành một cái khe hình chữ thập. Phượng Hoàng Cực Quang Trận lại chớp chớp, thiếu chút nữa tựu mất đi bình phong che chở. Nữ tử mắt thấy không ổn, lập tức giận quát: Bách Thụ Bàn Căn ……
Tay nàng làm pháp quyết, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vào cái khe chữ thập. Chỉ thấy trên mặt đất lập tức sinh trưởng xuất vô số rể cây, nhanh chóng che cái khe lại. Khó khăn lắm mới có thể duy trì Phượng Hoàng Cực Quang Trận hoạt động.
Nhưng là lúc này, nữ tử áo xanh cũng biết đối phương chỉ cần tái thi triển một lần Sơn Băng Địa Liệt , chính,tự mình tuyệt đối không cách nào tái chống đở được.
Vì vậy, nàng đột nhiên giơ tay lên mặt, khẽ nhìn về phía Hoa Lân, hai mắt lại hiện lên một tia sáng kỳ dị, thân ảnh nhoáng lên, thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Hoa Lân, tay phải nhanh chóng nắm lấy cổ tay Hoa Lân, rút lấy phi kiếm rồi bay lên cao. Bây giờ nàng dĩ nhiên cũng không thể quan tâm chuyện sống chết của mấy người kia, chỉ công nhiên đoạt một gã văn nhược thư sinh bỏ chạy, cử động này của nàng thật sự nằm ngoài ý muốn của mọi người.
Tất cả mọi người đều choáng váng, kể cả tên ma đầu “Ám Ảnh Chi Môn”! – Thông thường tại phàm gian, chuyện về những nữ tử bị bắt cóc là nhiều đếm không xuể, vì vậy người ta cũng không lấy làm kỳ quái.
Nhưng là, chuyện… mỹ nữ cướp tuấn nam, tuyệt đối là trăm năm khó gặp. Cho nên mọi người đều sửng sốt ……
Nhưng Hoa Lân cũng không phải người thường, hắn dĩ nhiên cũng không tỏ vè phản kháng, thậm chí còn tiện tay lấy lại hai thanh phi kiếm đang cắm trên mặt đất, ngoan ngoãn đi theo nữ tử. Đương nhiên, hắn trong lòng cũng có nhiều thắc mắc: Tiểu cô nương này thật sự muốn làm gì vậy ? Chẳng lẻ muốn dùng cách này để điệu hổ ly sơn, mở một đường sống cho thương đội? Như vậy thật là một cách rất hay! ……Hay là còn có ý gì khác, chẳng lẽ nàng ta coi trọng mình? - Hoa Lân lắc đầu, cuối cùng nghĩ rằng bây giờ cứ mặc kệ theo nàng ta rời đi, dù sao mình cũng phải phối hợp với nàng một chút. Nếu thật là nàng “cướp sắc”!, vậy ta cũng tự nguyện mà thôi. Hắc hắc ……
Ấn Tâm cũng phản ứng phi thường nhanh chóng. Hắn đột nhiên bỗng chợt hiểu ra : Bọn Ám Ảnh Chi Môn này chẳng lẽ là đang tìm kiếm tên văn nhược thư sinh này? Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn, chung quanh các Hắc y nhân cũng quả nhiên đình chỉ tiến công, tất cả đều bay lên trời, nhanh chóng truy theo hướng nữ tử áo xanh. Nhìn thấy loại…này tình huống, Ấn Tâm càng thêm xác thực nghi ngờ của mình. Vì vậy, hắn cũng quyết định thật nhanh, tức tốc ngự kiếm đuổi theo ……
Hắn không biết rằng, thủ lĩnh “Ám Ảnh Chi Môn” chính là rượt bắt nữ tử mà thôi, hơi đâu mà quản tên thư sinh đó!
Những sự việc này liên tiếp xảy ra quá đột ngột, làm cho những hộ vệ của thương đội cứ quay qua quay lại.
Hoa Lân cũng có chút quay qua quay lại, quay đầu khẽ nhìn “Ám Ảnh Chi Môn” ma đầu đang truy tới, rồi lại nhìn nữ tử, định hỏi nàng lý do đưa mình đi. Đột nhiên phía trước xuất hiện hai mươi cao thủ đang ngự kiếm bay tới, Hoa Lân lấy làm kinh hãi, hoảng sợ kêu lên: Thôi rồi, phía trước cũng có phục binh của Ám Ảnh Chi Môn , chúng ta mau trốn đi thôi!
Nữ tử áo xanh cũng bị làm cho hoảng sợ, ngưng thần nhìn tới, rồi bỗng nhiên vui mừng nói nói: Hì hì! Đó chính là Kiếm Cương Tông ……
A? Hoa Lân lại càng khẩn trương hơn, bởi vì đối với hắn, Kiếm Cương Tông so với Ám Ảnh Chi Môn càng tệ hại hơn.
Quả nhiên, đối diện đã có người lớn tiếng quát: Các ngươi là ai? phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
Hoa Lân không dám lên tiếng, nữ tử áo xanh thì nhõng nhẻo kêu lên: Ngươi …… các ngươi như thế nào bây giờ mới đến? Chính là bọn ma đầu “Ám Ảnh Chi Môn” đang truy sát ta, nhanh đi giết bọn họ …… Hu hu hu!
Nữ tử điệu bộ làm nũng, làm cho các đệ tử Kiếm Cương Tông đối diện đều động lòng, liền nhanh chóng xẹt qua nữ tử, nhắm đến bọn Ám Ảnh Chi Môn đang truy tới.
Hoa Lân quay đầu lại nhìn lại, nghĩ thầm ma đầu Ám Ảnh Chi Môn nhất định sẽ cúp đuôi chạy trốn. Vậy mà, hoàn toàn không phải vậy. Mấy tên Ám Ảnh Chi Môn này dĩ nhiên cũng không sợ, ngạo nghễ đứng giữa không trung, tư thế như khiêu khích, đứng ở xa chờ người Kiếm Cương Tông đến một trận sống mái.
Hoa Lân một trận hưng phấn, quay đầu hướng nữ tử áo xanh nói: Lúc này có kịch vui để xem, ta muốn xem là ai lợi hại hơn? Hắc hắc! …… Uy, uy! Ngươi muốn mang ta đi đâu vậy? Uy! …… ta muốn xem bọn hắn đánh nhau mà!
Ai ngờ, nữ tử lại nắm chặt Tiểu Lân bay một mạch không dừng, ngự kiếm nhắm hướng đông bay đi. Một hổi lâu ngoái đầu lại ngọt ngào cười nói: Ta có việc muốn hỏi ngươi, hì hì hi ……
A?…… không phải là việc tốt rồi. Hoa Lân cảm giác toàn thân đều rất êm dịu, đầu óc liền liên tưởng đến một bộ ngực trắng mềm mại, một eo lưng thon nhỏ. Lại thêm mùi hương cơ thể nữ tử dịu nhẹ, làm hắn nhịn không được, hai mắt một mảnh mê mang ……
/362
|