Diệp Thanh hờ hững: “Tiểu nữ sắp lên đường đi tìm người thân xa xôi vạn dặm, nếu quẻ tướng của tiền bối không đủ độ tin cậy, tiểu nữ làm sao có thể bền lòng được… Cho nên vẫn mong tiền bối hiểu cho!”
Hàn Chấn Ly gật gù: “Thì ra là như vậy… tuy nhiên đoán danh tính không thuộc phạm vi của xem tướng mệnh. Nếu cô nương vẫn muốn thử đạo hạnh của Hàn mỗ thì ta cũng cố gắng xem sao… Thế này nhé, Hàn mỗ sẽ đoán cho cô nương một chữ rồi giúp cô nương gieo một quẻ liên hoàn, cô nương thấy sao?”
Diệp Thanh ngờ vực: “Quẻ liên hoàn... là như thế nào?”
Tả thủ Hàn Chấn Ly trải ra trên mặt đất một lớp cát mỏng, miệng nói: “Do chuyện cô nương muốn hỏi không liên quan đến vận mệnh bản thân cô, Hàn mỗ lại cũng chưa từng được thấy tướng mạo của công tử nhà cô nên cũng không còn cách nào khác… Cô nương phải cho ta một chút manh mối, hãy tùy ý viết một chữ lên mặt đất. Hàn mỗ sẽ gieo một quẻ trên chữ đó rồi giải đáp cho cô nương… Từ đó có thể tìm ra danh tính công tử nhà cô, cô nương thấy sao?”
Diệp Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng cầm chiếc thẻ bằng gỗ đào lên, do dự một lát rồi từ từ viết ra một chữ “Lân”.
Thực ra nàng rất muốn viết ra một chữ khác, bởi vì chữ “Lân” này rất có thể sẽ làm lộ danh tính của công tử. Nhưng trong đầu nàng bây giờ chỉ có một chữ “Lân” này thôi, sau khi dừng bút Diệp Thanh còn ngẩn ngơ đứng nhìn, dường như đang thấy hình bóng của công tử vậy.
Dù sao thì nếu chỉ dựa vào nột chữ “Lân” cũng không thể đoán ra toàn bộ danh tính được, cho nên Diệp Thanh cũng không đổi nữa.
Hàn Chấn Ly nhìn chăm chăm vào chữ “Lân” trên mặt đất, tay trái bấm độn, nhắm mắt tính toán một lát rồi lại mở trừng mắt ra, vẽ xung quanh chữ Lân rất nhiều những họa tiết kỳ quái, một lúc lâu sau mới trầm giọng: “Cô nương, cho phép ta nói thẳng! Theo suy đoán của ta thì e rằng số mệnh của công tử nhà cô rất long đong, cuối cùng sẽ đến chỗ mất mạng. Cô xem chữ Lân này có thể tách thành ba chữ Lộc, Mễ, Suyễn …” Hàn Chấn Ly lấy chiếc thẻ gỗ chỉ vào chữ “Lộc”, nói: “Hươu là động vật ăn cỏ, tính tình nhu nhược, hễ gặp khó khăn liền chạy ngay đến nơi có cỏ tươi tốt khác. Đương nhiên, tính tình quý công tử không nhất định nhu nhược, thậm chí còn là một người lương thiện và can đảm, nếu không cô nương sao có thể vì công tử mà bôn ba vạn dặm được!” Lại chỉ vào chữ “Suyễn”, nói: “Nhìn chữ Suyễn này, vốn dĩ biểu hiện cho một số mệnh bôn ba gập ghềnh, khi hợp với chữ Lộc tất ra nghĩa Đào Mệnh (chạy thoát thân). Nhưng chữ Mễ này, vị trí của nó lại vừa hay giống với chữ Suyễn, xem ra bản thân quý công tử cũng không biết tại sao mình lại phải chạy thoát thân đó… Được rồi, đây chính là vận mệnh của quý công tử, bây giờ ta có thể kết luận công tử nhất định mang họ Hoa tên Lân, không biết ta đoán có đúng không?”
Diệp Thanh giật nảy mình, lắp bắp: “Tiền bối… sao ông lại biết huynh ấy tên là Hoa Lân? Huynh… huynh ấy bây giờ không sao chứ?”
Hàn Chấn Ly cả cười: “Cô nương xin đừng lo lắng… Từ chữ mà suy thì Lân quả là một chữ không may mắn, nhưng cũng nhìn từ ngụ ý của chính chữ Lân này thì nó không phải là một vật bình thường, mà là một trong Tứ Linh nhân gian hiếm có. Thiên hạ có câu, tu đắc đạo thành chính quả, phải trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mới công đức viên mãn. Công tử nhà cô vừa hay lại tên là Hoa Lân, khi hợp âm lại nghĩa sẽ thành Hóa Lân, cho nên…”
Trong mắt Hàn Chấn Ly bỗng lóe lên tia nhìn kỳ lạ, đoạn nhấn từng chữ: “Kỳ Lân há thị phàm gian vật, phong vân giáng lâm phi thăng thì...” lão cắm chiếc thẻ gỗ đào lên mặt đất, giọng khuyên nhủ: “Công tử nhà cô nương không những gặp dữ hóa lành, khi bị cường địch vây khốn, lại càng tỏ rõ bản lĩnh Thần Long, ngững đạt được trong tương lai e rằng khó ai sánh kịp... Ta khuyên cô nương đừng vất vả tìm kiếm, chỉ cần ở nhà kiên nhẫn chờ đợi là được, bởi sẽ có một ngày người đó nhất định sẽ quay về bên cô, không ai có thể ngăn cản được, xin cô nương hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Đôi mắt long lanh của Diệp Thanh bừng lên hạnh phúc, khẽ hỏi: “Nếu… nếu tiểu nữ ở nhà chờ đợi, bao lâu bữa huynh ấy mới quay lại?”
Hàn Chấn Ly im lặng một lát, lại giơ tay tính toán, một lúc lâu sau trầm giọng: “Chuyện này… cũng không phải là quá dài, bởi vì với những Tu Chân Giả như chúng ta, tám mươi tám năm cũng không là gì cả...”
“Cái gì?” Diệp Thanh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vã: “Được rồi, bây giờ tiền bối thử xem, nếu như tiểu nữ đi tìm thì mất bao nhiêu thời gian mới gặp được công tử?”
Hàn Chấn Ly đang định bốc quẻ cho nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cô nương, đây là câu hỏi cuối cùng, chắc chắn cô muốn hỏi câu này chứ?”
“Sao cơ?” Diệp Thanh tất nhiên không phải câu hỏi này mà tới đây, bèn ngẩng mặt lên buồn bã nhìn trời, giọng chầm chậm: “Thôi bỏ đi, ngài hãy bốc giúp ta một quẻ xem bây giờ huynh ấy đang ở đâu? Ta phải làm sao mới có thể tìm được huynh ấy?”
Nhìn vẻ ai oán của Diệp Thanh, dung sắc mỹ miều thật ai cũng không thể không rung động, đôi mày cong vút và cặp môi đỏ mọng kia, cả bậc cao nhân như Hàn Chấn Ly cũng phải thoáng sững người. Hàn Chấn Ly thầm thở dài, nữ nhân dung mạo tuyệt thế này rõ ràng đã vượt qua cảnh giới Nguyên anh, tại sao lại si tình như vậy chứ? Ây dà… xem ra gã Hoa Lân nào đó khó mà cưỡng nổi mỹ sắc tiên tử rồi, e rằng phải trải qua một tình kiếp lao đao mới có thể thành chính quả...!
Hàn Chấn Ly không biết, đại đạo há lại có cõi Niết Bàn? Thăng thiên chưa phải là giai đoạn cuối cùng… y có thể đã ngộ ra Thiên đạo, cũng có thể đã nếm trải sinh lão bệnh tử của người phàm, nhưng vì chưa từng gặp Ninh Tiêm Tuyết nên vẫn cố chấp cho rằng “phi thăng” mới là chính quả.
Nhìn vẻ buốn rầu của Diệp Thanh, Hàn Chấn Ly lòng không nỡ, vội an ủi: “Cô nương... rốt cuộc cô muốn biết bây giờ Hoa Lân đang ở đâu, hay muốn biết làm cách nào để tìm được Hoa Lân?”
Lúc này Diệp Thanh mới giật mình tỉnh lại, nhìn Hàn Chấn Ly vẻ không hiểu: “Hai điều đó có gì khác nhau sao?”
Hàn Chấn Ly cười nhăn nhó: “Đương nhiên là có! Công tử nhà cô đang bị người truy sát, hiện giờ không dám lưu lại chỗ nào quá lâu. Cô nương vừa tìm đền e rằng công tử đã chuyển đi chỗ khác, rất khó theo kịp. Xem ra chuyến đi này của cô nương sẽ rất vất vả đó, để Hàn mỗ gieo một quẻ cho cô nương xem sao!”
Diệp Thanh cảm động, nhẹ gật đầu: “Đa tạ Quốc sư!”
Tay trái Hàn Chấn Ly lại bắt đầu tính toán, tay phải cầm chiếc thẻ gỗ đào vẽ đầy lên mặt đất, phải sau thời gian một bữa cơm lão mới đột nhiên hào hứngi: “Cô nương, theo phán đoán của ta, công tử nhà cô sẽ đến ba nơi nguy hểm, cô nương định đến đâu trước?”
Diệp Thanh giật mình, vui mừng: “Xin Quốc sư chỉ cho!”
Hàn Chấn Ly đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật không ngờ... Hàn mỗ vốn chỉ định bốc một quẻ cho cô nương, tình cờ lại phát hiện ra một biến cố kinh thiên động địa… Nội trong vòng ba tháng nữa, hai Huyền môn chính phái của Tu Chân Giới sẽ trải qua một kiếp nạn, hơn nữa kiếp nạn lại có liên hệ chặt chẽ với công tử nhà cô nương… Chà, do ta không có chút manh mối nào, lại thêm học thuật nông cạn nên không thể tìm ra tên hai môn phái này… Nhưng cô nương đừng lo, cô có thể đi hỏi Tiên Lăng Cung. Chỉ cần hỏi họ Huyền Môn Chính Tông là để chỉ hai môn phái nào là có thể suy ra thôi mà!”
Diệp Thanh im lặng, một lát sau mới hỏi nhỏ: “Quốc sư muốn nói… công tử nhà ta đi đến hai môn phái đó?”
Hàn Chấn Ly gật đầu khẳng định: “Công tử nhất định tới đó!”
Diệp Thanh từ từ đứng dậy, vòng tay: “Đa tạ Quốc sư chỉ giáo, ta sẽ đên Tiên Lăng Cung…” Nàng đang toan quay người rời đi thì Hàn Chấn Ly giật giọng: “Cô nương xin đợi một lát…!”
“Còn chuyện gì nữa, Quốc sư?” Diệp Thanh vội vã hỏi dồn. “Chuyện này…” Hàn Chấn Ly do dự nhìn nàng: “... công tử nhà cô còn có thể…”
Diệp Thanh nhìn vẻ chần chừ của lão, chợt lo lắng: “Huynh ấy có thể làm sao?”
Không ngờ giọng Hàn Chấn Ly đột nhiên thay đổi, nhạt nhẽo: “Không có gì, Hàn mỗ chỉ muốn nhắc nhở cô nương phải liên tục theo dõi những biến động trong Tu Chân giới. Bởi nếu công tử nhà cô chỉ đến một phân đà của Huyền Môn Chính Tông nào đó, trong khi cô thì lại đến tổng đàn của họ thì sẽ lỡ mất cơ hội tốt. Cô nương cần chú ý chuyện ấy!”
Diệp Thanh hơi ngẩn người, không ngờ Hàn Chấn Ly lại chu đáo như vậy, quả thực nếu thế thì đúng là phiền phức rồi! Nàng cảm động hành lễ: “Đa tạ Quốc sư, tiểu nữ xin cáo từ...!” Nàng chỉ tiếc không thể lập tức ngự lên phi kiếm, lập tức quay về Thần Kiếm Sơn Trang tìm Cầm Dĩnh hỏi tin tức, nên không chần chừ lướt ngay ra khỏi Bát quái trận.
Hàn Chấn Ly nhìn theo bóng nàng tuyệt mỹ, thở dài: “Ài...ta vốn định nói công tử nhà cô còn đến một nơi chí tà nữa, nhưng không ngờ cô lại vội vàng như vậy… Thế cũng tốt, một nơi như vậy cô quả là không nên đến!”
Diệp Thanh đương nhiên không nghe được mấy lời ấy, nàng đã hòa vào dòng người bên ngoài.
Thần Vệ Binh và Huyền Binh Vệ vẫn đang đứng gườm gườm nhìn nhau. Vừa thấy Diệp Thanh bước ra, Thất hoàng tử liền lớn tiếng nghênh hỏi từ xa: “Tiểu cô nương định đi đâu? Bổn Thân Vương sẽ đích thân đưa cô về nhà!” Gã cũng chẳng để ý đến việc Diệp Thanh có đồng ý hay không, quay lại quát đám Thần Vệ Binh tùy tùng: “Hồi phủ!”
Vừa bảo đưa Diệp Thanh về nhà, vừa hô thuộc hạ hồi phủ, ngốc đến mấy cũng hiểu dụng ý của gã. Đám Thần Vệ Binh chỉ hô lên một tiếng, chớp mắt đã vây chặt lấy Diệp Thanh.
Trên mặt Thất hoàng tử lộ rõ vẻ dâm tà, trong mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng nhưng hưng phấn, thầm nghĩ con cừu non này cuối cùng cũng rơi vào tay ta rồi!
Tưởng tiểu mỹ nhân sẽ hoảng sợ cuống cuồng, không ngờ nàng đột nhiên quay lại nhìn, dịu giọng: “Hoàng tử điện hạ, có chuyện này ta muốn nói với ngài... thực ra Quốc sư đã bí mật xem cho ngài một quẻ, thấy rằng ngài sống không quá mười năm nữa đâu! Ngay cả Hoàng vị ngài cũng vô phương với tới nên ông ấy không muốn gặp ngài! Bổn cô nương thương hại ngài nên thành tâm tặng một câu: mau về mà xây lăng mộ đi kẻo sau này phải phơi thây ngoài đồng... Hãy nhớ cho kỹ...!”
Thoạt tiên thấy Diệp Thanh bỗng trở nên dịu dàng, Thất hoàng tử nhất thời quay cuồng, chắc mẩm sắp được ôm ấp mỹ nhân, nhưng không ngờ những lời nàng nói lại khó nghe như vậy... Lặng đi một lúc gã mới sực tỉnh, tức giận quát lớn: “Người đâu, mang ả đi cho ta, bổn vương gia phải…”
Câu nói của gã mới phát ra một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, bởi tiểu mỹ nhân trước mặt đã biến mất, biến hẳn như tan trong không khí... Thất hoàng tử ngơ ngác nhìn xung quanh...
Một tên Thần Vệ Binh bỗng hô lớn: “Cẩn cáo Thất Vương, nữ nhân đó biết yêu pháp, hình như đã xuống núi rồi…”
Thất hoàng tử chồm lên, vẹt đám thuộc hạ xung quanh, nhìn xuống. Quả nhiên tiểu mỹ nhân đã ở dưới chân núi, bóng váy áo trắng dường như rất thong thả, nhưng chỉ chớp mắt đã bước đến bậc cuối cùng của đường lên tế đàn. Gã không kìm được cơn thịnh nộ, quay sang bạt tai mấy tên Thần Vệ Binh: “Một lũ ăn hại…!”
Mấy Thần Vệ Binh không hiểu tại sao mình lại bị tát, hâm hực cúi đầu, mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, thầm nghĩ Tiên tử lúc nãy nói quả không sai, Thất hoàng tử này không thể nào ngồi lên Hoàng Vị được, hơn nữa tất gặp phải họa sát thân! Xem ra mình phải tính kế khác thôi, không thì đến chết cũng không biết tại sao…
…
Lại nói về Diệp Thanh, sau khi xuống Thiên Sư Đài liền thi triển thân pháp Thu Địa Độn Hình, nháy mắt đã ra khỏi Kinh thành. Đến một nơi hoang vắng, nàng liền ngự kiếm bay thẳng tới Thần Kiếm Sơn Trang.
Mây khói mịt mù giữa từng không, sông núi điệp trùng dưới hạ, bóng hình tha thướt như tiên nữ lướt gió phác một đường nhấn ưu mỹ trên bức tranh trời đất mênh mông, khiến cả đất trời thêm rực rỡ….
Hàn Chấn Ly gật gù: “Thì ra là như vậy… tuy nhiên đoán danh tính không thuộc phạm vi của xem tướng mệnh. Nếu cô nương vẫn muốn thử đạo hạnh của Hàn mỗ thì ta cũng cố gắng xem sao… Thế này nhé, Hàn mỗ sẽ đoán cho cô nương một chữ rồi giúp cô nương gieo một quẻ liên hoàn, cô nương thấy sao?”
Diệp Thanh ngờ vực: “Quẻ liên hoàn... là như thế nào?”
Tả thủ Hàn Chấn Ly trải ra trên mặt đất một lớp cát mỏng, miệng nói: “Do chuyện cô nương muốn hỏi không liên quan đến vận mệnh bản thân cô, Hàn mỗ lại cũng chưa từng được thấy tướng mạo của công tử nhà cô nên cũng không còn cách nào khác… Cô nương phải cho ta một chút manh mối, hãy tùy ý viết một chữ lên mặt đất. Hàn mỗ sẽ gieo một quẻ trên chữ đó rồi giải đáp cho cô nương… Từ đó có thể tìm ra danh tính công tử nhà cô, cô nương thấy sao?”
Diệp Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng cầm chiếc thẻ bằng gỗ đào lên, do dự một lát rồi từ từ viết ra một chữ “Lân”.
Thực ra nàng rất muốn viết ra một chữ khác, bởi vì chữ “Lân” này rất có thể sẽ làm lộ danh tính của công tử. Nhưng trong đầu nàng bây giờ chỉ có một chữ “Lân” này thôi, sau khi dừng bút Diệp Thanh còn ngẩn ngơ đứng nhìn, dường như đang thấy hình bóng của công tử vậy.
Dù sao thì nếu chỉ dựa vào nột chữ “Lân” cũng không thể đoán ra toàn bộ danh tính được, cho nên Diệp Thanh cũng không đổi nữa.
Hàn Chấn Ly nhìn chăm chăm vào chữ “Lân” trên mặt đất, tay trái bấm độn, nhắm mắt tính toán một lát rồi lại mở trừng mắt ra, vẽ xung quanh chữ Lân rất nhiều những họa tiết kỳ quái, một lúc lâu sau mới trầm giọng: “Cô nương, cho phép ta nói thẳng! Theo suy đoán của ta thì e rằng số mệnh của công tử nhà cô rất long đong, cuối cùng sẽ đến chỗ mất mạng. Cô xem chữ Lân này có thể tách thành ba chữ Lộc, Mễ, Suyễn …” Hàn Chấn Ly lấy chiếc thẻ gỗ chỉ vào chữ “Lộc”, nói: “Hươu là động vật ăn cỏ, tính tình nhu nhược, hễ gặp khó khăn liền chạy ngay đến nơi có cỏ tươi tốt khác. Đương nhiên, tính tình quý công tử không nhất định nhu nhược, thậm chí còn là một người lương thiện và can đảm, nếu không cô nương sao có thể vì công tử mà bôn ba vạn dặm được!” Lại chỉ vào chữ “Suyễn”, nói: “Nhìn chữ Suyễn này, vốn dĩ biểu hiện cho một số mệnh bôn ba gập ghềnh, khi hợp với chữ Lộc tất ra nghĩa Đào Mệnh (chạy thoát thân). Nhưng chữ Mễ này, vị trí của nó lại vừa hay giống với chữ Suyễn, xem ra bản thân quý công tử cũng không biết tại sao mình lại phải chạy thoát thân đó… Được rồi, đây chính là vận mệnh của quý công tử, bây giờ ta có thể kết luận công tử nhất định mang họ Hoa tên Lân, không biết ta đoán có đúng không?”
Diệp Thanh giật nảy mình, lắp bắp: “Tiền bối… sao ông lại biết huynh ấy tên là Hoa Lân? Huynh… huynh ấy bây giờ không sao chứ?”
Hàn Chấn Ly cả cười: “Cô nương xin đừng lo lắng… Từ chữ mà suy thì Lân quả là một chữ không may mắn, nhưng cũng nhìn từ ngụ ý của chính chữ Lân này thì nó không phải là một vật bình thường, mà là một trong Tứ Linh nhân gian hiếm có. Thiên hạ có câu, tu đắc đạo thành chính quả, phải trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mới công đức viên mãn. Công tử nhà cô vừa hay lại tên là Hoa Lân, khi hợp âm lại nghĩa sẽ thành Hóa Lân, cho nên…”
Trong mắt Hàn Chấn Ly bỗng lóe lên tia nhìn kỳ lạ, đoạn nhấn từng chữ: “Kỳ Lân há thị phàm gian vật, phong vân giáng lâm phi thăng thì...” lão cắm chiếc thẻ gỗ đào lên mặt đất, giọng khuyên nhủ: “Công tử nhà cô nương không những gặp dữ hóa lành, khi bị cường địch vây khốn, lại càng tỏ rõ bản lĩnh Thần Long, ngững đạt được trong tương lai e rằng khó ai sánh kịp... Ta khuyên cô nương đừng vất vả tìm kiếm, chỉ cần ở nhà kiên nhẫn chờ đợi là được, bởi sẽ có một ngày người đó nhất định sẽ quay về bên cô, không ai có thể ngăn cản được, xin cô nương hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Đôi mắt long lanh của Diệp Thanh bừng lên hạnh phúc, khẽ hỏi: “Nếu… nếu tiểu nữ ở nhà chờ đợi, bao lâu bữa huynh ấy mới quay lại?”
Hàn Chấn Ly im lặng một lát, lại giơ tay tính toán, một lúc lâu sau trầm giọng: “Chuyện này… cũng không phải là quá dài, bởi vì với những Tu Chân Giả như chúng ta, tám mươi tám năm cũng không là gì cả...”
“Cái gì?” Diệp Thanh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vã: “Được rồi, bây giờ tiền bối thử xem, nếu như tiểu nữ đi tìm thì mất bao nhiêu thời gian mới gặp được công tử?”
Hàn Chấn Ly đang định bốc quẻ cho nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cô nương, đây là câu hỏi cuối cùng, chắc chắn cô muốn hỏi câu này chứ?”
“Sao cơ?” Diệp Thanh tất nhiên không phải câu hỏi này mà tới đây, bèn ngẩng mặt lên buồn bã nhìn trời, giọng chầm chậm: “Thôi bỏ đi, ngài hãy bốc giúp ta một quẻ xem bây giờ huynh ấy đang ở đâu? Ta phải làm sao mới có thể tìm được huynh ấy?”
Nhìn vẻ ai oán của Diệp Thanh, dung sắc mỹ miều thật ai cũng không thể không rung động, đôi mày cong vút và cặp môi đỏ mọng kia, cả bậc cao nhân như Hàn Chấn Ly cũng phải thoáng sững người. Hàn Chấn Ly thầm thở dài, nữ nhân dung mạo tuyệt thế này rõ ràng đã vượt qua cảnh giới Nguyên anh, tại sao lại si tình như vậy chứ? Ây dà… xem ra gã Hoa Lân nào đó khó mà cưỡng nổi mỹ sắc tiên tử rồi, e rằng phải trải qua một tình kiếp lao đao mới có thể thành chính quả...!
Hàn Chấn Ly không biết, đại đạo há lại có cõi Niết Bàn? Thăng thiên chưa phải là giai đoạn cuối cùng… y có thể đã ngộ ra Thiên đạo, cũng có thể đã nếm trải sinh lão bệnh tử của người phàm, nhưng vì chưa từng gặp Ninh Tiêm Tuyết nên vẫn cố chấp cho rằng “phi thăng” mới là chính quả.
Nhìn vẻ buốn rầu của Diệp Thanh, Hàn Chấn Ly lòng không nỡ, vội an ủi: “Cô nương... rốt cuộc cô muốn biết bây giờ Hoa Lân đang ở đâu, hay muốn biết làm cách nào để tìm được Hoa Lân?”
Lúc này Diệp Thanh mới giật mình tỉnh lại, nhìn Hàn Chấn Ly vẻ không hiểu: “Hai điều đó có gì khác nhau sao?”
Hàn Chấn Ly cười nhăn nhó: “Đương nhiên là có! Công tử nhà cô đang bị người truy sát, hiện giờ không dám lưu lại chỗ nào quá lâu. Cô nương vừa tìm đền e rằng công tử đã chuyển đi chỗ khác, rất khó theo kịp. Xem ra chuyến đi này của cô nương sẽ rất vất vả đó, để Hàn mỗ gieo một quẻ cho cô nương xem sao!”
Diệp Thanh cảm động, nhẹ gật đầu: “Đa tạ Quốc sư!”
Tay trái Hàn Chấn Ly lại bắt đầu tính toán, tay phải cầm chiếc thẻ gỗ đào vẽ đầy lên mặt đất, phải sau thời gian một bữa cơm lão mới đột nhiên hào hứngi: “Cô nương, theo phán đoán của ta, công tử nhà cô sẽ đến ba nơi nguy hểm, cô nương định đến đâu trước?”
Diệp Thanh giật mình, vui mừng: “Xin Quốc sư chỉ cho!”
Hàn Chấn Ly đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật không ngờ... Hàn mỗ vốn chỉ định bốc một quẻ cho cô nương, tình cờ lại phát hiện ra một biến cố kinh thiên động địa… Nội trong vòng ba tháng nữa, hai Huyền môn chính phái của Tu Chân Giới sẽ trải qua một kiếp nạn, hơn nữa kiếp nạn lại có liên hệ chặt chẽ với công tử nhà cô nương… Chà, do ta không có chút manh mối nào, lại thêm học thuật nông cạn nên không thể tìm ra tên hai môn phái này… Nhưng cô nương đừng lo, cô có thể đi hỏi Tiên Lăng Cung. Chỉ cần hỏi họ Huyền Môn Chính Tông là để chỉ hai môn phái nào là có thể suy ra thôi mà!”
Diệp Thanh im lặng, một lát sau mới hỏi nhỏ: “Quốc sư muốn nói… công tử nhà ta đi đến hai môn phái đó?”
Hàn Chấn Ly gật đầu khẳng định: “Công tử nhất định tới đó!”
Diệp Thanh từ từ đứng dậy, vòng tay: “Đa tạ Quốc sư chỉ giáo, ta sẽ đên Tiên Lăng Cung…” Nàng đang toan quay người rời đi thì Hàn Chấn Ly giật giọng: “Cô nương xin đợi một lát…!”
“Còn chuyện gì nữa, Quốc sư?” Diệp Thanh vội vã hỏi dồn. “Chuyện này…” Hàn Chấn Ly do dự nhìn nàng: “... công tử nhà cô còn có thể…”
Diệp Thanh nhìn vẻ chần chừ của lão, chợt lo lắng: “Huynh ấy có thể làm sao?”
Không ngờ giọng Hàn Chấn Ly đột nhiên thay đổi, nhạt nhẽo: “Không có gì, Hàn mỗ chỉ muốn nhắc nhở cô nương phải liên tục theo dõi những biến động trong Tu Chân giới. Bởi nếu công tử nhà cô chỉ đến một phân đà của Huyền Môn Chính Tông nào đó, trong khi cô thì lại đến tổng đàn của họ thì sẽ lỡ mất cơ hội tốt. Cô nương cần chú ý chuyện ấy!”
Diệp Thanh hơi ngẩn người, không ngờ Hàn Chấn Ly lại chu đáo như vậy, quả thực nếu thế thì đúng là phiền phức rồi! Nàng cảm động hành lễ: “Đa tạ Quốc sư, tiểu nữ xin cáo từ...!” Nàng chỉ tiếc không thể lập tức ngự lên phi kiếm, lập tức quay về Thần Kiếm Sơn Trang tìm Cầm Dĩnh hỏi tin tức, nên không chần chừ lướt ngay ra khỏi Bát quái trận.
Hàn Chấn Ly nhìn theo bóng nàng tuyệt mỹ, thở dài: “Ài...ta vốn định nói công tử nhà cô còn đến một nơi chí tà nữa, nhưng không ngờ cô lại vội vàng như vậy… Thế cũng tốt, một nơi như vậy cô quả là không nên đến!”
Diệp Thanh đương nhiên không nghe được mấy lời ấy, nàng đã hòa vào dòng người bên ngoài.
Thần Vệ Binh và Huyền Binh Vệ vẫn đang đứng gườm gườm nhìn nhau. Vừa thấy Diệp Thanh bước ra, Thất hoàng tử liền lớn tiếng nghênh hỏi từ xa: “Tiểu cô nương định đi đâu? Bổn Thân Vương sẽ đích thân đưa cô về nhà!” Gã cũng chẳng để ý đến việc Diệp Thanh có đồng ý hay không, quay lại quát đám Thần Vệ Binh tùy tùng: “Hồi phủ!”
Vừa bảo đưa Diệp Thanh về nhà, vừa hô thuộc hạ hồi phủ, ngốc đến mấy cũng hiểu dụng ý của gã. Đám Thần Vệ Binh chỉ hô lên một tiếng, chớp mắt đã vây chặt lấy Diệp Thanh.
Trên mặt Thất hoàng tử lộ rõ vẻ dâm tà, trong mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng nhưng hưng phấn, thầm nghĩ con cừu non này cuối cùng cũng rơi vào tay ta rồi!
Tưởng tiểu mỹ nhân sẽ hoảng sợ cuống cuồng, không ngờ nàng đột nhiên quay lại nhìn, dịu giọng: “Hoàng tử điện hạ, có chuyện này ta muốn nói với ngài... thực ra Quốc sư đã bí mật xem cho ngài một quẻ, thấy rằng ngài sống không quá mười năm nữa đâu! Ngay cả Hoàng vị ngài cũng vô phương với tới nên ông ấy không muốn gặp ngài! Bổn cô nương thương hại ngài nên thành tâm tặng một câu: mau về mà xây lăng mộ đi kẻo sau này phải phơi thây ngoài đồng... Hãy nhớ cho kỹ...!”
Thoạt tiên thấy Diệp Thanh bỗng trở nên dịu dàng, Thất hoàng tử nhất thời quay cuồng, chắc mẩm sắp được ôm ấp mỹ nhân, nhưng không ngờ những lời nàng nói lại khó nghe như vậy... Lặng đi một lúc gã mới sực tỉnh, tức giận quát lớn: “Người đâu, mang ả đi cho ta, bổn vương gia phải…”
Câu nói của gã mới phát ra một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, bởi tiểu mỹ nhân trước mặt đã biến mất, biến hẳn như tan trong không khí... Thất hoàng tử ngơ ngác nhìn xung quanh...
Một tên Thần Vệ Binh bỗng hô lớn: “Cẩn cáo Thất Vương, nữ nhân đó biết yêu pháp, hình như đã xuống núi rồi…”
Thất hoàng tử chồm lên, vẹt đám thuộc hạ xung quanh, nhìn xuống. Quả nhiên tiểu mỹ nhân đã ở dưới chân núi, bóng váy áo trắng dường như rất thong thả, nhưng chỉ chớp mắt đã bước đến bậc cuối cùng của đường lên tế đàn. Gã không kìm được cơn thịnh nộ, quay sang bạt tai mấy tên Thần Vệ Binh: “Một lũ ăn hại…!”
Mấy Thần Vệ Binh không hiểu tại sao mình lại bị tát, hâm hực cúi đầu, mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, thầm nghĩ Tiên tử lúc nãy nói quả không sai, Thất hoàng tử này không thể nào ngồi lên Hoàng Vị được, hơn nữa tất gặp phải họa sát thân! Xem ra mình phải tính kế khác thôi, không thì đến chết cũng không biết tại sao…
…
Lại nói về Diệp Thanh, sau khi xuống Thiên Sư Đài liền thi triển thân pháp Thu Địa Độn Hình, nháy mắt đã ra khỏi Kinh thành. Đến một nơi hoang vắng, nàng liền ngự kiếm bay thẳng tới Thần Kiếm Sơn Trang.
Mây khói mịt mù giữa từng không, sông núi điệp trùng dưới hạ, bóng hình tha thướt như tiên nữ lướt gió phác một đường nhấn ưu mỹ trên bức tranh trời đất mênh mông, khiến cả đất trời thêm rực rỡ….
/362
|