Lại nói về “Kinh Thần cung” và “Liệt Thiên Kiếm”, hai bảo vật này là hai vũ khí lợi hại của Tu Chân Giới thời đại Tiên Ma chiến, có khả năng làm tan vỡ không gian, tàn phá hết thảy mọi thứ trên đời.
Từng nghe sau thời Tiên Ma đại chiến, Liệt Thiên Kiếm được Thánh Thanh Viện cất giữ, để tại Huyền Băng Thiên nhằm canh chừng Ma Long. Còn Kinh Thần Cung thì về tay Kiếm Cương Tông, được bảo quản tại Tật Phong Đỉnh để uy hiếp Quần Ma. Hai binh khí kinh người này không được cất giấu tại tổng đàn cả hai phái, nghe đâu bên trong còn có chuyện gì đó...
Sau khi mất Kinh Thần Cung, tình hình Thất Đại Thánh Môn trở nên hết sức căng thẳng, ai cũng cho rằng Ma Giới ắt sẽ gây loạn nên lập tức triệu tập các cao thủ Thất môn thương thảo bàn tính. Từ Tiên Diên Tinh, phong ba bắt đầu khởi...
Loạn lạc nhanh chóng lan ra các nơi, cả Thiên Quận Tinh xa xôi cũng xảy ra chuyện giết người đoạt vật.
Ngay bấy giờ Hoa Lân còn chưa bị cuốn vào trong phong ba ấy, bởi hắn còn ở xa hàng vạn dặm bên ngoài “Đông Nguyên Thành”.
Hai ngày nay, Hoa Lân giúp đỡ Dị Liên Thành vận công trục độc. Đáng thương cho họ Dị, bởi cơ thể chịu rất nhiều hàn độc nên sức lực giảm sút nghiêm trọng, lại bị chân nguyên chí nhiệt của Hoa Lân nung đốt đến mức không còn ra hình hài. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, y đã mất hơn hai mươi cân, đầu tóc từ đen biến thành bạc trắng, ngỡ như chỉ trong một đêm đã già đi mất ba bốn mươi tuổi. Có thể thấy nhiệt hỏa của Hoa Lân cũng không phải quý giá gì!
Ngày hôm đó trời thập phần quang đãng, ánh nắng chiếu chan hòa.
Sau khi Hoa Lân “hành hạ” Dị Liên Thành xong, đi từ trong phòng bệnh ra, đang toan hít một hơi dài lấy lại sức, đột nhiên có một người từ hành lang đối diện đi thẳng đến.
Hóa ra là đệ tử Thẩm Minh Phong của Chu thần y. Chỉ nghe thấy hắn nói vẻ khích bác: “Long đại phu, sư phụ bảo ta đến trước xem bệnh tình của Dị đại hiệp. Một lúc nữa sư phụ mới đến bắt mạch cho đại hiệp, không hiểu có tiện chăng?”
Hoa Lân lười biếng ngáp dài, đoạn trả lời vẻ thờ ơ: “Bây giờ thì không tiện, đợi Dị đại hiệp hồi phục hãy nói vậy!”
Thẩm Minh Phong lập tức nghiêm sắc mặt, hạ giọng: “Theo lý mà nói, Dị đại hiệp đã vào Bách Thảo Cư thì tức là bệnh nhân của chúng ta, nhưng lần này sư phụ cho ngươi đóng cửa chữa trị nên Người rất lo lắng, hôm nay mới bảo ta đến xem sự thể thế nào!”
Hoa Lân nghe Thẩm Minh Phong đưa câu chuyện đến nghiêm trọng như vậy, đành đứng sang một bên nhường lối: “Lẽ ra trước khi chưa chữa lành bệnh cho Dị đại hiệp thì dứt khoát ta không để cho ai quấy rầy, nhưng Chu thần y bảo ngươi tới thì cứ vào bắt mạch cho đại hiệp vậy!”
Thẩm Minh Phong tự cho y thuật của mình là giỏi nên không hề khách khí, sải chân bước nhanh vào trong.
Chỉ thấy ba người Dị Minh Huệ, Cao Chính Phong và Thiếu Quân đều đang đứng trước giường, chăm chú theo dõi bệnh tình của Dị Liên Thành.
Dị Minh Huệ thấy Hoa Lân đi vào, vội vã tiến đến vẻ lo lắng: “Long đại ca, cha ta vì sao già nhanh như thế? Liệu có chuyện gì không?” Không trách được nàng, thấy phụ thân chỉ qua một đêm mà đầu thành bạc trắng, ai lại không lo lắng cho được.
Hoa Lân rõ nội tâm của nàng, dịu giọng an ủi: “Không sao đâu! Đợi đại hiệp qua khỏi thì sẽ dần dần bình phục thôi mà!”
Thẩm Minh Phong lách qua hai người đến ngồi xuống giường. Nhìn sắc mặt Dị Liên Thành, hắn tức thì chau tít mày: “Hả! Các người làm gì ông ấy rồi? Đời nào lại có cách chữa bệnh thế này?”
Thẩm Minh Phong cầm cổ tay của Dị Liên Thành chẩn mạch, chỉ thấy mạch đập rất yếu, hư hỏa cực vượng, mạch tượng quả là vô cùng phức tạp. Hắn đứng bật dậy, quở trách: “Long công tử, thế này thì công tử giết người ta mất rồi! Có phải là công tử đã cho Dị đại hiệp uống Cực dương khốc viên? Chứ không thì Dị đại hiệp sao lại tàn tạ nhanh như thế? Không ổn rồi, ta thấy đại hiệp khó mà trụ nổi nữa, nhanh bốc mấy thang hạ hỏa thanh nhiệt!”
Hoa Lân sững người, đưa tay gãi gáy: “Đây có lẽ là... ta đã bồi cho đại hiệp quá liều một chút...! Thế thì phải dùng mấy thang hạ nhiệt thì mới ổn?”
Mọi người thấy Hoa Lân trị bệnh như trò đùa, sắc mặt ai náy đều đại biến. Thẩm Minh Phong thấy Hoa Lân đã hạ mình nhận sai nên cũng không thèm đấu lý nữa, nói to: “Ta vốn đã khuyên các người cẩn thận rồi mà! Tình trạng này mà không dùng ngay thanh nhiệt, ta xem Dị đại hiệp e khó qua nổi hôm nay. Ta phải về bẩm báo với sư phụ, mời người đích thân đến chữa trị!” Dứt lời bỏ đi luôn.
Hoa Lân cũng không ngăn hắn lại, chỉ vội kê thêm mấy thang thanh nhiệt hạ hỏa. Thẩm Minh Phong hùng hổ đi ra, miệng còn lắp bắp gì đó nhưng không ai để ý nữa. Dị Minh Huệ bíu chặt tay Hoa Lân, hớt hải: “Huynh... huynh... cha ta không việc gì chứ?”
“Tiểu thư cứ yên tâm! Cha tiểu thư chỉ hôn mê mà thôi, chứ đại hiệp là người trong võ lâm, sức khỏe không tầm thường, qua chiều nay sẽ lại ổn thôi! Tiểu thư đã quên rồi ư, hôm qua đại hiệp đã mất hết sức lực nhưng đến chiều lại tỉnh táo, phải không?”
Dị Minh Huệ nghĩ lại chiều hôm qua khi ngủ dậy cha mình đúng là cười nói như thường, xem ra không có chuyện gì, lúc đó mới yên tâm, cả Cao Chính Phong cũng an ủi: “Huệ muội yên tâm đi! Ta không hiểu về y thuật nhưng xem chiều qua sư phụ rất tỉnh táo vui vẻ, ta nghĩ cách chữa của Long thiếu hiệp không có vấn đề gì đâu!”
Dị Minh Huệ cúi đầu nhìn phụ thân nằm thiêm thiếp trên giường, bĩu môi: “Ai mà biết được?”
Đang trong lúc nàng bất an, Dị Liên Thành chợt mở mắt, trở mình toan ngồi dậy. Dị Minh Huệ hoảng hốt bổ đến: “Cha! Cha cứ nằm đi, đừng cử động nhiều!”
Chỉ nghe thấy giọng yếu ớt của Dị Liên Thành: “Ta… Ta muốn ra…tắm nắng, nhanh đỡ ta dậy!”
Hoa Lân lúc này mới hít sâu một hơi, chỉnh sắc rồi sai phái bọn Dị Minh Huệ: “Cao đại ca, huynh mang cao liên tử đến cho đại hiệp ăn. Thiếu Quân bê ghế đặt ở giữa sân cho đại hiệp tắm nắng. Minh Huệ tiểu thư chuẩn bị dìu đại hiệp ra, hà hà...”
Phụ tử Trang Nguyên Bộc ở bên cạnh cũng chạy tới góp vui: “Nhìn sắc mặt của Dị lão đệ không tồi, lần này thì ta yên tâm rồi!”
Dị Liên Thành nhìn Trang Nguyên Bộc gật đầu, nhưng không đủ sức trả lời. Mấy người chung tay khiêng Dị Liên Thành ra ngoài tắm nắng, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ.
Chớ thấy Dị Liên Thành không còn sức lực mà coi thường, nên biết cách chữa bệnh của Hoa Lân không phải chủ vào thuốc mà là dùng chân nguyên trục độc. Phương pháp này hết sức khó áp dụng, nhưng lại khiến người bệnh phục hồi nhanh chóng, bởi vậy Dị Liên Thành chỉ cần sau vài khắc thì đã có thể xuống giường đi lại.
Thẩm Minh Phong không hiểu được phương pháp chữa trị này nên hết sức coi thường, hùng hổ đi nhanh vào đại sảnh toan bẩm báo với sư phụ Chu thần y. Vừa bước qua của lớn hắn nhận ra bên trong lại có thêm một người, một nam nhân trung tuổi, lưng đeo trường kiếm.
Chu thần y vẫn đang chăm chú sắc thuốc, vừa quan sát vừa ra lệnh cho dược đồng thêm củi thêm lửa...
Nam nhân trung tuổi cất tiếng: “Sư phụ, sư môn gặp khó, lẽ nào chúng ta thật sự làm ngơ không không hỏi gì?”
Thẩm Minh Phong nhận ra đại sư huynh, định bụng tiến lên để thi lễ, nhưng nghe hai chữ “sư môn” liền khựng lại, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Lẽ nào bên trên Bách Thảo Cư lại còn có “sư môn” nào đó?
Chu Thần y lại như không nghe thấy lời nam nhân, ngoái đầu nhìn về phía Thẩm Minh Phong, hỏi: “Con về rồi à? Bệnh tình của Dị đại hiệp thế nào?”
Thẩm Minh Phong nhìn sư phụ rồi lại nhìn đại sư huynh, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đang toan bẩm báo tình hình Dị Liên Thành thì hắn lại nghe tiếng đại sư huynh cầu cứu: “Sư phụ, Kinh Thần Cung của sư môn đã bị Ma giáo cướp đi, cả Tập Phong Điện đều đang hoang mang. Đồ đệ vừa từ Tây Vực về liền không quản mệt mỏi tới yết kiến, chờ sư phụ cho ý kiến.”
Chu Thần y nghe Kinh Thần Cung bị cướp liền giật nẩy mình, sắc mặt đang thờ ơ lập tức đại biến.
Tuy lão đã không còn là người Kiếm Cương Tông, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của sư môn. Kẻ khác cướp mất Trấn phái chi bảo, chẳng lẽ giờ lại khoanh tay đứng nhìn?
Chu thần y vô cùng âu lo nhưng lại nhanh chóng vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn lửa sắc thuốc.
Thẩm Minh Phong cố nén, mãi không nhịn được mới bật ra câu hỏi: “Đại… đại sư huynh, Kinh Thần Cung hình như là báu vật của Kiếm Cương Tông mà? Lẽ nào chúng ta cũng là đệ tử của Kiếm Cương Tông?
Đại sư huynh đang định trả lời, Chu thần y đột nhiên quát lớn: “Minh Phong câm miệng! Chúng ta không phải là người của Kiếm Cương Tông, đừng có đoán mò! Dị Liên Thành thế nào rồi? Đưa ta đi xem!”
Đoạn lão quay sang dược đồng: “Phải thật chú ý giữ lửa cho đều, ta đi thăm bệnh nhân!”
Dược đồng nhanh nhảu ứng tiếng. Thẩm Minh Phong cố nén hiếu kỳ, bẩm báo bệnh tình của Dị Liên Thành lên. Chu thần y nghe xong hừ nhạt, phất áo đứng dậy đi về phía hậu viện. Thẩm Minh Phong theo sau, được mấy bước lại ngoái đầu nhìn...
Chỉ thấy đại sư huynh cười khổ, lẽo đẽo đi sau không dám nói một lời nào nữa.
Ba người đã đến hậu viện…
Dưới giàn nho, Dị Liên Thành đang nửa nằm nửa ngồi phơi nắng, sáu người Hoa Lân vây xung quanh, bảy người vừa nói vừa cười dường như đã quên hết bệnh tình.
Chu thần y kinh ngạc, quay lại nhìn Thẩm Minh Phong rồi bước thêm hai bước, quan sát kỹ sắc mặt Dị Liên Thành. Chỉ thấy râu tóc y đã bạc trắng, thân hình tong teo, trông đã già đi đến ba chục tuổi. Lúc đó Chu thần y chợt hiểu ra, trong lòng nghĩ cũng khó trách ba nay tên đồ đệ nói Dị Liên Thành khó lòng mà qua khỏi...
Hoa Lân và Trang Nguyên Bộc nhìn thấy Chu thần y đến, vội hành lễ: “Bái kiến Chu tiền bối!”
Hoa Lân nhãn quan sắc sảo, chú ý ngay nam nhân trung tuổi đeo trường kiếm đi phía sau. Hắnnhận ra kiếm khách này dường như đã đạt đến Nguyên qnh kỳ rồi, chỉ sợ tu luyện còn trên cả Dị Liên Thành và Trang Nguyên Bộc.
Quả nhiên, Trang Nguyên Bộc vừa nhìn thấy nam nhân đó thì lập tức vòng tay: “Lạc Gia Phong đại hiệp đã về, Trang mỗ thật vô cùng vui mừng!”
Thì ra ba đồ đệ đầu tiên của Chu Thần y đều là những người nổi tiếng. Đại đồ đệ Lạc Gia Phong, tinh thông kiếm đạo, hai mươi năm trước đã lừng danh võ lâm. Nhị đồ đệ Mộ Phi, chuyên tu luyện thuật kỳ môn diệt yêu, được gọi là Phi Vân thuật sĩ. Tam đồ đệ cũng là một đại phu cao tay tên là Bạc Nhược Văn, y thuật không kém thầy bao nhiêu. Còn như Thẩm Minh Phong trước đây chỉ là một dược đồng theo hầu, vừa được cho phép bái thầy nhập môn.
Lạc Gia Phong và Trang Nguyên Bộc trước đây đã từng gặp nhau, vội vàng đáp lễ: “Thì ra Thiết đởm thần y cũng ở đây, thật thất lễ, thất lễ!”
Mấy người đang khách sáo với nhau, Chu thần y đã bắt đầu bắt mạch cho Dị Liên Thành. Hoa Lân một mặt lưu ý hành động của Chu Thần y, một mặt lắng tai nghe câu chuyện giữa Trang Nguyên Bộc và Lạc Gia Phong. Lúc đó mới biết Lạc Gia Phong vẫn là đệ tử của Chu thần y, điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Thầy trò này thật kỳ quái, đã luyện đến cảnh giới Nguyên anh sơ kết rồi mà vẫn phân cao thấp, thật là thú vị!
Hắn không biết những chuyện như thế rất hay gặp ở Tu Chân Giới. Ví như chính bản thân Hoa Lân, thực lực bây giờ so với sư tôn Kiều Truy Phong e rằng còn lợi hại hơn nhiều...
Khi Hoa Lân đang suy nghĩ lan man thì Thẩm Minh Phong lên giọng trách móc: “Long công tử, ta đã bảo không được dùng thuốc linh tinh rồi, sao ngươi không nghe? Nhìn đi, đến sư phụ ta cũng phải nghĩ ngợi rồi kìa!”
“Thật thế à?” Hoa Lân nhìn về phía Chu thần y, chỉ thấy lão nắm chặt cổ tay trái của Dị Liên Thành, hai mày cau tít vẻ suy tư, bèn hỏi: “Chu tiền bối, tiền bối xem có cần phải kê cho Dị đại hiệp một thang thanh nhiệt giải độc không?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi chú ý đều hướng vào Chu thần y. Thẩm Minh Phong lại quát lớn: “Giờ ngươi mới nghĩ đến chuyện đó à, có biết muộn rồi không?”
Chu thần y đột nhiên xua tay: “Minh Phong không được vô lễ, phương pháp của Long thiếu hiệp có hiệu quả đấy!”
“Vậy sao sư phụ?” Thẩm Minh Phong ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.
Chu Thần y chầm chậm đứng lên, nhìn Hoa Lân lắc đầu: “Theo ta thấy, thiếu hiệp cũng không cần phải kê đơn thanh nhiệt cho Dị đại hiệp nữa. Ta chỉ lạ là hàn độc trong người đại hiệp vì sao lại giảm đến tám phần như vậy? Phải chăng thiếu hiệp cho ông ấy uống loại kỳ dược nào?”
Hoa Lân nhún vai: “Tiểu bối nói rồi, bệnh của Dị đại hiệp không nhất thiết phải dùng thuốc. Hàn độc trong người đại hiệp chưa phải đã giải trừ hoàn toàn, khả năng phải bốn lần trị liệu nữa mới xong. Vấn là hiện nay cơ thể của đại hiệp rất yếu, không biết có thể chịu được bằng ấy lần vận công trục độc nữa không, nhưng nếu kéo dài thời gian thì e rằng tình hình ngày càng phức tạp. Tiền bối xem có cần kê đơn giải nhiệt trợ giúp, hay là tiểu bối cứ thế tiếp tục?”
Phương pháp chữa bệnh của Hoa Lân rõ ràng là khác người, khiến cả Chu thần y cũng phải lắc đầu:
“Độc tính của Ma phí tán rất mạnh, chỉ được dùng một lần rồi thôi. Nếu dùng hai lần, e ông ta sẽ không chịu nổi. Nên nhớ sau khi dùng Ma phí tán thì phải mất ba ngày mới hồi phục... hmm, nếu ngươi có việc gấp thì... xem có thể nhờ ai đi hộ không?”
Tâm tình của Hoa Lân lúc này, chúng nhân không ai có thể hiểu được.
Trước hết, hắn cần đi đến Long Thần Tinh để cứu Trữ Tiêm Tuyết, sau đó còn phải đến Phiêu Diểu Hà tìm Thượng Quan Linh. Chuyến đi Long Thần Tinh này không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian, trong khi chuyện tìm Thượng Quan Linh cũng không thể trì hoãn, vì thế mà Hoa Lân lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Lại nữa, Cầm Quán Vận ở Tiên Lăng Cung còn nhờ hắn đem một bức thư tới Lôi Thiên Vực, nam nhi đại trượng phu một lời hứa giá ngàn vàng. Giờ thì Hoa Lân đã bận bịu đến mức không thể gỡ nổi rồi.
Hoa Lân ngập ngừng: “Việc này... tiểu bối có việc phải đến Kiếm Cương Tông, không thể nhờ ai thay được.”
Chu thần y ngạc nhiên: “Ồ!”
Lạc Gia Phong sau lưng Chu thần y há miệng ngạc nhiên: “Huynh đi Kiếm Cương tông có việc quan trọng gì bậy?”
Hoa Lân nhìn phản ứng có phần thái quá của hai người, không khỏi chột dạ: “Thế là thế nào? Ta đi Kiếm Cương Tông thì sao?”
Thần y trầm ngâm, Lạc Gia Phong do dự hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Lẽ nào huynh không biết, Kiếm Cương Tông vừa xẩy ra biến cố?”
Hoa Lân ngạc nhiên: “Kiếm Cương tông xẩy ra biến cố?”
Lòng hắn nghĩ thầm, biến cố nào thì cũng liên quan gì đến ta? Nhìn thái độ các người, chừng như định đổ lên đầu ta chắc?
Lạc Gia Phong cau mặt khổ sở: “Báu vật trấn phái của Kiếm Cương Tông chúng ta, Kinh Thần Cung đã bị cướp mất. Huynh đi đến đó bây giờ e rằng có điều bất tiện.”
Hoa Lân nghĩ ngợi một lát, trả lời: “Ta chỉ mượn Truyền Tống Trận của Kiếm Cương Tông thôi, như thế thì có vấn đề gì? Còn chuyện Kinh Thần Cung thì liên quan gì đến ta? Mà, Kinh Thần Cung bị cướp mất thật ư?”
Lạc Gia Phong kinh ngạc: “Xem ra huynh cũng biết rõ chuyện Kinh Thần Cung?”
Hoa Lân lắc đầu: “Thật xin lỗi, tại hạ chỉ cảm thấy cái tên này nghe quen quen nên có phần kinh ngạc. Phải rồi, suy cho cùng thì ai lại to gan đến như thế? Dám gây sự với cả Kiếm Cương Tông?”
Lạc Gia Phong “hừm” một tiếng: “Có lẽ là Ám Ảnh Chi Môn! Bọn chúng hẳn có âm mưu từ trước rồi. Nghe nói chúng có thể tàng hình, âm thầm luồn vào tận nơi ăn trộm. Huynh biết những chuyện đại loại như thế phải không?”
“Ám Ảnh chi môn...”
Hoa Lân lẩm bẩm trong mồm, bỗng dưng vỗ đùi đánh đét: “Ây dà, ta hiểu rồi!”
Lạc Gia Phong giật mình hỏi dồn: “Huynh hiểu cái gì? Có phải là Ma Giới rắp tâm khuynh đảo giang hồ?”
Tất thảy mọi người trong Thất đại phái đều đoán, Ám Ảnh Môn trộm đi Kinh Thần Cung là nhằm đánh thông Ma Giới chi đạo, nhưng ý của Hoa Lân lại hoàn toàn khác.
Nhờ cơ duyên may mắn, hắn biết Kinh Thần Cung còn có một công dụng khác là có thể giải trừ cấm chế của bia Phong Thần, đưa Trữ Tiêm Tuyết ra. Tất cả những điều này đều là do Ninh Tiêm Tuyết nói cho hắn biết.
Kinh Thần Cung hiện giờ đã bị Ám Ảnh Môn trộm đi, tuy không chắn chắn là để cứu Trữ Tiêm Tuyết nhưng cũng không nên loại bỏ khả năng này.
Nếu Trữ Tiêm Tuyết thực sự được Ám Ảnh Môn cứu ra, thế thì nàng sẽ đáp ứng một điều kiện của Ma Giới, thậm chỉ là gia nhập vào Ám Ảnh Môn, điều này thì khó lòng tưởng tượng nổi...
Tâm trí Hoa Lân hiện ra nụ cười tươi như hoa của Trữ Tiêm Tuyết, những lời nàng nói với hắn: “Chỉ cần huynh cứu được ta ra, ta sẽ chiều huynh một ngày một đêm, cho dù huynh muốn ta làm gì thì ta cũng làm cho được!”
Nhớ lại câu nói đó, lòng Hoa Lân chợt rạo rực, sức cuốn hút của mỹ nhân đúng là khó có gì ngăn nổi. Không hiểu Ám Ảnh Chi Môn đã có cam kết gì với nàng chưa? Toàn thân Hoa Lân giật bắn lên khi nghĩ đến một chuyện nữa, đó là Truyền tống trận của Hắc Mang Tinh đã bị người ta chuyển đi, mà “Thực Cốt Long” lại đang ở trong đó. Không hiểu có phải Ám Ảnh Chi Môn có ý định thu hết Thực Cốt Huyết không?
Những thông tin dần dần hợp lại khiến Hoa Lân hiểu rõ hơn sự việc, bởi vậy khi vỗ đùi thì sắc mặt hắn đã đại biến.
Cuối cùng hắn đã quyết định lập tức khởi hành, không thể để Trữ Tiêm Tuyết có quan hệ gì với Ám Ảnh Chi Môn...
Từng nghe sau thời Tiên Ma đại chiến, Liệt Thiên Kiếm được Thánh Thanh Viện cất giữ, để tại Huyền Băng Thiên nhằm canh chừng Ma Long. Còn Kinh Thần Cung thì về tay Kiếm Cương Tông, được bảo quản tại Tật Phong Đỉnh để uy hiếp Quần Ma. Hai binh khí kinh người này không được cất giấu tại tổng đàn cả hai phái, nghe đâu bên trong còn có chuyện gì đó...
Sau khi mất Kinh Thần Cung, tình hình Thất Đại Thánh Môn trở nên hết sức căng thẳng, ai cũng cho rằng Ma Giới ắt sẽ gây loạn nên lập tức triệu tập các cao thủ Thất môn thương thảo bàn tính. Từ Tiên Diên Tinh, phong ba bắt đầu khởi...
Loạn lạc nhanh chóng lan ra các nơi, cả Thiên Quận Tinh xa xôi cũng xảy ra chuyện giết người đoạt vật.
Ngay bấy giờ Hoa Lân còn chưa bị cuốn vào trong phong ba ấy, bởi hắn còn ở xa hàng vạn dặm bên ngoài “Đông Nguyên Thành”.
Hai ngày nay, Hoa Lân giúp đỡ Dị Liên Thành vận công trục độc. Đáng thương cho họ Dị, bởi cơ thể chịu rất nhiều hàn độc nên sức lực giảm sút nghiêm trọng, lại bị chân nguyên chí nhiệt của Hoa Lân nung đốt đến mức không còn ra hình hài. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, y đã mất hơn hai mươi cân, đầu tóc từ đen biến thành bạc trắng, ngỡ như chỉ trong một đêm đã già đi mất ba bốn mươi tuổi. Có thể thấy nhiệt hỏa của Hoa Lân cũng không phải quý giá gì!
Ngày hôm đó trời thập phần quang đãng, ánh nắng chiếu chan hòa.
Sau khi Hoa Lân “hành hạ” Dị Liên Thành xong, đi từ trong phòng bệnh ra, đang toan hít một hơi dài lấy lại sức, đột nhiên có một người từ hành lang đối diện đi thẳng đến.
Hóa ra là đệ tử Thẩm Minh Phong của Chu thần y. Chỉ nghe thấy hắn nói vẻ khích bác: “Long đại phu, sư phụ bảo ta đến trước xem bệnh tình của Dị đại hiệp. Một lúc nữa sư phụ mới đến bắt mạch cho đại hiệp, không hiểu có tiện chăng?”
Hoa Lân lười biếng ngáp dài, đoạn trả lời vẻ thờ ơ: “Bây giờ thì không tiện, đợi Dị đại hiệp hồi phục hãy nói vậy!”
Thẩm Minh Phong lập tức nghiêm sắc mặt, hạ giọng: “Theo lý mà nói, Dị đại hiệp đã vào Bách Thảo Cư thì tức là bệnh nhân của chúng ta, nhưng lần này sư phụ cho ngươi đóng cửa chữa trị nên Người rất lo lắng, hôm nay mới bảo ta đến xem sự thể thế nào!”
Hoa Lân nghe Thẩm Minh Phong đưa câu chuyện đến nghiêm trọng như vậy, đành đứng sang một bên nhường lối: “Lẽ ra trước khi chưa chữa lành bệnh cho Dị đại hiệp thì dứt khoát ta không để cho ai quấy rầy, nhưng Chu thần y bảo ngươi tới thì cứ vào bắt mạch cho đại hiệp vậy!”
Thẩm Minh Phong tự cho y thuật của mình là giỏi nên không hề khách khí, sải chân bước nhanh vào trong.
Chỉ thấy ba người Dị Minh Huệ, Cao Chính Phong và Thiếu Quân đều đang đứng trước giường, chăm chú theo dõi bệnh tình của Dị Liên Thành.
Dị Minh Huệ thấy Hoa Lân đi vào, vội vã tiến đến vẻ lo lắng: “Long đại ca, cha ta vì sao già nhanh như thế? Liệu có chuyện gì không?” Không trách được nàng, thấy phụ thân chỉ qua một đêm mà đầu thành bạc trắng, ai lại không lo lắng cho được.
Hoa Lân rõ nội tâm của nàng, dịu giọng an ủi: “Không sao đâu! Đợi đại hiệp qua khỏi thì sẽ dần dần bình phục thôi mà!”
Thẩm Minh Phong lách qua hai người đến ngồi xuống giường. Nhìn sắc mặt Dị Liên Thành, hắn tức thì chau tít mày: “Hả! Các người làm gì ông ấy rồi? Đời nào lại có cách chữa bệnh thế này?”
Thẩm Minh Phong cầm cổ tay của Dị Liên Thành chẩn mạch, chỉ thấy mạch đập rất yếu, hư hỏa cực vượng, mạch tượng quả là vô cùng phức tạp. Hắn đứng bật dậy, quở trách: “Long công tử, thế này thì công tử giết người ta mất rồi! Có phải là công tử đã cho Dị đại hiệp uống Cực dương khốc viên? Chứ không thì Dị đại hiệp sao lại tàn tạ nhanh như thế? Không ổn rồi, ta thấy đại hiệp khó mà trụ nổi nữa, nhanh bốc mấy thang hạ hỏa thanh nhiệt!”
Hoa Lân sững người, đưa tay gãi gáy: “Đây có lẽ là... ta đã bồi cho đại hiệp quá liều một chút...! Thế thì phải dùng mấy thang hạ nhiệt thì mới ổn?”
Mọi người thấy Hoa Lân trị bệnh như trò đùa, sắc mặt ai náy đều đại biến. Thẩm Minh Phong thấy Hoa Lân đã hạ mình nhận sai nên cũng không thèm đấu lý nữa, nói to: “Ta vốn đã khuyên các người cẩn thận rồi mà! Tình trạng này mà không dùng ngay thanh nhiệt, ta xem Dị đại hiệp e khó qua nổi hôm nay. Ta phải về bẩm báo với sư phụ, mời người đích thân đến chữa trị!” Dứt lời bỏ đi luôn.
Hoa Lân cũng không ngăn hắn lại, chỉ vội kê thêm mấy thang thanh nhiệt hạ hỏa. Thẩm Minh Phong hùng hổ đi ra, miệng còn lắp bắp gì đó nhưng không ai để ý nữa. Dị Minh Huệ bíu chặt tay Hoa Lân, hớt hải: “Huynh... huynh... cha ta không việc gì chứ?”
“Tiểu thư cứ yên tâm! Cha tiểu thư chỉ hôn mê mà thôi, chứ đại hiệp là người trong võ lâm, sức khỏe không tầm thường, qua chiều nay sẽ lại ổn thôi! Tiểu thư đã quên rồi ư, hôm qua đại hiệp đã mất hết sức lực nhưng đến chiều lại tỉnh táo, phải không?”
Dị Minh Huệ nghĩ lại chiều hôm qua khi ngủ dậy cha mình đúng là cười nói như thường, xem ra không có chuyện gì, lúc đó mới yên tâm, cả Cao Chính Phong cũng an ủi: “Huệ muội yên tâm đi! Ta không hiểu về y thuật nhưng xem chiều qua sư phụ rất tỉnh táo vui vẻ, ta nghĩ cách chữa của Long thiếu hiệp không có vấn đề gì đâu!”
Dị Minh Huệ cúi đầu nhìn phụ thân nằm thiêm thiếp trên giường, bĩu môi: “Ai mà biết được?”
Đang trong lúc nàng bất an, Dị Liên Thành chợt mở mắt, trở mình toan ngồi dậy. Dị Minh Huệ hoảng hốt bổ đến: “Cha! Cha cứ nằm đi, đừng cử động nhiều!”
Chỉ nghe thấy giọng yếu ớt của Dị Liên Thành: “Ta… Ta muốn ra…tắm nắng, nhanh đỡ ta dậy!”
Hoa Lân lúc này mới hít sâu một hơi, chỉnh sắc rồi sai phái bọn Dị Minh Huệ: “Cao đại ca, huynh mang cao liên tử đến cho đại hiệp ăn. Thiếu Quân bê ghế đặt ở giữa sân cho đại hiệp tắm nắng. Minh Huệ tiểu thư chuẩn bị dìu đại hiệp ra, hà hà...”
Phụ tử Trang Nguyên Bộc ở bên cạnh cũng chạy tới góp vui: “Nhìn sắc mặt của Dị lão đệ không tồi, lần này thì ta yên tâm rồi!”
Dị Liên Thành nhìn Trang Nguyên Bộc gật đầu, nhưng không đủ sức trả lời. Mấy người chung tay khiêng Dị Liên Thành ra ngoài tắm nắng, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ.
Chớ thấy Dị Liên Thành không còn sức lực mà coi thường, nên biết cách chữa bệnh của Hoa Lân không phải chủ vào thuốc mà là dùng chân nguyên trục độc. Phương pháp này hết sức khó áp dụng, nhưng lại khiến người bệnh phục hồi nhanh chóng, bởi vậy Dị Liên Thành chỉ cần sau vài khắc thì đã có thể xuống giường đi lại.
Thẩm Minh Phong không hiểu được phương pháp chữa trị này nên hết sức coi thường, hùng hổ đi nhanh vào đại sảnh toan bẩm báo với sư phụ Chu thần y. Vừa bước qua của lớn hắn nhận ra bên trong lại có thêm một người, một nam nhân trung tuổi, lưng đeo trường kiếm.
Chu thần y vẫn đang chăm chú sắc thuốc, vừa quan sát vừa ra lệnh cho dược đồng thêm củi thêm lửa...
Nam nhân trung tuổi cất tiếng: “Sư phụ, sư môn gặp khó, lẽ nào chúng ta thật sự làm ngơ không không hỏi gì?”
Thẩm Minh Phong nhận ra đại sư huynh, định bụng tiến lên để thi lễ, nhưng nghe hai chữ “sư môn” liền khựng lại, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Lẽ nào bên trên Bách Thảo Cư lại còn có “sư môn” nào đó?
Chu Thần y lại như không nghe thấy lời nam nhân, ngoái đầu nhìn về phía Thẩm Minh Phong, hỏi: “Con về rồi à? Bệnh tình của Dị đại hiệp thế nào?”
Thẩm Minh Phong nhìn sư phụ rồi lại nhìn đại sư huynh, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đang toan bẩm báo tình hình Dị Liên Thành thì hắn lại nghe tiếng đại sư huynh cầu cứu: “Sư phụ, Kinh Thần Cung của sư môn đã bị Ma giáo cướp đi, cả Tập Phong Điện đều đang hoang mang. Đồ đệ vừa từ Tây Vực về liền không quản mệt mỏi tới yết kiến, chờ sư phụ cho ý kiến.”
Chu Thần y nghe Kinh Thần Cung bị cướp liền giật nẩy mình, sắc mặt đang thờ ơ lập tức đại biến.
Tuy lão đã không còn là người Kiếm Cương Tông, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của sư môn. Kẻ khác cướp mất Trấn phái chi bảo, chẳng lẽ giờ lại khoanh tay đứng nhìn?
Chu thần y vô cùng âu lo nhưng lại nhanh chóng vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn lửa sắc thuốc.
Thẩm Minh Phong cố nén, mãi không nhịn được mới bật ra câu hỏi: “Đại… đại sư huynh, Kinh Thần Cung hình như là báu vật của Kiếm Cương Tông mà? Lẽ nào chúng ta cũng là đệ tử của Kiếm Cương Tông?
Đại sư huynh đang định trả lời, Chu thần y đột nhiên quát lớn: “Minh Phong câm miệng! Chúng ta không phải là người của Kiếm Cương Tông, đừng có đoán mò! Dị Liên Thành thế nào rồi? Đưa ta đi xem!”
Đoạn lão quay sang dược đồng: “Phải thật chú ý giữ lửa cho đều, ta đi thăm bệnh nhân!”
Dược đồng nhanh nhảu ứng tiếng. Thẩm Minh Phong cố nén hiếu kỳ, bẩm báo bệnh tình của Dị Liên Thành lên. Chu thần y nghe xong hừ nhạt, phất áo đứng dậy đi về phía hậu viện. Thẩm Minh Phong theo sau, được mấy bước lại ngoái đầu nhìn...
Chỉ thấy đại sư huynh cười khổ, lẽo đẽo đi sau không dám nói một lời nào nữa.
Ba người đã đến hậu viện…
Dưới giàn nho, Dị Liên Thành đang nửa nằm nửa ngồi phơi nắng, sáu người Hoa Lân vây xung quanh, bảy người vừa nói vừa cười dường như đã quên hết bệnh tình.
Chu thần y kinh ngạc, quay lại nhìn Thẩm Minh Phong rồi bước thêm hai bước, quan sát kỹ sắc mặt Dị Liên Thành. Chỉ thấy râu tóc y đã bạc trắng, thân hình tong teo, trông đã già đi đến ba chục tuổi. Lúc đó Chu thần y chợt hiểu ra, trong lòng nghĩ cũng khó trách ba nay tên đồ đệ nói Dị Liên Thành khó lòng mà qua khỏi...
Hoa Lân và Trang Nguyên Bộc nhìn thấy Chu thần y đến, vội hành lễ: “Bái kiến Chu tiền bối!”
Hoa Lân nhãn quan sắc sảo, chú ý ngay nam nhân trung tuổi đeo trường kiếm đi phía sau. Hắnnhận ra kiếm khách này dường như đã đạt đến Nguyên qnh kỳ rồi, chỉ sợ tu luyện còn trên cả Dị Liên Thành và Trang Nguyên Bộc.
Quả nhiên, Trang Nguyên Bộc vừa nhìn thấy nam nhân đó thì lập tức vòng tay: “Lạc Gia Phong đại hiệp đã về, Trang mỗ thật vô cùng vui mừng!”
Thì ra ba đồ đệ đầu tiên của Chu Thần y đều là những người nổi tiếng. Đại đồ đệ Lạc Gia Phong, tinh thông kiếm đạo, hai mươi năm trước đã lừng danh võ lâm. Nhị đồ đệ Mộ Phi, chuyên tu luyện thuật kỳ môn diệt yêu, được gọi là Phi Vân thuật sĩ. Tam đồ đệ cũng là một đại phu cao tay tên là Bạc Nhược Văn, y thuật không kém thầy bao nhiêu. Còn như Thẩm Minh Phong trước đây chỉ là một dược đồng theo hầu, vừa được cho phép bái thầy nhập môn.
Lạc Gia Phong và Trang Nguyên Bộc trước đây đã từng gặp nhau, vội vàng đáp lễ: “Thì ra Thiết đởm thần y cũng ở đây, thật thất lễ, thất lễ!”
Mấy người đang khách sáo với nhau, Chu thần y đã bắt đầu bắt mạch cho Dị Liên Thành. Hoa Lân một mặt lưu ý hành động của Chu Thần y, một mặt lắng tai nghe câu chuyện giữa Trang Nguyên Bộc và Lạc Gia Phong. Lúc đó mới biết Lạc Gia Phong vẫn là đệ tử của Chu thần y, điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Thầy trò này thật kỳ quái, đã luyện đến cảnh giới Nguyên anh sơ kết rồi mà vẫn phân cao thấp, thật là thú vị!
Hắn không biết những chuyện như thế rất hay gặp ở Tu Chân Giới. Ví như chính bản thân Hoa Lân, thực lực bây giờ so với sư tôn Kiều Truy Phong e rằng còn lợi hại hơn nhiều...
Khi Hoa Lân đang suy nghĩ lan man thì Thẩm Minh Phong lên giọng trách móc: “Long công tử, ta đã bảo không được dùng thuốc linh tinh rồi, sao ngươi không nghe? Nhìn đi, đến sư phụ ta cũng phải nghĩ ngợi rồi kìa!”
“Thật thế à?” Hoa Lân nhìn về phía Chu thần y, chỉ thấy lão nắm chặt cổ tay trái của Dị Liên Thành, hai mày cau tít vẻ suy tư, bèn hỏi: “Chu tiền bối, tiền bối xem có cần phải kê cho Dị đại hiệp một thang thanh nhiệt giải độc không?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi chú ý đều hướng vào Chu thần y. Thẩm Minh Phong lại quát lớn: “Giờ ngươi mới nghĩ đến chuyện đó à, có biết muộn rồi không?”
Chu thần y đột nhiên xua tay: “Minh Phong không được vô lễ, phương pháp của Long thiếu hiệp có hiệu quả đấy!”
“Vậy sao sư phụ?” Thẩm Minh Phong ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.
Chu Thần y chầm chậm đứng lên, nhìn Hoa Lân lắc đầu: “Theo ta thấy, thiếu hiệp cũng không cần phải kê đơn thanh nhiệt cho Dị đại hiệp nữa. Ta chỉ lạ là hàn độc trong người đại hiệp vì sao lại giảm đến tám phần như vậy? Phải chăng thiếu hiệp cho ông ấy uống loại kỳ dược nào?”
Hoa Lân nhún vai: “Tiểu bối nói rồi, bệnh của Dị đại hiệp không nhất thiết phải dùng thuốc. Hàn độc trong người đại hiệp chưa phải đã giải trừ hoàn toàn, khả năng phải bốn lần trị liệu nữa mới xong. Vấn là hiện nay cơ thể của đại hiệp rất yếu, không biết có thể chịu được bằng ấy lần vận công trục độc nữa không, nhưng nếu kéo dài thời gian thì e rằng tình hình ngày càng phức tạp. Tiền bối xem có cần kê đơn giải nhiệt trợ giúp, hay là tiểu bối cứ thế tiếp tục?”
Phương pháp chữa bệnh của Hoa Lân rõ ràng là khác người, khiến cả Chu thần y cũng phải lắc đầu:
“Độc tính của Ma phí tán rất mạnh, chỉ được dùng một lần rồi thôi. Nếu dùng hai lần, e ông ta sẽ không chịu nổi. Nên nhớ sau khi dùng Ma phí tán thì phải mất ba ngày mới hồi phục... hmm, nếu ngươi có việc gấp thì... xem có thể nhờ ai đi hộ không?”
Tâm tình của Hoa Lân lúc này, chúng nhân không ai có thể hiểu được.
Trước hết, hắn cần đi đến Long Thần Tinh để cứu Trữ Tiêm Tuyết, sau đó còn phải đến Phiêu Diểu Hà tìm Thượng Quan Linh. Chuyến đi Long Thần Tinh này không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian, trong khi chuyện tìm Thượng Quan Linh cũng không thể trì hoãn, vì thế mà Hoa Lân lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Lại nữa, Cầm Quán Vận ở Tiên Lăng Cung còn nhờ hắn đem một bức thư tới Lôi Thiên Vực, nam nhi đại trượng phu một lời hứa giá ngàn vàng. Giờ thì Hoa Lân đã bận bịu đến mức không thể gỡ nổi rồi.
Hoa Lân ngập ngừng: “Việc này... tiểu bối có việc phải đến Kiếm Cương Tông, không thể nhờ ai thay được.”
Chu thần y ngạc nhiên: “Ồ!”
Lạc Gia Phong sau lưng Chu thần y há miệng ngạc nhiên: “Huynh đi Kiếm Cương tông có việc quan trọng gì bậy?”
Hoa Lân nhìn phản ứng có phần thái quá của hai người, không khỏi chột dạ: “Thế là thế nào? Ta đi Kiếm Cương Tông thì sao?”
Thần y trầm ngâm, Lạc Gia Phong do dự hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Lẽ nào huynh không biết, Kiếm Cương Tông vừa xẩy ra biến cố?”
Hoa Lân ngạc nhiên: “Kiếm Cương tông xẩy ra biến cố?”
Lòng hắn nghĩ thầm, biến cố nào thì cũng liên quan gì đến ta? Nhìn thái độ các người, chừng như định đổ lên đầu ta chắc?
Lạc Gia Phong cau mặt khổ sở: “Báu vật trấn phái của Kiếm Cương Tông chúng ta, Kinh Thần Cung đã bị cướp mất. Huynh đi đến đó bây giờ e rằng có điều bất tiện.”
Hoa Lân nghĩ ngợi một lát, trả lời: “Ta chỉ mượn Truyền Tống Trận của Kiếm Cương Tông thôi, như thế thì có vấn đề gì? Còn chuyện Kinh Thần Cung thì liên quan gì đến ta? Mà, Kinh Thần Cung bị cướp mất thật ư?”
Lạc Gia Phong kinh ngạc: “Xem ra huynh cũng biết rõ chuyện Kinh Thần Cung?”
Hoa Lân lắc đầu: “Thật xin lỗi, tại hạ chỉ cảm thấy cái tên này nghe quen quen nên có phần kinh ngạc. Phải rồi, suy cho cùng thì ai lại to gan đến như thế? Dám gây sự với cả Kiếm Cương Tông?”
Lạc Gia Phong “hừm” một tiếng: “Có lẽ là Ám Ảnh Chi Môn! Bọn chúng hẳn có âm mưu từ trước rồi. Nghe nói chúng có thể tàng hình, âm thầm luồn vào tận nơi ăn trộm. Huynh biết những chuyện đại loại như thế phải không?”
“Ám Ảnh chi môn...”
Hoa Lân lẩm bẩm trong mồm, bỗng dưng vỗ đùi đánh đét: “Ây dà, ta hiểu rồi!”
Lạc Gia Phong giật mình hỏi dồn: “Huynh hiểu cái gì? Có phải là Ma Giới rắp tâm khuynh đảo giang hồ?”
Tất thảy mọi người trong Thất đại phái đều đoán, Ám Ảnh Môn trộm đi Kinh Thần Cung là nhằm đánh thông Ma Giới chi đạo, nhưng ý của Hoa Lân lại hoàn toàn khác.
Nhờ cơ duyên may mắn, hắn biết Kinh Thần Cung còn có một công dụng khác là có thể giải trừ cấm chế của bia Phong Thần, đưa Trữ Tiêm Tuyết ra. Tất cả những điều này đều là do Ninh Tiêm Tuyết nói cho hắn biết.
Kinh Thần Cung hiện giờ đã bị Ám Ảnh Môn trộm đi, tuy không chắn chắn là để cứu Trữ Tiêm Tuyết nhưng cũng không nên loại bỏ khả năng này.
Nếu Trữ Tiêm Tuyết thực sự được Ám Ảnh Môn cứu ra, thế thì nàng sẽ đáp ứng một điều kiện của Ma Giới, thậm chỉ là gia nhập vào Ám Ảnh Môn, điều này thì khó lòng tưởng tượng nổi...
Tâm trí Hoa Lân hiện ra nụ cười tươi như hoa của Trữ Tiêm Tuyết, những lời nàng nói với hắn: “Chỉ cần huynh cứu được ta ra, ta sẽ chiều huynh một ngày một đêm, cho dù huynh muốn ta làm gì thì ta cũng làm cho được!”
Nhớ lại câu nói đó, lòng Hoa Lân chợt rạo rực, sức cuốn hút của mỹ nhân đúng là khó có gì ngăn nổi. Không hiểu Ám Ảnh Chi Môn đã có cam kết gì với nàng chưa? Toàn thân Hoa Lân giật bắn lên khi nghĩ đến một chuyện nữa, đó là Truyền tống trận của Hắc Mang Tinh đã bị người ta chuyển đi, mà “Thực Cốt Long” lại đang ở trong đó. Không hiểu có phải Ám Ảnh Chi Môn có ý định thu hết Thực Cốt Huyết không?
Những thông tin dần dần hợp lại khiến Hoa Lân hiểu rõ hơn sự việc, bởi vậy khi vỗ đùi thì sắc mặt hắn đã đại biến.
Cuối cùng hắn đã quyết định lập tức khởi hành, không thể để Trữ Tiêm Tuyết có quan hệ gì với Ám Ảnh Chi Môn...
/362
|