Hoa Lân khoanh chân ngồi đối diện với Trữ Tiêm Tuyết, vẫn nhìn nàng với ánh mắt nóng rực chằm chằm, chợt phát hiện thấy mặt nàng đột nhiên có chút ửng hồng, lúc này mới hiểu được sự lo lắng của nàng, tâm tình không khỏi có chút vui sướng.
Còn Trác Vô Ảnh ở ngoài xa đến lúc này đã không còn chịu nổi nữa, giận giữ hét:
- Xú tiểu tử! Có phải là ngươi hết muốn sống rồi không? Bằng vào mấy câu vừa rồi ngươi có chết một vạn lần cũng không đủ…
Nhưng Hoa Lân vẫn không thèm để ý đến hắn, lại nhìn Trữ Tiêm Tuyết nói:
- Này… kì thật ngươi cũng không cần khó xử như vậy, bởi vì ta còn có một tâm nguyện, ngươi không cần lo lắng…
Cũng không để Trữ Tiêm Tuyết kịp nghĩ lại, tiếp tục trầm giọng nói:
- …Ta hi vọng ngươi sau khi rời khỏi đây có thể không cần đại khai sát giới, càng không được hợp tác với các nhân vật của ma giới. Nếu ngươi muốn báo thù có thể trực tiếp tìm Thất đại chưởng môn mà động thủ, ngàn vạn lần không được khi dễ đệ tử của họ, có được không?
- Cái… cái gì?
Trữ Tiêm Tuyết cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt đẹp không ngừng tìm tòi biểu hiện trên gương mặt của Hoa Lân, tưởng như vừa rồi mình nghe nhầm.
Hoa Lân chánh nghĩa lẫm lẫm nói:
- Đúng thế! Ta hi vọng từ nay về sau ngươi không giết người lung tung là được!
Trữ Tiêm Tuyết thản nhiên đứng dậy, thân thể mềm mại chuyển động quay người nhìn về phương xa nói:
- … không thể tưởng được ngươi lại vĩ đại như vậy! Nói đi nói lại, tâm nguyện cuối cùng cũng là vì người khác. Ta thật hoài nghi ngươi có phải là được người khác sai khiến rồi mới đến cứu ta không…?
Hoa Lân cảm thấy bị thương tổn nặng, kích động nói:
- ngươi… ngươi tại sao lại nghĩ vậy? Ngươi… ngươi có biết ta vì cái gì mà tới cứu ngươi không?
Nhìn thân thể tuyệt mĩ của Trữ Tiêm Tuyết, tâm tình Hoa Lân lại bị kích động nói kịch liệt:
- … bởi vì ta sợ, ta sợ ngươi gia nhập vào ma đạo, càng lo lắng ngươi hy sinh bản thân mình, để cho bọn bại hoại chiếm tiện nghi. Ngươi cũng biết rõ, trong lòng ta ngươi mãi là tiên tử mĩ lệ nhất. Ta không nghĩ đến cũng không muốn thấy ngươi hai tay nhuốm đầy máu tươi. Ngươi hiểu chưa?
Hoa Lân lời vừa nói ra, là thật là giả ngay cả chính mình cũng có chút không phân biệt được.
Nhưng mà Trữ Tiêm Tuyết đột nhiên phát ra một chuỗi cười trong sáng, cả người lộ ra thần thái mị nhân, quay đầu cười nói:
- A a a… nếu ngươi nhất định muốn vậy, ta sẽ coi như mới thỏa mãn tâm nguyện thứ nhất cho ngươi có được không?
“Ách…” Hoa Lân chỉ cảm thấy một trận mơ hồ. Thấy Trữ Tiêm Tuyết mi mục hàm xuân (chứa đựng cả mùa xuân, ở đây nghĩa là xuân tình), giống như thật sự muốn cho mình tùy ý xếp đặt. Liền cảm thấy trong đan điền một luồng hỏa dục xông lên não, thân thể lập tức sinh ra biến hóa, nỗi đau đớn toàn thân dường như đã quên hơn phân nửa.
Mà ở ngoài xa sắc mặt Trác Vô Ảnh cũng trở nên vô cùng khó coi, thân thể run lên, phảng phất giống như đang chịu một nỗi thống khổ cực kì lớn lao.
Hoa Lân thiếu chút nữa mất đi lí trí, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi đừng có bức ta! Ta… ta thật sự không nhịn được đâu!
Trong lòng liên tục nổi loạn, thân thể mềm mại mê người của Trữ Tiêm Tuyết đang ở trước mặt, chỉ cần bước lên vài bước là có thể tận hưởng mùi hương mê người trên thân thể kia…
Hai người nhìn nhau một trận, Hoa Lân lúc này đang ở bên bờ huyền nhai, chỉ cần Trữ Tiêm Tuyết ép tới vài bước, hắn tuyệt đối có thể tiêu thất lí trí. Hơn nữa trong lúc tiêu thất lí trí hắn không chừng có thể vứt bỏ toàn bộ tín ngưỡng trong lòng, đi theo Trữ Tiêm Tuyết triệt để gia nhập hoang dâm ma đạo!
Trữ Tiêm Tuyết tu luyện mấy ngàn năm đương nhiên có thể nhìn ra tâm cảnh lúc này của Hoa Lân. Nàng có chút do dự, phảng phất thấy lại một hiệp sĩ thiện lương bị chính mình dẫn dụ vào lốc xoáy, sau một lúc suy nghĩ, nàng rốt cục cũng thỏa hiệp, ôn nhu nói:
- Ta cũng biết, tất cả những gì ngươi làm là đều vì ta. Ngươi lo lắng là ta không thể đối kháng với cả chánh đạo phải không?… Thôi được rồi, ta đáp ứng ngươi, sau khi rời khỏi đây tuyệt không loạn sát người tốt. Nhưng nếu Thánh môn chủ động ra tay với ta, xuất thủ tự vệ điều này ta không cam đoan được.
Hoa Lân hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Liền nói:
- Nhưng ta nghĩ Thánh môn nhất định sẽ coi ngươi là đại địch. Ta chỉ hi vọng ngươi hạ thủ lưu tình một chút. Dù sao với công lực của ngươi hoàn toàn có thể ngạo thị cả tu chân giới. Có phải vậy không? Ha ha ha…
Hoa Lân nét mặt không đổi, cố tỏ ra vẻ đĩnh đạc ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Trữ Tiêm Tuyết đối với hắn thật sự cũng không có biện pháp, quay đầu lại nhìn nhìn cảnh vật quen thuộc nhiều năm, ảm đạm nói:
- Được rồi! Ta cũng không nghĩ là đã ở nơi này lâu như vậy, chúng ta ra ngoài thôi?
Hoa Lân gật đầu, Trữ Tiêp Tuyết xoay người nói với Trác Vô Ảnh ở phía sau:
- Tiểu Trác!... mặc dù ngươi không tuân thủ ước hẹn, nhưng hai ngày nay thấy ngươi cũng nghe lời. Vậy chuyện trước kia ta cũng không truy cứu nữa.
Nói xong tay ngọc khẽ chuyển, trong bàn tay xuất hiện một mảnh kí ức tinh phiến trong suốt, nhẹ nhàng bắn ra, kí ức tinh phiến chậm rãi bay tới trước mặt Trác Vô Ảnh, tiếp đó lại nói:
- … Đây là bộ Tu La tâm pháp, ngươi quay về cố mà luyện tập cho tốt, từ nay về sau ta cũng không muốn gặp ngươi nữa.
Trác Vô Ảnh nổi lên một trận kích động không thôi, hai tay run rẩy cuống quýt tiếp lấy mảnh Kỉ ức tinh phiến. Đang định lạy tạ thì Trữ Tiêm Tuyết đã duyên dáng xoay người đi mất, không chút để ý đến hắn. Trác Vô Ảnh cũng không lấy đó làm bực mình, cầm mảnh tinh phiến đến một góc xa bắt đầu nghiên cứu.
Hoa Lân thấy Trữ Tiêm Tuyết chuẩn bị ra ngoài, vội vàng nói:
- Khoan đã, hiện bên ngoài nhất định rất đông đệ tử Thánh Thanh viện, ngươi chẳng lẽ đã quên lời hữa hẹn giữa chúng ta rồi ư?
Trữ Tiêm Tuyết liền đáp:
- Cái gì? Phải không vậy?... ngươi cũng biết rõ, Phong Thần Bảng là một món tiên khí chưa dược khai mở, chỉ cần sử dụng đúng cách, trong chiến đấu có thể dễ dàng cầm tù địch nhân. Bổn cô nương cũng phải chịu khổ sở vì nó, tiên khí này nhất định ta phải xử lí. Nếu ai muốn ngăn cản, ta sẽ tuyệt không hạ thủ lưu tình. Ha ha ha…
Hoa Lân cả giận nói:
- Ta thấy là ngươi cố ý tìm lí do trút giận mới đúng, ngươi đừng có làm loạn nữa đi!
Trữ Tiêm Tuyết giậm chân nói:
- Phiền chết người ta đi, sau này ta cũng không muốn gặp ngươi nữa!
Hoa Lân sửng sờ, hiểu được sát tâm của nàng vẫn còn rất trầm trọng. Nghĩ thầm chuyện này thật là phiền toái, mình từ đây về sau không thể mỗi ngày đều đi theo quản nàng ta, bởi mình còn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm. Mà tu chân giới lại đang loạn như vậy, cho dù nàng ta có tiêu diệt đi vài thánh môn sau này cũng rất khó tìm nàng ta hỏi cho ra lẽ. Làm thế nào bây giờ?
Trữ Tiêm Tuyết tự nhiên biết mình thất ngôn, vội vàng nói:
- Ngươi công lực chưa hồi phục, cứ ở trong Phong Thần Bảng! Ta ra ngoài đuổi cái bọn bại hoại này đi chỗ khác là được. hì hì hì…
Hoa Lân cả giận:
- Không được! Ta phải cùng ngươi đi ra ngoài, ai mà biết ngươi có nhân cơ hội mà làm loạn hay không?
- Hừ… ta đã biết là ngươi sẽ nói như vậy mà!
Hoa Lân thấy Trữ Tiêm Tuyết đang tỏ vẻ giận dỗi, con ngươi sáng ngời đang nhìn hắn lộ ra thần thái mị hoặc dụ nhân, hiển nhiên đối với việc tái tự do thập phần mong chờ. Bởi vậy không đành lòng để nàng phật ý, chỉ có thể than thầm trong lòng mà thôi.
Bên ngoài Phong Thần Bảng, cầm đầu bởi Nhược Phong, Thánh Thanh viện đệ tử vẫn đang thủ cứng tại cửa vào Phệ Hồn Cốc. Mặc dù Cận Vân ma tôn đã đào thoát thành công nhưng Nhược Phong phát hiện tiểu ma đầu Hoa Lân thủy chung chưa xuất ra khỏi cốc, hơn nữa còn có Vạn niên ác linh cũng chưa thấy xuất hiện, vì vậy điều binh khiển tướng bố trí hơn ba trăm đệ tử của Huyền Băng Thiên bao vây chặt Phong Thần Bi đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
Lúc này đã đến thiên thứ ba tức chánh ngọ (từ 11h sáng->1h chiều) thì Thánh Thanh viện đệ tử cũng đã bố trí xong một đại trận quanh Phong Thần Bảng, thiếu chút nữa biến Tuyệt Tiên trận thành Thiết Dũng trận. Thậm chí còn bố trí hơn năm mươi cung tiễn thủ tại vòng ngoài, tất cả đều nhắm vào Phong Thần Bi, có thể tùy thời mà phóng tiễn. Trận pháp thế này có thể nói là ngàn năm khó gặp.
Tại mặt trước trận, Nhược Phong, Nhược Uyên, Nhược Minh, Nhược Hạo – tứ đại cao thủ sóng vai mà đứng, không biết là bọn họ đang thương lượng chuỵện gì?
Chỉ nghe Nhược Uyên nói?:
- Sư huynh, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp! Theo ta thấy Phong Thần Bảng đã bị phù chú trấn trụ, đã lâu rồi mà không thấy có động tĩnh gì. Chúng ta có nên động thủ đào nó lên không?
Nguyên lai Phong Thần bi khổng lồ đã bị Nhược Uyên thiếp đầy phù chú, cho nên ban ngày mà vẫn hiện ra nguyên hình. Mà Thánh Thanh viện cuối cùng cũng quyết định đào Phong Thần Bi lên, sau đó mang về Tiên Diên tinh hệ để bảo quản, đây cũng được coi là biện pháp trong lúc không có biện pháp.
Nhược Phong gật đầu nói:
- Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy!... Nhược Minh sư đệ, ngươi chỉ huy chúng đệ tử đào bới, những người khác tiếp tục cảnh giới.
Ở bên phải Nhược Minh là một trung niên kiếm khách, y phục toàn màu trắng, hai mắt lộ ra thần thái sáng quắc, pha chút tiên phong đạo cốt. Hắn lập tức tiến lên lĩnh mệnh, xoay người đối mặt với chúng đệ tử kêu lớn:
- Niệm Trần và Niệm Không các ngươi chỉ huy… còn lại lập tức bắt đầu đào bới!
- Vâng!
Hai gã đệ tử trẻ tuổi lập tức tiến lên, sau đó chỉnh tề đội ngũ chọn lựa trong đó hơn hai mươi người, tiếp theo tất cả đều cầm bảo kiếm trong tay đi vào bên bờ Phong Thần Bảng. Nhất thời vang lên tiếng đào đá đinh đinh đương đương không ngớt.
Nhược Phong thủy chung vẫn giương mắt nhìn vào Phong Thần Bảng đề phòng, thì thầm lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Cận Vân ma thần lúc rời đi lại nói sai?
Nhược Uyên gật đầu nói:
- Ta nghĩ điều này cũng có thể hiểu được. Hắn vì muốn đào thoát khỏi tay chúng ta mới nói chúng ta đến hồi mạt vận, chính là để khai dẫn chú ý của chúng ta sang hướng khác. Ta còn hoài nghi ở đây tịnh không có cái gì gọi là Vạn niên ác linh, sư huynh rốt cục là ngươi đã tự thân thấy qua chưa?
Nhược Phong nhíu mày lắc đầu nói:
- Ta mặc dù chưa thấy qua nhưng sư tổ từng có nói nên chắc là không giả, nếu không cũng sẽ không phải mấy lần dặn dò như vậy.
- Phải không đó?
Nhược Uyên thủy chung vẫn có điểm hoài nghi, ngay cả Nhược Minh và Nhược Hạo cũng có chút dao động. Bọn họ trong lòng đều nghĩ rằng: đã ba ngàn năm qua, nếu có quỷ quái thì cũng phi thăng lên Tu la giới hết rồi, còn nếu là người thì cũng phi thăng lên tiên giới chứ còn đâu nữa.
Nhưng bọn họ chỉ nghĩ mà không dám nói ra, sợ làm Nhược Phong mất mặt.
Thế nhưng hơn bốn trăm đệ tử Thánh Thanh viện vẫn nghiêm lệnh giữ vững đội hình, khắp nơi chỉ có tiếng đào đá đinh đinh đương đương vang lên không dứt.
Không biết từ khi nào sự yên lặng của Phệ Hồn cốc bị gió thổi phá vỡ, có người thấy đồng cỏ dại như sóng vỗ chập chùng, giống như là một biển cỏ đang cuộn sóng vậy.
Gió nhẹ mơn man lên mặt, Nhược Phong đột nhiên tinh mục lóe sáng quát lớn:
- mọi người cẩn thận… đệ tử đang đào bới lập tức quay lại cho ta!
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rốt cục cũng có một người phát hiện chuyện lạ, kinh hô:
- A? … Phệ Hồn Cốc từ khi nào lại có gió vậy?
Lần này mọi người đều bắt đầu cảm thấy khẩn trương, bởi vì họ biết rằng trong Phệ Hồn Cốc, tất cả các loại năng lượng đều ở trạng thái tĩnh, từ trước đến này chưa từng có chuyện này xảy ra.
Cũng không biết là ai mở đầu, tất cả đang tử đang đào đất đều “Hô” lên một tiếng cấp tốc lùi lại. Chỉ thấy thế gió trong Phệ Hồn cốc mạnh dần lên, ngay cả các phù chú trên Phong Thần Bảng cũng bị thổi bay phất phơ. Ngẩng đầu lên thì thấy vầng mặt trời vẫn đang rực rỡ chiếu lên Phong Thần Bi, trong trận còn mờ ảo xuất hiện từng chùm ánh sáng đủ màu.
Phút chốc cả Phong Thần Bảng trần ngập một tầng sương trắng nhàn nhạt mờ ảo, dưới sự phản chiếu ánh mặt trời ẩn hiện tạo ra thất thải quang sắc (cầu vồng bảy sắc), giống như một tầng phật quang mĩ lệ vậy…
Tất cả đệ tử Thánh Thanh viện đều hiểu chuyện này có chút không bình thường, căn bản là không hề giống với hiện tượng ác quỷ xuất thế.
Nhược Uyên cũng nhẹ giọng hỏi:
- Sư huynh! Đây là hiện tượng ác linh xuất thế àh? Chẳng lẽ nó không sợ ánh sáng ban ngày sao? Không sợ ánh mặt trời à?
Nhược Phong không trả lời, quay đầu nhìn mọi người quát lớn:
- Mọi người cẩn thận đề phòng…
Tiếng gió đột nhiên dừng lại, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến cho chúng đệ tử Thánh Thanh viện có cảm giác như trên ngực đang bị một khối đã lớn đè lên vậy, rất khó chịu.
Chỉ yên lặng được một lát, đột nhiên một tiếng nổ “Oanh” vang lên, tất cả các phù chú trên Phong Thần Bảng đều bị thổi bay ra xung quanh, không có chút tác dụng nào, ngay sau đó một cột sáng từ từ phóng lên cao, từ Phong Thần Bảng xuyên thẳng đến tận trời cao, giống như tạo ra một thông đạo với thượng thiên vậy, hơn nữa còn duy trì hồi lâu không tắt….
Mọi người đều nhìn Phong Thần Bảng không nháy mắt, bàn tay cầm kiếm đã đổ đầy mồ hôi. Đột nhiên một vầng sáng chói lóa bừng lên, hai thân ảnh nhoang nhoáng, rồi trước Phong Thần Bảng chợt xuất hiện hai thiếu niên nam và nữ. Chợt nghe Nhược Phong gào to, ra lệnh:
- Bắn!
“Sưu sưu sưu…”
Vô số mũi tiễn phá không bắn thẳng đến chỗ hai người vừa xuất hiện. Không ngờ thiếu nữ kia vừa nhấc tay, một màn hào quang nhàn nhạt lập tức xuất hiện, tất cả mũi tên đều dừng lại trên không trung. Thánh Thanh viện đệ tử không khỏi kinh hô, chỉ thấy thiếu nữ kia nhẹ vung tay ngọc tất cả mưa tên lập tức quay ngược trở về…
Tiếng kêu kinh hoảng vang lên loạn xạ, Thánh Thanh Viện đệ tử nhất thời tạo thành một trường hỗn loạn. Trong đó còn có người kêu lớn:
- A? là … là tiên tử…
Cũng khó trách, Thánh Thanh Viện tu chân môn phái thường có những sấm ngôn của những nhân vật được coi là từ tiên giới. Thấy Trữ Tiêm Tuyết như vậy rất giống tiên tử, tự nhiên đều mày loạn mắt hoa…
Còn Trác Vô Ảnh ở ngoài xa đến lúc này đã không còn chịu nổi nữa, giận giữ hét:
- Xú tiểu tử! Có phải là ngươi hết muốn sống rồi không? Bằng vào mấy câu vừa rồi ngươi có chết một vạn lần cũng không đủ…
Nhưng Hoa Lân vẫn không thèm để ý đến hắn, lại nhìn Trữ Tiêm Tuyết nói:
- Này… kì thật ngươi cũng không cần khó xử như vậy, bởi vì ta còn có một tâm nguyện, ngươi không cần lo lắng…
Cũng không để Trữ Tiêm Tuyết kịp nghĩ lại, tiếp tục trầm giọng nói:
- …Ta hi vọng ngươi sau khi rời khỏi đây có thể không cần đại khai sát giới, càng không được hợp tác với các nhân vật của ma giới. Nếu ngươi muốn báo thù có thể trực tiếp tìm Thất đại chưởng môn mà động thủ, ngàn vạn lần không được khi dễ đệ tử của họ, có được không?
- Cái… cái gì?
Trữ Tiêm Tuyết cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt đẹp không ngừng tìm tòi biểu hiện trên gương mặt của Hoa Lân, tưởng như vừa rồi mình nghe nhầm.
Hoa Lân chánh nghĩa lẫm lẫm nói:
- Đúng thế! Ta hi vọng từ nay về sau ngươi không giết người lung tung là được!
Trữ Tiêm Tuyết thản nhiên đứng dậy, thân thể mềm mại chuyển động quay người nhìn về phương xa nói:
- … không thể tưởng được ngươi lại vĩ đại như vậy! Nói đi nói lại, tâm nguyện cuối cùng cũng là vì người khác. Ta thật hoài nghi ngươi có phải là được người khác sai khiến rồi mới đến cứu ta không…?
Hoa Lân cảm thấy bị thương tổn nặng, kích động nói:
- ngươi… ngươi tại sao lại nghĩ vậy? Ngươi… ngươi có biết ta vì cái gì mà tới cứu ngươi không?
Nhìn thân thể tuyệt mĩ của Trữ Tiêm Tuyết, tâm tình Hoa Lân lại bị kích động nói kịch liệt:
- … bởi vì ta sợ, ta sợ ngươi gia nhập vào ma đạo, càng lo lắng ngươi hy sinh bản thân mình, để cho bọn bại hoại chiếm tiện nghi. Ngươi cũng biết rõ, trong lòng ta ngươi mãi là tiên tử mĩ lệ nhất. Ta không nghĩ đến cũng không muốn thấy ngươi hai tay nhuốm đầy máu tươi. Ngươi hiểu chưa?
Hoa Lân lời vừa nói ra, là thật là giả ngay cả chính mình cũng có chút không phân biệt được.
Nhưng mà Trữ Tiêm Tuyết đột nhiên phát ra một chuỗi cười trong sáng, cả người lộ ra thần thái mị nhân, quay đầu cười nói:
- A a a… nếu ngươi nhất định muốn vậy, ta sẽ coi như mới thỏa mãn tâm nguyện thứ nhất cho ngươi có được không?
“Ách…” Hoa Lân chỉ cảm thấy một trận mơ hồ. Thấy Trữ Tiêm Tuyết mi mục hàm xuân (chứa đựng cả mùa xuân, ở đây nghĩa là xuân tình), giống như thật sự muốn cho mình tùy ý xếp đặt. Liền cảm thấy trong đan điền một luồng hỏa dục xông lên não, thân thể lập tức sinh ra biến hóa, nỗi đau đớn toàn thân dường như đã quên hơn phân nửa.
Mà ở ngoài xa sắc mặt Trác Vô Ảnh cũng trở nên vô cùng khó coi, thân thể run lên, phảng phất giống như đang chịu một nỗi thống khổ cực kì lớn lao.
Hoa Lân thiếu chút nữa mất đi lí trí, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi đừng có bức ta! Ta… ta thật sự không nhịn được đâu!
Trong lòng liên tục nổi loạn, thân thể mềm mại mê người của Trữ Tiêm Tuyết đang ở trước mặt, chỉ cần bước lên vài bước là có thể tận hưởng mùi hương mê người trên thân thể kia…
Hai người nhìn nhau một trận, Hoa Lân lúc này đang ở bên bờ huyền nhai, chỉ cần Trữ Tiêm Tuyết ép tới vài bước, hắn tuyệt đối có thể tiêu thất lí trí. Hơn nữa trong lúc tiêu thất lí trí hắn không chừng có thể vứt bỏ toàn bộ tín ngưỡng trong lòng, đi theo Trữ Tiêm Tuyết triệt để gia nhập hoang dâm ma đạo!
Trữ Tiêm Tuyết tu luyện mấy ngàn năm đương nhiên có thể nhìn ra tâm cảnh lúc này của Hoa Lân. Nàng có chút do dự, phảng phất thấy lại một hiệp sĩ thiện lương bị chính mình dẫn dụ vào lốc xoáy, sau một lúc suy nghĩ, nàng rốt cục cũng thỏa hiệp, ôn nhu nói:
- Ta cũng biết, tất cả những gì ngươi làm là đều vì ta. Ngươi lo lắng là ta không thể đối kháng với cả chánh đạo phải không?… Thôi được rồi, ta đáp ứng ngươi, sau khi rời khỏi đây tuyệt không loạn sát người tốt. Nhưng nếu Thánh môn chủ động ra tay với ta, xuất thủ tự vệ điều này ta không cam đoan được.
Hoa Lân hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Liền nói:
- Nhưng ta nghĩ Thánh môn nhất định sẽ coi ngươi là đại địch. Ta chỉ hi vọng ngươi hạ thủ lưu tình một chút. Dù sao với công lực của ngươi hoàn toàn có thể ngạo thị cả tu chân giới. Có phải vậy không? Ha ha ha…
Hoa Lân nét mặt không đổi, cố tỏ ra vẻ đĩnh đạc ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Trữ Tiêm Tuyết đối với hắn thật sự cũng không có biện pháp, quay đầu lại nhìn nhìn cảnh vật quen thuộc nhiều năm, ảm đạm nói:
- Được rồi! Ta cũng không nghĩ là đã ở nơi này lâu như vậy, chúng ta ra ngoài thôi?
Hoa Lân gật đầu, Trữ Tiêp Tuyết xoay người nói với Trác Vô Ảnh ở phía sau:
- Tiểu Trác!... mặc dù ngươi không tuân thủ ước hẹn, nhưng hai ngày nay thấy ngươi cũng nghe lời. Vậy chuyện trước kia ta cũng không truy cứu nữa.
Nói xong tay ngọc khẽ chuyển, trong bàn tay xuất hiện một mảnh kí ức tinh phiến trong suốt, nhẹ nhàng bắn ra, kí ức tinh phiến chậm rãi bay tới trước mặt Trác Vô Ảnh, tiếp đó lại nói:
- … Đây là bộ Tu La tâm pháp, ngươi quay về cố mà luyện tập cho tốt, từ nay về sau ta cũng không muốn gặp ngươi nữa.
Trác Vô Ảnh nổi lên một trận kích động không thôi, hai tay run rẩy cuống quýt tiếp lấy mảnh Kỉ ức tinh phiến. Đang định lạy tạ thì Trữ Tiêm Tuyết đã duyên dáng xoay người đi mất, không chút để ý đến hắn. Trác Vô Ảnh cũng không lấy đó làm bực mình, cầm mảnh tinh phiến đến một góc xa bắt đầu nghiên cứu.
Hoa Lân thấy Trữ Tiêm Tuyết chuẩn bị ra ngoài, vội vàng nói:
- Khoan đã, hiện bên ngoài nhất định rất đông đệ tử Thánh Thanh viện, ngươi chẳng lẽ đã quên lời hữa hẹn giữa chúng ta rồi ư?
Trữ Tiêm Tuyết liền đáp:
- Cái gì? Phải không vậy?... ngươi cũng biết rõ, Phong Thần Bảng là một món tiên khí chưa dược khai mở, chỉ cần sử dụng đúng cách, trong chiến đấu có thể dễ dàng cầm tù địch nhân. Bổn cô nương cũng phải chịu khổ sở vì nó, tiên khí này nhất định ta phải xử lí. Nếu ai muốn ngăn cản, ta sẽ tuyệt không hạ thủ lưu tình. Ha ha ha…
Hoa Lân cả giận nói:
- Ta thấy là ngươi cố ý tìm lí do trút giận mới đúng, ngươi đừng có làm loạn nữa đi!
Trữ Tiêm Tuyết giậm chân nói:
- Phiền chết người ta đi, sau này ta cũng không muốn gặp ngươi nữa!
Hoa Lân sửng sờ, hiểu được sát tâm của nàng vẫn còn rất trầm trọng. Nghĩ thầm chuyện này thật là phiền toái, mình từ đây về sau không thể mỗi ngày đều đi theo quản nàng ta, bởi mình còn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm. Mà tu chân giới lại đang loạn như vậy, cho dù nàng ta có tiêu diệt đi vài thánh môn sau này cũng rất khó tìm nàng ta hỏi cho ra lẽ. Làm thế nào bây giờ?
Trữ Tiêm Tuyết tự nhiên biết mình thất ngôn, vội vàng nói:
- Ngươi công lực chưa hồi phục, cứ ở trong Phong Thần Bảng! Ta ra ngoài đuổi cái bọn bại hoại này đi chỗ khác là được. hì hì hì…
Hoa Lân cả giận:
- Không được! Ta phải cùng ngươi đi ra ngoài, ai mà biết ngươi có nhân cơ hội mà làm loạn hay không?
- Hừ… ta đã biết là ngươi sẽ nói như vậy mà!
Hoa Lân thấy Trữ Tiêm Tuyết đang tỏ vẻ giận dỗi, con ngươi sáng ngời đang nhìn hắn lộ ra thần thái mị hoặc dụ nhân, hiển nhiên đối với việc tái tự do thập phần mong chờ. Bởi vậy không đành lòng để nàng phật ý, chỉ có thể than thầm trong lòng mà thôi.
Bên ngoài Phong Thần Bảng, cầm đầu bởi Nhược Phong, Thánh Thanh viện đệ tử vẫn đang thủ cứng tại cửa vào Phệ Hồn Cốc. Mặc dù Cận Vân ma tôn đã đào thoát thành công nhưng Nhược Phong phát hiện tiểu ma đầu Hoa Lân thủy chung chưa xuất ra khỏi cốc, hơn nữa còn có Vạn niên ác linh cũng chưa thấy xuất hiện, vì vậy điều binh khiển tướng bố trí hơn ba trăm đệ tử của Huyền Băng Thiên bao vây chặt Phong Thần Bi đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
Lúc này đã đến thiên thứ ba tức chánh ngọ (từ 11h sáng->1h chiều) thì Thánh Thanh viện đệ tử cũng đã bố trí xong một đại trận quanh Phong Thần Bảng, thiếu chút nữa biến Tuyệt Tiên trận thành Thiết Dũng trận. Thậm chí còn bố trí hơn năm mươi cung tiễn thủ tại vòng ngoài, tất cả đều nhắm vào Phong Thần Bi, có thể tùy thời mà phóng tiễn. Trận pháp thế này có thể nói là ngàn năm khó gặp.
Tại mặt trước trận, Nhược Phong, Nhược Uyên, Nhược Minh, Nhược Hạo – tứ đại cao thủ sóng vai mà đứng, không biết là bọn họ đang thương lượng chuỵện gì?
Chỉ nghe Nhược Uyên nói?:
- Sư huynh, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp! Theo ta thấy Phong Thần Bảng đã bị phù chú trấn trụ, đã lâu rồi mà không thấy có động tĩnh gì. Chúng ta có nên động thủ đào nó lên không?
Nguyên lai Phong Thần bi khổng lồ đã bị Nhược Uyên thiếp đầy phù chú, cho nên ban ngày mà vẫn hiện ra nguyên hình. Mà Thánh Thanh viện cuối cùng cũng quyết định đào Phong Thần Bi lên, sau đó mang về Tiên Diên tinh hệ để bảo quản, đây cũng được coi là biện pháp trong lúc không có biện pháp.
Nhược Phong gật đầu nói:
- Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy!... Nhược Minh sư đệ, ngươi chỉ huy chúng đệ tử đào bới, những người khác tiếp tục cảnh giới.
Ở bên phải Nhược Minh là một trung niên kiếm khách, y phục toàn màu trắng, hai mắt lộ ra thần thái sáng quắc, pha chút tiên phong đạo cốt. Hắn lập tức tiến lên lĩnh mệnh, xoay người đối mặt với chúng đệ tử kêu lớn:
- Niệm Trần và Niệm Không các ngươi chỉ huy… còn lại lập tức bắt đầu đào bới!
- Vâng!
Hai gã đệ tử trẻ tuổi lập tức tiến lên, sau đó chỉnh tề đội ngũ chọn lựa trong đó hơn hai mươi người, tiếp theo tất cả đều cầm bảo kiếm trong tay đi vào bên bờ Phong Thần Bảng. Nhất thời vang lên tiếng đào đá đinh đinh đương đương không ngớt.
Nhược Phong thủy chung vẫn giương mắt nhìn vào Phong Thần Bảng đề phòng, thì thầm lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Cận Vân ma thần lúc rời đi lại nói sai?
Nhược Uyên gật đầu nói:
- Ta nghĩ điều này cũng có thể hiểu được. Hắn vì muốn đào thoát khỏi tay chúng ta mới nói chúng ta đến hồi mạt vận, chính là để khai dẫn chú ý của chúng ta sang hướng khác. Ta còn hoài nghi ở đây tịnh không có cái gì gọi là Vạn niên ác linh, sư huynh rốt cục là ngươi đã tự thân thấy qua chưa?
Nhược Phong nhíu mày lắc đầu nói:
- Ta mặc dù chưa thấy qua nhưng sư tổ từng có nói nên chắc là không giả, nếu không cũng sẽ không phải mấy lần dặn dò như vậy.
- Phải không đó?
Nhược Uyên thủy chung vẫn có điểm hoài nghi, ngay cả Nhược Minh và Nhược Hạo cũng có chút dao động. Bọn họ trong lòng đều nghĩ rằng: đã ba ngàn năm qua, nếu có quỷ quái thì cũng phi thăng lên Tu la giới hết rồi, còn nếu là người thì cũng phi thăng lên tiên giới chứ còn đâu nữa.
Nhưng bọn họ chỉ nghĩ mà không dám nói ra, sợ làm Nhược Phong mất mặt.
Thế nhưng hơn bốn trăm đệ tử Thánh Thanh viện vẫn nghiêm lệnh giữ vững đội hình, khắp nơi chỉ có tiếng đào đá đinh đinh đương đương vang lên không dứt.
Không biết từ khi nào sự yên lặng của Phệ Hồn cốc bị gió thổi phá vỡ, có người thấy đồng cỏ dại như sóng vỗ chập chùng, giống như là một biển cỏ đang cuộn sóng vậy.
Gió nhẹ mơn man lên mặt, Nhược Phong đột nhiên tinh mục lóe sáng quát lớn:
- mọi người cẩn thận… đệ tử đang đào bới lập tức quay lại cho ta!
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rốt cục cũng có một người phát hiện chuyện lạ, kinh hô:
- A? … Phệ Hồn Cốc từ khi nào lại có gió vậy?
Lần này mọi người đều bắt đầu cảm thấy khẩn trương, bởi vì họ biết rằng trong Phệ Hồn Cốc, tất cả các loại năng lượng đều ở trạng thái tĩnh, từ trước đến này chưa từng có chuyện này xảy ra.
Cũng không biết là ai mở đầu, tất cả đang tử đang đào đất đều “Hô” lên một tiếng cấp tốc lùi lại. Chỉ thấy thế gió trong Phệ Hồn cốc mạnh dần lên, ngay cả các phù chú trên Phong Thần Bảng cũng bị thổi bay phất phơ. Ngẩng đầu lên thì thấy vầng mặt trời vẫn đang rực rỡ chiếu lên Phong Thần Bi, trong trận còn mờ ảo xuất hiện từng chùm ánh sáng đủ màu.
Phút chốc cả Phong Thần Bảng trần ngập một tầng sương trắng nhàn nhạt mờ ảo, dưới sự phản chiếu ánh mặt trời ẩn hiện tạo ra thất thải quang sắc (cầu vồng bảy sắc), giống như một tầng phật quang mĩ lệ vậy…
Tất cả đệ tử Thánh Thanh viện đều hiểu chuyện này có chút không bình thường, căn bản là không hề giống với hiện tượng ác quỷ xuất thế.
Nhược Uyên cũng nhẹ giọng hỏi:
- Sư huynh! Đây là hiện tượng ác linh xuất thế àh? Chẳng lẽ nó không sợ ánh sáng ban ngày sao? Không sợ ánh mặt trời à?
Nhược Phong không trả lời, quay đầu nhìn mọi người quát lớn:
- Mọi người cẩn thận đề phòng…
Tiếng gió đột nhiên dừng lại, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến cho chúng đệ tử Thánh Thanh viện có cảm giác như trên ngực đang bị một khối đã lớn đè lên vậy, rất khó chịu.
Chỉ yên lặng được một lát, đột nhiên một tiếng nổ “Oanh” vang lên, tất cả các phù chú trên Phong Thần Bảng đều bị thổi bay ra xung quanh, không có chút tác dụng nào, ngay sau đó một cột sáng từ từ phóng lên cao, từ Phong Thần Bảng xuyên thẳng đến tận trời cao, giống như tạo ra một thông đạo với thượng thiên vậy, hơn nữa còn duy trì hồi lâu không tắt….
Mọi người đều nhìn Phong Thần Bảng không nháy mắt, bàn tay cầm kiếm đã đổ đầy mồ hôi. Đột nhiên một vầng sáng chói lóa bừng lên, hai thân ảnh nhoang nhoáng, rồi trước Phong Thần Bảng chợt xuất hiện hai thiếu niên nam và nữ. Chợt nghe Nhược Phong gào to, ra lệnh:
- Bắn!
“Sưu sưu sưu…”
Vô số mũi tiễn phá không bắn thẳng đến chỗ hai người vừa xuất hiện. Không ngờ thiếu nữ kia vừa nhấc tay, một màn hào quang nhàn nhạt lập tức xuất hiện, tất cả mũi tên đều dừng lại trên không trung. Thánh Thanh viện đệ tử không khỏi kinh hô, chỉ thấy thiếu nữ kia nhẹ vung tay ngọc tất cả mưa tên lập tức quay ngược trở về…
Tiếng kêu kinh hoảng vang lên loạn xạ, Thánh Thanh Viện đệ tử nhất thời tạo thành một trường hỗn loạn. Trong đó còn có người kêu lớn:
- A? là … là tiên tử…
Cũng khó trách, Thánh Thanh Viện tu chân môn phái thường có những sấm ngôn của những nhân vật được coi là từ tiên giới. Thấy Trữ Tiêm Tuyết như vậy rất giống tiên tử, tự nhiên đều mày loạn mắt hoa…
/362
|