Trong bóng đêm nghe tiếng tim đập dồn dập, như nhịp trống dữ dội, mỗi một lần đều gây cảm giác khó chịu.
Ta hoảng hốt cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Lãng không hề có ý tốt, xuyên qua đêm tối, thấu qua u ám, phảng phất không hề cách ngăn có thể thấy rõ tất cả, khống chế toàn bộ, cũng đang châm biếm mọi thứ.
Bất kể hắn có mục đích gì thì cũng phải ra tay chứ, mỗi ngày lại làm cho người ta lo lắng đề phòng như vậy, coi người ta như đồ chơi sao?
Ta mò mẫm trong túi càn khôn nắm chặt kiếm của mình, giãy dụa muốn đứng lên, toàn thân lại trống rỗng vô lực. Dốc sức cắn răng mấy lần, thật vất vả nửa ngồi dậy, cả gan hỏi: Ngươi địa vị cao quý đứng đầu Ma giới, không có tí quan hệ nào với ta, vì sao lại nhiều lần cợt nhả, tới tìm một vật tiên nhỏ nhoi như ta để gây phiền phức?
Chúng ta không có quan hệ? Tiêu Lãng bỗng nhiên lại nhẹ cười rộ lên, một lúc sau mới chậm rãi nói: Cẩn Du và ta có một vụ đánh cuộc, thứ mang ra cá cược chính là ngươi. Hắn thua, ngươi đương nhiên là nữ nhân của ta, ta khinh bạc nữ nhân của mình, có gì không thể?
Lời của hắn quả thực so với Đông quân đi về phía tây càng vớ vẩn(mặt trời mọc phía tây), sư phụ không phải tiểu tử Vương Nhị phố bên cạnh, sao có chuyện đi đánh bạc bị thua phải đem đồ đệ nhà mình cho người khác để gán nợ. Cho nên ta nghe vậy thì giận dữ: Nói hươu nói vượn! Sư phụ ta yêu thương ta nhất, sẽ không dùng ta làm tiền đặt cược với Ma nhân đâu!
Tiêu Lãnh khí đạm thần nhàn nói: Đánh cuộc hay không do hắn, tin hay không tùy ngươi, muốn hay không do ta.
Ta kiên quyết nói: Không tin. Sư phụ là người tốt!
Hắn là người tốt? Tiêu Lãng cười càng lạnh, bác bỏ: Hắn đã sớm có lòng hươu dạ vượn với ngươi, chỉ là tính tình thận trọng, lo ngại nhiều thứ, nên chưa xuống tay mà thôi.
Hắn càng nói càng thái quá, một chữ ta cũng không muốn nghe: Thứ đồ xấu xa nhà ngươi, không hề hiểu tình nghĩa giữa ta và sư phụ!
Ta đương nhiên biết, nếu ta không biết hắn, làm sao có thể biết ngươi? Làm sao có thể có lòng làm loạn với ngươi? Tiêu Lãng cúi người xuống, ép sát cơ thể ta, hơi thở nóng ấm phả vào mặt, lời nói nhỏ nhẹ ma mị vờn quanh bên tai: A Dao, nhìn nữ nhân của mình vì nam nhân khác mà cau mày, đăm chiêu ủ dột, ta rất không cao hứng, chỉ hận không thể ném hắn vào hố rắn của Thương Quỳnh.
Ta trong lòng giật mình, cố gắng tỉnh táo lại, bất chấp mồ hôi rơi đầy trán đang bán rẻ ta, tố cáo sự sợ hãi của ta, vẫn cố chấp nói: Ngươi đừng có nói năng điên cuồng, một chữ cũng không đúng, hãy để chính miệng sư phụ nói với ta.
Tiêu Lãng nhìn có chút hả hê nói: Hắn bại trong tay ta, đương nhiên phải trả giá rất lớn, ta phong tỏa hồn phách của hắn, hôm nay dù nửa câu cũng không thể nói với ngươi.
Ta không tin: Sư phụ sẽ không thua.
Tiêu Lãng vẫn một mực cười, không trả lời.
Hắn cười đến mức khiến lòng ta có chút chột dạ.
Ánh trăng dần lộ ra sau mây đen, mơ mơ hồ hồ xuyên qua lớp rèm thưa, một tia sáng nhạt xuyên đến, ác ma trước giường nhanh chóng đứng dậy quay đầu lại, buông rèm che, tốc độ rất nhanh làm cho ta không thấy được dung mạo của hắn, chỉ còn lại một luồng ti gấm giống như mực bắn ra, mang theo mùi máu nhàn nhạt, lướt qua hai má của ta.
Là thời cơ!
Ta cầm kiếm, đâm thẳng, xuyên qua màn che, hướng đến trái tim.
Tiêu Lãng trở tay, đánh rơi trường kiếm, còn cách màn che, dùng sức nắm lấy cổ tay của ta, niết mạnh, cảm giác được sự đau đớn từ cổ tay truyền tới.
Ta cắn răng không rên một tiếng, hắn lại dần dần buông lỏng lực đạo, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay ta, cưng chiều mà thở dài nói: A Dao, ngươi thật bướng bỉnh. Giống như chủ nhân chẳng hề để ý hay trách cứ một con mèo cào cắn lung tung.
Ta dùng sức rút tay ra, lại bị hắn nắm chặt không thể nhúc nhích. Cuối cùng cách rèm mạn, hung hăng cắn một cái trên mu bàn tay hắn.
Ánh trăng lần nữa lẩn trốn, căn phòng rơi vào bóng tối.
Tiêu Lãng một lần nữa chui vào màn che, nắm quai hàm của ta, dùng sức siết chặt, xém chút nữa trật khớp, ta đành phải chậm chạp thả lỏng độ mạnh yếu trong miệng, hắn nhân cơ hội hôn một cái lên bờ môi ta, cười hì hì lại không thể nghi ngờ mà tuyên bố: Đừng kháng cự nữa, sẽ chỉ làm ngươi bị thương, ta nhìn trúng thứ gì, thì bất kể như thế nào đều phải có được nó trong tay, ngươi nhất định sẽ thuộc về ta.
Ta đau đến ứa nước mắt, vẫn cứng rắn nói: Cho dù ta hồn phi phách tán, cũng sẽ không cùng loại người mờ ám như ngươi ở cùng một chỗ! Ngươi là. . . Ta vô cùng hối hận, chẳng quan tâm là ngày thường đã dạy bảo Bạch Quản thế nào, tổng hợp lại tất cả những gì thường ngày chứng kiến được, suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc tìm được câu mắng chửi người, lắp bắp bảo, Ngươi là hạ lưu! , người quái dị! Lưu manh! Là . . .
Đồ đê tiện, ác ma, hỗn đản, dâm tặc. Tiêu Lãng thấy ta, mắng chửi không được lưu loát, hứng trí bừng bừng giúp ta bổ sung toàn bộ, còn đề nghị nói, Hay là thêm cả Vương bát đản với Đăng đồ tử?
(*TT: Bạn nào đọc ngôn tình chắc biết Vương bát đản là đồ con rùa, khốn khiếp, Đăng đồ tử là háo sắc như Sở Khanh rồi nhỉ? :3 không giải thích dài dòng nữa, đọc tiếp :3)
Ta. . . Ta. . . Ta tức giận thở gấp, sống mũi cay cay, mắt thấy hắn lại sắp sửa đè lên người ta sỗ sàng sờ loạn, rốt cục Oa một tiếng khóc to, một bên dùng chân đạp hắn một bên thét lên, Ta muốn sư phụ! Trả sư phụ cho ta! Sư phụ cứu mạng!
Ngươi kêu to lên, gọi toàn bộ đồ nhi của ngươi tới đây, ta - ngay trước mặt ngươi, khiến cho bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong.
Tiêu Lãng rốt cục nổi giận, khẩu khí khiêu khích mập mờ bỗng trở nên cứng ngắc nguội lạnh, Ngươi còn nhớ sư phụ ngươi thanh cao, ta liền ném hắn vào trong ma quân, để cho hắn nếm thử mùi vị ngàn người cưỡi, vạn người đè. Ngươi còn nhớ sư phụ ngươi anh tuấn, ta liền cắt toàn bộ tai, mũi của hắn, lột da mặt hắn. Ngươi còn nhớ sư phụ ngươi ôn nhu, ta liền làm cho hắn không còn đầu lưỡi để dỗ ngon dỗ ngọt với ngươi, không còn hai tay để vuốt ve tóc của ngươi, nếu sau này ngươi còn nói ngươi nhớ sư phụ sư phụ ngươi cái gì? Ta giúp ngươi xử lý sạch.
Kỳ thật ta không biết ngàn người cưỡi vạn người đè là có ý gì, chẳng lẽ lại để cho sư phụ ta đi làm con lừa con ngựa? Thế nhưng ta không dám mở miệng hỏi loạn, yếu ớt ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt đang run rẩy.
Tiêu Lãng không bực bội nữa, hắn tự tay vén tóc của ta ra sau tai, ôn nhu ôm vai của ta, giống như tình nhân thì thầm: A Dao ngoan, không phải sợ. Nếu như có ngày ngươi bị hồn phi phách tán, ta sẽ làm cho toàn bộ người ngươi quen biết đi cùng ngươi, như vậy ngươi sẽ không cô đơn đâu.
Hắn thâm sâu khó lường, thao túng toàn bộ mọi thứ.
Hắn là tham ma thuần túy trong các ác ma, tùy ý làm bậy, không từ thủ đoạn, không sợ hãi.
Không có thương hại, không có lương tâm, chỉ có tham lam và chiếm giữ.
Cho dù ta không tin sư phụ rơi vào tay hắn, cũng không dám làm loạn.
Tiêu Lãng ôm thân thể cứng ngắc của ta, tách ra hai chân đùa bỡn. Một đồ vật nóng bỏng đang cọ ở bên hông, ta mặc dù không rõ thứ đó dùng để làm gì, nhưng theo động tác xâm nhập của hắn, trong đầu cũng mơ mơ hồ hồ vẽ ra được hình dáng.
Ta biết rõ sự tình không tốt đang xảy ra rất mắc cỡ, nhưng không cách nào chống cự, giọng nói run run, yếu ớt hỏi: Ngươi đang làm cái gì?
Hắn nói: Dạy cái mà sư phụ ngươi muốn dạy cũng không dám dạy, còn không cho phép người khác dạy.
Ta vẫn không hiểu.
Hắn giải thích: Là chuyện nam nữ.
Ta như sấm đánh đỉnh đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
Việc này ta hiểu, tức là sinh con cho đối phương. Nhưng dù có chết ta cũng không sinh con cho ác ma! Vì vậy liền cắn xé, dốc sức liều mạng chống cự, cho đến tận lúc đối phương lại uy hiếp muốn tiêu diệt đồ đệ của ta, mới thành thật nằm im.
Tiêu Lãng chơi đùa không thấy thú vị, hắn mất hứng hỏi: Ngươi thật sự chán ghét ta đến vậy?
Đúng Ta hàm răng phát run, thành thật trả lời.
Ta lại rất thích ngươi, không quá hi vọng trông thấy bộ dáng này của ngươi, Tiêu Lãng suy tư hồi lâu, trên không trung bấm bấm vài đốt ngón tay, bỗng nhiên cắn vào vai ta một cái, xấu xa cười nói, : Không bằng. . . Ta cùng ngươi cá cược đi?
Hắn để nửa thân trần, bộ ngực dính sát trước ngực ta, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng lên chỗ xương quai xanh, hô hấp dồn dập, tim đập lại bình tĩnh, giống như không hề đếm xỉa tới đã muốn quyết định vận mệnh của ta.
Đánh bạc là không tốt, ta rất chán ghét, hơn nữa Tiêu Lãng nổi danh lắm mưu nhiều kế, đánh không nắm chắc phần thắng. Bất luận là hắn đưa ra yêu cầu gì cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng, hiện giờ pháp lực của ta đã bị phân tán hoàn toàn, dưới trướng người khác, cũng như con chuột nằm dưới vuốt mèo, mặc cho xử trí, thật sự không có năng lực phản bác.
Đã đứng cạnh vách núi, bất luận là cự tuyệt hay đáp ứng,còn hoàn cảnh nào có thể tồi tệ hơn sao?
Tiêu Lãng nhìn ra sự do dự của ta, ném đến càng nhiều hấp dẫn: Nếu như ngươi thắng, ta không dây dưa với ngươi nữa, còn trả sư phụ lại cho ngươi, thế nào?
Tuy biết ma không thể tin, cái này lập tức làm ta động tâm: Thật sự?
Tiêu Lãng thoáng một cái bỗng nhiên đè bả vai của ta, giống như có tức giận, lại nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. . Hắn cười nói: Nếu như thua, ta cũng không cần ngươi làm cái gì, chỉ cần ngươi khoác thêm giá y( đồ cưới), cam tâm tình nguyện gả cho ta làm tân nương tử là tốt rồi.
Ta cảm thấy phải gả làm vợ hắn so với sinh con cho hắn còn đáng sợ hơn, không chút nghĩ ngợi, một hơi bác bỏ: Sư phụ nói, giá y phải vì người mình thích mà mặc lên. Mặc dù ngươi yêu thích ta, ta lại tuyệt không thích ngươi, hơn nữa Tiên Ma khác đường, chúng ta tuyệt đối không thể kết hôn được.
Sư phụ ngươi chỉ toàn nói bậy, trách không được dạy ngươi thành con mọt sách, Tiêu Lãng khinh thường, biện giải: Như hôn nhân của nam nữ trong thiên hạ đều là do cha mẹ mai mối sắp đặt, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, sư phụ ngươi thua đã sớm đem ngươi cho ta, ở đâu ra tự mình ngươi làm chủ? Hơn nữa ngươi sửa lại Thiên Cơ, trở lại Thiên Giới cũng bị Liệt Hỏa thiêu thân, chẳng thà tới Ma Giới với ta tiêu dao khoái hoạt, hơn nữa. . . Hắn nói đến chỗ này, hơi dừng lại một chút, ôn nhu nói, Tâm tình của nữ nhân dễ dàng thay đổi, lâu ngày, ngươi sao biết sẽ không yêu ta?
Sẽ không đâu, tất cả mọi người đều nói ta là tảng đá biến thành, trong đầu cũng là đá tảng. Ta trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tiêu lãng cười rộ lên, nhịn không được cúi xuống cắn một cái vào tai ta, ngậm lấy mơ hồ nói: Ngươi vẫn thú vị như vậy.
Mua đồ có thể cò kè mặc cả, đánh cuộc cùng Ác Ma tất nhiên cũng có thể, ta thật cẩn thận hỏi: Có thể sửa đánh cược cái khác không? Ta thắng, ngươi trả sư phụ cho ta, ta thua, ta liền giao mạng của mình cho ngươi.
Tiêu Lãng cự tuyệt, nửa đùa nửa thật nói: Ta chỉ muốn thân thể của ngươi, lấy mạng của ngươi làm cái gì? Nếu không ngươi thua, ta liền lấy mạng sư phụ và ba đồ đệ của ngươi, còn ngươi sẽ cưỡng đoạt về làm tiểu thiếp nhé?
Trong sách viết, thê tử là người có trách nhiệm và nghĩa vụ với gia đình, quyền lực càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, nàng phải chăm sóc cha mẹ chồng, nuôi dưỡng con cái, còn phải quản lý nội vụ, quý trọng trượng phu. Tiểu thiếp lại là đồ chơi, có thể tùy ý giao dịch mua bán, ta kết hợp thân phận của mình nghĩ nửa ngày, tiếp tục mặc cả: Ta không làm thê tử ngươi, cũng không thể đánh cược mạng sống của sư phụ và đồ đệ, nếu như thua, thì làm tiểu thiếp cho ngươi là tốt rồi.
Tiêu Lãng nghẹn họng, thật lâu mới hỏi: Vì cái gì ngươi thà làm đồ chơi cũng không chịu làm thê tử của ta?
Ta nghiêm mặt nói: Ta là ngọc, ngọc vốn là đồ chơi trên bàn, cũng cần trở về với vị trí cũ. Thê tử cần đối xử có tình có nghĩa với trượng phu, thiếp thì không cần cùng phu quân có tư tình. Cái ngươi muốn chính là thân thể của ta, nên tình cảm có hay không cũng không sao cả. Ta không muốn miễn cưỡng chính mình phải phụ trách với ngươi. Sau đó ta lại rất chờ mong mà bổ sung, Đợi ngày nào đó ngươi không cần, còn có thể vứt bỏ ta.
Tiêu Lãng nghiến răng nghiến lợi mắng: Ngươi quả nhiên là một đứa ngốc! Ai cần ngươi phải phụ trách với ta? !
Ta tỉnh ngộ: Hay là làm thê tử không cần phải phụ trách? Đúng rồi! Còn có hưu thê* cơ mà!
*Hưu thê: bỏ vợ, li hôn
Ta cảm giác mình đọc sách đọc đến choáng váng, ngay cả thất xuất chi điều(1) đều quên hết. Phép tắc thế gian vốn là sách viết cho nam nhân, cũng là bảo đảm quyền lợi của nam nhân, cho dù thê tử hiền lành phẩm chất tốt tài hoa vẹn toàn, chỉ cần không thích, tìm một cái cớ, muốn hưu là có thể hưu. Thế nhưng mà đứng ở cái vị trí cần phải có trách nhiệm gì đó, ta không muốn cùng hắn cử án tề mi(2), tận tâm cùng trách nhiệm. Mà tiểu thiếp mua bán thân bất do kỷ(3), hư tình giả ý là đương nhiên, càng phù hợp với lập trường hiện tại của ta.
(1)Thất xuất chi điều: Luật pháp Trung Quốc thời xưa, lễ chế và tập tục quy định vợ chồng li hôn cần có một trong 7 điều kiện. Hay nôm na là bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến: Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.
(2)Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày. Do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.
(3)Thân bất do kỷ: việc làm không theo ý muốn của mình.
Tiêu Lãng chẳng biết tại sao lại tức giận, hắn bảo: Ngươi cái đồ ngu ngốc! Tốt không làm lại muốn chọn cái thấp kém, đợi tương lai ta tìm được chủ mẫu lợi hại, ngươi không phải sáng bị đánh thì cũng là chiều bị mắng! Thế nào?
Ta trầm tư một lúc, đáp lời: Nếu ta nói dối, cố tình nịnh nọt ngươi, không có trách nhiệm của một thê tử, chính là lỗi của ta, lương tâm sẽ bị cắn rứt. Nếu ngươi tìm được chủ mẫu lợi hại nhưng lại vô duyên vô cớ đến trách mắng ta, thì đó chính là tội của nàng, ta cũng không thẹn với lương tâm. Thích là thích, không thích chính là không thích, ta quyết không vì bản thân chịu đòn mà lung tung nối dối. Ngươi nếu không thích, tự có thể tìm nữ tử mà ngươi thích, cùng nàng cầm sắt cùng minh*, đầu bạc giai lão.
*Cầm sắt cùng minh ý chỉ hai vợ chồng chung sống với nhau hòa thuận.
Tiêu Lãng im lặng, thở dài nói: Ngươi đúng là tảng đá ngu ngốc chỉ mải để tâm những chuyện vụn vặt, không thể nói vài lời dễ nghe để dỗ ta vui vẻ sao?
Ta ân cần khuyên nhủ: Sách sử có nói, thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe.
Tiêu Lãng u ám nói: Còn nói nhảm, ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi.
Ta câm miệng. . .
Tiêu Lãng tức giận đến đậu hủ cũng không thèm ăn, nằm bên cạnh ngẩn người.
Ta rón ra rón rén trốn cạnh giường, bị phát hiện, hung hăng kéo trở về, xương quai xanh thiếu chút nữa bị kẹp gẫy.
Giọng nói như nặn ra từ trong kẽ răng của Tiêu Lãng, từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài: Vợ cũng tốt, thiếp cũng được, tóm lại ngươi thua, ngươi là của ta.
Ta rất hối hận ngày thường không thu thập kỳ trân dị bảo, bây giờ cần dùng thì mới phát hiện mình không có gì có thể lấy ra để đánh cuộc, đầu óc xoay vòng nửa ngày, mới nhớ tới vấn đề mấu chốt nhất: Ngươi muốn đánh cuộc gì?
Ta muốn đánh cuộc gì ngươi có thể cự tuyệt sao? Tiêu Lãng đầu óc lẫn lộn cũng tỉnh táo lại, khôi phục khẩu khí lãnh đạm lúc đầu.
Ta lắc đầu: Không thể.
Tiêu Lãng hỏi: So đọc sách?
Ta có chết cũng không làm.
Tiêu Lãng hỏi: So quyền cước?
Ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
Ta: So thêu hoa?
Tiêu Lãng thiếu chút nữa cắn chết ta.
Trái thương lượng phải trao đổi, ta rất đau xót mà phát hiện ra mình tìm không ra một phần thắng nào trong canh bạc này, rất do dự.
Cuối cùng Tiêu Lãng chốt lại, nói: Chúng ta chơi trò trốn tìm đi?
Ta không rõ.
Tiêu Lãng ôm lấy ta giống như đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: Thiên Giới không có ai biết diện mạo thật của ta, ta cho ngươi thời gian ba tháng, nếu ngươi có thể từ Lạc Thủy trấn tìm ra ta, ta sẽ nhận thua, thực hiện lời hứa. Nếu ngươi tìm không ra. . . Hắn nói đến đây, ngừng một chút, oán hận nói: Thân thể của ngươi là của ta!
Chơi trốn tìm ta coi như am hiểu, nhưng e sợ trong đó có lừa gạt, cẩn thận hỏi: Thiên hạ to lớn, ngươi trốn đi chân trời góc biển, ta làm sao tìm được, cũng nên giới hạn một phạm vi đi chứ?
Hắn nói: Ở tại Lạc Thủy trấn, ngày hôm qua ngươi dùng toàn lực ngăn Thiên Lôi, nghịch chuyển thiên mệnh, ta thật sự nợ ngươi một món nợ ân tình rồi.
Ta sững sờ, trong đầu dần dần hiện ra một dự cảm không tốt.
Tiêu Lãng lại để cho dự cảm của ta thành sự thực: Đúng vậy, ta vẫn ẩn nấp bên cạnh ngươi.
Là người do hồ yêu mang đến? Hay là một người bên cạnh ta. . .
Tiêu Lãng lưu luyến không rời, dứng dậy rời đi, đi tới trước cửa, quay đầu lại hỏi: Ngươi cố gắng đoán xem, đoán thử ta là ai?
Cánh cửa khẽ đóng.
Một trận gió lạnh thổi qua, sởn hết cả gai ốc.
Ta hoảng hốt cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Lãng không hề có ý tốt, xuyên qua đêm tối, thấu qua u ám, phảng phất không hề cách ngăn có thể thấy rõ tất cả, khống chế toàn bộ, cũng đang châm biếm mọi thứ.
Bất kể hắn có mục đích gì thì cũng phải ra tay chứ, mỗi ngày lại làm cho người ta lo lắng đề phòng như vậy, coi người ta như đồ chơi sao?
Ta mò mẫm trong túi càn khôn nắm chặt kiếm của mình, giãy dụa muốn đứng lên, toàn thân lại trống rỗng vô lực. Dốc sức cắn răng mấy lần, thật vất vả nửa ngồi dậy, cả gan hỏi: Ngươi địa vị cao quý đứng đầu Ma giới, không có tí quan hệ nào với ta, vì sao lại nhiều lần cợt nhả, tới tìm một vật tiên nhỏ nhoi như ta để gây phiền phức?
Chúng ta không có quan hệ? Tiêu Lãng bỗng nhiên lại nhẹ cười rộ lên, một lúc sau mới chậm rãi nói: Cẩn Du và ta có một vụ đánh cuộc, thứ mang ra cá cược chính là ngươi. Hắn thua, ngươi đương nhiên là nữ nhân của ta, ta khinh bạc nữ nhân của mình, có gì không thể?
Lời của hắn quả thực so với Đông quân đi về phía tây càng vớ vẩn(mặt trời mọc phía tây), sư phụ không phải tiểu tử Vương Nhị phố bên cạnh, sao có chuyện đi đánh bạc bị thua phải đem đồ đệ nhà mình cho người khác để gán nợ. Cho nên ta nghe vậy thì giận dữ: Nói hươu nói vượn! Sư phụ ta yêu thương ta nhất, sẽ không dùng ta làm tiền đặt cược với Ma nhân đâu!
Tiêu Lãnh khí đạm thần nhàn nói: Đánh cuộc hay không do hắn, tin hay không tùy ngươi, muốn hay không do ta.
Ta kiên quyết nói: Không tin. Sư phụ là người tốt!
Hắn là người tốt? Tiêu Lãng cười càng lạnh, bác bỏ: Hắn đã sớm có lòng hươu dạ vượn với ngươi, chỉ là tính tình thận trọng, lo ngại nhiều thứ, nên chưa xuống tay mà thôi.
Hắn càng nói càng thái quá, một chữ ta cũng không muốn nghe: Thứ đồ xấu xa nhà ngươi, không hề hiểu tình nghĩa giữa ta và sư phụ!
Ta đương nhiên biết, nếu ta không biết hắn, làm sao có thể biết ngươi? Làm sao có thể có lòng làm loạn với ngươi? Tiêu Lãng cúi người xuống, ép sát cơ thể ta, hơi thở nóng ấm phả vào mặt, lời nói nhỏ nhẹ ma mị vờn quanh bên tai: A Dao, nhìn nữ nhân của mình vì nam nhân khác mà cau mày, đăm chiêu ủ dột, ta rất không cao hứng, chỉ hận không thể ném hắn vào hố rắn của Thương Quỳnh.
Ta trong lòng giật mình, cố gắng tỉnh táo lại, bất chấp mồ hôi rơi đầy trán đang bán rẻ ta, tố cáo sự sợ hãi của ta, vẫn cố chấp nói: Ngươi đừng có nói năng điên cuồng, một chữ cũng không đúng, hãy để chính miệng sư phụ nói với ta.
Tiêu Lãng nhìn có chút hả hê nói: Hắn bại trong tay ta, đương nhiên phải trả giá rất lớn, ta phong tỏa hồn phách của hắn, hôm nay dù nửa câu cũng không thể nói với ngươi.
Ta không tin: Sư phụ sẽ không thua.
Tiêu Lãng vẫn một mực cười, không trả lời.
Hắn cười đến mức khiến lòng ta có chút chột dạ.
Ánh trăng dần lộ ra sau mây đen, mơ mơ hồ hồ xuyên qua lớp rèm thưa, một tia sáng nhạt xuyên đến, ác ma trước giường nhanh chóng đứng dậy quay đầu lại, buông rèm che, tốc độ rất nhanh làm cho ta không thấy được dung mạo của hắn, chỉ còn lại một luồng ti gấm giống như mực bắn ra, mang theo mùi máu nhàn nhạt, lướt qua hai má của ta.
Là thời cơ!
Ta cầm kiếm, đâm thẳng, xuyên qua màn che, hướng đến trái tim.
Tiêu Lãng trở tay, đánh rơi trường kiếm, còn cách màn che, dùng sức nắm lấy cổ tay của ta, niết mạnh, cảm giác được sự đau đớn từ cổ tay truyền tới.
Ta cắn răng không rên một tiếng, hắn lại dần dần buông lỏng lực đạo, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay ta, cưng chiều mà thở dài nói: A Dao, ngươi thật bướng bỉnh. Giống như chủ nhân chẳng hề để ý hay trách cứ một con mèo cào cắn lung tung.
Ta dùng sức rút tay ra, lại bị hắn nắm chặt không thể nhúc nhích. Cuối cùng cách rèm mạn, hung hăng cắn một cái trên mu bàn tay hắn.
Ánh trăng lần nữa lẩn trốn, căn phòng rơi vào bóng tối.
Tiêu Lãng một lần nữa chui vào màn che, nắm quai hàm của ta, dùng sức siết chặt, xém chút nữa trật khớp, ta đành phải chậm chạp thả lỏng độ mạnh yếu trong miệng, hắn nhân cơ hội hôn một cái lên bờ môi ta, cười hì hì lại không thể nghi ngờ mà tuyên bố: Đừng kháng cự nữa, sẽ chỉ làm ngươi bị thương, ta nhìn trúng thứ gì, thì bất kể như thế nào đều phải có được nó trong tay, ngươi nhất định sẽ thuộc về ta.
Ta đau đến ứa nước mắt, vẫn cứng rắn nói: Cho dù ta hồn phi phách tán, cũng sẽ không cùng loại người mờ ám như ngươi ở cùng một chỗ! Ngươi là. . . Ta vô cùng hối hận, chẳng quan tâm là ngày thường đã dạy bảo Bạch Quản thế nào, tổng hợp lại tất cả những gì thường ngày chứng kiến được, suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc tìm được câu mắng chửi người, lắp bắp bảo, Ngươi là hạ lưu! , người quái dị! Lưu manh! Là . . .
Đồ đê tiện, ác ma, hỗn đản, dâm tặc. Tiêu Lãng thấy ta, mắng chửi không được lưu loát, hứng trí bừng bừng giúp ta bổ sung toàn bộ, còn đề nghị nói, Hay là thêm cả Vương bát đản với Đăng đồ tử?
(*TT: Bạn nào đọc ngôn tình chắc biết Vương bát đản là đồ con rùa, khốn khiếp, Đăng đồ tử là háo sắc như Sở Khanh rồi nhỉ? :3 không giải thích dài dòng nữa, đọc tiếp :3)
Ta. . . Ta. . . Ta tức giận thở gấp, sống mũi cay cay, mắt thấy hắn lại sắp sửa đè lên người ta sỗ sàng sờ loạn, rốt cục Oa một tiếng khóc to, một bên dùng chân đạp hắn một bên thét lên, Ta muốn sư phụ! Trả sư phụ cho ta! Sư phụ cứu mạng!
Ngươi kêu to lên, gọi toàn bộ đồ nhi của ngươi tới đây, ta - ngay trước mặt ngươi, khiến cho bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong.
Tiêu Lãng rốt cục nổi giận, khẩu khí khiêu khích mập mờ bỗng trở nên cứng ngắc nguội lạnh, Ngươi còn nhớ sư phụ ngươi thanh cao, ta liền ném hắn vào trong ma quân, để cho hắn nếm thử mùi vị ngàn người cưỡi, vạn người đè. Ngươi còn nhớ sư phụ ngươi anh tuấn, ta liền cắt toàn bộ tai, mũi của hắn, lột da mặt hắn. Ngươi còn nhớ sư phụ ngươi ôn nhu, ta liền làm cho hắn không còn đầu lưỡi để dỗ ngon dỗ ngọt với ngươi, không còn hai tay để vuốt ve tóc của ngươi, nếu sau này ngươi còn nói ngươi nhớ sư phụ sư phụ ngươi cái gì? Ta giúp ngươi xử lý sạch.
Kỳ thật ta không biết ngàn người cưỡi vạn người đè là có ý gì, chẳng lẽ lại để cho sư phụ ta đi làm con lừa con ngựa? Thế nhưng ta không dám mở miệng hỏi loạn, yếu ớt ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt đang run rẩy.
Tiêu Lãng không bực bội nữa, hắn tự tay vén tóc của ta ra sau tai, ôn nhu ôm vai của ta, giống như tình nhân thì thầm: A Dao ngoan, không phải sợ. Nếu như có ngày ngươi bị hồn phi phách tán, ta sẽ làm cho toàn bộ người ngươi quen biết đi cùng ngươi, như vậy ngươi sẽ không cô đơn đâu.
Hắn thâm sâu khó lường, thao túng toàn bộ mọi thứ.
Hắn là tham ma thuần túy trong các ác ma, tùy ý làm bậy, không từ thủ đoạn, không sợ hãi.
Không có thương hại, không có lương tâm, chỉ có tham lam và chiếm giữ.
Cho dù ta không tin sư phụ rơi vào tay hắn, cũng không dám làm loạn.
Tiêu Lãng ôm thân thể cứng ngắc của ta, tách ra hai chân đùa bỡn. Một đồ vật nóng bỏng đang cọ ở bên hông, ta mặc dù không rõ thứ đó dùng để làm gì, nhưng theo động tác xâm nhập của hắn, trong đầu cũng mơ mơ hồ hồ vẽ ra được hình dáng.
Ta biết rõ sự tình không tốt đang xảy ra rất mắc cỡ, nhưng không cách nào chống cự, giọng nói run run, yếu ớt hỏi: Ngươi đang làm cái gì?
Hắn nói: Dạy cái mà sư phụ ngươi muốn dạy cũng không dám dạy, còn không cho phép người khác dạy.
Ta vẫn không hiểu.
Hắn giải thích: Là chuyện nam nữ.
Ta như sấm đánh đỉnh đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
Việc này ta hiểu, tức là sinh con cho đối phương. Nhưng dù có chết ta cũng không sinh con cho ác ma! Vì vậy liền cắn xé, dốc sức liều mạng chống cự, cho đến tận lúc đối phương lại uy hiếp muốn tiêu diệt đồ đệ của ta, mới thành thật nằm im.
Tiêu Lãng chơi đùa không thấy thú vị, hắn mất hứng hỏi: Ngươi thật sự chán ghét ta đến vậy?
Đúng Ta hàm răng phát run, thành thật trả lời.
Ta lại rất thích ngươi, không quá hi vọng trông thấy bộ dáng này của ngươi, Tiêu Lãng suy tư hồi lâu, trên không trung bấm bấm vài đốt ngón tay, bỗng nhiên cắn vào vai ta một cái, xấu xa cười nói, : Không bằng. . . Ta cùng ngươi cá cược đi?
Hắn để nửa thân trần, bộ ngực dính sát trước ngực ta, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng lên chỗ xương quai xanh, hô hấp dồn dập, tim đập lại bình tĩnh, giống như không hề đếm xỉa tới đã muốn quyết định vận mệnh của ta.
Đánh bạc là không tốt, ta rất chán ghét, hơn nữa Tiêu Lãng nổi danh lắm mưu nhiều kế, đánh không nắm chắc phần thắng. Bất luận là hắn đưa ra yêu cầu gì cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng, hiện giờ pháp lực của ta đã bị phân tán hoàn toàn, dưới trướng người khác, cũng như con chuột nằm dưới vuốt mèo, mặc cho xử trí, thật sự không có năng lực phản bác.
Đã đứng cạnh vách núi, bất luận là cự tuyệt hay đáp ứng,còn hoàn cảnh nào có thể tồi tệ hơn sao?
Tiêu Lãng nhìn ra sự do dự của ta, ném đến càng nhiều hấp dẫn: Nếu như ngươi thắng, ta không dây dưa với ngươi nữa, còn trả sư phụ lại cho ngươi, thế nào?
Tuy biết ma không thể tin, cái này lập tức làm ta động tâm: Thật sự?
Tiêu Lãng thoáng một cái bỗng nhiên đè bả vai của ta, giống như có tức giận, lại nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. . Hắn cười nói: Nếu như thua, ta cũng không cần ngươi làm cái gì, chỉ cần ngươi khoác thêm giá y( đồ cưới), cam tâm tình nguyện gả cho ta làm tân nương tử là tốt rồi.
Ta cảm thấy phải gả làm vợ hắn so với sinh con cho hắn còn đáng sợ hơn, không chút nghĩ ngợi, một hơi bác bỏ: Sư phụ nói, giá y phải vì người mình thích mà mặc lên. Mặc dù ngươi yêu thích ta, ta lại tuyệt không thích ngươi, hơn nữa Tiên Ma khác đường, chúng ta tuyệt đối không thể kết hôn được.
Sư phụ ngươi chỉ toàn nói bậy, trách không được dạy ngươi thành con mọt sách, Tiêu Lãng khinh thường, biện giải: Như hôn nhân của nam nữ trong thiên hạ đều là do cha mẹ mai mối sắp đặt, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, sư phụ ngươi thua đã sớm đem ngươi cho ta, ở đâu ra tự mình ngươi làm chủ? Hơn nữa ngươi sửa lại Thiên Cơ, trở lại Thiên Giới cũng bị Liệt Hỏa thiêu thân, chẳng thà tới Ma Giới với ta tiêu dao khoái hoạt, hơn nữa. . . Hắn nói đến chỗ này, hơi dừng lại một chút, ôn nhu nói, Tâm tình của nữ nhân dễ dàng thay đổi, lâu ngày, ngươi sao biết sẽ không yêu ta?
Sẽ không đâu, tất cả mọi người đều nói ta là tảng đá biến thành, trong đầu cũng là đá tảng. Ta trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tiêu lãng cười rộ lên, nhịn không được cúi xuống cắn một cái vào tai ta, ngậm lấy mơ hồ nói: Ngươi vẫn thú vị như vậy.
Mua đồ có thể cò kè mặc cả, đánh cuộc cùng Ác Ma tất nhiên cũng có thể, ta thật cẩn thận hỏi: Có thể sửa đánh cược cái khác không? Ta thắng, ngươi trả sư phụ cho ta, ta thua, ta liền giao mạng của mình cho ngươi.
Tiêu Lãng cự tuyệt, nửa đùa nửa thật nói: Ta chỉ muốn thân thể của ngươi, lấy mạng của ngươi làm cái gì? Nếu không ngươi thua, ta liền lấy mạng sư phụ và ba đồ đệ của ngươi, còn ngươi sẽ cưỡng đoạt về làm tiểu thiếp nhé?
Trong sách viết, thê tử là người có trách nhiệm và nghĩa vụ với gia đình, quyền lực càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, nàng phải chăm sóc cha mẹ chồng, nuôi dưỡng con cái, còn phải quản lý nội vụ, quý trọng trượng phu. Tiểu thiếp lại là đồ chơi, có thể tùy ý giao dịch mua bán, ta kết hợp thân phận của mình nghĩ nửa ngày, tiếp tục mặc cả: Ta không làm thê tử ngươi, cũng không thể đánh cược mạng sống của sư phụ và đồ đệ, nếu như thua, thì làm tiểu thiếp cho ngươi là tốt rồi.
Tiêu Lãng nghẹn họng, thật lâu mới hỏi: Vì cái gì ngươi thà làm đồ chơi cũng không chịu làm thê tử của ta?
Ta nghiêm mặt nói: Ta là ngọc, ngọc vốn là đồ chơi trên bàn, cũng cần trở về với vị trí cũ. Thê tử cần đối xử có tình có nghĩa với trượng phu, thiếp thì không cần cùng phu quân có tư tình. Cái ngươi muốn chính là thân thể của ta, nên tình cảm có hay không cũng không sao cả. Ta không muốn miễn cưỡng chính mình phải phụ trách với ngươi. Sau đó ta lại rất chờ mong mà bổ sung, Đợi ngày nào đó ngươi không cần, còn có thể vứt bỏ ta.
Tiêu Lãng nghiến răng nghiến lợi mắng: Ngươi quả nhiên là một đứa ngốc! Ai cần ngươi phải phụ trách với ta? !
Ta tỉnh ngộ: Hay là làm thê tử không cần phải phụ trách? Đúng rồi! Còn có hưu thê* cơ mà!
*Hưu thê: bỏ vợ, li hôn
Ta cảm giác mình đọc sách đọc đến choáng váng, ngay cả thất xuất chi điều(1) đều quên hết. Phép tắc thế gian vốn là sách viết cho nam nhân, cũng là bảo đảm quyền lợi của nam nhân, cho dù thê tử hiền lành phẩm chất tốt tài hoa vẹn toàn, chỉ cần không thích, tìm một cái cớ, muốn hưu là có thể hưu. Thế nhưng mà đứng ở cái vị trí cần phải có trách nhiệm gì đó, ta không muốn cùng hắn cử án tề mi(2), tận tâm cùng trách nhiệm. Mà tiểu thiếp mua bán thân bất do kỷ(3), hư tình giả ý là đương nhiên, càng phù hợp với lập trường hiện tại của ta.
(1)Thất xuất chi điều: Luật pháp Trung Quốc thời xưa, lễ chế và tập tục quy định vợ chồng li hôn cần có một trong 7 điều kiện. Hay nôm na là bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến: Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.
(2)Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày. Do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.
(3)Thân bất do kỷ: việc làm không theo ý muốn của mình.
Tiêu Lãng chẳng biết tại sao lại tức giận, hắn bảo: Ngươi cái đồ ngu ngốc! Tốt không làm lại muốn chọn cái thấp kém, đợi tương lai ta tìm được chủ mẫu lợi hại, ngươi không phải sáng bị đánh thì cũng là chiều bị mắng! Thế nào?
Ta trầm tư một lúc, đáp lời: Nếu ta nói dối, cố tình nịnh nọt ngươi, không có trách nhiệm của một thê tử, chính là lỗi của ta, lương tâm sẽ bị cắn rứt. Nếu ngươi tìm được chủ mẫu lợi hại nhưng lại vô duyên vô cớ đến trách mắng ta, thì đó chính là tội của nàng, ta cũng không thẹn với lương tâm. Thích là thích, không thích chính là không thích, ta quyết không vì bản thân chịu đòn mà lung tung nối dối. Ngươi nếu không thích, tự có thể tìm nữ tử mà ngươi thích, cùng nàng cầm sắt cùng minh*, đầu bạc giai lão.
*Cầm sắt cùng minh ý chỉ hai vợ chồng chung sống với nhau hòa thuận.
Tiêu Lãng im lặng, thở dài nói: Ngươi đúng là tảng đá ngu ngốc chỉ mải để tâm những chuyện vụn vặt, không thể nói vài lời dễ nghe để dỗ ta vui vẻ sao?
Ta ân cần khuyên nhủ: Sách sử có nói, thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe.
Tiêu Lãng u ám nói: Còn nói nhảm, ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi.
Ta câm miệng. . .
Tiêu Lãng tức giận đến đậu hủ cũng không thèm ăn, nằm bên cạnh ngẩn người.
Ta rón ra rón rén trốn cạnh giường, bị phát hiện, hung hăng kéo trở về, xương quai xanh thiếu chút nữa bị kẹp gẫy.
Giọng nói như nặn ra từ trong kẽ răng của Tiêu Lãng, từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài: Vợ cũng tốt, thiếp cũng được, tóm lại ngươi thua, ngươi là của ta.
Ta rất hối hận ngày thường không thu thập kỳ trân dị bảo, bây giờ cần dùng thì mới phát hiện mình không có gì có thể lấy ra để đánh cuộc, đầu óc xoay vòng nửa ngày, mới nhớ tới vấn đề mấu chốt nhất: Ngươi muốn đánh cuộc gì?
Ta muốn đánh cuộc gì ngươi có thể cự tuyệt sao? Tiêu Lãng đầu óc lẫn lộn cũng tỉnh táo lại, khôi phục khẩu khí lãnh đạm lúc đầu.
Ta lắc đầu: Không thể.
Tiêu Lãng hỏi: So đọc sách?
Ta có chết cũng không làm.
Tiêu Lãng hỏi: So quyền cước?
Ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
Ta: So thêu hoa?
Tiêu Lãng thiếu chút nữa cắn chết ta.
Trái thương lượng phải trao đổi, ta rất đau xót mà phát hiện ra mình tìm không ra một phần thắng nào trong canh bạc này, rất do dự.
Cuối cùng Tiêu Lãng chốt lại, nói: Chúng ta chơi trò trốn tìm đi?
Ta không rõ.
Tiêu Lãng ôm lấy ta giống như đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: Thiên Giới không có ai biết diện mạo thật của ta, ta cho ngươi thời gian ba tháng, nếu ngươi có thể từ Lạc Thủy trấn tìm ra ta, ta sẽ nhận thua, thực hiện lời hứa. Nếu ngươi tìm không ra. . . Hắn nói đến đây, ngừng một chút, oán hận nói: Thân thể của ngươi là của ta!
Chơi trốn tìm ta coi như am hiểu, nhưng e sợ trong đó có lừa gạt, cẩn thận hỏi: Thiên hạ to lớn, ngươi trốn đi chân trời góc biển, ta làm sao tìm được, cũng nên giới hạn một phạm vi đi chứ?
Hắn nói: Ở tại Lạc Thủy trấn, ngày hôm qua ngươi dùng toàn lực ngăn Thiên Lôi, nghịch chuyển thiên mệnh, ta thật sự nợ ngươi một món nợ ân tình rồi.
Ta sững sờ, trong đầu dần dần hiện ra một dự cảm không tốt.
Tiêu Lãng lại để cho dự cảm của ta thành sự thực: Đúng vậy, ta vẫn ẩn nấp bên cạnh ngươi.
Là người do hồ yêu mang đến? Hay là một người bên cạnh ta. . .
Tiêu Lãng lưu luyến không rời, dứng dậy rời đi, đi tới trước cửa, quay đầu lại hỏi: Ngươi cố gắng đoán xem, đoán thử ta là ai?
Cánh cửa khẽ đóng.
Một trận gió lạnh thổi qua, sởn hết cả gai ốc.
/60
|