“Ác?” Quả nhiên, Tư Không Diệp nghe xong liền hỏi: “Lời này là Hoàn nhi nói cho ngươi?”
“Phải a.” Tiểu Đồng gật đầu thật mạnh. Sau đó nàng đi về phía giá sách.
Tư Không Diệp ngồi lại chỗ cũ cùng Khương Vấn tiếp tục thảo luận chuyện lúc nãy.
Lúc này, Tiểu Toàn Tử vừa mới ra ngoài liền quay lại, phía sau còn dẫn theo hai tiểu cung nữ, hai tay cầm một cái mâm, đi tới bên người Tiểu Đồng.
“Hoàng hậu nương nương, ngài xem nên đặt điểm tâm ở đâu?”
“Để trên mặt đất đi.” Tiểu Đồng chỉ chỉ xuống chỗ giữa hai giá sách, ý bảo các nàng đặt ở đó.
“Này……” Tiểu Toàn Tử có chút do dự, ánh mắt nhìn về phía Tư Không Diệp, ý hỏi nên làm thế nào. Đặt ở đó thật sự không hợp quy củ.
“Cứ làm theo lời hoàng hậu nói đi.” Tư Không Diệp không biết là có cái gì không đúng. Kỳ thật hắn không quy củ là do sư phó dạy cho, bây giờ hắn lại bị quy cũ trói người.
“Dạ,” Tiểu Toàn Tử đáp lời, lệnh hai cung nữ kia, “Để trên mặt đất đi.”
“Nô tì tuân mệnh.” Hai cung nữ kia vội vàng đặt xuống.
“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài đi, chú ý không để cho người nào tiến sát ngự thư phòng.” Tư Không Diệp phất tay, ý bảo bọn người Tiểu Toàn Tử lui ra.
“Dạ, nô tài/ nô tì tuân mệnh.” Một hàng người vừa nói xong liền rời khỏi ngự thư phòng.
Khương Vấn thấy bọn họ đi ra ngoài mới đứng dậy tới bên cạnh cửa, đóng cửa lại rồi mới ngồi lại chỗ cũ.
Tiểu Đồng từ trên giá sách lấy ra một quyển sách dĩ nhiên đã cũ nát, có được bản gốc như vậy thật là hiếm thấy, sách trong ngự thư phòng không phải đều có người quản lí sao? Vì sao lại có một bộ sách cũ đến như vậy? Nhưng khi mở sách ra, nàng mới phát hiện, nguyên lai, đó là một quyển y thư. Hơn nữa, trên quyển y thư này có rất nhiều ghi chú.
Dư quang của nàng liếc nhìn Tư Không Diệp, chẳng lẽ nói, đây là quyển sách trước kia tên sắc lang hoàng đế này học y thuật đã từng nghiên cứu qua? Lòng hiếu kỳ được gợi lên, Tiểu Đồng bắt đầu chăm chú đọc quyển sách trong tay vì vậy trong đầu đã hoàn toàn quên nhiệm vụ nghe lén Tư Không Diệp cùng Khương Vấn nói chuyện. Nàng phát huy trí nhớ siêu đẳng của mình đem tất cả nội dung trong quyển sách ghi nhớ lại.
Mà Khương Vấn cùng Tư Không Diệp trong khi thảo luận chính sự vẫn không quên chú ý hành động của Tiểu Đồng. Khương Vấn quan sát chính là Tiểu Đồng có hay không nghe lén bọn họ nói chuyện. Mà điều Tư Không Diệp chú ý chính là ngốc tử này có hay không ngoan ngoãn nghe lời.
Mỗi dư quang nhìn về phía Tiểu Đồng thì Tư Không Diệp đều nhìn thấy Tiểu Đồng quả thực ngoan ngoãn ngồi ở góc chăm chú nhìn quyển sách trong tay, hắn trong lòng liền có một loại cảm giác ngọt ngào. Tuy không rõ nhưng những đường cong cứng ngắc, lạnh lẻo trên khóe môi hắn có chút khẽ nhếch lên. Vẻ mặt cùng Khương Vấn nói chuyện có chút khẽ phấn chấn.
Khương Vấn tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa này của Tư Không Diệp, chính sự đàm xong, hắn liền tà cười nói: “Sư đệ, ta thấy tâm tình của ngươi hôm nay rất tốt a.” Ánh mắt rõ ràng liếc tới Tiểu Đồng, ám chỉ này hết thảy đều là công lao cảu ngốc tử kia.
Tư Không Diệp tâm trí vốn đang lơ lưng ở chỗ nào đó sau khi nghe Khương Vấn nói xong liền nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng lúc trước, “Khụ khụ……” Nghiêm trang ho khan vài tiếng, không khách khi mà đuổi khách. “Sư huynh, chính sự đã đàm xong, ngươi có thể đi được rồi!”
Khương Vấn không thú vị khẽ giật giật khóe miệng, ai thán một tiếng, “Ai, ta thật đúng là mệnh khổ, khi cần thì gọi ta đến, lúc không cần thì vẫy tay đuổi đi. Đáng thương cho ta, trong nhà không có lấy một mỹ nhân nhân chờ ta trở về, đáng thương, đáng thương nga.” Tuy ngữ khí là đùa giỡn nhưng thanh âm Khương Vấn được phóng đại rất nhiều, có ý nhắc nhở Tiểu Đồng chú ý đề phòng.
Đang chìm trong quyển sách, Tiểu Đồng đột nhiên nghe thanh âm lớn tiếng của Khương Vấn liền lập tức phản ứng lại. Thuận tay đem quyển sách ném đi, cầm lấy một miếng điểm tâm trên mặt đất bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tư Không Diệp nhìn hắn không hiểu, cảm thấy không kiên nhẫn, cũng không thèm đáp trả.
“Sư đệ, một khi ngươi đã có mỹ nhân, ta cũng không phiền toái ngươi nữa.” Khương Vấn nói xong liền đứng dậy rời đi. Lúc đóng cửa lại còn không quên diễn cho hết, từ ngoài cửa thét lớn: “Vi thần cáo lui!” rồi sau đó toàn thân rời đi.
Trong cả quá trình, dư quang Tư Không Diệp đều giương mắt nhìn Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng trong lòng lại thầm nhủ may mắn, vừa rồi chính mình đọc sách quá tập trung nên quên mất, nếu vừa rồi Khương Vấn không cố ý phóng đại thanh âm nhắc nhở chính mình, chỉ sợ Tư Không Diệp đã đến bên người nàng và phát hiện sơ hở.
Quả nhiên, Khương Vấn chân trước mới vừa đi, Tư Không Diệp chân sau liền đi tới cạnh Tiểu Đồng, nhặt lên quyển sách kia, tùy tiện lật vài trang, kinh ngạc không hiểu vì sao nàng lại muốn xem quyển sách này? Quyển sách này bí tịch nhập môn của sư môn họ. Tuy bên ngoài chỉ như một quyển y thư bình thường nhưng thực chất nó cao thâm hơn rất nhiều.
Hắn cúi người, đến bên cạnh Tiểu Đồng, thử hỏi: “Yên Nhiên, quyển sách này ngươi xem không hiểu sao?”
Tiểu Đồng cắn một ngụm điểm tâm, vừa há mồm to vừa lắc đầu nói: “Xem không hiểu!”
“Vậy vì sao Yên Nhiên lại rất chăm chú xem quyển sách này lâu như vậy?” Tư Không Diệp trong lòng đột nhiên nổi lên một tia hoài nghi, hay là nàng ta không thực sự ngốc?
Tiểu Đồng chỉ vào quyển sách trong tay Tư Không Diệp, cố ý đảo tới đảo lui, rồi sau đó nói: “Hoàng Thượng, ngươi xem, hình trên quyển sách này vẽ thật loạn nga, ngươi xem trong này, đây chẳng phải rất giống một con cẩu sao? Ngươi lại nhìn ở đây đi, có phải là rất giống một con mèo không? Ta nói cho ngươi biết nga, vừa rồi Yên Nhiên còn tìm được ở trong này rất nhiều điều thú vị!” Tiểu Đồng vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Có cái mũi của Hoàn nhi tỷ tỷ, râu của phụ thân, cái đầu của hoàng thượng, còn có cái chén, bình trà, điểm tâm, còn có tiểu miêu tiểu cẩu, dù sao quyển sách này cũng có rất nhiều thứ hay!”
Tư Không Diệp vừa nghe, lúc này mới hiểu được, nguyên lai chính mình năm năm đó ghi chú lên quyển sách, chữ nối tiếp chữ, nhìn qua quả thực rất giống mấy thứ ngốc tử nói. Khó trách nàng vừa rồi nhìn chăm chú vào quyển sách này như vậy. Đúng là, hắn thực quá đa tâm, trong đầu ngốc tử này quả thật có ứ huyết, đây chính là sự thật.
Tiểu Đồng cũng không để ý tới hắn mà tiếp tục ăn điểm tâm trong tay. Thầm nghĩ, quả nhiên đãi ngộ ở Thanh Long cung quả không giống với điểm tâm làm ở Phượng Nghi cung, ăn ngon hơn nhiều. Hoàn hảo gần đây lúc nào cũng là Hoàn nhi tự tay xuống bếp làm cho nàng ăn, bằng không điểm tâm của ngự phòng ở Phượng Nghi cung căn bản khó có thể nuốt trôi. Nàng thực hoài nghi, ngự phòng có phải là đem đến thức ăn còn thừa ở nơi khác tới cho ngốc tử ăn hay không.
Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng ăn rất vui vẻ, tâm tình cũng không tự giác mà phấn chấn lên, cũng học bộ dạng Tiểu Đồng ngồi xuống đất, cầm lấy điểm tâm dưới đất lên nếm thử, rốt cuộc có phải là mĩ vị đến thế không.
Tiểu Đồng vừa thấy, cũng vội vàng lấy tay cầm lấy cái đĩa điểm tâm, hai tay nhét vào ngực ôm. Ngoài miệng cũng không quên hét lên: “Không cho ngươi ăn.”
“Phải a.” Tiểu Đồng gật đầu thật mạnh. Sau đó nàng đi về phía giá sách.
Tư Không Diệp ngồi lại chỗ cũ cùng Khương Vấn tiếp tục thảo luận chuyện lúc nãy.
Lúc này, Tiểu Toàn Tử vừa mới ra ngoài liền quay lại, phía sau còn dẫn theo hai tiểu cung nữ, hai tay cầm một cái mâm, đi tới bên người Tiểu Đồng.
“Hoàng hậu nương nương, ngài xem nên đặt điểm tâm ở đâu?”
“Để trên mặt đất đi.” Tiểu Đồng chỉ chỉ xuống chỗ giữa hai giá sách, ý bảo các nàng đặt ở đó.
“Này……” Tiểu Toàn Tử có chút do dự, ánh mắt nhìn về phía Tư Không Diệp, ý hỏi nên làm thế nào. Đặt ở đó thật sự không hợp quy củ.
“Cứ làm theo lời hoàng hậu nói đi.” Tư Không Diệp không biết là có cái gì không đúng. Kỳ thật hắn không quy củ là do sư phó dạy cho, bây giờ hắn lại bị quy cũ trói người.
“Dạ,” Tiểu Toàn Tử đáp lời, lệnh hai cung nữ kia, “Để trên mặt đất đi.”
“Nô tì tuân mệnh.” Hai cung nữ kia vội vàng đặt xuống.
“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài đi, chú ý không để cho người nào tiến sát ngự thư phòng.” Tư Không Diệp phất tay, ý bảo bọn người Tiểu Toàn Tử lui ra.
“Dạ, nô tài/ nô tì tuân mệnh.” Một hàng người vừa nói xong liền rời khỏi ngự thư phòng.
Khương Vấn thấy bọn họ đi ra ngoài mới đứng dậy tới bên cạnh cửa, đóng cửa lại rồi mới ngồi lại chỗ cũ.
Tiểu Đồng từ trên giá sách lấy ra một quyển sách dĩ nhiên đã cũ nát, có được bản gốc như vậy thật là hiếm thấy, sách trong ngự thư phòng không phải đều có người quản lí sao? Vì sao lại có một bộ sách cũ đến như vậy? Nhưng khi mở sách ra, nàng mới phát hiện, nguyên lai, đó là một quyển y thư. Hơn nữa, trên quyển y thư này có rất nhiều ghi chú.
Dư quang của nàng liếc nhìn Tư Không Diệp, chẳng lẽ nói, đây là quyển sách trước kia tên sắc lang hoàng đế này học y thuật đã từng nghiên cứu qua? Lòng hiếu kỳ được gợi lên, Tiểu Đồng bắt đầu chăm chú đọc quyển sách trong tay vì vậy trong đầu đã hoàn toàn quên nhiệm vụ nghe lén Tư Không Diệp cùng Khương Vấn nói chuyện. Nàng phát huy trí nhớ siêu đẳng của mình đem tất cả nội dung trong quyển sách ghi nhớ lại.
Mà Khương Vấn cùng Tư Không Diệp trong khi thảo luận chính sự vẫn không quên chú ý hành động của Tiểu Đồng. Khương Vấn quan sát chính là Tiểu Đồng có hay không nghe lén bọn họ nói chuyện. Mà điều Tư Không Diệp chú ý chính là ngốc tử này có hay không ngoan ngoãn nghe lời.
Mỗi dư quang nhìn về phía Tiểu Đồng thì Tư Không Diệp đều nhìn thấy Tiểu Đồng quả thực ngoan ngoãn ngồi ở góc chăm chú nhìn quyển sách trong tay, hắn trong lòng liền có một loại cảm giác ngọt ngào. Tuy không rõ nhưng những đường cong cứng ngắc, lạnh lẻo trên khóe môi hắn có chút khẽ nhếch lên. Vẻ mặt cùng Khương Vấn nói chuyện có chút khẽ phấn chấn.
Khương Vấn tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa này của Tư Không Diệp, chính sự đàm xong, hắn liền tà cười nói: “Sư đệ, ta thấy tâm tình của ngươi hôm nay rất tốt a.” Ánh mắt rõ ràng liếc tới Tiểu Đồng, ám chỉ này hết thảy đều là công lao cảu ngốc tử kia.
Tư Không Diệp tâm trí vốn đang lơ lưng ở chỗ nào đó sau khi nghe Khương Vấn nói xong liền nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng lúc trước, “Khụ khụ……” Nghiêm trang ho khan vài tiếng, không khách khi mà đuổi khách. “Sư huynh, chính sự đã đàm xong, ngươi có thể đi được rồi!”
Khương Vấn không thú vị khẽ giật giật khóe miệng, ai thán một tiếng, “Ai, ta thật đúng là mệnh khổ, khi cần thì gọi ta đến, lúc không cần thì vẫy tay đuổi đi. Đáng thương cho ta, trong nhà không có lấy một mỹ nhân nhân chờ ta trở về, đáng thương, đáng thương nga.” Tuy ngữ khí là đùa giỡn nhưng thanh âm Khương Vấn được phóng đại rất nhiều, có ý nhắc nhở Tiểu Đồng chú ý đề phòng.
Đang chìm trong quyển sách, Tiểu Đồng đột nhiên nghe thanh âm lớn tiếng của Khương Vấn liền lập tức phản ứng lại. Thuận tay đem quyển sách ném đi, cầm lấy một miếng điểm tâm trên mặt đất bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tư Không Diệp nhìn hắn không hiểu, cảm thấy không kiên nhẫn, cũng không thèm đáp trả.
“Sư đệ, một khi ngươi đã có mỹ nhân, ta cũng không phiền toái ngươi nữa.” Khương Vấn nói xong liền đứng dậy rời đi. Lúc đóng cửa lại còn không quên diễn cho hết, từ ngoài cửa thét lớn: “Vi thần cáo lui!” rồi sau đó toàn thân rời đi.
Trong cả quá trình, dư quang Tư Không Diệp đều giương mắt nhìn Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng trong lòng lại thầm nhủ may mắn, vừa rồi chính mình đọc sách quá tập trung nên quên mất, nếu vừa rồi Khương Vấn không cố ý phóng đại thanh âm nhắc nhở chính mình, chỉ sợ Tư Không Diệp đã đến bên người nàng và phát hiện sơ hở.
Quả nhiên, Khương Vấn chân trước mới vừa đi, Tư Không Diệp chân sau liền đi tới cạnh Tiểu Đồng, nhặt lên quyển sách kia, tùy tiện lật vài trang, kinh ngạc không hiểu vì sao nàng lại muốn xem quyển sách này? Quyển sách này bí tịch nhập môn của sư môn họ. Tuy bên ngoài chỉ như một quyển y thư bình thường nhưng thực chất nó cao thâm hơn rất nhiều.
Hắn cúi người, đến bên cạnh Tiểu Đồng, thử hỏi: “Yên Nhiên, quyển sách này ngươi xem không hiểu sao?”
Tiểu Đồng cắn một ngụm điểm tâm, vừa há mồm to vừa lắc đầu nói: “Xem không hiểu!”
“Vậy vì sao Yên Nhiên lại rất chăm chú xem quyển sách này lâu như vậy?” Tư Không Diệp trong lòng đột nhiên nổi lên một tia hoài nghi, hay là nàng ta không thực sự ngốc?
Tiểu Đồng chỉ vào quyển sách trong tay Tư Không Diệp, cố ý đảo tới đảo lui, rồi sau đó nói: “Hoàng Thượng, ngươi xem, hình trên quyển sách này vẽ thật loạn nga, ngươi xem trong này, đây chẳng phải rất giống một con cẩu sao? Ngươi lại nhìn ở đây đi, có phải là rất giống một con mèo không? Ta nói cho ngươi biết nga, vừa rồi Yên Nhiên còn tìm được ở trong này rất nhiều điều thú vị!” Tiểu Đồng vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Có cái mũi của Hoàn nhi tỷ tỷ, râu của phụ thân, cái đầu của hoàng thượng, còn có cái chén, bình trà, điểm tâm, còn có tiểu miêu tiểu cẩu, dù sao quyển sách này cũng có rất nhiều thứ hay!”
Tư Không Diệp vừa nghe, lúc này mới hiểu được, nguyên lai chính mình năm năm đó ghi chú lên quyển sách, chữ nối tiếp chữ, nhìn qua quả thực rất giống mấy thứ ngốc tử nói. Khó trách nàng vừa rồi nhìn chăm chú vào quyển sách này như vậy. Đúng là, hắn thực quá đa tâm, trong đầu ngốc tử này quả thật có ứ huyết, đây chính là sự thật.
Tiểu Đồng cũng không để ý tới hắn mà tiếp tục ăn điểm tâm trong tay. Thầm nghĩ, quả nhiên đãi ngộ ở Thanh Long cung quả không giống với điểm tâm làm ở Phượng Nghi cung, ăn ngon hơn nhiều. Hoàn hảo gần đây lúc nào cũng là Hoàn nhi tự tay xuống bếp làm cho nàng ăn, bằng không điểm tâm của ngự phòng ở Phượng Nghi cung căn bản khó có thể nuốt trôi. Nàng thực hoài nghi, ngự phòng có phải là đem đến thức ăn còn thừa ở nơi khác tới cho ngốc tử ăn hay không.
Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng ăn rất vui vẻ, tâm tình cũng không tự giác mà phấn chấn lên, cũng học bộ dạng Tiểu Đồng ngồi xuống đất, cầm lấy điểm tâm dưới đất lên nếm thử, rốt cuộc có phải là mĩ vị đến thế không.
Tiểu Đồng vừa thấy, cũng vội vàng lấy tay cầm lấy cái đĩa điểm tâm, hai tay nhét vào ngực ôm. Ngoài miệng cũng không quên hét lên: “Không cho ngươi ăn.”
/123
|