Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn ánh trăng, nghĩ đến ngày mai có thể trở về cùng Hiên Viên Triệt liền vui vẻ không nhịn được, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười xinh đẹp đến nỗi ngay cả ánh trăng chói mắt cũng kém mấy phần!
Màn đêm nhanh chóng trôi qua, Thượng Quan Tây Nguyệt dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc, thật ra nàng cũng không có gì để thu dọn, chỉ có một ít quần áo mà thôi.
Tối hôm qua nàng không có nói cho Vân Tiếu Tiếu biết hôm nay mình rời khỏi, nhưng nàng có để lại một phong thư trong phòng nàng ta, sau khi đọc xong nàng sẽ hiểu rõ.
Quay đầu nhìn phòng mình, Thượng Quan Tây Nguyệt có chút không nỡ, dù sao nàng ở đây cũng một thời gian dài, cũng có chút tình cảm, huống chi còn có một người bạn tốt như Vân Tiếu Tiếu ở đây...
Tiếu Tiếu, ta đi đây, bảo trọng!
Thượng Quan Tây Nguyệt thầm nói, nhanh chân rời đi không hề quay đầu lại, đến tụ họp với Bách Lý Thần.
Đi vào cửa học viện, phát hiện không có bất kỳ ai, Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ, chợt nhớ tới mình đến quá sớm, lúc này không phải giờ hẹn, nhưng nàng cũng không muốn trở về, nên chờ ở chỗ này.
Thượng Quan Tây Nguyệt không có phát hiện, Lý trưởng lão vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, len lén quan sát nàng, khi hắn phát hiện chỉ có một mình Thượng Quan Tây Nguyệt thì liền âm trầm đi ra.
Hôm nay hắn nhất định phải giúp Nhược Tích báo thù, đồ đệ hắn một lòng bồi dưỡng lại chết thảm trên tay của nàng như vậy, cơn tức này khiến hắn nuối không trôi, hôm nay vừa đúng lúc chỉ có một mình nàng ở đây, chính là cơ hội tốt để báo thù.
Nhược Tích, ngươi yên tâm, sư phụ sẽ để nữ nhân hại chết ngươi đi theo ngươi!
Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt đang thấy nhàm chán, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có sát khí, nàng cảnh giác quay đầu lại thì trông thấy Lý trưởng lão bước ra từ một nơi âm u hẻo lánh, đi từng bước về phía nàng.
Lý trưởng lão!
Thượng Quan Tây Nguyệt thầm hô lên, nàng kinh ngạc vì sao hắn lại đến đây đúng lúc này, chẳng lẽ là chờ mình? Sau đó nàng nghĩ thông suốt, nhất định là đến báo thù cho đồ đệ.
Nghĩ thông suốt, Thượng Quan Tây Nguyệt để tay nải xuống đất, khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nhìn Lý trưởng lão đang đi vào: A, đây không phải là Lý trưởng lão sao, sao vậy, chẳng lẽ biết hôm nay ta muốn rời khỏi đây nên đặc biệt đến tiễn ta sao? Thượng Quan Tây Nguyệt không có một chút e ngại, nàng kiêu căng hất cằm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Thật đúng là đồ đệ nào thì sư phụ đó, hai người đều là tiểu nhân hèn hạ, luôn muốn đánh lén, hôm nay hắn động thủ với nàng ở đây, không phải là vì nhìn thấy bên cạnh nàng không có ai sao, đây không phải hèn hạ thì là cái gì!
Nhưng dù công phu của nàng không bằng Lý trưởng lão thì nàng cũng sẽ không để người khác tùy ý trèo lên đầu của mình.
Vừa thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thì lại nghĩ tới đồ đệ chết thảm của mình, bây giờ lại nghe nàng dùng giọng điệu này để nói chuyện, Lý trưởng lão càng tức giận không chỗ phát tiết, hắn duỗi ngón tay ra, tức giận chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt.
Đều là ngươi, nếu không phải vì ngươi, Nhược Tích sẽ không chết như vậy, không sai, hôm nay ta đến để tiễn ngươi, nhưng là tiễn ngươi đi gặp mặt Nhược Tích, ta muốn để ngươi sám hối trước mặt Nhược Tích.
Nghĩ đến lát nữa có thể tự tay đâm chết Thượng Quan Tây Nguyệt, Lý trưởng lão kích động không nhịn được, Nhược Tích, chờ một chút nữa thôi, nữ nhân này sẽ lập tức đi xuống đó với ngươi!
Bỗng nhiên mặt Thượng Quan Tây Nguyệt lạnh lẽo hẳn đi, nhưng khóe miệng của nàng lại cười như không cười, nàng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, làm bộ như bị hù dọa rồi nói: Ai da, ta sợ quá, làm sao bây giờ.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi Lý trưởng lão như đạo phải phân, Thượng Quan Tây Nguyệt gấp gáp nói tiếp: Không phải hôm nay ngươi đến báo thù cho đồ đệ ngu xuẩn sao, không thể không nói, ngươi cũng thật sự quá ngu xuẩn.
Ngươi có ý gì... Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói mình ngu xuẩn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lý trưởng lão đầy vẻ tức giận, nhăn nhó khó coi khiến Thượng Quan Tây Nguyệt hoài nghi mấy nếp nhăn đó có thể kẹp chết một con ruồi hay không.
Chẳng lẽ không đúng sao? Thượng Quan Tây Nguyệt khinh thường cười một tiếng: Chẳng lẽ ngươi không cho là mình rất ngu xuẩn sao, vì ngươi không biết liêm sỉ, đi báo thù cho đồ đệ muốn dành phu quân của người khác, ngươi không xấu hổ, nhưng ta lại đỏ mặt giùm ngươi, ngươi không phải ngu xuẩn thì là cái gì.
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt liếc mắt nhìn mình, rõ ràng bên trong mắt nàng có sự chán ghét, khuôn mặt mo của Lý trưởng lão lập tức đỏ bừng lên, bên tai không ngừng vang vọng lời nói vừa rồi của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Không biết liêm sỉ! Muốn dành phu quân của người khác!
Nữ nhân đáng chết này, Nhược Tích đã chết rồi mà nàng ta còn đứng ở đây vũ nhục nàng, đúng là không đặt hắn vào mắt, Lý trưởng lão cảm thấy lửa giận của mình đã đến cực hạn sắp phun trào ra ngoài rồi.
Nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt còn chê hắn tức giận chưa đủ nên tiếp tục thêm dầu vào lửa: Vừa rồi Lý trưởng lão nói tới đây để làm gì, để làm cho ta sám hối trước mặt Nhược Tích sao? Giống như không tin, Thượng Quan Tây Nguyệt còn hỏi lại lần nữa.
Không sai! Lý trưởng lão hít sâu một hơi. Nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt không chớp mắt.
Thượng Quan Tây Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, kéo dài giọng ra: A... Thì ra là thế, nhưng dù là vậy ta vẫn sẽ đánh cho Nhược Tích quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu cha khấn mẹ, ở trước mặt ta mãi mãi sẽ không ngóc đầu lên được, ngươi tin không?
Đúng vậy, mặc kệ nàng ta sống hay chết thì cũng sẽ không tạo ra uy hiếp gì với nàng!
Thấy Thượng Quan Tây Nguyệt sắp chết đến nơi còn phát ngôn bừa bãi, bất kính với Nhược Tích của mình, Lý trưởng lão cũng nhịn không được nữa, năm ngón tay nhanh đánh về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chịu chết đi, đền mạng cho đệ tử của ta đi!
Nhìn Lý trưởng lão đánh tới, Thượng Quan Tây Nguyệt cẩn thận đối phó, nàng biết mình không phải đối thủ của Lý trưởng lão, dù sao có thể leo lên làm trưởng lão của một học viện thì thực lực tất nhiên cũng sẽ không thấp.
Lý trưởng lão hận không thể dùng một chiêu xé nát nàng ra, thế nhưng lại để nàng tránh thoát, Lý trưởng lão buồn bực, đứng yên tại chỗ, hai tay chậm rãi giơ lên, linh lực mạnh mẽ không ngừng tụ tập lại, sau đó đột nhiên đẩy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt muốn né tránh nhưng lại phát hiện có luồng khí mạnh mẽ giữ chân nàng lại, nàng vốn không cử động được, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể triệu tập linh lực Trụ Linh sơ cấp trong cơ thể để đối kháng.
Ở cửa học viện, hai người giằng co không ai nhường ai, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trán Thượng Quan Tây Nguyệt chảy mồ hôi lạnh, có vẻ lực bất tòng tâm.
Lão già này, nói động thủ là động thủ, ỷ mạnh hiếp yếu, thật sự là không biết xấu hổ, nhưng điểm mấu chốt chính là mình không phải đối thủ của hắn, phải nghĩ ra cách mới được.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Thượng Quan Tây Nguyệt xoay tròn, a, có rồi, trong nhẫn Thiên Hoàng còn có bột thuốc gây cười nàng đã luyện chế ra trong lúc nhàm chán, công dụng trên mặt chữ, chỉ cần phẩy bột thuốc này ra, ai dính phải sẽ cười không ngừng được...
Hắc hắc, Thượng Quan Tây Nguyệt đắc ý cười một tiếng, đầu tiên đánh Lý trưởng lão lui bước trước, sau đó... Ha ha, sau khi nghĩ kỹ, Thượng Quan Tây Nguyệt gia tăng Tinh Thần lực vào linh lực, rốt cục cũng bức Lý trưởng lão lui ra sau một bước.
Vào lúc này, Thượng Quan Tây Nguyệt tìm đúng thời cơ, nhanh chóng đánh ra một chưởng.
Liệt Diễm Chưởng
Sau đó thừa dịp Lý trưởng lão tránh né, Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng lấy bột cười ra rồi bay lên phía trên Lý trưởng lão, rắc bột thuốc xuống người hắn.
Bột thuốc như bông tuyết lập tức bay xuống, toàn bộ rơi xuống người Lý trưởng lão.
A, đáng chết, ngươi rắc cái gì lên người ta. Lý trưởng lão hốt hoảng vỗ vỗ y phục của mình, nhưng loại thuốc bột này chỉ cần hơi dính vào y phục thì sẽ xuyên qua quần áo thấm vào trong da, cho nên dù ngươi dùng cách gì cũng đều uổng phí công sức.
Thượng Quan Tây Nguyệt cứ lơ lửng ở giữa không trung như vậy, nhìn xuống Lý trưởng lão giống như nữ vương, miệng bắt đầu đếm: Ba. . . Hai. . . Một. . .
Lý trưởng lão không biết Thượng Quan Tây Nguyệt đếm như vậy là có ý gì, nhưng khi Thượng Quan Tây Nguyệt đếm xong đến số cuối cùng thì hắn đột nhiên không
Màn đêm nhanh chóng trôi qua, Thượng Quan Tây Nguyệt dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc, thật ra nàng cũng không có gì để thu dọn, chỉ có một ít quần áo mà thôi.
Tối hôm qua nàng không có nói cho Vân Tiếu Tiếu biết hôm nay mình rời khỏi, nhưng nàng có để lại một phong thư trong phòng nàng ta, sau khi đọc xong nàng sẽ hiểu rõ.
Quay đầu nhìn phòng mình, Thượng Quan Tây Nguyệt có chút không nỡ, dù sao nàng ở đây cũng một thời gian dài, cũng có chút tình cảm, huống chi còn có một người bạn tốt như Vân Tiếu Tiếu ở đây...
Tiếu Tiếu, ta đi đây, bảo trọng!
Thượng Quan Tây Nguyệt thầm nói, nhanh chân rời đi không hề quay đầu lại, đến tụ họp với Bách Lý Thần.
Đi vào cửa học viện, phát hiện không có bất kỳ ai, Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ, chợt nhớ tới mình đến quá sớm, lúc này không phải giờ hẹn, nhưng nàng cũng không muốn trở về, nên chờ ở chỗ này.
Thượng Quan Tây Nguyệt không có phát hiện, Lý trưởng lão vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, len lén quan sát nàng, khi hắn phát hiện chỉ có một mình Thượng Quan Tây Nguyệt thì liền âm trầm đi ra.
Hôm nay hắn nhất định phải giúp Nhược Tích báo thù, đồ đệ hắn một lòng bồi dưỡng lại chết thảm trên tay của nàng như vậy, cơn tức này khiến hắn nuối không trôi, hôm nay vừa đúng lúc chỉ có một mình nàng ở đây, chính là cơ hội tốt để báo thù.
Nhược Tích, ngươi yên tâm, sư phụ sẽ để nữ nhân hại chết ngươi đi theo ngươi!
Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt đang thấy nhàm chán, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có sát khí, nàng cảnh giác quay đầu lại thì trông thấy Lý trưởng lão bước ra từ một nơi âm u hẻo lánh, đi từng bước về phía nàng.
Lý trưởng lão!
Thượng Quan Tây Nguyệt thầm hô lên, nàng kinh ngạc vì sao hắn lại đến đây đúng lúc này, chẳng lẽ là chờ mình? Sau đó nàng nghĩ thông suốt, nhất định là đến báo thù cho đồ đệ.
Nghĩ thông suốt, Thượng Quan Tây Nguyệt để tay nải xuống đất, khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nhìn Lý trưởng lão đang đi vào: A, đây không phải là Lý trưởng lão sao, sao vậy, chẳng lẽ biết hôm nay ta muốn rời khỏi đây nên đặc biệt đến tiễn ta sao? Thượng Quan Tây Nguyệt không có một chút e ngại, nàng kiêu căng hất cằm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Thật đúng là đồ đệ nào thì sư phụ đó, hai người đều là tiểu nhân hèn hạ, luôn muốn đánh lén, hôm nay hắn động thủ với nàng ở đây, không phải là vì nhìn thấy bên cạnh nàng không có ai sao, đây không phải hèn hạ thì là cái gì!
Nhưng dù công phu của nàng không bằng Lý trưởng lão thì nàng cũng sẽ không để người khác tùy ý trèo lên đầu của mình.
Vừa thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thì lại nghĩ tới đồ đệ chết thảm của mình, bây giờ lại nghe nàng dùng giọng điệu này để nói chuyện, Lý trưởng lão càng tức giận không chỗ phát tiết, hắn duỗi ngón tay ra, tức giận chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt.
Đều là ngươi, nếu không phải vì ngươi, Nhược Tích sẽ không chết như vậy, không sai, hôm nay ta đến để tiễn ngươi, nhưng là tiễn ngươi đi gặp mặt Nhược Tích, ta muốn để ngươi sám hối trước mặt Nhược Tích.
Nghĩ đến lát nữa có thể tự tay đâm chết Thượng Quan Tây Nguyệt, Lý trưởng lão kích động không nhịn được, Nhược Tích, chờ một chút nữa thôi, nữ nhân này sẽ lập tức đi xuống đó với ngươi!
Bỗng nhiên mặt Thượng Quan Tây Nguyệt lạnh lẽo hẳn đi, nhưng khóe miệng của nàng lại cười như không cười, nàng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, làm bộ như bị hù dọa rồi nói: Ai da, ta sợ quá, làm sao bây giờ.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi Lý trưởng lão như đạo phải phân, Thượng Quan Tây Nguyệt gấp gáp nói tiếp: Không phải hôm nay ngươi đến báo thù cho đồ đệ ngu xuẩn sao, không thể không nói, ngươi cũng thật sự quá ngu xuẩn.
Ngươi có ý gì... Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói mình ngu xuẩn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lý trưởng lão đầy vẻ tức giận, nhăn nhó khó coi khiến Thượng Quan Tây Nguyệt hoài nghi mấy nếp nhăn đó có thể kẹp chết một con ruồi hay không.
Chẳng lẽ không đúng sao? Thượng Quan Tây Nguyệt khinh thường cười một tiếng: Chẳng lẽ ngươi không cho là mình rất ngu xuẩn sao, vì ngươi không biết liêm sỉ, đi báo thù cho đồ đệ muốn dành phu quân của người khác, ngươi không xấu hổ, nhưng ta lại đỏ mặt giùm ngươi, ngươi không phải ngu xuẩn thì là cái gì.
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt liếc mắt nhìn mình, rõ ràng bên trong mắt nàng có sự chán ghét, khuôn mặt mo của Lý trưởng lão lập tức đỏ bừng lên, bên tai không ngừng vang vọng lời nói vừa rồi của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Không biết liêm sỉ! Muốn dành phu quân của người khác!
Nữ nhân đáng chết này, Nhược Tích đã chết rồi mà nàng ta còn đứng ở đây vũ nhục nàng, đúng là không đặt hắn vào mắt, Lý trưởng lão cảm thấy lửa giận của mình đã đến cực hạn sắp phun trào ra ngoài rồi.
Nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt còn chê hắn tức giận chưa đủ nên tiếp tục thêm dầu vào lửa: Vừa rồi Lý trưởng lão nói tới đây để làm gì, để làm cho ta sám hối trước mặt Nhược Tích sao? Giống như không tin, Thượng Quan Tây Nguyệt còn hỏi lại lần nữa.
Không sai! Lý trưởng lão hít sâu một hơi. Nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt không chớp mắt.
Thượng Quan Tây Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, kéo dài giọng ra: A... Thì ra là thế, nhưng dù là vậy ta vẫn sẽ đánh cho Nhược Tích quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu cha khấn mẹ, ở trước mặt ta mãi mãi sẽ không ngóc đầu lên được, ngươi tin không?
Đúng vậy, mặc kệ nàng ta sống hay chết thì cũng sẽ không tạo ra uy hiếp gì với nàng!
Thấy Thượng Quan Tây Nguyệt sắp chết đến nơi còn phát ngôn bừa bãi, bất kính với Nhược Tích của mình, Lý trưởng lão cũng nhịn không được nữa, năm ngón tay nhanh đánh về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chịu chết đi, đền mạng cho đệ tử của ta đi!
Nhìn Lý trưởng lão đánh tới, Thượng Quan Tây Nguyệt cẩn thận đối phó, nàng biết mình không phải đối thủ của Lý trưởng lão, dù sao có thể leo lên làm trưởng lão của một học viện thì thực lực tất nhiên cũng sẽ không thấp.
Lý trưởng lão hận không thể dùng một chiêu xé nát nàng ra, thế nhưng lại để nàng tránh thoát, Lý trưởng lão buồn bực, đứng yên tại chỗ, hai tay chậm rãi giơ lên, linh lực mạnh mẽ không ngừng tụ tập lại, sau đó đột nhiên đẩy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt muốn né tránh nhưng lại phát hiện có luồng khí mạnh mẽ giữ chân nàng lại, nàng vốn không cử động được, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể triệu tập linh lực Trụ Linh sơ cấp trong cơ thể để đối kháng.
Ở cửa học viện, hai người giằng co không ai nhường ai, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trán Thượng Quan Tây Nguyệt chảy mồ hôi lạnh, có vẻ lực bất tòng tâm.
Lão già này, nói động thủ là động thủ, ỷ mạnh hiếp yếu, thật sự là không biết xấu hổ, nhưng điểm mấu chốt chính là mình không phải đối thủ của hắn, phải nghĩ ra cách mới được.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Thượng Quan Tây Nguyệt xoay tròn, a, có rồi, trong nhẫn Thiên Hoàng còn có bột thuốc gây cười nàng đã luyện chế ra trong lúc nhàm chán, công dụng trên mặt chữ, chỉ cần phẩy bột thuốc này ra, ai dính phải sẽ cười không ngừng được...
Hắc hắc, Thượng Quan Tây Nguyệt đắc ý cười một tiếng, đầu tiên đánh Lý trưởng lão lui bước trước, sau đó... Ha ha, sau khi nghĩ kỹ, Thượng Quan Tây Nguyệt gia tăng Tinh Thần lực vào linh lực, rốt cục cũng bức Lý trưởng lão lui ra sau một bước.
Vào lúc này, Thượng Quan Tây Nguyệt tìm đúng thời cơ, nhanh chóng đánh ra một chưởng.
Liệt Diễm Chưởng
Sau đó thừa dịp Lý trưởng lão tránh né, Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng lấy bột cười ra rồi bay lên phía trên Lý trưởng lão, rắc bột thuốc xuống người hắn.
Bột thuốc như bông tuyết lập tức bay xuống, toàn bộ rơi xuống người Lý trưởng lão.
A, đáng chết, ngươi rắc cái gì lên người ta. Lý trưởng lão hốt hoảng vỗ vỗ y phục của mình, nhưng loại thuốc bột này chỉ cần hơi dính vào y phục thì sẽ xuyên qua quần áo thấm vào trong da, cho nên dù ngươi dùng cách gì cũng đều uổng phí công sức.
Thượng Quan Tây Nguyệt cứ lơ lửng ở giữa không trung như vậy, nhìn xuống Lý trưởng lão giống như nữ vương, miệng bắt đầu đếm: Ba. . . Hai. . . Một. . .
Lý trưởng lão không biết Thượng Quan Tây Nguyệt đếm như vậy là có ý gì, nhưng khi Thượng Quan Tây Nguyệt đếm xong đến số cuối cùng thì hắn đột nhiên không
/146
|