Giờ ra chơi, Du Du cố tình đi ngang sang A1, thập thò kiếm Thiên Tứ. Chiếc điện thoại từ tối hôm qua vẫn chưa có cơ hội trả lại. Nhưng dường như cậu ấy không có trong lớp. Du DU hơi thất vọng một chút, vì nó rất mong được gặp mặt cậu chủ, Du Du thất thểu đi vòng vòng, mong rằng có thể bắt gặp cậu ấy ở đâu đó.
Thiên Tứ đang tiến về phía sân sau của trường, tay đút vào túi quần, cậu ta bước đi rất dứt khoát và có khí thái. Chiếc bông tai một bên lấp lánh lên cùng với ánh nắng buổi sáng, làm cho khuôn mặt càng trở nên mờ ảo và …rất là thanh tú, và đầy thu hút. Có thể nói Thiên Tứ bước đến đâu thì những cô gái lớp khác sẽ ngả rạp hết theo hướng đi của cậu ta. Không bao giờ xuất hiện nụ cười ở trường, và lúc này cũng vậy vẻ mặt rất lạnh lùng, dù cho người hẹn cậu ta ở đây là Nami Ánh LInh.
-Tớ biết cậu không thích mọi người bàn tán, nên hẹn cậu ra đây để đưa cơm hộp do tớ tự tay làm.
Ánh Linh đưa hộp cơm xinh xắn trên tay mình ra. THiên Tứ vẫn đứng lặng thinh thờ ơ, tay không hề nhúc nhích, vẫn nằm yên trong túi quần. Sau một khoảng không gian im lặng khá lâu, Thiên Tứ mới đưa tay đỡ lấy hộp cơm.
-Được, lần này tôi sẽ nhận, nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa, để mọi người khỏi hiểu lầm.
Nói rồi THiên Tứ lạnh lùng quay lưng đi mặc cho Ánh Linh đang đứng sững sờ vì những lời nói vô tình kia. Vừa lúc đó, từ xa, Du Du đã thấy Thiên Tứ, nó vui mừng tiến tới, nhưng bước chân chợt khựng lại, toàn thân nó như có một vật nặng ghì xuống, đến nỗi cảm thấy ngộp thở và nặng nề. Trước mắt là một cảnh tượng đáng lẽ ra nó không nên chứng kiến. Ánh Linh từ phía sau Thiên Tứ, kéo tay cậu ta lại, và bất chợt cô ta kiễng chân lên, giữ lấy khuôn mặt Thiên Tứ, và hôn vào môi của cậu ta….
Tòan thân Du Du nóng bừng lên, không vững được nữa, nó lùi lại, và vội vàng quay lưng chạy đi thật nhanh để họ không nhìn thấy. Đến khi có chỗ để nấp vào, nó mới có thể nhớ được những gì dang xảy ra. Tại sao con tim lại đập liên hồi và mạnh đến như vậy, cảm thấy rất đau ở đó. Cảm giác này là như thế nào, chẳng lẽ…đó là tình yêu sao?
Thiên Tứ vội vàng đẩy Ánh Linh ra. Giọng nói đầy tức dứt khoát.
-Cậu đang làm gì vậy?
-Chỉ muốn cậu cảm nhận thế nào thôi?
-Ngay từ đầu đã nói rõ ràng, vì cậu đang cần người an ủi, nên tôi đã trò chuyện và cùng đến công viên, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ tới đó.
-Chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác nào với mình?
-Ánh Linh, tôi chỉ xem cậu như một người em gái, và đừng làm như vậy một lần nữa, để cho chúng ta phải khó xử..
-Chẳng lẽ cậu đã thích người khác?
Thiên Tứ im lặng, cậu ta không nói gì thêm mà quay bước bỏ đi. Ánh mắt Ánh Linh đang rưng rưng lên, vì cô vừa nhận một lời từ chối đầy đau lòng. Chẳng lẽ, là một hotgirl mà cô phải thất bại lần thứ 2 trong tình yêu hay sao?
DU Du bước lên sân thượng, tâm trạng nó đang bị xáo trộn lên tất cả, đây là cảm giác gì vậy, tại sao lại rất khó thở và rất là đau…
-Cậu làm sao vậy?
Nó giật mình quay lại, Đốc Long xuất hiện ngay sau lưng, nó vội vàng giữ giọng nói như bình thường.
- À, không có chuyện gì, chỉ đang suy nghĩ thôi.
Nó nhìn Đốc Long đang trầm tư.
-Cậu lại có chuyện buồn à?
-Mình sắp sang nước ngoài du học.
-Hả, cái gì?
-Mình làm thủ tục sắp xong rồi.
-Cậu không đùa đó chứ, tại sao?
-Gia đình mình muốn mình học thêm nhiều kĩ năng mới ở bên nước ngoài để sau này kế nghiệp gia đình, với lại ba mình đang ở bên đó...
DU Du nắm chặt lấy vai Đốc Long, lay lay như không tin vào tai mình,
-Có phải vì chị Nhật Thy không?
Đốc Long không trả lời, ánh mắt cậu ta nhìn ra xa xăm. Khoảng không gian im lặng của 2 đứa chính là câu trả lời.
-Đúng, mình đi vì mình không thể đối mặt với 2 người họ. Hôm sinh nhật của Thiên Tư và Thiên Tứ là buổi gặp cuối cùng với những người bạn ở Itê.
-Cậu đừng trốn chạy, tớ với cậu chỉ mới bắt đầu là bạn chưa đựơc bao lâu. Cậu hãy chiến đấu vì bản thân mình đi chứ, cậu còn chưa nói với chị Nhật Thy là cậu vẫn còn thích chị ấy mà?
Mắt DU Du bắt đầu rưng rưng, nó không biết vì sao mình lại khóc, khóc vì Đốc Long thật cô độc, khóc vì Đốc Long đã không dám giành lấy Nhật Thy, và khóc vì nó cũng giống Đốc Long, không dám nói lòng mình với Thiên Tứ. Tại sao 2 đứa cô đơn như nó và Đốc Long lại có một kết cục như vậy. Đốc Long lấy tay gạt nước mắt đang vương trên mặt nó, rồi bỗng dưng… ôm nó vào lòng. Du Du khá bất ngờ, nhưng nó không muốn đẩy Đốc Long ra, giọng nó run run:
-Cậu có thể thay đổi được không, nếu không giữ được Nhật Thy thì cậu vẫn còn có thể tìm kiếm được một người con gái khác cơ mà!
-Nếu có lý do nào ở lại, chắc chỉ có thể là vì cậu mà thôi!
-Tớ…tớ xem cậu là một người bạn tốt!
-Chính vì thế mà tớ phải đi, vì tớ…sợ sẽ thích cậu mất thôi.
Tiếng khóc của Du Du càng lớn hơn nữa, nó không muốn cậu ấy ra đi, nhưng lại không thể làm gì được, vì rằng nó không thể để Đốc Long hiểu lầm tình bạn mà nó dành cho cậu ấy, một tình bạn rất đặc biệt. Đốc Long mỉm cười, khuôn mặt lạnh như băng đã biến mất. Cậu ta đang ôm nó trong tay. Đốc Long sợ rằng nếu ở lại nơi đây, cậu ta sẽ có tình cảm với Du Du như đã từng có tình cảm với Nhật Thy, để rồi Nhật Thy cũng chỉ xem cậu ta như một người bạn thân. Câu nói năm nào của Nhật Thy làm cậu ta đau lòng, Nhật Thy đã chọn Thiên Tư, và bây giờ trong ánh mắt của Du Du, Đốc Long cũng thấy hình ảnh của Thiên Tứ.
-Cậu ngốc quá, ta vẫn còn cơ hội gặp nhau mà. Tớ cũng chưa đi ngay được, chắc phải đợi hết năm học này. Nhưng tuyệt đối cậu không được nói với ai biết, nhất là với INNO, có được không?
-Được, được, mình không nói..
Cả 2 đứa đều không để ý rằng có tiếng chụp hình từ phía xa xa…
***
Du Du hầu như tránh mặt cả ThiêN Tư và Thiên Tứ, vì nó biết rằng gặp cả 2 người đều không nên. Ngoại trừ những lần dạy kèm bắt buộc phải gặp Thiên Tư, nó cố tạo cho mình vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Thiên Tư chỉ lặng lẽ ngồi nhìn nó giảng bài, lòng cảm thấy rối bời, không biết nói lời nào để nó bỏ qua. Thật ra DU DU cũng không để bụng, nhưng tiêu chí của nó bây giờ là tránh xa cậu ta, để đừng đắc tội như lần trước. Lúc đó mọi người làm trong nhà đều xanh mặt lên vì nó. Chưa từng ai dám nói năng với cậu chủ INNO như vậy. Du Du đã vô tình tạo nên một ấn tượng rất “anh hùng” trước mặt tất cả người làm trong nhà.
Còn về Thiên Tứ, nó chỉ tưởng trước đây là cảm giác của những tuổi mới lớn, rung động trước một chàng hotboy tốt bụng, cũng giống như những cô gái khác trong lớp, mơ tưởng đến Thiên Tứ như thần tượng, và cảm thấy thích nói chuyện với cậu ta, chỉ có vậy thôi. Nhưng dường như lần này nó có thể cảm nhận được, là một cảm giác hòan tòan khác. Không phải thất vọng khi thấy thần tượng của mình đã có bạn gái, buồn vài ngày rồi thôi, mà là một cảm giác rất khó tả, nó đã khóc rất nhiều khi nghĩ đến cảnh tượng đó, hai người họ rất đẹp đôi. Đôi lúc nó cũng đã nghĩ rằng Thiên Tứ thích nó, hôn lên trán nó hôm sinh nhật, giúp nó hết việc này việc nọ, xuất hiện kịp thời khi nó cần, và luôn biết cách làm cho nó cảm động. Có lẽ nó quá mơ mộng, một người làm như nó lại dám mơ tưởng đến hotboy, đến cậu chủ, thật chẳng ra gì, điều tốt nhất bây giờ nó có thể làm là tránh mặt Thiên Tứ, để con tim bớt đau và tránh bị lầm tưởng như trước đây.
Nó dạy học mà như người mất hồn, làm cho Thiên Tư cảm thấy rất lo, vì nghĩ lỗi của mình rất là nặng, nên cô ta mới thành ra như vậy đến mấy ngày liền. Khi Du Du đứng dậy kết thúc buổi học, thất thểu đi ra phía cửa, Thiên Tư mới lấy hết can đảm để gọi lại:
-Chuyện hôm trước,…
-Sao?
-Tôi không cố ý, vì tôi mà cô không được gặp ba mẹ…
-Tôi quên chuyện đó rồi, cậu cũng không cần phải áy náy, vì tôi là người làm của cậu cơ mà.
Nó nhấn mạnh chữ ”người làm” không phải để chỉ trích cậu ta, mà để tự nhắc nhở bản thân mình về khoảng cách với những cậu chủ ở INNO. Nó bước ra khỏi phòng, làm cho Thiên Tư không những không bớt áy náy, mà lại còn nặng nề hơn, vì cậu ta vẫn nghĩ đó là lỗi của mình.
- Du Du, xin lỗi.
NGày ngày khuôn mặt nó ỉu xìu, làm cho mọi người làm trong nhà cũng không thể nào tươi cười được, không khí u ám của INNO Gia đã trở về lại như trước. Thiếu tiếng nói cười, thiếu những câu hỏi ngu ngơ, thiếu những sự giúp đỡ hằng ngày của Du Du, thiếu những tiếng đổ bể do tính vụng về của nó, mọi người dường như cũng mất sức sống hẳn. Nó đã nhờ chị Uyển Thanh đổi cho nó công việc lau dọn ở phòng khách. Mỗi khi lau dọn, nó nghe tiếng của cả 2 cậu chủ là nó vội vàng lẩn đi ngay để tránh mặt. Hoặc vô tình thấy ở đâu đó là tìm ngay chỗ để trốn. Đến lớp, về nhà dường như cũng như người mất hồn vậy. Tại sao lại trở nên như vậy, nó đang nhấn chìm chính cuộc sống của mình chỉ vì thất tình. Bây giờ nó mới hiểu nỗi đau khổ của Đốc Long. Nhưng nó không thể tiếp tục như vậy được, lúc nào cũng khuyên nhủ Đốc Long vượt qua, mà bản thân mình lại không làm điều đó được, nó không còn là chính mình nữa. Làm thế nào để có thể quay lại cuộc sống trước dây?
Thiên Tứ bước ra sân vườn sau, cậu ta dõi mắt về chiếc bàn quen thuộc, vẻ mặt có gì đó rất lạ, đã lâu rồi, không thấy bóng dáng, không nghe giọng nói của một ai đó, cảm giác thật là buồn…
***
-Đốc Long, ta có thể nói chuyện một lát được không?
Đốc Long nhìn Nhật Thy ngay trước mặt mình đầy bất ngờ, phút chốc cậu ta quay lưng lại và buông ra câu nói cộc lốc:
- Có gì để nói?
Nhật Thy vội vàng kéo tay cậu ta lại khi Đốc Long đang định bỏ đi. Và ngay chính không gian đó, Thiên Tư lại xuất hiện ngay phía hành lang và đi ngược chiều lại. Cả 3 giáp mặt nhau đầy khó khăn. ĐỐc Long vội vàng đẩy tay Nhật Thy ra và bước ngang qua mặt Thiên Tư, khuôn mặt lạnh lùng không thể nào đoán được suy nghĩ của cậu ta. Nhật Thy nhìn theo và kèm theo một cái thở dài.
-Chị đã nói gì với cậu ta chưa?
-Chị chưa có cơ hội.
-Chị vẫn đang tìm hiểu xem người đó có thay đổi hay không à?
-Cậu ta đã thay đổi, dường như trong tim cậu ta đã có người con gái khãc…
***
Thiên Tứ đang đi trên hành lang và tiến về lớp A1, bất chợt bị một cô gái chặn lại và đưa cho một chiếc bánh ngọt. Thiên Tứ hơi bất ngờ, nhìn cô gái đầy lạ lùng, và chờ đợi lời nói từ phía cô bạn đó. Đông NGhi thì quá mắc cỡ, chỉ dám nói thật nhanh và cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Thiên Tứ:
-Thiên TƯ, đây là bánh ngọt do mình làm, chúc cậu ngon miệng.
Đông NGhi chạy thật nhanh về lớp, vì cảm thấy rất bối rối và hồi hộp. ThiêN Tứ nhìn theo Đông NGhi mà chưa kịp giải thích rằng đã lộn người. Cậu ta nhìn cái bánh ngọt xinh xắn trên tay và lắc đầu.
Thiên Tứ vào lớp và thẩy cái bánh ngọt cho Thiên Tư khi đi ngang qua bàn cậu ta.
-Cái gì vậy?
-Một cô gái thích em đã đưa nhầm cho anh.
-Anh cũng biết từ trước đến giờ em không quan tâm đến mấy thứ này mà.
Nói rồi, Thiên Tư đẩy cái bánh sang một bên, và không thèm để ý tới.
-Nhưng mà đó là bánh của cô bé mà em đi cùng ở công viên Cỏ Dại, cô bé đó hình như là bạn của Du Du thì phải.
Thiên Tư suy nghĩ một lúc rồi cầm cái bánh ngọt lên ngắm nghía một chút. Cậu ta cau mày suy nghĩ. Thiên Tứ nhìn thái độ đó lấy làm lạ, và vô cùng bất ngờ khi Thiên Tư tháo chiếc bánh ngọt ra và thử một miếng. Từ trước đến giờ, 4 hotboy trong lớp luôn được rất nhiều đồ ăn do các cô gái hâm mộ làm tặng, nhưng hầu như chưa bao giờ họ đụng đến những thứ đó, vậy mà bây giờ THiên Tư lại có phản ứng kì lạ như vậy.
-Chẳng lẽ em đã thích cô gái đó?
-Không phải, em muốn ăn thử thứ bánh không phải do người thượng lưu làm, nó khác như thế nào, nó có kinh dị như một cái mà em từng ăn hay không. Anh cũng ăn thử để biết mùi vị một cái bánh thường dân là như thế nào.
Thiên Tứ lắc đầu.
-Em cũng biết anh không thích ăn mấy thứ này mà.
-Cái bánh này quả là có khác với những cái bánh chúng ta thường ăn. Và cũng khác với đồ hậu đậu kia làm. Em bắt đầu cảm thấy hiếu kì những người thuộc tầng lớp thường dân rồi đó. Thật là anh không muốn thử à?
-Không, nếu muốn anh cũng chỉ ăn bánh do người đó làm mà thôi…
Thiên Tứ nói đủ nhỏ để THiên Tư không nghe thấy. Cậu ta mỉm cười, và trong đầu đang nghĩ đến người đó. ThiêN Tứ không biết rằng từ xa xa, Ánh LInh đang nhìn cậu ta đầy buồn bã.
Đã hai tuần trôi qua, tinh thần DU Du có vẻ khá hơn, nhờ sự an ủi của NObu, Đông NGhi ở trường. Người làm trong nhà đã tạo bất ngờ cho nó bằng một chiếc bánh kem rất to, mong nó có thể vui vẻ trở lại. Điều đó làm nó cảm động vô cùng, và quyết định sẽ vượt qua thời kì u tối, đau khổ đó, để cho mọi người khỏi thất vọng. Cuối cùng, nó cũng có những suy nghĩ lạc quan hơn, Thiên Tứ vẫn là thần tượng số 1, tránh những hành động quá gần gũi với cậu ấy để đừng bị lầm tưởng như trước, cũng không thể để cậu ta biết tình cảm của mình, như vậy sẽ làm cho khó xử hơn thôi. Thiên Tứ cứ đối xử như trước với nó, thế là đủ. Thiên Tư cũng có thể thở nhẹ nhàng lại được khi thấy nó bắt đầu gây lộn trong mỗi buổi học. INNO Gia lại bắt đầu có tiếng cười, tiếng gây lộn, và có cả những tiếng đổ vỡ. Có thể nói sức sống của Du Du cũng là sức sống của INNO Gia…
***
-Dạ có một cậu thanh niên bảo là quen với Du Du, đến từ Đum Cha. Nhưng Du Du chưa đi học về.
-Đum Cha?
-Dạ vâng thưa cậu chủ.
-Vậy anh ta có nhắn gì không?
-Anh ta bảo là hẹn Du Du vào tối thứ 7 tại quán cà phê gần đây.
Thiên Tư đứng trầm ngâm, đầu óc cậu ta đang cố lục lọi lại trí nhớ. Thiên Tư từng nghe Đông Nghi kể về “vị hôn phu” tương lai của Du Du ở Đum Cha, hiện đang sống ở Chu Rung, chắc chắn là hắn ta rồi. “Lại còn dám tìm đến nhà mà hẹn hò nữa. Tối thứ 7 sao? Không biết cậu ta đang nghĩ gì mà có vẻ bực tức lắm. Bằng chứng là trong buổi học kèm hôm nay, Thiên Tư luôn gây chuyện để cãi với Du Du, mặc cho lý do có vô lý đi chăng nữa. Kể từ khi kết quả đợt kiểm tra vừa rồi, cả 2 đứa được lão phu nhân thả lỏng, giảm buổi học một nửa, chỉ cần học 2,4,6 thôi. Nhưng nếu học đúng buổi như vậy thì cô ta sẽ có cơ hội đi chơi vào tối thứ 7. Thiên Tư vừa học vừa đang nghĩ cách phá hoại cuộc hẹn hò này.
-Tôi muốn học tăng cường thêm 1 buổi, tối thứ 7 tuần này được không? Bài giảng ở trường có chỗ tôi không hiểu.
-Tôi sẽ kèm vào chủ nhật, thứ 7 này tôi bận việc rồi.
-Cô không được phép từ chối, tôi sẽ nói với bà bà.
-Lão phu nhân cho tôi tự quyết định giờ học, miễn sao đảm bảo chất lượng là được. Với lại đây là buổi học ngoài giờ, tôi phải có quyền lựa chọn.
-Cô…cô…
Đuối lý, Thiên Tư không còn lời nào nói được. Suốt buổi tối cậu ta trằn trọc, cố tìm ra cách để theo dõi cuộc hẹn hò này. Nhưng cậu ta chợt nhận ra sự vô lý của mình, và cố kiếm ra lý do vì sao lại làm như vậy: “Đồ Nhà Quê, cứ cái kiểu ngu ngơ như vậy, làm sao biết được cái gã kia có âm mưu gì hay không. Cái anh chàng đó ở đây đã lâu, còn cô ta mới chỉ lên đây có vài tháng, làm sao biết được hắn ta sẽ như thế nào, vậy mà đã đồng ý đến đó. Tôi bảo học thêm thứ 7 là để giúp cô thôi, lỡ đâu hắn làm gì cô thì lúc đó đừng có mà hối hận”. Rồi trong giây lát, có một tia sáng lóe ra trên khuôn mặt cậu ta: “Có cách rồi!”
***
Tối thứ 7.
-Xin lỗi, mình đến trễ.
-Nhanh lên chút đi!
-Mình không ngờ cậu lại chủ động hẹn mình đi uống cà phê, mình rất vui, mình đã không ngủ được suốt tối qua khi cậu gọi điện, mình…
Đông Nghi chưa kịp nói hết câu đã bị Thiên Tư nắm tay lôi đi. Cô bạn vô cùng bất ngờ, và cổ họng đang cứng đơ, tim đập lên từng hồi nghe thấy rõ, vì Thiên Tư đang nắm tay ...
Quán cà phê.
-Ồ, Du Du, cậu cũng ở đây à?
-Đông Nghi? Thiên Tư?
-Đây, đây là…?
-À, đây là Gia Khánh, một người cùng quê với mình, hiện đang sống ở đây.
Du Du nhìn chằm chằm vào Thiên Tư, quá bất ngờ khi thấy Đông Nghi đi cùng cậu ta, mà lại đến đúng quán cà phê này nữa chứ. Thiên Tư thì chẳng mấy gì bất ngờ, ngó lơ đi chỗ khác, xem như không biết chuyện gì, chỉ là tình cờ mà thôi. Gia Khánh đứng dậy chào 2 người, nhưng Thiên Tư vẫn thờ ơ, không nói tiếng nào, phớt lờ hành động định bắt tay với Gia Khánh, ung dung kéo ghế ngồi xuống. Thái độ đó làm Du Du vô cùng bực tức, còn Đông Nghi vô cùng khó xử.
-“Cậu ngồi xuống đây luôn cho vui đi Đông Nghi!”. Du Du gỡ rối.
-A, hóa ra đây là người mà cậu kể về gặp mặt ở Đum Cha sao?
-À..à…ừ.
Du Du ngượng ngùng. Gia Khánh cũng rất tế nhị, cởi mở trò chuyện với Đông Nghi, cũng may không đề cập gì đến chuyện coi mắt ở Đum Cha. Du Du và anh chỉ mới vào quán nước, chưa kịp nói gì với nhau thì gặp 2 người này. Du Du thấy vừa mừng vừa tức. Tức vì tên Thiên Tư làm mất mặt với Gia Khánh, chẳng lẽ Du Du lại kết bạn với một tên không biết lịch sự là gì hay sao. Nhưng vui vì tránh được việc đề cập đến chuyện …2 đứa như người lớn đã nói, nó sẽ không biết phải trả lời thế nào. Cuộc gặp gỡ 4 người xem như đỡ cho nó phải đối mặt với tình huống khó xử với Gia Khánh.
Ngồi uống nước đã lâu nhưng Thiên Tư vẫn không mấy gì là cởi mở trò chuyện. Ánh mắt cứ lạnh lùng nhìn chàng trai kia. Kame Gia Khánh thì tỏ ra rất lịch sự, cố gắng trò chuyện với Thiên Tư, nhưng dường như vô ích. ĐÔi lúc Kame cũng cau mày nhìn lại THiên Tư và trầm tư suy nghĩ gì đó. Cuộc trò chuyện kết thúc, Gia Khánh ngỏ ý đưa Du Du về, lúc này mới thấy Thiên Tư mở lời:
-Nhà tôi gần nhà cô ấy, để tôi đưa cô ấy về.
Ánh mắt ngỡ ngàng không chỉ có ở Gia Khánh, mà còn ở Du Du, và Đông NGhi. Du Du thấy vô cùng kì lạ, nếu cậu ta tốt với mình bất thình lình với mình như vậy, ắt hẳn là đang bày trò gì đây. Đã thế thì lại càng phải tránh xa.
-Mình về với anh Gia Khánh được rồi, cậu đưa Đông Nghi về đi, chẳng phải cậu đi với Đông Nghi sao?
Thiên Tư chợt nhớ ra rằng cậu ta còn đi chung với một cô gái khác, nãy giờ cậu ta dường như không để ý gì đến cô bạn Đông NGhi nữa. Vẻ mặt bí xị của Đông Nghi, làm cậu ta không còn lý do nào để tiếp tục theo dõi cặp đôi kia. Nhìn Gia Khánh đưa Du Du về, trong lòng Thiên Tư bồn chồn khó tả. Cậu ta còn phải đưa Đông Nghi về, có gì đó rất bực bội trong lòng.
-Lên xe tôi chở về!
-Khỏi cần, cậu cứ về trước đi, mình đi bộ về cũng được, nhà mình cũng gần đây.
-Chắc là ổn chứ.
-Yên tâm đi mà, chỉ cần cậu hẹn mình đi uống nước là mình vui rồi.
-Vậy tôi đi đây.
Thiên Tư như được “mở trói”, chỉ chờ có vậy, cậu ta nhảy phóc lên moto của mình, vẻ mặt đầy khẩn trương. Ở cửa quán cà phê lúc này chỉ còn Đông Nghi, cô ta rảo bước đi trên vỉa hè, ánh mắt cô ấy có gì đó rất buồn. Đông Nghi rút chiếc điện thoại di động của mình ra và bấm bấm cái gì đó. Cô ta ngắm nghía gì đó trong chiếc điện thoại thật lâu…
Thiên Tư phóng đi rất nhanh từ lúc chia tay Đông Nghi ở quán, cậu ta chạy như quán tính mà không biết mục đích của mình là gì.”Cũng thật lạ, làm sao phải lo lắng cho cô ta như vậy chứ? Vì bây giờ cũng đã khuya, hầu hết các nhà cửa cũng đã đóng cửa đi ngủ, tình cảnh vô cùng nguy hiểm cho Đồ Nhà Quê, mình cũng tiện đường đi về nên có gì….” Thiên Tư cố tìm cho mình những lý do, và cứ thế chạy chầm chậm, giữ khoảng cách xa, để chiếc xe kia không thấy cậu ta đang theo sau.
Gia Khánh chở Du Du dừng trước cánh cổng uy nghiêm của INNO, Du Du đứng lại trò chuyện với cậu ta trước khi vào nhà. Và từ xa xa, Thiên Tư cũng dừng xe mình lại. Dù không nghe được gì, nhưng với khoảng cách này, cậu ta có thể lao ra bất cứ lúc nào khi có việc bất trắc.
-Em sống ở đây tốt chứ?
-Dạ tốt lắm ạ.
-Vậy em đã nghĩ đến chuyện về Đum Cha và cùng anh làm việc ở đó không? Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh đồng ý với quyết định của gia đình, và mong chúng ta sẽ thành một cặp. Gia đình anh sẽ trả hết nợ cho em.
-Em rất quý trọng anh Gia Khánh à, anh là người có rất nhiều ý tưởng chung với em, nhưng…em xin lỗi, em thích anh trở thành một người anh của em hơn, và em đã thích người khác mất rồi…
Ánh mắt Du Du buồn buồn, vì nó biết nó đã làm tổn thương một người mà nó yêu quý, và dù rằng nó và Thiên Tứ sẽ chẳng có kết cục, nhưng lúc này nó vẫn nói ra lý do đó. Nó không dám ngẩng mặt lên để xem biểu hiện của Gia Khánh. Nhưng rồi cậu ta nở một nụ cười rất tươi với nó, và dùng tay đẩy mặt nó lên.
-Anh biết rồi, anh cũng biết là em đã thích người khác, nhưng anh vẫn nói ra để xem mình có phần trăm cơ hội nào hay không. Nhưng giờ đã có câu trả lời của em, anh yên tâm để theo đuổi người khác rồi…
Du Du như tìm lại được ánh sáng, nó nở một nụ cười vì mọi việc không đến nỗi tồi tệ như nó nghĩ. Anh Gia Khánh quả thực là rất dễ thương trong việc làm vui lòng mọi người. Anh cố tình nói với nó như vậy để nó không bận tâm và không thấy mình có lỗi.
- Em yên tâm, anh sẽ nói với ba mẹ là anh đã có người yêu rồi, và sẽ nói để cho người lớn không nhắc lại chuyện này nữa. Hôm nay em làm cho anh đau lòng đấy cô bé ạ.
Thấy vẻ mặt Du Du đang vui, tự dưng lại xìu xuống. Gia Khánh cười lớn.
-Nhưng mà chỉ một chút thôi, sau hôm nay thì lại trở về bình thường.
Thiên Tư đứng gần đó, không hiểu sao cậu ta lại bồn chồn như lửa đốt. Đang ngồi trên chiếc moto theo dõi, cậu ta phải đứng phắt dậy khi thấy Gia Khánh bắt đầu nâng mặt Du Du lên. Cậu ta nghĩ thầm tên lưu manh này sắp hành động rồi đây, hành động này là đang chuẩn bị cho một cái “kiss” đây mà, nhưng nếu lao ra lúc này thì không thể tố cáo hành vi của hắn được, nên phải cố gắng chờ đợi”.
Gia Khánh hơi nhướn người lên và hôn lên trán Du Du. Du Du hơi giật mình nên ngả người ra sau.
-“Đây là nụ hôn dành cho một người em gái, em đừng hiểu lầm”.
Gia Khánh leo lên xe, lòng Du Du lúc này nhẹ nhàng lắm, đã có thể nói hết với Gia Khánh, và anh ấy còn hẹn gặp nó ở Đum Cha để cùng nhau xây dựng quê hương nữa. Nó vẫy tay chào anh, nụ cười tươi roi rói. Gia Khánh đã nổ máy xe, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cậu ta quay đầu lại nó với Du Du:
-Cậu thanh niên lúc chiều …
-À, ý anh là Thiên Tư hả, cậu ta vốn tính khí lạ lùng như vậy đấy, mong anh thông cảm?
-Cậu ta thích em đó!
-Không đời nào, anh không biết đó thôi, em với cậu ta như nước với lửa.
-Em tin anh đi, vì anh cũng là con trai mà!
Nói rồi Gia Khánh không giải thích gì thêm mà rồ xe đi. Du Du hơi cau mày, nhưng nó không suy nghĩ gì nhiều, có lẽ giác quan của anh ấy có sự nhầm lẫn. Nó với Thiên Tư chỉ là không chém được nhau thôi, chứ không là có án mạng xảy ra rồi. Nghĩ vậy nó nhún vai và bấm vào cái chuông trên chiếc cổng sắt cao cao bước vào nhà.
Thiên Tư nãy giờ đứng ở xa như chết trân. “Trời ạ, cô ta không có chút nào phản kháng, cười tươi như vậy nữa chứ, vậy mà còn nói là thích anh Thiên Tứ” Nói rồi cậu ta cắn hai môi vào với nhau. Nhìn thấy anh chàng kia hôn lên trán Du Du, cậu ta muốn đấm cho hắn một trận. Sự việc cũng chưa có gì to tát, nhưng không hiểu sao lòng cậu ta sôi lên sùng sục. Thiên Tư không biết rằng, cậu ta đang …ghen.
Du Du bước đi chậm rãi trên con đường dài quen thuộc ở khu vườn trước. Lâu rồi, nó không ngắm mọi thứ, đã có nhiều thay đổi kể từ khi nó đến. Lão Ô đã trồng thêm nhiều loại hoa nhiều màu sắc, thay vì một khu vườn ảm đạm, đầy những cây cối to lớn, và lạnh lẽo. Mấy ngày nay nhốt mình trong phòng, nó không có thời gian để ra ngòai chăm sóc mấy cây hoa phụ lão Ô, như đã hứa, thấy mình thật là vô trách nhiệm.
-XIn lỗi các em nha, mấy ngày trước tâm trạng chị không vui, nên không ra trong nom các em được.
-Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cô bé à?
Câu nói xen ngang của một nhân vật xuất hiện bất thình lình làm nó há hốc mồm, Thiên Tứ đang tiến về phía nó, tay đút túi quần, bước đi dứt khoát, dưới ánh đèn điện, khuôn mặt mờ ảo và …và …”không được, không được, mình đang nghĩ gì vậy”, không biết sao tim nó lại đập nhanh đến vậy, nó bắt đầu lo sợ, loay hoay, không biết trốn như thế nào nữa, bình thường ở trong nhà còn có chỗ để trốn, còn bây giờ thì…nó không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta, vội vàng cúi gằm mặt xuống, loay hoay mấy bông hoa gần đó rồi giả bộ làm việc khác. Thiên Tứ nghiêng đầu nhìn biểu hiện lạ lùng của nó, không giống với DU Du hằng ngày, cậu ta cau mày, tiến lại gần hơn và cúi thấp xuống để nhìn vào mặt nó.
Bất gờ, Du Du thấy khuôn mặt Thiên Tứ đang ở phía trước mình và khá gần, nó lùi lại sau, và trong giây phút không vững vàng đó, nó ngả người ra sau, tay chân chới với. Thiên Tứ cũng bất ngờ, vội vàng vòng tay ra sau, và đỡ lấy lưng nó kịp thời. Trong khung cảnh lúc này, có thể nói là vô cùng lãng mạn. Ánh đèn mờ ảo, gió thổi từng cơn nhè nhẹ. Hai mắt nó đang trố tròn nhìn Thiên Tứ. Đôi mắt lạnh lùng của cậu ta cũng dường như biến mất, mà trả về sự dịu dàng mà nó thường nghĩ là dành riêng cho nó. Thiên Tứ vội vàng đỡ DU DU thẳng người lại. Tim nó đang đập rất nhanh, cái cảm giác này là sao, không biết, nhưng nó cảm thấy có gì đó vui vui. CŨng có thể là vậy,…nếu không có cái tên đáng ghét kia.
-Hai người đang làm gì ở đây vậy?
Thiên Tư từ phía gara để xe tiến về phía 2 người..DU DU lúc này mới có thể định thần, mặt nó đang nóng bừng lên vì mắc cỡ, nó vội vàng bỏ chạy vào trong nhà trong sự ngỡ ngàng của 2 cậu chủ. Thiên Tư nhìn theo và vẻ mặt đầy tức giận. Cậu ta vừa đi vào vừa lầm bầm:
-Mặt dày như vậy mà cũng biết mắc cỡ nữa sao, lúc thì thích anh Thiên Tứ, lúc thì người khác…
Thiên Tứ không kịp nghe những gì Thiên Tư nói, cậu ta chỉ đứng lại và suy nghĩ.
- Tại sao lại tránh mặt?
Thiên Tứ đang tiến về phía sân sau của trường, tay đút vào túi quần, cậu ta bước đi rất dứt khoát và có khí thái. Chiếc bông tai một bên lấp lánh lên cùng với ánh nắng buổi sáng, làm cho khuôn mặt càng trở nên mờ ảo và …rất là thanh tú, và đầy thu hút. Có thể nói Thiên Tứ bước đến đâu thì những cô gái lớp khác sẽ ngả rạp hết theo hướng đi của cậu ta. Không bao giờ xuất hiện nụ cười ở trường, và lúc này cũng vậy vẻ mặt rất lạnh lùng, dù cho người hẹn cậu ta ở đây là Nami Ánh LInh.
-Tớ biết cậu không thích mọi người bàn tán, nên hẹn cậu ra đây để đưa cơm hộp do tớ tự tay làm.
Ánh Linh đưa hộp cơm xinh xắn trên tay mình ra. THiên Tứ vẫn đứng lặng thinh thờ ơ, tay không hề nhúc nhích, vẫn nằm yên trong túi quần. Sau một khoảng không gian im lặng khá lâu, Thiên Tứ mới đưa tay đỡ lấy hộp cơm.
-Được, lần này tôi sẽ nhận, nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa, để mọi người khỏi hiểu lầm.
Nói rồi THiên Tứ lạnh lùng quay lưng đi mặc cho Ánh Linh đang đứng sững sờ vì những lời nói vô tình kia. Vừa lúc đó, từ xa, Du Du đã thấy Thiên Tứ, nó vui mừng tiến tới, nhưng bước chân chợt khựng lại, toàn thân nó như có một vật nặng ghì xuống, đến nỗi cảm thấy ngộp thở và nặng nề. Trước mắt là một cảnh tượng đáng lẽ ra nó không nên chứng kiến. Ánh Linh từ phía sau Thiên Tứ, kéo tay cậu ta lại, và bất chợt cô ta kiễng chân lên, giữ lấy khuôn mặt Thiên Tứ, và hôn vào môi của cậu ta….
Tòan thân Du Du nóng bừng lên, không vững được nữa, nó lùi lại, và vội vàng quay lưng chạy đi thật nhanh để họ không nhìn thấy. Đến khi có chỗ để nấp vào, nó mới có thể nhớ được những gì dang xảy ra. Tại sao con tim lại đập liên hồi và mạnh đến như vậy, cảm thấy rất đau ở đó. Cảm giác này là như thế nào, chẳng lẽ…đó là tình yêu sao?
Thiên Tứ vội vàng đẩy Ánh Linh ra. Giọng nói đầy tức dứt khoát.
-Cậu đang làm gì vậy?
-Chỉ muốn cậu cảm nhận thế nào thôi?
-Ngay từ đầu đã nói rõ ràng, vì cậu đang cần người an ủi, nên tôi đã trò chuyện và cùng đến công viên, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ tới đó.
-Chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác nào với mình?
-Ánh Linh, tôi chỉ xem cậu như một người em gái, và đừng làm như vậy một lần nữa, để cho chúng ta phải khó xử..
-Chẳng lẽ cậu đã thích người khác?
Thiên Tứ im lặng, cậu ta không nói gì thêm mà quay bước bỏ đi. Ánh mắt Ánh Linh đang rưng rưng lên, vì cô vừa nhận một lời từ chối đầy đau lòng. Chẳng lẽ, là một hotgirl mà cô phải thất bại lần thứ 2 trong tình yêu hay sao?
DU Du bước lên sân thượng, tâm trạng nó đang bị xáo trộn lên tất cả, đây là cảm giác gì vậy, tại sao lại rất khó thở và rất là đau…
-Cậu làm sao vậy?
Nó giật mình quay lại, Đốc Long xuất hiện ngay sau lưng, nó vội vàng giữ giọng nói như bình thường.
- À, không có chuyện gì, chỉ đang suy nghĩ thôi.
Nó nhìn Đốc Long đang trầm tư.
-Cậu lại có chuyện buồn à?
-Mình sắp sang nước ngoài du học.
-Hả, cái gì?
-Mình làm thủ tục sắp xong rồi.
-Cậu không đùa đó chứ, tại sao?
-Gia đình mình muốn mình học thêm nhiều kĩ năng mới ở bên nước ngoài để sau này kế nghiệp gia đình, với lại ba mình đang ở bên đó...
DU Du nắm chặt lấy vai Đốc Long, lay lay như không tin vào tai mình,
-Có phải vì chị Nhật Thy không?
Đốc Long không trả lời, ánh mắt cậu ta nhìn ra xa xăm. Khoảng không gian im lặng của 2 đứa chính là câu trả lời.
-Đúng, mình đi vì mình không thể đối mặt với 2 người họ. Hôm sinh nhật của Thiên Tư và Thiên Tứ là buổi gặp cuối cùng với những người bạn ở Itê.
-Cậu đừng trốn chạy, tớ với cậu chỉ mới bắt đầu là bạn chưa đựơc bao lâu. Cậu hãy chiến đấu vì bản thân mình đi chứ, cậu còn chưa nói với chị Nhật Thy là cậu vẫn còn thích chị ấy mà?
Mắt DU Du bắt đầu rưng rưng, nó không biết vì sao mình lại khóc, khóc vì Đốc Long thật cô độc, khóc vì Đốc Long đã không dám giành lấy Nhật Thy, và khóc vì nó cũng giống Đốc Long, không dám nói lòng mình với Thiên Tứ. Tại sao 2 đứa cô đơn như nó và Đốc Long lại có một kết cục như vậy. Đốc Long lấy tay gạt nước mắt đang vương trên mặt nó, rồi bỗng dưng… ôm nó vào lòng. Du Du khá bất ngờ, nhưng nó không muốn đẩy Đốc Long ra, giọng nó run run:
-Cậu có thể thay đổi được không, nếu không giữ được Nhật Thy thì cậu vẫn còn có thể tìm kiếm được một người con gái khác cơ mà!
-Nếu có lý do nào ở lại, chắc chỉ có thể là vì cậu mà thôi!
-Tớ…tớ xem cậu là một người bạn tốt!
-Chính vì thế mà tớ phải đi, vì tớ…sợ sẽ thích cậu mất thôi.
Tiếng khóc của Du Du càng lớn hơn nữa, nó không muốn cậu ấy ra đi, nhưng lại không thể làm gì được, vì rằng nó không thể để Đốc Long hiểu lầm tình bạn mà nó dành cho cậu ấy, một tình bạn rất đặc biệt. Đốc Long mỉm cười, khuôn mặt lạnh như băng đã biến mất. Cậu ta đang ôm nó trong tay. Đốc Long sợ rằng nếu ở lại nơi đây, cậu ta sẽ có tình cảm với Du Du như đã từng có tình cảm với Nhật Thy, để rồi Nhật Thy cũng chỉ xem cậu ta như một người bạn thân. Câu nói năm nào của Nhật Thy làm cậu ta đau lòng, Nhật Thy đã chọn Thiên Tư, và bây giờ trong ánh mắt của Du Du, Đốc Long cũng thấy hình ảnh của Thiên Tứ.
-Cậu ngốc quá, ta vẫn còn cơ hội gặp nhau mà. Tớ cũng chưa đi ngay được, chắc phải đợi hết năm học này. Nhưng tuyệt đối cậu không được nói với ai biết, nhất là với INNO, có được không?
-Được, được, mình không nói..
Cả 2 đứa đều không để ý rằng có tiếng chụp hình từ phía xa xa…
***
Du Du hầu như tránh mặt cả ThiêN Tư và Thiên Tứ, vì nó biết rằng gặp cả 2 người đều không nên. Ngoại trừ những lần dạy kèm bắt buộc phải gặp Thiên Tư, nó cố tạo cho mình vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Thiên Tư chỉ lặng lẽ ngồi nhìn nó giảng bài, lòng cảm thấy rối bời, không biết nói lời nào để nó bỏ qua. Thật ra DU DU cũng không để bụng, nhưng tiêu chí của nó bây giờ là tránh xa cậu ta, để đừng đắc tội như lần trước. Lúc đó mọi người làm trong nhà đều xanh mặt lên vì nó. Chưa từng ai dám nói năng với cậu chủ INNO như vậy. Du Du đã vô tình tạo nên một ấn tượng rất “anh hùng” trước mặt tất cả người làm trong nhà.
Còn về Thiên Tứ, nó chỉ tưởng trước đây là cảm giác của những tuổi mới lớn, rung động trước một chàng hotboy tốt bụng, cũng giống như những cô gái khác trong lớp, mơ tưởng đến Thiên Tứ như thần tượng, và cảm thấy thích nói chuyện với cậu ta, chỉ có vậy thôi. Nhưng dường như lần này nó có thể cảm nhận được, là một cảm giác hòan tòan khác. Không phải thất vọng khi thấy thần tượng của mình đã có bạn gái, buồn vài ngày rồi thôi, mà là một cảm giác rất khó tả, nó đã khóc rất nhiều khi nghĩ đến cảnh tượng đó, hai người họ rất đẹp đôi. Đôi lúc nó cũng đã nghĩ rằng Thiên Tứ thích nó, hôn lên trán nó hôm sinh nhật, giúp nó hết việc này việc nọ, xuất hiện kịp thời khi nó cần, và luôn biết cách làm cho nó cảm động. Có lẽ nó quá mơ mộng, một người làm như nó lại dám mơ tưởng đến hotboy, đến cậu chủ, thật chẳng ra gì, điều tốt nhất bây giờ nó có thể làm là tránh mặt Thiên Tứ, để con tim bớt đau và tránh bị lầm tưởng như trước đây.
Nó dạy học mà như người mất hồn, làm cho Thiên Tư cảm thấy rất lo, vì nghĩ lỗi của mình rất là nặng, nên cô ta mới thành ra như vậy đến mấy ngày liền. Khi Du Du đứng dậy kết thúc buổi học, thất thểu đi ra phía cửa, Thiên Tư mới lấy hết can đảm để gọi lại:
-Chuyện hôm trước,…
-Sao?
-Tôi không cố ý, vì tôi mà cô không được gặp ba mẹ…
-Tôi quên chuyện đó rồi, cậu cũng không cần phải áy náy, vì tôi là người làm của cậu cơ mà.
Nó nhấn mạnh chữ ”người làm” không phải để chỉ trích cậu ta, mà để tự nhắc nhở bản thân mình về khoảng cách với những cậu chủ ở INNO. Nó bước ra khỏi phòng, làm cho Thiên Tư không những không bớt áy náy, mà lại còn nặng nề hơn, vì cậu ta vẫn nghĩ đó là lỗi của mình.
- Du Du, xin lỗi.
NGày ngày khuôn mặt nó ỉu xìu, làm cho mọi người làm trong nhà cũng không thể nào tươi cười được, không khí u ám của INNO Gia đã trở về lại như trước. Thiếu tiếng nói cười, thiếu những câu hỏi ngu ngơ, thiếu những sự giúp đỡ hằng ngày của Du Du, thiếu những tiếng đổ bể do tính vụng về của nó, mọi người dường như cũng mất sức sống hẳn. Nó đã nhờ chị Uyển Thanh đổi cho nó công việc lau dọn ở phòng khách. Mỗi khi lau dọn, nó nghe tiếng của cả 2 cậu chủ là nó vội vàng lẩn đi ngay để tránh mặt. Hoặc vô tình thấy ở đâu đó là tìm ngay chỗ để trốn. Đến lớp, về nhà dường như cũng như người mất hồn vậy. Tại sao lại trở nên như vậy, nó đang nhấn chìm chính cuộc sống của mình chỉ vì thất tình. Bây giờ nó mới hiểu nỗi đau khổ của Đốc Long. Nhưng nó không thể tiếp tục như vậy được, lúc nào cũng khuyên nhủ Đốc Long vượt qua, mà bản thân mình lại không làm điều đó được, nó không còn là chính mình nữa. Làm thế nào để có thể quay lại cuộc sống trước dây?
Thiên Tứ bước ra sân vườn sau, cậu ta dõi mắt về chiếc bàn quen thuộc, vẻ mặt có gì đó rất lạ, đã lâu rồi, không thấy bóng dáng, không nghe giọng nói của một ai đó, cảm giác thật là buồn…
***
-Đốc Long, ta có thể nói chuyện một lát được không?
Đốc Long nhìn Nhật Thy ngay trước mặt mình đầy bất ngờ, phút chốc cậu ta quay lưng lại và buông ra câu nói cộc lốc:
- Có gì để nói?
Nhật Thy vội vàng kéo tay cậu ta lại khi Đốc Long đang định bỏ đi. Và ngay chính không gian đó, Thiên Tư lại xuất hiện ngay phía hành lang và đi ngược chiều lại. Cả 3 giáp mặt nhau đầy khó khăn. ĐỐc Long vội vàng đẩy tay Nhật Thy ra và bước ngang qua mặt Thiên Tư, khuôn mặt lạnh lùng không thể nào đoán được suy nghĩ của cậu ta. Nhật Thy nhìn theo và kèm theo một cái thở dài.
-Chị đã nói gì với cậu ta chưa?
-Chị chưa có cơ hội.
-Chị vẫn đang tìm hiểu xem người đó có thay đổi hay không à?
-Cậu ta đã thay đổi, dường như trong tim cậu ta đã có người con gái khãc…
***
Thiên Tứ đang đi trên hành lang và tiến về lớp A1, bất chợt bị một cô gái chặn lại và đưa cho một chiếc bánh ngọt. Thiên Tứ hơi bất ngờ, nhìn cô gái đầy lạ lùng, và chờ đợi lời nói từ phía cô bạn đó. Đông NGhi thì quá mắc cỡ, chỉ dám nói thật nhanh và cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Thiên Tứ:
-Thiên TƯ, đây là bánh ngọt do mình làm, chúc cậu ngon miệng.
Đông NGhi chạy thật nhanh về lớp, vì cảm thấy rất bối rối và hồi hộp. ThiêN Tứ nhìn theo Đông NGhi mà chưa kịp giải thích rằng đã lộn người. Cậu ta nhìn cái bánh ngọt xinh xắn trên tay và lắc đầu.
Thiên Tứ vào lớp và thẩy cái bánh ngọt cho Thiên Tư khi đi ngang qua bàn cậu ta.
-Cái gì vậy?
-Một cô gái thích em đã đưa nhầm cho anh.
-Anh cũng biết từ trước đến giờ em không quan tâm đến mấy thứ này mà.
Nói rồi, Thiên Tư đẩy cái bánh sang một bên, và không thèm để ý tới.
-Nhưng mà đó là bánh của cô bé mà em đi cùng ở công viên Cỏ Dại, cô bé đó hình như là bạn của Du Du thì phải.
Thiên Tư suy nghĩ một lúc rồi cầm cái bánh ngọt lên ngắm nghía một chút. Cậu ta cau mày suy nghĩ. Thiên Tứ nhìn thái độ đó lấy làm lạ, và vô cùng bất ngờ khi Thiên Tư tháo chiếc bánh ngọt ra và thử một miếng. Từ trước đến giờ, 4 hotboy trong lớp luôn được rất nhiều đồ ăn do các cô gái hâm mộ làm tặng, nhưng hầu như chưa bao giờ họ đụng đến những thứ đó, vậy mà bây giờ THiên Tư lại có phản ứng kì lạ như vậy.
-Chẳng lẽ em đã thích cô gái đó?
-Không phải, em muốn ăn thử thứ bánh không phải do người thượng lưu làm, nó khác như thế nào, nó có kinh dị như một cái mà em từng ăn hay không. Anh cũng ăn thử để biết mùi vị một cái bánh thường dân là như thế nào.
Thiên Tứ lắc đầu.
-Em cũng biết anh không thích ăn mấy thứ này mà.
-Cái bánh này quả là có khác với những cái bánh chúng ta thường ăn. Và cũng khác với đồ hậu đậu kia làm. Em bắt đầu cảm thấy hiếu kì những người thuộc tầng lớp thường dân rồi đó. Thật là anh không muốn thử à?
-Không, nếu muốn anh cũng chỉ ăn bánh do người đó làm mà thôi…
Thiên Tứ nói đủ nhỏ để THiên Tư không nghe thấy. Cậu ta mỉm cười, và trong đầu đang nghĩ đến người đó. ThiêN Tứ không biết rằng từ xa xa, Ánh LInh đang nhìn cậu ta đầy buồn bã.
Đã hai tuần trôi qua, tinh thần DU Du có vẻ khá hơn, nhờ sự an ủi của NObu, Đông NGhi ở trường. Người làm trong nhà đã tạo bất ngờ cho nó bằng một chiếc bánh kem rất to, mong nó có thể vui vẻ trở lại. Điều đó làm nó cảm động vô cùng, và quyết định sẽ vượt qua thời kì u tối, đau khổ đó, để cho mọi người khỏi thất vọng. Cuối cùng, nó cũng có những suy nghĩ lạc quan hơn, Thiên Tứ vẫn là thần tượng số 1, tránh những hành động quá gần gũi với cậu ấy để đừng bị lầm tưởng như trước, cũng không thể để cậu ta biết tình cảm của mình, như vậy sẽ làm cho khó xử hơn thôi. Thiên Tứ cứ đối xử như trước với nó, thế là đủ. Thiên Tư cũng có thể thở nhẹ nhàng lại được khi thấy nó bắt đầu gây lộn trong mỗi buổi học. INNO Gia lại bắt đầu có tiếng cười, tiếng gây lộn, và có cả những tiếng đổ vỡ. Có thể nói sức sống của Du Du cũng là sức sống của INNO Gia…
***
-Dạ có một cậu thanh niên bảo là quen với Du Du, đến từ Đum Cha. Nhưng Du Du chưa đi học về.
-Đum Cha?
-Dạ vâng thưa cậu chủ.
-Vậy anh ta có nhắn gì không?
-Anh ta bảo là hẹn Du Du vào tối thứ 7 tại quán cà phê gần đây.
Thiên Tư đứng trầm ngâm, đầu óc cậu ta đang cố lục lọi lại trí nhớ. Thiên Tư từng nghe Đông Nghi kể về “vị hôn phu” tương lai của Du Du ở Đum Cha, hiện đang sống ở Chu Rung, chắc chắn là hắn ta rồi. “Lại còn dám tìm đến nhà mà hẹn hò nữa. Tối thứ 7 sao? Không biết cậu ta đang nghĩ gì mà có vẻ bực tức lắm. Bằng chứng là trong buổi học kèm hôm nay, Thiên Tư luôn gây chuyện để cãi với Du Du, mặc cho lý do có vô lý đi chăng nữa. Kể từ khi kết quả đợt kiểm tra vừa rồi, cả 2 đứa được lão phu nhân thả lỏng, giảm buổi học một nửa, chỉ cần học 2,4,6 thôi. Nhưng nếu học đúng buổi như vậy thì cô ta sẽ có cơ hội đi chơi vào tối thứ 7. Thiên Tư vừa học vừa đang nghĩ cách phá hoại cuộc hẹn hò này.
-Tôi muốn học tăng cường thêm 1 buổi, tối thứ 7 tuần này được không? Bài giảng ở trường có chỗ tôi không hiểu.
-Tôi sẽ kèm vào chủ nhật, thứ 7 này tôi bận việc rồi.
-Cô không được phép từ chối, tôi sẽ nói với bà bà.
-Lão phu nhân cho tôi tự quyết định giờ học, miễn sao đảm bảo chất lượng là được. Với lại đây là buổi học ngoài giờ, tôi phải có quyền lựa chọn.
-Cô…cô…
Đuối lý, Thiên Tư không còn lời nào nói được. Suốt buổi tối cậu ta trằn trọc, cố tìm ra cách để theo dõi cuộc hẹn hò này. Nhưng cậu ta chợt nhận ra sự vô lý của mình, và cố kiếm ra lý do vì sao lại làm như vậy: “Đồ Nhà Quê, cứ cái kiểu ngu ngơ như vậy, làm sao biết được cái gã kia có âm mưu gì hay không. Cái anh chàng đó ở đây đã lâu, còn cô ta mới chỉ lên đây có vài tháng, làm sao biết được hắn ta sẽ như thế nào, vậy mà đã đồng ý đến đó. Tôi bảo học thêm thứ 7 là để giúp cô thôi, lỡ đâu hắn làm gì cô thì lúc đó đừng có mà hối hận”. Rồi trong giây lát, có một tia sáng lóe ra trên khuôn mặt cậu ta: “Có cách rồi!”
***
Tối thứ 7.
-Xin lỗi, mình đến trễ.
-Nhanh lên chút đi!
-Mình không ngờ cậu lại chủ động hẹn mình đi uống cà phê, mình rất vui, mình đã không ngủ được suốt tối qua khi cậu gọi điện, mình…
Đông Nghi chưa kịp nói hết câu đã bị Thiên Tư nắm tay lôi đi. Cô bạn vô cùng bất ngờ, và cổ họng đang cứng đơ, tim đập lên từng hồi nghe thấy rõ, vì Thiên Tư đang nắm tay ...
Quán cà phê.
-Ồ, Du Du, cậu cũng ở đây à?
-Đông Nghi? Thiên Tư?
-Đây, đây là…?
-À, đây là Gia Khánh, một người cùng quê với mình, hiện đang sống ở đây.
Du Du nhìn chằm chằm vào Thiên Tư, quá bất ngờ khi thấy Đông Nghi đi cùng cậu ta, mà lại đến đúng quán cà phê này nữa chứ. Thiên Tư thì chẳng mấy gì bất ngờ, ngó lơ đi chỗ khác, xem như không biết chuyện gì, chỉ là tình cờ mà thôi. Gia Khánh đứng dậy chào 2 người, nhưng Thiên Tư vẫn thờ ơ, không nói tiếng nào, phớt lờ hành động định bắt tay với Gia Khánh, ung dung kéo ghế ngồi xuống. Thái độ đó làm Du Du vô cùng bực tức, còn Đông Nghi vô cùng khó xử.
-“Cậu ngồi xuống đây luôn cho vui đi Đông Nghi!”. Du Du gỡ rối.
-A, hóa ra đây là người mà cậu kể về gặp mặt ở Đum Cha sao?
-À..à…ừ.
Du Du ngượng ngùng. Gia Khánh cũng rất tế nhị, cởi mở trò chuyện với Đông Nghi, cũng may không đề cập gì đến chuyện coi mắt ở Đum Cha. Du Du và anh chỉ mới vào quán nước, chưa kịp nói gì với nhau thì gặp 2 người này. Du Du thấy vừa mừng vừa tức. Tức vì tên Thiên Tư làm mất mặt với Gia Khánh, chẳng lẽ Du Du lại kết bạn với một tên không biết lịch sự là gì hay sao. Nhưng vui vì tránh được việc đề cập đến chuyện …2 đứa như người lớn đã nói, nó sẽ không biết phải trả lời thế nào. Cuộc gặp gỡ 4 người xem như đỡ cho nó phải đối mặt với tình huống khó xử với Gia Khánh.
Ngồi uống nước đã lâu nhưng Thiên Tư vẫn không mấy gì là cởi mở trò chuyện. Ánh mắt cứ lạnh lùng nhìn chàng trai kia. Kame Gia Khánh thì tỏ ra rất lịch sự, cố gắng trò chuyện với Thiên Tư, nhưng dường như vô ích. ĐÔi lúc Kame cũng cau mày nhìn lại THiên Tư và trầm tư suy nghĩ gì đó. Cuộc trò chuyện kết thúc, Gia Khánh ngỏ ý đưa Du Du về, lúc này mới thấy Thiên Tư mở lời:
-Nhà tôi gần nhà cô ấy, để tôi đưa cô ấy về.
Ánh mắt ngỡ ngàng không chỉ có ở Gia Khánh, mà còn ở Du Du, và Đông NGhi. Du Du thấy vô cùng kì lạ, nếu cậu ta tốt với mình bất thình lình với mình như vậy, ắt hẳn là đang bày trò gì đây. Đã thế thì lại càng phải tránh xa.
-Mình về với anh Gia Khánh được rồi, cậu đưa Đông Nghi về đi, chẳng phải cậu đi với Đông Nghi sao?
Thiên Tư chợt nhớ ra rằng cậu ta còn đi chung với một cô gái khác, nãy giờ cậu ta dường như không để ý gì đến cô bạn Đông NGhi nữa. Vẻ mặt bí xị của Đông Nghi, làm cậu ta không còn lý do nào để tiếp tục theo dõi cặp đôi kia. Nhìn Gia Khánh đưa Du Du về, trong lòng Thiên Tư bồn chồn khó tả. Cậu ta còn phải đưa Đông Nghi về, có gì đó rất bực bội trong lòng.
-Lên xe tôi chở về!
-Khỏi cần, cậu cứ về trước đi, mình đi bộ về cũng được, nhà mình cũng gần đây.
-Chắc là ổn chứ.
-Yên tâm đi mà, chỉ cần cậu hẹn mình đi uống nước là mình vui rồi.
-Vậy tôi đi đây.
Thiên Tư như được “mở trói”, chỉ chờ có vậy, cậu ta nhảy phóc lên moto của mình, vẻ mặt đầy khẩn trương. Ở cửa quán cà phê lúc này chỉ còn Đông Nghi, cô ta rảo bước đi trên vỉa hè, ánh mắt cô ấy có gì đó rất buồn. Đông Nghi rút chiếc điện thoại di động của mình ra và bấm bấm cái gì đó. Cô ta ngắm nghía gì đó trong chiếc điện thoại thật lâu…
Thiên Tư phóng đi rất nhanh từ lúc chia tay Đông Nghi ở quán, cậu ta chạy như quán tính mà không biết mục đích của mình là gì.”Cũng thật lạ, làm sao phải lo lắng cho cô ta như vậy chứ? Vì bây giờ cũng đã khuya, hầu hết các nhà cửa cũng đã đóng cửa đi ngủ, tình cảnh vô cùng nguy hiểm cho Đồ Nhà Quê, mình cũng tiện đường đi về nên có gì….” Thiên Tư cố tìm cho mình những lý do, và cứ thế chạy chầm chậm, giữ khoảng cách xa, để chiếc xe kia không thấy cậu ta đang theo sau.
Gia Khánh chở Du Du dừng trước cánh cổng uy nghiêm của INNO, Du Du đứng lại trò chuyện với cậu ta trước khi vào nhà. Và từ xa xa, Thiên Tư cũng dừng xe mình lại. Dù không nghe được gì, nhưng với khoảng cách này, cậu ta có thể lao ra bất cứ lúc nào khi có việc bất trắc.
-Em sống ở đây tốt chứ?
-Dạ tốt lắm ạ.
-Vậy em đã nghĩ đến chuyện về Đum Cha và cùng anh làm việc ở đó không? Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh đồng ý với quyết định của gia đình, và mong chúng ta sẽ thành một cặp. Gia đình anh sẽ trả hết nợ cho em.
-Em rất quý trọng anh Gia Khánh à, anh là người có rất nhiều ý tưởng chung với em, nhưng…em xin lỗi, em thích anh trở thành một người anh của em hơn, và em đã thích người khác mất rồi…
Ánh mắt Du Du buồn buồn, vì nó biết nó đã làm tổn thương một người mà nó yêu quý, và dù rằng nó và Thiên Tứ sẽ chẳng có kết cục, nhưng lúc này nó vẫn nói ra lý do đó. Nó không dám ngẩng mặt lên để xem biểu hiện của Gia Khánh. Nhưng rồi cậu ta nở một nụ cười rất tươi với nó, và dùng tay đẩy mặt nó lên.
-Anh biết rồi, anh cũng biết là em đã thích người khác, nhưng anh vẫn nói ra để xem mình có phần trăm cơ hội nào hay không. Nhưng giờ đã có câu trả lời của em, anh yên tâm để theo đuổi người khác rồi…
Du Du như tìm lại được ánh sáng, nó nở một nụ cười vì mọi việc không đến nỗi tồi tệ như nó nghĩ. Anh Gia Khánh quả thực là rất dễ thương trong việc làm vui lòng mọi người. Anh cố tình nói với nó như vậy để nó không bận tâm và không thấy mình có lỗi.
- Em yên tâm, anh sẽ nói với ba mẹ là anh đã có người yêu rồi, và sẽ nói để cho người lớn không nhắc lại chuyện này nữa. Hôm nay em làm cho anh đau lòng đấy cô bé ạ.
Thấy vẻ mặt Du Du đang vui, tự dưng lại xìu xuống. Gia Khánh cười lớn.
-Nhưng mà chỉ một chút thôi, sau hôm nay thì lại trở về bình thường.
Thiên Tư đứng gần đó, không hiểu sao cậu ta lại bồn chồn như lửa đốt. Đang ngồi trên chiếc moto theo dõi, cậu ta phải đứng phắt dậy khi thấy Gia Khánh bắt đầu nâng mặt Du Du lên. Cậu ta nghĩ thầm tên lưu manh này sắp hành động rồi đây, hành động này là đang chuẩn bị cho một cái “kiss” đây mà, nhưng nếu lao ra lúc này thì không thể tố cáo hành vi của hắn được, nên phải cố gắng chờ đợi”.
Gia Khánh hơi nhướn người lên và hôn lên trán Du Du. Du Du hơi giật mình nên ngả người ra sau.
-“Đây là nụ hôn dành cho một người em gái, em đừng hiểu lầm”.
Gia Khánh leo lên xe, lòng Du Du lúc này nhẹ nhàng lắm, đã có thể nói hết với Gia Khánh, và anh ấy còn hẹn gặp nó ở Đum Cha để cùng nhau xây dựng quê hương nữa. Nó vẫy tay chào anh, nụ cười tươi roi rói. Gia Khánh đã nổ máy xe, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cậu ta quay đầu lại nó với Du Du:
-Cậu thanh niên lúc chiều …
-À, ý anh là Thiên Tư hả, cậu ta vốn tính khí lạ lùng như vậy đấy, mong anh thông cảm?
-Cậu ta thích em đó!
-Không đời nào, anh không biết đó thôi, em với cậu ta như nước với lửa.
-Em tin anh đi, vì anh cũng là con trai mà!
Nói rồi Gia Khánh không giải thích gì thêm mà rồ xe đi. Du Du hơi cau mày, nhưng nó không suy nghĩ gì nhiều, có lẽ giác quan của anh ấy có sự nhầm lẫn. Nó với Thiên Tư chỉ là không chém được nhau thôi, chứ không là có án mạng xảy ra rồi. Nghĩ vậy nó nhún vai và bấm vào cái chuông trên chiếc cổng sắt cao cao bước vào nhà.
Thiên Tư nãy giờ đứng ở xa như chết trân. “Trời ạ, cô ta không có chút nào phản kháng, cười tươi như vậy nữa chứ, vậy mà còn nói là thích anh Thiên Tứ” Nói rồi cậu ta cắn hai môi vào với nhau. Nhìn thấy anh chàng kia hôn lên trán Du Du, cậu ta muốn đấm cho hắn một trận. Sự việc cũng chưa có gì to tát, nhưng không hiểu sao lòng cậu ta sôi lên sùng sục. Thiên Tư không biết rằng, cậu ta đang …ghen.
Du Du bước đi chậm rãi trên con đường dài quen thuộc ở khu vườn trước. Lâu rồi, nó không ngắm mọi thứ, đã có nhiều thay đổi kể từ khi nó đến. Lão Ô đã trồng thêm nhiều loại hoa nhiều màu sắc, thay vì một khu vườn ảm đạm, đầy những cây cối to lớn, và lạnh lẽo. Mấy ngày nay nhốt mình trong phòng, nó không có thời gian để ra ngòai chăm sóc mấy cây hoa phụ lão Ô, như đã hứa, thấy mình thật là vô trách nhiệm.
-XIn lỗi các em nha, mấy ngày trước tâm trạng chị không vui, nên không ra trong nom các em được.
-Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cô bé à?
Câu nói xen ngang của một nhân vật xuất hiện bất thình lình làm nó há hốc mồm, Thiên Tứ đang tiến về phía nó, tay đút túi quần, bước đi dứt khoát, dưới ánh đèn điện, khuôn mặt mờ ảo và …và …”không được, không được, mình đang nghĩ gì vậy”, không biết sao tim nó lại đập nhanh đến vậy, nó bắt đầu lo sợ, loay hoay, không biết trốn như thế nào nữa, bình thường ở trong nhà còn có chỗ để trốn, còn bây giờ thì…nó không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta, vội vàng cúi gằm mặt xuống, loay hoay mấy bông hoa gần đó rồi giả bộ làm việc khác. Thiên Tứ nghiêng đầu nhìn biểu hiện lạ lùng của nó, không giống với DU Du hằng ngày, cậu ta cau mày, tiến lại gần hơn và cúi thấp xuống để nhìn vào mặt nó.
Bất gờ, Du Du thấy khuôn mặt Thiên Tứ đang ở phía trước mình và khá gần, nó lùi lại sau, và trong giây phút không vững vàng đó, nó ngả người ra sau, tay chân chới với. Thiên Tứ cũng bất ngờ, vội vàng vòng tay ra sau, và đỡ lấy lưng nó kịp thời. Trong khung cảnh lúc này, có thể nói là vô cùng lãng mạn. Ánh đèn mờ ảo, gió thổi từng cơn nhè nhẹ. Hai mắt nó đang trố tròn nhìn Thiên Tứ. Đôi mắt lạnh lùng của cậu ta cũng dường như biến mất, mà trả về sự dịu dàng mà nó thường nghĩ là dành riêng cho nó. Thiên Tứ vội vàng đỡ DU DU thẳng người lại. Tim nó đang đập rất nhanh, cái cảm giác này là sao, không biết, nhưng nó cảm thấy có gì đó vui vui. CŨng có thể là vậy,…nếu không có cái tên đáng ghét kia.
-Hai người đang làm gì ở đây vậy?
Thiên Tư từ phía gara để xe tiến về phía 2 người..DU DU lúc này mới có thể định thần, mặt nó đang nóng bừng lên vì mắc cỡ, nó vội vàng bỏ chạy vào trong nhà trong sự ngỡ ngàng của 2 cậu chủ. Thiên Tư nhìn theo và vẻ mặt đầy tức giận. Cậu ta vừa đi vào vừa lầm bầm:
-Mặt dày như vậy mà cũng biết mắc cỡ nữa sao, lúc thì thích anh Thiên Tứ, lúc thì người khác…
Thiên Tứ không kịp nghe những gì Thiên Tư nói, cậu ta chỉ đứng lại và suy nghĩ.
- Tại sao lại tránh mặt?
/38
|