“Tiếng động bên ngoài là gì thế?”
“Tụi bây ra ngoài xem thử đi!”
“Đi xem đi! Mau lên! Đi xem!!”
Nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong nhà, Tú Nhạn cố gắng đạp nhanh hơn, tay cầm chặt tay lái, nhưng một giây hoảng sợ giật mình khiến cô bé suýt điều khiển sai phương hướng. Cô bé nghiến chặt răng, tiếp tục dùng sức đạp, khi chiếc xe ba bánh cuối cùng cũng chuyển động, cô bé đã thông thạo hơn được một tí, dùng tất cả sức lực trong người để chiếc xe ba bánh chạy nhanh hơn, mau chóng thoát khỏi tay bọn buôn người kia.
Đây là một chiếc xe cũ đã rỉ sét! Tiếng xích xe chuyển động và tiếng bánh xe tiếp xúc với những viên đá nhỏ trên mặt đường vang lên “lạo xạo”. Đêm tối như mực, chỉ có một vầng trăng tròn tỏa sáng giữa không trung, Tú Nhạn đang đạp và Quan Hử đang ngồi đằng sau nghe được tiếng họ nói chuyện, hai người vừa sợ sệt chú ý đằng trước, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại xem tình hình phía sau.
Gió đêm se lạnh thổi phất qua gò má ba người, Quan Hử nheo mắt lại, gần như bị gió thổi đến nỗi không tài nảo mở to mắt được. Nó dường như ngửi được mùi tự do đang phảng phất đâu đây trong không khí, họ sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi bọn người độc ác ấy, thế có phải họ sẽ được về nhà hay không? Tìm được ngôi nhà chân chính của họ?
Bóng đêm tĩnh lặng đột nhiên bị tiếng “ầm ầm” của động cơ xe phá vỡ, hai bóng đèn xe sáng rực chiếu vào phía sau bọn Quan Hử.
Quan Hử ngoái đầu, một chiếc xe tải màu trắng quen thuộc đang xuất hiện ở phía sau. Đồng thời nó cũng nghe được tiếng gào thét chửi bởi không rõ, biết tình huống đã xấu đi, nó lập tức hô to với Tú Nhạn: “Chị ơi! Xe đuổi kịp rồi! Đuổi kịp rồi!”
“Chúng ta có thể chạy thoát!” Thở dồn dập từng hồi, Tú Nhạn ra sức đạp chiếc xe ba bánh nặng trình trịch, cô bé mong sao cho chiếc xe này chạy nhanh hơn, mang bọn họ rời khỏi đây, giãn ra một khoảng cách với chiếc xe tải màu trắng. Chiếc xe tải ấy chính là cơn ác mộng của họ.
Ba đứa bé đón gió dưới ánh trăng, chỉ dựa vào một chiếc xe cũ nát mà lại ôm lấy biết bao nhiêu những ảo tưởng nhỏ nhoi nhưng quá đỗi hư vô, nghĩ rằng mình đủ sức để đột phá, nghĩ rằng mình đủ sức để đạp nhanh hơn chiếc xe tải chạy bằng động cơ. Nếu trong chuyện cổ tích, có lẽ việc này mới có thể trở thành sự thật. Còn trong hiện thực, xe tải màu trắng nhanh chóng đuổi kịp họ, hai người ngồi trong xe tải đang tức giận chửi bới họ.
Tú Nhạn không muốn dễ dàng bỏ cuộc như thế, cô bé không để ý tới chiếc xe tải đã đuổi kịp, cũng không quan tâm đến lời chửi rủa của bọn buôn người. Cô không những không dừng lại, ngược lại còn ra sức đạp tựa như đang khiêu chiến với cực hạn của mình. Cũng vì thế, hai xe giằng co một lúc lâu, xe ba bánh của Tú Nhạn tiếp tục chạy được ngày càng xa.
Bọn buôn người nhanh chóng nhận ra nếu cứ như thế không phải cách hay, có lẽ vì đã uống quá nhiều rượu, chúng làm ra một quyết định xúc động, đó là lái xe đụng vào chiếc xe ba bánh của bọn trẻ để chúng nó dừng lại.
Chiếc xe ba bánh cũ nát khó khống chế tay lái cũng như tốc độ bị va chạm một cách tàn nhẫn, nằm nghiêng trên mặt đường. Quan Hử ngồi trên xe chỉ còn một phản xạ, đó là hai tay siết chặt bảo vệ Thông Thông trong lòng mình, xe ba bánh bị lật xuống một bãi cỏ.
Mặc dù bảo vệ được Thông Thông, nhưng khi xe lật, đầu Quan Hử bị đập thẳng xuống đất, bấy giờ trời đất chao đảo, đầu óc nó không còn suy nghĩ được gì nữa, chất lỏng nóng hổi từ vết thương trên đầu chảy xuống mặt, nó không còn sức lực để tiếp tục chạy trốn nữa.
Bọn buôn người hùng hổ xuống xe, nhanh chóng tìm được họ bên cạnh chiếc xe ba bánh gần như đã bị hỏng. Nhưng khi trông thấy Tú Nhạn đang nằm trên mặt đất, âm thanh ồn ào của mấy tên khốn nạn đã ngà say liền dừng lại, chúng tỉnh rượu hơn đôi phần.
“Anh Kim… không lẽ, con nhóc này, chết rồi?”
“Đừng nói bậy…” Người đàn ông tóc húi cua phản bác với giọng điệu hơi chột dạ.
Khi chúng tìm được họ, cô bé tên Tú Nhạn ấy nằm giữa một bãi cỏ dại. Nhưng trong chùm cỏ dại ấy còn chi chít không biết bao nhiêu là những nhánh cây nhọn, một nhánh cây đen thô bằng ngón trón trỏ đâm xuyên qua cổ họng của Tú Nhạn đang nằm ngửa. Dòng máu dài nhỏ cuồn cuộn chảy ra từ nơi giao nhau của cổ họng và nhánh cây.
“Làm sao bây giờ? Nó, nó chết ở đây sao?” Người đàn ông bên cạnh anh Kim trông rất quê mùa, thân hình cường tráng và tướng mạo đôn hậu như một người nông dân làm ruộng chất phác, lúc này gã bối rối hỏi.
“Kéo nó đi chỗ khác đi, để ở đây bị người khác nhìn thấy không tốt.” Hoảng sợ nhìn xung quanh, may mà nơi này là ngoại ô, hơn nữa đang là nửa đêm, trên đường không có ai. Anh Kim nhanh chóng phản ứng lại, sai bảo tên trông giống nông dân và người thanh niên mặc ảo xanh kéo Tú Nhạn đi chỗ khác.
“Nhưng, nhưng kéo làm sao?”
“Lo nhiều vậy làm gì! Cứ kéo đi!”
“Xẹt –”, nhánh cây bị rút khỏi cổ họng, thậm chí cái lỗ nhỏ giữa cổ Tú Nhạn còn có thể nhìn xuyên qua phía sau, không còn gì chặn lại nữa, máu từ cổ họng phun ào ra như sông.
“Nhanh lên! Nhét hết tụi nó vào xe!”
Quan Hử đau đầu, bị chúng khiêng vào xe tải, Thông Thông cũng bị khiêng vào sau nó. Thông Thông thấy chị mình bị chảy quá nhiều máu, cậu bé hoảng sợ muốn khóc thét lên, tên thanh niên áo xanh nhanh tay bưng kín miệng cậu bé.
Xe tải bắt đầu chuyển động đi tới bệnh viện gần nhất. Dọc đường, anh Kim ngồi ghế phó lái dùng tay bịt chặt cái lỗ không ngừng tuôn máu của Tú Nhạn. Nhưng hành động này chỉ phí công, ngược lại còn khiến cho cả bàn tay của gã dính đầy máu. Toa xe nho nhỏ đầy mùi máu tanh. Người đàn ông cường tráng nhận nhiệm vụ lái xe, giọng điệu run run hỏi, “Anh Kim, nó, nó còn cứu được không?”
“Mẹ nó, không cầm máu được.”
“Sắp tới… bệnh viện rồi, chúng ta…”
“Hừ, dừng xe đi, quăng xác nó ra là được.”
Thấy cô bé đã hết hy vọng cứu sống, người đàn ông tên anh Kim vứt hẳn suy nghĩ đến bệnh viện ra khỏi đầu. Ban nãy gã bị dọa tới nỗi đầu óc không được tỉnh táo, suýt quên rằng nếu bọn chúng thật sự dẫn cô bé này tới bệnh viện, vậy chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Nếu thằng nhóc kia lỡ miệng nói gì đó không tốt, chẳng phải người gặp xui xẻo sẽ là bọn chúng hay sao?
Hơn nữa, mặc kệ con nhóc này có cứu được hay không đều lãng phí tiền của và thời gian của bọn chúng. Chắc chắn cô bé đã không còn sống nữa, cũng chẳng có khả năng cứu sống, hơn nữa không thể tiết lộ chuyện của bọn chúng ra ngoài, anh Kim quyết định vứt xác cô bé ra, đúng lúc ngày mai bọn chúng cũng phải rời khỏi chỗ ở tạm thời này và dọn tới chỗ khác.
Chiếc xe tải dừng lại cách bệnh viện không xa, không tiếp tục chạy nữa. Anh Kim mở cửa xe, không chút thương tiếc vươn tay vứt thân thể vẫn còn hơi ấm của cô bé ra ngoài đường cái. Sau đó đóng sầm cửa lại, ra hiệu cho tên nông dân cường tráng lái xe về, gã không muốn để lộ dấu vết gì cả.
Bấy giờ Quan Hử dùng hết sức đứng lên, muốn đi xem tình hình của Tú Nhạn thì bị tên thanh niên áo xanh phụ trách giám sát bên cạnh kéo mạnh, tàn nhẫn đẩy nó ngã ngồi lại. Đầu vẫn còn âm ỉ đau, mùi máu tươi cứ lẩn quẩn vờn quanh, nó nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn của Thông Thông, ngửi được mùi thuốc lá sặc sụa từ bọn buôn người, Quan Hử thấy vòm chiếc xe tải đang nghiêng ngả chạy trên đường bắt đầu xoay tròn rồi dần mờ đi, tất cả cảnh vật trước mắt nó cũng không rõ ràng nữa, sau đó, nó chìm vào bóng tối vô tận…
.
“Tụi bây ra ngoài xem thử đi!”
“Đi xem đi! Mau lên! Đi xem!!”
Nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong nhà, Tú Nhạn cố gắng đạp nhanh hơn, tay cầm chặt tay lái, nhưng một giây hoảng sợ giật mình khiến cô bé suýt điều khiển sai phương hướng. Cô bé nghiến chặt răng, tiếp tục dùng sức đạp, khi chiếc xe ba bánh cuối cùng cũng chuyển động, cô bé đã thông thạo hơn được một tí, dùng tất cả sức lực trong người để chiếc xe ba bánh chạy nhanh hơn, mau chóng thoát khỏi tay bọn buôn người kia.
Đây là một chiếc xe cũ đã rỉ sét! Tiếng xích xe chuyển động và tiếng bánh xe tiếp xúc với những viên đá nhỏ trên mặt đường vang lên “lạo xạo”. Đêm tối như mực, chỉ có một vầng trăng tròn tỏa sáng giữa không trung, Tú Nhạn đang đạp và Quan Hử đang ngồi đằng sau nghe được tiếng họ nói chuyện, hai người vừa sợ sệt chú ý đằng trước, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại xem tình hình phía sau.
Gió đêm se lạnh thổi phất qua gò má ba người, Quan Hử nheo mắt lại, gần như bị gió thổi đến nỗi không tài nảo mở to mắt được. Nó dường như ngửi được mùi tự do đang phảng phất đâu đây trong không khí, họ sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi bọn người độc ác ấy, thế có phải họ sẽ được về nhà hay không? Tìm được ngôi nhà chân chính của họ?
Bóng đêm tĩnh lặng đột nhiên bị tiếng “ầm ầm” của động cơ xe phá vỡ, hai bóng đèn xe sáng rực chiếu vào phía sau bọn Quan Hử.
Quan Hử ngoái đầu, một chiếc xe tải màu trắng quen thuộc đang xuất hiện ở phía sau. Đồng thời nó cũng nghe được tiếng gào thét chửi bởi không rõ, biết tình huống đã xấu đi, nó lập tức hô to với Tú Nhạn: “Chị ơi! Xe đuổi kịp rồi! Đuổi kịp rồi!”
“Chúng ta có thể chạy thoát!” Thở dồn dập từng hồi, Tú Nhạn ra sức đạp chiếc xe ba bánh nặng trình trịch, cô bé mong sao cho chiếc xe này chạy nhanh hơn, mang bọn họ rời khỏi đây, giãn ra một khoảng cách với chiếc xe tải màu trắng. Chiếc xe tải ấy chính là cơn ác mộng của họ.
Ba đứa bé đón gió dưới ánh trăng, chỉ dựa vào một chiếc xe cũ nát mà lại ôm lấy biết bao nhiêu những ảo tưởng nhỏ nhoi nhưng quá đỗi hư vô, nghĩ rằng mình đủ sức để đột phá, nghĩ rằng mình đủ sức để đạp nhanh hơn chiếc xe tải chạy bằng động cơ. Nếu trong chuyện cổ tích, có lẽ việc này mới có thể trở thành sự thật. Còn trong hiện thực, xe tải màu trắng nhanh chóng đuổi kịp họ, hai người ngồi trong xe tải đang tức giận chửi bới họ.
Tú Nhạn không muốn dễ dàng bỏ cuộc như thế, cô bé không để ý tới chiếc xe tải đã đuổi kịp, cũng không quan tâm đến lời chửi rủa của bọn buôn người. Cô không những không dừng lại, ngược lại còn ra sức đạp tựa như đang khiêu chiến với cực hạn của mình. Cũng vì thế, hai xe giằng co một lúc lâu, xe ba bánh của Tú Nhạn tiếp tục chạy được ngày càng xa.
Bọn buôn người nhanh chóng nhận ra nếu cứ như thế không phải cách hay, có lẽ vì đã uống quá nhiều rượu, chúng làm ra một quyết định xúc động, đó là lái xe đụng vào chiếc xe ba bánh của bọn trẻ để chúng nó dừng lại.
Chiếc xe ba bánh cũ nát khó khống chế tay lái cũng như tốc độ bị va chạm một cách tàn nhẫn, nằm nghiêng trên mặt đường. Quan Hử ngồi trên xe chỉ còn một phản xạ, đó là hai tay siết chặt bảo vệ Thông Thông trong lòng mình, xe ba bánh bị lật xuống một bãi cỏ.
Mặc dù bảo vệ được Thông Thông, nhưng khi xe lật, đầu Quan Hử bị đập thẳng xuống đất, bấy giờ trời đất chao đảo, đầu óc nó không còn suy nghĩ được gì nữa, chất lỏng nóng hổi từ vết thương trên đầu chảy xuống mặt, nó không còn sức lực để tiếp tục chạy trốn nữa.
Bọn buôn người hùng hổ xuống xe, nhanh chóng tìm được họ bên cạnh chiếc xe ba bánh gần như đã bị hỏng. Nhưng khi trông thấy Tú Nhạn đang nằm trên mặt đất, âm thanh ồn ào của mấy tên khốn nạn đã ngà say liền dừng lại, chúng tỉnh rượu hơn đôi phần.
“Anh Kim… không lẽ, con nhóc này, chết rồi?”
“Đừng nói bậy…” Người đàn ông tóc húi cua phản bác với giọng điệu hơi chột dạ.
Khi chúng tìm được họ, cô bé tên Tú Nhạn ấy nằm giữa một bãi cỏ dại. Nhưng trong chùm cỏ dại ấy còn chi chít không biết bao nhiêu là những nhánh cây nhọn, một nhánh cây đen thô bằng ngón trón trỏ đâm xuyên qua cổ họng của Tú Nhạn đang nằm ngửa. Dòng máu dài nhỏ cuồn cuộn chảy ra từ nơi giao nhau của cổ họng và nhánh cây.
“Làm sao bây giờ? Nó, nó chết ở đây sao?” Người đàn ông bên cạnh anh Kim trông rất quê mùa, thân hình cường tráng và tướng mạo đôn hậu như một người nông dân làm ruộng chất phác, lúc này gã bối rối hỏi.
“Kéo nó đi chỗ khác đi, để ở đây bị người khác nhìn thấy không tốt.” Hoảng sợ nhìn xung quanh, may mà nơi này là ngoại ô, hơn nữa đang là nửa đêm, trên đường không có ai. Anh Kim nhanh chóng phản ứng lại, sai bảo tên trông giống nông dân và người thanh niên mặc ảo xanh kéo Tú Nhạn đi chỗ khác.
“Nhưng, nhưng kéo làm sao?”
“Lo nhiều vậy làm gì! Cứ kéo đi!”
“Xẹt –”, nhánh cây bị rút khỏi cổ họng, thậm chí cái lỗ nhỏ giữa cổ Tú Nhạn còn có thể nhìn xuyên qua phía sau, không còn gì chặn lại nữa, máu từ cổ họng phun ào ra như sông.
“Nhanh lên! Nhét hết tụi nó vào xe!”
Quan Hử đau đầu, bị chúng khiêng vào xe tải, Thông Thông cũng bị khiêng vào sau nó. Thông Thông thấy chị mình bị chảy quá nhiều máu, cậu bé hoảng sợ muốn khóc thét lên, tên thanh niên áo xanh nhanh tay bưng kín miệng cậu bé.
Xe tải bắt đầu chuyển động đi tới bệnh viện gần nhất. Dọc đường, anh Kim ngồi ghế phó lái dùng tay bịt chặt cái lỗ không ngừng tuôn máu của Tú Nhạn. Nhưng hành động này chỉ phí công, ngược lại còn khiến cho cả bàn tay của gã dính đầy máu. Toa xe nho nhỏ đầy mùi máu tanh. Người đàn ông cường tráng nhận nhiệm vụ lái xe, giọng điệu run run hỏi, “Anh Kim, nó, nó còn cứu được không?”
“Mẹ nó, không cầm máu được.”
“Sắp tới… bệnh viện rồi, chúng ta…”
“Hừ, dừng xe đi, quăng xác nó ra là được.”
Thấy cô bé đã hết hy vọng cứu sống, người đàn ông tên anh Kim vứt hẳn suy nghĩ đến bệnh viện ra khỏi đầu. Ban nãy gã bị dọa tới nỗi đầu óc không được tỉnh táo, suýt quên rằng nếu bọn chúng thật sự dẫn cô bé này tới bệnh viện, vậy chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Nếu thằng nhóc kia lỡ miệng nói gì đó không tốt, chẳng phải người gặp xui xẻo sẽ là bọn chúng hay sao?
Hơn nữa, mặc kệ con nhóc này có cứu được hay không đều lãng phí tiền của và thời gian của bọn chúng. Chắc chắn cô bé đã không còn sống nữa, cũng chẳng có khả năng cứu sống, hơn nữa không thể tiết lộ chuyện của bọn chúng ra ngoài, anh Kim quyết định vứt xác cô bé ra, đúng lúc ngày mai bọn chúng cũng phải rời khỏi chỗ ở tạm thời này và dọn tới chỗ khác.
Chiếc xe tải dừng lại cách bệnh viện không xa, không tiếp tục chạy nữa. Anh Kim mở cửa xe, không chút thương tiếc vươn tay vứt thân thể vẫn còn hơi ấm của cô bé ra ngoài đường cái. Sau đó đóng sầm cửa lại, ra hiệu cho tên nông dân cường tráng lái xe về, gã không muốn để lộ dấu vết gì cả.
Bấy giờ Quan Hử dùng hết sức đứng lên, muốn đi xem tình hình của Tú Nhạn thì bị tên thanh niên áo xanh phụ trách giám sát bên cạnh kéo mạnh, tàn nhẫn đẩy nó ngã ngồi lại. Đầu vẫn còn âm ỉ đau, mùi máu tươi cứ lẩn quẩn vờn quanh, nó nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn của Thông Thông, ngửi được mùi thuốc lá sặc sụa từ bọn buôn người, Quan Hử thấy vòm chiếc xe tải đang nghiêng ngả chạy trên đường bắt đầu xoay tròn rồi dần mờ đi, tất cả cảnh vật trước mắt nó cũng không rõ ràng nữa, sau đó, nó chìm vào bóng tối vô tận…
.
/62
|