Đêm khuya nơi góc đường, hai người không ai nói gì nữa.
Cậu mím chặt môi nhìn cô, còn cô mờ mịt nhìn cậu.
Không khí nháy mắt trở nên vắng vẻ.
Rõ ràng là một màn giương cung bạt kiếm nhưng đột nhiên Từ Vãn Tinh lại cười ha hả, còn cười ngã tới ngã lui.
“Cậu cười cái gì?” Kiều Dã khó có thể tin được.
Đây là lúc nào mà cô còn cười được.
Từ Vãn Tinh vừa cười vừa lắc đầu, “Không phải, lúc trước tôi tức đến muốn mệnh, lúc ngồi trên xe buýt tôi chỉ nghĩ làm sao đánh Lý Dịch Từ tàn phế, không thể tự sinh hoạt.
Nhưng không ngờ rằng cuối cùng vẫn là cậu ra tay giúp tôi.”
Là cậu, một học bá không có tí dính dáng gì tới đánh nhau.
Kiều Dã lạnh lùng nói: “Xem ra sứ mệnh của tôi hoàn thành quá viên mãn, hiện tại cậu đã hoàn toàn không còn tức giận, thậm chí còn có chút dấu hiệu chuyển sang tâm thần phân liệt.”
Từ Vãn Tinh cũng không so đo với cậu mà chỉ hỏi: “Cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua cậu nói gì với tôi không?”
Không đợi cậu trả lời cô đã lặp lại một lần, “Cậu nói nếu bất kỳ lúc nào cũng hành động theo cảm tính, chỉ nghĩ tới sảng khoái nhất thời thì kỳ vọng của người nhà và thầy cô còn có ý nghĩa gì.”
“Kiều Dã, hành động của cậu hôm nay hình như đã vi phạm ước nguyện ban đầu của cậu thì phải?”
Ánh mắt cô sáng ngời, mang theo kinh ngạc và vui vẻ không biết từ đâu tới.
Kiều Dã trầm mặc một lát mới giật giật khóe miệng, “Nếu làm người mà chỉ lo trước lo sau, mọi việc đều nghĩ tới lợi ích của bản thân thì tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?”
Thấy cô ngẩng đầu thế là cậu cũng cúi đầu nhìn vào mắt cô nói: “Tôi đã nghĩ, lời cậu nói hình như cũng có chút đạo lý.”
Trong vài giây Từ Vãn Tinh dại ra, không biết nên nói cái gì.
Chưa từng có ai che chở trước mặt cô như thế.
Trước nay đều chỉ có mình cô vén tay áo tự hành động.
Lúc này cô hơi cảm động, giống như có một thứ tình cảm mềm mại đánh trúng linh hồn cứng rắn như đá của cô.
Cảm giác kia thực xa lạ khiến cô kinh hoàng vì thế cô vội duỗi tay vỗ vỗ vai cậu, định lừa gạt cho qua mà nói: “Cậu còn nhớ rõ lời tôi nói thế là tôi vui rồi.”
Nhưng tay vừa mới đụng tới cánh tay cậu thì cô đã nghe thấy đối phương hít một hơi sau đó vội lùi bước ra sau.
Cô sửng sốt, “Làm sao vậy?”
Sau đó chỉ thấy học bá vừa nãy còn đánh người với tư thế cực kỳ đẹp trai nay lại che tay phải, mày nhíu chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Có lẽ tôi bị gãy xương rồi.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Không phải chứ? Ngài chỉ cầm có mỗi cây Kim Cô Bổng đồ chơi kia đánh người, nay người ta không sao còn ngài lại ……???
Ngài cũng quá mảnh mai đi??!
Nhưng lúc đối diện với tầm mắt của Kiều Dã cô lại mạnh mẽ nuốt những lời này vào sau đó cười làm lành nói: “Vậy cũng thật là, thật thiệt thòi cho ngài rồi.”
Vì ta ngài mang thân thể mềm mại này xông lên, hăng hái làm việc nghĩa.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng là Kiều Dã mở miệng: “Đi bệnh viện.”
Trên đường cùng tới bệnh viện Từ Vãn Tinh móc di động ra thì thấy một đống cuộc gọi nhỡ, có dì Trương, Từ Nghĩa Sinh và cả Kiều Dã.
Những sự quan tâm mà cô cố tình xem nhẹ trong nháy mắt lập tức vọt tới.
Cô dừng một chút, nội tâm bỗng nhiên ướt dầm dề.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm lướt qua, lúc trước cô luôn cảm thấy Thành Đô quá lớn, trời đất của cô cũng chỉ có một căn phòng nhỏ ở hẻm Thanh Hoa.
Cô giống một cây cỏ dại trốn dưới sự che chở của Từ Nghĩa Sinh mà an phận trong một góc.
Đứa nhỏ nhà nghèo sớm trưởng thành, cô cũng chưa từng ra ngoài du lịch, cũng không có thời gian đi dạo.
Việc bán sủi cảo quá bận, thậm chí cô còn không thể tham gia chuyến đi chơi mùa xuân hoặc mùa thu của trường.
Cô thành thật tiết kiệm khoản tiền ấy và ngoan ngoãn ở bên cạnh hỗ trợ lão Từ bán hàng.
Dù chưa bao giờ nói ra nhưng thành phố to lớn này cũng mang lại cho cô cảm giác hoảng sợ.
Cô luôn cảm thấy mình có quá ít.
Nhưng hôm nay thấy được những điều trước đây không để ý, lúc cúi đầu thấy bóng dáng sóng đôi của mình và Kiều Dã cô lại bỗng cảm thấy kỳ thực mình đã có quá nhiều.
Một giây kia lão Từ nhấc máy nghe điện thoại, cô vừa kịp gọi một tiếng: “Ba ——” thì tiếng gào thét che trời lấp đất đã vang lên, gần như thủng màng nhĩ.
“Ba? Con còn biết mình có ba hả?!”
“Từ Vãn Tinh, rốt cuộc con chạy đi đâu? Điện thoại không thèm nghe, con có biết ba sắp lo đến chết rồi không?”
“Con có gặp rắc rối không? A? Có phải con lại đi đánh nhau không?”
“Con đang ở đâu? Về nhà, cút về nhà ngay cho ba! Nếu nửa giờ nữa không thấy con về nhà thì buổi tối nay con đừng có mong ngủ! Quỳ đến hừng đông cho ba!”
……
Từ Vãn Tinh không nói một chữ nào, cô chỉ im lặng đón nhận cơn giận của lão Từ, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Con không gặp rắc rối, cũng không đánh nhau ——”
“Ông đây tin con mới lạ ấy!”
“Con có thể thề với trời, nếu vừa rồi con đánh nhau thì cả đời con chỉ cao được 1m58!”Cô quả thực không đánh nhau vì thế lời này cực kỳ có khí thế.
Từ Nghĩa Sinh: “……”
Nhưng cái kẻ đang ngồi bên cạnh ôm tay lại bật cười.
Từ Vãn Tinh hỏi rõ thì biết Từ Nghĩa Sinh chỉ bị thương ngoài da, hiện tại đã về nhà nghỉ ngơi.
“Chỗ sạp hàng có dì Trương giúp dọn dẹp trông nom, mọi thứ đều để trong quán trà.”
Cuối cùng Từ Vãn Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm sau đó đảm bảo với cha mình là cô sẽ nhanh chóng trở về nhà sau đó cúp máy.
Kiều Dã nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: “Còn thề độc gớm nhỉ.”
Từ Vãn Tinh đúng lý hợp tình nói: “Dù sao tôi cũng có đánh nhau đâu, kẻ đời này không phát triển được chiều cao nữa chính là cậu ấy.”
“Cao nữa hay không cũng không quan trọng, 1m85 cũng tàm tạm rồi.” Kiều Dã nhẹ nhàng nói.
Từ Vãn Tinh giận sôi máu, duỗi tay đẩy cậu: “Tôi bảo này, chừng nào cậu mới thôi kiêu ngạo như thế hả?”
Đẩy được một nửa thấy cậu nhíu mày hít hà một tiếng thế là cô mới nhớ ra hiện tại kẻ này là bệnh nhân, mà cô là đầu sỏ gây tội……
Cô buông lỏng tay, ngượng ngùng nói: “Đợi sau thu chúng ta lại tính sổ, lúc này tôi không thèm so đo với cậu!”
Kiều Dã không mặn không nhạt nói: “Cũng không cần chờ đến sau thu đâu, lát nữa tới bệnh viện cậu tới cửa thu phí tính sổ cũng được.”
“……”
Bọn họ tới khoa cấp cứu, chiếu x quang, cuối cùng vào khoa chỉnh hình bó bột, quấn băng vải.
Lúc Kiều Dã làm những điều này thì Từ Vãn Tinh như cái đuôi lẽo đẽo đi theo phía sau.
Cuối cùng cậu ngồi trong phòng trị liệu, trước ngực treo một cái tay to như móng heo để nghe bác sĩ dặn những điều cần chú ý.
Khóe mắt cậu nhìn thoáng qua cửa thì thấy có cái đầu vẫn lén lút thò vào trong thám thính.
Dù cánh tay vẫn còn đau thì lúc cúi đầu nhìn băng vải màu trắng cậu vẫn không nhịn được nhếch miệng cười.
Một màn này giống như đã từng trải qua, chỉ là bọn họ đã đổi vị trí.
Lần trước cô là người giúp đỡ kẻ khác và bị thương phải vào phòng khám.
Còn lúc này đổi lại thành cậu bồng bột, khó có lúc đánh nhau với người ta.
Kiều Dã lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bên tai là lời bác sĩ kiên nhẫn dặn dò, tâm tình cậu lại nhẹ nhàng đến kỳ lạ.
Hóa ra ngẫu nhiên hành động theo cảm tính, không suy xét nhiều cũng khiến lòng cảm thấy sảng khoái, dù kết cục khá thảm thiết.
Trên đường về nhà Từ Vãn Tinh hiển nhiên không làm càn nữa.
Đại khái là cái móng heo treo trước ngực cậu quá đáng sợ nên cô cũng lộ ra chút bất an và áy náy.
“Lát nữa về nhà…… cậu định nói với bố mẹ như thế nào?”
“Thì nói là không cẩn thận bị ngã thôi.”
Cô trợn mắt há hốc mồm, “Phải không cẩn thận tới mức nào mới có thể ngã thành thế này?”
Kiều Dã cố nén xúc động muốn nhếch miệng cười, chỉ lời ít ý nhiều nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không liên lụy đến cậu đâu.”
“Tôi đâu thèm sợ cậu khai tôi ra.” Từ Vãn Tinh rất có nghĩa khí nói, “Tôi chỉ muốn nói hay để tôi cùng cậu về nhà giải thích với ba mẹ cậu một chút nhé?”
“Không cần, muộn thế này rồi hẳn bọn họ đã ngủ.” Cậu rũ mắt, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Lúc trước cậu hoảng loạn chạy ra khỏi cửa như thế thì hai người kia ngủ được mới là lạ.
Lúc này có lẽ bọn họ đang ngồi nghiêm chỉnh, bày sẵn trận địa đón quân địch ấy chứ.
“Thật sự không cần?”
“Cậu vẫn nên lo cho mình đi, ngẫm xem lúc về phải ứng phó với ba cậu thế nào.”
Câu này của cậu quả nhiên có hiệu quả, Từ Vãn Tinh lập tức héo rũ, lo lắng sốt ruột tì trán lên cửa sổ xe không nói gì.
Bọn họ chia tay ở trước cửa nhà Kiều Dã.
Cậu hơi nâng cánh tay lên nói: “Tôi là bệnh nhân nên không tiễn cậu về đâu.”
Từ Vãn Tinh liên tục gật đầu sau đó chần chờ mà nhìn cậu, hiển nhiên vẫn đang do dự nên biểu đạt sự áy náy và xin lỗi của mình thế nào.
Một giây trước khi cô mở miệng Kiều Dã đã ngắt lời: “Không cần xin lỗi.”
“……”
“Việc hôm nay tôi làm cũng giống những việc cậu làm vì đám Xuân Minh.”
Từ Vãn Tinh ngẩn ra.
“Nếu cậu cảm thấy có giá trị, không hy vọng đám Xuân Minh canh cánh trong lòng hoặc có gì áy náy với mình ——” cậu đứng trong bóng đêm, sau lưng là ngôi nhà nhỏ như trong cổ tích, trong viện có cây hoa trắng không biết tên đang nở rộ, dù trời đông giá rét cũng không héo tàn, “vậy tôi cũng thế.”
Sau đó thiếu niên nhàn nhã cười một tiếng rồi liếc nhìn tay mình nói, “Đáng tiếc lúc cậu đánh nhau chỉ thấy ngầu, còn tôi lại khó coi.”
Từ Vãn Tinh há miệng, đầu trống rỗng, cuối cùng mới gian nan tìm được một câu an ủi không chút sức lực: “Không sao, tuy chỉ ngầu được ba giây nhưng thế cũng là ngầu rồi.”
Kiều Dã: “……”
Mặt cậu không biểu tình: “Cậu có thể đi về rồi.
Đi thong thả, không tiễn.”
Một đêm này hai nhà đều nổ tung nồi.
Chỗ Từ Vãn Tinh đương nhiên không nói chơi.
Cô liên tiếp bị thẩm vấn, quỳ ván giặt đồ, rồi lại thẩm vấn.
Chỗ Kiều Dã cũng không khá hơn.
Cha mẹ cậu khó có lúc tức giận như thế, chỉ vì đứa nhỏ vốn không khiến người ta lo lắng nay như thay đổi thành người khác.
Bình tĩnh lý trí lúc trước đã không còn, cậu lúc này rất lỗ mãng, lúc về nhà còn bị thương.
“Tiểu Dã!” Tôn Ánh Lam giật mình vọt qua muốn chạm vào tay cậu nhưng không biết chạm vào đâu, “Con làm sao đây?”
Kiều Dã lấy ra lý do đã sớm bịa từ trước: “Lúc con đạp xe tới chợ đêm không để ý chậu hoa nên bị ngã.
Không sao đâu.”
“Đã thế này rồi còn bảo không sao à?” Tôn Ánh Lam nóng nảy, “Gãy xương sao? Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói chỉ có chút vết rạn, để tránh nặng thêm nên mới bó lại.” Cậu ta an ủi mẹ kế của mình,
“Bác sĩ còn nói con còn trẻ, xương cốt đang phát triển nhanh nên chỉ mấy ngày là có thể khỏe như cũ.”
“Vậy lúc trước con chạy gấp gáp như thế rốt cuộc là vì cái gì? Điện thoại cũng không thèm nghe!”
“Bạn con có chút việc nên con đi xem.”
“Là bởi vì Từ Vãn Tinh sao?” Tôn Ánh Lam cau mày hỏi.
“Không phải ——”
Rốt cuộc Kiều Mộ Thành cũng tức giận đập bàn đứng bật dậy mắng: “Miệng con sao lại không có một câu nói thật vậy hả?!”
Nhưng dù trách móc thế nào Kiều Dã cũng không nói một lời, chỉ trầm mặc chống đỡ.
Mãi tới cuối cùng cậu mới nói: “Để ba và dì lo lắng là con không đúng, nhưng ba, con sắp thành niên rồi, con biết mình đang làm gì, và cũng có chừng mực.”
Lúc cậu thiếu niên nói lời này thì cực kỳ kiên định, trong ánh mắt có bức tường cao khó mà lung lay.
Kiều Mộ Thành bỗng nhiên nói không ra lời.
Những năm gần đây Kiều Dã chưa từng mở miệng tâm sự điều gì, cậu vĩnh viễn là đứa nhỏ hoàn mỹ, nghe lời lại hiểu chuyện.
Đôi khi ông cũng cảm thấy con nhà mình không phải một thiếu niên mười mấy tuổi mà là một người trưởng thành trầm ổn.
Là bắt đầu từ lúc nào mà đứa con trai này không làm nũng nữa, cũng chưa từng gây họa hay đề cập tới bất kỳ yêu cầu nào nữa?
Đại khái là từ khi cậu biết về nguyên nhân thật sự trong cái chết của mẹ đẻ.
Còn Từ Vãn Tinh bên kia thì không giấu được chuyện như Kiều Dã.
Dưới sự uy hiếp của lão Từ (chủ yếu là sự uy hiếp của ván giặt đồ) cô lập tức đầu hàng.
Họa là do cô gây ra, người là cô đắc tội, thù hận này đã kết từ một năm trước.
Nhưng hôm nay cô nén giận, lúc ở Túc Đức thi thố cô hoàn toàn không phát sinh bất kỳ va chạm nào với Lý Dịch Từ.
“Chẳng qua con không ngờ được con không bị ảnh hưởng nhưng lại quên mất nó còn có thể trả thù ba.”
Từ Vãn Tinh thẳng lưng quỳ gối trên ván giặt đồ, dù nhe răng trợn mắt vẫn thành thật quỳ ở đó.
Cô cứng đầu ngửa cổ nói: “Con muốn đánh nó, còn hận không thể hái đầu nó xuống như đầu cá nhưng ——”
Cô ngừng một chút mới nói, “Nhưng bảo vệ trường ấy đuổi tới kịp nên con chưa kịp ra tay đã phải đi về.”
Từ Nghĩa Sinh hồ nghi hỏi: “Thật sự không ra tay?”
“Con thề với trời nếu con thật sự đánh nó thì đời này con chỉ 1 mét 5 ——”
“Thôi thôi, con vẫn nên ngậm miệng lại đi!” Từ Nghĩa Sinh tức giận đập cho cô một cái, “Lùn như thế không gả được thì phải làm sao? Ba không muốn cả đời nuôi một chút lùn cao 1m5 đâu!”
“Hê, ba còn rất là biết công kích!” Từ Vãn Tinh xoay tròng mắt năn nỉ, “Thế con đứng dậy được chưa?”
“Đừng mơ! Quỳ cho đàng hoàng vào!” Từ Nghĩa Sinh trợn tròn mắt chỉ chỉ vào cô rồi tự đi về phòng mình.
“Đừng mà ba, để con giúp ba xem vết thương, không phải cần bôi thuốc sao? Để con giúp ba bôi thuốc?”
“Thành thật mà quỳ đi, động đậy lại quỳ thêm 5 phút!”
Từ Vãn Tinh quỳ gối ở phòng khách nghe thấy ông vào phòng và bắt đầu sột soạt động thì cô không nhịn được lặng lẽ bò dậy, rón rén chạy tới cửa xem.
Dưới ánh đèn mờ nhạt Từ Nghĩa Sinh cầm một tuýp thuốc bôi sau đó xốc ống quần lên tự mình bôi thuốc.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.
Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!)
Nương ánh sáng tối tăm Từ Vãn Tinh nhìn rõ cẳng chân ông có một vết tím dài, hiển nhiên là bị người ta dùng côn đánh mạnh.
Ông ấy vừa bôi thuốc vừa duỗi tay xoa, đau tới mức mặt trắng bệch nhưng vẫn không rên một tiếng.
Hiển nhiên ông không muốn để cô biết trên người mình có vết thương gì nên mới tiếp tục bắt cô quỳ.
Tầm mắt của cô di chuyển từ vết bầm xuống bàn chân toàn vết nứt nẻ, miệng vết thương khô nứt như miệng trẻ mới sinh, lộ cả thịt đỏ.
Trong lòng cô như thủng một lỗ, gió sương lạnh lẽo cứ thế rót vào.
Từ Vãn Tinh vẫn không nhúc nhích nhìn một màn kia, một lát sau cô mới trầm mặc không tiếng động đi về phòng khách quỳ lên ván giặt đồ.
Từ Nghĩa Sinh cũng nhanh chóng ra ngoài hung hăng rống lên với cô: “Biết sai chưa?!”
Cô gục đầu nói: “Đã biết.”
“Đã biết thì đứng lên đi ngủ ngay!” Từ Nghĩa Sinh hư trương thanh thế chỉ vào phòng ngủ của cô mà mắng, “Ngày mai cút đến trường đọc sách cho đàng hoàng cho ba.
Còn dám linh tinh thì lần sau con quỳ tới hừng đông đó!”
Từ Vãn Tinh vùi đầu đi vào trong phòng, nhưng tới cửa lại bị ông gọi lại.
“Từ Vãn Tinh!”
Từ Nghĩa Sinh há miệng, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Ba đã nói con không được ỷ có chút võ vẽ mà bức hiếp người khác ——”
Cô đưa lưng về phía ông, cũng không quay đầu nhưng lại nghe rõ một tiếng thở dài nặng nề.
Từ Nghĩa Sinh kiên định cứng rắn nói với cô: “Nhưng so với gặp rắc rối thì ba càng sợ con bị thiệt.
Nếu thật sự là người khác chủ động khiêu khích vậy con nên động cứ động, bảo vệ bản thân cho tốt, như thế ba mới yên tâm.”
“Còn ba ——” ông ha ha cười, vỗ vỗ ngực nói, “Yên tâm đi, ba con cường tráng lắm, hơn nữa ở chợ đêm nhiều người quen như thế, sẽ không có việc gì đâu.”
Ông cho phép cô vì tự bảo vệ mình mà đánh nhau với người ta nhưng lại không cho phép cô vì ông mà đánh lộn.
Ông có thể giấu cả người đau đớn mệt mỏi nhưng không chịu được khi thấy cô bị chút thiệt thòi hay tủi thân nào.
Từ Vãn Tinh nỗ lực giữ cho giọng nói vững vàng rồi đáp vâng trước khi quay đầu đi vào phòng và đóng cửa.
Giây tiếp theo cô nhóc 17 tuổi ghé vào trên giường, chôn mặt trong chăn khụt khịt hai tiếng.
Cô biết lão Từ không muốn liên lụy đến cô.
Cô liều mạng đấm giường vài cái, tốn công vô ích giãy giụa nhưng rốt cuộc không thể tìm được biện pháp nào giúp giải tỏa.
Lòng cô chua xót khó chịu nhưng không biết làm thế nào đỡ hơn.
Giá như cô không 17 tuổi thì tốt rồi.
Giá như cô có càng nhiều năng lực, có thể gánh vác được gian khổ giày vò thay ông thì tốt rồi.
/50
|