*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau lại bắt đầu một ngày mới, con tàu đã ra biển, mặt trời ở phía chân trời đang dần lên cao, chân trời một mảnh ánh sáng màu vàng, đôi tình nhân trẻ hôn nhau trong gió, những đứa trẻ vui vẻ chơi đùa.
Sáng nay Hạ Lục ngủ dậy muộn, lúc đi tới nhà ăn mọi nơi đều đã ngồi kín người. Khi cô tới thì Đinh Ký là người đầu tiên nhìn thấy, cậu giơ tay vẫy vẫy.
“Lục Lục, sao em lại tới muộn như vậy, chắc là em lại ngủ nướng đi.” Đinh Ký đem vị trí của mình nhường cho Hạ Lục.
Hạ Lục thấy bên cạnh chính là Đinh Tiềm cùng Diệp Thanh Nịnh, muốn tránh xa hai người bọn họ nhưng tránh không được bởi vì đã không còn chỗ trống nào.
Vừa nhìn thấy anh Hạ Lục không khỏi nhớ tới nụ hôn mạnh mẽ đêm qua. Cô nhấp khóe miệng, làm như không có có việc gì mà ngồi xuống.
"Món pizza phô mai thịt mà em thích nhất đều bị mọi người ăn hết rồi.”
Đinh Ký cầm một miếng pizza nhỏ cố ý trêu chọc Hạ Lục.
Nhìn thấy Đỗ Hành Trí đứng lên Đinh Ký cũng vội vàng đứng dậy đỡ bà nội của mình. Hai bà cháu một đường rời đi, hai chị em dâu Lý Phượng Hà cùng Trương Lệ Phương cũng theo sát phía sau.
Trên bàn ăn trước chỉ còn lại ba người, rất hiển nhiên Diệp Thanh Nịnh là cố ý ở lại cùng Đinh Tiềm, ánh mắt mang theo ẩn tình mà nhìn anh.
Hạ Lục chán nản trong lòng, nhìn trên bàn không còn thức ăn gì khác ngoài một chút khoai tây nghiền. Cô bĩu môi xúc hai muỗng khoai tây nghiền.
Đinh Tiềm ở bên cạnh chỉ lo ăn uống, cũng không gọi phục vụ lấy thêm đồ ăn. Hạ Lục rất tức giận, muốn tự mình gọi món nhưng lại xấu hổ. Cô nhớ tới tối qua tại chính chiếc bàn này cô đã gọi một bàn đồ ăn rồi ăn uống thoải mái. Sau đó cô còn cắn đầu lưỡi của anh.
Không thể tưởng được người này còn mang thù! Anh chọn bàn ăn này là có ý gì?
Cảm nhận được Đinh Tiềm đang nhìn mình Hạ Lục càng tức giận, cô cào cào chiếc đĩa thật mạnh.
Diệp Thanh Nịnh ở một bên cười nói: “Đừng nóng giận, chú nhỏ có để dành đồ ăn cho em đây.”
Diệp Thanh Nịnh đặt chiếc đĩa ở trước mặt Hạ Lục.
Hạ Lục nhìn một cái, quả nhiên là một miếng pizza ngon miệng, không chỉ có như thế ở bên cạnh còn có dăm bông cùng với trứng ốp la, lòng đỏ trứng phình phình nhô lên, miếng thịt dăm bông thật dày, chỗ thức ăn này có hiệu quả kích thích người ta muốn ăn thật nhiều.
Hạ Lục lúng túng cầm lấy dao nhỏ cắt một miếng pizza bỏ vào miệng. Dao nĩa chạm vào lòng đỏ trứng liền tan chảy, trông thật tươi ngon. Vị giác rất thành thật mà làm ra phản ứng.
Ăn quá ngon, Hạ Lục nghĩ nếu ai đó dùng đồ ăn tới dụ dỗ cô có lẽ sẽ thành công.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Thanh Nịnh uống xong ngụm cà phê cuối cùng mới lên tiếng nói với Đinh Tiềm.
Đinh Tiềm không nói chuyện cũng không đứng lên mà chỉ nhìn Hạ Lục, giống như đang suy đoán xem còn bao lâu nữa cô mới ăn xong.
Hạ Lục không cần nhìn cũng có thể đoán ra tâm tư của anh. Trái tim đập thình thịch, cô cố ý cọ tới cọ lui ăn thật chậm, trong lòng còn nói. "Chị Diệp, chị nhanh chóng mang chú ấy đi đi, nhanh mang đi!"
“Đi thôi.” Đinh Tiềm giống như đoán được tâm tư của cô. Biết mình nếu không đi thì nha đầu này sẽ không thể ăn uống yên ổn, anh thong thả đứng lên.
Lúc này Hạ Lục mới yên lòng, dư quang còn liếc nhìn bọn họ một cái. Thấy Đinh Tiềm móc ví tiền rồi lấy tiền boa đưa cho phục vụ. Diệp Thanh Nịnh kiên nhẫn chờ bên cạnh còn người phục vụ kia thì liên tục nói lời cảm ơn.
Thổ hào! Trong lòng Hạ Lục nói thầm, cúi đầu nhìn đồ ăn ngon trên bàn bỗng nhiên ý thức được đây cũng là tiền của thổ hào, thật cẩn lấy một con tôm đã bóc vỏ trên bánh pizza lên. Cô cầm dĩa bạc giơ lên nhìn xem, nhịn không được nữa liền cho vào miệng một ngụm nuốt xuống.
Có đồ ăn ngon thì không thể lãng phí, đó chính là tín ngưỡng của cô.
Điều khiến cho Hạ Lục không nghĩ tới chính là, lúc phục vụ đi ngang qua bàn của cô đã lặng lẽ đặt xuống một chậu nhỏ hoa tử la lan tím (*) ở trước mặt.
Hạ Lục không kinh ngạc bao nhiêu bởi vì hoa tử la lan có rất nhiều trên bờ biển Địa Trung Hải. Chỉ có điều con tàu cũng đã cách bờ biển một khoảng khá xa, không thể nào là vừa chuẩn bị được vậy thì chỉ có một khả năng đó là nó đã được chuẩn bị từ trước.
Hạ Lục nhìn xung quanh và phát hiện các vị khách ở những bàn khác không nhận được món quà như mình. Trong lòng cô liền sáng tỏ, hoa tử la lan là do một người chuẩn bị vì cô.
Trên boong tàu, người Đinh gia sau khi dùng xong bữa sáng thì cùng nhau đi tản bộ hoặc phơi nắng. Hạ Lục lúc nào cũng theo sát Đỗ Hành Trí, như vậy Đinh Tiềm mới không có cơ hội gặp riêng cô.
Từ ngày cắn tay Hạ Lục ở trên máy bay Đinh Tiềm liền nghiện. Vừa thấy cô hai mắt của anh lập tức tỏa sáng, tay cũng không an phận, rất muốn chạm vào người cô. Đêm qua quả thật đã chọc giận anh, đã như vậy anh liền ôm cô ở trên boong tàu hôn một trận cho đã.
Đỗ Hành Trí nằm nghỉ ngơi trên chiếc ghế dưới dù che nắng còn Hạ Lục thì ngồi bên cạnh, trong tay cầm chậu hoa nhỏ.
“Nha đầu, cháu cứ đi chơi đi. Bà ở chỗ này ngủ một lát.” Đỗ Hành Trí sớm đã nhìn thấy con trai ở cách đó không xa, đôi mắt lúc nào cũng nhìn Hạ Lục, một bộ mất hồn mất vía.
“Không ạ! Bà nội, cháu sẽ ở đây với bà.” Hạ Lục không muốn rời khỏi lão thái thái. Một khi rời khỏi tầm mắt của bà cô sẽ lại rơi vào trong tay người nọ, cũng không biết tới lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Đỗ Hành Trí nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh. Cô đã chơi chậu hoa kia từ sáng tới giờ, thật là khó có lúc an tĩnh ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bà thập phần yêu thích. Bà nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà trong lòng trước sau vẫn nhớ tới bộ dáng tương tư đến đáng thương của con trai, bà từ từ nói: “Nơi này gió có chút lạnh. Lục Lục, cháu đi vào phòng lấy áo choàng tới đây cho bà.”
Hạ Lục nào biết tâm tư của bà, cô vội buông chậu hoa xuống rồi rời đi. Đi vào khoang tàu lấy thẻ phòng mở cửa, trong phòng không một bóng người. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc áo choàng trên giường, cô đi qua cầm lấy nó.
Không chờ Hạ Lục đứng thẳng dậy thì đã có người ôm lấy cô từ phía sau. Lúc này cô mới biết Đinh Tiềm vẫn luôn chú ý tới hành tung của mình.
“Cháu phải lấy áo cho bà nội. Bà nói ở trên boong tàu có gió lạnh.” Hạ Lục cố gắng giãy giụa.
Đinh Tiềm làm sao còn có tâm trạng để quản chuyện đó. Anh đang không ngừng hôn lên cái cổ trắng nõn của Hạ Lục.
Nụ hôn đầu tiên vào đêm qua đã làm Đinh Tiềm trằn trọc khó ngủ, đã vậy vào buổi sáng nha đầu này còn không hoà nhã với mình, một hai phải đem trái tim anh xoa nắn một phen mới có thể giải hận.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Lục ửng đỏ, trong lòng tức giận vì anh lúc thì lấy lòng mình lúc lại cùng Diệp Thanh Nịnh ở bên nhau. Cô dùng sức đẩy anh ra. “Bà nội đang đợi cháu.”
Đinh Tiềm lúc này mới nói: “Anh ở bên trái mạn tàu chờ em, không bao lâu nữa con tàu sẽ tới thành phố Nice của Pháp, tất cả mọi người sẽ rời tàu đi du ngoạn. Chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Hạ Lục nói: “Cháu đem áo choàng cho bà nội đã.”
Lúc nói chuyện cô cũng đã ôm áo choàng bước đi.
Đinh Tiềm đứng ở nơi đó, cảm nhận dư vị làn da non mềm của Hạ Lục.
Đi đến trên boong tàu, Hạ Lục khoác áo choàng lên người giúp Đỗ Hành Trí. “Bà nội, bây giờ cháu phải về phòng tìm chút đồ. Bà cứ nằm ở chỗ này nghỉ ngơi nhé.”
Đỗ Hành Trí tự nhiên biết có người đang đợi. Bà bảo cô đừng lo lắng mà hãy cứ đi chơi vui vẻ.
Hạ Lục đi sang một bên gọi điện thoại cho Diệp Thanh Nịnh cùng Đinh Ký rồi hẹn gặp hai người ở bên trái mạn tàu.
Đinh Tiềm chờ mãi chờ mãi cuối cùng lại thấy ba người kia cùng xuất hiện.
Hạ Lục đội một chiếc mũ màu trắng, tóc dài tết thành hai bím tóc, trên người mặc áo thun cùng quần đùi, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, trông vô cùng trẻ trung và năng động. Cô cùng Đinh Ký tay cầm tay, nhìn vào thật giống một đôi tình nhân trẻ.
Đinh Ký không muốn cùng Hạ Lục nắm tay nhưng lại bị cô gắt gao nắm lấy không buông. Diệp Thanh Nịnh nhìn vào trong mắt thì chỉ nghĩ hai đứa nhỏ đang giận dỗi, cũng không hoài nghi chuyện khác.
Trong lòng Đinh Tiềm hiểu rõ nhưng không để lộ quá nhiều cảm xúc. Anh gắt gao đi theo phía sau hai người bọn họ, một bước cũng không thả lỏng.
Diệp Thanh Nịnh chỉ cần có thể làm bạn với anh cũng đã có cảm giác thỏa mãn, nơi nào sẽ suy nghĩ nhiều như vậy. Cho dù là người phụ nữ thông minh thì khi đối mặt với người trong lòng cũng sẽ trở nên ngốc nghếch.
Con tàu cập bến thành phố Nice, nơi này là một trong những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất ở Pháp. Tất cả các du khách đều rời tàu du ngoạn, Lý Phượng Hà, Trương Lệ Phương cùng mẹ chồng đi theo hướng dẫn viên du lịch, một bước cũng không dám rời khỏi đội, người trẻ tuổi không có kiên nhẫn đi theo bọn họ, từng người giải tán ra.
Hạ Lục giống như cái đuôi gắt gao đi theo Đinh Ký. Cậu không chịu dắt tay cô liền túm lấy quần áo của cậu.
Đinh Tiềm đi theo sau hai người bọn họ còn Diệp Thanh Nịnh lại đi theo anh. Bốn người trước sau vẫn không rời nhau nhưng mỗi người lại có tâm sự riêng của mình, vì vậy một đường đều không nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ.
“Lục Lục, không bằng chúng ta ở chỗ này tách ra đi, mỗi người tự đi mỗi nơi khác nhau. Chạng vạng chúng ta sẽ gặp nhau tại đây rồi cùng nhau trở lại tàu.” Đinh Ký cảm thấy nếu cứ như bây giờ thì không phải biện pháp, bốn người đều chơi không vui.
“Em không cần, em muốn đi theo anh.” Hạ Lục theo sát cậu không rời.
“Nhưng anh không muốn đi cùng mọi người. Lúc nãy ở trên tàu anh có quen một cô gái người Pháp, cô ấy nói sẽ dẫn anh đi tham quan thành phố Nice. Cô ấy đang ở phía trước, bây giờ anh sẽ đi tìm cô ấy.” Đinh Ký cũng không quan tâm tới Hạ Lục nữa cứ thế mà chạy, thiếu chút nữa đã đẩy cô lảo đảo ngã.
Hạ Lục chưa từng chịu quá sự lạnh nhạt của cậu, ủy khuất không thôi mà đứng ở tại chỗ.
Diệp Thanh Nịnh theo kịp, cười nói: “Không thể tưởng được tính tình Tiểu Đinh Đinh lại lớn như vậy, cuối cùng cũng không biết dỗ dành người ta cho tốt.”
“Ai quen anh ấy chứ. Bệnh thần kinh!” Hạ Lục lên tiếng mắng cậu.
Cô trộm nhìn Đinh Tiềm nhưng ánh mắt của anh lại dừng ở nơi khác, tựa hồ cũng không quá vui vẻ.
“Hai người đi dạo đi, chạng vạng gặp nhau ở chỗ này. Tôi đến nơi khác một chút.” Đinh Tiềm không hổ là chú của Đinh Ký, đều tùy hứng giống nhau khiến người khác đoán không ra suy nghĩ của họ. Không đợi Hạ Lục cùng Diệp Thanh Nịnh lên tiếng thì anh đã đi xa.
Diệp Thanh Nịnh nhìn bóng dáng của anh rồi nói: “Chú nhỏ của em cũng đi một mình rồi, cũng không biết người nào lại chọc cho anh tức giận nữa.”
Bọn họ đều đi rồi, Hạ Lục cùng Diệp Thanh Nịnh đi dạo phố cũng tiêu dao tự tại.
Phong cảnh ở thành phố Nice vốn đã rất đẹp, trời xanh mây trắng, ven đường nơi nơi đều là hoa tươi. Hạ Lục nhìn thấy từng bụi hoa tử la lan nở rộ, tâm tình dần dần tốt lên.
Diệp Thanh Nịnh mua không ít vật kỷ niệm, Hạ Lục thì chỉ mua một ít trang sức thủ công nhỏ chuẩn bị gửi đến Châu Phi để mẹ của cô tặng cho những người phụ nữ xinh đẹp ở trong thôn.
Hạ Lục thì đi tới bưu điện, Diệp Thanh Nịnh lại vào một hiệu sách. Hai người hẹn gặp nhau ở tiệm cafe trên con phố đối diện.
Tới bưu điện, Hạ Lục đem mấy thứ trang sức nhỏ mà cô vừa mua giao cho nhân viên công tác đóng gói sau đó cô mới điền địa chỉ. Nhìn thấy bên cạnh có bán bưu thiếp phong cảnh cô lại mua hơn mười tờ gửi cho bạn học ở trong nước.
Lúc đưa bưu thiếp tới trước mặt nhân viên công tác thì có một cánh tay đưa ra một chồng bưu thiếp trước cô một bước trước.
Hạ Lục ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là Đinh Tiềm.
Đi đến nơi này cũng có thể gặp được anh, cũng không biết đây là loại duyên phận gì.
Hạ Lục trầm mặc không lên tiếng, cầm bưu thiếp trong tay đưa qua. Nhìn nhân viên công tác đóng dấu lên bưu thiếp trong lòng lại một trận bất an.
Đinh Tiềm cầm tay Hạ Lục rồi đưa tới trước mặt nhân viên công tác. Người nhân viên hơi ngẩn người ra một lát rồi mới hiểu ý, lấy dấu bưu kiện đóng lên bàn tay của hai người.
Hạ Lục tò mò mà nhìn dấu bưu kiện kia. Ở giữa có một đoá hoa tử la lan nho nhỏ, cô cảm thấy rất mới lạ.
“Chỉ có dấu bưu kiện ở bưu điện này là không giống những nơi khác, ở đây bọn họ lấy hoa tử la lan làm hoa văn con dấu.”
“Làm sao chú biết được?”
Đinh Tiềm không trả lời, đưa tay đặt ở trên eo Hạ Lục. Anh cúi đầu dựa vào bên tai của cô nói nhỏ. “Đi theo anh, chúng ta đi tới viện Bảo tàng Matisse.”
Cho dù là đang tức giận nhưng khi đối mặt với sự ôn nhu của anh Hạ Lục vẫn giống như bị trúng phải thần chú. Cô đang đi theo anh thì bỗng nhiên nhớ tới mình cùng Diệp Thanh Nịnh đã hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
“Em hãy nói với cô ấy là mình muốn đi dạo một lúc nữa rồi bảo cô ấy cứ tiếp tục dạo phố đi.” Đinh Tiềm cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn.
Ra cửa du lịch tốt nhất là mỗi người nên đi theo ý riêng của bản thân, bằng không cùng nhau đi mua sắm sẽ chỉ làm tốn thời gian của nhau.
Hạ Lục đành phải gọi điện thoại cho Diệp Thanh Nịnh.
Chưa tới năm phút đồng hồ thì điện thoại của Đinh Tiềm vang lên. Hạ Lục thấy anh không nghe thì đoán được là Diệp Thanh Nịnh gọi tới, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có để thoát khỏi cô, như vậy mới có cơ hội hẹn Đinh Tiềm đi cùng nhau.
Trên đường đi tới viện bảo tàng, Đinh Tiềm vẫn luôn theo sát Hạ Lục, có như vậy mới không lo lắng cô sẽ chạy trốn một lần nữa. Cả hai vẫn luôn ở trong trạng thái không nói lời nào, Hạ Lục rất muốn gọi điện thoại cho Đinh Ký rồi bảo cậu tới giúp mình giải vây, giúp mình đánh tan cái bầu không khí đầy áp lực khiến cô hít thở không thông này.
Lần thứ 5 cô đưa tay vào balo muốn lấy di động thì Đinh Tiềm giành trước một bước đè tay cô lại. “Nó sẽ không tới đâu, cháu đừng lãng phí tiền điện thoại nữa.”
Hạ Lục hậm hực nhìn Đinh Tiềm, lại có chút ảo não vì bị anh nhìn thấu tâm tư. Người này có phải là radar trong đầu cô hay không vậy, tại sao sóng điện não của cô chợt lóe lên anh lại có thể nhanh chóng tiếp thu như vậy, hơn nữa còn phân tích chính xác.
Nhìn thấy loại biểu tình không cam lòng của cô khoé miệng Đinh Tiềm cong lên, mang theo ý cười khiêu khích. “Hơn nữa anh còn biết nó sẽ không thích em như vậy.”
“Cháu làm sao?” Hạ Lục không phục. Cái loại giọng điệu khinh miệt này thật giống khi còn nhỏ. Ở trong mắt anh những bé gái khác đều là công chúa còn cô lại giống một vai hề. Nếu không phải bị anh chê cười thì chính là bị chụp đầu.
“Cháu thật giống con lừa nhỏ…đều ngoan cố như nhau.” Đinh Tiềm cười trêu ghẹo.
“Vậy chú đừng để ý tới cháu, đừng để ý tới cháu nữa nha!” Hạ Lục cố ý tăng thêm bước chân, đủ để thấy cô có bao nhiêu tức giận.
Đinh Tiềm đối với tính trẻ con của cô cũng không để ý, cười cho qua chuyện.
(*) Hoa tử la lan tím biểu tượng cho tình yêu chung thuỷ ( hoa chuông tình yêu)
Ngày hôm sau lại bắt đầu một ngày mới, con tàu đã ra biển, mặt trời ở phía chân trời đang dần lên cao, chân trời một mảnh ánh sáng màu vàng, đôi tình nhân trẻ hôn nhau trong gió, những đứa trẻ vui vẻ chơi đùa.
Sáng nay Hạ Lục ngủ dậy muộn, lúc đi tới nhà ăn mọi nơi đều đã ngồi kín người. Khi cô tới thì Đinh Ký là người đầu tiên nhìn thấy, cậu giơ tay vẫy vẫy.
“Lục Lục, sao em lại tới muộn như vậy, chắc là em lại ngủ nướng đi.” Đinh Ký đem vị trí của mình nhường cho Hạ Lục.
Hạ Lục thấy bên cạnh chính là Đinh Tiềm cùng Diệp Thanh Nịnh, muốn tránh xa hai người bọn họ nhưng tránh không được bởi vì đã không còn chỗ trống nào.
Vừa nhìn thấy anh Hạ Lục không khỏi nhớ tới nụ hôn mạnh mẽ đêm qua. Cô nhấp khóe miệng, làm như không có có việc gì mà ngồi xuống.
"Món pizza phô mai thịt mà em thích nhất đều bị mọi người ăn hết rồi.”
Đinh Ký cầm một miếng pizza nhỏ cố ý trêu chọc Hạ Lục.
Nhìn thấy Đỗ Hành Trí đứng lên Đinh Ký cũng vội vàng đứng dậy đỡ bà nội của mình. Hai bà cháu một đường rời đi, hai chị em dâu Lý Phượng Hà cùng Trương Lệ Phương cũng theo sát phía sau.
Trên bàn ăn trước chỉ còn lại ba người, rất hiển nhiên Diệp Thanh Nịnh là cố ý ở lại cùng Đinh Tiềm, ánh mắt mang theo ẩn tình mà nhìn anh.
Hạ Lục chán nản trong lòng, nhìn trên bàn không còn thức ăn gì khác ngoài một chút khoai tây nghiền. Cô bĩu môi xúc hai muỗng khoai tây nghiền.
Đinh Tiềm ở bên cạnh chỉ lo ăn uống, cũng không gọi phục vụ lấy thêm đồ ăn. Hạ Lục rất tức giận, muốn tự mình gọi món nhưng lại xấu hổ. Cô nhớ tới tối qua tại chính chiếc bàn này cô đã gọi một bàn đồ ăn rồi ăn uống thoải mái. Sau đó cô còn cắn đầu lưỡi của anh.
Không thể tưởng được người này còn mang thù! Anh chọn bàn ăn này là có ý gì?
Cảm nhận được Đinh Tiềm đang nhìn mình Hạ Lục càng tức giận, cô cào cào chiếc đĩa thật mạnh.
Diệp Thanh Nịnh ở một bên cười nói: “Đừng nóng giận, chú nhỏ có để dành đồ ăn cho em đây.”
Diệp Thanh Nịnh đặt chiếc đĩa ở trước mặt Hạ Lục.
Hạ Lục nhìn một cái, quả nhiên là một miếng pizza ngon miệng, không chỉ có như thế ở bên cạnh còn có dăm bông cùng với trứng ốp la, lòng đỏ trứng phình phình nhô lên, miếng thịt dăm bông thật dày, chỗ thức ăn này có hiệu quả kích thích người ta muốn ăn thật nhiều.
Hạ Lục lúng túng cầm lấy dao nhỏ cắt một miếng pizza bỏ vào miệng. Dao nĩa chạm vào lòng đỏ trứng liền tan chảy, trông thật tươi ngon. Vị giác rất thành thật mà làm ra phản ứng.
Ăn quá ngon, Hạ Lục nghĩ nếu ai đó dùng đồ ăn tới dụ dỗ cô có lẽ sẽ thành công.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Thanh Nịnh uống xong ngụm cà phê cuối cùng mới lên tiếng nói với Đinh Tiềm.
Đinh Tiềm không nói chuyện cũng không đứng lên mà chỉ nhìn Hạ Lục, giống như đang suy đoán xem còn bao lâu nữa cô mới ăn xong.
Hạ Lục không cần nhìn cũng có thể đoán ra tâm tư của anh. Trái tim đập thình thịch, cô cố ý cọ tới cọ lui ăn thật chậm, trong lòng còn nói. "Chị Diệp, chị nhanh chóng mang chú ấy đi đi, nhanh mang đi!"
“Đi thôi.” Đinh Tiềm giống như đoán được tâm tư của cô. Biết mình nếu không đi thì nha đầu này sẽ không thể ăn uống yên ổn, anh thong thả đứng lên.
Lúc này Hạ Lục mới yên lòng, dư quang còn liếc nhìn bọn họ một cái. Thấy Đinh Tiềm móc ví tiền rồi lấy tiền boa đưa cho phục vụ. Diệp Thanh Nịnh kiên nhẫn chờ bên cạnh còn người phục vụ kia thì liên tục nói lời cảm ơn.
Thổ hào! Trong lòng Hạ Lục nói thầm, cúi đầu nhìn đồ ăn ngon trên bàn bỗng nhiên ý thức được đây cũng là tiền của thổ hào, thật cẩn lấy một con tôm đã bóc vỏ trên bánh pizza lên. Cô cầm dĩa bạc giơ lên nhìn xem, nhịn không được nữa liền cho vào miệng một ngụm nuốt xuống.
Có đồ ăn ngon thì không thể lãng phí, đó chính là tín ngưỡng của cô.
Điều khiến cho Hạ Lục không nghĩ tới chính là, lúc phục vụ đi ngang qua bàn của cô đã lặng lẽ đặt xuống một chậu nhỏ hoa tử la lan tím (*) ở trước mặt.
Hạ Lục không kinh ngạc bao nhiêu bởi vì hoa tử la lan có rất nhiều trên bờ biển Địa Trung Hải. Chỉ có điều con tàu cũng đã cách bờ biển một khoảng khá xa, không thể nào là vừa chuẩn bị được vậy thì chỉ có một khả năng đó là nó đã được chuẩn bị từ trước.
Hạ Lục nhìn xung quanh và phát hiện các vị khách ở những bàn khác không nhận được món quà như mình. Trong lòng cô liền sáng tỏ, hoa tử la lan là do một người chuẩn bị vì cô.
Trên boong tàu, người Đinh gia sau khi dùng xong bữa sáng thì cùng nhau đi tản bộ hoặc phơi nắng. Hạ Lục lúc nào cũng theo sát Đỗ Hành Trí, như vậy Đinh Tiềm mới không có cơ hội gặp riêng cô.
Từ ngày cắn tay Hạ Lục ở trên máy bay Đinh Tiềm liền nghiện. Vừa thấy cô hai mắt của anh lập tức tỏa sáng, tay cũng không an phận, rất muốn chạm vào người cô. Đêm qua quả thật đã chọc giận anh, đã như vậy anh liền ôm cô ở trên boong tàu hôn một trận cho đã.
Đỗ Hành Trí nằm nghỉ ngơi trên chiếc ghế dưới dù che nắng còn Hạ Lục thì ngồi bên cạnh, trong tay cầm chậu hoa nhỏ.
“Nha đầu, cháu cứ đi chơi đi. Bà ở chỗ này ngủ một lát.” Đỗ Hành Trí sớm đã nhìn thấy con trai ở cách đó không xa, đôi mắt lúc nào cũng nhìn Hạ Lục, một bộ mất hồn mất vía.
“Không ạ! Bà nội, cháu sẽ ở đây với bà.” Hạ Lục không muốn rời khỏi lão thái thái. Một khi rời khỏi tầm mắt của bà cô sẽ lại rơi vào trong tay người nọ, cũng không biết tới lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Đỗ Hành Trí nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh. Cô đã chơi chậu hoa kia từ sáng tới giờ, thật là khó có lúc an tĩnh ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bà thập phần yêu thích. Bà nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà trong lòng trước sau vẫn nhớ tới bộ dáng tương tư đến đáng thương của con trai, bà từ từ nói: “Nơi này gió có chút lạnh. Lục Lục, cháu đi vào phòng lấy áo choàng tới đây cho bà.”
Hạ Lục nào biết tâm tư của bà, cô vội buông chậu hoa xuống rồi rời đi. Đi vào khoang tàu lấy thẻ phòng mở cửa, trong phòng không một bóng người. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc áo choàng trên giường, cô đi qua cầm lấy nó.
Không chờ Hạ Lục đứng thẳng dậy thì đã có người ôm lấy cô từ phía sau. Lúc này cô mới biết Đinh Tiềm vẫn luôn chú ý tới hành tung của mình.
“Cháu phải lấy áo cho bà nội. Bà nói ở trên boong tàu có gió lạnh.” Hạ Lục cố gắng giãy giụa.
Đinh Tiềm làm sao còn có tâm trạng để quản chuyện đó. Anh đang không ngừng hôn lên cái cổ trắng nõn của Hạ Lục.
Nụ hôn đầu tiên vào đêm qua đã làm Đinh Tiềm trằn trọc khó ngủ, đã vậy vào buổi sáng nha đầu này còn không hoà nhã với mình, một hai phải đem trái tim anh xoa nắn một phen mới có thể giải hận.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Lục ửng đỏ, trong lòng tức giận vì anh lúc thì lấy lòng mình lúc lại cùng Diệp Thanh Nịnh ở bên nhau. Cô dùng sức đẩy anh ra. “Bà nội đang đợi cháu.”
Đinh Tiềm lúc này mới nói: “Anh ở bên trái mạn tàu chờ em, không bao lâu nữa con tàu sẽ tới thành phố Nice của Pháp, tất cả mọi người sẽ rời tàu đi du ngoạn. Chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Hạ Lục nói: “Cháu đem áo choàng cho bà nội đã.”
Lúc nói chuyện cô cũng đã ôm áo choàng bước đi.
Đinh Tiềm đứng ở nơi đó, cảm nhận dư vị làn da non mềm của Hạ Lục.
Đi đến trên boong tàu, Hạ Lục khoác áo choàng lên người giúp Đỗ Hành Trí. “Bà nội, bây giờ cháu phải về phòng tìm chút đồ. Bà cứ nằm ở chỗ này nghỉ ngơi nhé.”
Đỗ Hành Trí tự nhiên biết có người đang đợi. Bà bảo cô đừng lo lắng mà hãy cứ đi chơi vui vẻ.
Hạ Lục đi sang một bên gọi điện thoại cho Diệp Thanh Nịnh cùng Đinh Ký rồi hẹn gặp hai người ở bên trái mạn tàu.
Đinh Tiềm chờ mãi chờ mãi cuối cùng lại thấy ba người kia cùng xuất hiện.
Hạ Lục đội một chiếc mũ màu trắng, tóc dài tết thành hai bím tóc, trên người mặc áo thun cùng quần đùi, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, trông vô cùng trẻ trung và năng động. Cô cùng Đinh Ký tay cầm tay, nhìn vào thật giống một đôi tình nhân trẻ.
Đinh Ký không muốn cùng Hạ Lục nắm tay nhưng lại bị cô gắt gao nắm lấy không buông. Diệp Thanh Nịnh nhìn vào trong mắt thì chỉ nghĩ hai đứa nhỏ đang giận dỗi, cũng không hoài nghi chuyện khác.
Trong lòng Đinh Tiềm hiểu rõ nhưng không để lộ quá nhiều cảm xúc. Anh gắt gao đi theo phía sau hai người bọn họ, một bước cũng không thả lỏng.
Diệp Thanh Nịnh chỉ cần có thể làm bạn với anh cũng đã có cảm giác thỏa mãn, nơi nào sẽ suy nghĩ nhiều như vậy. Cho dù là người phụ nữ thông minh thì khi đối mặt với người trong lòng cũng sẽ trở nên ngốc nghếch.
Con tàu cập bến thành phố Nice, nơi này là một trong những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất ở Pháp. Tất cả các du khách đều rời tàu du ngoạn, Lý Phượng Hà, Trương Lệ Phương cùng mẹ chồng đi theo hướng dẫn viên du lịch, một bước cũng không dám rời khỏi đội, người trẻ tuổi không có kiên nhẫn đi theo bọn họ, từng người giải tán ra.
Hạ Lục giống như cái đuôi gắt gao đi theo Đinh Ký. Cậu không chịu dắt tay cô liền túm lấy quần áo của cậu.
Đinh Tiềm đi theo sau hai người bọn họ còn Diệp Thanh Nịnh lại đi theo anh. Bốn người trước sau vẫn không rời nhau nhưng mỗi người lại có tâm sự riêng của mình, vì vậy một đường đều không nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ.
“Lục Lục, không bằng chúng ta ở chỗ này tách ra đi, mỗi người tự đi mỗi nơi khác nhau. Chạng vạng chúng ta sẽ gặp nhau tại đây rồi cùng nhau trở lại tàu.” Đinh Ký cảm thấy nếu cứ như bây giờ thì không phải biện pháp, bốn người đều chơi không vui.
“Em không cần, em muốn đi theo anh.” Hạ Lục theo sát cậu không rời.
“Nhưng anh không muốn đi cùng mọi người. Lúc nãy ở trên tàu anh có quen một cô gái người Pháp, cô ấy nói sẽ dẫn anh đi tham quan thành phố Nice. Cô ấy đang ở phía trước, bây giờ anh sẽ đi tìm cô ấy.” Đinh Ký cũng không quan tâm tới Hạ Lục nữa cứ thế mà chạy, thiếu chút nữa đã đẩy cô lảo đảo ngã.
Hạ Lục chưa từng chịu quá sự lạnh nhạt của cậu, ủy khuất không thôi mà đứng ở tại chỗ.
Diệp Thanh Nịnh theo kịp, cười nói: “Không thể tưởng được tính tình Tiểu Đinh Đinh lại lớn như vậy, cuối cùng cũng không biết dỗ dành người ta cho tốt.”
“Ai quen anh ấy chứ. Bệnh thần kinh!” Hạ Lục lên tiếng mắng cậu.
Cô trộm nhìn Đinh Tiềm nhưng ánh mắt của anh lại dừng ở nơi khác, tựa hồ cũng không quá vui vẻ.
“Hai người đi dạo đi, chạng vạng gặp nhau ở chỗ này. Tôi đến nơi khác một chút.” Đinh Tiềm không hổ là chú của Đinh Ký, đều tùy hứng giống nhau khiến người khác đoán không ra suy nghĩ của họ. Không đợi Hạ Lục cùng Diệp Thanh Nịnh lên tiếng thì anh đã đi xa.
Diệp Thanh Nịnh nhìn bóng dáng của anh rồi nói: “Chú nhỏ của em cũng đi một mình rồi, cũng không biết người nào lại chọc cho anh tức giận nữa.”
Bọn họ đều đi rồi, Hạ Lục cùng Diệp Thanh Nịnh đi dạo phố cũng tiêu dao tự tại.
Phong cảnh ở thành phố Nice vốn đã rất đẹp, trời xanh mây trắng, ven đường nơi nơi đều là hoa tươi. Hạ Lục nhìn thấy từng bụi hoa tử la lan nở rộ, tâm tình dần dần tốt lên.
Diệp Thanh Nịnh mua không ít vật kỷ niệm, Hạ Lục thì chỉ mua một ít trang sức thủ công nhỏ chuẩn bị gửi đến Châu Phi để mẹ của cô tặng cho những người phụ nữ xinh đẹp ở trong thôn.
Hạ Lục thì đi tới bưu điện, Diệp Thanh Nịnh lại vào một hiệu sách. Hai người hẹn gặp nhau ở tiệm cafe trên con phố đối diện.
Tới bưu điện, Hạ Lục đem mấy thứ trang sức nhỏ mà cô vừa mua giao cho nhân viên công tác đóng gói sau đó cô mới điền địa chỉ. Nhìn thấy bên cạnh có bán bưu thiếp phong cảnh cô lại mua hơn mười tờ gửi cho bạn học ở trong nước.
Lúc đưa bưu thiếp tới trước mặt nhân viên công tác thì có một cánh tay đưa ra một chồng bưu thiếp trước cô một bước trước.
Hạ Lục ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là Đinh Tiềm.
Đi đến nơi này cũng có thể gặp được anh, cũng không biết đây là loại duyên phận gì.
Hạ Lục trầm mặc không lên tiếng, cầm bưu thiếp trong tay đưa qua. Nhìn nhân viên công tác đóng dấu lên bưu thiếp trong lòng lại một trận bất an.
Đinh Tiềm cầm tay Hạ Lục rồi đưa tới trước mặt nhân viên công tác. Người nhân viên hơi ngẩn người ra một lát rồi mới hiểu ý, lấy dấu bưu kiện đóng lên bàn tay của hai người.
Hạ Lục tò mò mà nhìn dấu bưu kiện kia. Ở giữa có một đoá hoa tử la lan nho nhỏ, cô cảm thấy rất mới lạ.
“Chỉ có dấu bưu kiện ở bưu điện này là không giống những nơi khác, ở đây bọn họ lấy hoa tử la lan làm hoa văn con dấu.”
“Làm sao chú biết được?”
Đinh Tiềm không trả lời, đưa tay đặt ở trên eo Hạ Lục. Anh cúi đầu dựa vào bên tai của cô nói nhỏ. “Đi theo anh, chúng ta đi tới viện Bảo tàng Matisse.”
Cho dù là đang tức giận nhưng khi đối mặt với sự ôn nhu của anh Hạ Lục vẫn giống như bị trúng phải thần chú. Cô đang đi theo anh thì bỗng nhiên nhớ tới mình cùng Diệp Thanh Nịnh đã hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
“Em hãy nói với cô ấy là mình muốn đi dạo một lúc nữa rồi bảo cô ấy cứ tiếp tục dạo phố đi.” Đinh Tiềm cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn.
Ra cửa du lịch tốt nhất là mỗi người nên đi theo ý riêng của bản thân, bằng không cùng nhau đi mua sắm sẽ chỉ làm tốn thời gian của nhau.
Hạ Lục đành phải gọi điện thoại cho Diệp Thanh Nịnh.
Chưa tới năm phút đồng hồ thì điện thoại của Đinh Tiềm vang lên. Hạ Lục thấy anh không nghe thì đoán được là Diệp Thanh Nịnh gọi tới, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có để thoát khỏi cô, như vậy mới có cơ hội hẹn Đinh Tiềm đi cùng nhau.
Trên đường đi tới viện bảo tàng, Đinh Tiềm vẫn luôn theo sát Hạ Lục, có như vậy mới không lo lắng cô sẽ chạy trốn một lần nữa. Cả hai vẫn luôn ở trong trạng thái không nói lời nào, Hạ Lục rất muốn gọi điện thoại cho Đinh Ký rồi bảo cậu tới giúp mình giải vây, giúp mình đánh tan cái bầu không khí đầy áp lực khiến cô hít thở không thông này.
Lần thứ 5 cô đưa tay vào balo muốn lấy di động thì Đinh Tiềm giành trước một bước đè tay cô lại. “Nó sẽ không tới đâu, cháu đừng lãng phí tiền điện thoại nữa.”
Hạ Lục hậm hực nhìn Đinh Tiềm, lại có chút ảo não vì bị anh nhìn thấu tâm tư. Người này có phải là radar trong đầu cô hay không vậy, tại sao sóng điện não của cô chợt lóe lên anh lại có thể nhanh chóng tiếp thu như vậy, hơn nữa còn phân tích chính xác.
Nhìn thấy loại biểu tình không cam lòng của cô khoé miệng Đinh Tiềm cong lên, mang theo ý cười khiêu khích. “Hơn nữa anh còn biết nó sẽ không thích em như vậy.”
“Cháu làm sao?” Hạ Lục không phục. Cái loại giọng điệu khinh miệt này thật giống khi còn nhỏ. Ở trong mắt anh những bé gái khác đều là công chúa còn cô lại giống một vai hề. Nếu không phải bị anh chê cười thì chính là bị chụp đầu.
“Cháu thật giống con lừa nhỏ…đều ngoan cố như nhau.” Đinh Tiềm cười trêu ghẹo.
“Vậy chú đừng để ý tới cháu, đừng để ý tới cháu nữa nha!” Hạ Lục cố ý tăng thêm bước chân, đủ để thấy cô có bao nhiêu tức giận.
Đinh Tiềm đối với tính trẻ con của cô cũng không để ý, cười cho qua chuyện.
(*) Hoa tử la lan tím biểu tượng cho tình yêu chung thuỷ ( hoa chuông tình yêu)
/42
|