04/08/2021
????????????????????????????????????????????????????????????
Gối trên giường có mùi thơm đặc biệt dễ ngửi, là mùi nước hoa của Tống Văn một lọ nước hoa giá gần 3.000 tệ, đó là thứ xa xỉ Thư Tâm cả đời này đã làm việc chăm chỉ, sợ là không nổi để mua nó.
Cô khóc đủ rồi.
Cô mở cửa đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa bước ra thì thấy Lăng Thiệu đang đứng trước máy chiếu, có thể anh đang muốn xem phim, thấy cô ấy bước ra, anh nói " Muốn xem cùng không?"
Thư Tâm cúi đầu, nhanh chóng trở về phòng.
Nước mắt uỷ khuất lại rơi.
Bên nhoài truyền đến tiếng gõ cửa " Cô có sao không?"
Cô đáp " Không có gì!".
Ngoài cửa im lặng một lúc, anh lại nói " Nếu cần giúp đỡ, nói với tôi".
"Cảm ơn anh, không cần".
Thư Tâm mở điện thoại trở lại, cô gửi tin nhắn cho Tống Văn: [ Ngày mai tớ sẽ về]
Trong lòng cô nghẹn một phần uỷ khuất không thể phát tiết chỉ có thể đè nén trong đáy lòng, khó chịu mà hỏng mất.
Khi mở cửa bước ra, người đàn ông đang thay giày ở cửa, anh ta có thói quen chạy vào ban đêm sau bữa ăn.
Cô hỏi " Anh muốn ra ngoài sao?"
Người đàn ông gật đầu.
" Chờ tôi, tôi cũng đi ra ngoài" Thư Tâm muốn lấy điện thoại, sau khi suy nghĩ xong liền đặt điện thoại xuống, chỉ lấy trong túi ra một ít tiền, đi theo phía sau anh.
Khi đi thang máy, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đang khóc của mình phản chiếu trên cánh cửa kim loại.
Cô cảm thấy xấu hổ mất mặt không hề ngẩng đầu. Người đàn ông không nói bất cứ điều gì, mang theo cô ra ngoài.
Họ cứ như vậy an tĩnh đi trên đường, không ai nói tiếng nào, cho đến khi Thư Tân nhìn thấy quán bar bên kia đường.
Cô nhìn về phía anh, cảm xúc hoà hoãn rất nhiều " Tôi đi dạo vòng quanh, lát nữa sẽ về".
" Không sợ bị lạc?" Anh nhìn theo hướng cô vừa nhìn, chỉ thấy quán bar và khách sạn.
Cô lắc đầu hướng anh nói cảm ơn, sau đó đi về phía trước mà không nhìn lại.
Ban đêm có chút lạnh lẽo, khi bước đến cửa quán bar, cô có điểm do dự.
Cô vẫn luôn ngoan ngoãn, kết hôn liền an phận thủ thường chưa bao giờ bước vào một nơi hỗn loạn như quán bar.
Đây là lần đầu tiên. Cô chủ động bước vào nơi này.
Quán bar về đêm rất ồn ào, tiếng nói chuyện ồn ào, vừa bước vào, màng nhĩ của cô đã đau khi bị tiếng nhạc ồn ào sôi sục đập vào.
Ghế lô đầy người ngồi.
Cô đứng giữa đám đông hỗn loạn và thất thần, giống như một đứa trẻ đã phạm sai lầm.
Người phục vụ đến với một máy tính bảng và hỏi cô uống gì.
Cô liếc nhìn giá ly rượu rẻ nhất cũng có giá một trăm hai mươi tệ.
Cô lúc trước sẽ không mua nhiều hơn năm tệ cho nước.
Nhưng hôm nay, cô vô cùng phản nghịch, rút tiền ra mua ba ly.
Người phục vụ dẫn cô vào tìm một chỗ ngồi cho cô trên ghế lô, bên cạnh có người đang hôn, không coi ai ra gì mà tiếp tục cởi quần áo. Thư Tâm xem đến không chớp mắt, người kia đột ngột trừng mắt nhìn cô " Nhìn cái gì!"
Cô lúc này nhỏ giọng " Xin lỗi"
Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy phản ứng của cô, anh ta cười, rồi bước đến hỏi cô " Có uống rượu không?"
Thư Tâm cẩn thận siết chặt chiếc ghế sofa " Tôi tự mình uống"
"Phải không?" Người đàn ông có mùi nước hoa nồng nặc, anh ta nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô ấy " Tôi ngồi đây mời em một ly".
Cô muốn từ chối, nghĩ lại cảm thấy, dù sao cũng nên phóng túng một lần, nên gật đầu " Được".
Người phục vụ đưa năm ly rượu, ba ly cho cô, hai ly cho người đàn ông bên cạnh.
Khi người đàn ông nhìn thấy cô đã mua ba ly rượu, anh ta cười hỏi: " Tửu lượng có nhiều không?"
Cô không biết mình uống được bao nhiêu, trong các buổi tụ tập cô cũng không uống, chỉ nhấp một vài ngụm trong các dịp lễ tết, thứ nhất là rượu rất khó uống, thứ hai là cô không dám say vì cô lo lắng sợ mình xảy ra chuyện.
Cho nên, tất cả sự phòng bị bao nhiêu năm của cô ấy đều vô hiệu vào đêm nay.
Cô nâng ly rượu, ngửa đầu uống cạn, cười với người đàn ông bên cạnh " Tửu lượng tôi thực tốt".
☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Tui sẽ đuổi kịp 2 bộ cho hoàn một lần nha quý vị
????????????????????????????????????????????????????????????
Gối trên giường có mùi thơm đặc biệt dễ ngửi, là mùi nước hoa của Tống Văn một lọ nước hoa giá gần 3.000 tệ, đó là thứ xa xỉ Thư Tâm cả đời này đã làm việc chăm chỉ, sợ là không nổi để mua nó.
Cô khóc đủ rồi.
Cô mở cửa đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa bước ra thì thấy Lăng Thiệu đang đứng trước máy chiếu, có thể anh đang muốn xem phim, thấy cô ấy bước ra, anh nói " Muốn xem cùng không?"
Thư Tâm cúi đầu, nhanh chóng trở về phòng.
Nước mắt uỷ khuất lại rơi.
Bên nhoài truyền đến tiếng gõ cửa " Cô có sao không?"
Cô đáp " Không có gì!".
Ngoài cửa im lặng một lúc, anh lại nói " Nếu cần giúp đỡ, nói với tôi".
"Cảm ơn anh, không cần".
Thư Tâm mở điện thoại trở lại, cô gửi tin nhắn cho Tống Văn: [ Ngày mai tớ sẽ về]
Trong lòng cô nghẹn một phần uỷ khuất không thể phát tiết chỉ có thể đè nén trong đáy lòng, khó chịu mà hỏng mất.
Khi mở cửa bước ra, người đàn ông đang thay giày ở cửa, anh ta có thói quen chạy vào ban đêm sau bữa ăn.
Cô hỏi " Anh muốn ra ngoài sao?"
Người đàn ông gật đầu.
" Chờ tôi, tôi cũng đi ra ngoài" Thư Tâm muốn lấy điện thoại, sau khi suy nghĩ xong liền đặt điện thoại xuống, chỉ lấy trong túi ra một ít tiền, đi theo phía sau anh.
Khi đi thang máy, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đang khóc của mình phản chiếu trên cánh cửa kim loại.
Cô cảm thấy xấu hổ mất mặt không hề ngẩng đầu. Người đàn ông không nói bất cứ điều gì, mang theo cô ra ngoài.
Họ cứ như vậy an tĩnh đi trên đường, không ai nói tiếng nào, cho đến khi Thư Tân nhìn thấy quán bar bên kia đường.
Cô nhìn về phía anh, cảm xúc hoà hoãn rất nhiều " Tôi đi dạo vòng quanh, lát nữa sẽ về".
" Không sợ bị lạc?" Anh nhìn theo hướng cô vừa nhìn, chỉ thấy quán bar và khách sạn.
Cô lắc đầu hướng anh nói cảm ơn, sau đó đi về phía trước mà không nhìn lại.
Ban đêm có chút lạnh lẽo, khi bước đến cửa quán bar, cô có điểm do dự.
Cô vẫn luôn ngoan ngoãn, kết hôn liền an phận thủ thường chưa bao giờ bước vào một nơi hỗn loạn như quán bar.
Đây là lần đầu tiên. Cô chủ động bước vào nơi này.
Quán bar về đêm rất ồn ào, tiếng nói chuyện ồn ào, vừa bước vào, màng nhĩ của cô đã đau khi bị tiếng nhạc ồn ào sôi sục đập vào.
Ghế lô đầy người ngồi.
Cô đứng giữa đám đông hỗn loạn và thất thần, giống như một đứa trẻ đã phạm sai lầm.
Người phục vụ đến với một máy tính bảng và hỏi cô uống gì.
Cô liếc nhìn giá ly rượu rẻ nhất cũng có giá một trăm hai mươi tệ.
Cô lúc trước sẽ không mua nhiều hơn năm tệ cho nước.
Nhưng hôm nay, cô vô cùng phản nghịch, rút tiền ra mua ba ly.
Người phục vụ dẫn cô vào tìm một chỗ ngồi cho cô trên ghế lô, bên cạnh có người đang hôn, không coi ai ra gì mà tiếp tục cởi quần áo. Thư Tâm xem đến không chớp mắt, người kia đột ngột trừng mắt nhìn cô " Nhìn cái gì!"
Cô lúc này nhỏ giọng " Xin lỗi"
Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy phản ứng của cô, anh ta cười, rồi bước đến hỏi cô " Có uống rượu không?"
Thư Tâm cẩn thận siết chặt chiếc ghế sofa " Tôi tự mình uống"
"Phải không?" Người đàn ông có mùi nước hoa nồng nặc, anh ta nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô ấy " Tôi ngồi đây mời em một ly".
Cô muốn từ chối, nghĩ lại cảm thấy, dù sao cũng nên phóng túng một lần, nên gật đầu " Được".
Người phục vụ đưa năm ly rượu, ba ly cho cô, hai ly cho người đàn ông bên cạnh.
Khi người đàn ông nhìn thấy cô đã mua ba ly rượu, anh ta cười hỏi: " Tửu lượng có nhiều không?"
Cô không biết mình uống được bao nhiêu, trong các buổi tụ tập cô cũng không uống, chỉ nhấp một vài ngụm trong các dịp lễ tết, thứ nhất là rượu rất khó uống, thứ hai là cô không dám say vì cô lo lắng sợ mình xảy ra chuyện.
Cho nên, tất cả sự phòng bị bao nhiêu năm của cô ấy đều vô hiệu vào đêm nay.
Cô nâng ly rượu, ngửa đầu uống cạn, cười với người đàn ông bên cạnh " Tửu lượng tôi thực tốt".
☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Tui sẽ đuổi kịp 2 bộ cho hoàn một lần nha quý vị
/86
|