Lăng Thiệu chạy vội đến, trên đường vọt vào siêu thị mua rất nhiều đồ, hoàn toàn cao không thấy mặt, chỉ thấy trong ngực ôm một đống.
Thư Tâm bước tới cùng vợ chồng chị gái giúp đỡ lấy đồ xuống, lúc này mới thấy bộ dáng của anh.
Anh mặc một bộ quần áo bình thường, dáng người cao lớn lưng thẳng tắp, nhìn có vẻ cao 1m9 mấy, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời.
Anh chào hỏi mọi người một cách lịch sự, nhìn thấy Thư Tâm liền cười toe toét.
Mọi người mời anh vào.
Con trai của chị gái gọi là Đậu Bảo, liếc mắt liền thấy khẩu súng đồ chơi mà anh mua, lập tức cầm lấy hỏi anh ” Chú mua cho con sao?“
Lăng Thiệu sờ đầu ” Đúng vậy, bên kia còn có robot“.
Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô chỉ nhớ lần trước có qua về chị gái mình, nhưng không ngờ người đàn ông này lại nhớ mua quà cho cậu bé.
Cha mẹ cô thấy anh chu đáo và lịch sự, họ càng thích Lăng Thiệu hơn.
Mọi người cùng anh dùng cơm, Lăng Thiệu ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa khen, đến nỗi mẹ cô liên tiếp muốn xuống bếp nấu thêm hai món cho anh, vài người can ngăn bà mới ngừng.
Cơm nước xong, cả nhà ngồi xem TV, Lăng Thiệu liền đi theo phía sau Thư Tâm vào bếp rửa bát.
Chị gái cô thọc thọc chồng mình ” Anh xem đi, coi mà học hỏi”.
Chồng cô liếc xéo, khinh thường nói ” Em nhìn lại đi, ở trước mặt mọi người thể hiện như thế thôi, chờ khi về nhà, sẽ không giống như ở đây đâu”.
” Dừng, anh còn một lần biểu hiện cũng không có, mặt đâu mà nói người khác?“
Chồng cô bị cô nói quá xấu hổ, bế con vào phòng chơi bắn súng với con.
Cô ở trong bếp cùng anh nhỏ giọng nói chuyện.
” Sao anh không gọi cho bố mẹ anh a? Anh Trung thu không về, họ có giận không?“
“ Không đâu“ Lăng Thiệu giúp cô rửa sạch bát lấy giẻ lau khô, sau đó đặt vào kệ để bát.
“ Sao vậy anh?“ Thư Tâm nhẹ nhàng hỏi.
” Bởi vì anh đang bận theo đuổi con dâu cho bọn họ, cha mẹ anh vui còn không kịp sao có thể giận được” Lăng Thiệu nhìn lại ở cửa thấy không có ai, anh cúi đầu mổ lên môi Thư Tâm, nhanh chóng rời đi.
Cô trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng ” Miệng lưỡi trơn tru“.
Anh yêu chết biểu hiện này của cô, đem giẻ lau ném đi, hai cánh tay dài siết chặt lấy eo cô, ôm người vào lòng và hôn.
Thư Tâm bị anh làm cho hoảng sợ ” Chờ…..ô….ô…không….ngô…”
Anh thở hổn hển buông cô ra, tiếp tục lau bát đĩa.
Cô đỏ mặt liếc nhìn về phía cửa, lúc này mới nhìn thấy chị gái và mẹ mình đang đứng ở đấy.
“….”
Toàn thân nổ tung, mặt mũi đỏ bừng, rửa tay xong liền cúi đầu lao ra ngoài.
Lăng Thiệu thấy cô đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại thì thấy chị gái và mẹ của Thư Tâm đang đứng ở cửa, anh vui vẻ cười rồi quay lại tiếp tục rửa bát.
Mẹ và chị gái thừa lúc cô đi ra ngoài chạy đến hỏi Lăng Thiệu xem họ thân thiết đến mức độ nào rồi.
Anh cười khẽ “ Cháu sợ cháu nói, lát nữa cô ấy sẽ đánh cháu”.
Mẹ Thư trong lòng biết rõ, đêm đó liền giữ anh ở lại.
Cô trên mặt xấu hổ muốn chết, đẩy Lăng Thiệu muốn anh trở về khách sạn.
Bị mẹ Thư nhéo cánh tay, rồi kêu trở vào phòng.
Lăng Thiệu đi tắm, buộc lại khăn tắm đi đến phòng của Thư Tâm.
Trên giường, cô ăn mặc bộ đồ ngủ rất giản dị nằm trong ổ chăn, chỉ có một đôi mắt lộ ra, đôi mắt kia nửa vui vẻ nửa xấu hổ, oán trách mà liếc nhìn anh một cái, quay đầu đi để lại cho anh một cái ót rồi nói.
“Tắt đèn”.
Giọng nói nhẹ nhàng kéo dài.
Cả trái tim của anh như tan chảy.
Thư Tâm bước tới cùng vợ chồng chị gái giúp đỡ lấy đồ xuống, lúc này mới thấy bộ dáng của anh.
Anh mặc một bộ quần áo bình thường, dáng người cao lớn lưng thẳng tắp, nhìn có vẻ cao 1m9 mấy, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời.
Anh chào hỏi mọi người một cách lịch sự, nhìn thấy Thư Tâm liền cười toe toét.
Mọi người mời anh vào.
Con trai của chị gái gọi là Đậu Bảo, liếc mắt liền thấy khẩu súng đồ chơi mà anh mua, lập tức cầm lấy hỏi anh ” Chú mua cho con sao?“
Lăng Thiệu sờ đầu ” Đúng vậy, bên kia còn có robot“.
Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô chỉ nhớ lần trước có qua về chị gái mình, nhưng không ngờ người đàn ông này lại nhớ mua quà cho cậu bé.
Cha mẹ cô thấy anh chu đáo và lịch sự, họ càng thích Lăng Thiệu hơn.
Mọi người cùng anh dùng cơm, Lăng Thiệu ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa khen, đến nỗi mẹ cô liên tiếp muốn xuống bếp nấu thêm hai món cho anh, vài người can ngăn bà mới ngừng.
Cơm nước xong, cả nhà ngồi xem TV, Lăng Thiệu liền đi theo phía sau Thư Tâm vào bếp rửa bát.
Chị gái cô thọc thọc chồng mình ” Anh xem đi, coi mà học hỏi”.
Chồng cô liếc xéo, khinh thường nói ” Em nhìn lại đi, ở trước mặt mọi người thể hiện như thế thôi, chờ khi về nhà, sẽ không giống như ở đây đâu”.
” Dừng, anh còn một lần biểu hiện cũng không có, mặt đâu mà nói người khác?“
Chồng cô bị cô nói quá xấu hổ, bế con vào phòng chơi bắn súng với con.
Cô ở trong bếp cùng anh nhỏ giọng nói chuyện.
” Sao anh không gọi cho bố mẹ anh a? Anh Trung thu không về, họ có giận không?“
“ Không đâu“ Lăng Thiệu giúp cô rửa sạch bát lấy giẻ lau khô, sau đó đặt vào kệ để bát.
“ Sao vậy anh?“ Thư Tâm nhẹ nhàng hỏi.
” Bởi vì anh đang bận theo đuổi con dâu cho bọn họ, cha mẹ anh vui còn không kịp sao có thể giận được” Lăng Thiệu nhìn lại ở cửa thấy không có ai, anh cúi đầu mổ lên môi Thư Tâm, nhanh chóng rời đi.
Cô trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng ” Miệng lưỡi trơn tru“.
Anh yêu chết biểu hiện này của cô, đem giẻ lau ném đi, hai cánh tay dài siết chặt lấy eo cô, ôm người vào lòng và hôn.
Thư Tâm bị anh làm cho hoảng sợ ” Chờ…..ô….ô…không….ngô…”
Anh thở hổn hển buông cô ra, tiếp tục lau bát đĩa.
Cô đỏ mặt liếc nhìn về phía cửa, lúc này mới nhìn thấy chị gái và mẹ mình đang đứng ở đấy.
“….”
Toàn thân nổ tung, mặt mũi đỏ bừng, rửa tay xong liền cúi đầu lao ra ngoài.
Lăng Thiệu thấy cô đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại thì thấy chị gái và mẹ của Thư Tâm đang đứng ở cửa, anh vui vẻ cười rồi quay lại tiếp tục rửa bát.
Mẹ và chị gái thừa lúc cô đi ra ngoài chạy đến hỏi Lăng Thiệu xem họ thân thiết đến mức độ nào rồi.
Anh cười khẽ “ Cháu sợ cháu nói, lát nữa cô ấy sẽ đánh cháu”.
Mẹ Thư trong lòng biết rõ, đêm đó liền giữ anh ở lại.
Cô trên mặt xấu hổ muốn chết, đẩy Lăng Thiệu muốn anh trở về khách sạn.
Bị mẹ Thư nhéo cánh tay, rồi kêu trở vào phòng.
Lăng Thiệu đi tắm, buộc lại khăn tắm đi đến phòng của Thư Tâm.
Trên giường, cô ăn mặc bộ đồ ngủ rất giản dị nằm trong ổ chăn, chỉ có một đôi mắt lộ ra, đôi mắt kia nửa vui vẻ nửa xấu hổ, oán trách mà liếc nhìn anh một cái, quay đầu đi để lại cho anh một cái ót rồi nói.
“Tắt đèn”.
Giọng nói nhẹ nhàng kéo dài.
Cả trái tim của anh như tan chảy.
/86
|