Ánh đèn sáng rực.
Đầu bút mỏng nhúng sâu vào trong khay thuốc màu đủ màu lẫn lộn, chầm chậm xoay xoay trong chất lỏng lấp lánh, sau đó giơ lên, đầu bút mềm mại chạm nhẹ rồi đè sâu lên vải vẽ tranh sơn dầu nhẵn nhụi trắng tinh, di chuyển phác họa các nét, lúc nhanh lúc chậm.
Khi đầu bút xoay vòng, tiếng tim đập ngày càng dữ dội.
Từ khe cửa lọt vào vài câu nói chuyện.
“…Sếp Đường thật sự không có ở đây, buổi chiều trưởng bộ phận Cao hãy quay lại đây.”
“Không thể nào, lễ tân nói sáng sớm sếp Đường đã tới rồi, tôi thực sự có việc gấp, cậu vào báo đi, để sếp Đường gặp tôi một lần thôi cũng được!”
“Không phải tôi không giúp…”
Đột nhiên đầu bút nhấc lên, một giọt thuốc màu màu đen bắn lên cổ tay áo sơ mi được xắn lên, thế nhưng không ai để ý đến nó.
Người cầm bút siết chặt cán bút, con ngươi tối đen chìm nổi dục vọng nhìn chằm chằm vải vẽ tranh sơn dầu.
Mỹ nữ trên vải vẽ tranh sơn dầu trắng tinh vô cùng sinh động.
Trong tranh, mỹ nữ mặc váy dài phết đất, bắt chéo chân ngồi trên ghế cuối giường, mái tóc đen dài mềm mại buông xõa qua bờ vai gầy lộ ra một nửa, xõa thẳng xuống giường sau chiếc váy dài.
Dải ruy băng che mắt cô lại đang rũ xuống mặt cô, quấn lấy tóc đen, dáng vẻ có thể bức điên người ta.
Nhưng người trong tranh lại không tự biết điều đó, cô đang lo sợ không yên nhìn bên cạnh, đôi môi hồng nhạt khẽ đóng mở, giống như đang bất an gọi tên người nào đó.
【Đường Diệc…】
Một giọng nói khe khẽ có chút hoảng sợ giống như là ảo giác vang lên trong phòng vẽ tranh.
Chợt bàn tay cầm bút trước bàn vẽ run lên, một giọt mực nước đặc quánh rơi xuống, làm bẩn mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn dưới chiếc váy.
Khóe mắt căng thẳng đỏ lên vì cảm xúc xông đến, bực dọc đã phá hủy dục vọng dưới đáy mắt vừa thâm trầm lại đen như mực của hắn.
Đúng lúc này.
Ở khe hở cửa phía sau, những giọng nói không dừng lại được phá vỡ rào cảnh của cửa kính, trở nên vô cùng rõ ràng trong phòng làm việc rộng lớn.
“Sếp Đường, lần thay đổi nhân sự này tôi không thể —— cô đừng cản tôi, để tôi nói chuyện rõ ràng với sếp Đường!”
“Trưởng bộ phận Cao không thể làm vậy được…”
“Ầm!”
Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng nghỉ đập vào vách tường, gây ra tiếng vọng chấn động.
Hai người đang xô đẩy dừng lại.
Nữ trợ lý mặc đồ công sở xoay lại, sợ tới mức vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi sếp Đường, tôi không ngăn được trưởng bộ phận Cao!”
“Trưởng bộ phận Cao?” Đường Diệc nới lỏng cà vạt với ánh mắt bình tĩnh và hung dữ, cất bước đi ra khỏi phòng nghỉ được sửa lại thành phòng vẽ tranh, “Thư thuyên chuyển đã đưa xuống rồi, tuần này bắt đầu có hiệu lực, trưởng bộ phận Cao ở đâu ra lúc này?”
Nữ trợ lý vội vã cúi người xuống thấp hơn.
Lúc Đường Diệc đi ra, khí thế của người đàn ông trung niên bên cạnh vô thức xìu xuống, ông gom hết sức mạnh nhìn đối diện với đôi mắt u ám của Đường Diệc, mở miệng định nói chuyện: “sếp Đường, tôi——”
Đường Diệc rũ mắt xuống, lạnh lùng quay sang chỗ khác: “Trình Nhận đâu?”
Nữ trợ lý: “Người phụ trách của công ty đối tác trong một hạng mục mà trợ lý đặc biệt Trình đang theo xảy ra tai nạn xe, tạm thời trợ lý đặc biệt Trình đã nhận được điện thoại, vừa mới vội vàng chạy qua.”
Đường Diệc: “Cậu ta không có ở đây, chỉ có một người mà các cô cũng không cản được?”
Nữ trợ lý tái mặt cúi đầu nhận sai.
Lúc này, cuối cùng Đường Diệc cũng nhìn phía trưởng bộ phận tiền nhiệm của bộ phận nào đó ở trụ sở chính của Thành Thang, hắn hờ hững nhìn đối phương, đáy mắt đè nén cảm xúc nào đó đang muốn bùng nổ: “Nếu ông có bất kỳ bất mãn gì với thư thuyên chuyển, đến bộ phận nhân sự mà hỏi.”
“Đối với việc thuyên chuyển cấp bậc trưởng bộ phận, dù bộ phận nhân sự có ra văn kiện, thì cũng phải là sếp Đường ký tên quyết định.”
“…”
Thấy Đường Diệc không nói gì, người nọ càng thêm can đảm: “Tôi đã công tác ở trụ sở chính ngần ấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, đột nhiên điều tôi đến công ty con như thế, làm sao cũng ——”
“Công tác ngần ấy năm, Thành Thang không dạy quy tắc cho ông?”
Giọng nói trầm thấp lạnh như băng cắt ngang lời ông ta.
Đường Diệc ngồi dựa vào trước bàn làm việc, tay vịn mép bàn, đốt ngón tay vừa kiềm nén lại táo bạo gõ lên bàn gỗ tạo ra những tiếng vang trầm thấp.
Người nọ ngẩng đầu lên, không khỏi run rẩy khi đối diện với đôi mắt tối tăm của Đường Diệc, lập tức cúi đầu xuống.
Khí thế của ông ta tụt xuống mức thấp nhất: “Sếp Đường đừng nổi giận, tôi, tôi nhất thời xúc động thôi…”
“Tôi mặc kệ lão già nào trong hội đồng quản trị bảo ông tới tìm hiểu ngọn nguồn, quay về nói với ông ta, thư thuyên chuyển là thư thuyên chuyển, có việc gì cũng không thể chỉnh sửa.”
Bị vạch trần gốc rễ, mặt người đàn ông trung niên tái xanh.
“Muốn nói lý lẽ thì đến bộ phận xem quy trình,” Đường Diệc lạnh lùng nói, “Muốn học ông đến chỗ tôi thị uy? Được thôi, thế thì tất cả mang thư từ chức đến cùng!”
“…”
Đường Diệc điên thì điên nhưng ít khi nổi giận trong lúc làm việc, giận đến mức này càng hiếm thấy.
Con chim đầu đàn gặp họa, toàn bộ tầng nơi phòng làm việc của phó chủ tịch điều hành im phăng phắc.
Nửa buổi sáng trôi qua, Trình Nhận đã quay về, mới vừa ra khỏi thang máy lập tức phát hiện bầu không khí kỳ lạ.
Hỏi qua tổ trợ lý vài câu, Trình Nhận xoay người gõ cửa phòng làm việc.
Khi anh ta đi vào, đúng lúc Đường Diệc vừa ra khỏi phòng vẽ tranh.
Trình Nhận dừng bước lại.
Người của tổ trợ lý đều biết phòng vẽ tranh là lãnh địa riêng và là vùng cấm của Đường Diệc, ngoại trừ hắn thì không ai được phép vào.
Với tư cách trợ lý đặc biệt ở bên cạnh Đường Diệc suốt thời gian qua, Trình Nhận vô cùng “may mắn” được vào đó trong những ngày đầu mọi người vẫn chưa tuân thủ quy tắc, đi vào nhầm nơi đó.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ những bức tranh lớn nhỏ treo trên một bức tường, phong cách có tả thực, có kỳ dị rực rỡ.
Điều duy nhất không thay đổi chính là mỹ nữ mặc trang phục diễn hí trong tranh.
Cho dù nền tranh âm u kỳ dị thế nào, từ đầu đến cuối cô gái luôn đứng ở nơi phát ra ánh sáng giống như ánh bình minh.
Lần đầu tiên Trình Nhận biết đến ba chữ “Lâm Thanh Nha” cũng là từ bức tranh vẽ mỹ nữ mặc trang phục diễn hí trong phòng ấy.
Sau này, có lẽ vẫn có người đi vào nhầm trong lúc Đường Diệc đi vắng, đa phần là bị phong cách khi thì bình thường khi thì kỳ dị của Đường Diệc dọa sợ không nhẹ.
Không ai giáp mặt nói thẳng nhưng lời đồn thì lại chậm rãi lan đi, còn càng đồn càng thái quá.
Cuối cùng, dứt khoát nói phó chủ tịch của Thành Thang là một tên điên biến thái, lột trang phục diễn hí của mỹ nữ treo đầy một phòng.
Mỹ nữ mặc trang phục diễn hí là thật, treo đầy một phòng cũng là thật: Có điều tất cả đều là tranh chân dung của cùng một người.
Tin đồn quỷ quái đó ẩn giấu thâm tình nhiều năm của kẻ điên kia, không có ai là không biết về tin đồn, còn chính kẻ điên thì trước giờ cũng lười giải thích.
Tuy nhiên lần này hoàn toàn khác trước đây.
Trình Nhận nhớ rõ trước đây mỗi lần Đường Diệc bước ra khỏi phòng vẽ tranh cảm xúc đều vô cùng u ám, huống chi cô trợ lý trẻ vừa mới nhắc lại chuyện hồi sáng cho anh ta.
Vì thế Trình Nhận đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, thế nhưng anh ta lại thấy Đường Diệc đang tự tay cuốn tấm vải vẽ tranh sơn dầu lại, rất thong thả ung dung cuộn lại, còn có vẻ tâm trạng rất tốt, cầm lấy một dải ruy băng màu đen…
Cột lấy?
Đường Diệc cột thành một nút thắt xinh đẹp, sau đó không biết lấy ở chỗ nào của bàn làm việc ra một hộp quà dài.
Cẩn thận đặt bức tranh đã cuộn tròn lại vào giữa sợi cọ màu đen bên trong hộp tránh va chạm, Đường Diệc đậy nắp hộp quà lại, đẩy nó đến trước mặt Trình Nhận.
“Cậu đến đúng lúc lắm,” Đường Diệc cười nói với tâm tình vui sướng, “Mang cái này đến đoàn Côn kịch Phương Cảnh, nhất định phải giáp mặt, tự tay giao đến tay tiểu Bồ Tát.
Hơn nữa nhất định phải bảo đảm rằng cô ấy mở ra xem cậu mới có thể quay về.”
Trình Nhận nhìn chiếc hộp trầm mặc vài giây, đẩy mắt kính, hỏi: “Đây là một trong số tranh ở phòng vẽ tranh của ngài đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Trình Nhận tốt bụng nhắc nhở: “Tiện đây tôi hỏi chút, ngài chọn bức nào thế?”
“?”
Đường Diệc giương khóe mắt lên.
Đôi môi mỏng xinh đẹp nhếch lên nhưng ý cười trong mắt lại nhạt đi, thậm chí còn có vài phần hung dữ.
Trình Nhận thở dài, tự giác lùi về phía sau một bước: “Ngài đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở ngài, không phải tranh nào trong phòng vẽ tranh của ngài đều thích hợp để cô Lâm xem.”
Ánh mắt của Đường Diệc vẫn không hề thả lỏng: “Lần trước tôi đã bảo cậu quên đi đoạn ký ức kia rồi mà, quên hết những đồ vật cậu không nên nhìn thấy.”
Trình Nhận: “Đáng tiếc tôi là con người, không phải người máy.”
Đường Diệc lười biếng nhìn xuống, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Sau đó hắn cầm lấy con dấu đá Thọ Sơn trên bàn, ước lượng trong tay, ngước mắt lên không cảm xúc nói: “Vậy phiền tôi đích thân xóa đi giúp cậu bằng phương pháp vật lý rồi.”
Trình Nhận: “…”
Đi theo bên cạnh kẻ điên điều phải hiểu rõ nhất chính là một vừa hai phải, Trình Nhận cầm chiếc hộp lên hết sức đúng lúc: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng thôi miên mình quên đi.”
Đường Diệc hừ một tiếng cười khẩy, đặt con dấu đá xuống.
Hắn quay lại nhìn chằm chằm chiếc hộp bằng ánh mắt sâu hun hút: “Tôi thật sự muốn tận mắt nhìn xem cô ấy phản ứng thế nào.”
Trình Nhận: “Lúc mười giờ ngài còn có cuộc họp cấp cao thường kỳ.”
Nụ cười của Đường Diệc tắt nắng.
Trình Nhận ôm hộp chuẩn bị xoay người đi, chợt mũi giày da xoay chín mươi độ quay lại: “Tôi có cần nhắc nhở cô Lâm mở ra vào lúc không có người không?”
Đường Diệc u ám liếc nhìn anh ta: “Không phải mấy bức tranh cậu nghĩ.”
“…”
Trình Nhận bừng tỉnh, yên tâm gật đầu.
Anh ta xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Bên này, đoàn Phương Cảnh cũng có mở một cuộc họp gần hết buổi sáng để thảo luận về việc biên soạn kịch bản mới, người quyết định sách lược và các nhân viên chuyên nghiệp mới mời về trong đoàn đều tham gia.
Sân khấu ca múa “Luân hồi” lần này được lấy ra làm ví dụ, để nghiên cứu thảo luận về điểm xung đột khó mà hòa hợp giữa yếu tố thịnh hành và hình thức biểu diễn nghệ thuật Côn khúc.
Sau khi bác bỏ một số phương án chủ đề của kịch bản mới, cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng tạm dừng theo đề nghị của trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng.
“Nghỉ mười lăm phút rồi lại tiếp tục, mọi người vận động một chút, đi học cũng không đến thế này đúng không?” Hướng Hoa Tụng nói đùa bảo mọi người tan họp.
Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư đi theo cô để ghi chép lại biên bản cuộc họp ngồi ở vị trí đầu, nghe vậy Lâm Thanh Nha giương mắt lên quay đầu sang hỏi Hướng Hoa Tụng.
“Chú Hướng, điểm yếu của chúng ta là âm luật trong kịch bản mới, đã có tin tức về quyển “Tuyển tập nhạc phổ cửu cung” chưa ạ?”
“Gần đây tôi cũng đã giục hỏi rồi, biết việc biên soạn kịch bản mới cần dùng đến, tôi bảo họ tăng cường tìm kiếm rồi, người tìm sách bên kia nói đã có chút manh mối, đang cẩn thận điều tra.”
“Thế ạ.”
“Yên tâm đi,” Hướng Hoa Tụng cười nói, “Nếu có gì chắc chắn chú sẽ báo cho cháu đầu tiên.”
“Vâng.”
Giản Thính Đào tới tìm Hướng Hoa Tụng trò chuyện về chuyện trong đoàn, Lâm Thanh Nha không làm phiền, ngồi lại chỗ của mình.
Bạch Tư Tư bớt chút thời gian ra ghi chép lại biên bản cuộc họp không có việc gì làm nên đưa mắt sang đây.
Cô không kiên nhẫn lắm, ôm tò mò lặng lẽ nghiêng người về phía Lâm Thanh Nha: “Giác nhi, tối hôm qua cô không ngủ ngon à?”
“…”
Lâm Thanh Nha thoáng cứng đờ, rất khó nhận ra.
Rất nhanh sau đó cô thản nhiên ngẩng lên, im lặng nhìn Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư thuận thế nghiêng đầu sang: “Thật ra, tuy thoạt nhìn vẻ ngoài không khác bình thường lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy hôm nay cô vô cùng không có tinh thần, lúc họp cô còn thất thần mấy lần —— trước đây chưa từng có chuyện đó.”
Lâm Thanh Nha chậm rãi đẩy cái đầu đang kề đến ngày gần ra xa, ánh mắt lặng lẽ cụp xuống: “Cô muốn nói cái gì?”
Bạch Tư Tư không giấu được ý cười: “Tối qua sau khi cô đưa Đường Diệc về nhà, thật sự không xảy ra chuyện gì hết?”
Lâm Thanh Nha: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thì, thì, chính là,” Bạch Tư Tư mấy phen muốn nói lại thôi, cuối cùng chán nản nuốt trở về, dựa vào bàn họp tiếc nuối nói, “Quên đi, có lẽ không có chuyện gì hết, nếu không thì sao sáng nay cô có thể đến đoàn kịch sớm như thế.”
Lâm Thanh Nha khó hiểu nhìn cô ta.
Bạch Tư Tư nằm nhoài ra bàn, không biết đang lẩm bẩm cái gì, chốc sau đột nhiên cô ta hoảng hốt ngồi dậy, quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Nha: “Giác nhi!”
“Sao?” Lâm Thanh Nha ngẩng lên khỏi biên bản cuộc họp.
“Chẳng lẽ sếp Đường thật sự giống như lời đồn,” Bạch Tư Tư hoảng sợ dè dặt nói, “Cơ, cơ thể không, không tốt lắm?”
“…?”
Dưới ánh mắt dốc hết sức ra hiệu của Bạch Tư Tư, cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng hiểu ẩn ý của mấy lời này.
Thoáng chốc má cô ửng hồng lên.
Cảm giác xấu hổ tột cùng ập đến, Lâm Thanh Nha cảm thấy dường như trước mắt lại bị dải ruy băng màu đen che kín, tất cả nguồn sáng đều trở nên mờ mịt tối tăm, chỉ có thính giác và xúc giác là ngày càng nhạy cảm, còn có cảnh tượng mờ ảo dưới ánh đèn sáng rực ở trước mắt.
Chắc chắn là người nọ cố tình, nói phải tiến hành lần lượt từng giai đoạn, sau đó ép cô ngồi ở trên ghế cuối giường, không được cho cô cử động, cũng không cho cô nói chuyện.
Cô chỉ có thể nhìn thấy được trước bức tường trắng sáng dưới dải ruy băng mờ ảo, người nọ cố tình ngồi xuống thật sát cô.
Bóng người mơ hồ ở đối diện nghiêng về phía cô, dựa vào góc tường.
Sau đó là một cuộc “Tra tấn” dài đằng đẵng.
Đối với Lâm Thanh Nha, những âm thanh đó là những âm thanh lạ lẫm nhất, nhưng cô nghe thấy được tiếng hô hấp khàn khàn của hắn, dường như có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn qua lớp ruy băng đen.
Cô như là nhìn thấy được người nọ dựa vào tường, dùng đôi mắt đen ướt át nhìn cô.
Hơi thở chìm vào hư vô.
Sau cùng, cô nghe thấy hắn gọi cô bằng giọng điệu hắn chưa từng dùng bao giờ.
“Lâm Thanh Nha”.
Từng chữ từng chữ, giống như muốn nuốt chửng cô.
“Sư phụ Lâm?”
“――!”
Bỗng nhiên Lâm Thanh Nha bàng hoàng bừng tỉnh, đỏ mặt ngước mắt lên thì thấy một học việc trong đoàn đang đứng ở cửa phòng họp, những người khác trong phòng cũng ngơ ngác nhìn cô.
Lâm Thanh Nha nhẹ nhàng thở ra đè nén suy nghĩ xuống, đứng dậy nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe thấy gì, sao thế?”
“À, trợ lý Trình của tập đoàn Thành Thang đưa cho sư phụ một chiếc hộp.”
“Hộp?” Lâm Thanh Nha ngẩn ra, lập tức nhìn đồng hồ xem giờ, “Đặt lên bàn trước đi, họp xong tôi sẽ mang đi.”
“Nhưng mà trợ lý Trình nói, sư phụ phải tự nhận chiếc hộp này.”
“?”
Lâm Thanh Nha cảm thấy bất ngờ.
Hướng Hoa Tụng ở bên cạnh cười rộ lên: “Không sao cả, trợ lý đặc biệt Trình cũng không phải người ngoài, lúc trước cậu ấy cũng không ít lần đích thân đến trông coi việc sửa sang của đoàn kịch —— bảo trợ lý đặc biệt Trình vào đi.”
“Vâng trưởng đoàn.”
Lâm Thanh Nha chưa kịp cản lại, học việc đã đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Trình Nhận ôm hộp quà dài mấy chục cm đi vào.
Sau khi chào hỏi với những người khác và trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng, Trình Nhận lập tức đi đến bên cạnh Lâm Thanh Nha.
“Cô Lâm, sếp Đường bảo tôi mang cái này đến.” Trình Nhận hết sức “ân cần” thì thầm với Lâm Thanh Nha.
“Cảm ơn, làm phiền anh đặc biệt đến đây rồi.” Lâm Thanh Nha giơ tay nhận lấy.
“Cô Lâm khách sáo quá, đây là trách nhiệm của tôi.”
“…”
“…”
“…?”
Không thấy Trình Nhận chào tạm biệt, Lâm Thanh Nha mù mờ nhìn anh ta.
Trình Nhận đẩy mắt kính, lịch sự cười nói: “Theo yêu cầu của sếp Đường thì tôi cần phải đợi cô tận mắt xác nhận quà xong mới có thể quay về công ty báo cáo.”
Lâm Thanh Nha kinh hãi giật mình: “Ở đây?”
Trình Nhận: “Không sao, tôi có thể đợi đến khi cuộc họp kết thúc.”
Lâm Thanh Nha cứng họng.
Tuy trong phòng họp đang là thời gian nghỉ nhưng ánh mắt của mọi người vô thức tập trung sang đây, ngay cả giọng cũng hạ xuống thật khẽ.
Ngón tay cầm hộp của Lâm Thanh Nha siết chặt lại.
Hướng Hoa Tụng ngồi ở vị trí đầu, ho khan: “Nhìn cái gì mà nhìn, người ta tặng hoa tặng quà này nọ thôi, mọi người tò mò nhiều làm gì.”
Lâm Thanh Nha cắn môi do dự vài giây, giương mắt hỏi: “Tôi xem là anh có thể quay về đúng không?”
“Đúng vậy, cô Lâm.”
“…Được rồi.”
Lâm Thanh Nha đi đến chiếc bàn vuông trong góc phòng họp, Bạch Tư Tư không nén được lòng tò mò nữa, đi theo sát qua: “Giác nhi, tôi xem với được không? Chiếc hộp to thế này là hoa hay là búp bê nhỉ?”
Lâm Thanh Nha ngập ngừng mở nắp hộp ra.
Trên sợi cọ là một bức tranh cuộn tròn được buộc bằng dây ruy băng.
Vừa nhìn thấy dây ruy băng màu đen kia, khuôn mặt mới vừa “hạ sốt” không bao lâu của Lâm Thanh Nha lập tức đỏ ửng lên.
Đầu ngón tay cô khẽ run, cầm lấy bức tranh được cuộn tròn lại.
Tiểu Bồ Tát tháo bỏ dải ruy băng với thái độ nóng nảy ít khi thấy, lén nhét vào trong sợi cọ giấu đi.
Cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ.
Lâm Thanh Nha suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng thở phào.
Sau đó ánh mắt tò mò của cô rơi xuống bức tranh được cuộn tròn lại.
Lâm Thanh Nha biết thời niên thiếu ngoại trừ những thứ liên quan đến toán học thì Đường Diệc giỏi nhất là vẽ tranh, chỉ là điều kiện vẽ tranh không được tốt, dù là chỉ dùng nhánh cây ở trong sân vẽ bừa vài nét trên đất hắn cũng vẽ sinh động như thật.
Xem bức tranh hắn vẽ mặt dây chuyền Quan Âm trên khăn lụa lúc đầu năm, không giống như mấy năm nay lơ là việc vẽ tranh…
Lâm Thanh Nha tò mò không biết hắn vẽ cái gì.
Vì thế cô mở bức tranh bị cuộn tròn lại ra.
Lâm Thanh Nha nhìn thấy những ngôi sao lấm tấm trên vệt mực lớn, là bầu trời đêm màu xanh sẫm, một bóng người đang ngồi dưới ánh trăng trắng sáng trước khung cửa sổ ngăn cách.
Chiếc váy dài xéo một bên phết đất, tóc đen da trắng, đôi môi hồng hé mở.
Còn có cả dải ruy băng che mắt buông thõng xuống quấn lấy mái tóc đen.
Trên cẳng chân trắng nõn dưới váy có một vết mực trên mắt cá chân, sau đó bị vết mực đậm đặc “làm bẩn”.
Lâm Thanh Nha giật mình nhìn xuống.
Đường vân vết “mực đậm” hơi xoắn, lan tràn xuống phía dưới, phác họa ra vai cổ, eo lưng, đó là một bóng người cúi xuống về phía người trong tranh.
Ngòi bút vẽ bóng người đưa lưng ra ngoài tranh.
Sự bẩn thỉu đen tối của hắn đang ôm lấy tuyết trắng của cô.
Giống như đang hôn môi, tiến lên trước khinh nhờn.
Cuối bức tranh cuộn tròn viết một hàng chữ bằng bút ngòi nhỏ màu đen ——
“Anh muốn thần minh thuộc về một mình anh.”
/81
|