Dịch: LTLT
Khấu Thầm kiểm tra không có vấn đề gì, bác sĩ kê hai hộp thuốc, không biết là thuốc chống viêm hay là thuốc gì. Hai người các cậu nhận thuốc là xong chuyện, qua mấy ngày nữa đến cắt chỉ là được.
“Đi về lấy xe rồi đến trung tâm sách lấy sách.” Khấu Thầm lên kế hoạch, “Sau đó về nhà… vốn dĩ còn định giấu quà trước mấy ngày, giờ giấu cũng không được nữa rồi, hôm nay đưa cho ông ấy luôn.”
“Hay là khoan hẵng lấy xe?” Hoắc Nhiên có hơi lo lắng, “Đầu của cậu có thể chạy xe không?”
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, một lát sau mới hỏi: “Cậu cảm thấy lái xe với đầu có liên quan gì đến nhau không?”
“Mũ bảo hiểm đó! Với lại gió thổi nữa.” Hoắc Nhiên nói, “Mà cậu vừa mới bị đập xong, có khi nào vẫn còn choáng, lỡ như chạy được một nửa thì ngất…”
“Chỉ cần cậu không sờ bậy bạ trên người tôi thì tôi sẽ không choáng.” Khấu Thầm nói.
“Tôi…” Hoắc Nhiên nhanh chóng nhìn thoáng qua xung quanh một vòng, Khấu Thầm nói câu này khá lớn tiếng, cậu sợ bị người khác nghe thấy.
“Đi.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, “Đi qua bên cạnh mua áo mới trước đã. Tôi mới soi gương, máu này không dọa được ba tôi nhưng về nhà mẹ tôi với Khấu Tiêu nhìn thấy chắc chắn sẽ hét toáng lên.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên ôm eo Khấu Thầm xoa.
“Tôi mới nói xong!” Khấu Thầm quát.
“Cậu lái xe à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“… Cũng được.” Khấu Thầm tặc lưỡi.
Hai cậu mua một cái áo thun trong cửa hàng nhỏ bên cạnh, Hoắc Nhiên xin một cái túi để đựng cái áo dính máu vào.
“Ném đi.” Khấu Thầm nói, “Có phải máu đó giặt không sạch không?”
“Giặt không sạch cũng giữ lại làm kỷ niệm.” Hoắc Nhiên làm động tác mở hộp, bỏ áo vào trong, “Hôm nay, vua đánh nhau Khấu Thầm chạy trốn suốt buổi, bị người ta đập bể đầu, còn mừng đến chảy nước mắt với ba ở trong bệnh viện…”
“Mừng khỉ gì? Tôi bị bể đầu đó!” Khấu Thầm nói.
“Mừng hay không mừng hai người các cậu tự biết.” Hoắc Nhiên cười.
Lần này Khấu Thầm không có phản bác lại, chỉ là cười hì hì mấy tiếng rồi đi về trước, bước chân rất nhẹ nhàng.
Sau khi lấy sách ở trung tâm xong, Khấu Thầm cầm chìa khóa đung đưa trước mặt Hoắc Nhiên: “Biết chạy không?”
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Chỉ hỏi cậu có biết chạy hay không thôi!” Khấu Thầm nói.
“Biết.” Hoắc Nhiên đáp, “Nhưng mà bình thường tôi không có cơ hội chạy, Harley thì càng chưa từng đụng đến.”
“Chạy chậm một chút, tôi chỉ đường cho cậu, đi đường ít người, hơi vòng một chút.” Khấu Thầm nói, “Tôi muốn thử ngồi đằng sau có cảm giác gì.”
“Có phải đầu cậu không thoải mái không?” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm Khấu Thầm.
“Không có.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên không tự tin lắm, câu trả lời của Khấu Thầm quá đơn giản rồi.
Cậu chần chừ một chút: “Được.”
Cậu biết lái xe, lúc tiểu học cậu biết lái xe mô-tô của ba mình, chỉ là chưa bao giờ chạy Harley, nhưng mà… thực ra thì cậu rất muốn chơi thử một lát.
Cậu cầm chìa khóa, ngồi lên xe, nhìn vị trí của chân ga, thắng với đèn sau đó nhìn Khấu Thầm: “Tôi chạy một vòng ở bãi đậu xe trước đã, quen rồi thì lại đến đón cậu.”
“Ừ.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra.
Lúc Hoắc Nhiên chạy một vòng quay lại thì Khấu Thầm vẫn còn đang cầm điện thoại quay Hoắc Nhiên.
“Ngầu không?” Hoắc Nhiên chạy xe đến trước mặt Khấu Thầm rồi dừng lại, chân chống xuống đất.
“Quá ngầu.” Khấu Thầm nói, “Bây giờ tôi muốn đè cậu xuống giường hôn một trận.”
Hoắc Nhiên thở dài: “Đầu như thế này rồi vẫn không thể ngăn cản cậu suy nghĩ mấy thứ này sao?”
“Tôi như vậy đó, thứ không nên nghĩ chẳng phải cậu vẫn nghĩ đó.” Khấu Thầm lên xe, ở đằng sau ôm lấy eo Hoắc Nhiên, nhỏ giọng nói, “Có đúng không bé Nhiên Nhiên.”
“Ngồi yên.” Hoắc Nhiên lạnh lùng nói, “Vì sự an toàn của cậu, hãy nắm hai tay cho chặt, đừng sờ bậy bạ, miệng cách tai tôi xa một chút.”
Khấu Thầm ở đằng sau cười không ngừng.
Hoắc Nhiên lạnh lùng, mặt nghiêm lại chạy xe ra ngoài.
Theo đường mà Khấu Thầm chỉ, Hoắc Nhiên đã chạy một con đường dài nhưng mà không có bao nhiêu người và xe cả.
“Không biết đường này đúng không?” Khấu Thầm rất đắc ý ghé vào tai Hoắc Nhiên nói nhỏ, “Người bản địa sinh ra và lớn lên ở đây.”
“Có phải cậu cả ngày không có gì làm nên chạy khắp thành phố không?” Hoắc Nhiên nói, “Người vùng ngoài cô đơn.”
“Cậu nói đúng rồi.” Khấu Thầm bật cười, “Đúng là cô đơn.”
Hoắc Nhiên vừa nghe thấy câu này thì bỗng nhiên hơi đau lòng, sờ lên tay Khấu Thầm đang ôm cậu.
“Bây giờ không cô đơn nữa, bởi vì có cậu.” Khấu Thầm nói, Hoắc Nhiên chưa kịp từ trong cảm giác vừa xúc động vừa sến súa tìm được lời nói thích hợp để đáp lại thì Khấu Thầm nói tiếp, “Tôi thấy lạ ghê, Vì sao tôi lái xe cậu sờ tôi, đến cậu lái xe vẫn là cậu sờ tôi vậy?”
“Biến!” Hoắc Nhiên chửi một tiếng.
Khấu Thầm cười như điên một trận.
Về đến khu dân cư nhà Khấu Thầm, còn chưa rẽ vào ngã rẽ nhỏ đến nhà cậu thì đã nhìn thấy một con chó đầu to chạy như bay đến.
“Đm.” Khấu Thầm lập tức huýt sáo, “Soái của tao!”
Soái Soái vừa sủa vừa chạy đến, Hoắc Nhiên nhanh chóng chạy chậm lại. Soái Soái chạy vòng quanh xe, trông dáng vẻ như nếu xe ngừng lại thì nó sẽ nhảy lên ngay lập tức.
“Soái! Đi về!” Khấu Thầm gọi một tiếng, Soái Soái lập tức xoay người chạy như bay về, cậu lại hét lên, “Tiến lên nào!”
Khấu Thầm rất phấn khích, Hoắc Nhiên có thể cảm nhận được.
Tuy có lẽ Khấu Thầm không muốn bị người khác cảm nhận được, sẽ thấy xấu hổ, giống như lúc ở bệnh viện, cậu không muốn bị Hoắc Nhiên nhìn thấy cậu đang khóc.
Cho nên Hoắc Nhiên không nhiều lời, chỉ cùng cười ngu.
Xe vừa mới dừng ở trước cổng nhà, đằng sau đã có người bóp còi, lúc quay đầu lại, Hoắc Nhiên phát hiện là lão Dương với Khấu Tiêu.
“Hai người về rồi à?” Khấu Thầm ngạc nhiên, “Chẳng phải hai người muốn đi chơi cả ngày sao? Mới mấy giờ à.”
“Hỏi chị hả?” Khấu Tiêu xuống xe, “Ba gọi điện cho chị, bảo chị về nhà ngay, đặt một cái bánh kem, nói là em muốn tổ chức sinh nhật sớm cho ba!”
“… Em?” Khấu Thầm chỉ mình, “Em nói muốn tổ chức sinh nhật sớm cho ba khi nào?”
“Ba gọi điện nói như vậy, cơm chiều cũng đặt xong rồi, kêu người ta đưa đến nhà.” Khấu Tiêu nói, “Em còn biết sinh nhật của ba à?”
“Hôm đó nhìn thấy chứng minh nhân dân của ba.” Khấu Thầm xuống xe, vừa tháo mũ bảo hiểm xuống vừa nói, “Em chỉ thuận tiện mua quà cho ba…”
Lão Dương chợt thò đầu ra khỏi ghế lái hét lên cùng lúc với Khấu Tiêu: “Đầu em bị sao thế?”
“Không có gì đâu.” Khấu Thầm có hơi lúng túng, mất kiên nhẫn xua tay.
“Để người ta đánh bể đầu à?” Khấu Tiêu không tin nổi, vọt đến ôm lấy mặt Khấu Thầm, “Con trai nhà họ Khấu để người ta đánh bể đầu? Đánh nhau mười mấy năm, em còn chưa từng bị người ta đánh vào đầu nữa! Xảy ra chuyện gì hả?”
“Ai làm?” Lão Dương xuống xe, vung cửa xe một cái, “Anh đi lôi về cho em.”
“Hai người thôi đi.” Khấu Thầm vỗ Hoắc Nhiên, “Cậu nói với bọn họ đi, tôi không muốn nói.”
“… Tôi á?” Hoắc Nhiên giật mình.
“Chẳng phải cậu là người phát ngôn sao?” Khấu Thầm xuống xe, ôm Soái Soái qua một bên chơi.
Hoắc Nhiên bất đắc dĩ, đành phải dừng xe, nói lại một lần với Khấu Tiêu và lão Dương, tuy rất không tình nguyện nhưng mà sau khi nói thì lại không nhịn được mà thêm mắm thêm muối xây dựng hình tượng của Khấu Thầm theo hướng nhẫn nại, chững chạc.
“Em trai tôi ghê nhỉ!” Khấu Tiêu rất ngạc nhiên.
Sau khi lão Dương với Khấu Tiêu đi đậu xe, Khấu Thầm đang chọc chó ở bên cạnh quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên: “Chém gió cũng phải có chừng mực chút đi.”
“Học theo cậu đó.” Hoắc Nhiên cười rất sung sướng, “Với lại, người phát ngôn phải có dáng vẻ của người phát ngôn.”
“Vậy tôi…” Khấu Thầm đứng lên, vừa chuẩn bị đi đến dắt xe vào nhà để xe thì cánh cửa bên cạnh mở ra.
Mẹ Khấu thò đầu ra: “Không định vào nhà đúng không? Đầu vừa hóng gió vừa phơi nắng thì đưa con cây kéo để con cắt chỉ luôn được rồi đó! Nếu không thì đưa cho hai đứa một cái túi xin ăn, hai đứa dẫn con chó ngốc đó đi lang thang, được không?”
“Đến đây, đến đây ạ!” Khấu Thầm nói, “Con đi cất xe.”
“Chào dì ạ.” Hoắc Nhiên cười với mẹ Khấu.
“Ui cha, chào Nhiên Nhiên.” Mẹ Khấu bật cười, “Vào nhà đi!”
“Con… chờ Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên chỉ xe của Khấu Thầm.
Một tay cậu đang cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm đề, một đống quà này vẫn không biết Khấu Thầm định giải quyết thế nào. Một mình vào nhà lỡ như Khấu Lão Nhị kích động muốn mở tại chỗ thì cậu thật sự không biết nên làm gì luôn.
Hoắc Nhiên xách đồ đứng ở bên ngoài, nhìn mẹ Khấu cười gần một phút, Khấu Thầm cất xe xong chạy đến: “Sao không vào đi?”
“Một đống đồ này sao tôi dám vào một mình?” Hoắc Nhiên đè thấp giọng, “Lỡ như ba cậu muốn đến giành thì tôi không dám cản, mới mở ra nhìn thấy là đề rồi đánh tôi một trận…”
“Đi.” Khấu Thầm cười ha hả, ôm cánh tay Hoắc Nhiên đẩy cậu vào trong nhà.
“Con được thật đấy, ba con đang căng thẳng ở trong nhà chỉ chờ con vào gặp ông ấy.” Mẹ Khấu nhỏ giọng trách Khấu Thầm, “Con thì hay rồi, ở cổng chơi năm phút không vào, mặt ông ấy sắp cứng ngắc rồi.”
“Ba!” Khấu Thầm hét lớn vào trong, “Con về rồi!”
“Đầu có sao không?” Khấu Lão Nhị ở trong phòng khách hỏi.
“Không có vấn đề gì lớn, qua mấy ngày nữa cắt chỉ là được rồi.” Khấu Thầm nói, “Bác sĩ bảo là phụ huynh đừng đánh con.”
“Cút! Bao lâu rồi ba không đánh con hả?” Khấu Lão Nhị quát, “Bớt ụp nồi ba đi!”
“Đây là quà con mua cho ba con à? Ồ, nhiều vậy sao?” Mẹ Khấu tiến lại gần Hoắc Nhiên, muốn cầm lấy cái túi trong tay cậu, “Để mẹ xem nào, đây là lần đầu tiên từ khi ra đời đến nay Khấu Thầm nhà chúng ta chuẩn bị quà sinh nhật cho ba mình đó!”
“Vẫn chưa được ạ!” Hoắc Nhiên vội vàng ôm cái túi, “Không được xem ạ!”
“Xem!” Khấu Lão Nhị chỉ cậu, “Xem bây giờ, lấy qua đây! Để chú xem thử là cái gì mà làm thần bí đến vậy!”
“Đưa cho ông ấy xem đi.” Khấu Thầm nghiêng đầu về phía Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên không có dũng khí đưa hai món quà này cho Khấu Lão Nhị, cậu đưa túi đến tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm trừng cậu.
Rõ ràng cũng không có đủ dũng khí.
“Mau lên, để ba mở ra.” Khấu Tiêu với lão Dương đậu xe xong cũng vào nhà, “Để mọi người xem thử nào, vừa rồi chị với lão Dương còn đoán một hồi không biết tặng gì, quả thực không đoán ra được.”
“Thực ra… cũng không có gì đặc biệt.” Khấu Thầm xách túi đề, chậm rãi đi đến trước mặt Khấu Lão Nhị, “Chỉ là quà bình thường, trước đây hầu như con đều tặng bạn bè như thế. Con cũng chưa từng tặng quà cho người lớn, cho nên vẫn dựa theo bạn bè…”
“Đưa ba!” Khấu Lão Nhị mất kiên nhẫn nói, chìa tay ra.
Khấu Thầm cầm hai tay đưa đề đến tay ba Khấu, lại hắng giọng nói: “Ba, tuy chưa đến sinh nhật của ba nhưng mà tuần sau con về trường không có ở nhà, cho nên chúc ba sinh nhật vui vẻ trước.”
“Ôi, thật xúc động.” Mẹ Khấu cười nói.
Lát nữa không chỉ xúc động mà không chừng còn rất sống động đó.
Hoắc Nhiên cũng nhe răng cười vui vẻ.
“Đến đây! Để ba xem nào!” Khấu Lão Nhị cầm cái túi, ước lượng, “Rất nặng… Sách à?”
“Dạ.” Khấu Thầm gật đầu, lại quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Hoắc Nhiên chọn giùm.”
Hoắc Nhiên giật mình, trừng mắt nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm cười mỉm nhìn cậu.
“Vậy thì chắc là quyển sách rất hay.” Khấu Lão Nhị vui vẻ mở cái túi ra, lấy quyển sách bên trong ra, “Còn đến trung tâm sách mua à? Mấy đứa cũng không biết ba thích đọc sách gì, chắc là chọn theo gu của mình đúng không? Nhưng mà ba tin gu của Hoắc Nhiên…”
Khấu Lão Nhị ngẩn người, lấy từng quyển sách trong túi ra: “Đây là… hoàng, cái gì… năm… đề sai… cái gì… đây là…”
Mười giây sau, Khấu Lão Nhị đặt một chồng sách lên trên bàn, nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, móc một điếu thuốc từ trong túi ra, bật bật lửa, châm thuốc.
“Hai đứa được đấy.” Khấu Lão Nhị nheo mắt, phun ra một ngụm khói, “Hai đứa…”
“Tắt thuốc!” Mẹ Khấu ở bên cạnh quát.
Sắc mặt của Khấu Lão Nhị không đổi nhìn bà, dụi tắt điếu thuốc trong tay ở trong gạt tàn, tiếp tục nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên: “Hai đứa là mong ba thành rồng* đúng không? Hay là hai đứa nghỉ học hết đi, ba đi thi đại học Bắc Kinh giùm hai đứa.” (*chế từ câu “vọng tử thành long” có ý nghĩa là hy vọng con cái của mình đạt được thành tựu trong học tập và sự nghiệp)
“Ba không phải ba của Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm nói, “Ba là ba con.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở nhé học sinh xuất sắc!” Khấu Lão Nhị trừng cậu.
“Chủ yếu là chẳng phải học kỳ này ba phải học cùng con sao?” Khấu Thầm nói, “Con chỉ muốn giúp đỡ ba một chút.”
Khấu Lão Nhị cắn răng, nhìn cậu, một lát sau ông lườm lão Dương đang nhịn cười ở bên cạnh nói: “Đi, hủy bữa tối cho ông đây.”
“Hủy ạ?” Lão Dương hỏi.
“Hủy.” Khấu Lão Nhị bình tĩnh, mỉm cười nói, “Tối nay, ba không có thời gian mừng sinh nhật, ba phải làm bài.”
Hoắc Nhiên cảm thấy tiếp tục như này thì tình cha của Khấu Lão Nhị đối với Khấu Thầm mới dâng lên đã sắp sửa biến mất trong biển đề rồi, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Khấu Thầm.
“Nhưng mà, đó chỉ là quà kèm theo.” Khấu Thầm vừa nói vừa lấy túi giấy đựng bình giữ nhiệt ở trong tay Hoắc Nhiên qua, “Cái này mới là quà con dày công chuẩn bị…”
“Ba nói mà!” Khấu Lão Nhị vỗ bàn, hét một tiếng, “Ba đã nói con trai ba không thể không biết tính toán như này!”
“Có hủy cơm không ạ?” Lão Dương cười hỏi.
“Nói nhiều nhỉ?” Khấu Lão Nhị nhìn anh.
“Soái Soái!” Lão Dương ngồi lên sô pha, gọi một tiếng, “Đến đây chơi với anh nào.”
“Để ba xem món quà sinh nhật mà con trai ba dày công chuẩn bị cho ba mình.” Khấu Lão Nhị lấy ra một cái ống hình trụ màu đen, “Ba thấy giống như một… giống một…”
“Lá trà à? Hộp trà?” Mẹ Khấu ở bên cạnh đoán.
“Không có hộp trà nào to như vậy đâu.” Khấu Tiêu nói, “Không chừng là quạt, xoẹt một cái mở ra, bên trên là chữ gà bới của Khấu Thầm, Khấu Lão Nhị sinh nhật vui vẻ.”
“Ba cảm thấy là một cái bình nước.” Khấu Lão Nhị nhìn Khấu Thầm, “Có phải không?”
“Mở ra xem đi ạ.” Khấu Thầm nhướng mày.
“Là bình nước đúng không?” Khấu Lão Nhị vừa mở hộp vừa nhìn Hoắc Nhiên, “Gu của Khấu Thầm thì bác biết rõ quá mà, chắc chắn cảm thấy chú già rồi! Người già thì nên mang theo bình giữ nhiệt!”
Hoắc Nhiên cười không đáp.
Khấu Lão Nhị vẫn rất hiểu Khấu Thầm, dù sao cũng là con trai mình, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm, nói cho cùng thì từ trước đến nay vẫn chưa nói chuyện suôn sẻ.
Khoảnh khắc Khấu Lão Nhị lấy bình giữ nhiệt ra, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó là không nhịn được nhíu mày hỏi: “Mẹ nó đây là ai vậy?”
________________
Lảm nhảm: Gia đình Khấu Thầm dễ thương thật sự, từ ba mẹ đến chị gái và anh rể ;;v;; đương nhiên Soái Soái cũng dễ thương ;;;v;;;
Khấu Thầm kiểm tra không có vấn đề gì, bác sĩ kê hai hộp thuốc, không biết là thuốc chống viêm hay là thuốc gì. Hai người các cậu nhận thuốc là xong chuyện, qua mấy ngày nữa đến cắt chỉ là được.
“Đi về lấy xe rồi đến trung tâm sách lấy sách.” Khấu Thầm lên kế hoạch, “Sau đó về nhà… vốn dĩ còn định giấu quà trước mấy ngày, giờ giấu cũng không được nữa rồi, hôm nay đưa cho ông ấy luôn.”
“Hay là khoan hẵng lấy xe?” Hoắc Nhiên có hơi lo lắng, “Đầu của cậu có thể chạy xe không?”
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, một lát sau mới hỏi: “Cậu cảm thấy lái xe với đầu có liên quan gì đến nhau không?”
“Mũ bảo hiểm đó! Với lại gió thổi nữa.” Hoắc Nhiên nói, “Mà cậu vừa mới bị đập xong, có khi nào vẫn còn choáng, lỡ như chạy được một nửa thì ngất…”
“Chỉ cần cậu không sờ bậy bạ trên người tôi thì tôi sẽ không choáng.” Khấu Thầm nói.
“Tôi…” Hoắc Nhiên nhanh chóng nhìn thoáng qua xung quanh một vòng, Khấu Thầm nói câu này khá lớn tiếng, cậu sợ bị người khác nghe thấy.
“Đi.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, “Đi qua bên cạnh mua áo mới trước đã. Tôi mới soi gương, máu này không dọa được ba tôi nhưng về nhà mẹ tôi với Khấu Tiêu nhìn thấy chắc chắn sẽ hét toáng lên.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên ôm eo Khấu Thầm xoa.
“Tôi mới nói xong!” Khấu Thầm quát.
“Cậu lái xe à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“… Cũng được.” Khấu Thầm tặc lưỡi.
Hai cậu mua một cái áo thun trong cửa hàng nhỏ bên cạnh, Hoắc Nhiên xin một cái túi để đựng cái áo dính máu vào.
“Ném đi.” Khấu Thầm nói, “Có phải máu đó giặt không sạch không?”
“Giặt không sạch cũng giữ lại làm kỷ niệm.” Hoắc Nhiên làm động tác mở hộp, bỏ áo vào trong, “Hôm nay, vua đánh nhau Khấu Thầm chạy trốn suốt buổi, bị người ta đập bể đầu, còn mừng đến chảy nước mắt với ba ở trong bệnh viện…”
“Mừng khỉ gì? Tôi bị bể đầu đó!” Khấu Thầm nói.
“Mừng hay không mừng hai người các cậu tự biết.” Hoắc Nhiên cười.
Lần này Khấu Thầm không có phản bác lại, chỉ là cười hì hì mấy tiếng rồi đi về trước, bước chân rất nhẹ nhàng.
Sau khi lấy sách ở trung tâm xong, Khấu Thầm cầm chìa khóa đung đưa trước mặt Hoắc Nhiên: “Biết chạy không?”
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Chỉ hỏi cậu có biết chạy hay không thôi!” Khấu Thầm nói.
“Biết.” Hoắc Nhiên đáp, “Nhưng mà bình thường tôi không có cơ hội chạy, Harley thì càng chưa từng đụng đến.”
“Chạy chậm một chút, tôi chỉ đường cho cậu, đi đường ít người, hơi vòng một chút.” Khấu Thầm nói, “Tôi muốn thử ngồi đằng sau có cảm giác gì.”
“Có phải đầu cậu không thoải mái không?” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm Khấu Thầm.
“Không có.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên không tự tin lắm, câu trả lời của Khấu Thầm quá đơn giản rồi.
Cậu chần chừ một chút: “Được.”
Cậu biết lái xe, lúc tiểu học cậu biết lái xe mô-tô của ba mình, chỉ là chưa bao giờ chạy Harley, nhưng mà… thực ra thì cậu rất muốn chơi thử một lát.
Cậu cầm chìa khóa, ngồi lên xe, nhìn vị trí của chân ga, thắng với đèn sau đó nhìn Khấu Thầm: “Tôi chạy một vòng ở bãi đậu xe trước đã, quen rồi thì lại đến đón cậu.”
“Ừ.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra.
Lúc Hoắc Nhiên chạy một vòng quay lại thì Khấu Thầm vẫn còn đang cầm điện thoại quay Hoắc Nhiên.
“Ngầu không?” Hoắc Nhiên chạy xe đến trước mặt Khấu Thầm rồi dừng lại, chân chống xuống đất.
“Quá ngầu.” Khấu Thầm nói, “Bây giờ tôi muốn đè cậu xuống giường hôn một trận.”
Hoắc Nhiên thở dài: “Đầu như thế này rồi vẫn không thể ngăn cản cậu suy nghĩ mấy thứ này sao?”
“Tôi như vậy đó, thứ không nên nghĩ chẳng phải cậu vẫn nghĩ đó.” Khấu Thầm lên xe, ở đằng sau ôm lấy eo Hoắc Nhiên, nhỏ giọng nói, “Có đúng không bé Nhiên Nhiên.”
“Ngồi yên.” Hoắc Nhiên lạnh lùng nói, “Vì sự an toàn của cậu, hãy nắm hai tay cho chặt, đừng sờ bậy bạ, miệng cách tai tôi xa một chút.”
Khấu Thầm ở đằng sau cười không ngừng.
Hoắc Nhiên lạnh lùng, mặt nghiêm lại chạy xe ra ngoài.
Theo đường mà Khấu Thầm chỉ, Hoắc Nhiên đã chạy một con đường dài nhưng mà không có bao nhiêu người và xe cả.
“Không biết đường này đúng không?” Khấu Thầm rất đắc ý ghé vào tai Hoắc Nhiên nói nhỏ, “Người bản địa sinh ra và lớn lên ở đây.”
“Có phải cậu cả ngày không có gì làm nên chạy khắp thành phố không?” Hoắc Nhiên nói, “Người vùng ngoài cô đơn.”
“Cậu nói đúng rồi.” Khấu Thầm bật cười, “Đúng là cô đơn.”
Hoắc Nhiên vừa nghe thấy câu này thì bỗng nhiên hơi đau lòng, sờ lên tay Khấu Thầm đang ôm cậu.
“Bây giờ không cô đơn nữa, bởi vì có cậu.” Khấu Thầm nói, Hoắc Nhiên chưa kịp từ trong cảm giác vừa xúc động vừa sến súa tìm được lời nói thích hợp để đáp lại thì Khấu Thầm nói tiếp, “Tôi thấy lạ ghê, Vì sao tôi lái xe cậu sờ tôi, đến cậu lái xe vẫn là cậu sờ tôi vậy?”
“Biến!” Hoắc Nhiên chửi một tiếng.
Khấu Thầm cười như điên một trận.
Về đến khu dân cư nhà Khấu Thầm, còn chưa rẽ vào ngã rẽ nhỏ đến nhà cậu thì đã nhìn thấy một con chó đầu to chạy như bay đến.
“Đm.” Khấu Thầm lập tức huýt sáo, “Soái của tao!”
Soái Soái vừa sủa vừa chạy đến, Hoắc Nhiên nhanh chóng chạy chậm lại. Soái Soái chạy vòng quanh xe, trông dáng vẻ như nếu xe ngừng lại thì nó sẽ nhảy lên ngay lập tức.
“Soái! Đi về!” Khấu Thầm gọi một tiếng, Soái Soái lập tức xoay người chạy như bay về, cậu lại hét lên, “Tiến lên nào!”
Khấu Thầm rất phấn khích, Hoắc Nhiên có thể cảm nhận được.
Tuy có lẽ Khấu Thầm không muốn bị người khác cảm nhận được, sẽ thấy xấu hổ, giống như lúc ở bệnh viện, cậu không muốn bị Hoắc Nhiên nhìn thấy cậu đang khóc.
Cho nên Hoắc Nhiên không nhiều lời, chỉ cùng cười ngu.
Xe vừa mới dừng ở trước cổng nhà, đằng sau đã có người bóp còi, lúc quay đầu lại, Hoắc Nhiên phát hiện là lão Dương với Khấu Tiêu.
“Hai người về rồi à?” Khấu Thầm ngạc nhiên, “Chẳng phải hai người muốn đi chơi cả ngày sao? Mới mấy giờ à.”
“Hỏi chị hả?” Khấu Tiêu xuống xe, “Ba gọi điện cho chị, bảo chị về nhà ngay, đặt một cái bánh kem, nói là em muốn tổ chức sinh nhật sớm cho ba!”
“… Em?” Khấu Thầm chỉ mình, “Em nói muốn tổ chức sinh nhật sớm cho ba khi nào?”
“Ba gọi điện nói như vậy, cơm chiều cũng đặt xong rồi, kêu người ta đưa đến nhà.” Khấu Tiêu nói, “Em còn biết sinh nhật của ba à?”
“Hôm đó nhìn thấy chứng minh nhân dân của ba.” Khấu Thầm xuống xe, vừa tháo mũ bảo hiểm xuống vừa nói, “Em chỉ thuận tiện mua quà cho ba…”
Lão Dương chợt thò đầu ra khỏi ghế lái hét lên cùng lúc với Khấu Tiêu: “Đầu em bị sao thế?”
“Không có gì đâu.” Khấu Thầm có hơi lúng túng, mất kiên nhẫn xua tay.
“Để người ta đánh bể đầu à?” Khấu Tiêu không tin nổi, vọt đến ôm lấy mặt Khấu Thầm, “Con trai nhà họ Khấu để người ta đánh bể đầu? Đánh nhau mười mấy năm, em còn chưa từng bị người ta đánh vào đầu nữa! Xảy ra chuyện gì hả?”
“Ai làm?” Lão Dương xuống xe, vung cửa xe một cái, “Anh đi lôi về cho em.”
“Hai người thôi đi.” Khấu Thầm vỗ Hoắc Nhiên, “Cậu nói với bọn họ đi, tôi không muốn nói.”
“… Tôi á?” Hoắc Nhiên giật mình.
“Chẳng phải cậu là người phát ngôn sao?” Khấu Thầm xuống xe, ôm Soái Soái qua một bên chơi.
Hoắc Nhiên bất đắc dĩ, đành phải dừng xe, nói lại một lần với Khấu Tiêu và lão Dương, tuy rất không tình nguyện nhưng mà sau khi nói thì lại không nhịn được mà thêm mắm thêm muối xây dựng hình tượng của Khấu Thầm theo hướng nhẫn nại, chững chạc.
“Em trai tôi ghê nhỉ!” Khấu Tiêu rất ngạc nhiên.
Sau khi lão Dương với Khấu Tiêu đi đậu xe, Khấu Thầm đang chọc chó ở bên cạnh quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên: “Chém gió cũng phải có chừng mực chút đi.”
“Học theo cậu đó.” Hoắc Nhiên cười rất sung sướng, “Với lại, người phát ngôn phải có dáng vẻ của người phát ngôn.”
“Vậy tôi…” Khấu Thầm đứng lên, vừa chuẩn bị đi đến dắt xe vào nhà để xe thì cánh cửa bên cạnh mở ra.
Mẹ Khấu thò đầu ra: “Không định vào nhà đúng không? Đầu vừa hóng gió vừa phơi nắng thì đưa con cây kéo để con cắt chỉ luôn được rồi đó! Nếu không thì đưa cho hai đứa một cái túi xin ăn, hai đứa dẫn con chó ngốc đó đi lang thang, được không?”
“Đến đây, đến đây ạ!” Khấu Thầm nói, “Con đi cất xe.”
“Chào dì ạ.” Hoắc Nhiên cười với mẹ Khấu.
“Ui cha, chào Nhiên Nhiên.” Mẹ Khấu bật cười, “Vào nhà đi!”
“Con… chờ Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên chỉ xe của Khấu Thầm.
Một tay cậu đang cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm đề, một đống quà này vẫn không biết Khấu Thầm định giải quyết thế nào. Một mình vào nhà lỡ như Khấu Lão Nhị kích động muốn mở tại chỗ thì cậu thật sự không biết nên làm gì luôn.
Hoắc Nhiên xách đồ đứng ở bên ngoài, nhìn mẹ Khấu cười gần một phút, Khấu Thầm cất xe xong chạy đến: “Sao không vào đi?”
“Một đống đồ này sao tôi dám vào một mình?” Hoắc Nhiên đè thấp giọng, “Lỡ như ba cậu muốn đến giành thì tôi không dám cản, mới mở ra nhìn thấy là đề rồi đánh tôi một trận…”
“Đi.” Khấu Thầm cười ha hả, ôm cánh tay Hoắc Nhiên đẩy cậu vào trong nhà.
“Con được thật đấy, ba con đang căng thẳng ở trong nhà chỉ chờ con vào gặp ông ấy.” Mẹ Khấu nhỏ giọng trách Khấu Thầm, “Con thì hay rồi, ở cổng chơi năm phút không vào, mặt ông ấy sắp cứng ngắc rồi.”
“Ba!” Khấu Thầm hét lớn vào trong, “Con về rồi!”
“Đầu có sao không?” Khấu Lão Nhị ở trong phòng khách hỏi.
“Không có vấn đề gì lớn, qua mấy ngày nữa cắt chỉ là được rồi.” Khấu Thầm nói, “Bác sĩ bảo là phụ huynh đừng đánh con.”
“Cút! Bao lâu rồi ba không đánh con hả?” Khấu Lão Nhị quát, “Bớt ụp nồi ba đi!”
“Đây là quà con mua cho ba con à? Ồ, nhiều vậy sao?” Mẹ Khấu tiến lại gần Hoắc Nhiên, muốn cầm lấy cái túi trong tay cậu, “Để mẹ xem nào, đây là lần đầu tiên từ khi ra đời đến nay Khấu Thầm nhà chúng ta chuẩn bị quà sinh nhật cho ba mình đó!”
“Vẫn chưa được ạ!” Hoắc Nhiên vội vàng ôm cái túi, “Không được xem ạ!”
“Xem!” Khấu Lão Nhị chỉ cậu, “Xem bây giờ, lấy qua đây! Để chú xem thử là cái gì mà làm thần bí đến vậy!”
“Đưa cho ông ấy xem đi.” Khấu Thầm nghiêng đầu về phía Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên không có dũng khí đưa hai món quà này cho Khấu Lão Nhị, cậu đưa túi đến tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm trừng cậu.
Rõ ràng cũng không có đủ dũng khí.
“Mau lên, để ba mở ra.” Khấu Tiêu với lão Dương đậu xe xong cũng vào nhà, “Để mọi người xem thử nào, vừa rồi chị với lão Dương còn đoán một hồi không biết tặng gì, quả thực không đoán ra được.”
“Thực ra… cũng không có gì đặc biệt.” Khấu Thầm xách túi đề, chậm rãi đi đến trước mặt Khấu Lão Nhị, “Chỉ là quà bình thường, trước đây hầu như con đều tặng bạn bè như thế. Con cũng chưa từng tặng quà cho người lớn, cho nên vẫn dựa theo bạn bè…”
“Đưa ba!” Khấu Lão Nhị mất kiên nhẫn nói, chìa tay ra.
Khấu Thầm cầm hai tay đưa đề đến tay ba Khấu, lại hắng giọng nói: “Ba, tuy chưa đến sinh nhật của ba nhưng mà tuần sau con về trường không có ở nhà, cho nên chúc ba sinh nhật vui vẻ trước.”
“Ôi, thật xúc động.” Mẹ Khấu cười nói.
Lát nữa không chỉ xúc động mà không chừng còn rất sống động đó.
Hoắc Nhiên cũng nhe răng cười vui vẻ.
“Đến đây! Để ba xem nào!” Khấu Lão Nhị cầm cái túi, ước lượng, “Rất nặng… Sách à?”
“Dạ.” Khấu Thầm gật đầu, lại quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Hoắc Nhiên chọn giùm.”
Hoắc Nhiên giật mình, trừng mắt nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm cười mỉm nhìn cậu.
“Vậy thì chắc là quyển sách rất hay.” Khấu Lão Nhị vui vẻ mở cái túi ra, lấy quyển sách bên trong ra, “Còn đến trung tâm sách mua à? Mấy đứa cũng không biết ba thích đọc sách gì, chắc là chọn theo gu của mình đúng không? Nhưng mà ba tin gu của Hoắc Nhiên…”
Khấu Lão Nhị ngẩn người, lấy từng quyển sách trong túi ra: “Đây là… hoàng, cái gì… năm… đề sai… cái gì… đây là…”
Mười giây sau, Khấu Lão Nhị đặt một chồng sách lên trên bàn, nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, móc một điếu thuốc từ trong túi ra, bật bật lửa, châm thuốc.
“Hai đứa được đấy.” Khấu Lão Nhị nheo mắt, phun ra một ngụm khói, “Hai đứa…”
“Tắt thuốc!” Mẹ Khấu ở bên cạnh quát.
Sắc mặt của Khấu Lão Nhị không đổi nhìn bà, dụi tắt điếu thuốc trong tay ở trong gạt tàn, tiếp tục nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên: “Hai đứa là mong ba thành rồng* đúng không? Hay là hai đứa nghỉ học hết đi, ba đi thi đại học Bắc Kinh giùm hai đứa.” (*chế từ câu “vọng tử thành long” có ý nghĩa là hy vọng con cái của mình đạt được thành tựu trong học tập và sự nghiệp)
“Ba không phải ba của Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm nói, “Ba là ba con.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở nhé học sinh xuất sắc!” Khấu Lão Nhị trừng cậu.
“Chủ yếu là chẳng phải học kỳ này ba phải học cùng con sao?” Khấu Thầm nói, “Con chỉ muốn giúp đỡ ba một chút.”
Khấu Lão Nhị cắn răng, nhìn cậu, một lát sau ông lườm lão Dương đang nhịn cười ở bên cạnh nói: “Đi, hủy bữa tối cho ông đây.”
“Hủy ạ?” Lão Dương hỏi.
“Hủy.” Khấu Lão Nhị bình tĩnh, mỉm cười nói, “Tối nay, ba không có thời gian mừng sinh nhật, ba phải làm bài.”
Hoắc Nhiên cảm thấy tiếp tục như này thì tình cha của Khấu Lão Nhị đối với Khấu Thầm mới dâng lên đã sắp sửa biến mất trong biển đề rồi, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Khấu Thầm.
“Nhưng mà, đó chỉ là quà kèm theo.” Khấu Thầm vừa nói vừa lấy túi giấy đựng bình giữ nhiệt ở trong tay Hoắc Nhiên qua, “Cái này mới là quà con dày công chuẩn bị…”
“Ba nói mà!” Khấu Lão Nhị vỗ bàn, hét một tiếng, “Ba đã nói con trai ba không thể không biết tính toán như này!”
“Có hủy cơm không ạ?” Lão Dương cười hỏi.
“Nói nhiều nhỉ?” Khấu Lão Nhị nhìn anh.
“Soái Soái!” Lão Dương ngồi lên sô pha, gọi một tiếng, “Đến đây chơi với anh nào.”
“Để ba xem món quà sinh nhật mà con trai ba dày công chuẩn bị cho ba mình.” Khấu Lão Nhị lấy ra một cái ống hình trụ màu đen, “Ba thấy giống như một… giống một…”
“Lá trà à? Hộp trà?” Mẹ Khấu ở bên cạnh đoán.
“Không có hộp trà nào to như vậy đâu.” Khấu Tiêu nói, “Không chừng là quạt, xoẹt một cái mở ra, bên trên là chữ gà bới của Khấu Thầm, Khấu Lão Nhị sinh nhật vui vẻ.”
“Ba cảm thấy là một cái bình nước.” Khấu Lão Nhị nhìn Khấu Thầm, “Có phải không?”
“Mở ra xem đi ạ.” Khấu Thầm nhướng mày.
“Là bình nước đúng không?” Khấu Lão Nhị vừa mở hộp vừa nhìn Hoắc Nhiên, “Gu của Khấu Thầm thì bác biết rõ quá mà, chắc chắn cảm thấy chú già rồi! Người già thì nên mang theo bình giữ nhiệt!”
Hoắc Nhiên cười không đáp.
Khấu Lão Nhị vẫn rất hiểu Khấu Thầm, dù sao cũng là con trai mình, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm, nói cho cùng thì từ trước đến nay vẫn chưa nói chuyện suôn sẻ.
Khoảnh khắc Khấu Lão Nhị lấy bình giữ nhiệt ra, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó là không nhịn được nhíu mày hỏi: “Mẹ nó đây là ai vậy?”
________________
Lảm nhảm: Gia đình Khấu Thầm dễ thương thật sự, từ ba mẹ đến chị gái và anh rể ;;v;; đương nhiên Soái Soái cũng dễ thương ;;;v;;;
/123
|