Dịch: LTLT
Xét thấy Khấu Thầm là một tên gà mờ, thậm chí không được tính là lính mới đạp xe nên Hoắc Nhiên không dẫn cậu đi tuyến đường quá dài hoặc là có độ khó, lựa một con đường… mà trên đường có thể gặp không ít cụ ông cụ bà.
Từ lúc mới bắt đầu đạp xe thì Hoắc Nhiên đã không muốn đi con đường này lắm, cảm thấy không có hấp dẫn, với lại còn cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng dẫn theo Khấu Thầm thì cậu phải chắc chắn hơn. Khấu Thầm không phải người chạy ra ngoài chơi từ lúc học nhà trẻ, cùng lắm là đánh nhau chạy khắp sân mà thôi.
Nhưng mà một phần ba đoạn đường trước khi khởi hành, dường như tất cả tuyến đường đi đều cùng một đoạn cho nên Khấu Thầm không có cảm giác gì.
Còn rất hưng phấn, đạp xe chạy vèo vèo.
“Đạp sát vào đây.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm từ đằng sau vượt đến bên cạnh mình, “Mấy kilômét này không có đường đạp xe, không an toàn. Lát nữa có đường đạp xe, cậu lại lên trước đạp thành hàng.”
“Lát nữa cậu lên đi.” Khấu Thầm nhướng mày, đạp xe đến trước mặt Hoắc Nhiên.
Lúc mới xuất phát đường rất bằng phẳng, không có dốc, ai cũng rất đắc ý, cảm thấy mình có thể đạp xe đi vòng quanh thế giới, qua đoạn này thì mới bắt đầu có thể nhìn thấy có người ngừng lại nghỉ ngơi ven đường.
Thời tiết hôm nay cũng được, trời xanh, nhưng mây rất dày cho nên sẽ không nóng quá.
Sau khi đi qua đoạn nhiều xe ra khỏi thành phố, xe và người trên đường ít dần đi, nhà bên đường cũng dần dần trở nên thấp lại, đi về trước thêm một đoạn thì có thể bắt đầu nhìn thấy càng ngày càng nhiều màu xanh.
“Đường đạp xe đâu?” Khấu Thầm quay đầu lại hỏi.
“Phía trước có bảng, nhìn thấy bảng thì khoảng một kilômét nữa là đến.” Hoắc Nhiên đạp nhanh lên, đi song song với Khấu Thầm tiến về trước.
“Những người đạp xe này đều đi cùng đường với chúng ta sao?” Khấu Thầm nhìn trước sau, hai ba chục người đi ngang qua đều đạp về phía này.
“Chưa chắc, chỉ là đều từ nơi này đi ra.” Hoắc Nhiên nói, “Chúng ta còn chưa tính là bắt đầu đâu.”
“Chúng ta đạp từ nhà cậu đến đây mẹ nó đã một tiếng đồng hồ rồi.” Khấu Thầm quay sang nhìn Hoắc Nhiên, “Còn chưa bắt đầu á?”
“Đoạn trong thành phố không tính.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi cũng sẽ không tính bắt đầu từ dưới lầu nhà tôi, nếu như cậu mệt… nghỉ ngơi bên đường một lát nhé?”
“Có phải cậu coi thường tôi quá không vậy?” Khấu Thầm liếc Hoắc Nhiên.
“Không, cậu lớn nhất.” Hoắc Nhiên thuận miệng đáp.
“Biết thì tốt.” Khấu Thầm gật đầu.
Sau khi tỉnh táo Hoắc Nhiên mới cười một trận: “Mặt cậu lớn nhất.”
Lại đạp về trước một đoạn, dân đạp xe và dân leo núi xuất hiện rồi, người đạp xe chia thành một nhóm nhỏ ra ngoài, tiếp tục đạp theo đường cái, có nhiều người thì đạp vào đường đạp xe.
“Những người đó đi đâu vậy?” Khấu Thầm hỏi.
“Bên đó có rất nhiều trang trại nghỉ dưỡng, còn có ao cá, vườn dâu, vườn trái cây.” Hoắc Nhiên nói, “Đi bên đó chơi.”
“Vậy chẳng phải rất gần sao? Này cũng tính là đạp xe à?” Khấu Thầm nói, “Còn mặc đồ đạp xe? Chúng ta đạp hai ngày còn chưa mặc nữa.”
“Chúng ta có mặc quần đó anh hai.” Hoắc Nhiên nhắc nhở Khấu Thầm.
“Không mặc áo mà, không mặc một bộ.” Khấu Thầm nói.
“Đó là vì cậu nói xấu.” Hoắc Nhiên nói, “Bình thường tôi đều mặc.”
“Vốn dĩ đã xấu.” Khấu Thầm tặc lưỡi, nghĩ một lát lại đè thấp giọng, “Nếu không phải cậu dọa tôi, nói rằng sẽ mài hư trứng thì tôi cũng không muốn mặc quần đâu.”
“… Tôi không dọa cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Vốn dĩ dễ cọ bị thương, dù không cọ hư thì mông cũng sẽ rất đau.”
“À.” Khấu Thầm bỗng nhiên bật cười.
“Biến.” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Biến đây!” Khấu Thầm cười, hét to một tiếng, vèo vèo đạp điên cuồng, xe phóng đi rất xa.
Hoắc Nhiên thở dài, không có đuổi theo, đạp xe theo tốc độ trước đó.
Lúc này thể lực của Khấu Thầm còn đầy đủ, tâm trạng cũng đang tung bay ở tám trăm mét trên không trung, cho nên đạp xe rất mạnh mẽ. Hoắc Nhiên vừa đuổi kịp Khấu Thầm thì cậu lại vọt đến đằng trước, lúc vượt qua người khác, Hoắc Nhiên đoán rằng chắc chắn cậu còn làm mặt đắc ý.
Ngu ngốc, lát nữa đừng bảo tôi lấy dây kéo cậu đi.
Không bao lâu, quả nhiên tốc độ của Khấu Thầm chậm lại, lúc Hoắc Nhiên lại đi song song với cậu, cậu không còn bỗng nhiên tăng tốc nữa mà lại hít vào một hơi.
“Mệt rồi đúng không?” Hoắc Nhiên lạnh nhạt hỏi.
“Đệt, cũng không phải mệt.” Khấu Thầm nhíu mày, “Chân mỏi rồi, lẽ ra tôi chạy một tiếng đồng hồ cũng sẽ không cảm thấy mệt bao nhiêu, sao đạp xe lại tốn sức đến vậy chứ?”
“Dùng sức khác nhau mà.” Hoắc Nhiên hững hờ nói, “Tôi khuyên cậu ổn định lại, phía trước có một con dốc dài khoảng bốn kilômét, nếu như cậu không đạp lên nổi thì xuống dắt bộ, tôi sẽ không thông cảm cho cậu đâu.”
“Lên dốc?” Khấu Thầm ngẩn người, “Bốn kilômét… hình như cũng không dài lắm nhỉ?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Tốt nhất là cậu cảm thấy không dài.”
Lúc bắt đầu đoạn đường lên dốc, Khấu Thầm dựa theo quán tính còn cảm thấy vấn đề không lớn mấy, một lát sau thì đùi đã mỏi rồi.
“Mẹ nó đây là đoạn lên dốc con khỉ gì.” Khấu Thầm vừa đạp vừa mắng, “Cái này mà là dốc sao? Đây là dốc đứng đó! Là dốc thẳng đứng! Dốc thẳng vô cùng! Là…”
“Hét đi, hét.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Hét hết chút sức lực cuối cùng luôn đi, sau đó lại dắt xe qua là được.”
Khấu Thầm im miệng.
Sau khi đạp một trăm mét, cậu lại hỏi: “Cậu mặc kệ tôi à?”
“Mặc kệ.” Hoắc Nhiên lạnh lùng nhìn Khấu Thầm.
“Tôi là ai?” Khấu Thầm chỉ mình, “Cậu mặc kệ tôi?”
“Cậu là Xoắn Xoắn.” Hoắc Nhiên nói, “Vì sao tôi phải quan tâm cậu? Khấu Xoắn Xoắn tự chuốc vạ vào thân, vì sao tôi phải quan tâm chứ?”
Khấu Thầm không nhịn được bật cười: “Cậu thật dễ thương.”
“Biến.” Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn phía trước, tiếp tục đạp.
Đoạn này quả thực không dài, nếu không phải trước đó Khấu Thầm giống như một thằng ngốc thì bây giờ cũng sẽ không thấy mỏi chân.
Nhưng mà đạp không bao xa, Hoắc Nhiên chợt cảm thấy xe mình có hơi nặng, đạp phải tốn sức.
Cậu vội nhìn hộp số, không có vấn đề, thế là cậu quay đầu qua.
Sau đó trừng mắt nhìn Khấu Thầm đằng sau, mắng: “Tôi đánh chết cậu!”
Chân trái của Khấu Thầm vươn ra, móc vào giá hành lý sau xe Hoắc Nhiên, chân phải chậm rãi đạp xe, dựa vào tốc độ xe của Hoắc Nhiên đi về trước.
“Cậu phát hiện nhanh dữ vậy?” Khấu Thầm nói, “Tôi mới gác lên thôi.”
“Nói xàm.” Hoắc Nhiên nói, “Xe nặng thêm một lạng tôi cũng cảm giác được.”
“Còn bao xa nữa?” Khấu Thầm hỏi, “Chỗ xuống dốc?”
“Phía trước có một ngã rẽ, rẽ vào thì xuống dốc.” Hoắc Nhiên hất cằm, “Chắc một kilômét nữa.”
“Đi thôi.” Khấu Thầm rút chân về, đứng lên đạp xe thật mạnh, vọt lên trước.
“Cậu điên rồi hả?” Hoắc Nhiên mắng.
“Chờ cậu ở phía trước!” Khấu Thầm huýt sáo.
“Lúc rẽ đi sát vào, đoạn phía trước xe chạy với tốc độ cao đó!” Hoắc Nhiên dặn dò.
“Tuân mệnh!” Khấu Thầm hét.
Ra ngoài đạp xe với tên vua giả ngầu vừa có thể lực mạnh mẽ vừa thích đắc ý đúng là nhọc lòng.
Hoắc Nhiên nhíu mày nhìn Khấu Thầm đứng lên phóng đến đỉnh núi phía xa, sau đó bóng lưng biến mất ở chỗ rẽ.
Cậu cũng có thể vọt lên trước, nhưng mà kinh nghiệm nhiều năm… không, không cần kinh nghiệm cũng có thể biết, khoảng cách dài như vậy mà đắc ý giống như gà nhảy thế này thì đạp được nửa đường Khấu Thầm sẽ hao hết thể lực.
Vẫn là tính nhầm rồi, bị Khấu Thầm chín chắn, vất vả học hành trong khoảng thời gian này mê hoặc, quên mất bản chất của người này.
Bây giờ đã kết thúc học hành cực khổ, đạt được mục tiêu nhỏ, đang là lúc tâm trạng Khấu Thầm tăng vọt nhất.
Nên đi đến trang trại nghỉ dưỡng bên kia, cùng đám học sinh tiểu học nhặt dâu, hái quả, rồi đi câu cá gì đó cùng ba mẹ bọn chúng tốt hơn nhiều…
Rẽ vào đỉnh dốc, Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Thầm ngừng lại ven đường, chống một chân xuống đất ở đằng trước.
“Đồ điên!” Hoắc Nhiên đạp xe đến bên cạnh Khấu Thầm dừng lại.
“Tôi mới uống miếng nước, không dám uống nhiều.” Khấu Thầm nói, “Chúng ta mang theo có một chút nước, hết rồi thì đi đâu lấy thêm?”
“Thôn trấn đi ngang qua trên đường đều có cửa hàng…” Hoắc Nhiên chưa nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt Khấu Thầm có lời không nói ra được, “Sao thế?”
“Thôn với trấn như thế nào?” Khấu Thầm nhíu mày.
“Yên tâm đi, đều là bên cạnh thị trấn.” Hoắc Nhiên lập tức nhận ra, “Không phải sơn thôn hoang dã lần trước leo núi đâu, chúng ta sẽ đi qua giữa thị trấn đó.”
“Tôi thật sự không muốn gặp phải chị Cao chị thấp gì nữa đâu.” Khấu Thầm thở dài, “Có ám ảnh, lần trước sinh nhật chúng ta đi nướng đồ ăn, tôi cứ lo lắng ở đâu đó có một người phụ nữ chạy ra.”
“Cậu cũng dễ bị dọa quá rồi đó.” Hoắc Nhiên xoa lưng Khấu Thầm, “Chẳng trách ngay cả Xoắn Xoắn cũng sợ.”
“Rất nhiều người đều sợ Xoắn Xoắn!” Khấu Thầm trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười gật đầu, vỗ mấy cái lên đùi Khấu Thầm, “Xuống dốc thôi, đừng đạp mạnh, có tình huống khẩn cấp không thắng được sẽ lật xe đó.”
“Ừ.” Khấu Thầm đáp.
Phải nói là thể lực của Khấu Thầm quả thực rất tốt, một đoạn đường không ngừng nghỉ, lúc nhanh lúc chậm, buổi trưa lúc bọn họ ăn cơm trưa ở thị trấn, trạng thái của Khấu Thầm cũng vẫn khá ổn, đi đường không có loạng choạng.
Hoắc Nhiên mua hai phần cơm 20 tệ ở trong một cửa hàng nhỏ tên là Mười Tệ No, hai người ngồi vào bàn nhỏ ven đường ăn.
“Chẳng phải mười tệ no sao?” Khấu Thầm chỉ bảng hiệu.
“Mười tệ chỉ có một món thịt.” Hoắc Nhiên nói, “No thì chắc chắn no, có vài người không phải không ăn được thịt thì sẽ nổi giận sao?”
“Uống nước không?” Khấu Thầm cười hỏi, “Tôi đi mua.”
“Cola.” Hoắc Nhiên nói.
Trong trạng thái chảy mồ hôi đầy người lại khát đến mức mệt đi, cola thật sự rất sảng khoái.
“Chúng ta ăn cơm tối ở chỗ cắm trại sao?” Khấu Thầm mua cola về, uống hết nửa chai.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Bây giờ đang nghỉ hè, chỗ cắm trại có lẽ nhiều người, nếu như không muốn ăn thì về lại nửa tiếng ăn ở trong thị trấn.”
“Nếu nhiều người…” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi, “Thì nhiều đến mức độ nào? Lều xếp thành hàng không? Nói chuyện có thể nghe thấy không?”
Hoắc Nhiên cúi đầu ăn một miếng cơm, sau khi nuốt xuống mới ngẩng đầu nhìn Khấu Thầm chằm chằm.
“Làm gì?” Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên nhìn có hơi mất tự nhiên.
“Xếp thành hàng, lều dựa sát lều, trở mình cũng có thể đè sập lều của người ta.” Hoắc Nhiên nhịn cười, vừa nghiêm túc vừa đau lòng nói, “Thả rắm bên cạnh cũng nghe thấy, thở dốc mạnh một chút cũng nghe được.”
Khấu Thầm bị sốc, hé miệng nhìn Hoắc Nhiên.
“Còn nữa.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu ngủ ở bên ngoài lều, dùng túi ngủ nhỏ của cậu.”
Khấu Thầm ngậm miệng.
Hoắc Nhiên nói xong thì vùi đầu ăn một miếng lớn, sợ bản thân không nhịn cười được sẽ bị Khấu Thầm nhìn thấy.
Khấu Thầm cầm muỗng, khuấy mấy cái trong chén, bỗng nhiên ném muỗng ra, đứng phắt dậy: “Đệt.”
“Hửm?” Hoắc Nhiên ngẩng đầu lên.
“Tôi muốn về nhà.” Khấu Thầm nói, “Tôi muốn về nhà, không đi nữa.”
Hoắc Nhiên lập tức cười ra tiếng, cười rất lớn tiếng, thật sự không nhịn được nữa, người của mấy bàn bên cạnh đều nhìn qua đây.
Khấu Thầm ngẩn người, mấy giây sau mới chợt ngồi xuống ghế lại, kéo cánh tay Hoắc Nhiên, lôi cậu đến trước mặt mình: “Hoắc Nhiên!”
“Ờ.” Hoắc Nhiên cười đáp.
“Cậu tiêu rồi!” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên, lại chọt thật mạnh lên mũi cậu, “Cậu tiêu rồi!”
“Đúng là rất nhiều người.” Hoắc Nhiên cười không ngừng, “Nhưng mà chỗ cắm trại rất rộng, không đến mức phải kề sát.”
Khấu Thầm buông cánh tay Hoắc Nhiên ra, cúi đầu ăn mấy miếng thức ăn, lại uống hết phần cola còn lại, sau đó chùi miệng, tiến lại gần Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói: “Vậy… nếu làm chút gì đó… có nghe thấy không?”
“Phải xem cậu muốn làm gì.” Hoắc Nhiên nói.
“Cần tôi hét ra ở đây không?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu đạp một buổi chiều đến nơi rồi còn có thể lực nghĩ đến mấy thứ đó thì tính tiếp.” Hoắc Nhiên nói.
“Có nghe thấy không?” Khấu Thầm rất cố chấp hỏi.
“Chắc… nghe không thấy đâu.” Hoắc Nhiên nghĩ.
“Vậy thì tôi tuyệt đối có thể “đang bệnh giật mình ngồi thẳng dậy, trò chuyện vui vẻ lại một đêm.”*” Khấu Thầm múc một miếng thịt đút vào miệng, “Ăn cơm.” (*Câu đầu trích từ bài thơ “Nghe Bạch Lạc Thiên bị giáng làm tư mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn, câu sau chế thêm vào.)
Ăn cơm xong, hai người lại nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đạp xe xuất phát, còn mấy người trông giống sinh viên đại học xuất phát cùng lúc với hai người.
“Tôi vừa nhấc chân…” Một người nói, “Sao cảm thấy giống như mới xoạc chân nửa tiếng đồng hồ vậy nè?”
Sau khi đạp được một đoạn, Khấu Thầm mới nói: “Tôi cũng có cảm giác mới xoạc chân xong…”
“Lát nữa cậu ổn định một chút, đoạn đường buổi chiều dài hơn buổi sáng rất nhiều.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu còn giống thằng ngu lao đầu về phía trước nữa, đắc ý cả đường thì tôi đảm bảo tối nay cậu mới có thể đến chỗ.”
“Cậu mệt không?” Khấu Thầm hỏi.
“Vẫn ổn.” Hoắc Nhiên nói, “Đạp đường quanh núi mới mệt, đường thẳng thỉnh thoảng gặp mấy đoạn dốc thế này không tính là gì.”
“Vì sao cậu lại thích loại hoạt động cực khổ này vậy?” Khấu Thầm không hiểu nổi.
“Không biết, chỉ là thích cảm giác này.” Hoắc Nhiên đạp mạnh, thả hai tay ra, giang hai tay đón gió, “Tôi đã đi từ nơi này, đi qua những nơi mà rất nhiều người xung quanh tôi cả đời này cũng sẽ không đi. Tôi nhìn bọn họ, bọn họ nhìn tôi, tôi nhìn núi nhìn sông, núi sông cũng nhìn tôi…”
“Vịn tay lại! Vừa rồi cậu bảo tôi đừng đắc ý.” Khấu Thầm nói, “Lúc này có phải cậu muốn ngâm một bài thơ không?”
“Tôi đã từng nghĩ…” Hoắc Nhiên nắm cổ lái lại, mỉm cười, “Những ngọn núi, những dòng sông này đã ở đây bao lâu rồi?”
“Lúc không có con người thì đã ở đây rồi.” Khấu Thầm nói.
“Ừ, trong thành phố nhiều nhà cửa, mấy con đường nhựa dưới chân chúng ta mới bao nhiêu năm…” Hoắc Nhiên chỉ đằng trước, “Đây mới là giữa đất trời.”
Khấu Thầm nhìn về phía trước, con đường dưới chân chạy thẳng tắp, biến mất ở nơi bầu trời và mặt đất giao nhau, núi nhỏ hai bên kéo dài, chân trời đi theo mây gió.
“Tôi thích cảm giác thế này.” Hoắc Nhiên lắc cổ xe, lại gần Khấu Thầm, cánh tay cọ lên trên cánh tay cậu, “Đã đi qua rất lâu rất lâu trước đây rồi, tôi là lữ khách của rất nhiều rất nhiều phong cảnh, giỏi nhỉ!”
“Tôi cũng vậy.” Khấu Thầm nói.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Cậu là khách cố định ở chỗ tôi.” Khấu Thầm nói, “Không phải lữ khách.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười gật đầu.
“Tôi thì sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu là tôi đó.” Hoắc Nhiên vỗ mông Khấu Thầm, đạp nhanh về phía trước.
“Đệt.” Khấu Thầm cười đuổi theo, “Trước đây sao không phát hiện cậu lại thả thính dữ như thế này vậy?”
“Chú ý cách dùng từ của cậu nha.” Hoắc Nhiên nói.
“Trước đây sao không phát hiện cậu lại lãng mạn như thế này vậy?” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên cười đến mức suýt nữa không lái xe được.
Đoạn đường buổi chiều quả thực rất dài, cộng thêm thể lực bị tiêu hao, cảm giác đường dài hơn buổi sáng gấp trăm ngàn lần.
Mới đầu Khấu Thầm còn lải nha lải nhải nói chuyện với Hoắc Nhiên suốt, hai giờ sau thì không mở miệng nữa.
Đương nhiên, chắc là miệng cũng nói mệt rồi.
“Nghỉ một lát không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không.” Khấu Thầm nói, “Đã nghỉ ba lần rồi, lại nghỉ nữa thì trời tối mất.”
“Không đâu.” Hoắc Nhiên nói, “Chúng ta đạp cũng rất nhanh, lát nữa đến nơi chắc còn sớm hơn người khác, có thể giành được vị trí tốt trước.”
“Tìm một chỗ yên tĩnh chút.” Khấu Thầm nói.
“Mệt thành thế này cũng không thể làm mờ đi chút tâm tư đó của cậu sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Chuyện này có thể mờ được sao?” Khấu Thầm hét lên, “Tôi mới bao nhiêu tuổi chứ? Cậu đừng nói cậu mờ rồi nhé!”
Hoắc Nhiên cười suýt thì bị sặc.
Nhưng mà nói thì nói như vậy, lúc đến nơi cắm trại, Khấu Thầm ném xe xuống đất, đứng đó một lúc lâu mới chậm rãi hoạt động chân.
“Mỏi hả?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Còn ổn.” Khấu Thầm nhíu mày, “Tôi phát hiện cái quần này mặc được ghê đó, nếu không mặc quần này tôi đạp xe như thế thì mông bị nứt đến chỗ thần chết luôn rồi.”
“Cho nên cậu phải nghe lời tôi.” Hoắc Nhiên nhìn, “Đi đến trước đi, chỗ này nhiều đá, chúng ta tìm chỗ nào bằng phẳng với xốp một chút để dựng lều.”
“Bên kia là nhà ăn à?” Khấu Thầm chỉ mấy nhà gỗ nhỏ chính giữa chỗ cắm trại.
Hoắc Nhiên gật đầu: “Ừ, lát nữa chúng ta đến đó ăn, trong đó còn có thể mua thứ khác nữa, trang bị gì đó, cũng có thể thuê lều…”
“Không cần thuê.” Khấu Thầm lập tức nói.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, không lên tiếng.
Tìm được chỗ thích hợp, sau khi Hoắc Nhiên lấy lều ra dựng lên, Khấu Thầm mới biết vì sao Hoắc Nhiên lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình.
Cái lều một người này… một người cực kỳ.
Lần đầu tiên Khấu Thầm nhìn thấy cái lều mini đến vậy.
Nếu hai người các cậu vào trong, nằm xuống sẽ chật ních.
“Cậu lấy cái thứ này để làm gì?” Khấu Thầm nói.
“Nhỏ, nhẹ, không chiếm diện tích.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, vừa khom người chui vào trong lều, vừa cười trên nỗi đau của Khấu Thầm, “Cậu xem đi thuê lều hoặc là ngủ trên đất đi, tôi có thể cắn răng cho cậu mượn đệm chống ẩm…”
Khấu Thầm nhìn xung quanh, bây giờ không nhiều người, cách bọn họ mười mấy mét có một cái lều, không có ai.
Cậu cúi người, đẩy mông Hoắc Nhiên một cái, cũng chen vào bên trong.
Hai tên lớn xác chen chúc trong một cái lều nhỏ rất mất mặt, dù không nghĩ lệch đi cũng sẽ cảm thấy người này là một kẻ tay ngang, lều cũng mang không đúng… nên cậu không muốn để người khác nhìn thấy.
“Đệt!” Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm đẩy ngã nhào vào trong lều, “Cậu làm gì đó?”
“Tôi xem thử rốt cuộc có thể ngủ hay không?” Khấu Thầm nhanh chóng chen vào, nằm nghiêng bên cạnh Hoắc Nhiên, “Cậu xem, nếu như nằm nghiêng thì được.”
Hoắc Nhiên vất vả nghiêng người lại, mặt đối mặt với Khấu Thầm: “Mẹ nó cậu có thể ngủ như này cả đêm hả?”
Khấu Thầm nghĩ một chút, kiên định trả lời: “Được.”
Xét thấy Khấu Thầm là một tên gà mờ, thậm chí không được tính là lính mới đạp xe nên Hoắc Nhiên không dẫn cậu đi tuyến đường quá dài hoặc là có độ khó, lựa một con đường… mà trên đường có thể gặp không ít cụ ông cụ bà.
Từ lúc mới bắt đầu đạp xe thì Hoắc Nhiên đã không muốn đi con đường này lắm, cảm thấy không có hấp dẫn, với lại còn cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng dẫn theo Khấu Thầm thì cậu phải chắc chắn hơn. Khấu Thầm không phải người chạy ra ngoài chơi từ lúc học nhà trẻ, cùng lắm là đánh nhau chạy khắp sân mà thôi.
Nhưng mà một phần ba đoạn đường trước khi khởi hành, dường như tất cả tuyến đường đi đều cùng một đoạn cho nên Khấu Thầm không có cảm giác gì.
Còn rất hưng phấn, đạp xe chạy vèo vèo.
“Đạp sát vào đây.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm từ đằng sau vượt đến bên cạnh mình, “Mấy kilômét này không có đường đạp xe, không an toàn. Lát nữa có đường đạp xe, cậu lại lên trước đạp thành hàng.”
“Lát nữa cậu lên đi.” Khấu Thầm nhướng mày, đạp xe đến trước mặt Hoắc Nhiên.
Lúc mới xuất phát đường rất bằng phẳng, không có dốc, ai cũng rất đắc ý, cảm thấy mình có thể đạp xe đi vòng quanh thế giới, qua đoạn này thì mới bắt đầu có thể nhìn thấy có người ngừng lại nghỉ ngơi ven đường.
Thời tiết hôm nay cũng được, trời xanh, nhưng mây rất dày cho nên sẽ không nóng quá.
Sau khi đi qua đoạn nhiều xe ra khỏi thành phố, xe và người trên đường ít dần đi, nhà bên đường cũng dần dần trở nên thấp lại, đi về trước thêm một đoạn thì có thể bắt đầu nhìn thấy càng ngày càng nhiều màu xanh.
“Đường đạp xe đâu?” Khấu Thầm quay đầu lại hỏi.
“Phía trước có bảng, nhìn thấy bảng thì khoảng một kilômét nữa là đến.” Hoắc Nhiên đạp nhanh lên, đi song song với Khấu Thầm tiến về trước.
“Những người đạp xe này đều đi cùng đường với chúng ta sao?” Khấu Thầm nhìn trước sau, hai ba chục người đi ngang qua đều đạp về phía này.
“Chưa chắc, chỉ là đều từ nơi này đi ra.” Hoắc Nhiên nói, “Chúng ta còn chưa tính là bắt đầu đâu.”
“Chúng ta đạp từ nhà cậu đến đây mẹ nó đã một tiếng đồng hồ rồi.” Khấu Thầm quay sang nhìn Hoắc Nhiên, “Còn chưa bắt đầu á?”
“Đoạn trong thành phố không tính.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi cũng sẽ không tính bắt đầu từ dưới lầu nhà tôi, nếu như cậu mệt… nghỉ ngơi bên đường một lát nhé?”
“Có phải cậu coi thường tôi quá không vậy?” Khấu Thầm liếc Hoắc Nhiên.
“Không, cậu lớn nhất.” Hoắc Nhiên thuận miệng đáp.
“Biết thì tốt.” Khấu Thầm gật đầu.
Sau khi tỉnh táo Hoắc Nhiên mới cười một trận: “Mặt cậu lớn nhất.”
Lại đạp về trước một đoạn, dân đạp xe và dân leo núi xuất hiện rồi, người đạp xe chia thành một nhóm nhỏ ra ngoài, tiếp tục đạp theo đường cái, có nhiều người thì đạp vào đường đạp xe.
“Những người đó đi đâu vậy?” Khấu Thầm hỏi.
“Bên đó có rất nhiều trang trại nghỉ dưỡng, còn có ao cá, vườn dâu, vườn trái cây.” Hoắc Nhiên nói, “Đi bên đó chơi.”
“Vậy chẳng phải rất gần sao? Này cũng tính là đạp xe à?” Khấu Thầm nói, “Còn mặc đồ đạp xe? Chúng ta đạp hai ngày còn chưa mặc nữa.”
“Chúng ta có mặc quần đó anh hai.” Hoắc Nhiên nhắc nhở Khấu Thầm.
“Không mặc áo mà, không mặc một bộ.” Khấu Thầm nói.
“Đó là vì cậu nói xấu.” Hoắc Nhiên nói, “Bình thường tôi đều mặc.”
“Vốn dĩ đã xấu.” Khấu Thầm tặc lưỡi, nghĩ một lát lại đè thấp giọng, “Nếu không phải cậu dọa tôi, nói rằng sẽ mài hư trứng thì tôi cũng không muốn mặc quần đâu.”
“… Tôi không dọa cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Vốn dĩ dễ cọ bị thương, dù không cọ hư thì mông cũng sẽ rất đau.”
“À.” Khấu Thầm bỗng nhiên bật cười.
“Biến.” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Biến đây!” Khấu Thầm cười, hét to một tiếng, vèo vèo đạp điên cuồng, xe phóng đi rất xa.
Hoắc Nhiên thở dài, không có đuổi theo, đạp xe theo tốc độ trước đó.
Lúc này thể lực của Khấu Thầm còn đầy đủ, tâm trạng cũng đang tung bay ở tám trăm mét trên không trung, cho nên đạp xe rất mạnh mẽ. Hoắc Nhiên vừa đuổi kịp Khấu Thầm thì cậu lại vọt đến đằng trước, lúc vượt qua người khác, Hoắc Nhiên đoán rằng chắc chắn cậu còn làm mặt đắc ý.
Ngu ngốc, lát nữa đừng bảo tôi lấy dây kéo cậu đi.
Không bao lâu, quả nhiên tốc độ của Khấu Thầm chậm lại, lúc Hoắc Nhiên lại đi song song với cậu, cậu không còn bỗng nhiên tăng tốc nữa mà lại hít vào một hơi.
“Mệt rồi đúng không?” Hoắc Nhiên lạnh nhạt hỏi.
“Đệt, cũng không phải mệt.” Khấu Thầm nhíu mày, “Chân mỏi rồi, lẽ ra tôi chạy một tiếng đồng hồ cũng sẽ không cảm thấy mệt bao nhiêu, sao đạp xe lại tốn sức đến vậy chứ?”
“Dùng sức khác nhau mà.” Hoắc Nhiên hững hờ nói, “Tôi khuyên cậu ổn định lại, phía trước có một con dốc dài khoảng bốn kilômét, nếu như cậu không đạp lên nổi thì xuống dắt bộ, tôi sẽ không thông cảm cho cậu đâu.”
“Lên dốc?” Khấu Thầm ngẩn người, “Bốn kilômét… hình như cũng không dài lắm nhỉ?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Tốt nhất là cậu cảm thấy không dài.”
Lúc bắt đầu đoạn đường lên dốc, Khấu Thầm dựa theo quán tính còn cảm thấy vấn đề không lớn mấy, một lát sau thì đùi đã mỏi rồi.
“Mẹ nó đây là đoạn lên dốc con khỉ gì.” Khấu Thầm vừa đạp vừa mắng, “Cái này mà là dốc sao? Đây là dốc đứng đó! Là dốc thẳng đứng! Dốc thẳng vô cùng! Là…”
“Hét đi, hét.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Hét hết chút sức lực cuối cùng luôn đi, sau đó lại dắt xe qua là được.”
Khấu Thầm im miệng.
Sau khi đạp một trăm mét, cậu lại hỏi: “Cậu mặc kệ tôi à?”
“Mặc kệ.” Hoắc Nhiên lạnh lùng nhìn Khấu Thầm.
“Tôi là ai?” Khấu Thầm chỉ mình, “Cậu mặc kệ tôi?”
“Cậu là Xoắn Xoắn.” Hoắc Nhiên nói, “Vì sao tôi phải quan tâm cậu? Khấu Xoắn Xoắn tự chuốc vạ vào thân, vì sao tôi phải quan tâm chứ?”
Khấu Thầm không nhịn được bật cười: “Cậu thật dễ thương.”
“Biến.” Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn phía trước, tiếp tục đạp.
Đoạn này quả thực không dài, nếu không phải trước đó Khấu Thầm giống như một thằng ngốc thì bây giờ cũng sẽ không thấy mỏi chân.
Nhưng mà đạp không bao xa, Hoắc Nhiên chợt cảm thấy xe mình có hơi nặng, đạp phải tốn sức.
Cậu vội nhìn hộp số, không có vấn đề, thế là cậu quay đầu qua.
Sau đó trừng mắt nhìn Khấu Thầm đằng sau, mắng: “Tôi đánh chết cậu!”
Chân trái của Khấu Thầm vươn ra, móc vào giá hành lý sau xe Hoắc Nhiên, chân phải chậm rãi đạp xe, dựa vào tốc độ xe của Hoắc Nhiên đi về trước.
“Cậu phát hiện nhanh dữ vậy?” Khấu Thầm nói, “Tôi mới gác lên thôi.”
“Nói xàm.” Hoắc Nhiên nói, “Xe nặng thêm một lạng tôi cũng cảm giác được.”
“Còn bao xa nữa?” Khấu Thầm hỏi, “Chỗ xuống dốc?”
“Phía trước có một ngã rẽ, rẽ vào thì xuống dốc.” Hoắc Nhiên hất cằm, “Chắc một kilômét nữa.”
“Đi thôi.” Khấu Thầm rút chân về, đứng lên đạp xe thật mạnh, vọt lên trước.
“Cậu điên rồi hả?” Hoắc Nhiên mắng.
“Chờ cậu ở phía trước!” Khấu Thầm huýt sáo.
“Lúc rẽ đi sát vào, đoạn phía trước xe chạy với tốc độ cao đó!” Hoắc Nhiên dặn dò.
“Tuân mệnh!” Khấu Thầm hét.
Ra ngoài đạp xe với tên vua giả ngầu vừa có thể lực mạnh mẽ vừa thích đắc ý đúng là nhọc lòng.
Hoắc Nhiên nhíu mày nhìn Khấu Thầm đứng lên phóng đến đỉnh núi phía xa, sau đó bóng lưng biến mất ở chỗ rẽ.
Cậu cũng có thể vọt lên trước, nhưng mà kinh nghiệm nhiều năm… không, không cần kinh nghiệm cũng có thể biết, khoảng cách dài như vậy mà đắc ý giống như gà nhảy thế này thì đạp được nửa đường Khấu Thầm sẽ hao hết thể lực.
Vẫn là tính nhầm rồi, bị Khấu Thầm chín chắn, vất vả học hành trong khoảng thời gian này mê hoặc, quên mất bản chất của người này.
Bây giờ đã kết thúc học hành cực khổ, đạt được mục tiêu nhỏ, đang là lúc tâm trạng Khấu Thầm tăng vọt nhất.
Nên đi đến trang trại nghỉ dưỡng bên kia, cùng đám học sinh tiểu học nhặt dâu, hái quả, rồi đi câu cá gì đó cùng ba mẹ bọn chúng tốt hơn nhiều…
Rẽ vào đỉnh dốc, Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Thầm ngừng lại ven đường, chống một chân xuống đất ở đằng trước.
“Đồ điên!” Hoắc Nhiên đạp xe đến bên cạnh Khấu Thầm dừng lại.
“Tôi mới uống miếng nước, không dám uống nhiều.” Khấu Thầm nói, “Chúng ta mang theo có một chút nước, hết rồi thì đi đâu lấy thêm?”
“Thôn trấn đi ngang qua trên đường đều có cửa hàng…” Hoắc Nhiên chưa nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt Khấu Thầm có lời không nói ra được, “Sao thế?”
“Thôn với trấn như thế nào?” Khấu Thầm nhíu mày.
“Yên tâm đi, đều là bên cạnh thị trấn.” Hoắc Nhiên lập tức nhận ra, “Không phải sơn thôn hoang dã lần trước leo núi đâu, chúng ta sẽ đi qua giữa thị trấn đó.”
“Tôi thật sự không muốn gặp phải chị Cao chị thấp gì nữa đâu.” Khấu Thầm thở dài, “Có ám ảnh, lần trước sinh nhật chúng ta đi nướng đồ ăn, tôi cứ lo lắng ở đâu đó có một người phụ nữ chạy ra.”
“Cậu cũng dễ bị dọa quá rồi đó.” Hoắc Nhiên xoa lưng Khấu Thầm, “Chẳng trách ngay cả Xoắn Xoắn cũng sợ.”
“Rất nhiều người đều sợ Xoắn Xoắn!” Khấu Thầm trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười gật đầu, vỗ mấy cái lên đùi Khấu Thầm, “Xuống dốc thôi, đừng đạp mạnh, có tình huống khẩn cấp không thắng được sẽ lật xe đó.”
“Ừ.” Khấu Thầm đáp.
Phải nói là thể lực của Khấu Thầm quả thực rất tốt, một đoạn đường không ngừng nghỉ, lúc nhanh lúc chậm, buổi trưa lúc bọn họ ăn cơm trưa ở thị trấn, trạng thái của Khấu Thầm cũng vẫn khá ổn, đi đường không có loạng choạng.
Hoắc Nhiên mua hai phần cơm 20 tệ ở trong một cửa hàng nhỏ tên là Mười Tệ No, hai người ngồi vào bàn nhỏ ven đường ăn.
“Chẳng phải mười tệ no sao?” Khấu Thầm chỉ bảng hiệu.
“Mười tệ chỉ có một món thịt.” Hoắc Nhiên nói, “No thì chắc chắn no, có vài người không phải không ăn được thịt thì sẽ nổi giận sao?”
“Uống nước không?” Khấu Thầm cười hỏi, “Tôi đi mua.”
“Cola.” Hoắc Nhiên nói.
Trong trạng thái chảy mồ hôi đầy người lại khát đến mức mệt đi, cola thật sự rất sảng khoái.
“Chúng ta ăn cơm tối ở chỗ cắm trại sao?” Khấu Thầm mua cola về, uống hết nửa chai.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Bây giờ đang nghỉ hè, chỗ cắm trại có lẽ nhiều người, nếu như không muốn ăn thì về lại nửa tiếng ăn ở trong thị trấn.”
“Nếu nhiều người…” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi, “Thì nhiều đến mức độ nào? Lều xếp thành hàng không? Nói chuyện có thể nghe thấy không?”
Hoắc Nhiên cúi đầu ăn một miếng cơm, sau khi nuốt xuống mới ngẩng đầu nhìn Khấu Thầm chằm chằm.
“Làm gì?” Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên nhìn có hơi mất tự nhiên.
“Xếp thành hàng, lều dựa sát lều, trở mình cũng có thể đè sập lều của người ta.” Hoắc Nhiên nhịn cười, vừa nghiêm túc vừa đau lòng nói, “Thả rắm bên cạnh cũng nghe thấy, thở dốc mạnh một chút cũng nghe được.”
Khấu Thầm bị sốc, hé miệng nhìn Hoắc Nhiên.
“Còn nữa.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu ngủ ở bên ngoài lều, dùng túi ngủ nhỏ của cậu.”
Khấu Thầm ngậm miệng.
Hoắc Nhiên nói xong thì vùi đầu ăn một miếng lớn, sợ bản thân không nhịn cười được sẽ bị Khấu Thầm nhìn thấy.
Khấu Thầm cầm muỗng, khuấy mấy cái trong chén, bỗng nhiên ném muỗng ra, đứng phắt dậy: “Đệt.”
“Hửm?” Hoắc Nhiên ngẩng đầu lên.
“Tôi muốn về nhà.” Khấu Thầm nói, “Tôi muốn về nhà, không đi nữa.”
Hoắc Nhiên lập tức cười ra tiếng, cười rất lớn tiếng, thật sự không nhịn được nữa, người của mấy bàn bên cạnh đều nhìn qua đây.
Khấu Thầm ngẩn người, mấy giây sau mới chợt ngồi xuống ghế lại, kéo cánh tay Hoắc Nhiên, lôi cậu đến trước mặt mình: “Hoắc Nhiên!”
“Ờ.” Hoắc Nhiên cười đáp.
“Cậu tiêu rồi!” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên, lại chọt thật mạnh lên mũi cậu, “Cậu tiêu rồi!”
“Đúng là rất nhiều người.” Hoắc Nhiên cười không ngừng, “Nhưng mà chỗ cắm trại rất rộng, không đến mức phải kề sát.”
Khấu Thầm buông cánh tay Hoắc Nhiên ra, cúi đầu ăn mấy miếng thức ăn, lại uống hết phần cola còn lại, sau đó chùi miệng, tiến lại gần Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói: “Vậy… nếu làm chút gì đó… có nghe thấy không?”
“Phải xem cậu muốn làm gì.” Hoắc Nhiên nói.
“Cần tôi hét ra ở đây không?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu đạp một buổi chiều đến nơi rồi còn có thể lực nghĩ đến mấy thứ đó thì tính tiếp.” Hoắc Nhiên nói.
“Có nghe thấy không?” Khấu Thầm rất cố chấp hỏi.
“Chắc… nghe không thấy đâu.” Hoắc Nhiên nghĩ.
“Vậy thì tôi tuyệt đối có thể “đang bệnh giật mình ngồi thẳng dậy, trò chuyện vui vẻ lại một đêm.”*” Khấu Thầm múc một miếng thịt đút vào miệng, “Ăn cơm.” (*Câu đầu trích từ bài thơ “Nghe Bạch Lạc Thiên bị giáng làm tư mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn, câu sau chế thêm vào.)
Ăn cơm xong, hai người lại nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đạp xe xuất phát, còn mấy người trông giống sinh viên đại học xuất phát cùng lúc với hai người.
“Tôi vừa nhấc chân…” Một người nói, “Sao cảm thấy giống như mới xoạc chân nửa tiếng đồng hồ vậy nè?”
Sau khi đạp được một đoạn, Khấu Thầm mới nói: “Tôi cũng có cảm giác mới xoạc chân xong…”
“Lát nữa cậu ổn định một chút, đoạn đường buổi chiều dài hơn buổi sáng rất nhiều.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu còn giống thằng ngu lao đầu về phía trước nữa, đắc ý cả đường thì tôi đảm bảo tối nay cậu mới có thể đến chỗ.”
“Cậu mệt không?” Khấu Thầm hỏi.
“Vẫn ổn.” Hoắc Nhiên nói, “Đạp đường quanh núi mới mệt, đường thẳng thỉnh thoảng gặp mấy đoạn dốc thế này không tính là gì.”
“Vì sao cậu lại thích loại hoạt động cực khổ này vậy?” Khấu Thầm không hiểu nổi.
“Không biết, chỉ là thích cảm giác này.” Hoắc Nhiên đạp mạnh, thả hai tay ra, giang hai tay đón gió, “Tôi đã đi từ nơi này, đi qua những nơi mà rất nhiều người xung quanh tôi cả đời này cũng sẽ không đi. Tôi nhìn bọn họ, bọn họ nhìn tôi, tôi nhìn núi nhìn sông, núi sông cũng nhìn tôi…”
“Vịn tay lại! Vừa rồi cậu bảo tôi đừng đắc ý.” Khấu Thầm nói, “Lúc này có phải cậu muốn ngâm một bài thơ không?”
“Tôi đã từng nghĩ…” Hoắc Nhiên nắm cổ lái lại, mỉm cười, “Những ngọn núi, những dòng sông này đã ở đây bao lâu rồi?”
“Lúc không có con người thì đã ở đây rồi.” Khấu Thầm nói.
“Ừ, trong thành phố nhiều nhà cửa, mấy con đường nhựa dưới chân chúng ta mới bao nhiêu năm…” Hoắc Nhiên chỉ đằng trước, “Đây mới là giữa đất trời.”
Khấu Thầm nhìn về phía trước, con đường dưới chân chạy thẳng tắp, biến mất ở nơi bầu trời và mặt đất giao nhau, núi nhỏ hai bên kéo dài, chân trời đi theo mây gió.
“Tôi thích cảm giác thế này.” Hoắc Nhiên lắc cổ xe, lại gần Khấu Thầm, cánh tay cọ lên trên cánh tay cậu, “Đã đi qua rất lâu rất lâu trước đây rồi, tôi là lữ khách của rất nhiều rất nhiều phong cảnh, giỏi nhỉ!”
“Tôi cũng vậy.” Khấu Thầm nói.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Cậu là khách cố định ở chỗ tôi.” Khấu Thầm nói, “Không phải lữ khách.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười gật đầu.
“Tôi thì sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu là tôi đó.” Hoắc Nhiên vỗ mông Khấu Thầm, đạp nhanh về phía trước.
“Đệt.” Khấu Thầm cười đuổi theo, “Trước đây sao không phát hiện cậu lại thả thính dữ như thế này vậy?”
“Chú ý cách dùng từ của cậu nha.” Hoắc Nhiên nói.
“Trước đây sao không phát hiện cậu lại lãng mạn như thế này vậy?” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên cười đến mức suýt nữa không lái xe được.
Đoạn đường buổi chiều quả thực rất dài, cộng thêm thể lực bị tiêu hao, cảm giác đường dài hơn buổi sáng gấp trăm ngàn lần.
Mới đầu Khấu Thầm còn lải nha lải nhải nói chuyện với Hoắc Nhiên suốt, hai giờ sau thì không mở miệng nữa.
Đương nhiên, chắc là miệng cũng nói mệt rồi.
“Nghỉ một lát không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không.” Khấu Thầm nói, “Đã nghỉ ba lần rồi, lại nghỉ nữa thì trời tối mất.”
“Không đâu.” Hoắc Nhiên nói, “Chúng ta đạp cũng rất nhanh, lát nữa đến nơi chắc còn sớm hơn người khác, có thể giành được vị trí tốt trước.”
“Tìm một chỗ yên tĩnh chút.” Khấu Thầm nói.
“Mệt thành thế này cũng không thể làm mờ đi chút tâm tư đó của cậu sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Chuyện này có thể mờ được sao?” Khấu Thầm hét lên, “Tôi mới bao nhiêu tuổi chứ? Cậu đừng nói cậu mờ rồi nhé!”
Hoắc Nhiên cười suýt thì bị sặc.
Nhưng mà nói thì nói như vậy, lúc đến nơi cắm trại, Khấu Thầm ném xe xuống đất, đứng đó một lúc lâu mới chậm rãi hoạt động chân.
“Mỏi hả?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Còn ổn.” Khấu Thầm nhíu mày, “Tôi phát hiện cái quần này mặc được ghê đó, nếu không mặc quần này tôi đạp xe như thế thì mông bị nứt đến chỗ thần chết luôn rồi.”
“Cho nên cậu phải nghe lời tôi.” Hoắc Nhiên nhìn, “Đi đến trước đi, chỗ này nhiều đá, chúng ta tìm chỗ nào bằng phẳng với xốp một chút để dựng lều.”
“Bên kia là nhà ăn à?” Khấu Thầm chỉ mấy nhà gỗ nhỏ chính giữa chỗ cắm trại.
Hoắc Nhiên gật đầu: “Ừ, lát nữa chúng ta đến đó ăn, trong đó còn có thể mua thứ khác nữa, trang bị gì đó, cũng có thể thuê lều…”
“Không cần thuê.” Khấu Thầm lập tức nói.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, không lên tiếng.
Tìm được chỗ thích hợp, sau khi Hoắc Nhiên lấy lều ra dựng lên, Khấu Thầm mới biết vì sao Hoắc Nhiên lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình.
Cái lều một người này… một người cực kỳ.
Lần đầu tiên Khấu Thầm nhìn thấy cái lều mini đến vậy.
Nếu hai người các cậu vào trong, nằm xuống sẽ chật ních.
“Cậu lấy cái thứ này để làm gì?” Khấu Thầm nói.
“Nhỏ, nhẹ, không chiếm diện tích.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, vừa khom người chui vào trong lều, vừa cười trên nỗi đau của Khấu Thầm, “Cậu xem đi thuê lều hoặc là ngủ trên đất đi, tôi có thể cắn răng cho cậu mượn đệm chống ẩm…”
Khấu Thầm nhìn xung quanh, bây giờ không nhiều người, cách bọn họ mười mấy mét có một cái lều, không có ai.
Cậu cúi người, đẩy mông Hoắc Nhiên một cái, cũng chen vào bên trong.
Hai tên lớn xác chen chúc trong một cái lều nhỏ rất mất mặt, dù không nghĩ lệch đi cũng sẽ cảm thấy người này là một kẻ tay ngang, lều cũng mang không đúng… nên cậu không muốn để người khác nhìn thấy.
“Đệt!” Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm đẩy ngã nhào vào trong lều, “Cậu làm gì đó?”
“Tôi xem thử rốt cuộc có thể ngủ hay không?” Khấu Thầm nhanh chóng chen vào, nằm nghiêng bên cạnh Hoắc Nhiên, “Cậu xem, nếu như nằm nghiêng thì được.”
Hoắc Nhiên vất vả nghiêng người lại, mặt đối mặt với Khấu Thầm: “Mẹ nó cậu có thể ngủ như này cả đêm hả?”
Khấu Thầm nghĩ một chút, kiên định trả lời: “Được.”
/123
|