Dịch: LTLT
Sau khi anh ba xuống lầu, đám người bọn họ vẫn còn ngơ ngác ngồi bên bàn, mấy giây sau, Khấu Thầm đứng lên, đi về phía cầu thang.
“Làm gì đó?” Hoắc Nhiên cũng vội vàng đứng lên.
“Không có dưới lầu.” Khấu Thầm quay đầu lại nói, lại chuyển sang phía ban công, “Vừa rồi nhân viên phục vụ nói hắn sẽ tặng tôi một dĩa bánh ngọt…”
“Đi mua bánh rồi à?” Giang Lỗi hỏi.
“Không đến mức đó đâu, chẳng phải đều đưa đến từ sớm rồi sao?” Từ Tri Phàm có hơi cạn lời nhìn cậu ta, “Bánh kem còn phải tạm thời ra ngoài mua, vậy có còn buôn bán nữa không?”
Khấu Thầm cũng không nói nhiều, dựa vào lan can nhìn xuống dưới. Anh ba đã bước ra khỏi quán, vừa gọi điện thoại vừa đi đến bên cạnh chậu hoa ở ngoài.
“Chuyện gì thế?” Hoắc Nhiên cũng dựa vào, “Có cần xuống hỏi thử không?”
“Chắc sẽ không có gì đâu.” Khấu Thầm nhíu mày nghĩ, “Lần trước nhìn thấy cũng nghĩ hắn kỳ lạ khác với người thường, với lại cũng coi như là giúp chúng ta… lát nữa có chuyện gì thì tính sau, đừng dọa đám Lộ Hoan.”
Nhưng mà đám Lộ Hoan chắc không có bị dọa sợ, Hoắc Nhiên nghe thấy bọn họ ở đằng sau nói: “Quao, vẽ đẹp quá!”
Cậu quay đầu lại, trên cái bàn mà trước đó các cậu nhìn, quả thật là một bức tranh cát, mặt bàn màu đen với cát màu trắng, tranh vẽ hai con kiến khiêng lá cây bò lên trên sườn núi.
Thực ra bức tranh này vẽ không tỉ mỉ lắm, dù sao cũng là cát, nhưng có được cái hồn, thậm chí có thể nhìn ra được con kiến nhỏ phía trước bò có sức hơn con kiến đằng sau, rất dễ thương.
“Tui chụp một tấm.” Lộ Hoan lập tức lấy điện thoại ra, “Cao thủ trong dân gian.”
Khấu Thầm nhìn người đàn ông bên cạnh cũng đang dựa vào lan can, vừa rồi người đó ngồi ở đây, chắc là do anh ta vẽ. Nhưng mà lúc này anh ta chỉ nhìn phía trước, khóe mắt cũng chẳng nhìn về phía này.
Bọn họ cầm điện thoại chụp bức tranh kia một hồi, bàn không lớn, bốn năm người vây xung quanh đã chật rồi. Ngụy Siêu Nhân chờ Hồ Dật bước ra mới giơ điện thoại đến gần: “Tao cũng chụp một…”
Còn chưa nói xong thì nhìn thấy tay của cậu ta run run, điện thoại từ trong tay cậu ta vèo một cái, không có độ cong gì hết mà lộn hai vòng rơi lên trên bàn.
Điện thoại đụng vào người hai con kiến nhỏ.
Mấy người bọn họ đều giật mình, cùng nhau im lặng nhìn điện thoại trên người kiến nhỏ.
“Đệt.” Hứa Xuyên đè thấp giọng, “Mày run con khỉ!”
“Tao mà biết thì tao còn run con khỉ!” Ngụy Siêu Nhân cẩn thận cầm điện thoại lên.
Mọi người nhìn xong lại một lần nữa im lặng.
Con kiến nhỏ mất tiêu rồi.
Hoắc Nhiên chần chừ mấy giây, lấy ngón tay chọt lên trên cái thứ màu trắng, lại nhanh chóng liếm đầu ngón tay.
“Là muối.” Cậu nói.
“Ai hỏi cậu cái này?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, rất muốn vươn tay sờ trán cậu thử, xem có bị sốt hay không.
“Siêu Nhân làm hư tranh của người ta rồi.” Hồ Dật nhỏ giọng nói, “Là do người kia vẽ sao?”
Khấu Thầm quay sang nhìn về phía đầu kia lan can, người đàn ông kia cũng quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ bên này. Cậu không chút nghĩ ngợi, lập tức mở miệng: “Chú…”
Hoắc Nhiên nhéo eo cậu một cái, gằn giọng: “Cậu mù hả?”
Lúc này Khấu Thầm mới chú ý đến dáng vẻ của người đàn ông kia cũng chỉ ba mươi mấy, vội vàng sửa lại: “Anh, đây là anh… vẽ sao ạ? Con kiến này này.”
“Ừ.” Người kia đáp.
“Xin lỗi ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Tụi em không cẩn thận… sửa nó thành… sa mạc rồi.”
Người kia không nói gì, nhìn bọn họ.
“Có thể sửa lại không ạ?” Hứa Xuyên hỏi.
“Không thể.” Người đó nói.
“Vậy làm sao đây?” Lộ Hoan có hơi lo lắng.
“Chạy mau đi.” Người kia nói, “Lát nữa ông chủ lên lại đòi nạp tám trăm tệ.”
“Anh nói cái gì cơ?” Khấu Thầm xoay người.
Người kia cười, không đáp.
Lúc Khấu Thầm đang định mở miệng lại thì anh ta bước đến.
“Không sao.” Anh ta thuận tay khẩy trên muối mấy cái, lại cầm muối ở bên cạnh lên, rải vào chính giữa hai nắm, sau khi đầu ngón tay vừa móc vừa đè mấy lần, trên muối lại vẽ ra hai con kiến nhỏ, không giống hai con trước đó lắm, dường như động tác là cúi người chào cảm ơn khi biểu diễn kết thúc.
“Thẻ làm rồi cũng có thể trả lại.” Anh ta phủi muối trên tay, rời khỏi ban công.
“Đỉnh.” Giang Lỗi nhìn cái bàn.
“Thẻ có thể trả à.” Hồ Dật nắm được trọng điểm, “Vừa rồi anh ấy nói vậy đúng không?”
“Trả con khỉ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Tùy tiện ăn mấy lần là hết rồi.”
Bọn họ về lại bên cạnh bàn, ngồi xuống nói chưa được mấy câu thì nhân viên phục vụ gầy lại lên, trong khay là món ăn vặt bọn họ gọi, còn có một dĩa bánh ngọt rất xinh đẹp.
“Dĩa bánh này là tặng.” Tên gầy nói.
“Ông chủ của mấy anh đâu?” Khấu Thầm hỏi.
“Ở cửa chờ người.” Tên gầy nói, “Sao thế?”
“Không có gì.” Khấu Thầm uống một ngụm trà sữa.
Tên gầy xoay người đi.
“Ôi, nếu lúc này đang ngồi trên bờ cát thì đơn giản rồi.” Giang Lỗi dựa vào ghế duỗi chân ra, “Gió biển, sóng, ánh nắng… Lần trước lúc tụi mình đi biển có phải là cảm giác này không?”
“Khi nào đi lại đi?” Hứa Xuyên hỏi, “Còn nói kỳ nghỉ hè này, cuối cùng tên nào tên nấy không phải ngủ thì là ngủ. Bây giờ thì hay rồi, bắt đầu đi học rồi.”
“Chẳng phải trước khi nhập học chính thức còn mấy ngày nghỉ sao?” Từ Tri Phàm nói, “Mấy ngày đó đi đi, coi như thả lỏng một chút. Kỳ nghỉ đông chắc chắn không có thời gian rồi, lại chờ nữa thì phải đến nghỉ hè năm sau.”
“Có thể đi gần một chút.” Hồ Dật nói, “Ba tao với… người phụ nữa kia, trước đó có đi một chuyến, đi bằng tàu hỏa, phong cảnh dọc đường cũng đẹp, chúng ta có thể đi, trên tường nhà ông ấy còn có đăng bài hướng dẫn nữa.”
“Củ Cải được đó.” Khấu Thầm bật cười, “Mày không cảm thấy ghê tởm nữa rồi à?”
“Trước đây chắc chắn thấy ghê.” Hồ Dật nhìn mấy nữ sinh, nhóm nữ sinh không chú ý đến nội dung trò chuyện của bọn họ, đang cùng nhau chụp hình ở bên cạnh cửa sổ. Hồ Dật thấp giọng nói, “Nhưng mà bây giờ tao nghĩ thông suốt rồi, ông ta không đáng để tao buồn bực. Lão Viên nói chuyện với tao mấy lần, nói một đống lời sâu xa…”
“Nghĩ thông suốt rồi?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không hiểu.” Hồ Dật nói, “Nhưng mà nghe theo lời thầy ấy chắc chắn không sai.”
“Mù quáng.” Hứa Xuyên tặc lưỡi.
“Dù sao cũng là lão Viên, fan não tàn một lần thôi.” Hồ Dật nói, “Mẹ tao sắp đệ đơn ly hôn rồi, tao cảm thấy rất tốt, tuổi tác của bà ấy cũng không lớn, sau này còn có thể tận hưởng cuộc sống… Tụi mày có đàn ông độc thân nào tốt thì nhớ để ý cho mẹ tao.”
“Có thật này.” Khấu Thầm vỗ đùi, “Bạn ba tao, thường hay đi tập gym với nhau, tao về hỏi thử.”
“Có ảnh không?” Hồ Dật hỏi.
“Để tao xem.” Khấu Thầm bắt đầu lướt điện thoại, “Mẹ mày có ảnh không? Gửi cho tao một tấm.”
Hoắc Nhiên ở bên cạnh cười mãi, sao chủ đề lại bỗng nhiên chuyển sang giới thiệu bạn trai cho mẹ Hồ Dật rồi, trong thời gian ngắn cậu vẫn chưa kịp phản ứng.
“Đừng giới thiệu vội.” Từ Tri Phàm nói, “Phải hỏi thăm các bên rõ ràng, nếu hai bên đều có ý muốn tìm bạn thì lại tìm cơ hội gặp mặt.”
“Đương nhiên rồi.” Khấu Thầm lướt điện thoại, “Tao làm việc thì mày yên tâm.”
Mẹ của Hồ Dật trông rất thanh tú, nhìn cũng rất trẻ. Bạn của Khấu Lão Nhị vừa nhìn thì là dáng vẻ của người thành đạt.
“Tao cảm thấy rất xứng đôi.” Giang Lỗi nói.
“Phải.” Mọi người đều gật đầu.
“Không ngờ tụi mình mới mười bảy mười tám tuổi lại làm chuyện mai mối xe duyên.” Hoắc Nhiên không nhịn được tặc lưỡi, “Quá đỉnh.”
“Không có chuyện gì mà chúng ta không làm được!” Ngụy Siêu Nhân vỗ bàn.
“Mẹ mày khi nào ly hôn xong thì nói tao.” Khấu Thầm nhìn Hồ dật, “Tao đi nghe ngóng trước.”
“Được.” Hồ Dật chắp tay với Khấu Thầm.
Bọn họ đang nói chuyện náo nhiệt thì cầu thang lầu hai bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
Anh ba đi lên, lướt mắt nhìn xung quanh: “Không còn ai nữa à, đúng lúc.”
Khấu Thầm còn chưa kịp hiểu câu này có ý gì thì nhìn thấy hắn cầm cái ghế ở bên cạnh xoay nửa vòng, hắn ngồi xuống ghế, khoanh tay lại nhìn về phía cầu thang.
Cả đám nhìn theo ánh mắt của hắn.
“Đi lên!” Giọng tên gầy truyền đến.
Sau đó một người đi lên, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba…
“Đệt.” Khấu Thầm nhìn người bước lên, tay che ở bên miệng nỏi nhỏ: “Là mấy tên hôm đó đúng không?”
“Phải.” Ngụy Siêu Nhân nhìn một cái đã nhận ra, lập tức nắm chặt tay lại.
Sau khi mấy tên kia đứng yên ở chính giữa phòng, anh ba hắng giọng, nhìn về phía bọn họ:
“Nhóc tên gì?”
“Khấu Lão Nhị.” Khấu Thầm không chút do dự báo tên của ba mình.
Tất cả mọi người kể cả anh ba với tên gầy đều cùng nhìn Khấu Thầm.
“Được.” Anh ba gật đầu, “Có phải tôi còn phải gọi nhóc một tiếng anh không?”
“Không cần đâu.” Khấu Thầm nói, “Gọi em Tiểu Khấu là được rồi.”
“Anh Khấu.” Anh ba hất cằm với cậu, “Khâu não hết bao nhiêu tiền?”
“… Là khâu đầu.” Khấu Thầm nhắc hắn.
“Bao nhiêu tiền?” Anh ba hỏi lại.
“Không biết, mấy trăm thì phải?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
Không chờ Hoắc Nhiên trả lời, anh ba nhấc tay lên chỉ vào cái tên hôm đó ra tay đập Khấu Thầm: “Tính một ngàn, tiền mặt hay chuyển khoản cũng được, ngay bây giờ.”
Tên kia vẻ mặt không phục, nhưng lại không dám nổi giận, nhẫn nhịn đến mức mặt tím ngắt.
“Đưa tiền!” Tên gầy đẩy tên mặt tím một cái.
Nhóm bảy người với mấy nữ sinh đều ngơ ngác, nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này.
Mặt tím nghiến răng, đi đến trước mặt Khấu Thầm, lấy điện thoại ra: “Quét mã.”
Khấu Thầm muốn nói không cần, nhưng mà tình hình bây giờ nếu cậu mở miệng nói câu này thì phương hướng phát triển tiếp theo sẽ rất khó nói.
Cậu không muốn gây phiền phức, bây giờ cậu là một thiếu niên tốt chững chạc, một lòng tiến lên, tuy thi không đậu đại học Bắc Kinh nhưng cũng phải có được khí thế đậu đại học Bắc Kinh.
Thế là cậu lấy điện thoại ra.
Sau khi nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cậu quay sang nhìn Hoắc Nhiên.
“Nhấn vào mã nhận tiền.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói.
“Ờ.” Khấu Thầm chọt điện thoại mấy cái.
Mặt tím quét mã, chuyển một ngàn tệ cho cậu, sau đó quay sang nhìn anh ba: “Đưa tiền rồi! Được chưa?”
“Mày hét thêm một tiếng đi.” Anh ba rất bình tĩnh nói.
Mặt tím im miệng.
“Xin lỗi người ta.” Anh ba nói, “Tất cả tụi mày.”
Mặt tím nhìn mấy tên đồng bọn, cả đám hắng giọng cùng lúc.
“Khánh Nhi.” Anh ba nhìn tên gầy, “Bắt nhịp cho tụi nó.”
“Chuẩn bị!” Tên gầy giơ tay lên rồi hạ xuống, “Lên!”
Khung cảnh này lẽ ra vô cùng nghiêm túc, với lại bầu không khí hết sức căng thẳng nhưng mấy nữ sinh vẫn không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Lộ Hoan rõ ràng vừa sợ vừa muốn cười, nhanh chóng nằm úp xuống bàn, vùi mặt vào trong cánh tay của mình.
Mấy nữ sinh khác lập tức nằm úp xuống.
Lúc này nam sinh phải ráng chịu đựng, phải kiềm chế, không được cười.
May mà đám người mặt tím cũng coi như phối hợp, lộn xộn tùm lum không nghe rõ xin lỗi, biết lỗi rồi, sai rồi là của ai với ai…
“Được rồi, đi đi.” Anh ba vung tay.
Đám người mặt tím giống như mông bén lửa, xoay người phóng như bay xuống lầu, trong vòng mấy giây đã không thấy bóng dáng.
“Thẻ của cậu nạp không uổng đúng không?” Anh ba đứng lên, nhìn Khấu Thầm.
“Cảm ơn ạ.” Khấu Thầm nói.
“Không được trả lại.” Anh ba nói.
“… Không trả.” Khấu Thầm đáp.
“Được rồi, mấy nhóc từ từ ăn đi.” Anh ba dẫn theo tên gầy xuống lầu.
“Đệt.” Hứa Xuyên thật sự không nhịn được nữa, nằm sấp xuống bàn cười cùng mấy nữ sinh.
Lúc này cả đám mới coi như hoàn hồn, lập tức cười như điên.
“Người này lợi hại ghê nhỉ?” Ngụy Siêu Nhân cười xong cảm thán, “Chỉ mấy phút đã tìm được người rồi?”
“Tao nghĩ là tìm ra từ lâu rồi.” Giang Lỗi nói, “Hắn đi gọi điện thoại mà phải không?”
“Ông chủ này có lai lịch gì nhỉ?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Không biết, mày có thấy trên mặt hắn có vết sẹo không?” Khấu Thầm nói, “Vết sẹo đó vừa nhìn đã biết lâu năm rồi, không chừng là đại ca gì đó thoái ẩn giang hồ.”
“Vậy bây giờ cậu là anh của đại ca à?” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm tặc lưỡi: “Được rồi! Chuyện này cho qua! Tính chuyện đi chơi đi!”
Ăn uống xong xuôi, lúc đám người bọn họ xuống lầu, tên gầy với nhân viên nữ đều không có trong quán, chỗ thu ngân chỉ có anh ba với người đàn ông vẽ tranh cát trước đó,
“Gói lại bốn cái bánh kem nhỏ loại màu vàng vừa rồi ạ.” Khấu Thầm đi đến.
“Ngon không?” Anh ba nói, “Mấy bé gái đều thích ăn món này.”
“Vâng.” Khấu Thầm gật đầu, lúc nhìn anh ba gói bánh cho mình, cậu lại hỏi, “Thẻ của em…”
“Không thể trả lại.” Anh ba nói.
“Em không có trả.” Khấu Thầm nói, “Em muốn hỏi thẻ đó người khác dùng được không?”
“Ai dùng?” Anh ba hỏi.
“Em làm gì biết ai dùng chứ?” Khấu Thầm ngơ ngác.
“Vậy nhóc hỏi làm gì?” Anh ba nói.
Người đàn ông ngồi trên ghế bar đằng sau quay mặt phì cười.
“Thì em hỏi thẻ này ngoài em ra còn có thể cho bạn bè bạn học gì đó dùng được không?” Khấu Thầm nói.
“Không thể.” Anh ba trả lời rất dứt khoát.
“Vâng.” Khấu Thầm đáp, lần đầu tiên thấy ép mua ép bán, cũng là lần đầu tiên thấy thẻ của quán trà sữa còn mẹ nó dùng tên thật.
“Bạn trai nhóc có thể dùng.” Anh ba đóng gói hộp bánh lem nhỏ xong, đặt trước mặt Khấu Thầm, “Đây là thẻ tình nhân.”
Khấu Thầm giật mình nhìn hắn, sau khi hoàn hồn lại thì lập tức quay đầu lại.
“Đi hết rồi.” Anh ba nói.
Khấu Thầm thấy mấy nữ sinh đều đã ở cửa quán, lúc này mới quay đầu lại cầm bánh kem.
“Đi thong thả.” Anh ba nói.
“Vâng.” Khấu Thầm đáp một tiếng, đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau khi đưa bánh cho đám Lộ Hoan, mọi người tiếp tục đi về phía phố đi bộ.
Khấu Thầm với Hoắc Nhiên đi cuối cùng, nghe đám người phía trước nói chuyện, thỉnh thoảng vào cửa hàng dạo một vòng.
“Trước đây tôi cực kỳ không thích ra ngoài đi dạo.” Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ không biết có phải ở nhà quá lâu hay không mà ra ngoài tùy ý dạo một lần như này tâm trạng lại cảm thấy rất tốt.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
Hoắc Nhiên quay sang nhìn Khấu Thầm: “Tôi phát hiện tâm trạng của cậu tốt cực kỳ. Từ sau khi bước ra khỏi quán cậu cứ vui mãi.”
“Ừ.” Khấu Thầm cười, lại gật đầu.
“Cậu không đến mức đó chứ.” Hoắc Nhiên nói, “Dù gì cậu cũng là con nhà giàu, một ngàn tệ mà vui thành thế này có phải không có tiền đồ lắm không?”
“Một ngàn tệ gì cơ?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, nghĩ một chút lại cười, “À, không phải vì chuyện này.”
“Vậy thì vì cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ông chủ đó, anh ba ấy.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, ghé sát tai cậu thầm thì, “Hắn nói, đây là thẻ tình nhân, bạn trai cậu có thể dùng.”
“Bạn trai cậu là…” Hoắc Nhiên hỏi được một nửa thì mắt trừng lớn, “Đờ mờ? Hắn nhìn ra rồi?”
“Ừ.” Khấu Thầm cười đến mức mắt nheo lại.
“Sao lại nhìn ra được?” Hoắc Nhiên đè thấp giọng.
“Sao tôi biết được.” Khấu Thầm khoái chí, “Có thể là quá xứng đôi, vừa nhìn đã biết là một cặp.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm không để ý đến cậu, nhìn về phía trước sung sướng cười to một hồi.
Mấy người phía trước đều quay đầu lại.
“Sao thế?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Vui vẻ.” Khấu Thầm nói, “Ở cùng với mọi người vui vẻ cực kỳ.”
“Giả dối.” Hứa Xuyên nhỏ giọng nói.
“Giả dối.” Giang Lỗi cũng nhỏ giọng nói.
“Giống trên.” Hồ Dật quay đầu lại nói.
“Cảm ơn.” Khấu Thầm cười nói, “Đi, đi dạo thôi, buổi tối ăn hải sản đi, nhà hàng phía sau phố đi bộ ấy.”
“Được!” Mọi người tích cực hưởng ứng.
Sau khi anh ba xuống lầu, đám người bọn họ vẫn còn ngơ ngác ngồi bên bàn, mấy giây sau, Khấu Thầm đứng lên, đi về phía cầu thang.
“Làm gì đó?” Hoắc Nhiên cũng vội vàng đứng lên.
“Không có dưới lầu.” Khấu Thầm quay đầu lại nói, lại chuyển sang phía ban công, “Vừa rồi nhân viên phục vụ nói hắn sẽ tặng tôi một dĩa bánh ngọt…”
“Đi mua bánh rồi à?” Giang Lỗi hỏi.
“Không đến mức đó đâu, chẳng phải đều đưa đến từ sớm rồi sao?” Từ Tri Phàm có hơi cạn lời nhìn cậu ta, “Bánh kem còn phải tạm thời ra ngoài mua, vậy có còn buôn bán nữa không?”
Khấu Thầm cũng không nói nhiều, dựa vào lan can nhìn xuống dưới. Anh ba đã bước ra khỏi quán, vừa gọi điện thoại vừa đi đến bên cạnh chậu hoa ở ngoài.
“Chuyện gì thế?” Hoắc Nhiên cũng dựa vào, “Có cần xuống hỏi thử không?”
“Chắc sẽ không có gì đâu.” Khấu Thầm nhíu mày nghĩ, “Lần trước nhìn thấy cũng nghĩ hắn kỳ lạ khác với người thường, với lại cũng coi như là giúp chúng ta… lát nữa có chuyện gì thì tính sau, đừng dọa đám Lộ Hoan.”
Nhưng mà đám Lộ Hoan chắc không có bị dọa sợ, Hoắc Nhiên nghe thấy bọn họ ở đằng sau nói: “Quao, vẽ đẹp quá!”
Cậu quay đầu lại, trên cái bàn mà trước đó các cậu nhìn, quả thật là một bức tranh cát, mặt bàn màu đen với cát màu trắng, tranh vẽ hai con kiến khiêng lá cây bò lên trên sườn núi.
Thực ra bức tranh này vẽ không tỉ mỉ lắm, dù sao cũng là cát, nhưng có được cái hồn, thậm chí có thể nhìn ra được con kiến nhỏ phía trước bò có sức hơn con kiến đằng sau, rất dễ thương.
“Tui chụp một tấm.” Lộ Hoan lập tức lấy điện thoại ra, “Cao thủ trong dân gian.”
Khấu Thầm nhìn người đàn ông bên cạnh cũng đang dựa vào lan can, vừa rồi người đó ngồi ở đây, chắc là do anh ta vẽ. Nhưng mà lúc này anh ta chỉ nhìn phía trước, khóe mắt cũng chẳng nhìn về phía này.
Bọn họ cầm điện thoại chụp bức tranh kia một hồi, bàn không lớn, bốn năm người vây xung quanh đã chật rồi. Ngụy Siêu Nhân chờ Hồ Dật bước ra mới giơ điện thoại đến gần: “Tao cũng chụp một…”
Còn chưa nói xong thì nhìn thấy tay của cậu ta run run, điện thoại từ trong tay cậu ta vèo một cái, không có độ cong gì hết mà lộn hai vòng rơi lên trên bàn.
Điện thoại đụng vào người hai con kiến nhỏ.
Mấy người bọn họ đều giật mình, cùng nhau im lặng nhìn điện thoại trên người kiến nhỏ.
“Đệt.” Hứa Xuyên đè thấp giọng, “Mày run con khỉ!”
“Tao mà biết thì tao còn run con khỉ!” Ngụy Siêu Nhân cẩn thận cầm điện thoại lên.
Mọi người nhìn xong lại một lần nữa im lặng.
Con kiến nhỏ mất tiêu rồi.
Hoắc Nhiên chần chừ mấy giây, lấy ngón tay chọt lên trên cái thứ màu trắng, lại nhanh chóng liếm đầu ngón tay.
“Là muối.” Cậu nói.
“Ai hỏi cậu cái này?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, rất muốn vươn tay sờ trán cậu thử, xem có bị sốt hay không.
“Siêu Nhân làm hư tranh của người ta rồi.” Hồ Dật nhỏ giọng nói, “Là do người kia vẽ sao?”
Khấu Thầm quay sang nhìn về phía đầu kia lan can, người đàn ông kia cũng quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ bên này. Cậu không chút nghĩ ngợi, lập tức mở miệng: “Chú…”
Hoắc Nhiên nhéo eo cậu một cái, gằn giọng: “Cậu mù hả?”
Lúc này Khấu Thầm mới chú ý đến dáng vẻ của người đàn ông kia cũng chỉ ba mươi mấy, vội vàng sửa lại: “Anh, đây là anh… vẽ sao ạ? Con kiến này này.”
“Ừ.” Người kia đáp.
“Xin lỗi ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Tụi em không cẩn thận… sửa nó thành… sa mạc rồi.”
Người kia không nói gì, nhìn bọn họ.
“Có thể sửa lại không ạ?” Hứa Xuyên hỏi.
“Không thể.” Người đó nói.
“Vậy làm sao đây?” Lộ Hoan có hơi lo lắng.
“Chạy mau đi.” Người kia nói, “Lát nữa ông chủ lên lại đòi nạp tám trăm tệ.”
“Anh nói cái gì cơ?” Khấu Thầm xoay người.
Người kia cười, không đáp.
Lúc Khấu Thầm đang định mở miệng lại thì anh ta bước đến.
“Không sao.” Anh ta thuận tay khẩy trên muối mấy cái, lại cầm muối ở bên cạnh lên, rải vào chính giữa hai nắm, sau khi đầu ngón tay vừa móc vừa đè mấy lần, trên muối lại vẽ ra hai con kiến nhỏ, không giống hai con trước đó lắm, dường như động tác là cúi người chào cảm ơn khi biểu diễn kết thúc.
“Thẻ làm rồi cũng có thể trả lại.” Anh ta phủi muối trên tay, rời khỏi ban công.
“Đỉnh.” Giang Lỗi nhìn cái bàn.
“Thẻ có thể trả à.” Hồ Dật nắm được trọng điểm, “Vừa rồi anh ấy nói vậy đúng không?”
“Trả con khỉ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Tùy tiện ăn mấy lần là hết rồi.”
Bọn họ về lại bên cạnh bàn, ngồi xuống nói chưa được mấy câu thì nhân viên phục vụ gầy lại lên, trong khay là món ăn vặt bọn họ gọi, còn có một dĩa bánh ngọt rất xinh đẹp.
“Dĩa bánh này là tặng.” Tên gầy nói.
“Ông chủ của mấy anh đâu?” Khấu Thầm hỏi.
“Ở cửa chờ người.” Tên gầy nói, “Sao thế?”
“Không có gì.” Khấu Thầm uống một ngụm trà sữa.
Tên gầy xoay người đi.
“Ôi, nếu lúc này đang ngồi trên bờ cát thì đơn giản rồi.” Giang Lỗi dựa vào ghế duỗi chân ra, “Gió biển, sóng, ánh nắng… Lần trước lúc tụi mình đi biển có phải là cảm giác này không?”
“Khi nào đi lại đi?” Hứa Xuyên hỏi, “Còn nói kỳ nghỉ hè này, cuối cùng tên nào tên nấy không phải ngủ thì là ngủ. Bây giờ thì hay rồi, bắt đầu đi học rồi.”
“Chẳng phải trước khi nhập học chính thức còn mấy ngày nghỉ sao?” Từ Tri Phàm nói, “Mấy ngày đó đi đi, coi như thả lỏng một chút. Kỳ nghỉ đông chắc chắn không có thời gian rồi, lại chờ nữa thì phải đến nghỉ hè năm sau.”
“Có thể đi gần một chút.” Hồ Dật nói, “Ba tao với… người phụ nữa kia, trước đó có đi một chuyến, đi bằng tàu hỏa, phong cảnh dọc đường cũng đẹp, chúng ta có thể đi, trên tường nhà ông ấy còn có đăng bài hướng dẫn nữa.”
“Củ Cải được đó.” Khấu Thầm bật cười, “Mày không cảm thấy ghê tởm nữa rồi à?”
“Trước đây chắc chắn thấy ghê.” Hồ Dật nhìn mấy nữ sinh, nhóm nữ sinh không chú ý đến nội dung trò chuyện của bọn họ, đang cùng nhau chụp hình ở bên cạnh cửa sổ. Hồ Dật thấp giọng nói, “Nhưng mà bây giờ tao nghĩ thông suốt rồi, ông ta không đáng để tao buồn bực. Lão Viên nói chuyện với tao mấy lần, nói một đống lời sâu xa…”
“Nghĩ thông suốt rồi?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không hiểu.” Hồ Dật nói, “Nhưng mà nghe theo lời thầy ấy chắc chắn không sai.”
“Mù quáng.” Hứa Xuyên tặc lưỡi.
“Dù sao cũng là lão Viên, fan não tàn một lần thôi.” Hồ Dật nói, “Mẹ tao sắp đệ đơn ly hôn rồi, tao cảm thấy rất tốt, tuổi tác của bà ấy cũng không lớn, sau này còn có thể tận hưởng cuộc sống… Tụi mày có đàn ông độc thân nào tốt thì nhớ để ý cho mẹ tao.”
“Có thật này.” Khấu Thầm vỗ đùi, “Bạn ba tao, thường hay đi tập gym với nhau, tao về hỏi thử.”
“Có ảnh không?” Hồ Dật hỏi.
“Để tao xem.” Khấu Thầm bắt đầu lướt điện thoại, “Mẹ mày có ảnh không? Gửi cho tao một tấm.”
Hoắc Nhiên ở bên cạnh cười mãi, sao chủ đề lại bỗng nhiên chuyển sang giới thiệu bạn trai cho mẹ Hồ Dật rồi, trong thời gian ngắn cậu vẫn chưa kịp phản ứng.
“Đừng giới thiệu vội.” Từ Tri Phàm nói, “Phải hỏi thăm các bên rõ ràng, nếu hai bên đều có ý muốn tìm bạn thì lại tìm cơ hội gặp mặt.”
“Đương nhiên rồi.” Khấu Thầm lướt điện thoại, “Tao làm việc thì mày yên tâm.”
Mẹ của Hồ Dật trông rất thanh tú, nhìn cũng rất trẻ. Bạn của Khấu Lão Nhị vừa nhìn thì là dáng vẻ của người thành đạt.
“Tao cảm thấy rất xứng đôi.” Giang Lỗi nói.
“Phải.” Mọi người đều gật đầu.
“Không ngờ tụi mình mới mười bảy mười tám tuổi lại làm chuyện mai mối xe duyên.” Hoắc Nhiên không nhịn được tặc lưỡi, “Quá đỉnh.”
“Không có chuyện gì mà chúng ta không làm được!” Ngụy Siêu Nhân vỗ bàn.
“Mẹ mày khi nào ly hôn xong thì nói tao.” Khấu Thầm nhìn Hồ dật, “Tao đi nghe ngóng trước.”
“Được.” Hồ Dật chắp tay với Khấu Thầm.
Bọn họ đang nói chuyện náo nhiệt thì cầu thang lầu hai bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
Anh ba đi lên, lướt mắt nhìn xung quanh: “Không còn ai nữa à, đúng lúc.”
Khấu Thầm còn chưa kịp hiểu câu này có ý gì thì nhìn thấy hắn cầm cái ghế ở bên cạnh xoay nửa vòng, hắn ngồi xuống ghế, khoanh tay lại nhìn về phía cầu thang.
Cả đám nhìn theo ánh mắt của hắn.
“Đi lên!” Giọng tên gầy truyền đến.
Sau đó một người đi lên, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba…
“Đệt.” Khấu Thầm nhìn người bước lên, tay che ở bên miệng nỏi nhỏ: “Là mấy tên hôm đó đúng không?”
“Phải.” Ngụy Siêu Nhân nhìn một cái đã nhận ra, lập tức nắm chặt tay lại.
Sau khi mấy tên kia đứng yên ở chính giữa phòng, anh ba hắng giọng, nhìn về phía bọn họ:
“Nhóc tên gì?”
“Khấu Lão Nhị.” Khấu Thầm không chút do dự báo tên của ba mình.
Tất cả mọi người kể cả anh ba với tên gầy đều cùng nhìn Khấu Thầm.
“Được.” Anh ba gật đầu, “Có phải tôi còn phải gọi nhóc một tiếng anh không?”
“Không cần đâu.” Khấu Thầm nói, “Gọi em Tiểu Khấu là được rồi.”
“Anh Khấu.” Anh ba hất cằm với cậu, “Khâu não hết bao nhiêu tiền?”
“… Là khâu đầu.” Khấu Thầm nhắc hắn.
“Bao nhiêu tiền?” Anh ba hỏi lại.
“Không biết, mấy trăm thì phải?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
Không chờ Hoắc Nhiên trả lời, anh ba nhấc tay lên chỉ vào cái tên hôm đó ra tay đập Khấu Thầm: “Tính một ngàn, tiền mặt hay chuyển khoản cũng được, ngay bây giờ.”
Tên kia vẻ mặt không phục, nhưng lại không dám nổi giận, nhẫn nhịn đến mức mặt tím ngắt.
“Đưa tiền!” Tên gầy đẩy tên mặt tím một cái.
Nhóm bảy người với mấy nữ sinh đều ngơ ngác, nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này.
Mặt tím nghiến răng, đi đến trước mặt Khấu Thầm, lấy điện thoại ra: “Quét mã.”
Khấu Thầm muốn nói không cần, nhưng mà tình hình bây giờ nếu cậu mở miệng nói câu này thì phương hướng phát triển tiếp theo sẽ rất khó nói.
Cậu không muốn gây phiền phức, bây giờ cậu là một thiếu niên tốt chững chạc, một lòng tiến lên, tuy thi không đậu đại học Bắc Kinh nhưng cũng phải có được khí thế đậu đại học Bắc Kinh.
Thế là cậu lấy điện thoại ra.
Sau khi nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cậu quay sang nhìn Hoắc Nhiên.
“Nhấn vào mã nhận tiền.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói.
“Ờ.” Khấu Thầm chọt điện thoại mấy cái.
Mặt tím quét mã, chuyển một ngàn tệ cho cậu, sau đó quay sang nhìn anh ba: “Đưa tiền rồi! Được chưa?”
“Mày hét thêm một tiếng đi.” Anh ba rất bình tĩnh nói.
Mặt tím im miệng.
“Xin lỗi người ta.” Anh ba nói, “Tất cả tụi mày.”
Mặt tím nhìn mấy tên đồng bọn, cả đám hắng giọng cùng lúc.
“Khánh Nhi.” Anh ba nhìn tên gầy, “Bắt nhịp cho tụi nó.”
“Chuẩn bị!” Tên gầy giơ tay lên rồi hạ xuống, “Lên!”
Khung cảnh này lẽ ra vô cùng nghiêm túc, với lại bầu không khí hết sức căng thẳng nhưng mấy nữ sinh vẫn không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Lộ Hoan rõ ràng vừa sợ vừa muốn cười, nhanh chóng nằm úp xuống bàn, vùi mặt vào trong cánh tay của mình.
Mấy nữ sinh khác lập tức nằm úp xuống.
Lúc này nam sinh phải ráng chịu đựng, phải kiềm chế, không được cười.
May mà đám người mặt tím cũng coi như phối hợp, lộn xộn tùm lum không nghe rõ xin lỗi, biết lỗi rồi, sai rồi là của ai với ai…
“Được rồi, đi đi.” Anh ba vung tay.
Đám người mặt tím giống như mông bén lửa, xoay người phóng như bay xuống lầu, trong vòng mấy giây đã không thấy bóng dáng.
“Thẻ của cậu nạp không uổng đúng không?” Anh ba đứng lên, nhìn Khấu Thầm.
“Cảm ơn ạ.” Khấu Thầm nói.
“Không được trả lại.” Anh ba nói.
“… Không trả.” Khấu Thầm đáp.
“Được rồi, mấy nhóc từ từ ăn đi.” Anh ba dẫn theo tên gầy xuống lầu.
“Đệt.” Hứa Xuyên thật sự không nhịn được nữa, nằm sấp xuống bàn cười cùng mấy nữ sinh.
Lúc này cả đám mới coi như hoàn hồn, lập tức cười như điên.
“Người này lợi hại ghê nhỉ?” Ngụy Siêu Nhân cười xong cảm thán, “Chỉ mấy phút đã tìm được người rồi?”
“Tao nghĩ là tìm ra từ lâu rồi.” Giang Lỗi nói, “Hắn đi gọi điện thoại mà phải không?”
“Ông chủ này có lai lịch gì nhỉ?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Không biết, mày có thấy trên mặt hắn có vết sẹo không?” Khấu Thầm nói, “Vết sẹo đó vừa nhìn đã biết lâu năm rồi, không chừng là đại ca gì đó thoái ẩn giang hồ.”
“Vậy bây giờ cậu là anh của đại ca à?” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm tặc lưỡi: “Được rồi! Chuyện này cho qua! Tính chuyện đi chơi đi!”
Ăn uống xong xuôi, lúc đám người bọn họ xuống lầu, tên gầy với nhân viên nữ đều không có trong quán, chỗ thu ngân chỉ có anh ba với người đàn ông vẽ tranh cát trước đó,
“Gói lại bốn cái bánh kem nhỏ loại màu vàng vừa rồi ạ.” Khấu Thầm đi đến.
“Ngon không?” Anh ba nói, “Mấy bé gái đều thích ăn món này.”
“Vâng.” Khấu Thầm gật đầu, lúc nhìn anh ba gói bánh cho mình, cậu lại hỏi, “Thẻ của em…”
“Không thể trả lại.” Anh ba nói.
“Em không có trả.” Khấu Thầm nói, “Em muốn hỏi thẻ đó người khác dùng được không?”
“Ai dùng?” Anh ba hỏi.
“Em làm gì biết ai dùng chứ?” Khấu Thầm ngơ ngác.
“Vậy nhóc hỏi làm gì?” Anh ba nói.
Người đàn ông ngồi trên ghế bar đằng sau quay mặt phì cười.
“Thì em hỏi thẻ này ngoài em ra còn có thể cho bạn bè bạn học gì đó dùng được không?” Khấu Thầm nói.
“Không thể.” Anh ba trả lời rất dứt khoát.
“Vâng.” Khấu Thầm đáp, lần đầu tiên thấy ép mua ép bán, cũng là lần đầu tiên thấy thẻ của quán trà sữa còn mẹ nó dùng tên thật.
“Bạn trai nhóc có thể dùng.” Anh ba đóng gói hộp bánh lem nhỏ xong, đặt trước mặt Khấu Thầm, “Đây là thẻ tình nhân.”
Khấu Thầm giật mình nhìn hắn, sau khi hoàn hồn lại thì lập tức quay đầu lại.
“Đi hết rồi.” Anh ba nói.
Khấu Thầm thấy mấy nữ sinh đều đã ở cửa quán, lúc này mới quay đầu lại cầm bánh kem.
“Đi thong thả.” Anh ba nói.
“Vâng.” Khấu Thầm đáp một tiếng, đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau khi đưa bánh cho đám Lộ Hoan, mọi người tiếp tục đi về phía phố đi bộ.
Khấu Thầm với Hoắc Nhiên đi cuối cùng, nghe đám người phía trước nói chuyện, thỉnh thoảng vào cửa hàng dạo một vòng.
“Trước đây tôi cực kỳ không thích ra ngoài đi dạo.” Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ không biết có phải ở nhà quá lâu hay không mà ra ngoài tùy ý dạo một lần như này tâm trạng lại cảm thấy rất tốt.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
Hoắc Nhiên quay sang nhìn Khấu Thầm: “Tôi phát hiện tâm trạng của cậu tốt cực kỳ. Từ sau khi bước ra khỏi quán cậu cứ vui mãi.”
“Ừ.” Khấu Thầm cười, lại gật đầu.
“Cậu không đến mức đó chứ.” Hoắc Nhiên nói, “Dù gì cậu cũng là con nhà giàu, một ngàn tệ mà vui thành thế này có phải không có tiền đồ lắm không?”
“Một ngàn tệ gì cơ?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, nghĩ một chút lại cười, “À, không phải vì chuyện này.”
“Vậy thì vì cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ông chủ đó, anh ba ấy.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, ghé sát tai cậu thầm thì, “Hắn nói, đây là thẻ tình nhân, bạn trai cậu có thể dùng.”
“Bạn trai cậu là…” Hoắc Nhiên hỏi được một nửa thì mắt trừng lớn, “Đờ mờ? Hắn nhìn ra rồi?”
“Ừ.” Khấu Thầm cười đến mức mắt nheo lại.
“Sao lại nhìn ra được?” Hoắc Nhiên đè thấp giọng.
“Sao tôi biết được.” Khấu Thầm khoái chí, “Có thể là quá xứng đôi, vừa nhìn đã biết là một cặp.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm không để ý đến cậu, nhìn về phía trước sung sướng cười to một hồi.
Mấy người phía trước đều quay đầu lại.
“Sao thế?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Vui vẻ.” Khấu Thầm nói, “Ở cùng với mọi người vui vẻ cực kỳ.”
“Giả dối.” Hứa Xuyên nhỏ giọng nói.
“Giả dối.” Giang Lỗi cũng nhỏ giọng nói.
“Giống trên.” Hồ Dật quay đầu lại nói.
“Cảm ơn.” Khấu Thầm cười nói, “Đi, đi dạo thôi, buổi tối ăn hải sản đi, nhà hàng phía sau phố đi bộ ấy.”
“Được!” Mọi người tích cực hưởng ứng.
/123
|