Dịch: LTLT
Kết quả chung kết nhảy cao giống như Khấu Thầm suy đoán, hạng nhất quả nhiên là học sinh thể thao lớp mười đã phá kỉ lục, chênh lệch một centimet, đoán là năm sau có thể phá luôn kỉ lục.
Hoắc Nhiên giành được hạng hai, không có thực hiện được lời cam đoan mà Khấu Thầm nói đại với lão Viên.
Nhưng mà nhóm bảy người cho rằng thành tích nhảy cao này có thể coi là hạng nhất.
“Dù sao cũng không phải là học sinh thể thao có đúng không.” Giang Lỗi nói, “Với lại Hoắc Nhiên trông còn đẹp trai hơn học sinh thể thao kia.”
“Lý do chính đáng.” Từ Tri Phàm gật đầu.
“Được đó, tính như vậy rất hợp lý.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tính như vậy, Khấu Thầm coi như là phá kỉ lục 1000 mét rồi, dù sao nó cũng đã bỏ rơi học sinh thể thao ở đằng sau rồi.”
“Đúng!” Mọi người nhao nhao gật đầu.
Từ sân vận động đi đến căn tin, sẽ đi qua lều y tế, một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện bên cạnh đậu ngay bên sân vận động, Đào Nhụy cùng một bác sĩ đang khử trùng cho một nam sinh có đầu gối, cánh tay và cằm đều bị cà rách.
“Đi đâu vậy!” Nhìn thấy mấy người bọ họ, Đào Nhụy mỉm cười hỏi.
“Đi nhà vệ sinh ạ.” Hứa Xuyên trả lời.
“Thật sao?” Đào Nhụy nhìn cậu ta, “Em nói đến nhà vệ sinh đó nha, lát nữa có giỏi thì đừng ăn.”
Mọi người bật cười, Từ Tri Phàm vỗ một phát lên sau lưng Hứa Xuyên” “Tụi em đến căn tin nghỉ ngơi.”
“Chị đi không?” Khấu Thầm hỏi.
“Không đâu, mấy đứa có phải lén lút ăn không.” Đào Nhụy đi đến, nhỏ giọng nói, “Đồ nướng gì đó, chị không thích ăn, lúc về mang chút đồ uống cho chị với mấy chị bác sĩ ở đây né, trường học mang một cái tủ lạnh đến đây, nhưng mà chị muốn uống trà chanh Vita.”
“Được ạ.” Từ Tri Phàm gật đầu.
“Đưa tiền cho mấy đứa này.” Đào Nhụy nói, “Tiện thể mời mấy đứa uống nước luôn.”
“Đừng mà.” Hứa Xuyên vội vàng ngăn lại, “Tụi em có tiền, chị chỉ uống Vita thôi mà tụi em không mời nổi sao?”
“Ồ.” Đào Ngụy cười, “Vậy mấy đứa mời chị với mấy chị gái bác sĩ uống nước nhé.”
Mọi người đồng ý, lúc đang định đi khỏi, Hứa Xuyên bỗng nhiên đụng đụng cánh tay Từ Tri Phàm, hất cái cằm về phía bên cạnh.
Bọn họ cùng nhau nhìn qua bên đó.
Bên cạnh sân vận động chính là nhà thi đấu, dưới một hàng cây cạnh bức tường nhà thi đấu, có một gã đàn ông đang đứng.
“Đậu —— Má.” Mọi người đồng thời phát ra tiếng cảm thán.
“Sao gã ta lại đến đây?” Khấu Thầm nhìn Đào Nhụy.
“Mặc kệ anh ta đi.” Đào Nhụy cau mày, “Không biết anh ta muốn làm gì.”
“Anh ta có làm gì với chị không?” Hứa Xuyên hỏi.
“Không có, chỉ đi theo.” Đào Nhụy nói, “Được rồi, mấy đứa cứ kệ đi, đi đi, ăn xong về mang đồ uống cho tụi chị.”
Đào Nhụy ngăn cản bọn họ, bọn họ cũng không thể có hành động gì, mọi người cùng nhau trừng mắt về phía đó, sau khi đi thật xa mới dời ánh mắt đi.
“Người này có phải bị bệnh không?” Giang Lỗi nói, “Không phải tao chửi đâu, chỉ là tao cảm thấy có phải gã ta bị bệnh không?”
“Không chừng là vậy.” Hoắc Nhiên lại quay đầu nhìn thoáng quá, “Nếu như không bệnh thì tính làm gì chứ?”
“Tống tiền à.” Khấu Thầm nói.
“Một bác sĩ trường học thì có bao nhiêu tiền chứ.” Hồ Dật nói.
“Chắc là mày không biết phải không, đôi giày kia của Đào Nhụy là hàng Hương Nãi Nãi, chị ấy có bốn đôi cùng kiểu khác màu.” Khấu Thầm nói, “Còn phá của hơn bà chị của tao.”
“Hương Nãi Nãi là ai?” Hồ Dật hỏi.
“… Là bà nội* tao.” Khấu Thầm nhìn cậu ta một cái. (*gốc là 香奶奶: thương hiệu Chanel, nãi nãi nghĩa là bà nội)
“Quan trọng là Đào Nhụy cũng không muốn để ý đến gã, đã lâu như vậy rồi, còn không hiểu sao?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Nhiều người không phân biệt rõ cố ý quấy rối với thâm tình.” Từ Tri Phàm nói, “Có thể lúc này đã tự thấy cảm động cho bản thân không nhẹ đó, không chừng còn cảm thấy Đào Nhụy vô tình máu lạnh.”
“Gã cần một giáo viên giống như lão Viên cho gã quay lại con đường làm người.” Khấu Thầm duỗi người.
“Tha cho lão Viên đi, còn đang bó bột kìa.” Hoắc Nhiên nói.
Trong căn tin có vài bàn có người, đang đánh bài hoặc là nói chuyện phiếm, đều là những người không tham gia môn nào cũng không có hứng thú xem thi đấu.
“Dì ơi.” Khấu Thầm chạy đến cửa nhà bếp, “Tụi con đến rồi nè.”
“Ra ngoài, sau bếp không được vào.” Một bác gái ra ngoài đẩy cậu ra, “Lát nữa đem đến cho mấy đứa.”
“Cảm ơn ạ.” Khấu Thầm lấy mấy chai nước ở trong tủ lạnh, “Có nên đem trà chanh qua đó bây giờ không?”
“Nên chứ.” Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên bước đến cùng lúc, ôm hết trà chanh có trong tủ lạnh ra ngoài, lấy quần áo bọc lại rồi đi.
“Khấu Thầm.” Giang Lỗi lách đến bên cạnh Khấu Thầm ngồi xuống, nhỏ giọng nói, “Có phải mày rất thân với Lộ Hoan không?”
“Không thân.” Khấu Thầm trả lời rất quyết đoán.
Giang Lỗi trừng cậu.
“Mày muốn nói gì thì tự tìm cậu ấy đi.” Khấu Thầm nói.
“… Sao mày biết tao có chuyện muốn nói với cô ấy?” Giang Lỗi giật mình.
“Mày nhìn cái mặt khát khao của mày xem.” Khấu Thầm nói.
“Năm nay chẳng phải cuối cùng thêm một hạng mục tranh tài thú vị hai người ba chân sao.” Giang Lỗi nói, “Có thể tự do lập nhóm, tao muốn tìm cô ấy cùng tham gia.”
“Có phải muộn rồi không?” Hoắc Nhiên nói, “Lộ Hoa có rất nhiều người theo đuổi, ngày mai thì mày thi đấu rồi bây giờ còn chưa tìm cậu ấy?”
“Vậy có phải là tao hết hy vọng rồi không?” Giang Lỗi bỗng nhiên rất ưu sầu.
“Mày cũng đừng đi tắt nhờ người khác truyền lời, bây giờ mày đi tìm cậu ấy.” Khấu Thầm nói, “Hỏi thẳng cậu ấy có muốn cùng tham gia không.”
“Nếu như cô ấy tham gia với người khác rồi thì sao?” Giang Lỗi hỏi.
“Haiz.” Khấu Thầm làm mặt buồn bực, “Vậy thì mày nói buổi chiều sẽ cổ vũ cho cậu ấy, nếu như cậu ấy không muốn tham gia, thì mày bảo chiều cậu ấy cổ vũ cho mày, sau đó kêu… Siêu Nhân tham gia với mày.”
“Đm.” Giang Lỗi đứng dậy, “Mày hiểu biết ghê đó.”
“Mang theo mấy chai nước đi.” Khấu Thầm đẩy mấy chai hồng trà lạnh đến trước mặt cậu ta, “Đưa cho cậu ấy một chai, hai đứa mày còn có thể đứng bên đó vừa uống vừa nói chuyện, nếu như bên cạnh còn có bạn của cậu ấy, thì mỗi người mày đưa một chai, sau đó thì rút.”
“Vì sao?” Giang Lỗi mờ mịt, “Không uống rồi nói mấy câu sao?”
“Để cho mấy cậu ấy chút thời gian thảo luận về mày đó, mày cứ đứng đấy thì sao cậu ấy có thể bàn bạc cùng bạn bè mình chứ đồ ngu.” Khấu Thầm xua tay với cậu ta, “Biến mau.”
“Cảm ơn nhé.” Giang Lỗi ôm mấy chai nước chạy ra khỏi căn tin.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, có hơi sốc.
“Sao thế.” Khấu Thầm nhìn cậu.
“Cậu còn nói cậu chưa từng theo đuổi con gái?” Hoắc Nhiên lườm Khấu Thầm.
“Tôi thật sự chưa từng cua gái.” Khấu Thầm cong môi, thấp giọng nói, “Tôi mà có người thích thật sự, đứng ở đó rồi quét cái mặt là được rồi.”
“Mặt của cậu ở đâu ra vậy?” Hoắc Nhiên hỏi, “Cái loại người chưa bao giờ có mặt mũi như cậu…”
“Bíp.” Khấu Thầm bỗng nhiên lấy hai ngón tay đụng một cái lên trên chóp mũi của Hoắc Nhiên, “Quẹt thẻ đẹp trai.”
Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Bíp, số dư còn lại ba trăm triệu.” Khấu Thầm nói.
Ngụy Siêu Nhân ở đối diện cười đến mức nằm sấp xuống bàn, trở tay ấn một cái lên trên đầu Hồ Dật đang chơi điện thoại: “Bíp.”
“IQ không đủ xin hãy nạp tiền ngay.” Hồ Dật nhanh chóng trả lời lại.
“Đm.” Ngụy Siêu Nhân ngớ ra.
Mọi người lập tức cười như điên.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm ngửa mặt cười ha hả.
Khấu Thầm quả thật là một tấm thẻ đẹp trai, không chỉ đẹp trai, mà lúc giả ngầu với lúc ngầu thật xen kẽ nhau, sức hấp dẫn của Khấu Thầm không chỉ đến từ gương mặt của cậu ta.
Nếu không thì mình cũng không thể từ chán ghét cậu ta đến bây giờ lại vì cổ vũ cho cậu ta mà cùng người khác gào thét, cũng sẽ không vì cậu ta xông về đích mà kích động đến mức dựng hết cả lông tơ.
Lúc cậu cổ vũ Khấu Thầm thật lòng thật dạ giống như những người đang hét “tụi chị yêu em”.
Khấu Thầm cười đến nửa chừng bỗng nhiên quay mặt lại nhìn cậu.
“… Hửm?” Hoắc Nhiên nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, cũng nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm không nói gì, nháy mắt trái với cậu.
Hoắc Nhiên ngẩn người mấy giây rồi bật cười: “Đừng giả vờ đáng yêu.”
“Tôi không giả vờ đáng yêu, tôi đang đá lông nheo.” Khấu Thầm nói, “Là cậu thấy tôi đáng yêu.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu, mồi hồi lâu sao mới gật đầu: “Được thôi.”
Đồ nướng mẹ Giang Lỗi đem đến rõ ràng rất nhiều, nhưng mà không biết vì sao dù đã ráng ăn nhưng vẫn ăn chưa có ghiền, lúc mời mấy chị gái trong căn tin cùng ăn người ta còn chưa ăn, Giang Lỗi một đi không trở lại cũng chưa ăn, vậy mà đã hết một nửa rồi, để đảm bảo buổi chiều còn có thể đã nghiền, bọn họ không thể không cắn chặt răng, không nhờ mấy dị giúp bọn họ chế biến nửa phần còn lại.
“Không ăn quá nó cũng đúng.” Hứa Xuyên sờ bụng, “Buổi chiều tụi mày còn phải thi đấu mà, chung kết 100 với 400, Khấu Thầm còn có một môn ba bước nhảy xa.”
“Tao muốn ngủ.” Khấu Thầm nói, “Tao ăn xong liền muốn ngủ.”
“Vậy mày về ký túc xá ngủ à?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Tao muốn phơi nắng ngủ.” Khấu Thầm ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Hôm nay ánh nắng rất đẹp.”
Hoắc Nhiên vừa mới ngồi xuống khán đài thì Khấu Thầm đã nằm xuống rồi, gối đầu lên đùi của cậu: “Đừng nhúc nhích đó.”
Hoắc Nhiên không nói gì, bắt đầu rung chân điên cuồng.
“Cậu~ Mẹ nó~~~” Khấu Thầm run giọng nói không hết câu, đành phải ngồi dậy, nhìn Hoắc Nhiên, “Muốn bị đánh?”
“Đến.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm không chút nghĩ ngợi liền tiến đến gần Hoắc Nhiên, hôn một cái lên trên mặt cậu.
“Á…” Hoắc Nhiên cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi, điện thoại của nữ sinh lớp bọn họ với nữ sinh lớp Văn 2 kế bên nháy mắt quay hết qua đây, cậu cúi đầu phủi phủi mấy cái trên đầu mình, “Có phải cậu chán sống rồi không?”
“Vậy cậu gối lên chân tôi đi.” Khấu Thầm vỗ chân, “Có phải cứ cảm thấy tôi lợi dụng cậu không?”
“Cậu có thể …” Hoắc Nhiên muốn nói cậu có thể ngủ giống như người bình thường được không, kết quả vừa quay đầu lại, cậu nhìn thấy Giang Lỗi ngồi banh chân ở hàng cao nhất trên khán đài, Ngụy Siêu Nhân đang ngồi ở hàng dưới hàng Giang Lỗi một bậc, dựa thẳng vào chính giữa hai chân Giang Lỗi, gối đầu ở đũng quần Giang Lỗi, đã nhắm mắt bắt đầu ngủ rồi, “Đệt.”
Khấu Thầm quay đầu qua nhìn một cái, cười đến mức ho khan luôn, cũng banh chân ra: “Cậu muốn thế này sai?”
Hoắc Nhiên nhìn đũng quần Khấu Thầm.
“Này!” Khấu Thầm giật mình nhanh chóng chéo tay lại chắn ở phía trước, hung dữ nói, “Trước khi cậu ra tay tốt nhất nghĩ cho kỹ lại, cậu muốn…”
Hoắc Nhiên thở dài, dựa ra sau, nhắm mắt lại.
Khấu Thầm cũng không nói tiếp nữa, lập tức nghiêng người, gối lên trên đùi Hoắc Nhiên.
Giữa trưa không có thi đấu, nhưng người trên sân vận động vẫn có rất nhiều, mọi người đều coi hội thao thành một buổi party trong trường, ăn uống nói chuyện phiếm, còn có không ít người đang chơi bóng ở bên sân bóng rổ.
Hoắc Nhiên ngủ một chút thì không ngủ được nữa, cậu không có thói quen ngủ trưa, nhưng mà Khấu Thầm còn đang ngủ, cậu chỉ có thể tiếp tục ngồi đó, lấy điện thoại ra chậm rãi chụp người ở trên sân vận động.
Hầu hết thời gian từ nhỏ đến lớn, cậu đều cảm thấy cuộc sống ở trường học rất nhàm chán, toàn bộ dựa vào bạn bè mà chống đỡ.
Nhưng có đôi khi cũng sẽ cảm thấy, những tiết học không muốn học đó, những cuộc thi đau đầu, những giáo viên mình thích hoặc là không thích, những bạn học nhớ rõ tên hoặc không nhớ tên, nhớ mặt hoặc không nhớ mặt, thật ra đều rất thú vị, dù sao đây là ký ức thời học sinh cuối cùng trước khi các cậu trưởng thành, giống như bây giờ.
Hai nữ sinh bên trái đang chụm đầu vừa nhìn điện thoại vừa nhỏ giọng cười, mấy nam sinh bên phải đang đánh bài, một đám người phía trước đùa giỡn dưới tán cây, trong đó có ít nhất hai cặp đôi yêu nhau, cười còn sáng hơn cả ánh mặt trời, nam sinh… đằng sau đang ngủ trong đũng quần.
Còn có Khấu Thầm đang gối đầu trên đùi cậu.
Hoắc Nhiên chụp một tấm mặt của Khấu Thầm, lại tiếp tục đưa điện thoại về phía sân vận động chậm rãi lướt qua.
Khi lướt đến chỗ chữa trị, cậu ngừng lại.
Lúc bọn họ ăn xong đồ nướng trở về, gã bạn trai cũ vẫn còn ở dưới cây, nhưng lúc này bác sĩ và Đào Nhụy đều đi ăn cơm nghỉ ngơi rồi, gã bạn trai cũng dường như cũng không thấy bóng dáng.
Đi rồi?
Hay là tiếp tục đi theo Đào Nhụy?
Lúc Hoắc Nhiên đang phóng to camera để nhìn, hai bác sĩ đã về, nhưng không nhìn thấy Đào Nhụy, cậu lập tức cảm thấy có hơi bất an.
“Tri Phàm.” Cậu đẩy đẩy Từ Tri Phàm đang nằm ngang bên cạnh, “Gửi tin nhắn cho Đào Nhụy hỏi chị ấy đang ở đâu.”
“Sao thế?” Từ Tri Phàm mở mắt, vừa móc điện thoại ra vừa ngồi dậy, “Lúc đưa nước cho chị ấy, chị ấy nói buổi trưa muốn đi ăn sushi.”
“Không thấy chị ấy với gã đàn ông kia đâu.” Hoắc Nhiên nói.
Từ Tri Phàm vừa bấm số vừa đứng dậy nhảy mấy bước xuống khỏi khán đài.
Hoắc Nhiên gọi mấy người đang ngủ dậy, mọi người cùng nhau chạy về phía bên đó.
Chạy mấy bước, Từ Tri Phàm nói: “Nghe máy rồi… Alo? Chị?”
“Sao rồi?” Hứa Xuyên hỏi, “Không sao chứ?”
“Alo?” Từ Tri Phàm nhìn màn hình điện thoại, cầm đến bên tai lại alo mấy tiếng, nhíu mày, “Không có người nói chuyện… Khoan đã!”
“Thế nào?” Mọi người đều đến gần.
Trừ Tri Phàm ấn loa ngoài, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, trong loa truyền ra tiếng động ồn ào, lờ mờ có thể nghe thấy có người nói chuyện.
“Đây là…” Ngụy Siêu Nhân có hơi mờ mịt.
“Đi về phía quán sushi bên kia xem thử.” Khấu Thầm lập tức nói, “Cảm thấy là lén nhấn nghe…”
Còn chưa nói xong, trong loa truyền đến một âm thanh hơi rõ ràng, có thể nghe ra được ra Đào Nhụy: “Đi đến quán trước cà phê Chỗ Rẽ phía trước đi, anh muốn nói thì nói…”
“Chỗ Rẽ.” Hứa Xuyên nói, “Chạy về phía quỷ lâu ra nhanh hơn.”
Mọi người quay đầu lại chạy về.
Xung quanh trường học có bốn quán cà phê, quán cà phê Chỗ Rẽ cách tường rào của quỷ lâu hơn mười mét, là một con đường nhỏ, đây chắc là Đào Nhụy đang nói cho bọn họ, nếu không trong tình huống bình thường sẽ không đặc biệt nói ra tên tiệm.
Gần quỷ lâu chỉ có một đôi tình nhân đang đứng dưới gốc cây nghe nhạc, lúc bọn họ chạy đến, hai người họ không thèm quay đầu lại chút napf.
Mọi người ngoại trừ Khấu Thầm ra, bình thường chắn cũng không trèo tường nhiều, nhưng lúc này tất cả đều giống như ngày nào cũng trèo tường, soạt soạt soạt đã đạp tường trèo ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất chạy chưa được mấy bước thì nhìn thấy Đào Nhụy đang đi cùng với gã bạn trai cũ ở phía trước.
“Đừng kêu.” Từ Tri Phàm thấp giọng nói.
Lúc bọn họ đi đến phía sau Đào Nhụy, gã bạn trai cũ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, khi nhìn thấy bọn họ lập tức đưa tay muốn kéo Đào Nhụy đi.
Nhưng Hứa Xuyên nhanh hơn gã một bước, nắm lấy cánh tay Đào Nhụy, kéo đến bên cạnh.
Từ Tri Phàm đi thẳng đến đẩy một phát thật mạnh ngay ngực gã, khiến gã loạng choạng lui về mấy bước.
“Đừng đi theo tôi nữa.” Đào Nhụy chỉ gã, “Tôi vẫn luôn không báo cảnh sát là nể mặt của cô chú, không muốn để bọn họ biết anh làm ra mấy chuyện giống như kẻ tâm thần! Nếu như anh còn thế này, thì tôi sẽ báo cảnh sát liền!”
“Anh làm gì rồi?” Gã bạn trai cũ chậm rãi đi đến, trên mặt trông có vẻ rất đau khổ, “Anh chẳng qua là không nỡ rời bỏ em, hy vọng em tỉnh táo lại suy nghĩ về quyết định của em lần nữa! Anh đã làm chuyện gì tổn thương em chưa? Báo cảnh sát rồi em sẽ nói gì với cảnh sát? Nói anh đi theo em sao?”
“Anh không làm gì à? Anh mẹ nó là quấy rối người khác anh có biết không? Anh không học hết chín năm giáo dục bắt buộc à thiểu năng!” Hoắc Nhiên quả thật cạn lời.
“Về trường học trước đã “Đừng nói chuyện với anh ta, nói không thông đâu.”
Lúc mọi người bảo vệ Đào Nhụy đi về, gã bạn trai cũ gào lên: “Đào Nhụy! Em nghĩ cho rõ đi!”
“Tôi nghĩ rất rõ ràng rồi!” Đào Nhụy bực bội nói, “Anh còn làm như vậy một lần nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Gã bạn trai cũ không nói nữa, bỗng nhiên xông đến.
Hoắc Nhiên đi ở cuối cùng hàng ngũ, bên trái phía trước cậu là Khấu Thầm, phía trước nữa là mấy người còn lại đang vây xung quanh Đào Nhụy, gã bạn trai cũ xông về phía Đào Nhụy.
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên kêu lên, vốn dĩ muốn nhắc nhở Khấu Thầm, giá trị vũ lực của Khấu Thầm không sợ loại tấn công trình độ này.
Nhưng giây tiếp theo cậu nhìn thấy trong tay gã bạn trai cũ có một thứ nhỏ xíu gì đó bằng kim loại lóe lên ánh sáng.
Lúc nhào qua đứng chắn ở sau lưng Khấu Thầm cậu cảm thấy tốc độ của mình giống như được sạc điện.
Hãy gọi tôi là The Flash.
Sự xuất hiện của cậu quá đột ngột, gã bạn trai cũ không kịp thắng lại, đâm vào người cậu, từ bên người cậu sượt tay qua.
Khi Khấu Thầm xoay người đỡ Hoắc Nhiên chỉ nghe thấy cậu nói: “Trong tay gã có gì đó!”
“Đi chết đi cho bố mày!” Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên lùi về sau, đạp một phát ngay ngực của gã bạn trai cũ.
Gã té xuống đất, đồ cầm trong tay rơi ra.
Là một cái giũa móng tay.
Khi người bởi vì “trong tay gã có gì đó” lại nhìn thấy cái thứ này mà có hơi ngớ người, gã bạn trai cũ ôm ngực đứng phắt dậy, xoay người bỏ chạy.
“Cậu không sao chứ?” Khấu Thầm quay đầu lại gào về phía Hoắc Nhiên.
“… Đệt.” Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm làm cho giật mình, sờ eo của mình, phát hiện trên áo thun có một lỗ nhỏ bị rách ra, cậu lại vén áo lên, thấy trên eo có một vết máu.
Chắc là bị trầy da rồi.
Đồ giũa móng tay vậy mà cũng có năng lực như thế.
“Đm!” Khấu Thầm vừa nhìn thấy máu, nắm cánh tay của cậu vung ra, “Cậu mẹ nó bị điên à chắn làm con khỉ gì!”
Hoắc Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Khấu Thầm cõng lên, lúc phản ứng lại thì Khấu Thầm đã chạy về trước mười mấy mét rồi.
“Ấy!” Cậu la lên, “Khấu Thầm! Thả tôi xuống! Tôi không có bị thương!”
“Đã chảy máu rồi!” Khấu Thầm vừa chạy vừa nói.
“Không có, chỉ trầy một chút da!” Hoắc Nhiên vỗ vai Khấu Thầm, lại quay đầu nhìn Đào Nhụy và một đám người hoàn toàn chưa nhìn rõ gì hết bây giờ đang chạy theo ở phía sau, “Đm, đừng làm mất mặt nữa, mau thả tôi xuống!”
“Để chị nhìn vết thương một chút!” Đào Nhụy kêu lên, “Chị nhìn trước đã, xem thử có cần phải xử lý trước không!”
Cuối cùng Khấu Thầm cũng ngừng lại, Hoắc Nhiên từ trên lưng cậu nhảy xuống, một tay vén áo lên, banh ra cho mọi người xem một chút: “Nhìn thấy chưa, chỉ trầy da, bây giờ mọi người không thấy rõ, lát nữa có thể sẽ kết vảy luôn.”
Đào Nhụy cúi người nhìn thoáng qua, thở phào một hơi: “Làm chị sợ muốn chết, sợ muốn chết, chỉ trầy da, lát nữa khử trùng là được rồi… Mấy đứa nghe thấy chị nói địa điểm thì nên nói cho giáo viên khác biết chứ, báo cảnh sát cũng được, sao lại tự mình chạy đến, lần sau đừng có như vậy nữa, hù chết chị rồi, chân chị hết sức luôn, cũng may cũng may, chỉ là trầy da…”
“Thật sao?” Khấu Thầm nắm chặt vai Hoắc Nhiên nhìn một chút, cũng thở phào một hơi, khom người một hồi cũng không thấy đứng thẳng lại.
“Hoắc Nhiên.” Hứa Xuyên vươn tay bóp bóp trên vai cậu, “Được đó.”
Khấu Thầm đứng thẳng dậy nhìn cậu chằm chằm, mấy giây sau ôm chầm lấy cậu.
Kết quả chung kết nhảy cao giống như Khấu Thầm suy đoán, hạng nhất quả nhiên là học sinh thể thao lớp mười đã phá kỉ lục, chênh lệch một centimet, đoán là năm sau có thể phá luôn kỉ lục.
Hoắc Nhiên giành được hạng hai, không có thực hiện được lời cam đoan mà Khấu Thầm nói đại với lão Viên.
Nhưng mà nhóm bảy người cho rằng thành tích nhảy cao này có thể coi là hạng nhất.
“Dù sao cũng không phải là học sinh thể thao có đúng không.” Giang Lỗi nói, “Với lại Hoắc Nhiên trông còn đẹp trai hơn học sinh thể thao kia.”
“Lý do chính đáng.” Từ Tri Phàm gật đầu.
“Được đó, tính như vậy rất hợp lý.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tính như vậy, Khấu Thầm coi như là phá kỉ lục 1000 mét rồi, dù sao nó cũng đã bỏ rơi học sinh thể thao ở đằng sau rồi.”
“Đúng!” Mọi người nhao nhao gật đầu.
Từ sân vận động đi đến căn tin, sẽ đi qua lều y tế, một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện bên cạnh đậu ngay bên sân vận động, Đào Nhụy cùng một bác sĩ đang khử trùng cho một nam sinh có đầu gối, cánh tay và cằm đều bị cà rách.
“Đi đâu vậy!” Nhìn thấy mấy người bọ họ, Đào Nhụy mỉm cười hỏi.
“Đi nhà vệ sinh ạ.” Hứa Xuyên trả lời.
“Thật sao?” Đào Nhụy nhìn cậu ta, “Em nói đến nhà vệ sinh đó nha, lát nữa có giỏi thì đừng ăn.”
Mọi người bật cười, Từ Tri Phàm vỗ một phát lên sau lưng Hứa Xuyên” “Tụi em đến căn tin nghỉ ngơi.”
“Chị đi không?” Khấu Thầm hỏi.
“Không đâu, mấy đứa có phải lén lút ăn không.” Đào Nhụy đi đến, nhỏ giọng nói, “Đồ nướng gì đó, chị không thích ăn, lúc về mang chút đồ uống cho chị với mấy chị bác sĩ ở đây né, trường học mang một cái tủ lạnh đến đây, nhưng mà chị muốn uống trà chanh Vita.”
“Được ạ.” Từ Tri Phàm gật đầu.
“Đưa tiền cho mấy đứa này.” Đào Nhụy nói, “Tiện thể mời mấy đứa uống nước luôn.”
“Đừng mà.” Hứa Xuyên vội vàng ngăn lại, “Tụi em có tiền, chị chỉ uống Vita thôi mà tụi em không mời nổi sao?”
“Ồ.” Đào Ngụy cười, “Vậy mấy đứa mời chị với mấy chị gái bác sĩ uống nước nhé.”
Mọi người đồng ý, lúc đang định đi khỏi, Hứa Xuyên bỗng nhiên đụng đụng cánh tay Từ Tri Phàm, hất cái cằm về phía bên cạnh.
Bọn họ cùng nhau nhìn qua bên đó.
Bên cạnh sân vận động chính là nhà thi đấu, dưới một hàng cây cạnh bức tường nhà thi đấu, có một gã đàn ông đang đứng.
“Đậu —— Má.” Mọi người đồng thời phát ra tiếng cảm thán.
“Sao gã ta lại đến đây?” Khấu Thầm nhìn Đào Nhụy.
“Mặc kệ anh ta đi.” Đào Nhụy cau mày, “Không biết anh ta muốn làm gì.”
“Anh ta có làm gì với chị không?” Hứa Xuyên hỏi.
“Không có, chỉ đi theo.” Đào Nhụy nói, “Được rồi, mấy đứa cứ kệ đi, đi đi, ăn xong về mang đồ uống cho tụi chị.”
Đào Nhụy ngăn cản bọn họ, bọn họ cũng không thể có hành động gì, mọi người cùng nhau trừng mắt về phía đó, sau khi đi thật xa mới dời ánh mắt đi.
“Người này có phải bị bệnh không?” Giang Lỗi nói, “Không phải tao chửi đâu, chỉ là tao cảm thấy có phải gã ta bị bệnh không?”
“Không chừng là vậy.” Hoắc Nhiên lại quay đầu nhìn thoáng quá, “Nếu như không bệnh thì tính làm gì chứ?”
“Tống tiền à.” Khấu Thầm nói.
“Một bác sĩ trường học thì có bao nhiêu tiền chứ.” Hồ Dật nói.
“Chắc là mày không biết phải không, đôi giày kia của Đào Nhụy là hàng Hương Nãi Nãi, chị ấy có bốn đôi cùng kiểu khác màu.” Khấu Thầm nói, “Còn phá của hơn bà chị của tao.”
“Hương Nãi Nãi là ai?” Hồ Dật hỏi.
“… Là bà nội* tao.” Khấu Thầm nhìn cậu ta một cái. (*gốc là 香奶奶: thương hiệu Chanel, nãi nãi nghĩa là bà nội)
“Quan trọng là Đào Nhụy cũng không muốn để ý đến gã, đã lâu như vậy rồi, còn không hiểu sao?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Nhiều người không phân biệt rõ cố ý quấy rối với thâm tình.” Từ Tri Phàm nói, “Có thể lúc này đã tự thấy cảm động cho bản thân không nhẹ đó, không chừng còn cảm thấy Đào Nhụy vô tình máu lạnh.”
“Gã cần một giáo viên giống như lão Viên cho gã quay lại con đường làm người.” Khấu Thầm duỗi người.
“Tha cho lão Viên đi, còn đang bó bột kìa.” Hoắc Nhiên nói.
Trong căn tin có vài bàn có người, đang đánh bài hoặc là nói chuyện phiếm, đều là những người không tham gia môn nào cũng không có hứng thú xem thi đấu.
“Dì ơi.” Khấu Thầm chạy đến cửa nhà bếp, “Tụi con đến rồi nè.”
“Ra ngoài, sau bếp không được vào.” Một bác gái ra ngoài đẩy cậu ra, “Lát nữa đem đến cho mấy đứa.”
“Cảm ơn ạ.” Khấu Thầm lấy mấy chai nước ở trong tủ lạnh, “Có nên đem trà chanh qua đó bây giờ không?”
“Nên chứ.” Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên bước đến cùng lúc, ôm hết trà chanh có trong tủ lạnh ra ngoài, lấy quần áo bọc lại rồi đi.
“Khấu Thầm.” Giang Lỗi lách đến bên cạnh Khấu Thầm ngồi xuống, nhỏ giọng nói, “Có phải mày rất thân với Lộ Hoan không?”
“Không thân.” Khấu Thầm trả lời rất quyết đoán.
Giang Lỗi trừng cậu.
“Mày muốn nói gì thì tự tìm cậu ấy đi.” Khấu Thầm nói.
“… Sao mày biết tao có chuyện muốn nói với cô ấy?” Giang Lỗi giật mình.
“Mày nhìn cái mặt khát khao của mày xem.” Khấu Thầm nói.
“Năm nay chẳng phải cuối cùng thêm một hạng mục tranh tài thú vị hai người ba chân sao.” Giang Lỗi nói, “Có thể tự do lập nhóm, tao muốn tìm cô ấy cùng tham gia.”
“Có phải muộn rồi không?” Hoắc Nhiên nói, “Lộ Hoa có rất nhiều người theo đuổi, ngày mai thì mày thi đấu rồi bây giờ còn chưa tìm cậu ấy?”
“Vậy có phải là tao hết hy vọng rồi không?” Giang Lỗi bỗng nhiên rất ưu sầu.
“Mày cũng đừng đi tắt nhờ người khác truyền lời, bây giờ mày đi tìm cậu ấy.” Khấu Thầm nói, “Hỏi thẳng cậu ấy có muốn cùng tham gia không.”
“Nếu như cô ấy tham gia với người khác rồi thì sao?” Giang Lỗi hỏi.
“Haiz.” Khấu Thầm làm mặt buồn bực, “Vậy thì mày nói buổi chiều sẽ cổ vũ cho cậu ấy, nếu như cậu ấy không muốn tham gia, thì mày bảo chiều cậu ấy cổ vũ cho mày, sau đó kêu… Siêu Nhân tham gia với mày.”
“Đm.” Giang Lỗi đứng dậy, “Mày hiểu biết ghê đó.”
“Mang theo mấy chai nước đi.” Khấu Thầm đẩy mấy chai hồng trà lạnh đến trước mặt cậu ta, “Đưa cho cậu ấy một chai, hai đứa mày còn có thể đứng bên đó vừa uống vừa nói chuyện, nếu như bên cạnh còn có bạn của cậu ấy, thì mỗi người mày đưa một chai, sau đó thì rút.”
“Vì sao?” Giang Lỗi mờ mịt, “Không uống rồi nói mấy câu sao?”
“Để cho mấy cậu ấy chút thời gian thảo luận về mày đó, mày cứ đứng đấy thì sao cậu ấy có thể bàn bạc cùng bạn bè mình chứ đồ ngu.” Khấu Thầm xua tay với cậu ta, “Biến mau.”
“Cảm ơn nhé.” Giang Lỗi ôm mấy chai nước chạy ra khỏi căn tin.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, có hơi sốc.
“Sao thế.” Khấu Thầm nhìn cậu.
“Cậu còn nói cậu chưa từng theo đuổi con gái?” Hoắc Nhiên lườm Khấu Thầm.
“Tôi thật sự chưa từng cua gái.” Khấu Thầm cong môi, thấp giọng nói, “Tôi mà có người thích thật sự, đứng ở đó rồi quét cái mặt là được rồi.”
“Mặt của cậu ở đâu ra vậy?” Hoắc Nhiên hỏi, “Cái loại người chưa bao giờ có mặt mũi như cậu…”
“Bíp.” Khấu Thầm bỗng nhiên lấy hai ngón tay đụng một cái lên trên chóp mũi của Hoắc Nhiên, “Quẹt thẻ đẹp trai.”
Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Bíp, số dư còn lại ba trăm triệu.” Khấu Thầm nói.
Ngụy Siêu Nhân ở đối diện cười đến mức nằm sấp xuống bàn, trở tay ấn một cái lên trên đầu Hồ Dật đang chơi điện thoại: “Bíp.”
“IQ không đủ xin hãy nạp tiền ngay.” Hồ Dật nhanh chóng trả lời lại.
“Đm.” Ngụy Siêu Nhân ngớ ra.
Mọi người lập tức cười như điên.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm ngửa mặt cười ha hả.
Khấu Thầm quả thật là một tấm thẻ đẹp trai, không chỉ đẹp trai, mà lúc giả ngầu với lúc ngầu thật xen kẽ nhau, sức hấp dẫn của Khấu Thầm không chỉ đến từ gương mặt của cậu ta.
Nếu không thì mình cũng không thể từ chán ghét cậu ta đến bây giờ lại vì cổ vũ cho cậu ta mà cùng người khác gào thét, cũng sẽ không vì cậu ta xông về đích mà kích động đến mức dựng hết cả lông tơ.
Lúc cậu cổ vũ Khấu Thầm thật lòng thật dạ giống như những người đang hét “tụi chị yêu em”.
Khấu Thầm cười đến nửa chừng bỗng nhiên quay mặt lại nhìn cậu.
“… Hửm?” Hoắc Nhiên nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, cũng nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm không nói gì, nháy mắt trái với cậu.
Hoắc Nhiên ngẩn người mấy giây rồi bật cười: “Đừng giả vờ đáng yêu.”
“Tôi không giả vờ đáng yêu, tôi đang đá lông nheo.” Khấu Thầm nói, “Là cậu thấy tôi đáng yêu.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu, mồi hồi lâu sao mới gật đầu: “Được thôi.”
Đồ nướng mẹ Giang Lỗi đem đến rõ ràng rất nhiều, nhưng mà không biết vì sao dù đã ráng ăn nhưng vẫn ăn chưa có ghiền, lúc mời mấy chị gái trong căn tin cùng ăn người ta còn chưa ăn, Giang Lỗi một đi không trở lại cũng chưa ăn, vậy mà đã hết một nửa rồi, để đảm bảo buổi chiều còn có thể đã nghiền, bọn họ không thể không cắn chặt răng, không nhờ mấy dị giúp bọn họ chế biến nửa phần còn lại.
“Không ăn quá nó cũng đúng.” Hứa Xuyên sờ bụng, “Buổi chiều tụi mày còn phải thi đấu mà, chung kết 100 với 400, Khấu Thầm còn có một môn ba bước nhảy xa.”
“Tao muốn ngủ.” Khấu Thầm nói, “Tao ăn xong liền muốn ngủ.”
“Vậy mày về ký túc xá ngủ à?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Tao muốn phơi nắng ngủ.” Khấu Thầm ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Hôm nay ánh nắng rất đẹp.”
Hoắc Nhiên vừa mới ngồi xuống khán đài thì Khấu Thầm đã nằm xuống rồi, gối đầu lên đùi của cậu: “Đừng nhúc nhích đó.”
Hoắc Nhiên không nói gì, bắt đầu rung chân điên cuồng.
“Cậu~ Mẹ nó~~~” Khấu Thầm run giọng nói không hết câu, đành phải ngồi dậy, nhìn Hoắc Nhiên, “Muốn bị đánh?”
“Đến.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm không chút nghĩ ngợi liền tiến đến gần Hoắc Nhiên, hôn một cái lên trên mặt cậu.
“Á…” Hoắc Nhiên cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi, điện thoại của nữ sinh lớp bọn họ với nữ sinh lớp Văn 2 kế bên nháy mắt quay hết qua đây, cậu cúi đầu phủi phủi mấy cái trên đầu mình, “Có phải cậu chán sống rồi không?”
“Vậy cậu gối lên chân tôi đi.” Khấu Thầm vỗ chân, “Có phải cứ cảm thấy tôi lợi dụng cậu không?”
“Cậu có thể …” Hoắc Nhiên muốn nói cậu có thể ngủ giống như người bình thường được không, kết quả vừa quay đầu lại, cậu nhìn thấy Giang Lỗi ngồi banh chân ở hàng cao nhất trên khán đài, Ngụy Siêu Nhân đang ngồi ở hàng dưới hàng Giang Lỗi một bậc, dựa thẳng vào chính giữa hai chân Giang Lỗi, gối đầu ở đũng quần Giang Lỗi, đã nhắm mắt bắt đầu ngủ rồi, “Đệt.”
Khấu Thầm quay đầu qua nhìn một cái, cười đến mức ho khan luôn, cũng banh chân ra: “Cậu muốn thế này sai?”
Hoắc Nhiên nhìn đũng quần Khấu Thầm.
“Này!” Khấu Thầm giật mình nhanh chóng chéo tay lại chắn ở phía trước, hung dữ nói, “Trước khi cậu ra tay tốt nhất nghĩ cho kỹ lại, cậu muốn…”
Hoắc Nhiên thở dài, dựa ra sau, nhắm mắt lại.
Khấu Thầm cũng không nói tiếp nữa, lập tức nghiêng người, gối lên trên đùi Hoắc Nhiên.
Giữa trưa không có thi đấu, nhưng người trên sân vận động vẫn có rất nhiều, mọi người đều coi hội thao thành một buổi party trong trường, ăn uống nói chuyện phiếm, còn có không ít người đang chơi bóng ở bên sân bóng rổ.
Hoắc Nhiên ngủ một chút thì không ngủ được nữa, cậu không có thói quen ngủ trưa, nhưng mà Khấu Thầm còn đang ngủ, cậu chỉ có thể tiếp tục ngồi đó, lấy điện thoại ra chậm rãi chụp người ở trên sân vận động.
Hầu hết thời gian từ nhỏ đến lớn, cậu đều cảm thấy cuộc sống ở trường học rất nhàm chán, toàn bộ dựa vào bạn bè mà chống đỡ.
Nhưng có đôi khi cũng sẽ cảm thấy, những tiết học không muốn học đó, những cuộc thi đau đầu, những giáo viên mình thích hoặc là không thích, những bạn học nhớ rõ tên hoặc không nhớ tên, nhớ mặt hoặc không nhớ mặt, thật ra đều rất thú vị, dù sao đây là ký ức thời học sinh cuối cùng trước khi các cậu trưởng thành, giống như bây giờ.
Hai nữ sinh bên trái đang chụm đầu vừa nhìn điện thoại vừa nhỏ giọng cười, mấy nam sinh bên phải đang đánh bài, một đám người phía trước đùa giỡn dưới tán cây, trong đó có ít nhất hai cặp đôi yêu nhau, cười còn sáng hơn cả ánh mặt trời, nam sinh… đằng sau đang ngủ trong đũng quần.
Còn có Khấu Thầm đang gối đầu trên đùi cậu.
Hoắc Nhiên chụp một tấm mặt của Khấu Thầm, lại tiếp tục đưa điện thoại về phía sân vận động chậm rãi lướt qua.
Khi lướt đến chỗ chữa trị, cậu ngừng lại.
Lúc bọn họ ăn xong đồ nướng trở về, gã bạn trai cũ vẫn còn ở dưới cây, nhưng lúc này bác sĩ và Đào Nhụy đều đi ăn cơm nghỉ ngơi rồi, gã bạn trai cũng dường như cũng không thấy bóng dáng.
Đi rồi?
Hay là tiếp tục đi theo Đào Nhụy?
Lúc Hoắc Nhiên đang phóng to camera để nhìn, hai bác sĩ đã về, nhưng không nhìn thấy Đào Nhụy, cậu lập tức cảm thấy có hơi bất an.
“Tri Phàm.” Cậu đẩy đẩy Từ Tri Phàm đang nằm ngang bên cạnh, “Gửi tin nhắn cho Đào Nhụy hỏi chị ấy đang ở đâu.”
“Sao thế?” Từ Tri Phàm mở mắt, vừa móc điện thoại ra vừa ngồi dậy, “Lúc đưa nước cho chị ấy, chị ấy nói buổi trưa muốn đi ăn sushi.”
“Không thấy chị ấy với gã đàn ông kia đâu.” Hoắc Nhiên nói.
Từ Tri Phàm vừa bấm số vừa đứng dậy nhảy mấy bước xuống khỏi khán đài.
Hoắc Nhiên gọi mấy người đang ngủ dậy, mọi người cùng nhau chạy về phía bên đó.
Chạy mấy bước, Từ Tri Phàm nói: “Nghe máy rồi… Alo? Chị?”
“Sao rồi?” Hứa Xuyên hỏi, “Không sao chứ?”
“Alo?” Từ Tri Phàm nhìn màn hình điện thoại, cầm đến bên tai lại alo mấy tiếng, nhíu mày, “Không có người nói chuyện… Khoan đã!”
“Thế nào?” Mọi người đều đến gần.
Trừ Tri Phàm ấn loa ngoài, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, trong loa truyền ra tiếng động ồn ào, lờ mờ có thể nghe thấy có người nói chuyện.
“Đây là…” Ngụy Siêu Nhân có hơi mờ mịt.
“Đi về phía quán sushi bên kia xem thử.” Khấu Thầm lập tức nói, “Cảm thấy là lén nhấn nghe…”
Còn chưa nói xong, trong loa truyền đến một âm thanh hơi rõ ràng, có thể nghe ra được ra Đào Nhụy: “Đi đến quán trước cà phê Chỗ Rẽ phía trước đi, anh muốn nói thì nói…”
“Chỗ Rẽ.” Hứa Xuyên nói, “Chạy về phía quỷ lâu ra nhanh hơn.”
Mọi người quay đầu lại chạy về.
Xung quanh trường học có bốn quán cà phê, quán cà phê Chỗ Rẽ cách tường rào của quỷ lâu hơn mười mét, là một con đường nhỏ, đây chắc là Đào Nhụy đang nói cho bọn họ, nếu không trong tình huống bình thường sẽ không đặc biệt nói ra tên tiệm.
Gần quỷ lâu chỉ có một đôi tình nhân đang đứng dưới gốc cây nghe nhạc, lúc bọn họ chạy đến, hai người họ không thèm quay đầu lại chút napf.
Mọi người ngoại trừ Khấu Thầm ra, bình thường chắn cũng không trèo tường nhiều, nhưng lúc này tất cả đều giống như ngày nào cũng trèo tường, soạt soạt soạt đã đạp tường trèo ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất chạy chưa được mấy bước thì nhìn thấy Đào Nhụy đang đi cùng với gã bạn trai cũ ở phía trước.
“Đừng kêu.” Từ Tri Phàm thấp giọng nói.
Lúc bọn họ đi đến phía sau Đào Nhụy, gã bạn trai cũ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, khi nhìn thấy bọn họ lập tức đưa tay muốn kéo Đào Nhụy đi.
Nhưng Hứa Xuyên nhanh hơn gã một bước, nắm lấy cánh tay Đào Nhụy, kéo đến bên cạnh.
Từ Tri Phàm đi thẳng đến đẩy một phát thật mạnh ngay ngực gã, khiến gã loạng choạng lui về mấy bước.
“Đừng đi theo tôi nữa.” Đào Nhụy chỉ gã, “Tôi vẫn luôn không báo cảnh sát là nể mặt của cô chú, không muốn để bọn họ biết anh làm ra mấy chuyện giống như kẻ tâm thần! Nếu như anh còn thế này, thì tôi sẽ báo cảnh sát liền!”
“Anh làm gì rồi?” Gã bạn trai cũ chậm rãi đi đến, trên mặt trông có vẻ rất đau khổ, “Anh chẳng qua là không nỡ rời bỏ em, hy vọng em tỉnh táo lại suy nghĩ về quyết định của em lần nữa! Anh đã làm chuyện gì tổn thương em chưa? Báo cảnh sát rồi em sẽ nói gì với cảnh sát? Nói anh đi theo em sao?”
“Anh không làm gì à? Anh mẹ nó là quấy rối người khác anh có biết không? Anh không học hết chín năm giáo dục bắt buộc à thiểu năng!” Hoắc Nhiên quả thật cạn lời.
“Về trường học trước đã “Đừng nói chuyện với anh ta, nói không thông đâu.”
Lúc mọi người bảo vệ Đào Nhụy đi về, gã bạn trai cũ gào lên: “Đào Nhụy! Em nghĩ cho rõ đi!”
“Tôi nghĩ rất rõ ràng rồi!” Đào Nhụy bực bội nói, “Anh còn làm như vậy một lần nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Gã bạn trai cũ không nói nữa, bỗng nhiên xông đến.
Hoắc Nhiên đi ở cuối cùng hàng ngũ, bên trái phía trước cậu là Khấu Thầm, phía trước nữa là mấy người còn lại đang vây xung quanh Đào Nhụy, gã bạn trai cũ xông về phía Đào Nhụy.
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên kêu lên, vốn dĩ muốn nhắc nhở Khấu Thầm, giá trị vũ lực của Khấu Thầm không sợ loại tấn công trình độ này.
Nhưng giây tiếp theo cậu nhìn thấy trong tay gã bạn trai cũ có một thứ nhỏ xíu gì đó bằng kim loại lóe lên ánh sáng.
Lúc nhào qua đứng chắn ở sau lưng Khấu Thầm cậu cảm thấy tốc độ của mình giống như được sạc điện.
Hãy gọi tôi là The Flash.
Sự xuất hiện của cậu quá đột ngột, gã bạn trai cũ không kịp thắng lại, đâm vào người cậu, từ bên người cậu sượt tay qua.
Khi Khấu Thầm xoay người đỡ Hoắc Nhiên chỉ nghe thấy cậu nói: “Trong tay gã có gì đó!”
“Đi chết đi cho bố mày!” Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên lùi về sau, đạp một phát ngay ngực của gã bạn trai cũ.
Gã té xuống đất, đồ cầm trong tay rơi ra.
Là một cái giũa móng tay.
Khi người bởi vì “trong tay gã có gì đó” lại nhìn thấy cái thứ này mà có hơi ngớ người, gã bạn trai cũ ôm ngực đứng phắt dậy, xoay người bỏ chạy.
“Cậu không sao chứ?” Khấu Thầm quay đầu lại gào về phía Hoắc Nhiên.
“… Đệt.” Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm làm cho giật mình, sờ eo của mình, phát hiện trên áo thun có một lỗ nhỏ bị rách ra, cậu lại vén áo lên, thấy trên eo có một vết máu.
Chắc là bị trầy da rồi.
Đồ giũa móng tay vậy mà cũng có năng lực như thế.
“Đm!” Khấu Thầm vừa nhìn thấy máu, nắm cánh tay của cậu vung ra, “Cậu mẹ nó bị điên à chắn làm con khỉ gì!”
Hoắc Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Khấu Thầm cõng lên, lúc phản ứng lại thì Khấu Thầm đã chạy về trước mười mấy mét rồi.
“Ấy!” Cậu la lên, “Khấu Thầm! Thả tôi xuống! Tôi không có bị thương!”
“Đã chảy máu rồi!” Khấu Thầm vừa chạy vừa nói.
“Không có, chỉ trầy một chút da!” Hoắc Nhiên vỗ vai Khấu Thầm, lại quay đầu nhìn Đào Nhụy và một đám người hoàn toàn chưa nhìn rõ gì hết bây giờ đang chạy theo ở phía sau, “Đm, đừng làm mất mặt nữa, mau thả tôi xuống!”
“Để chị nhìn vết thương một chút!” Đào Nhụy kêu lên, “Chị nhìn trước đã, xem thử có cần phải xử lý trước không!”
Cuối cùng Khấu Thầm cũng ngừng lại, Hoắc Nhiên từ trên lưng cậu nhảy xuống, một tay vén áo lên, banh ra cho mọi người xem một chút: “Nhìn thấy chưa, chỉ trầy da, bây giờ mọi người không thấy rõ, lát nữa có thể sẽ kết vảy luôn.”
Đào Nhụy cúi người nhìn thoáng qua, thở phào một hơi: “Làm chị sợ muốn chết, sợ muốn chết, chỉ trầy da, lát nữa khử trùng là được rồi… Mấy đứa nghe thấy chị nói địa điểm thì nên nói cho giáo viên khác biết chứ, báo cảnh sát cũng được, sao lại tự mình chạy đến, lần sau đừng có như vậy nữa, hù chết chị rồi, chân chị hết sức luôn, cũng may cũng may, chỉ là trầy da…”
“Thật sao?” Khấu Thầm nắm chặt vai Hoắc Nhiên nhìn một chút, cũng thở phào một hơi, khom người một hồi cũng không thấy đứng thẳng lại.
“Hoắc Nhiên.” Hứa Xuyên vươn tay bóp bóp trên vai cậu, “Được đó.”
Khấu Thầm đứng thẳng dậy nhìn cậu chằm chằm, mấy giây sau ôm chầm lấy cậu.
/123
|