Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên cảm thấy tính tình bình thường của Khấu Thầm thật ra cũng được, nhưng mà có thể coi là người thuộc kiểu không giận thì thôi một khi đã giận thì giận vô cùng, bộ dạng Khấu Thầm hôm nay, cậu thật sự chưa từng nhìn thấy.
Khấu Thầm dỗi.
Hình thức biểu hiện chính là bỗng nhiên không giống Husky nữa, biến trở về trùm đánh lộn đại ca trường học trong truyền thuyết.
Vô cùng lạnh lùng.
Khấu Tiêu với lão Dương dẫn hai người các cậu đi ăn lẩu Tứ Xuyên, còn uống chút rượu, thời điểm này vốn nên là lúc Khấu Thầm nói nhiều nhất, nhưng cậu lại lạnh nhạt suốt buổi, giống như đang ăn đá lạnh vậy.
Hoắc Nhiên mới đầu cũng kiếm chuyện nói hai ba câu.
“Lấy giùm tôi dĩa thịt bò đến đây, cảm ơn.”
“Tương này cậu không cần thì tôi ăn nhé?”
Nhưng mà có lẽ có hơi gượng gạo, dù gì cậu cũng chưa từng đi dỗ người khác, nếu đổi lại cậu là Khấu Thầm, đoán chừng hai ba câu như thế cũng không dỗ được.
Thế là cậu chỉ đành từ bỏ.
Dù sao bản thân cậu vì là “bé đáng yêu” nên từ nhỏ đến lớn đều là ba mẹ, thầy cô, bạn bè, bạn học chiều cậu lớn lên thôi.
Ăn xong, Khấu Tiêu lại gọi mấy phần đồ nướng bảo cầm về ký túc xá cho mấy bạn ăn, suốt cả buổi Khấu Thầm không có hé miệng.
Lúc đưa bọn họ về, Khấu Thầm đi lấy xe với lão Dương, Hoắc Nhiên với Khấu Tiêu đứng ở trong rèm ngay cửa quán chờ.
“Không cần để ý đến nó.” Khấu Tiêu nói, “Từ nhỏ đã như thế, lúc giận dỗi liền kỳ kỳ lạ lạ, nhạy cảm muốn chết, nếu không thì sao có thể không có bạn bè gì chứ.”
“Chỉ là… Em cũng không tìm được chuyện gì khiến cậu ấy giận lâu đến như vậy.” Hoắc Nhiên nói.
“Chuyện giận dỗi là em không để cho nó nhìn điện thoại làm nó có hơi mất mặt, xấu hổ.” Khấu Tiêu cười nói, “Thời gian giận dỗi dài như vậy là vì không xuống nước được.”
“… Em đã nói chuyện với cậu ấy rồi mà.” Hoắc Nhiên nhíu mày, “Cậu ấy không thèm để ý đến em.”
“Em chỉ nói hai câu, nói thêm hai câu nữa thì được rồi.” Khấu Tiêu nói, “Thật ra từ nhỏ ba chị đã cảm thấy con trai thì không cần phải dỗ gì hết, cho nên sau khi lớn hơn một chút lại muốn tìm về bù đắp, nhưng mà tính cách lại giống ba chị, cứng như tinh.”
“Thế thì em cũng thấy giận mà.” Hoắc Nhiên chậc một tiếng.
“Cho nên mới nói mặc kệ nó, lát nữa tự mình ổn thôi.” Khấu Tiêu vỗ vai cậu, “Đừng nói cho nó chị nói với em về nó nhé, nếu không lại giận chị.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Lúc xe đến, Soái Soái ngồi chờ một bữa cơm trong cửa hàng thú cưng bên cạnh ở phía sau thò đầu ra nhìn, cười đến mắt cũng mất tiêu, thở phì phò.
Hoắc Nhiên mở cửa ra nó liền nhào lên trên vai cậu.
“Đi vào đi vào.” Hoắc Nhiên đẩy nó vào trong xe, lên xe mới phát hiện Khấu Thầm vậy mà ngồi ở trên ghế phó lái, mặt không biểu tình giống như cậu là phụ xe của tàu vũ trụ.
Khấu Tiêu mở cửa xe bên ghế phó lái cũng ngạc nhiên, sau đó đập cậu một phát: “Ra phía sau, đây là ghế riêng của chị!”
“Chị ra sau đi.” Khấu Thầm nắm lấy tay nắm trên cửa xe không chịu buông.
“Chị không thèm ngồi chung với con chó ngu ngốc của em đâu, em mau lên, ra sau ngồi.” Khấu Tiêu nói.
“Không.” Khấu Thầm kiên trì.
“Thôi.” Hoắc Nhiên mở cửa xe, “Em bắt xe về.”
“Khấu Thầm!” Khấu Tiêu quát lên.
Khấu Thầm quay đầu nhìn một cái, Hoắc Nhiên đã từ cửa sau bên trái bước xuống xe.
“Haiz.” Khấu Thầm không xuống xe, trực tiếp từ ghế phó lái trở mình ra ghế sau, xuống xe đuổi theo sau Hoắc Nhiên, “Hoắc Nhiên.”
Hoắc Nhiên không để ý đến Khấu Thầm, cứ đi thẳng về trước, bỗng nhiên bị một vật vừa ấm vừa ướt còn có hơi xù xì chạm vào, cậu vội rụt tay lại, phát hiện Soái Soái cũng xuống xe.
Cậu cúi đầu, thuận tay vỗ vỗ lên đầu Soái Soái, Soái Soái lập tức bắt đầu xoay vòng vòng quanh chân cậu, cái đầu cứ cọ trên chân cậu, sau khi cọ mấy cái thì nằm thẳng xuống trên đất, ngửa bụng lên, lắc lắc trên đất, vừa uốn éo vừa nhìn cậu miệng thở phì phì.
“Dưới đất dơ!” Hoắc Nhiên nắm bàn chân của nó kéo lên. “Mau đứng dậy, Soái Soái ngoan.”
Soái Soái không có nghe lời đứng dậy, chỉ vừa uốn éo vừa nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Nhiên quay đầu qua, thấy Khấu Thầm đứng bên cạnh cậu đang lấy tay ra hiệu với Soái Soái.
Khi cậu quay đầu qua Khấu Thầm chợt ngừng lại, nhưng tay vẫn chưa kịp rút về, ngừng lại mấy giây Khấu Thầm đưa tay gãi gãi đầu.
“Bảo nó đứng lên.” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Dưới đất dơ cỡ nào!”
“Cậu gọi xe thì nó không đứng lên.” Khấu Thầm nói.
“… Vậy tôi đi bộ về à? Cậu với chị cậu đều không ngồi ghế sau…” Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm thật sự không nói lý lẽ mà.
“Tôi ngồi.” Khấu Thầm nói, “Tôi ngồi ghế sau.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu, không nói gì.
“Tính tình tôi là như thế, thật ra cậu… không cần để ý đến tôi.” Khấu Thầm nghiêng đầu, có hơi ngượng ngùng hắng giọng.
“Công chúa Thầm.” Hoắc Nhiên nói.
“Đánh cậu đó.” Khấu Thầm lập tức quay đầu lại, nhìn Hoắc Nhiên, “Cậu gọi lần nữa đi?”
“Không cho cậu xem điện thoại, không phải là chuyện riêng của tôi hay không, tôi cũng chẳng có chuyện riêng gì.” Hoắc Nhiên cảm thấy vẫn nên giải thích một chút, “Chủ yếu là có liên quan đến người khác.”
“Biết rồi.” Khấu Thầm bực mình xua tay, “Tôi là người không nói lý lẽ sao?”
“Cậu không phải à?” Hoắc Nhiên cảm thấy vấn đề này hỏi khá là tự tin với mạnh dạn đó.
“Soái Soái.” Khấu Thầm không có hỏi đáp tiếp nữa, búng tay một cái, Soái Soái đang nằm ăn vạ dưới đất nhận được mệnh lệnh, bật dậy, đứng bên chân cậu, cậu chỉ Hoắc Nhiên, “Đi, dẫn anh Nhiên Nhiên lên xe.”
“Gì…” Hoắc nhiên còn chưa kịp hỏi, Soái Soái đã cắn vạt áo bên dưới áo khoác của cậu, bắt đầu kéo về phía xe.
Alaska không hổ là đại diện thể lực cho tam ngốc kéo xe tuyết*, sức lực khá mạnh, lần thứ nhất cậu đã bị kéo cho lảo đảo. (*Chỉ ba giống chó Alaska, Husky, Samoyed. Trong đó Alaska là đại ngốc, Husky là nhị ngốc, Samoyed là tam ngốc.)
“Đi với nó đi.” Khấu Thầm vịn cửa xe, “Nếu không nó có thể xé áo cậu đó.”
Hoắc Nhiên vội lên xe, Soái Soái cũng nhảy lên sau xem, ngồi bên cạnh cậu, Khấu Thầm lên xe từ bên kia, đẩy Soái Soái xống dưới ghế, ngồi sát bên cạnh Hoắc Nhiên.
“Dạy thế nào vậy?” Xe chạy được một nửa, Hoắc Nhiên thật sự không nhịn được, “Chẳng phải nói tam ngốc sao, cũng không ngốc lắm.”
“Alaska khác tôi không biết, nhưng Soái Soái thì ngốc thật sự.” Ban đầu cả một đường đi Khấu Thầm không nói chuyện, nghiêm mặt nhìn phía trước giống như tìm không thấy chủ đề nói, Hoắc Nhiên vừa mở miệng, Khấu Thầm lập tức nghiêng người về phía cậu, nhéo lông trên đầu Soái Soái quay nó lại xoa xoa, “Cậu biết con chó ngốc này nhiêu tuổi rồi không?”
“Hửm?” Hoắc Nhiên có hơi tò mò.
“Tám tuổi rồi, tôi dạy nó tám năm.” Khấu Thầm đưa tay đến trước mặt Hoắc Nhiên làm dấu số tám, “Tám năm đó anh trai, ngoại trừ những động tác nắm tay, ngồi xuống, đứng lên, nằm sấp mà những con chó khác ba tháng đã biết làm, nó chỉ biết ăn vạ với dẫn người ta lên xe, nếu đổi lại là con Border Collie* tám tuổi, với mức độ huấn luyện nghiêm túc của tôi, thì biết lái máy bay luôn rồi.” (*còn gọi là “Collie biên giới”. Là giống chó chăn gia súc nổi tiếng với nhiều ưu điểm vượt trội, đứng số 1 trong Top những loài chó thông minh nhất.)
Hoắc Nhiên nhìn Soái Soái được Khấu Thầm xoa đầu đến mức cả mặt say sưa lưỡi cũng thè ra ngoài, không nhịn được bật cười.
“Nhưng mà đẹp trai thì vẫn rất đẹp trai nhỉ, đúng không.” Khấu Thầm nói.
“Đúng.” Hoắc Nhiên gật đầu, nghĩ một chút lại nhìn cậu, “Cậu nói cậu hay là chó vậy?”
“… Chó.” Khấu Thầm nói.
“Đúng.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Còn tôi thì sao?” Khấu Thầm hỏi.
Lão Dương ở đằng trước đang lái xe thì bật cười.
“Đẹp.” Hoắc Nhiên thở dài.
Lúc về ký túc xá, phòng ký túc của Khấu Thầm đều là người, chiếm hai cái giường dưới đang đánh bài.
Khấu Thầm xách đồ nướng về để trên bàn: “Có ai ăn không?”
“Có!” Người trong phòng đồng loạt trả lời.
Hoắc Nhiên từ ngoài cửa thò đầu vào nhìn, lại xoay người về phòng ký túc đối diện.
Khấu Thầm cũng nhìn trong phòng một lượt, Hồ Dật với Giang Lỗi cộng thêm ba người phòng ký túc bọn họ, còn có mấy người phòng kế bên, không nhìn thấy Từ Tri Phàm.
“Từ Tri Phàm không qua chơi à?” Cậu ngồi bên cạnh Hứa Xuyên hỏi.
“Ừ.” Hứa Xuyên đáp, “Ở phòng ký túc chơi game.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, nằm bên cạnh cậu ta.
Sau khi Hoắc Nhiên về phòng thì không có qua đây nữa, cho đến khi tắt đèn, người trong phòng đều đi hết, Khấu Thầm cũng không nhìn thấy Hoắc Nhiên.
Chắc là “chuyện riêng” không cho cậu xem trên điện thoại, có liên quan đến Từ Tri Phàm.
Khấu Thầm tắm xong thì nằm trên giường, trong lòng có hơi không thoải mái lắm.
Cậu cũng không phải người không có bí mật, nhưng không có bí mật nào cần giữ đến vậy, mặc dù những chuyện xấu hổ lúc cậu còn nhỏ kia, cậu cũng bảo Hoắc Nhiên không được nói với người khác, nhưng nếu để người khác biết thật, cậu cũng không cảm thấy có gì không được.
Hoắc Nhiên chắc chắn sẽ không nói với người khác, giống như bảo vệ chuyện riêng của Từ Tri Phàm, Hoắc Nhiên nhất định cũng sẽ giữ chút bí mật nhỏ này của cậu như vậy, nhưng dù gì cậu cũng không để ý, chuyện cậu để ý là vừa rồi, Hoắc Nhiên vội vàng giấu điện thoại, không cho cậu nhìn thấy bí mật nhỏ của Từ Tri Phàm…
Trong lòng Khấu Thầm bỗng nhiên có hơi ghen tị.
Hoắc Nhiên và Từ Tri Phàm, đều là bạn bè của cậu, Hoắc Nhiên càng là bạn bè có thể chắn dao cho cậu, nhưng hai người họ có bí mật không thể cho cậu biết.
Chậc.
“Anh Xuyên.” Cậu trở mình, thò nửa người ra vắt vẻo bên giường, nhìn Hứa Xuyên ở giường dưới.
“Hả?” Hứa Xuyên mở mắt, nhìn thấy cậu thì hết cả hồn, “Á đù má, mày làm gì đó?”
“Mày có bí mật không?” Khấu Thầm hỏi.
“Tao nghĩ coi.” Hứa Xuyên nhíu mày nghỉ một hồi, “Hình như không có.”
“Nếu như tao có bí mật, nói cho mày, mày có giữ bí mật giùm tao không? Không để bất cứ ai biết, cái kiểu giữ kín cực kỳ ấy, có không?” Khấu Thầm hỏi.
Hứa Xuyên không có trả lời ngay, mà ngồi bật dậy, nhìn người trong phòng, mọi người lăn lộn cả ngày đã ngủ rồi.
“Sao thế? Mày gặp chuyện gì sao?” Hứa Xuyên nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện thì nói, tao chắc chắn giữ bí mật.”
“Không có gặp chuyện.” Khấu Thầm nói, “Tao chỉ hỏi thôi.”
“Không có thật?” Hứa Xuyên hỏi.
“Không có.” Khấu Thầm cười, trở mình nằm lại lên trên gối.
Hứa Xuyên ở giường dưới im lặng một hồi lâu, đạp ván giường của cậu: “Có chuyện thì mày nói ra, đừng nhịn, bạn bè dùng để làm gì có biết không?”
“Dùng để làm gì?” Khấu Thầm hỏi.
“Dùng để sai bảo.” Hứa Xuyên nói, “Giữ bí mật, gánh team, phục vụ dây chuyền.”
Khấu Thầm phì cười: “Biết rồi.”
Thời gian bình thường của hội thao là hai ngày, phần sau còn có hai ngày thi đấu bóng rổ, nhưng sáng sớm hôm sau mới thức dậy, bọn họ phát hiện sân vận động đều là khói mù*. (*là một loại chất gây ô nhiễm không khí. Từ “sương khói” được tạo ra trong những năm đầu thế kỷ 20 như là một từ ghép giữa các từ khói và sương mù để chỉ sương khói.)
“Nhận được thông báo, mấy ngày nay có sương, thi đấu bóng rổ bị trì hoãn, sân trong nhà thi đấu không chứa nổi nhiều người xem.” Lão Viên che ngực, “Các môn đấu hôm nay cũng đều bị hủy, tranh thủ trước khi khói mù lan rộng hoàn thành hết các môn thi tập thể.”
“Môn thi tập thể chính là…” Cán sự môn thể dục ở bên cạnh mở lịch thi đấu trong tay ra, “Yêu cầu sân bãi của môn tiếp sức, hai người ba chân, có tính linh hoạt khá cao, cho nên đổi sang thi đấu trong phòng.”
“Cũng được, cũng được.” Giang Lỗi nói.
“Mày ôm tao chạy à?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Mày có thể cho tao chút mặt mũi không, Lộ Hoan đến cổ vũ đó!” Giang Lỗi nói.
“Mày ôm tao chạy lại giành được hạng nhất, vẻ vang cỡ nào chứ.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Tao.” Giang Lỗi nói, “Thấp hơn mày nửa cái đầu, gầy hơn mày một vòng, mày bắt tao ôm mày chạy, bằng không đổi thành tao cho mày mặt mũi nhé!”
Ngụy Siêu Nhân cười một hồi: “Cùi bắp.”
Khấu Thầm có hơi khó chịu về việc thi đấu bóng rổ bị trì hoãn, cậu rất thích các môn tập thể, cảm giác mọi người cùng nhau liều mạng rất thú vị, cũng may còn có môn tiếp sức.
Thi đấu tiếp sức dựa theo khối mà chia nhóm nam và nữ, nữ sinh lớp bọn họ tuy nhiều, nhưng thực lực không bằng Văn 4, có điều thực lực nhóm nam vẫn rất mạnh, lão Viên và cả lớp đều ôm hy vọng rất lớn với bọn họ.
Hoắc Nhiên chạy đầu tiên, Khấu Thầm chạy cuối cùng, chính giữa là Ngụy Siêu Nhân và cán sự môn thể dục La Phi Ngọc, rất có hy vọng đoạt được giải vô địch.
“La Phi Ngư* ông chạy thứ hai đúng không?” Ngụy Siêu Nhân hỏi, “Ông bung sức tốt một chút, sức lực hai người đầu tiên mạnh lên, như vậy lỡ như bị rớt lại thật, Khấu Thầm ở đuổi theo cũng dễ dàng.” (*đồng âm với tên La Phi Ngọc, tạm dịch là “lưới không cá”)
“Được.” La Phi Ngọc nói, “Lát nữa giao gậy phải nhìn kỹ, nắm ổn rồi mới buông tay.”
“Ok.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Vì sao tôi không chạy thứ hai?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi bên tai cậu.
“Bởi vì lỡ như bị tụt lại, cậu ở cuối cùng còn có thể đuổi theo.” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng trả lời, lại nhìn Khấu Thầm, “Lúc ăn sáng tôi đã muốn hỏi rồi, có phải cậu không ngủ không?”
“Sao thế?” Khấu Thầm có hơi giật mình, “Có quầng thâm rồi?”
“Không có, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, nhìn giống như thức khuya.” Hoắc Nhiên nói.
“À.” Khấu Thầm chà mặt, “Hôm qua Siêu Nhân ngủ ngáy, ồn chết đi được.”
“Tao ngáy?” Ngụy Siêu Nhân sốc vô cùng, “Anh Xuyên, tao ngáy à? Chẳng lẽ không phải Quách Tử Kiện tối nào cũng ngáy sao!”
Hứa Xuyên cười không trả lời.
“Vậy thì là Quách Tử Kiện.” Khấu Thầm nói.
“Đm.” Ngụy Siêu Nhân thở phào.
Khấu Thầm lại nhìn xung quanh: “Từ Tri Phàm đâu?”
“Sáng sớm đã xin về nhà rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Trong nhà có chút việc.”
“Chuyện gì thế?” Hứa Xuyên hỏi, “Cần giúp gì không?”
“Chắc không phải chuyện lớn gì đâu.” Hoắc Nhiên nói.
Bởi vì là môn tập tể, cơ bản lại coi như là môn cuối cùng của hội thao, cảm giác vẻ vang tập thể và tế bào tham gia náo nhiệt của tất cả mọi người đều được kích hoạt, trước khi bắt đầu tiếp sức, hai bên đường chạy đã đứng đầy người, kéo băng rôn của các lớp.
Nữ sinh Văn 1 dưới sự dẫn đầu của Ngũ Hiểu Thần dốc hết sức lực, giành được hạng tư, Đường Duy suýt chút nữa thì trặc chân, tủi thân đến mức đứng cũng không vững, ngồi ở vạch đích sắp khóc.
Một đám người vây quanh an ủi cô.
“Hạng tư rất giỏi.” Khấu Thầm bước đến kéo cô đứng dậy, cầm cánh tay mà dìu, “Đừng khóc nữa, mười hai lớp xếp thứ tư lận đó.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Vốn dĩ tui có thể nhanh hơn một chút.” Đường Duy giọng nghẹn ngào, “Tui chạy một chút thì trật hông… Nên chạy chậm…”
“Có bị thương không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không có, may mà không có, nếu không hạng tư cũng không giành được.” Đường Duy tiếp tục nức nở.
Hoắc Nhiên nghe thấy giọng điệu vô cùng tủi thân này của cô bỗng nhiên muốn cười, vội vàng quay đầu đi nhịn xuống.
“Haiz, đừng buồn, cũng không phải mình bà chạy, chúng ta đều chạy mà, với lại bà phải nghĩ là, hạng tư này không phải chúng ta chạy không tốt nên mới giành được, mà là hạng tư này chúng ta liều mạng chạy nên mới giành được, hiểu không?” Ngũ Hiểu Thần nói, “Nên vui vẻ mới đúng.”
Không hổ là lớp trưởng của lão Viên, Hoắc Nhiên rất khâm phục.
“Ừ.” Đường Duy gật đầu.
“Hôm nay bà còn đạt được một thành tựu siêu to khổng lồ.” Lý Y Nhất nói.
“Gì cơ?” Đường Duy nhìn cô.
Lý Y Nhất dùng ánh mắt nhìn chằm chằm về cánh tay của Đường Duy: “Nam thần chạm vào.”
Đường Duy giật mình, chợt ngẩng đầu lên.
Khấu Thầm cũng giật mình, vội vàng buông tay, lùi liên tục ba bước.
“Má ơi.” Nghẹn ngào của Đường Duy nháy mắt biến mất, “Khấu Thầm kéo tui đứng dậy, má ơi con sống lại rồi.”
“… Đm.” Khấu Thầm xoay người rời đi, “Mau, đi đi di.”
Tiếp sức của nam sinh Văn 1 nhận được sự chú ý từ nhiều phía, trước đây bởi vì nam sinh ban tự nhiên nhiều, càng dễ xuất hiện hắc mã trong hội thao, nhưng lần này hai hắc mã xuất hiện ở ban xã hội không chỉ vận động mạnh, còn trông rất đẹp trai…
“Không chỉ hắc! Mà còn mã!*” Ngũ Hiểu Thần nói, “Nổi bật cỡ nào.” (*hắc=đeh, mã=ngựa=nhanh)
“Cái quỷ gì.” Đường Duy nói, “Chẳng lẽ những lớp khác đều là hắc lư sao, mặc dù hắc, lại còn lư.*” (*hắc=đen, lư=lừa=chậm)
Vốn dĩ Hoắc Nhiên có hơi căng thẳng lại bị mấy câu nói của bọn họ chọc cho buồn cười.
Nhưng khi đi về phía vạch xuất phát, cậu lại bắt đầu căng thẳng, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Khấu Thầm đi về phía chỗ người chạy thứ tư.
“Khấu Thầm.” Cậu gọi.
“Ừ?” Khấu Thầm lập tức ngừng lại, xoay người đi đến.
“… Cố lên.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm nhìn cậu không lên tiếng, mấy giây sau bỗng nhiên cười: “Có phải cậu căng thẳng không.”
“Có hơi.” Hoắc Nhiên thành thật trả lời.
“Không sao.” Khấu Thầm nhướng mày, “Bị tụt lại thật tôi đảm bảo đuổi theo kịp.”
Hoắc Nhiên đưa tay, câu chém gió này của Khấu Thầm chém vô cùng thích hợp, nháy mắt khiến cậu an tâm.
Khấu Thầm vỗ lên tay cậu một cái: “Cố lên Nhiên Nhiên.”
Thi đấu cá nhân tuyệt đối sẽ không khiến Hoắc Nhiên có cảm giác như này, súng lệnh vang lên, khoảnh khắc cậu vọt ra khỏi vạch xuất phát thì quên hết tất cả, chỉ quan tâm chạy điên cuồng đến chỗ La Phi Ngọc trước mặt.
Tiếng gió gào thét bên tai giống như tiếng sóng biển, không có tiếng cổ vũ nào nhào đến chiếm cứ toàn bộ không gian của cậu, lúc xông đến phía sau La Phi Ngọc, cậu mới để ý, cậu là người đầu tiên.
“Cầm!” Cậu dùng sức đặt gậy vào trong tay La Phi Ngọc.
La Phi Ngọc nắm lấy gậy xông ra khỏi nơi nhận gậy bắt đầu chạy như điên.
“Văn 1 cố lên! Văn 1 cố lên!” Hoắc Nhiên cùng hét với người trong lớp đứng ở bên cạnh.
Tốc độ của La Phi Ngọc không tồi, nhưng mà người thứ hai của Lý 8 chạy xoẹt xoẹt giống như bị dao đâm, căn bản giao gậy cùng lúc với La Phi Ngọc, Hoắc Nhiên lập tức lau mồ hôi.
Vận động của Ngụy Siêu Nhân cũng được, nhưng thuộc về cái kiểu thứ gì cũng góp một chút, lại không tính là giỏi cái gì, nếu như đợt này của cậu ta lại bị tụt ở sau, Khấu Thầm phải cố hết sức đuổi theo rồi.
Hoắc Nhiên đã không nghe rõ người xung quanh đang hô cái gì, nhìn chằm chằm Ngụy Siêu Nhân, người này hôm nay coi như không chịu thua, lúc giao gậy là hạng ba, khoảng cách không quá lớn.
Khoảnh khắc Khấu Thầm nhận gậy, Hoắc Nhiên cảm thấy tiếng cổ vũ dần dần biến khói mù dày đặc trở nên mỏng hơn.
“Khấu Thầm cố lên! Văn 1 cố lên!” Hoắc Nhiên nhảy lên hét.
Hội thao lớp 10 cậu không có tham gia, cũng không có trải nghiệm khoảnh khắc đặc biệt kích động phấn khích gì hết.
Nhưng trước mắt, ngay bây giờ, cậu bỗng nhiên cảm thấy, đây có lẽ sẽ trở thành một trong những cảnh khó quên nhất trong cuộc đời học sinh cấp ba của cậu, cậu nhảy nhót la hét, cổ vũ cho đồng đội, trong cơn sóng âm thanh nhìn Khấu Thầm xông về vạch đích, lung tung ôm lấy người bên cạnh không biết là ai, lại chạy về phía bên kia.
Khấu Thầm thở hổn hển mỉm cười giang tay ra, cậu nhào đến ôm chầm lấy Khấu Thầm, sau đó là từng người lại từng người trong lớp nhào đến, quấn bọn họ ở chính giữa.
“Tôi nói rồi mà! Có tôi đây!” Khấu Thầm hét bên tai cậu, “Nói được thì làm được!”
“Trâu bò.” Hoắc Nhiên cười vỗ lưng Khấu Thầm.
__________
Lảm nhảm: Lúc Khấu Tiêu nói về Khấu Thầm, thấy thương bạn Thầm quá ;;_;;
Hoắc Nhiên cảm thấy tính tình bình thường của Khấu Thầm thật ra cũng được, nhưng mà có thể coi là người thuộc kiểu không giận thì thôi một khi đã giận thì giận vô cùng, bộ dạng Khấu Thầm hôm nay, cậu thật sự chưa từng nhìn thấy.
Khấu Thầm dỗi.
Hình thức biểu hiện chính là bỗng nhiên không giống Husky nữa, biến trở về trùm đánh lộn đại ca trường học trong truyền thuyết.
Vô cùng lạnh lùng.
Khấu Tiêu với lão Dương dẫn hai người các cậu đi ăn lẩu Tứ Xuyên, còn uống chút rượu, thời điểm này vốn nên là lúc Khấu Thầm nói nhiều nhất, nhưng cậu lại lạnh nhạt suốt buổi, giống như đang ăn đá lạnh vậy.
Hoắc Nhiên mới đầu cũng kiếm chuyện nói hai ba câu.
“Lấy giùm tôi dĩa thịt bò đến đây, cảm ơn.”
“Tương này cậu không cần thì tôi ăn nhé?”
Nhưng mà có lẽ có hơi gượng gạo, dù gì cậu cũng chưa từng đi dỗ người khác, nếu đổi lại cậu là Khấu Thầm, đoán chừng hai ba câu như thế cũng không dỗ được.
Thế là cậu chỉ đành từ bỏ.
Dù sao bản thân cậu vì là “bé đáng yêu” nên từ nhỏ đến lớn đều là ba mẹ, thầy cô, bạn bè, bạn học chiều cậu lớn lên thôi.
Ăn xong, Khấu Tiêu lại gọi mấy phần đồ nướng bảo cầm về ký túc xá cho mấy bạn ăn, suốt cả buổi Khấu Thầm không có hé miệng.
Lúc đưa bọn họ về, Khấu Thầm đi lấy xe với lão Dương, Hoắc Nhiên với Khấu Tiêu đứng ở trong rèm ngay cửa quán chờ.
“Không cần để ý đến nó.” Khấu Tiêu nói, “Từ nhỏ đã như thế, lúc giận dỗi liền kỳ kỳ lạ lạ, nhạy cảm muốn chết, nếu không thì sao có thể không có bạn bè gì chứ.”
“Chỉ là… Em cũng không tìm được chuyện gì khiến cậu ấy giận lâu đến như vậy.” Hoắc Nhiên nói.
“Chuyện giận dỗi là em không để cho nó nhìn điện thoại làm nó có hơi mất mặt, xấu hổ.” Khấu Tiêu cười nói, “Thời gian giận dỗi dài như vậy là vì không xuống nước được.”
“… Em đã nói chuyện với cậu ấy rồi mà.” Hoắc Nhiên nhíu mày, “Cậu ấy không thèm để ý đến em.”
“Em chỉ nói hai câu, nói thêm hai câu nữa thì được rồi.” Khấu Tiêu nói, “Thật ra từ nhỏ ba chị đã cảm thấy con trai thì không cần phải dỗ gì hết, cho nên sau khi lớn hơn một chút lại muốn tìm về bù đắp, nhưng mà tính cách lại giống ba chị, cứng như tinh.”
“Thế thì em cũng thấy giận mà.” Hoắc Nhiên chậc một tiếng.
“Cho nên mới nói mặc kệ nó, lát nữa tự mình ổn thôi.” Khấu Tiêu vỗ vai cậu, “Đừng nói cho nó chị nói với em về nó nhé, nếu không lại giận chị.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Lúc xe đến, Soái Soái ngồi chờ một bữa cơm trong cửa hàng thú cưng bên cạnh ở phía sau thò đầu ra nhìn, cười đến mắt cũng mất tiêu, thở phì phò.
Hoắc Nhiên mở cửa ra nó liền nhào lên trên vai cậu.
“Đi vào đi vào.” Hoắc Nhiên đẩy nó vào trong xe, lên xe mới phát hiện Khấu Thầm vậy mà ngồi ở trên ghế phó lái, mặt không biểu tình giống như cậu là phụ xe của tàu vũ trụ.
Khấu Tiêu mở cửa xe bên ghế phó lái cũng ngạc nhiên, sau đó đập cậu một phát: “Ra phía sau, đây là ghế riêng của chị!”
“Chị ra sau đi.” Khấu Thầm nắm lấy tay nắm trên cửa xe không chịu buông.
“Chị không thèm ngồi chung với con chó ngu ngốc của em đâu, em mau lên, ra sau ngồi.” Khấu Tiêu nói.
“Không.” Khấu Thầm kiên trì.
“Thôi.” Hoắc Nhiên mở cửa xe, “Em bắt xe về.”
“Khấu Thầm!” Khấu Tiêu quát lên.
Khấu Thầm quay đầu nhìn một cái, Hoắc Nhiên đã từ cửa sau bên trái bước xuống xe.
“Haiz.” Khấu Thầm không xuống xe, trực tiếp từ ghế phó lái trở mình ra ghế sau, xuống xe đuổi theo sau Hoắc Nhiên, “Hoắc Nhiên.”
Hoắc Nhiên không để ý đến Khấu Thầm, cứ đi thẳng về trước, bỗng nhiên bị một vật vừa ấm vừa ướt còn có hơi xù xì chạm vào, cậu vội rụt tay lại, phát hiện Soái Soái cũng xuống xe.
Cậu cúi đầu, thuận tay vỗ vỗ lên đầu Soái Soái, Soái Soái lập tức bắt đầu xoay vòng vòng quanh chân cậu, cái đầu cứ cọ trên chân cậu, sau khi cọ mấy cái thì nằm thẳng xuống trên đất, ngửa bụng lên, lắc lắc trên đất, vừa uốn éo vừa nhìn cậu miệng thở phì phì.
“Dưới đất dơ!” Hoắc Nhiên nắm bàn chân của nó kéo lên. “Mau đứng dậy, Soái Soái ngoan.”
Soái Soái không có nghe lời đứng dậy, chỉ vừa uốn éo vừa nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Nhiên quay đầu qua, thấy Khấu Thầm đứng bên cạnh cậu đang lấy tay ra hiệu với Soái Soái.
Khi cậu quay đầu qua Khấu Thầm chợt ngừng lại, nhưng tay vẫn chưa kịp rút về, ngừng lại mấy giây Khấu Thầm đưa tay gãi gãi đầu.
“Bảo nó đứng lên.” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Dưới đất dơ cỡ nào!”
“Cậu gọi xe thì nó không đứng lên.” Khấu Thầm nói.
“… Vậy tôi đi bộ về à? Cậu với chị cậu đều không ngồi ghế sau…” Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm thật sự không nói lý lẽ mà.
“Tôi ngồi.” Khấu Thầm nói, “Tôi ngồi ghế sau.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu, không nói gì.
“Tính tình tôi là như thế, thật ra cậu… không cần để ý đến tôi.” Khấu Thầm nghiêng đầu, có hơi ngượng ngùng hắng giọng.
“Công chúa Thầm.” Hoắc Nhiên nói.
“Đánh cậu đó.” Khấu Thầm lập tức quay đầu lại, nhìn Hoắc Nhiên, “Cậu gọi lần nữa đi?”
“Không cho cậu xem điện thoại, không phải là chuyện riêng của tôi hay không, tôi cũng chẳng có chuyện riêng gì.” Hoắc Nhiên cảm thấy vẫn nên giải thích một chút, “Chủ yếu là có liên quan đến người khác.”
“Biết rồi.” Khấu Thầm bực mình xua tay, “Tôi là người không nói lý lẽ sao?”
“Cậu không phải à?” Hoắc Nhiên cảm thấy vấn đề này hỏi khá là tự tin với mạnh dạn đó.
“Soái Soái.” Khấu Thầm không có hỏi đáp tiếp nữa, búng tay một cái, Soái Soái đang nằm ăn vạ dưới đất nhận được mệnh lệnh, bật dậy, đứng bên chân cậu, cậu chỉ Hoắc Nhiên, “Đi, dẫn anh Nhiên Nhiên lên xe.”
“Gì…” Hoắc nhiên còn chưa kịp hỏi, Soái Soái đã cắn vạt áo bên dưới áo khoác của cậu, bắt đầu kéo về phía xe.
Alaska không hổ là đại diện thể lực cho tam ngốc kéo xe tuyết*, sức lực khá mạnh, lần thứ nhất cậu đã bị kéo cho lảo đảo. (*Chỉ ba giống chó Alaska, Husky, Samoyed. Trong đó Alaska là đại ngốc, Husky là nhị ngốc, Samoyed là tam ngốc.)
“Đi với nó đi.” Khấu Thầm vịn cửa xe, “Nếu không nó có thể xé áo cậu đó.”
Hoắc Nhiên vội lên xe, Soái Soái cũng nhảy lên sau xem, ngồi bên cạnh cậu, Khấu Thầm lên xe từ bên kia, đẩy Soái Soái xống dưới ghế, ngồi sát bên cạnh Hoắc Nhiên.
“Dạy thế nào vậy?” Xe chạy được một nửa, Hoắc Nhiên thật sự không nhịn được, “Chẳng phải nói tam ngốc sao, cũng không ngốc lắm.”
“Alaska khác tôi không biết, nhưng Soái Soái thì ngốc thật sự.” Ban đầu cả một đường đi Khấu Thầm không nói chuyện, nghiêm mặt nhìn phía trước giống như tìm không thấy chủ đề nói, Hoắc Nhiên vừa mở miệng, Khấu Thầm lập tức nghiêng người về phía cậu, nhéo lông trên đầu Soái Soái quay nó lại xoa xoa, “Cậu biết con chó ngốc này nhiêu tuổi rồi không?”
“Hửm?” Hoắc Nhiên có hơi tò mò.
“Tám tuổi rồi, tôi dạy nó tám năm.” Khấu Thầm đưa tay đến trước mặt Hoắc Nhiên làm dấu số tám, “Tám năm đó anh trai, ngoại trừ những động tác nắm tay, ngồi xuống, đứng lên, nằm sấp mà những con chó khác ba tháng đã biết làm, nó chỉ biết ăn vạ với dẫn người ta lên xe, nếu đổi lại là con Border Collie* tám tuổi, với mức độ huấn luyện nghiêm túc của tôi, thì biết lái máy bay luôn rồi.” (*còn gọi là “Collie biên giới”. Là giống chó chăn gia súc nổi tiếng với nhiều ưu điểm vượt trội, đứng số 1 trong Top những loài chó thông minh nhất.)
Hoắc Nhiên nhìn Soái Soái được Khấu Thầm xoa đầu đến mức cả mặt say sưa lưỡi cũng thè ra ngoài, không nhịn được bật cười.
“Nhưng mà đẹp trai thì vẫn rất đẹp trai nhỉ, đúng không.” Khấu Thầm nói.
“Đúng.” Hoắc Nhiên gật đầu, nghĩ một chút lại nhìn cậu, “Cậu nói cậu hay là chó vậy?”
“… Chó.” Khấu Thầm nói.
“Đúng.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Còn tôi thì sao?” Khấu Thầm hỏi.
Lão Dương ở đằng trước đang lái xe thì bật cười.
“Đẹp.” Hoắc Nhiên thở dài.
Lúc về ký túc xá, phòng ký túc của Khấu Thầm đều là người, chiếm hai cái giường dưới đang đánh bài.
Khấu Thầm xách đồ nướng về để trên bàn: “Có ai ăn không?”
“Có!” Người trong phòng đồng loạt trả lời.
Hoắc Nhiên từ ngoài cửa thò đầu vào nhìn, lại xoay người về phòng ký túc đối diện.
Khấu Thầm cũng nhìn trong phòng một lượt, Hồ Dật với Giang Lỗi cộng thêm ba người phòng ký túc bọn họ, còn có mấy người phòng kế bên, không nhìn thấy Từ Tri Phàm.
“Từ Tri Phàm không qua chơi à?” Cậu ngồi bên cạnh Hứa Xuyên hỏi.
“Ừ.” Hứa Xuyên đáp, “Ở phòng ký túc chơi game.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, nằm bên cạnh cậu ta.
Sau khi Hoắc Nhiên về phòng thì không có qua đây nữa, cho đến khi tắt đèn, người trong phòng đều đi hết, Khấu Thầm cũng không nhìn thấy Hoắc Nhiên.
Chắc là “chuyện riêng” không cho cậu xem trên điện thoại, có liên quan đến Từ Tri Phàm.
Khấu Thầm tắm xong thì nằm trên giường, trong lòng có hơi không thoải mái lắm.
Cậu cũng không phải người không có bí mật, nhưng không có bí mật nào cần giữ đến vậy, mặc dù những chuyện xấu hổ lúc cậu còn nhỏ kia, cậu cũng bảo Hoắc Nhiên không được nói với người khác, nhưng nếu để người khác biết thật, cậu cũng không cảm thấy có gì không được.
Hoắc Nhiên chắc chắn sẽ không nói với người khác, giống như bảo vệ chuyện riêng của Từ Tri Phàm, Hoắc Nhiên nhất định cũng sẽ giữ chút bí mật nhỏ này của cậu như vậy, nhưng dù gì cậu cũng không để ý, chuyện cậu để ý là vừa rồi, Hoắc Nhiên vội vàng giấu điện thoại, không cho cậu nhìn thấy bí mật nhỏ của Từ Tri Phàm…
Trong lòng Khấu Thầm bỗng nhiên có hơi ghen tị.
Hoắc Nhiên và Từ Tri Phàm, đều là bạn bè của cậu, Hoắc Nhiên càng là bạn bè có thể chắn dao cho cậu, nhưng hai người họ có bí mật không thể cho cậu biết.
Chậc.
“Anh Xuyên.” Cậu trở mình, thò nửa người ra vắt vẻo bên giường, nhìn Hứa Xuyên ở giường dưới.
“Hả?” Hứa Xuyên mở mắt, nhìn thấy cậu thì hết cả hồn, “Á đù má, mày làm gì đó?”
“Mày có bí mật không?” Khấu Thầm hỏi.
“Tao nghĩ coi.” Hứa Xuyên nhíu mày nghỉ một hồi, “Hình như không có.”
“Nếu như tao có bí mật, nói cho mày, mày có giữ bí mật giùm tao không? Không để bất cứ ai biết, cái kiểu giữ kín cực kỳ ấy, có không?” Khấu Thầm hỏi.
Hứa Xuyên không có trả lời ngay, mà ngồi bật dậy, nhìn người trong phòng, mọi người lăn lộn cả ngày đã ngủ rồi.
“Sao thế? Mày gặp chuyện gì sao?” Hứa Xuyên nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện thì nói, tao chắc chắn giữ bí mật.”
“Không có gặp chuyện.” Khấu Thầm nói, “Tao chỉ hỏi thôi.”
“Không có thật?” Hứa Xuyên hỏi.
“Không có.” Khấu Thầm cười, trở mình nằm lại lên trên gối.
Hứa Xuyên ở giường dưới im lặng một hồi lâu, đạp ván giường của cậu: “Có chuyện thì mày nói ra, đừng nhịn, bạn bè dùng để làm gì có biết không?”
“Dùng để làm gì?” Khấu Thầm hỏi.
“Dùng để sai bảo.” Hứa Xuyên nói, “Giữ bí mật, gánh team, phục vụ dây chuyền.”
Khấu Thầm phì cười: “Biết rồi.”
Thời gian bình thường của hội thao là hai ngày, phần sau còn có hai ngày thi đấu bóng rổ, nhưng sáng sớm hôm sau mới thức dậy, bọn họ phát hiện sân vận động đều là khói mù*. (*là một loại chất gây ô nhiễm không khí. Từ “sương khói” được tạo ra trong những năm đầu thế kỷ 20 như là một từ ghép giữa các từ khói và sương mù để chỉ sương khói.)
“Nhận được thông báo, mấy ngày nay có sương, thi đấu bóng rổ bị trì hoãn, sân trong nhà thi đấu không chứa nổi nhiều người xem.” Lão Viên che ngực, “Các môn đấu hôm nay cũng đều bị hủy, tranh thủ trước khi khói mù lan rộng hoàn thành hết các môn thi tập thể.”
“Môn thi tập thể chính là…” Cán sự môn thể dục ở bên cạnh mở lịch thi đấu trong tay ra, “Yêu cầu sân bãi của môn tiếp sức, hai người ba chân, có tính linh hoạt khá cao, cho nên đổi sang thi đấu trong phòng.”
“Cũng được, cũng được.” Giang Lỗi nói.
“Mày ôm tao chạy à?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Mày có thể cho tao chút mặt mũi không, Lộ Hoan đến cổ vũ đó!” Giang Lỗi nói.
“Mày ôm tao chạy lại giành được hạng nhất, vẻ vang cỡ nào chứ.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Tao.” Giang Lỗi nói, “Thấp hơn mày nửa cái đầu, gầy hơn mày một vòng, mày bắt tao ôm mày chạy, bằng không đổi thành tao cho mày mặt mũi nhé!”
Ngụy Siêu Nhân cười một hồi: “Cùi bắp.”
Khấu Thầm có hơi khó chịu về việc thi đấu bóng rổ bị trì hoãn, cậu rất thích các môn tập thể, cảm giác mọi người cùng nhau liều mạng rất thú vị, cũng may còn có môn tiếp sức.
Thi đấu tiếp sức dựa theo khối mà chia nhóm nam và nữ, nữ sinh lớp bọn họ tuy nhiều, nhưng thực lực không bằng Văn 4, có điều thực lực nhóm nam vẫn rất mạnh, lão Viên và cả lớp đều ôm hy vọng rất lớn với bọn họ.
Hoắc Nhiên chạy đầu tiên, Khấu Thầm chạy cuối cùng, chính giữa là Ngụy Siêu Nhân và cán sự môn thể dục La Phi Ngọc, rất có hy vọng đoạt được giải vô địch.
“La Phi Ngư* ông chạy thứ hai đúng không?” Ngụy Siêu Nhân hỏi, “Ông bung sức tốt một chút, sức lực hai người đầu tiên mạnh lên, như vậy lỡ như bị rớt lại thật, Khấu Thầm ở đuổi theo cũng dễ dàng.” (*đồng âm với tên La Phi Ngọc, tạm dịch là “lưới không cá”)
“Được.” La Phi Ngọc nói, “Lát nữa giao gậy phải nhìn kỹ, nắm ổn rồi mới buông tay.”
“Ok.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Vì sao tôi không chạy thứ hai?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi bên tai cậu.
“Bởi vì lỡ như bị tụt lại, cậu ở cuối cùng còn có thể đuổi theo.” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng trả lời, lại nhìn Khấu Thầm, “Lúc ăn sáng tôi đã muốn hỏi rồi, có phải cậu không ngủ không?”
“Sao thế?” Khấu Thầm có hơi giật mình, “Có quầng thâm rồi?”
“Không có, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, nhìn giống như thức khuya.” Hoắc Nhiên nói.
“À.” Khấu Thầm chà mặt, “Hôm qua Siêu Nhân ngủ ngáy, ồn chết đi được.”
“Tao ngáy?” Ngụy Siêu Nhân sốc vô cùng, “Anh Xuyên, tao ngáy à? Chẳng lẽ không phải Quách Tử Kiện tối nào cũng ngáy sao!”
Hứa Xuyên cười không trả lời.
“Vậy thì là Quách Tử Kiện.” Khấu Thầm nói.
“Đm.” Ngụy Siêu Nhân thở phào.
Khấu Thầm lại nhìn xung quanh: “Từ Tri Phàm đâu?”
“Sáng sớm đã xin về nhà rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Trong nhà có chút việc.”
“Chuyện gì thế?” Hứa Xuyên hỏi, “Cần giúp gì không?”
“Chắc không phải chuyện lớn gì đâu.” Hoắc Nhiên nói.
Bởi vì là môn tập tể, cơ bản lại coi như là môn cuối cùng của hội thao, cảm giác vẻ vang tập thể và tế bào tham gia náo nhiệt của tất cả mọi người đều được kích hoạt, trước khi bắt đầu tiếp sức, hai bên đường chạy đã đứng đầy người, kéo băng rôn của các lớp.
Nữ sinh Văn 1 dưới sự dẫn đầu của Ngũ Hiểu Thần dốc hết sức lực, giành được hạng tư, Đường Duy suýt chút nữa thì trặc chân, tủi thân đến mức đứng cũng không vững, ngồi ở vạch đích sắp khóc.
Một đám người vây quanh an ủi cô.
“Hạng tư rất giỏi.” Khấu Thầm bước đến kéo cô đứng dậy, cầm cánh tay mà dìu, “Đừng khóc nữa, mười hai lớp xếp thứ tư lận đó.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Vốn dĩ tui có thể nhanh hơn một chút.” Đường Duy giọng nghẹn ngào, “Tui chạy một chút thì trật hông… Nên chạy chậm…”
“Có bị thương không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không có, may mà không có, nếu không hạng tư cũng không giành được.” Đường Duy tiếp tục nức nở.
Hoắc Nhiên nghe thấy giọng điệu vô cùng tủi thân này của cô bỗng nhiên muốn cười, vội vàng quay đầu đi nhịn xuống.
“Haiz, đừng buồn, cũng không phải mình bà chạy, chúng ta đều chạy mà, với lại bà phải nghĩ là, hạng tư này không phải chúng ta chạy không tốt nên mới giành được, mà là hạng tư này chúng ta liều mạng chạy nên mới giành được, hiểu không?” Ngũ Hiểu Thần nói, “Nên vui vẻ mới đúng.”
Không hổ là lớp trưởng của lão Viên, Hoắc Nhiên rất khâm phục.
“Ừ.” Đường Duy gật đầu.
“Hôm nay bà còn đạt được một thành tựu siêu to khổng lồ.” Lý Y Nhất nói.
“Gì cơ?” Đường Duy nhìn cô.
Lý Y Nhất dùng ánh mắt nhìn chằm chằm về cánh tay của Đường Duy: “Nam thần chạm vào.”
Đường Duy giật mình, chợt ngẩng đầu lên.
Khấu Thầm cũng giật mình, vội vàng buông tay, lùi liên tục ba bước.
“Má ơi.” Nghẹn ngào của Đường Duy nháy mắt biến mất, “Khấu Thầm kéo tui đứng dậy, má ơi con sống lại rồi.”
“… Đm.” Khấu Thầm xoay người rời đi, “Mau, đi đi di.”
Tiếp sức của nam sinh Văn 1 nhận được sự chú ý từ nhiều phía, trước đây bởi vì nam sinh ban tự nhiên nhiều, càng dễ xuất hiện hắc mã trong hội thao, nhưng lần này hai hắc mã xuất hiện ở ban xã hội không chỉ vận động mạnh, còn trông rất đẹp trai…
“Không chỉ hắc! Mà còn mã!*” Ngũ Hiểu Thần nói, “Nổi bật cỡ nào.” (*hắc=đeh, mã=ngựa=nhanh)
“Cái quỷ gì.” Đường Duy nói, “Chẳng lẽ những lớp khác đều là hắc lư sao, mặc dù hắc, lại còn lư.*” (*hắc=đen, lư=lừa=chậm)
Vốn dĩ Hoắc Nhiên có hơi căng thẳng lại bị mấy câu nói của bọn họ chọc cho buồn cười.
Nhưng khi đi về phía vạch xuất phát, cậu lại bắt đầu căng thẳng, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Khấu Thầm đi về phía chỗ người chạy thứ tư.
“Khấu Thầm.” Cậu gọi.
“Ừ?” Khấu Thầm lập tức ngừng lại, xoay người đi đến.
“… Cố lên.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm nhìn cậu không lên tiếng, mấy giây sau bỗng nhiên cười: “Có phải cậu căng thẳng không.”
“Có hơi.” Hoắc Nhiên thành thật trả lời.
“Không sao.” Khấu Thầm nhướng mày, “Bị tụt lại thật tôi đảm bảo đuổi theo kịp.”
Hoắc Nhiên đưa tay, câu chém gió này của Khấu Thầm chém vô cùng thích hợp, nháy mắt khiến cậu an tâm.
Khấu Thầm vỗ lên tay cậu một cái: “Cố lên Nhiên Nhiên.”
Thi đấu cá nhân tuyệt đối sẽ không khiến Hoắc Nhiên có cảm giác như này, súng lệnh vang lên, khoảnh khắc cậu vọt ra khỏi vạch xuất phát thì quên hết tất cả, chỉ quan tâm chạy điên cuồng đến chỗ La Phi Ngọc trước mặt.
Tiếng gió gào thét bên tai giống như tiếng sóng biển, không có tiếng cổ vũ nào nhào đến chiếm cứ toàn bộ không gian của cậu, lúc xông đến phía sau La Phi Ngọc, cậu mới để ý, cậu là người đầu tiên.
“Cầm!” Cậu dùng sức đặt gậy vào trong tay La Phi Ngọc.
La Phi Ngọc nắm lấy gậy xông ra khỏi nơi nhận gậy bắt đầu chạy như điên.
“Văn 1 cố lên! Văn 1 cố lên!” Hoắc Nhiên cùng hét với người trong lớp đứng ở bên cạnh.
Tốc độ của La Phi Ngọc không tồi, nhưng mà người thứ hai của Lý 8 chạy xoẹt xoẹt giống như bị dao đâm, căn bản giao gậy cùng lúc với La Phi Ngọc, Hoắc Nhiên lập tức lau mồ hôi.
Vận động của Ngụy Siêu Nhân cũng được, nhưng thuộc về cái kiểu thứ gì cũng góp một chút, lại không tính là giỏi cái gì, nếu như đợt này của cậu ta lại bị tụt ở sau, Khấu Thầm phải cố hết sức đuổi theo rồi.
Hoắc Nhiên đã không nghe rõ người xung quanh đang hô cái gì, nhìn chằm chằm Ngụy Siêu Nhân, người này hôm nay coi như không chịu thua, lúc giao gậy là hạng ba, khoảng cách không quá lớn.
Khoảnh khắc Khấu Thầm nhận gậy, Hoắc Nhiên cảm thấy tiếng cổ vũ dần dần biến khói mù dày đặc trở nên mỏng hơn.
“Khấu Thầm cố lên! Văn 1 cố lên!” Hoắc Nhiên nhảy lên hét.
Hội thao lớp 10 cậu không có tham gia, cũng không có trải nghiệm khoảnh khắc đặc biệt kích động phấn khích gì hết.
Nhưng trước mắt, ngay bây giờ, cậu bỗng nhiên cảm thấy, đây có lẽ sẽ trở thành một trong những cảnh khó quên nhất trong cuộc đời học sinh cấp ba của cậu, cậu nhảy nhót la hét, cổ vũ cho đồng đội, trong cơn sóng âm thanh nhìn Khấu Thầm xông về vạch đích, lung tung ôm lấy người bên cạnh không biết là ai, lại chạy về phía bên kia.
Khấu Thầm thở hổn hển mỉm cười giang tay ra, cậu nhào đến ôm chầm lấy Khấu Thầm, sau đó là từng người lại từng người trong lớp nhào đến, quấn bọn họ ở chính giữa.
“Tôi nói rồi mà! Có tôi đây!” Khấu Thầm hét bên tai cậu, “Nói được thì làm được!”
“Trâu bò.” Hoắc Nhiên cười vỗ lưng Khấu Thầm.
__________
Lảm nhảm: Lúc Khấu Tiêu nói về Khấu Thầm, thấy thương bạn Thầm quá ;;_;;
/123
|