Lâm Thanh Thanh cảm thấy ánh mắt của anh hơi lạ. Anh nhìn chằm chằm vào cô, giống như gặp một chuyện không thể tưởng tượng được.
Trong chốc lát, Lâm Thanh Thanh không biết có nên tiếp tục mỉm cười không.
Nhưng sự khác thường của anh cũng không duy trì bao lâu, cúi đầu ho nhẹ một tiếng. Cô nhìn thấy anh nắm chặt tay rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt. Thế nhưng lúc anh mở miệng, ngữ khí lại rất tự nhiên và bình tĩnh: “Không cần khách khí.”
“Ăn xong rồi thì anh sẽ dẫn em đi tới một nơi.” Anh nói thêm một câu.
“Đi đâu?”
“Đi thì biết.”
Dịch Trạch Duyên đưa cô đến khu mới xây dựng. Nơi này chính là trung tâm khoa học kỹ thuật Bắc thành, rất nhiều công ty đều được xây ở đây.
Hai người đi vào một tòa nhà văn phòng, lên tầng năm, thang máy mở ra, cô liền nhìn thấy ở cửa đối diện viết mấy chữ: “Studio của Thanh Thanh”.
Cô còn đang nghi hoặc thì Dịch Trạch Duyên đã đi theo nhân viên công ty bất động sản mở cửa studio ra. Vừa đi vào, Lâm Thanh Thanh sợ ngây người.
Đây là một studio âm nhạc, bên trong có đầy đủ thiết bị: phòng thu âm, phòng trình diễn, phòng chỉnh âm, cái gì cần có thì đều có.
“Đây là…” Lâm Thanh Thanh kinh ngạc hỏi.
Dịch Trạch Duyên nói: “Chuẩn bị cho em.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh nhìn qua từng gian, nhận thấy tất cả thiết bị trong này đều rất tân tiến, hơn nữa còn rất mới, gần như chưa từng sử dụng. Cô còn phát hiện tấm kính trong phòng thu âm bị vỡ nát, Lâm Thanh Thanh nghi ngờ hỏi: “Sao kính lại bị hỏng?”
Dịch Trạch Duyên im lặng nhìn tấm kính bị vỡ. Không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt anh có phần tối lại. Lâm Thanh Thanh dò hỏi: “Không phải bị em đập vỡ chứ?”
Anh quay đầu lại nhìn cô, há miệng nhưng không nói gì.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Đúng là bị cô đập vỡ thật ư?
Cho nên, hẳn là trước đây anh tốn rất nhiều sức để chuẩn bị studio này, là đặc biệt chuẩn bị cho cô, thế nhưng lại bị cô đập vỡ?
Vì sao cô lại đập vỡ?
Lâm Thanh Thanh liên tưởng đến chuyện anh từng nói cho mình, cô chán ghét anh.
Lâm Thanh Thanh len lén liếc nhìn Dịch Trạch Duyên, anh đang thất thần nhìn tấm kính kia, vẻ mặt phảng phất như có sương mờ bao phủ, khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu khó lường.
“Anh không muốn em từ bỏ âm nhạc, cho dù em không hát được.”
Đột nhiên anh nói, giống như đang nói với chính mình.
Lâm Thanh Thanh hơi sửng sốt. Cô nghĩ đến lời của bạn nhỏ nói vói mình đêm qua. Tiểu Uyên nói bé không muốn cô không vui, ba ba cũng không muốn cô không vui.
Mặc kệ lúc trước vì cái gì mà bọn họ đến với nhau, trên nhiều phương diện, mặc dù khí chất của người này khiến người ta không dám đến gần, nhưng đối với cô, anh là một người chồng biết quan tâm chăm sóc, huống chi ngoại hình hay điều kiện kinh tế của Dịch Trạch Duyên đều không thể bắt bẻ. Cô thực sự không hiểu vì sao mình lại chán ghét anh.
Biết cô thích âm nhạc nhưng lại không thể ca hát, liền chuẩn bị cho cô một studio âm nhạc.
Dạy dỗ con trai tốt như vậy, cũng rất xứng làm chồng, thật sự cô không tìm ra được lí do khiến mình ghét anh.
Rõ ràng cô có thể có một cuộc sống tốt, cho dù gặp phải nhiều đả kích như vậy, nhưng gả cho một người chồng muốn có tướng mạo có tướng mạo, muốn có tiền có tiền, lại sinh ra một đứa nhỏ dễ thương hiểu chuyện như vậy. Nếu như cô quản lý tốt, cuộc sống sẽ tốt hơn so với rất nhiều người, nhưng vì sao cô lại khiến cuộc sống của mình trôi qua hỏng bét như vậy?
“Cái này cho em thật sao?”
Anh lấy lại tinh thần: “Ừ, cho em.” Dừng một chút, anh lại nói tiếp: “Không cần lo sẽ làm hỏng, làm hỏng thì tính cho anh. Nếu không nghịch hóa đơn gϊếŧ thời gian cũng được, dù có “thiếu máu” anh cũng tiếp ứng cho em, em yên tâm đi làm là được rồi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Phút chốc, Lâm Thanh Thanh bỗng cảm thấy ngũ vị tạp trần (đủ mùi vị lẫn lộn: ngọt, chua, cay, đắng, mặn). Dường như Dịch Trạch Duyên không coi đây là chuyện to tát gì, giống như những gì anh nói chỉ là chuyện quá đỗi bình thường.
“Nếu như em muốn, anh sẽ tìm người sửa tấm kính.”
Trong giọng anh mang theo dò hỏi, ánh mắt nhìn về phía cô có mấy phần thấp thỏm. Anh lo cô sẽ từ chối sao?
Cũng không biết có phải cô kháng cự Dịch Trạch Duyên giông như kháng cự con trai đến gần giống như trong mảnh ký ức đó không. Cô trở thành một người độc ác, oán hận tất cả. Dường như cô chỉ muốn trốn trong thế giới âm u, không muốn lộ ra ngoài ánh sáng, biến mất trong cái thế giới thối nát, không muốn người khác dung nhập vào.
Cô có chút không nỡ, không nỡ nhìn dáng vẻ mất mát của anh, giống như không đành lòng để con trai thất vọng, cho nên không nghĩ nhiều, thuận tiện nói: “Em rất thích, em muốn.”
Đáy mắt anh hiện lên ý cười: “Vậy thì tốt, anh sẽ nhanh chóng tìm người làm lại.”
Sau khi nói xong, hai người dự định rời đi. Lúc Dịch Trạch Duyên quay người, nhìn bóng lưng anh, cô như bị ma xui quỷ khiến nói: “Cảm ơn anh.”
Cô nói rất chân thành.
“Ừm?” Anh nghi ngờ nhíu mày, quay đầu nhìn cô, lập tức làm như không có gì gật đầu: “Ừm.” Nói xong liền quay người đi ra.
Nhưng Lâm Thanh Thanh không nhìn thấy, thời điểm quay người, khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên.
Anh đang cười.
Về đến nhà, Dịch Trạch Duyên còn có việc nên rời đi.
Anh muốn làm thủ tục chuyển trường cho con trai. Bây giờ cô đã về đây ở, con trai cũng không cần thiết đi học ở xa như vậy.
Buổi chiều, Dịch Trạch Duyên đi đón bạn nhỏ về nhà. Bạn nhỏ lại vui vẻ chơi ghép hình cùng cô, mà DỊch Trạch Duyên vẫn không về thư phòng đọc sách như cũ.
Đến lúc đi ngủ, Lâm Thanh Thanh nghĩ đến một chuyện, liền nói với con trai: “Tối nay mẹ đến phòng con ngủ được không?”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Thực ra là Lâm Thanh Thanh muốn nhìn xem phòng con trai có những thứ gì, để lần sau đỡ phải mua trùng, đương nhiên cô cũng muốn hiểu con rõ hơn một chút.
Phòng của bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên vô cùng sạch sẽ, bên trong có rất nhiều đồ chơi. Lâm Thanh Thanh muốn biểu bạn nhỏ thích gì, nhưng cô không dám tùy tiện động lung tung, trước tiên cần phải được bảo bối đồng ý đã.
“Mẹ có thể mở tủ phòng con ra xem không?”
Bạn nhỏ mở to đôi mắt, gật đầu, sau đó cười đến sáng lạn: “Mẹ đều có thể xem, đối với mẹ con không có bí mật.”
Thật là vừa thân mật vừa ngoan, mà ánh mắt bé nhìn cô còn mang theo một loại “cưng chiều”, Lâm Thanh Thanh có cảm giác như bị con trai “sủng ái”, tim cô lập tức mềm nhũn như một vũng nước.
Rất nhanh, Lâm Thanh Thanh phát hiện những thứ phổ biến mà con trai bảo bối của cô thích. Bé thích xe đua, có rất nhiều xe đua đồ chơi: bé cũng thích mô hình, nhất là mô hình cây đại thụ có quả màu đỏ.
Lâm Thanh Thanh phát hiện một sợi dây chuyền có gắn viên bảo thạch (đá quý) trong ngăn kéo, viên bảo thạch hình trái tim màu lam đã nứt ra, thứ này không giống của một đứa bé.
Lâm Thanh Thanh hỏi bé: “Con thích cái này sao?”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên nói: “Cái này là ba ba đưa cho mẹ. Mẹ rất thích nữ minh tinh hát bài “tình ca Bắc Hải”, có một lần mẹ nhìn thấy trên cổ minh tinh đó đeo một sợi dây chuyền như vậy nên rất thích, ba ba liền đi mua một cái giống hệt về cho mẹ, nhưng mẹ lại ném nó xuống đất làm vỡ. Ba ba định vứt đi, nhưng con không muốn nó bị vứt đi nên đã lặng lẽ nhặt lên.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thah nghĩ đén tấm kính thủy tinh vỡ nát trong studio hôm nay, cô có thể đập nát kính thủy tinh, cho nên ném vỡ dây chuyền cũng không có gì lạ.
Bạn nhỏ nghĩ ra gì đó, lại nói tiếp: “Thật ra trước kia nhà chúng ta không ở đây, chúng ta ở gần nhà một dì lớn tuổi, chỉ là về sau mẹ nhìn thấy có một biệt thự được quảng cáo, nói một câu “thật đẹp”, sau đó ba ba liền mua, chúng ta chuyển đến nơi này.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Bé cúi đầu thấp xuống, hình như hơi thẹn thùng, lại như có chút tổn thương: “Con và ba đều rất thích mẹ.”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên có cảm giác mình rất cặn bã, cặn bã bỏ rơi chồng con.
Cảm giác này khiến cô tự trách rất nhiều, cho nên nhìn bảo bối cúi thấp đầu lộ ra một nửa cái cổ trắng nõn nhìn rất đáng thương, cô không nhịn được ôm bé vào trong ngực, an ủi nói: “Mẹ cũng rất thích con.”
“Thật ạ?” Giọng mềm mại dễ thương, mang theo sự vui sướng hỏi cô.
“Ừ, thật.”
“Vậy còn ba ba?”
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến người đàn ông đẹp trai kia, anh giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng, anh mua đồ cho cô muốn làm cô vui, cũng bởi vì một câu “thật đẹp” của cô mà mua biệt thự này.
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến những điều này, không biết vì sao, nhịp tim bắt đầu đập nhanh. Cô vội vàng lắc đầu, không dám suy nghĩ nhiều, giống như mình đã “hạ độc” khiến người ta xem như thần thánh.
Bạn nhỏ không nhận được câu trả lời của cô, không chịu buông tha, hỏi; “Mẹ, còn ba ba đâu? Mẹ không thích ba ba sao?”
Lâm Thanh Thanh có cảm giác khuôn mặt nóng lên, đối diện với đôi mắt mong đợi, nhìn chăm chú vào mình, cô phải trấn an con trai, không muốn để bé mất mát.
Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện trấn an bé, nhịp tim không khống chế được càng lúc càng đập nhanh, thậm chí cô cũng không dám đối diện với cái nhìn chăm chú của bé. Cô ôm bé, nhắm mắt lại, nhẫn nại nói: “Mẹ… Mẹ cũng sẽ thích ba con.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với người chồng tốt như Dịch tiên sinh, đương nhiên là yêu hắn, bổ nhào vào hắn, sau đó ăn sạch, ha ha!
Trong chốc lát, Lâm Thanh Thanh không biết có nên tiếp tục mỉm cười không.
Nhưng sự khác thường của anh cũng không duy trì bao lâu, cúi đầu ho nhẹ một tiếng. Cô nhìn thấy anh nắm chặt tay rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt. Thế nhưng lúc anh mở miệng, ngữ khí lại rất tự nhiên và bình tĩnh: “Không cần khách khí.”
“Ăn xong rồi thì anh sẽ dẫn em đi tới một nơi.” Anh nói thêm một câu.
“Đi đâu?”
“Đi thì biết.”
Dịch Trạch Duyên đưa cô đến khu mới xây dựng. Nơi này chính là trung tâm khoa học kỹ thuật Bắc thành, rất nhiều công ty đều được xây ở đây.
Hai người đi vào một tòa nhà văn phòng, lên tầng năm, thang máy mở ra, cô liền nhìn thấy ở cửa đối diện viết mấy chữ: “Studio của Thanh Thanh”.
Cô còn đang nghi hoặc thì Dịch Trạch Duyên đã đi theo nhân viên công ty bất động sản mở cửa studio ra. Vừa đi vào, Lâm Thanh Thanh sợ ngây người.
Đây là một studio âm nhạc, bên trong có đầy đủ thiết bị: phòng thu âm, phòng trình diễn, phòng chỉnh âm, cái gì cần có thì đều có.
“Đây là…” Lâm Thanh Thanh kinh ngạc hỏi.
Dịch Trạch Duyên nói: “Chuẩn bị cho em.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh nhìn qua từng gian, nhận thấy tất cả thiết bị trong này đều rất tân tiến, hơn nữa còn rất mới, gần như chưa từng sử dụng. Cô còn phát hiện tấm kính trong phòng thu âm bị vỡ nát, Lâm Thanh Thanh nghi ngờ hỏi: “Sao kính lại bị hỏng?”
Dịch Trạch Duyên im lặng nhìn tấm kính bị vỡ. Không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt anh có phần tối lại. Lâm Thanh Thanh dò hỏi: “Không phải bị em đập vỡ chứ?”
Anh quay đầu lại nhìn cô, há miệng nhưng không nói gì.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Đúng là bị cô đập vỡ thật ư?
Cho nên, hẳn là trước đây anh tốn rất nhiều sức để chuẩn bị studio này, là đặc biệt chuẩn bị cho cô, thế nhưng lại bị cô đập vỡ?
Vì sao cô lại đập vỡ?
Lâm Thanh Thanh liên tưởng đến chuyện anh từng nói cho mình, cô chán ghét anh.
Lâm Thanh Thanh len lén liếc nhìn Dịch Trạch Duyên, anh đang thất thần nhìn tấm kính kia, vẻ mặt phảng phất như có sương mờ bao phủ, khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu khó lường.
“Anh không muốn em từ bỏ âm nhạc, cho dù em không hát được.”
Đột nhiên anh nói, giống như đang nói với chính mình.
Lâm Thanh Thanh hơi sửng sốt. Cô nghĩ đến lời của bạn nhỏ nói vói mình đêm qua. Tiểu Uyên nói bé không muốn cô không vui, ba ba cũng không muốn cô không vui.
Mặc kệ lúc trước vì cái gì mà bọn họ đến với nhau, trên nhiều phương diện, mặc dù khí chất của người này khiến người ta không dám đến gần, nhưng đối với cô, anh là một người chồng biết quan tâm chăm sóc, huống chi ngoại hình hay điều kiện kinh tế của Dịch Trạch Duyên đều không thể bắt bẻ. Cô thực sự không hiểu vì sao mình lại chán ghét anh.
Biết cô thích âm nhạc nhưng lại không thể ca hát, liền chuẩn bị cho cô một studio âm nhạc.
Dạy dỗ con trai tốt như vậy, cũng rất xứng làm chồng, thật sự cô không tìm ra được lí do khiến mình ghét anh.
Rõ ràng cô có thể có một cuộc sống tốt, cho dù gặp phải nhiều đả kích như vậy, nhưng gả cho một người chồng muốn có tướng mạo có tướng mạo, muốn có tiền có tiền, lại sinh ra một đứa nhỏ dễ thương hiểu chuyện như vậy. Nếu như cô quản lý tốt, cuộc sống sẽ tốt hơn so với rất nhiều người, nhưng vì sao cô lại khiến cuộc sống của mình trôi qua hỏng bét như vậy?
“Cái này cho em thật sao?”
Anh lấy lại tinh thần: “Ừ, cho em.” Dừng một chút, anh lại nói tiếp: “Không cần lo sẽ làm hỏng, làm hỏng thì tính cho anh. Nếu không nghịch hóa đơn gϊếŧ thời gian cũng được, dù có “thiếu máu” anh cũng tiếp ứng cho em, em yên tâm đi làm là được rồi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Phút chốc, Lâm Thanh Thanh bỗng cảm thấy ngũ vị tạp trần (đủ mùi vị lẫn lộn: ngọt, chua, cay, đắng, mặn). Dường như Dịch Trạch Duyên không coi đây là chuyện to tát gì, giống như những gì anh nói chỉ là chuyện quá đỗi bình thường.
“Nếu như em muốn, anh sẽ tìm người sửa tấm kính.”
Trong giọng anh mang theo dò hỏi, ánh mắt nhìn về phía cô có mấy phần thấp thỏm. Anh lo cô sẽ từ chối sao?
Cũng không biết có phải cô kháng cự Dịch Trạch Duyên giông như kháng cự con trai đến gần giống như trong mảnh ký ức đó không. Cô trở thành một người độc ác, oán hận tất cả. Dường như cô chỉ muốn trốn trong thế giới âm u, không muốn lộ ra ngoài ánh sáng, biến mất trong cái thế giới thối nát, không muốn người khác dung nhập vào.
Cô có chút không nỡ, không nỡ nhìn dáng vẻ mất mát của anh, giống như không đành lòng để con trai thất vọng, cho nên không nghĩ nhiều, thuận tiện nói: “Em rất thích, em muốn.”
Đáy mắt anh hiện lên ý cười: “Vậy thì tốt, anh sẽ nhanh chóng tìm người làm lại.”
Sau khi nói xong, hai người dự định rời đi. Lúc Dịch Trạch Duyên quay người, nhìn bóng lưng anh, cô như bị ma xui quỷ khiến nói: “Cảm ơn anh.”
Cô nói rất chân thành.
“Ừm?” Anh nghi ngờ nhíu mày, quay đầu nhìn cô, lập tức làm như không có gì gật đầu: “Ừm.” Nói xong liền quay người đi ra.
Nhưng Lâm Thanh Thanh không nhìn thấy, thời điểm quay người, khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên.
Anh đang cười.
Về đến nhà, Dịch Trạch Duyên còn có việc nên rời đi.
Anh muốn làm thủ tục chuyển trường cho con trai. Bây giờ cô đã về đây ở, con trai cũng không cần thiết đi học ở xa như vậy.
Buổi chiều, Dịch Trạch Duyên đi đón bạn nhỏ về nhà. Bạn nhỏ lại vui vẻ chơi ghép hình cùng cô, mà DỊch Trạch Duyên vẫn không về thư phòng đọc sách như cũ.
Đến lúc đi ngủ, Lâm Thanh Thanh nghĩ đến một chuyện, liền nói với con trai: “Tối nay mẹ đến phòng con ngủ được không?”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Thực ra là Lâm Thanh Thanh muốn nhìn xem phòng con trai có những thứ gì, để lần sau đỡ phải mua trùng, đương nhiên cô cũng muốn hiểu con rõ hơn một chút.
Phòng của bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên vô cùng sạch sẽ, bên trong có rất nhiều đồ chơi. Lâm Thanh Thanh muốn biểu bạn nhỏ thích gì, nhưng cô không dám tùy tiện động lung tung, trước tiên cần phải được bảo bối đồng ý đã.
“Mẹ có thể mở tủ phòng con ra xem không?”
Bạn nhỏ mở to đôi mắt, gật đầu, sau đó cười đến sáng lạn: “Mẹ đều có thể xem, đối với mẹ con không có bí mật.”
Thật là vừa thân mật vừa ngoan, mà ánh mắt bé nhìn cô còn mang theo một loại “cưng chiều”, Lâm Thanh Thanh có cảm giác như bị con trai “sủng ái”, tim cô lập tức mềm nhũn như một vũng nước.
Rất nhanh, Lâm Thanh Thanh phát hiện những thứ phổ biến mà con trai bảo bối của cô thích. Bé thích xe đua, có rất nhiều xe đua đồ chơi: bé cũng thích mô hình, nhất là mô hình cây đại thụ có quả màu đỏ.
Lâm Thanh Thanh phát hiện một sợi dây chuyền có gắn viên bảo thạch (đá quý) trong ngăn kéo, viên bảo thạch hình trái tim màu lam đã nứt ra, thứ này không giống của một đứa bé.
Lâm Thanh Thanh hỏi bé: “Con thích cái này sao?”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên nói: “Cái này là ba ba đưa cho mẹ. Mẹ rất thích nữ minh tinh hát bài “tình ca Bắc Hải”, có một lần mẹ nhìn thấy trên cổ minh tinh đó đeo một sợi dây chuyền như vậy nên rất thích, ba ba liền đi mua một cái giống hệt về cho mẹ, nhưng mẹ lại ném nó xuống đất làm vỡ. Ba ba định vứt đi, nhưng con không muốn nó bị vứt đi nên đã lặng lẽ nhặt lên.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thah nghĩ đén tấm kính thủy tinh vỡ nát trong studio hôm nay, cô có thể đập nát kính thủy tinh, cho nên ném vỡ dây chuyền cũng không có gì lạ.
Bạn nhỏ nghĩ ra gì đó, lại nói tiếp: “Thật ra trước kia nhà chúng ta không ở đây, chúng ta ở gần nhà một dì lớn tuổi, chỉ là về sau mẹ nhìn thấy có một biệt thự được quảng cáo, nói một câu “thật đẹp”, sau đó ba ba liền mua, chúng ta chuyển đến nơi này.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Bé cúi đầu thấp xuống, hình như hơi thẹn thùng, lại như có chút tổn thương: “Con và ba đều rất thích mẹ.”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên có cảm giác mình rất cặn bã, cặn bã bỏ rơi chồng con.
Cảm giác này khiến cô tự trách rất nhiều, cho nên nhìn bảo bối cúi thấp đầu lộ ra một nửa cái cổ trắng nõn nhìn rất đáng thương, cô không nhịn được ôm bé vào trong ngực, an ủi nói: “Mẹ cũng rất thích con.”
“Thật ạ?” Giọng mềm mại dễ thương, mang theo sự vui sướng hỏi cô.
“Ừ, thật.”
“Vậy còn ba ba?”
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến người đàn ông đẹp trai kia, anh giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng, anh mua đồ cho cô muốn làm cô vui, cũng bởi vì một câu “thật đẹp” của cô mà mua biệt thự này.
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến những điều này, không biết vì sao, nhịp tim bắt đầu đập nhanh. Cô vội vàng lắc đầu, không dám suy nghĩ nhiều, giống như mình đã “hạ độc” khiến người ta xem như thần thánh.
Bạn nhỏ không nhận được câu trả lời của cô, không chịu buông tha, hỏi; “Mẹ, còn ba ba đâu? Mẹ không thích ba ba sao?”
Lâm Thanh Thanh có cảm giác khuôn mặt nóng lên, đối diện với đôi mắt mong đợi, nhìn chăm chú vào mình, cô phải trấn an con trai, không muốn để bé mất mát.
Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện trấn an bé, nhịp tim không khống chế được càng lúc càng đập nhanh, thậm chí cô cũng không dám đối diện với cái nhìn chăm chú của bé. Cô ôm bé, nhắm mắt lại, nhẫn nại nói: “Mẹ… Mẹ cũng sẽ thích ba con.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với người chồng tốt như Dịch tiên sinh, đương nhiên là yêu hắn, bổ nhào vào hắn, sau đó ăn sạch, ha ha!
/60
|