Một tiếng thét chói tai thình lình vang lên đâm phá tận trời, đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn biến sắc, là Sư Tuyết Mạn!
Lẽ nào trong gian phòng có Huyết thú?
Mấy người bất chấp tất cả, tung người, như tia chớp xuất hiện trước cửa phòng.
Bình!
Cửa bị đẩy tung ra.
Chính giữa gian phòng, Sư Tuyết Mạn thất hồn lạc phách ngồi dưới đất. Ngồi trong góc phòng, vẻ mặt Ngải Huy phòng bị đang trong trạng thái phòng ngự, không ngừng nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mờ mịt.
Thế nào rồi? Tang Chỉ Quân quan tâm lo lắng hỏi.
Tất cả ánh mắt người khác đều nhìn về phía hai người.
Không biết. Thần tình Ngải Huy lãnh tĩnh lắc đầu: Ta mới tỉnh lại, nghe đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch thét lên, nghĩ là có địch tập kích.
Vừa rồi mình đang nằm mơ a. . .
Ngải Huy thanh tỉnh ra, hắn mơ hồ nhớ trong giấc mộng lúc đó mình đang mở bảo rương, thật vất vả bóc ra được áo giáp bên ngoài bảo rương, kết quả bị đứa con gái sắt (thiết nữu) thét lên khiến giật mình tỉnh lại. Hắn cho rằng bị tập kích, liền vô thức kéo giãn khoảng cách, tư thế phòng bị.
Ánh mắt người khác chuyển tới Sư Tuyết Mạn.
Không. . . Không có gì. Sư Tuyết Mạn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, thần tình có chút hoảng hốt: Có thể vừa rồi hơi quá khẩn trương.
Mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Ngải Huy nghe những lời này, cũng thở phào một hơi.
Ngải Huy, tổn thương trên lưng ngươi thế nào? Khương Duy khá lo lắng hỏi.
Tổn thương ở lưng? Không còn phòng bị, Ngải Huy đứng thẳng lên, ngọ nguậy tứ chi bủn rủn, cảm giác tay chân ổn ổn thì lắc đầu đáp: Ta có băng vải, không bị thương.
Hắn quay nhìn phía sau lưng, quả nhiên, vừa rồi phía sau lưng còn loang lổ vết máu, giờ không còn nhìn ra nữa. Mọi người thất kinh, nếu không phải y phục phía lưng còn có lỗ thủng chi chít, mọi người ắt tưởng vừa rồi mình bị ảo giác.
Ngải Huy không bị thương, tin này giúp mọi người thả lỏng trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ Ngải Huy là trụ cột của họ, nếu hắn xảy ra chuyện gì bất trắc thì chẳng ai biết bước tiếp theo phải đi như thế nào.
Mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Ngải Huy khôi phục bình tĩnh.
Những người khác dồn dập gật đầu, tản ra tìm chỗ nhập định. Trận chiến đấu vừa rồi làm bọn họ tiêu hao sạch sẽ nguyên lực, thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng bất chợt cả kinh khiến sự mệt mỏi rã rời trước nay chưa từng có.
Ngải Huy chuẩn bị nhập định, hắn muốn kiểm tra thương thế trong cơ thể.
Bỗng nhiên hắn chú ý thấy Sư Tuyết Mạn không chút động đậy bèn quan tâm hỏi: Ngươi không sao chứ?
Lúc này Sư Tuyết Mạn đã bình tĩnh lại, trên mặt nhìn không ra vui giận: Không có việc gì.
Tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi, Huyết thú lúc nào cũng có thể đến. Ngải Huy nhắc nhở.
Sư Tuyết Mạn gật đầu ra hiệu mình đã biết, bỗng nhiên chuyển đề tài: Ngươi vừa mới gọi ta là đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch hả?
Vẻ mặt đầy nghiêm túc của Ngải Huy bị cứng lại, trong lòng thầm kêu không ổn, chết rồi! Sao lại nói ra cái tên đáng lẽ phải giữ trong lòng chứ? Nữ nhân hung mãnh như thế, trốn còn không kịp, sao mình còn chủ động trêu chọc? Vậy không phải là muốn chết sao?
Làm sao bây giờ. . . Làm sao bây giờ. . .
Đầu óc Ngải Huy xoay chuyển rất nhanh, gương mặt không có chút biến hóa, bình tĩnh thong dong: Ngươi nghe lầm rồi, ta nói là con gái lam bạch ngọt.
Phải không? Sư Tuyết Mạn tự tiếu phi tiếu mà nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy bị đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch nhìn đến phát sợ, nhưng hắn biết rõ lúc này có đánh chết cũng không thể thừa nhận, thần tình bất động hỏi ngược lại: Có vấn đề gì?
Ngươi thấy ta ngọt? Sư Tuyết Mạn vẫn giương ánh mắt cực độ quỷ dị đó nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy đã không chỉ sợ hãi trong lòng, mà là toàn thân đều sợ hãi, từng sợi lông dựng thẳng. May mà đã trải qua vô số thời điểm sinh tử, bản lĩnh tâm lý cường đại, càng thời khắc như vậy, càng phải giữ được bình tĩnh.
Nếu như bây giờ không lừa cho trôi chảy chuyện này thì đứa con gái sắt (thiết nữu) tuyệt đối sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sắt!
Đầu óc hắn vận chuyển cao tốc, nói thật, hắn không cảm thấy mấy chữ Cô gái Ngọt này có chút dính dáng gì với Sư Tuyết Mạn. Nhưng lại do chính hắn nói ra, bây giờ không quản thế nào cũng cần phải làm nó có dính dáng!
Làm sao đây . . .
Linh quang trong đầu chợt lóe, tức thì trong lòng đại định, thần tình tự nhiên, nhìn không ra bất cứ điều gì dị thường: Ngươi là Thủy tu, ta nghĩ đến mây mù và nước suối trong suối, dân Cựu thổ chúng ta đều nói, giữa mây sơn tuyền có điểm ngọt.
Khuôn mặt mang vẻ trêu tức của Sư Tuyết Mạn lập tức biến đỏ.
Ngải Huy thấy thế, vội vàng nhân cơ hội nói: Khụ, nếu ngươi cảm thấy không hay thì ta không nói nữa. Ta tự xem thương thế đã.
Phải cách đứa con gái sắt (thiết nữu) này xa xa một chút!
Thần sắc Ngải Huy như thường đi ra khỏi phòng, vừa tới cửa hắn liền như mông bị cháy vụt rời xa căn phòng này.
Khương Duy nói cho hắn biết, mấy người trong phòng củi chỉ còn lại có mẩu vụn xương cốt. Ngải Huy gật đầu, không nói gì thêm. Sự chết sống của mình còn quản không nổi, hắn làm sao quản sự chết sống của những tên kia. Ngay cả mấy người Khương Duy và Tang Chỉ Quân đều có thể thong dong đối diện, thì trong mắt Ngải Huy không đáng nhắc tới.
Hôm nay không biết đã chết bao nhiêu người.
Ngồi xuống dưới gốc Tin Tức thụ, Ngải Huy thở phào một hơi, lúc này mới thấy chỉ để nói ra hai câu vừa rồi, toàn thân mình rịn ra một tầng mồ hôi.
Nhưng nhìn chung đã trót lọt được chuyện này, qua rồi thì tốt qua rồi thì tốt.
Trong gian phòng, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, bụi bặm trôi nổi lơ lửng trong chùm tia sáng thẳng tắp, khiến nó có vẻ u tĩnh khó tả.
Sư Tuyết Mạn hơi hơi khép mắt, ánh sáng chớp động, giống như là thợ săn phát hiện con mồi mình tìm kiếm đã lâu, tiếng nỉ non nhẹ không thể xét mang theo sát cơ lẫm liệt: Cuối cùng tìm được ngươi rồi.
Bộ ngực ngấm ngầm đau đau nhắc nhở nàng tất cả những gì xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác. Vừa rồi, những người tiến vào, không có ai chú ý tới áo giáp trên người nàng có mấy chỗ nút cài đã bị tháo ra.
Lịch sử luôn luôn tái diễn màn tương tự kinh người.
Nàng biết rõ vì sao khi mình bị Ngải Huy quấn lên người thì lại phản ứng kịch liệt như thế, không chỉ vì ký ức lần trước khắc sâu, mà là tại khi mình còn chưa phát hiện chân tướng, tiềm thức của mình đã phát hiện hai lần giống nhau kinh người. Chân chính khiến nàng trăm phần trăm khẳng định Ngải Huy chính là người trong đạo trường mù chiến lần trước kia là thủ pháp cởi áo giáp của Ngải Huy không có gì khác biệt.
Không, khác biệt là một trảo đáng ghét kia. . .
Mặt nàng lại đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, không cần kiểm tra, nàng biết đã in dấu mười đầu ngón tay!
Mười cái. . . Hơn hẳn năm cái!
Đáng ghét! Đáng chết!
Cơn giận kịch liệt bốc lên trong lòng, nàng hận không thể đi ra dùng thương đâm cái tên chết tiệt kia thành cái sàng.
Không, vậy thì quá tiện nghi cho hắn rồi!
Trong mắt Sư Tuyết Mạn lưu động ngọn lửa phẫn nộ, hai lần khuất nhục giống nhau ép lên người nàng, đó là chuyện vô cùng nhục nhã cỡ nào, nàng muốn Ngải Huy phải trả lại gấp trăm nghìn lần!
Không sai, phải như thế!
Sư Tuyết Mạn cảm nhận được ý chí mình vô cùng kiên quyết, trong lòng nàng phát hạ thệ ngôn, ghi khắc thời điểm này.
Lửa giận trong lòng dần dần tiêu tan, một nụ cười đắc ý hiện lên tại khóe miệng. Lần này ăn thiệt thòi lớn, nhưng mà cuối cùng đã bắt được mục tiêu. Mục tiêu biết rõ rồi, nàng sẽ có biện pháp, sẽ có thủ đoạn.
Chuyện trước mắt cần phải làm là vượt qua lần huyết tai này đã.
Làm thế nào có thể khiến Ngải Huy chết trong lần huyết tai tới? Mặc kệ chuyện như thế nào, Ngải Huy cũng là ân nhân cứu mình mạng a, ân cứu mạng đương nhiên phải báo, chậm rãi báo. . . Ha hả, sơn tuyền giữa mây sẽ khiến ngươi biết ngọt cỡ nào. . .
Sư Tuyết Mạn sục sôi ý chí chiến đấu, tinh thần phấn chấn.
Dưới Tin Tức thụ, Ngải Huy tỉ mỉ kiểm tra thương thế trong cơ thể, khiến hắn an tâm một chút chính là bảy cung trong cơ thể không bị sụp đổ. Đây là điểm hắn lo lắng nhất. Bảy cung sau khi được chữa trị, có thể thừa nhận áp lực lớn hơn hay không, hắn không biết.
Khi hắn vận chuyển Ngư củng bối đột vây, hắn vận chuyển Bắc Đẩu, cho nên công kích tác động lên người được chia đều cho bảy cung gánh vác.
Bây giờ xem ra, bảy cung đáng tin cậy hơn so với hắn tưởng tượng.
Xác định không bị thương, hắn không lập tức nhập định. Hắn ngây ra xuất thần nhìn Tin Tức thụ một hồi, lấy cây bút viết chữ lên chiếc lá.
Huyết lãng bắt đầu, huyết tai trở nên nghiêm trọng hơn. Rừng rậm ngoài thành trở thành tổ của Huyết thú. Rừng rậm có thể thôn phệ Huyết thú nhỏ yếu, rót lực lượng của chúng vào một con Huyết thú nào đó, do đó chế tạo ra Huyết thú cường đại hơn. Chúng gọi thế là Huyết luyện. Toàn bộ thành thị bị tấn công, chúng ta vừa mới gặp hai đám Huyết kiến, may mắn là chúng ta còn sống.
Không biết vì sao, Ngải Huy muốn báo tin cho tên gia hỏa tự xưng tù nhân kia. Chiến đấu xém thì tử vong, khói lửa thành thị nổi lên bốn phía, hắn chẳng chút sợ hãi, trong lòng chỉ có cảm giác thê lương và khổ sở khó tả.
Hắn muốn viết vài dòng, muốn nói chút gì đó.
Cái gì mà bảo mật, cái gì mà không nên đi trêu chọc Thần huyết bị hắn vứt lại đằng sau. Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ chết ở đây, ai mà quản được nhiều thứ như vậy chứ?
Nhìn chữ viết trên lá cây từ từ biến mất, Ngải Huy lại xuất thần một hồi.
Hắn cổ động tinh thần, còn chưa chết cơ mà nhỉ?
Hắn nhớ tới cõi mộng vừa rồi, bản thân còn cổ vũ mập mạp không nên buông tha tín niệm cầu sinh. . . Ừm? Mập mạp?
Âm thanh phun lửa phù phù truyền vào trong tai hắn, không cần mất công hắn đã tìm đến chỗ mập mạp. Mập mạp tựa như một cây trụ phun lửa không biết mệt mỏi, vẫn đang ngoan cường phun ra lửa.
Bỗng nhiên Ngải Huy nhớ tới cảnh tượng nào đó lướt qua trong lúc chiến đấu vừa rồi.
Mập mạp hoàn hảo không tổn hao gì. . . Mình yểm hộ Khương Duy Tang Chỉ Quân Vương Tiểu Sơn trốn ở gần mập mạp. . .
Mắt hắn đột nhiên hiện lên quang mang, không sai, Huyết thú tấn công mấy tên gia hỏa ở kho củi, tấn công bọn họ, nhưng không tấn công mập mạp!
Lẽ nào trên người mập mạp có thứ gì đó mà chúng nó ghét lắm?
Có thể tìm được mấy thứ này, chẳng phải là có thể khắc chế Huyết kiến, khiến bọn Huyết kiến chủ động né tránh họ sao?
Tinh thần Ngải Huy rung lên!
Ý nghĩ đầu điên của hắn chính là hỏa diễm, sợ hãi hỏa diễm là bản năng của rất nhiều dã thú, lẽ nào Huyết kiến cũng ghét hỏa diễm chăng?
Không đúng! Mấy người trong phòng củi có hỏa tu nhưng vẫn bị ăn chỉ còn lại có xương cốt bột phấn. Ngay cả trang bị ẩn chứa hỏa nguyên cũng bị Huyết kiến gặm ăn sạch sẽ.
Nếu không phải hỏa diễm thì là cái gì?
Chẳng lẽ là. . . Ớt?
Ngải Huy bỗng nhiên lớn tiếng hỏi Lâu Lan: Lâu Lan, trong Long thang ngươi cho mập mạp uống ngoại trừ Hỏa Dực xà trứng và ớt thì còn có cái gì nữa?
Tinh Kiếm thảo, Tam Giác hồi hương và Non Mộc phấn. Lâu Lan đưa ra đáp án chuẩn xác.
Đều là một ít tài liệu rất thông thường, Ngải Huy càng khẳng định suy đoán trong lòng, gấp giọng hỏi: Trong nhà còn có ớt không?
Còn ít, Ngải Huy. Lâu Lan nhìn Ngải Huy không hiểu.
Ngải Huy vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: Lấy hết ra đi!
Không thành vấn đề, Ngải Huy.
Lẽ nào trong gian phòng có Huyết thú?
Mấy người bất chấp tất cả, tung người, như tia chớp xuất hiện trước cửa phòng.
Bình!
Cửa bị đẩy tung ra.
Chính giữa gian phòng, Sư Tuyết Mạn thất hồn lạc phách ngồi dưới đất. Ngồi trong góc phòng, vẻ mặt Ngải Huy phòng bị đang trong trạng thái phòng ngự, không ngừng nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mờ mịt.
Thế nào rồi? Tang Chỉ Quân quan tâm lo lắng hỏi.
Tất cả ánh mắt người khác đều nhìn về phía hai người.
Không biết. Thần tình Ngải Huy lãnh tĩnh lắc đầu: Ta mới tỉnh lại, nghe đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch thét lên, nghĩ là có địch tập kích.
Vừa rồi mình đang nằm mơ a. . .
Ngải Huy thanh tỉnh ra, hắn mơ hồ nhớ trong giấc mộng lúc đó mình đang mở bảo rương, thật vất vả bóc ra được áo giáp bên ngoài bảo rương, kết quả bị đứa con gái sắt (thiết nữu) thét lên khiến giật mình tỉnh lại. Hắn cho rằng bị tập kích, liền vô thức kéo giãn khoảng cách, tư thế phòng bị.
Ánh mắt người khác chuyển tới Sư Tuyết Mạn.
Không. . . Không có gì. Sư Tuyết Mạn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, thần tình có chút hoảng hốt: Có thể vừa rồi hơi quá khẩn trương.
Mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Ngải Huy nghe những lời này, cũng thở phào một hơi.
Ngải Huy, tổn thương trên lưng ngươi thế nào? Khương Duy khá lo lắng hỏi.
Tổn thương ở lưng? Không còn phòng bị, Ngải Huy đứng thẳng lên, ngọ nguậy tứ chi bủn rủn, cảm giác tay chân ổn ổn thì lắc đầu đáp: Ta có băng vải, không bị thương.
Hắn quay nhìn phía sau lưng, quả nhiên, vừa rồi phía sau lưng còn loang lổ vết máu, giờ không còn nhìn ra nữa. Mọi người thất kinh, nếu không phải y phục phía lưng còn có lỗ thủng chi chít, mọi người ắt tưởng vừa rồi mình bị ảo giác.
Ngải Huy không bị thương, tin này giúp mọi người thả lỏng trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ Ngải Huy là trụ cột của họ, nếu hắn xảy ra chuyện gì bất trắc thì chẳng ai biết bước tiếp theo phải đi như thế nào.
Mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Ngải Huy khôi phục bình tĩnh.
Những người khác dồn dập gật đầu, tản ra tìm chỗ nhập định. Trận chiến đấu vừa rồi làm bọn họ tiêu hao sạch sẽ nguyên lực, thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng bất chợt cả kinh khiến sự mệt mỏi rã rời trước nay chưa từng có.
Ngải Huy chuẩn bị nhập định, hắn muốn kiểm tra thương thế trong cơ thể.
Bỗng nhiên hắn chú ý thấy Sư Tuyết Mạn không chút động đậy bèn quan tâm hỏi: Ngươi không sao chứ?
Lúc này Sư Tuyết Mạn đã bình tĩnh lại, trên mặt nhìn không ra vui giận: Không có việc gì.
Tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi, Huyết thú lúc nào cũng có thể đến. Ngải Huy nhắc nhở.
Sư Tuyết Mạn gật đầu ra hiệu mình đã biết, bỗng nhiên chuyển đề tài: Ngươi vừa mới gọi ta là đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch hả?
Vẻ mặt đầy nghiêm túc của Ngải Huy bị cứng lại, trong lòng thầm kêu không ổn, chết rồi! Sao lại nói ra cái tên đáng lẽ phải giữ trong lòng chứ? Nữ nhân hung mãnh như thế, trốn còn không kịp, sao mình còn chủ động trêu chọc? Vậy không phải là muốn chết sao?
Làm sao bây giờ. . . Làm sao bây giờ. . .
Đầu óc Ngải Huy xoay chuyển rất nhanh, gương mặt không có chút biến hóa, bình tĩnh thong dong: Ngươi nghe lầm rồi, ta nói là con gái lam bạch ngọt.
Phải không? Sư Tuyết Mạn tự tiếu phi tiếu mà nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy bị đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch nhìn đến phát sợ, nhưng hắn biết rõ lúc này có đánh chết cũng không thể thừa nhận, thần tình bất động hỏi ngược lại: Có vấn đề gì?
Ngươi thấy ta ngọt? Sư Tuyết Mạn vẫn giương ánh mắt cực độ quỷ dị đó nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy đã không chỉ sợ hãi trong lòng, mà là toàn thân đều sợ hãi, từng sợi lông dựng thẳng. May mà đã trải qua vô số thời điểm sinh tử, bản lĩnh tâm lý cường đại, càng thời khắc như vậy, càng phải giữ được bình tĩnh.
Nếu như bây giờ không lừa cho trôi chảy chuyện này thì đứa con gái sắt (thiết nữu) tuyệt đối sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sắt!
Đầu óc hắn vận chuyển cao tốc, nói thật, hắn không cảm thấy mấy chữ Cô gái Ngọt này có chút dính dáng gì với Sư Tuyết Mạn. Nhưng lại do chính hắn nói ra, bây giờ không quản thế nào cũng cần phải làm nó có dính dáng!
Làm sao đây . . .
Linh quang trong đầu chợt lóe, tức thì trong lòng đại định, thần tình tự nhiên, nhìn không ra bất cứ điều gì dị thường: Ngươi là Thủy tu, ta nghĩ đến mây mù và nước suối trong suối, dân Cựu thổ chúng ta đều nói, giữa mây sơn tuyền có điểm ngọt.
Khuôn mặt mang vẻ trêu tức của Sư Tuyết Mạn lập tức biến đỏ.
Ngải Huy thấy thế, vội vàng nhân cơ hội nói: Khụ, nếu ngươi cảm thấy không hay thì ta không nói nữa. Ta tự xem thương thế đã.
Phải cách đứa con gái sắt (thiết nữu) này xa xa một chút!
Thần sắc Ngải Huy như thường đi ra khỏi phòng, vừa tới cửa hắn liền như mông bị cháy vụt rời xa căn phòng này.
Khương Duy nói cho hắn biết, mấy người trong phòng củi chỉ còn lại có mẩu vụn xương cốt. Ngải Huy gật đầu, không nói gì thêm. Sự chết sống của mình còn quản không nổi, hắn làm sao quản sự chết sống của những tên kia. Ngay cả mấy người Khương Duy và Tang Chỉ Quân đều có thể thong dong đối diện, thì trong mắt Ngải Huy không đáng nhắc tới.
Hôm nay không biết đã chết bao nhiêu người.
Ngồi xuống dưới gốc Tin Tức thụ, Ngải Huy thở phào một hơi, lúc này mới thấy chỉ để nói ra hai câu vừa rồi, toàn thân mình rịn ra một tầng mồ hôi.
Nhưng nhìn chung đã trót lọt được chuyện này, qua rồi thì tốt qua rồi thì tốt.
Trong gian phòng, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, bụi bặm trôi nổi lơ lửng trong chùm tia sáng thẳng tắp, khiến nó có vẻ u tĩnh khó tả.
Sư Tuyết Mạn hơi hơi khép mắt, ánh sáng chớp động, giống như là thợ săn phát hiện con mồi mình tìm kiếm đã lâu, tiếng nỉ non nhẹ không thể xét mang theo sát cơ lẫm liệt: Cuối cùng tìm được ngươi rồi.
Bộ ngực ngấm ngầm đau đau nhắc nhở nàng tất cả những gì xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác. Vừa rồi, những người tiến vào, không có ai chú ý tới áo giáp trên người nàng có mấy chỗ nút cài đã bị tháo ra.
Lịch sử luôn luôn tái diễn màn tương tự kinh người.
Nàng biết rõ vì sao khi mình bị Ngải Huy quấn lên người thì lại phản ứng kịch liệt như thế, không chỉ vì ký ức lần trước khắc sâu, mà là tại khi mình còn chưa phát hiện chân tướng, tiềm thức của mình đã phát hiện hai lần giống nhau kinh người. Chân chính khiến nàng trăm phần trăm khẳng định Ngải Huy chính là người trong đạo trường mù chiến lần trước kia là thủ pháp cởi áo giáp của Ngải Huy không có gì khác biệt.
Không, khác biệt là một trảo đáng ghét kia. . .
Mặt nàng lại đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, không cần kiểm tra, nàng biết đã in dấu mười đầu ngón tay!
Mười cái. . . Hơn hẳn năm cái!
Đáng ghét! Đáng chết!
Cơn giận kịch liệt bốc lên trong lòng, nàng hận không thể đi ra dùng thương đâm cái tên chết tiệt kia thành cái sàng.
Không, vậy thì quá tiện nghi cho hắn rồi!
Trong mắt Sư Tuyết Mạn lưu động ngọn lửa phẫn nộ, hai lần khuất nhục giống nhau ép lên người nàng, đó là chuyện vô cùng nhục nhã cỡ nào, nàng muốn Ngải Huy phải trả lại gấp trăm nghìn lần!
Không sai, phải như thế!
Sư Tuyết Mạn cảm nhận được ý chí mình vô cùng kiên quyết, trong lòng nàng phát hạ thệ ngôn, ghi khắc thời điểm này.
Lửa giận trong lòng dần dần tiêu tan, một nụ cười đắc ý hiện lên tại khóe miệng. Lần này ăn thiệt thòi lớn, nhưng mà cuối cùng đã bắt được mục tiêu. Mục tiêu biết rõ rồi, nàng sẽ có biện pháp, sẽ có thủ đoạn.
Chuyện trước mắt cần phải làm là vượt qua lần huyết tai này đã.
Làm thế nào có thể khiến Ngải Huy chết trong lần huyết tai tới? Mặc kệ chuyện như thế nào, Ngải Huy cũng là ân nhân cứu mình mạng a, ân cứu mạng đương nhiên phải báo, chậm rãi báo. . . Ha hả, sơn tuyền giữa mây sẽ khiến ngươi biết ngọt cỡ nào. . .
Sư Tuyết Mạn sục sôi ý chí chiến đấu, tinh thần phấn chấn.
Dưới Tin Tức thụ, Ngải Huy tỉ mỉ kiểm tra thương thế trong cơ thể, khiến hắn an tâm một chút chính là bảy cung trong cơ thể không bị sụp đổ. Đây là điểm hắn lo lắng nhất. Bảy cung sau khi được chữa trị, có thể thừa nhận áp lực lớn hơn hay không, hắn không biết.
Khi hắn vận chuyển Ngư củng bối đột vây, hắn vận chuyển Bắc Đẩu, cho nên công kích tác động lên người được chia đều cho bảy cung gánh vác.
Bây giờ xem ra, bảy cung đáng tin cậy hơn so với hắn tưởng tượng.
Xác định không bị thương, hắn không lập tức nhập định. Hắn ngây ra xuất thần nhìn Tin Tức thụ một hồi, lấy cây bút viết chữ lên chiếc lá.
Huyết lãng bắt đầu, huyết tai trở nên nghiêm trọng hơn. Rừng rậm ngoài thành trở thành tổ của Huyết thú. Rừng rậm có thể thôn phệ Huyết thú nhỏ yếu, rót lực lượng của chúng vào một con Huyết thú nào đó, do đó chế tạo ra Huyết thú cường đại hơn. Chúng gọi thế là Huyết luyện. Toàn bộ thành thị bị tấn công, chúng ta vừa mới gặp hai đám Huyết kiến, may mắn là chúng ta còn sống.
Không biết vì sao, Ngải Huy muốn báo tin cho tên gia hỏa tự xưng tù nhân kia. Chiến đấu xém thì tử vong, khói lửa thành thị nổi lên bốn phía, hắn chẳng chút sợ hãi, trong lòng chỉ có cảm giác thê lương và khổ sở khó tả.
Hắn muốn viết vài dòng, muốn nói chút gì đó.
Cái gì mà bảo mật, cái gì mà không nên đi trêu chọc Thần huyết bị hắn vứt lại đằng sau. Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ chết ở đây, ai mà quản được nhiều thứ như vậy chứ?
Nhìn chữ viết trên lá cây từ từ biến mất, Ngải Huy lại xuất thần một hồi.
Hắn cổ động tinh thần, còn chưa chết cơ mà nhỉ?
Hắn nhớ tới cõi mộng vừa rồi, bản thân còn cổ vũ mập mạp không nên buông tha tín niệm cầu sinh. . . Ừm? Mập mạp?
Âm thanh phun lửa phù phù truyền vào trong tai hắn, không cần mất công hắn đã tìm đến chỗ mập mạp. Mập mạp tựa như một cây trụ phun lửa không biết mệt mỏi, vẫn đang ngoan cường phun ra lửa.
Bỗng nhiên Ngải Huy nhớ tới cảnh tượng nào đó lướt qua trong lúc chiến đấu vừa rồi.
Mập mạp hoàn hảo không tổn hao gì. . . Mình yểm hộ Khương Duy Tang Chỉ Quân Vương Tiểu Sơn trốn ở gần mập mạp. . .
Mắt hắn đột nhiên hiện lên quang mang, không sai, Huyết thú tấn công mấy tên gia hỏa ở kho củi, tấn công bọn họ, nhưng không tấn công mập mạp!
Lẽ nào trên người mập mạp có thứ gì đó mà chúng nó ghét lắm?
Có thể tìm được mấy thứ này, chẳng phải là có thể khắc chế Huyết kiến, khiến bọn Huyết kiến chủ động né tránh họ sao?
Tinh thần Ngải Huy rung lên!
Ý nghĩ đầu điên của hắn chính là hỏa diễm, sợ hãi hỏa diễm là bản năng của rất nhiều dã thú, lẽ nào Huyết kiến cũng ghét hỏa diễm chăng?
Không đúng! Mấy người trong phòng củi có hỏa tu nhưng vẫn bị ăn chỉ còn lại có xương cốt bột phấn. Ngay cả trang bị ẩn chứa hỏa nguyên cũng bị Huyết kiến gặm ăn sạch sẽ.
Nếu không phải hỏa diễm thì là cái gì?
Chẳng lẽ là. . . Ớt?
Ngải Huy bỗng nhiên lớn tiếng hỏi Lâu Lan: Lâu Lan, trong Long thang ngươi cho mập mạp uống ngoại trừ Hỏa Dực xà trứng và ớt thì còn có cái gì nữa?
Tinh Kiếm thảo, Tam Giác hồi hương và Non Mộc phấn. Lâu Lan đưa ra đáp án chuẩn xác.
Đều là một ít tài liệu rất thông thường, Ngải Huy càng khẳng định suy đoán trong lòng, gấp giọng hỏi: Trong nhà còn có ớt không?
Còn ít, Ngải Huy. Lâu Lan nhìn Ngải Huy không hiểu.
Ngải Huy vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: Lấy hết ra đi!
Không thành vấn đề, Ngải Huy.
/948
|