Sáng sớm sương mù còn chưa tiêu tan, nhưng thành nhỏ đã bắt đầu náo nhiệt. Mộc tu bắt đầu bổ sung Nguyên lực, người ngược xuôi vận chuyển hàng hóa, từng chiếc đằng xe chất đầy hàng tập kết, chuẩn bị xuất phát.
Lúc Ngải Huy đến, đội buôn đã chuẩn bị xong xuôi.
Quản sự đã sớm chờ sẵn: Các hạ mời tới bên này.
Quản sự dẫn hắn tới trước một khối Hỏa Phù Vân có thể tích kinh người, quan sát Ngải Huy ngắm nghía Hỏa Phù Vân, cung kính nói: Phu nhân nói, tiên sinh là quý khách, làm sao dám thất lễ? Xin mời.
Bức tường mây màu đỏ rực, dài hơn bảy mươi mét, cao hơn hai mươi mét, những tia mây đỏ lượn lờ xung quanh, sáng rực rỡ.
Một thứ quái vật khổng lồ như thế đứng trên quảng trường, đương nhiên vô cùng bắt mắt.
Chỉ cần nhìn khối Hỏa Phù Vân, Ngải Huy cũng biết, đội buôn này tài lực hùng hậu. Một khối Hỏa Phù Vân cỡ này, giá cả rất kinh người, không biết phải dùng bao nhiêu Thủy tu lợi hại mất bao nhiêu công sức mới chế tác thành.
Đi tới trước bậc thang, Ngải Huy đột nhiên hỏi: Cái này có tên không?
Quản sự kính cẩn đáp: Cát Tường Hào.
Tên rất hay.
Ngải Huy gật gù, thong dong đi lên thang.
Ba năm qua, đóng vai Sở Triêu Dương, hắn đã quen nhìn những thứ như vậy. Không cần phải làm gì nhiều, cứ làm theo ý mình là được.
Đi vào trong Cát Tường Hào, bố trí bên trong làm Ngải Huy sáng mắt. Không có đèn treo thủy tinh óng ánh, không có lớp lông trải sàn hoa lệ mềm mại, mà luôn có những làn gió nhẹ thổi vào, lớp màn che khẽ lay lay, cách một lớp bình phong thanh lịch, có thể nhìn thấy mơ hồ một bóng lưng uyển chuyển. Một mùi hương như có như không, làm Ngải Huy ngây ngất.
Bổ huân hương giúp tâm thần người yên tĩnh, không phải cứ có tiền là mua được.
Đám người hầu nghiêm chỉnh khom người cúi chào.
Ngải Huy thầm kinh ngạc, phô trương như vậy, không giống thương hội, mà giống thế gia hơn.
Nhưng Ngải Huy cũng không để ý, mặc kệ là thương hội hay thế gia, mình chỉ là người đi nhờ mà thôi. Đến Tường Vân thành, phủi mông một cái rời đi là xong.
Vòng qua bình phong, thấy một cô gái đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh bận rộn bên ngoài.
Bên trong góc, có một lão bộc lặng lẽ đứng. Ngải Huy nheo mắt, trong lòng giật mình, hồi nãy chỉ thấy một bóng lưng, chưa từng cảm nhận được có lão bộc này tồn tại.
Tính hắn trước nay luôn cảnh giác, một sơ suất kiểu này, hầu như chưa từng xuất hiện.
Thực lực lão bộc này, không đơn giản a!
Lão bộc mặc quần tím áo trắng, râu tóc hoa râm, đứng thẳng tắp như tùng.
Lão bộc thấy Ngải Huy nhìn mình, thì hơi hạ thấp người ý chào.
Ngải Huy cũng khom người đáp lễ. Thực lực đối phương chưa biết, nhưng hắn nghĩ ít nhất phải cao hơn mình hai cảnh giới. Một thương hội giàu mạnh thế này, nếu không có cao thủ tọa trấn, mới là chuyện kỳ quái.
Quản sự gọi cô gái này là Phu nhân , thân phận xem ra rất được tôn kính.
Đây là lần đầu tiên Ngải Huy ngối trên một Hỏa Phù Vân cao thế này, bên ngoài chỉ thấy mây mù, nhưng nhìn từ bên trong ra, tầng mây lại trong suốt, tầm nhìn không bị ảnh hưởng chút nào.
Nữ tử nghe thấy tiếng động, xoay người lại.
Gương mặt trái xoan tinh xảo, tóc búi cao, cần cổ trắng mịn, khí chất cao quý. Nàng nhìn thấy Ngải Huy, khẽ khom người hành lễ: Không ngờ ở Vân Lĩnh thành lại may mắn gặp được Ngân Luân Kiếm Khách, ta là Tiêu Thục Nhân, xin chào Sở tiên sinh.
Ngải Huy khẽ khom người đáp lễ.
Tiêu Thục Nhân cười: Một lúc nữa mới xuất phát, mời Sở tiên sinh ngồi, trà nghệ của ta miễn cưỡng cũng coi như được.
Làm phiền. Ngải Huy không chối từ, ngồi xuống.
Ngải Huy vốn thô lỗ, đâu cảm nhận được sự tinh diệu trong trà nghệ của Tiêu Thục Nhân, chỉ cảm thấy cái chén trà gì bé tí, uống một hơi là hết, uống cả nửa ngày cũng chưa thưởng ra được vị gì.
Tiêu Thục Nhân lúc nào cũng tươi tắn, có câu nói, không đánh người mặt tươi cười, huống chi còn đang ăn nhờ ở đậu thuyền của người ta, Ngải Huy cũng cố gắng kiềm chế bản thân, ngồi một lúc.
Chừng một giờ sau, đội buôn bắt đầu xuất phát.
Hỏa Phù Vân từ từ bay lên, chậm nhưng vững vàng, Ngải Huy lần đầu được ngồi Hỏa Phù Vân lớn, cảm giác khá là mới mẻ. nhất là nhìn ra ngoài, tầm nhìn không hề bị che chắn, cảnh sắc bên ngoài thế nào đều nhìn thấy hết.
Tiêu Thục Nhân hiểu ý, thấy Ngải Huy ánh mắt tò mò, liền bảo Hỏa Phù Vân bay lên cao hơn đội xe chở hàng, để tầm nhìn càng thêm trống trải.
Ngải Huy không thấy xóc nảy chút nào, nếu không phải cảnh sắc không ngừng lướt qua, hắn tưởng mình đang ở bất động giữa không trung. Những làn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, làm hắn rất dễ chịu.
Ngải Huy hỏi: Phòng của ta chỗ nào?
Tiêu Thục Nhân gọi một người hầu: Dẫn tiên sinh tới phòng khách.
Phòng của Ngải Huy ấm áp tiện lợi, không chút xa hoa, nhưng kích thước rất lớn, bên trong còn có cả tĩnh thất để tu luyện.
Người hầu nói: Sở tiên sinh, trên thuyền có diễn võ trường, phu nhân đã phân phó, tiên sinh có thể sử dụng lúc nào cũng được.
Ngải Huy gật gù, khá là thoả mãn, dặn: Không có chuyện gì thì đừng gọi ta.
Dạ. Người hầu vội đáp.
Ngải Huy đóng cửa lại, ngồi xuống, bắt đầu đả tọa tu luyện. Hắn biết thời gian cấp bách, đã quen ở đâu lúc nào cũng tu luyện được. Nếu không phải huyết hoa mai không ngừng nuốt chửng Nguyên lực, một năm trước hắn đã bước vào cảnh giới Ngoại Nguyên, còn hiện giờ, hắn đang ở Nội Nguyên viên mãn.
Chỉ còn thiếu một chút, là bước vào Ngoại Nguyên.
Huyết hoa mai làm hắn lo lắng, vì cảnh giới càng tăng, huyết hoa mai càng có dấu hiệu biến đổi. Hiện giờ nó thường hay nóng rực, mỗi lần nó nóng lên, lại làm tâm thần hắn chộn rộn, hắn có cảm giác, nếu hắn bước vào Ngoại Nguyên, huyết hoa mai nhất định sẽ xảy ra biến đổi rất lớn.
Tuy có mầm họa, nhưng Ngải Huy không từ bỏ, Ngoại Nguyên quá hấp dẫn với hắn.
Bước vào Ngoại Nguyên, chính là một thế giới mới.
Trong khoang thuyền, Tiêu Thục Nhân không còn cười nữa, cầm chén trà ngắm nghía, chậm rãi hỏi: Hà lão, ngài thấy Sở Triêu Dương này là thật hay là giả?
Hà lão đáp: Thật giả không biết, người này khá là cảnh giác, nhưng cảnh giới của hắn không cao, chưa đột phá Ngoại Nguyên.
Chưa đột phá Ngoại Nguyên? Tiêu Thục Nhân sửng sốt: Chẳng lẽ người này là giả mạo?
Chưa đột phá Ngoại Nguyên, vậy thì là Nội Nguyên, ồ, một cao thủ thành danh làm sao có khả năng không phải Ngoại Nguyên?
Lão phu cho rằng hắn thật sự là Sở Triêu Dương. Hà lão trả lời: Nếu là giả mạo, kẽ hở này quá lớn.
Ngân Luân Kiếm Khách, lại chỉ là Nội Nguyên, quả khiến người ta khó mà tin nổi. Tiêu Thục Nhân luôn tin tưởng Hà lão, chậc lưỡi lấy làm kỳ.
Là tương đối ít thấy. Hà lão gật đầu: Nhưng nếu hắn Kiếm thuật cao siêu, hoặc tu luyện truyền thừa đặc thù nào đó, thì vẫn có khả năng. Theo lão phu biết, truyền thừa áp chế cảnh giới, cũng có hơn mười loại.
Tiêu Thục Nhân hạ thấp giọng: Hà lão cảm thấy hắn là vô tình hay cố ý?
Là địch là bạn, trước mắt vẫn chưa biết được. Hà lão cũng hạ giọng: Nhưng nếu hắn là nhằm vào chúng ta mà đến, vậy nhất định sẽ lộ ra sơ sót. Phu nhân đã có cảnh giác, nếu hắn muốn tạo ra hỗn loạn, chỉ có thể ra tay với đoàn xe. Nếu hắn dám ra tay ở đây, chúng ta bắt cũng dễ.
Lão nói rất hời hợt, như đang bàn chuyện ăn cháo.
Tiêu Thục Nhân cười: Có Hà lão, ta mới dám thử kiểu này.
Hà lão cũng cười: Phu nhân quá khen. Nếu chúng ta đi chuyến này thuận lợi,mọi vấn đề đều giải quyết được, thì chẳng ai cản được chúng ta một bước lên trời. Không có phu nhân nhọc lòng mưu tính, thương hội đâu có được cục diện như bây giờ. Chuyến này đối với ta, chính là tử chiến đến cùng, thắng thì sống, bại thì chết, phu nhân yên tâm, lão phu dù có liều cái mạng già, cũng phải chuyển chuyến hàng này đến nơi.
Nói tới câu cuối cùng, ngữ khí trở nên vô cùng khí phách.
Đám hộ vệ tôi tớ xung quanh mắt cũng lấp lóe tinh quang, quyết không hề lùi bước.
Ngải Huy say mê tu luyện, tần suất nóng lên của huyết hoa mai càng lúc càng tăng. Lúc đầu mỗi tháng nó chỉ nóng một lần, sau đó mỗi tuần một lần, sau này là ba ngày một lần.
Còn bây giờ, cứ cách ngày sẽ phát tác một lần.
Huyết hoa mai rất tà môn, hoàn toàn khác với những thủ đoạn của Huyết tu mà Ngải Huy từng gặp. Ngay cả lôi điện cũng không làm gì được nó. Ngải Huy đã thử nghiệm kích phát Lôi Điện bên trong Nguyên lực oanh kích huyết hoa mai, nhưng thấy ngay cả lôi điện nó cũng hấp thu nốt, thì sợ quá vội vàng dừng lại.
Hắn nhất định phải duy trì tu luyện cường độ cao mỗi ngày, chỉ có như vậy, hắn mới duy trì được trạng thái Nội Nguyên viên mãn.
Huyết hoa mai nuốt Nguyên lực, thích lấy bao nhiêu thì lấy, thích lấy lúc nào thì lấy, không cho Ngải Huy cơ hội thở lấy hơi.
Ngải Huy đã duy trì trạng thái Nội Nguyên viên mãn nửa tháng, nhưng đến nay vẫn chưa đột phá. Từ giữa nguyên bước vào Ngoại Nguyên, là bay vọt về chất, lý giải về Nguyên lực sẽ hoàn toàn khác nhau. Nhiều người đột phá hoài không được, có người nếu ở bước này quá lâu, cảnh giới còn bị giảm xuống.
Nửa tháng này hắn luôn ở trong Ninh Thành, không dám đi đâu, có Lâu Lan ở bên cạnh, hắn thấy yên tâm.
Nhưng chuyện của huyết hoa mai làm hắn không thể không đi một chuyến.
Huyết hoa mai chưa trừ diệt, hắn ăn ngủ không yên. Hiện tại mới chỉ là nuốt chửng Nguyên lực, sau này nếu không tìm được cách đối phó nó, coi chừng nó nuốt luôn cái mạng nhỏ của mình.
Nữ nhân xinh đẹp xưa nay đều là lòng dạ độc ác.
Tu mãi không thấy tiến triển, Ngải Huy biết càng quá nghĩ tới, sẽ dễ bị lạc đường, nên chuyển sang nghĩ đến chuyện khác.
Hắn nhớ người hầu từng nói, trên thuyền có diễn võ trường, bèn xách kiếm, định lên đó luyện Kiếm thuật.
Diễn võ trường không một bóng người, Ngải Huy vui vẻ tập trung vào luyện kiếm.
Ba năm qua, hắn không biết hóa giải bao nhiêu kiếm quyết kiếm chiêu trong kiếm điểm, hiểu về Kiếm thuật ngày càng sâu sắc, có thêm nhiều ý nghĩ mới.
Ngải Huy chìm đắm vào trong tu luyện đến mức vong ngã.
hắn không biết ở bên ngoài có một người lặng lẽ tới nhìn, đôi mắt đẹp lấp lóe.
Lúc Ngải Huy đến, đội buôn đã chuẩn bị xong xuôi.
Quản sự đã sớm chờ sẵn: Các hạ mời tới bên này.
Quản sự dẫn hắn tới trước một khối Hỏa Phù Vân có thể tích kinh người, quan sát Ngải Huy ngắm nghía Hỏa Phù Vân, cung kính nói: Phu nhân nói, tiên sinh là quý khách, làm sao dám thất lễ? Xin mời.
Bức tường mây màu đỏ rực, dài hơn bảy mươi mét, cao hơn hai mươi mét, những tia mây đỏ lượn lờ xung quanh, sáng rực rỡ.
Một thứ quái vật khổng lồ như thế đứng trên quảng trường, đương nhiên vô cùng bắt mắt.
Chỉ cần nhìn khối Hỏa Phù Vân, Ngải Huy cũng biết, đội buôn này tài lực hùng hậu. Một khối Hỏa Phù Vân cỡ này, giá cả rất kinh người, không biết phải dùng bao nhiêu Thủy tu lợi hại mất bao nhiêu công sức mới chế tác thành.
Đi tới trước bậc thang, Ngải Huy đột nhiên hỏi: Cái này có tên không?
Quản sự kính cẩn đáp: Cát Tường Hào.
Tên rất hay.
Ngải Huy gật gù, thong dong đi lên thang.
Ba năm qua, đóng vai Sở Triêu Dương, hắn đã quen nhìn những thứ như vậy. Không cần phải làm gì nhiều, cứ làm theo ý mình là được.
Đi vào trong Cát Tường Hào, bố trí bên trong làm Ngải Huy sáng mắt. Không có đèn treo thủy tinh óng ánh, không có lớp lông trải sàn hoa lệ mềm mại, mà luôn có những làn gió nhẹ thổi vào, lớp màn che khẽ lay lay, cách một lớp bình phong thanh lịch, có thể nhìn thấy mơ hồ một bóng lưng uyển chuyển. Một mùi hương như có như không, làm Ngải Huy ngây ngất.
Bổ huân hương giúp tâm thần người yên tĩnh, không phải cứ có tiền là mua được.
Đám người hầu nghiêm chỉnh khom người cúi chào.
Ngải Huy thầm kinh ngạc, phô trương như vậy, không giống thương hội, mà giống thế gia hơn.
Nhưng Ngải Huy cũng không để ý, mặc kệ là thương hội hay thế gia, mình chỉ là người đi nhờ mà thôi. Đến Tường Vân thành, phủi mông một cái rời đi là xong.
Vòng qua bình phong, thấy một cô gái đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh bận rộn bên ngoài.
Bên trong góc, có một lão bộc lặng lẽ đứng. Ngải Huy nheo mắt, trong lòng giật mình, hồi nãy chỉ thấy một bóng lưng, chưa từng cảm nhận được có lão bộc này tồn tại.
Tính hắn trước nay luôn cảnh giác, một sơ suất kiểu này, hầu như chưa từng xuất hiện.
Thực lực lão bộc này, không đơn giản a!
Lão bộc mặc quần tím áo trắng, râu tóc hoa râm, đứng thẳng tắp như tùng.
Lão bộc thấy Ngải Huy nhìn mình, thì hơi hạ thấp người ý chào.
Ngải Huy cũng khom người đáp lễ. Thực lực đối phương chưa biết, nhưng hắn nghĩ ít nhất phải cao hơn mình hai cảnh giới. Một thương hội giàu mạnh thế này, nếu không có cao thủ tọa trấn, mới là chuyện kỳ quái.
Quản sự gọi cô gái này là Phu nhân , thân phận xem ra rất được tôn kính.
Đây là lần đầu tiên Ngải Huy ngối trên một Hỏa Phù Vân cao thế này, bên ngoài chỉ thấy mây mù, nhưng nhìn từ bên trong ra, tầng mây lại trong suốt, tầm nhìn không bị ảnh hưởng chút nào.
Nữ tử nghe thấy tiếng động, xoay người lại.
Gương mặt trái xoan tinh xảo, tóc búi cao, cần cổ trắng mịn, khí chất cao quý. Nàng nhìn thấy Ngải Huy, khẽ khom người hành lễ: Không ngờ ở Vân Lĩnh thành lại may mắn gặp được Ngân Luân Kiếm Khách, ta là Tiêu Thục Nhân, xin chào Sở tiên sinh.
Ngải Huy khẽ khom người đáp lễ.
Tiêu Thục Nhân cười: Một lúc nữa mới xuất phát, mời Sở tiên sinh ngồi, trà nghệ của ta miễn cưỡng cũng coi như được.
Làm phiền. Ngải Huy không chối từ, ngồi xuống.
Ngải Huy vốn thô lỗ, đâu cảm nhận được sự tinh diệu trong trà nghệ của Tiêu Thục Nhân, chỉ cảm thấy cái chén trà gì bé tí, uống một hơi là hết, uống cả nửa ngày cũng chưa thưởng ra được vị gì.
Tiêu Thục Nhân lúc nào cũng tươi tắn, có câu nói, không đánh người mặt tươi cười, huống chi còn đang ăn nhờ ở đậu thuyền của người ta, Ngải Huy cũng cố gắng kiềm chế bản thân, ngồi một lúc.
Chừng một giờ sau, đội buôn bắt đầu xuất phát.
Hỏa Phù Vân từ từ bay lên, chậm nhưng vững vàng, Ngải Huy lần đầu được ngồi Hỏa Phù Vân lớn, cảm giác khá là mới mẻ. nhất là nhìn ra ngoài, tầm nhìn không hề bị che chắn, cảnh sắc bên ngoài thế nào đều nhìn thấy hết.
Tiêu Thục Nhân hiểu ý, thấy Ngải Huy ánh mắt tò mò, liền bảo Hỏa Phù Vân bay lên cao hơn đội xe chở hàng, để tầm nhìn càng thêm trống trải.
Ngải Huy không thấy xóc nảy chút nào, nếu không phải cảnh sắc không ngừng lướt qua, hắn tưởng mình đang ở bất động giữa không trung. Những làn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, làm hắn rất dễ chịu.
Ngải Huy hỏi: Phòng của ta chỗ nào?
Tiêu Thục Nhân gọi một người hầu: Dẫn tiên sinh tới phòng khách.
Phòng của Ngải Huy ấm áp tiện lợi, không chút xa hoa, nhưng kích thước rất lớn, bên trong còn có cả tĩnh thất để tu luyện.
Người hầu nói: Sở tiên sinh, trên thuyền có diễn võ trường, phu nhân đã phân phó, tiên sinh có thể sử dụng lúc nào cũng được.
Ngải Huy gật gù, khá là thoả mãn, dặn: Không có chuyện gì thì đừng gọi ta.
Dạ. Người hầu vội đáp.
Ngải Huy đóng cửa lại, ngồi xuống, bắt đầu đả tọa tu luyện. Hắn biết thời gian cấp bách, đã quen ở đâu lúc nào cũng tu luyện được. Nếu không phải huyết hoa mai không ngừng nuốt chửng Nguyên lực, một năm trước hắn đã bước vào cảnh giới Ngoại Nguyên, còn hiện giờ, hắn đang ở Nội Nguyên viên mãn.
Chỉ còn thiếu một chút, là bước vào Ngoại Nguyên.
Huyết hoa mai làm hắn lo lắng, vì cảnh giới càng tăng, huyết hoa mai càng có dấu hiệu biến đổi. Hiện giờ nó thường hay nóng rực, mỗi lần nó nóng lên, lại làm tâm thần hắn chộn rộn, hắn có cảm giác, nếu hắn bước vào Ngoại Nguyên, huyết hoa mai nhất định sẽ xảy ra biến đổi rất lớn.
Tuy có mầm họa, nhưng Ngải Huy không từ bỏ, Ngoại Nguyên quá hấp dẫn với hắn.
Bước vào Ngoại Nguyên, chính là một thế giới mới.
Trong khoang thuyền, Tiêu Thục Nhân không còn cười nữa, cầm chén trà ngắm nghía, chậm rãi hỏi: Hà lão, ngài thấy Sở Triêu Dương này là thật hay là giả?
Hà lão đáp: Thật giả không biết, người này khá là cảnh giác, nhưng cảnh giới của hắn không cao, chưa đột phá Ngoại Nguyên.
Chưa đột phá Ngoại Nguyên? Tiêu Thục Nhân sửng sốt: Chẳng lẽ người này là giả mạo?
Chưa đột phá Ngoại Nguyên, vậy thì là Nội Nguyên, ồ, một cao thủ thành danh làm sao có khả năng không phải Ngoại Nguyên?
Lão phu cho rằng hắn thật sự là Sở Triêu Dương. Hà lão trả lời: Nếu là giả mạo, kẽ hở này quá lớn.
Ngân Luân Kiếm Khách, lại chỉ là Nội Nguyên, quả khiến người ta khó mà tin nổi. Tiêu Thục Nhân luôn tin tưởng Hà lão, chậc lưỡi lấy làm kỳ.
Là tương đối ít thấy. Hà lão gật đầu: Nhưng nếu hắn Kiếm thuật cao siêu, hoặc tu luyện truyền thừa đặc thù nào đó, thì vẫn có khả năng. Theo lão phu biết, truyền thừa áp chế cảnh giới, cũng có hơn mười loại.
Tiêu Thục Nhân hạ thấp giọng: Hà lão cảm thấy hắn là vô tình hay cố ý?
Là địch là bạn, trước mắt vẫn chưa biết được. Hà lão cũng hạ giọng: Nhưng nếu hắn là nhằm vào chúng ta mà đến, vậy nhất định sẽ lộ ra sơ sót. Phu nhân đã có cảnh giác, nếu hắn muốn tạo ra hỗn loạn, chỉ có thể ra tay với đoàn xe. Nếu hắn dám ra tay ở đây, chúng ta bắt cũng dễ.
Lão nói rất hời hợt, như đang bàn chuyện ăn cháo.
Tiêu Thục Nhân cười: Có Hà lão, ta mới dám thử kiểu này.
Hà lão cũng cười: Phu nhân quá khen. Nếu chúng ta đi chuyến này thuận lợi,mọi vấn đề đều giải quyết được, thì chẳng ai cản được chúng ta một bước lên trời. Không có phu nhân nhọc lòng mưu tính, thương hội đâu có được cục diện như bây giờ. Chuyến này đối với ta, chính là tử chiến đến cùng, thắng thì sống, bại thì chết, phu nhân yên tâm, lão phu dù có liều cái mạng già, cũng phải chuyển chuyến hàng này đến nơi.
Nói tới câu cuối cùng, ngữ khí trở nên vô cùng khí phách.
Đám hộ vệ tôi tớ xung quanh mắt cũng lấp lóe tinh quang, quyết không hề lùi bước.
Ngải Huy say mê tu luyện, tần suất nóng lên của huyết hoa mai càng lúc càng tăng. Lúc đầu mỗi tháng nó chỉ nóng một lần, sau đó mỗi tuần một lần, sau này là ba ngày một lần.
Còn bây giờ, cứ cách ngày sẽ phát tác một lần.
Huyết hoa mai rất tà môn, hoàn toàn khác với những thủ đoạn của Huyết tu mà Ngải Huy từng gặp. Ngay cả lôi điện cũng không làm gì được nó. Ngải Huy đã thử nghiệm kích phát Lôi Điện bên trong Nguyên lực oanh kích huyết hoa mai, nhưng thấy ngay cả lôi điện nó cũng hấp thu nốt, thì sợ quá vội vàng dừng lại.
Hắn nhất định phải duy trì tu luyện cường độ cao mỗi ngày, chỉ có như vậy, hắn mới duy trì được trạng thái Nội Nguyên viên mãn.
Huyết hoa mai nuốt Nguyên lực, thích lấy bao nhiêu thì lấy, thích lấy lúc nào thì lấy, không cho Ngải Huy cơ hội thở lấy hơi.
Ngải Huy đã duy trì trạng thái Nội Nguyên viên mãn nửa tháng, nhưng đến nay vẫn chưa đột phá. Từ giữa nguyên bước vào Ngoại Nguyên, là bay vọt về chất, lý giải về Nguyên lực sẽ hoàn toàn khác nhau. Nhiều người đột phá hoài không được, có người nếu ở bước này quá lâu, cảnh giới còn bị giảm xuống.
Nửa tháng này hắn luôn ở trong Ninh Thành, không dám đi đâu, có Lâu Lan ở bên cạnh, hắn thấy yên tâm.
Nhưng chuyện của huyết hoa mai làm hắn không thể không đi một chuyến.
Huyết hoa mai chưa trừ diệt, hắn ăn ngủ không yên. Hiện tại mới chỉ là nuốt chửng Nguyên lực, sau này nếu không tìm được cách đối phó nó, coi chừng nó nuốt luôn cái mạng nhỏ của mình.
Nữ nhân xinh đẹp xưa nay đều là lòng dạ độc ác.
Tu mãi không thấy tiến triển, Ngải Huy biết càng quá nghĩ tới, sẽ dễ bị lạc đường, nên chuyển sang nghĩ đến chuyện khác.
Hắn nhớ người hầu từng nói, trên thuyền có diễn võ trường, bèn xách kiếm, định lên đó luyện Kiếm thuật.
Diễn võ trường không một bóng người, Ngải Huy vui vẻ tập trung vào luyện kiếm.
Ba năm qua, hắn không biết hóa giải bao nhiêu kiếm quyết kiếm chiêu trong kiếm điểm, hiểu về Kiếm thuật ngày càng sâu sắc, có thêm nhiều ý nghĩ mới.
Ngải Huy chìm đắm vào trong tu luyện đến mức vong ngã.
hắn không biết ở bên ngoài có một người lặng lẽ tới nhìn, đôi mắt đẹp lấp lóe.
/948
|