Đội buôn liên tục phi hành mấy ngày, gió êm sóng lặng.
Ngải Huy lười giao thiệp với mấy người Tiêu Thục Nhân, luôn chỉ ở trong phòng đả tọa.
Có lúc, hắn ngồi trước cửa sổ, ngồi đờ ra ngắm cảnh. Ba năm nay, hắn hối hả ngược xuôi, thường xuyên ở bên bờ sinh tử, không có thời gian ngồi ngẩn người ngắm cảnh thế này.
Hắn chưa bao giờ quên việc báo thù.
Vô số lần tỉnh dậy từ trong ác mộng, Long Chuy Kiếm nhuốm máu xuyên qua ngực sư phụ, như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Mỗi lần tỉnh lại, bi thương và áp lực lại như bóng tối nặng nề quấn chặt lấy hắn, đè nặng không cho hắn thoát.
Thần chi huyết khổng lồ như vậy, mạnh hơn nhiều so với nhìn thấy bên ngoài, gốc rễ thâm sâu. Lúc Ngải Huy rời khỏi Tùng Gian Thành, chỉ mang theo Lâu Lan và cây tin tức của Binh Phong đạo trường. Hắn hiểu Thần chi huyết, biết nó ẩn nhẫn và tàn nhẫn tới mức nào.
So với nó, Ngải Huy nhỏ bé như giun dế, hi vọng báo thù là rất xa xôi.
Nhưng có một số việc, thành công hay không không quan trọng, mà là có làm hay không mới là vấn đề.
May mà còn có Lâu Lan.
Nghĩ đến Lâu Lan, khóe miệng Ngải Huy khẽ nhếch lên cười. Lâu Lan lợi hại hơn trước, nhưng vẫn chất phác như năm đó, dạt dào sức sống, là nguồn cổ vũ của Ngải Huy.
Bỗng nhiên, còi báo động vang lên mãnh liệt, làm Ngải Huy sực tỉnh.
Hắn nhìn ra cửa sổ, xa xa một đoàn bạch vân đang bay tới với tốc độ kinh người. Nhìn khí thế hùng hổ, rõ là lai giả bất thiện . Đội buôn phản ứng rất nhanh, lập tức bao quanh nhóm xe chở hàng và Cát Tường Hào.
Nguyên tu, từ trong xe cuồn cuộn bay ra không ngừng.
Ngải Huy nhíu mày.
Tình hình nhìn có vẻ không đúng lắm.
Bạch vân kia không phải Hỏa Phù Vân, mà hẳn là do Thủy tu tạo nên. Đội buôn bên này phản ứng quá nhanh, giống như đã biết sẽ xảy tình huống như thế, hộ vệ xuất hiện quá nhanh.
Ngải Huy nhìn đám hộ vệ, vẻ suy ngẫm.
Đám hộ vệ tỏa ra Nguyên lực trầm ổn, vân dực trên lưng toả ánh sáng trầm ngưng, nhìn như thực chất. Nhìn là biết ngay tinh nhuệ, hơn nữa đều là cảnh giới Ngoại Nguyên trở lên.
trận chiến lớn như vậy, nếu bảo không chuẩn bị trước, Ngải Huy không tin.
Ngải Huy hiểu ngay, e rằng mình đã bị cuốn vào trong một vũng nước xoáy, tuy hắn chưa biết vũng xoáy này là cái gì.
Nghĩ kỹ lại, hắn không khỏi cười khổ, bỏ đi khả năng mình bị gài. Vì từ đầu tới đuôi, đều là do hắn tự đâm đầu vào, không oán được người khác.
Ngải Huy không biết nên nói mình gặp may, hay gặp rủi?
Hắn bắt đầu hiểu vì sao mình được mời lên Hỏa Phù Vân. Xem ra không phải do mình tên tuổi vang dội, mà là đối phương mắt đặt mình vào trong tầm mắt.
Thực là. . . hơi lúng túng nha!
Ngải Huy sờ mũi, ở yên trong phòng.
Lúc này mà hắn làm cái gì, cũng sẽ đều được xem là hành vi nguy hiểm.
Ngải Huy rất nhạy cảm, hắn cảm nhận được ngoài cửa có một tia khí tức như có như không. Trong đầu hắn hiện ngay ra Hà lão, không ngờ lão lại tự mình giám thị hắn. Lão già này quá mạnh, Ngải Huy không muốn trêu chọc đối phương.
Ngải Huy nhàn nhã ngồi ở trước cửa sổ, thờ ơ nhìn tình hình bên ngoài.
thực lực đội buôn bày ra, hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Ngải Huy nhớ tới tên của thương hội, Đại Ngụy thương hội, hắn chưa nghe thấy bao giờ. Ở Ninh Thành ba năm, tuy không hẳn thương hội nào cũng biết, nhưng chỉ cần nghe tên vài ba lần là hắn đều nhớ.
Hắn xác định mình xưa nay chưa từng nghe nói tới cái tên Đại Ngụy thương hội.
Đối phương có phải là đi tới Phỉ Thúy Sâm hay không giờ không chắc. Ngải Huy vò đầu, được nửa đường mình phải tìm một cơ hội lén lút chuồn đi. Hắn phải chạy tới Tường Vân thành, không có thời gian chơi với Đại Ngụy thương hội.
Thủy tu tới tấn công thực lực khá mạnh, giấu mình trong đám mây, không hề lộ diện. Đám mây to tương đương với Cát Tường Hào, thế tới hung hăng, tràn ngập cảm giác ngột ngạt.
Người tới là người phương nào?
Hộ vệ đầu lĩnh lớn tiếng quát.
Đối phương không trả lời, vô số mưa tên sáng rực từ trong đám mây bay ra, bao trùm lấy đám hộ vệ.
Đám hộ vệ không chút hoảng loạn, đủ loại vũ khí vung lên, người thì quanh người hiện lên một màn ánh sáng, kẻ lại bày ra một cái biển lửa, Ngải Huy nhìn hoa cả mắt.
Leng keng Keng!
tiếng va chạm không dứt bên tai, như mưa rơi trên lá chuối.
Ngải Huy nhìn thấy rất rõ, những mũi tên ánh sáng kia rất mạnh, to như hạt đậu, số lượng kinh người, phạm vi bao phủ cực lớn. Những giọt mưa cuồn cuộn không ngừng, đầy trời đều là tiếng rít.
Ngải Huy tặc lưỡi, đám mây kia quả là một cái pháo đài khổng lồ di động.
Nội Nguyên là mở ra cánh cửa nối giữa thiên địa và thân thể, còn bước vào Ngoại Nguyên, là có thể mượn dùng thiên địa nguyên lực, khiến thực lực Nguyên tu tăng vọt. Thải Vân Hương hơi nước tràn ngập khắp nơi, đối với Thủy tu chính là chiến trường thích hợp nhất.
Đến cảnh giới Ngoại Nguyên, ảnh hưởng của hoàn cảnh lên chiến lực trở nên rất lớn.
Trên biển là Thủy tu, trong sa mạc là Thổ tu, bên trong rừng rậm là Mộc tu, trong Địa Hỏa là Hỏa tu, trong mỏ quặng, trong thành phố là Kim tu, không phải vạn bất đắc dĩ, đều là kẻ địch không ai muốn đối mặt.
Nhưng hộ vệ Đại Ngụy thương hội không hề bị động chịu đòn, vân dực giương ra, bọn họ bay tản ra ngoài, từ nhiều hướng bay về phía đám mây.
Họ vẽ ra những đường sáng uyển chuyển mang theo sát cơ lạnh lẽo bay tới.
Một luồng lửa màu xanh lam hỏa được ném vào trong đám mây.
trúng rồi!
Đám mây bốc cháy rừng rực, ngọn lửa lam sẫm không ngừng lan tràn.
Lãnh diễm!
trong đám mây bên vang lên một tiếng kêu to, cả đám mây chấn động, ầm lên một tiếng, làm tai mọi người tê dại.
Ngải Huy cũng kinh ngạc, cho tới bây giờ, người ta đã phát hiện được tổng cộn chín loại lãnh diễm. truyền thừa của chúng, đều ở trong quân bộ 【 lãnh diễm 】 của quân đội ở trong Hỏa Liệu Nguyên.
Lãnh diễm, tên như ý nghĩa, hỏa diễm là yên tĩnh. Thông thường, thủy khắc hỏa, nhưng lãnh diễm là thiên địch của thủy.
Diệp Bạch Y suất lĩnh Lãnh Diễm Bộ nương nhờ vào Thần chi huyết, cũng mang đi hầu như tất cả Nguyên tu tu luyện lãnh diễm. Tuy Trưởng Lão Hội có trưởng lão nắm truyền thừa về lãnh diễm để quản lý quân bộ [Lãnh Diễm], nhưng nhóm người tinh thông nhất về lãnh diễm thì hầu như đều đã ở Thần chi huyết.
Trưởng Lão Hội muốn thành lập lại Lãnh Diễm Bộ, nhưng mãi mà không thành công, chính là vì nguyên nhân này.
Truyền thừa đương nhiên đáng quý, nhưng nó đang không ngừng được sửa chữa cải tiến, những người tinh thông chân chính, luôn là người của mười ba quân bộ. Họ có thể giao lưu luận bàn, cùng tu luyện, lại có đủ vật tư cung cấp, tha hồ thử nghiệm cái mới.
Ngũ Hành Thiên vì thế về phương diện lãnh diễm đã lạc hậu đi mấy chục năm.
Đáng tiếc, Lãnh Diễm Bộ đã phản bội Ngũ Hành Thiên!
trong đám mây hừ lạnh một tiếng, hơi nước ào ào tụ tập tới, đám mây to lên với tốc độ kinh người. Những chỗ nhiễm lửa đều bị tách bắn ra ngoài.
Đám hộ vệ biến sắc, hỏa tu vừa tung lãnh diễm cũng nhanh chóng lùi lại. nếu lỡ dính phải lãnh diễm thì rất phiền phức.
Thay vào đó, những mũi tên bạc với mũi lửa, loang loáng bay về phía đámm ây.
Nhưng chỉ như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ phản ứng nào.
Mọi công kích đều bị mây mù nuốt chửng.
Lãnh diễm còn phiền phức một tí, chứ Liệt hỏa thì hoàn toàn bị Thủy tu khắc chế, đám Nguyên tu hộ vệ cũng thấy đau đầu.
Liệt Hỏa ném vào không ngừng thu nhỏ lại rồi tan rã, ba, một đoàn Liệt Hỏa vỡ tan, nhưng bên trong lại có một nắm cát vàng đổ ra.
Cát vàng này rất khô ráo, vừa rơi vào trong đám mây, lập tức hút hết hơi nước xung quanh.
Nó như cái động vàng không đáy, mây mù cuồn cuộn không ngừng bị nó hấp thu.
Tử ngọ sa!
Thủy tu trốn trong đám mây kinh hãi lần thứ hai.
Tử ngọ sa được coi là loại cát khô nhất, cực kỳ quý giá. Là vật liệu hành thổ, lấy sa, thổ, nham làm chủ, trong đó sa được sử dụng nhiều nhất. Hoàng Sa Giác là nơi sản xuất ra tất cả các loại sa trong thiên hạ, tử ngọ sa dù ở đó cũng là cực kỳ hiếm có.
Ngải Huy đứng bật dậy, mở to mắt.
hiếm có nghĩa là rất đắt!
Ngải Huy bị Đại Ngụy thương hội làm cho chấn kính, nhờ có Lâu Lan, Ngải Huy khá là hiểu biết về sa. Lâu Lan có sa hạch cực kỳ mạnh mẽ, nhưng thân thể lại hạn chế trình độ phát huy của nó, Ngải Huy vẫn muốn thăng cấp thân thể cho Lâu Lan, nên rất quan tâm tìm hiểu thị trường sa.
Từ lúc Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc, giá cả vật liệu sa, ít nhất đã tăng từ năm lần trở lên. Những tài liệu tốt, tốc độ tăng căn bản không có cực hạn, muốn mua không mua được, không có hàng.
Tử ngọ sa là một trong số đó.
Nếu mang tử ngọ sa này cho Lâu Lan, nó sẽ trở thành thiên địch của thủy tu.
Ngải Huy tìm mỏi mắt không ra, không ngờ Đại Ngụy thương hội lại dùng nó để chiến đấu, làm trái tim Ngải Huy rỉ máu. Hận không thể xông lên bổ một chiêu, cướp hết tử ngọ sa.
Tử ngọ sa uy lực kinh người, đám mây dày to như ngọn núi, lại bị nó hút cho nhỏ hẳn lại, không kiểu nào trốn được.
Đám mây bị thu nhỏ lại, Thủy tu rốt cục lộ ra, là một người đàn ông tuổi trung niên, mặt vẫn còn ngơ ngác.
Mất đi đám mây che chở, hắn không hề có sức chống cự.
Đám hộ vệ áp tới, định bắt sống.
Bỗng nhiên trung niên Thủy tu nở nụ cười quái dị, khóe miệng hắn rỉ máu.
Hộ vệ tăng tốc xông tới, nhưng Thủy tu sinh cơ đã tuyệt.
ngoài cửa vang lên tiếng Hà lão: Sở tiên sinh, phu nhân cho mời.
Ngải Huy đang tập trung cao độ, da đầu tê đi.
Ngải Huy lười giao thiệp với mấy người Tiêu Thục Nhân, luôn chỉ ở trong phòng đả tọa.
Có lúc, hắn ngồi trước cửa sổ, ngồi đờ ra ngắm cảnh. Ba năm nay, hắn hối hả ngược xuôi, thường xuyên ở bên bờ sinh tử, không có thời gian ngồi ngẩn người ngắm cảnh thế này.
Hắn chưa bao giờ quên việc báo thù.
Vô số lần tỉnh dậy từ trong ác mộng, Long Chuy Kiếm nhuốm máu xuyên qua ngực sư phụ, như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Mỗi lần tỉnh lại, bi thương và áp lực lại như bóng tối nặng nề quấn chặt lấy hắn, đè nặng không cho hắn thoát.
Thần chi huyết khổng lồ như vậy, mạnh hơn nhiều so với nhìn thấy bên ngoài, gốc rễ thâm sâu. Lúc Ngải Huy rời khỏi Tùng Gian Thành, chỉ mang theo Lâu Lan và cây tin tức của Binh Phong đạo trường. Hắn hiểu Thần chi huyết, biết nó ẩn nhẫn và tàn nhẫn tới mức nào.
So với nó, Ngải Huy nhỏ bé như giun dế, hi vọng báo thù là rất xa xôi.
Nhưng có một số việc, thành công hay không không quan trọng, mà là có làm hay không mới là vấn đề.
May mà còn có Lâu Lan.
Nghĩ đến Lâu Lan, khóe miệng Ngải Huy khẽ nhếch lên cười. Lâu Lan lợi hại hơn trước, nhưng vẫn chất phác như năm đó, dạt dào sức sống, là nguồn cổ vũ của Ngải Huy.
Bỗng nhiên, còi báo động vang lên mãnh liệt, làm Ngải Huy sực tỉnh.
Hắn nhìn ra cửa sổ, xa xa một đoàn bạch vân đang bay tới với tốc độ kinh người. Nhìn khí thế hùng hổ, rõ là lai giả bất thiện . Đội buôn phản ứng rất nhanh, lập tức bao quanh nhóm xe chở hàng và Cát Tường Hào.
Nguyên tu, từ trong xe cuồn cuộn bay ra không ngừng.
Ngải Huy nhíu mày.
Tình hình nhìn có vẻ không đúng lắm.
Bạch vân kia không phải Hỏa Phù Vân, mà hẳn là do Thủy tu tạo nên. Đội buôn bên này phản ứng quá nhanh, giống như đã biết sẽ xảy tình huống như thế, hộ vệ xuất hiện quá nhanh.
Ngải Huy nhìn đám hộ vệ, vẻ suy ngẫm.
Đám hộ vệ tỏa ra Nguyên lực trầm ổn, vân dực trên lưng toả ánh sáng trầm ngưng, nhìn như thực chất. Nhìn là biết ngay tinh nhuệ, hơn nữa đều là cảnh giới Ngoại Nguyên trở lên.
trận chiến lớn như vậy, nếu bảo không chuẩn bị trước, Ngải Huy không tin.
Ngải Huy hiểu ngay, e rằng mình đã bị cuốn vào trong một vũng nước xoáy, tuy hắn chưa biết vũng xoáy này là cái gì.
Nghĩ kỹ lại, hắn không khỏi cười khổ, bỏ đi khả năng mình bị gài. Vì từ đầu tới đuôi, đều là do hắn tự đâm đầu vào, không oán được người khác.
Ngải Huy không biết nên nói mình gặp may, hay gặp rủi?
Hắn bắt đầu hiểu vì sao mình được mời lên Hỏa Phù Vân. Xem ra không phải do mình tên tuổi vang dội, mà là đối phương mắt đặt mình vào trong tầm mắt.
Thực là. . . hơi lúng túng nha!
Ngải Huy sờ mũi, ở yên trong phòng.
Lúc này mà hắn làm cái gì, cũng sẽ đều được xem là hành vi nguy hiểm.
Ngải Huy rất nhạy cảm, hắn cảm nhận được ngoài cửa có một tia khí tức như có như không. Trong đầu hắn hiện ngay ra Hà lão, không ngờ lão lại tự mình giám thị hắn. Lão già này quá mạnh, Ngải Huy không muốn trêu chọc đối phương.
Ngải Huy nhàn nhã ngồi ở trước cửa sổ, thờ ơ nhìn tình hình bên ngoài.
thực lực đội buôn bày ra, hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Ngải Huy nhớ tới tên của thương hội, Đại Ngụy thương hội, hắn chưa nghe thấy bao giờ. Ở Ninh Thành ba năm, tuy không hẳn thương hội nào cũng biết, nhưng chỉ cần nghe tên vài ba lần là hắn đều nhớ.
Hắn xác định mình xưa nay chưa từng nghe nói tới cái tên Đại Ngụy thương hội.
Đối phương có phải là đi tới Phỉ Thúy Sâm hay không giờ không chắc. Ngải Huy vò đầu, được nửa đường mình phải tìm một cơ hội lén lút chuồn đi. Hắn phải chạy tới Tường Vân thành, không có thời gian chơi với Đại Ngụy thương hội.
Thủy tu tới tấn công thực lực khá mạnh, giấu mình trong đám mây, không hề lộ diện. Đám mây to tương đương với Cát Tường Hào, thế tới hung hăng, tràn ngập cảm giác ngột ngạt.
Người tới là người phương nào?
Hộ vệ đầu lĩnh lớn tiếng quát.
Đối phương không trả lời, vô số mưa tên sáng rực từ trong đám mây bay ra, bao trùm lấy đám hộ vệ.
Đám hộ vệ không chút hoảng loạn, đủ loại vũ khí vung lên, người thì quanh người hiện lên một màn ánh sáng, kẻ lại bày ra một cái biển lửa, Ngải Huy nhìn hoa cả mắt.
Leng keng Keng!
tiếng va chạm không dứt bên tai, như mưa rơi trên lá chuối.
Ngải Huy nhìn thấy rất rõ, những mũi tên ánh sáng kia rất mạnh, to như hạt đậu, số lượng kinh người, phạm vi bao phủ cực lớn. Những giọt mưa cuồn cuộn không ngừng, đầy trời đều là tiếng rít.
Ngải Huy tặc lưỡi, đám mây kia quả là một cái pháo đài khổng lồ di động.
Nội Nguyên là mở ra cánh cửa nối giữa thiên địa và thân thể, còn bước vào Ngoại Nguyên, là có thể mượn dùng thiên địa nguyên lực, khiến thực lực Nguyên tu tăng vọt. Thải Vân Hương hơi nước tràn ngập khắp nơi, đối với Thủy tu chính là chiến trường thích hợp nhất.
Đến cảnh giới Ngoại Nguyên, ảnh hưởng của hoàn cảnh lên chiến lực trở nên rất lớn.
Trên biển là Thủy tu, trong sa mạc là Thổ tu, bên trong rừng rậm là Mộc tu, trong Địa Hỏa là Hỏa tu, trong mỏ quặng, trong thành phố là Kim tu, không phải vạn bất đắc dĩ, đều là kẻ địch không ai muốn đối mặt.
Nhưng hộ vệ Đại Ngụy thương hội không hề bị động chịu đòn, vân dực giương ra, bọn họ bay tản ra ngoài, từ nhiều hướng bay về phía đám mây.
Họ vẽ ra những đường sáng uyển chuyển mang theo sát cơ lạnh lẽo bay tới.
Một luồng lửa màu xanh lam hỏa được ném vào trong đám mây.
trúng rồi!
Đám mây bốc cháy rừng rực, ngọn lửa lam sẫm không ngừng lan tràn.
Lãnh diễm!
trong đám mây bên vang lên một tiếng kêu to, cả đám mây chấn động, ầm lên một tiếng, làm tai mọi người tê dại.
Ngải Huy cũng kinh ngạc, cho tới bây giờ, người ta đã phát hiện được tổng cộn chín loại lãnh diễm. truyền thừa của chúng, đều ở trong quân bộ 【 lãnh diễm 】 của quân đội ở trong Hỏa Liệu Nguyên.
Lãnh diễm, tên như ý nghĩa, hỏa diễm là yên tĩnh. Thông thường, thủy khắc hỏa, nhưng lãnh diễm là thiên địch của thủy.
Diệp Bạch Y suất lĩnh Lãnh Diễm Bộ nương nhờ vào Thần chi huyết, cũng mang đi hầu như tất cả Nguyên tu tu luyện lãnh diễm. Tuy Trưởng Lão Hội có trưởng lão nắm truyền thừa về lãnh diễm để quản lý quân bộ [Lãnh Diễm], nhưng nhóm người tinh thông nhất về lãnh diễm thì hầu như đều đã ở Thần chi huyết.
Trưởng Lão Hội muốn thành lập lại Lãnh Diễm Bộ, nhưng mãi mà không thành công, chính là vì nguyên nhân này.
Truyền thừa đương nhiên đáng quý, nhưng nó đang không ngừng được sửa chữa cải tiến, những người tinh thông chân chính, luôn là người của mười ba quân bộ. Họ có thể giao lưu luận bàn, cùng tu luyện, lại có đủ vật tư cung cấp, tha hồ thử nghiệm cái mới.
Ngũ Hành Thiên vì thế về phương diện lãnh diễm đã lạc hậu đi mấy chục năm.
Đáng tiếc, Lãnh Diễm Bộ đã phản bội Ngũ Hành Thiên!
trong đám mây hừ lạnh một tiếng, hơi nước ào ào tụ tập tới, đám mây to lên với tốc độ kinh người. Những chỗ nhiễm lửa đều bị tách bắn ra ngoài.
Đám hộ vệ biến sắc, hỏa tu vừa tung lãnh diễm cũng nhanh chóng lùi lại. nếu lỡ dính phải lãnh diễm thì rất phiền phức.
Thay vào đó, những mũi tên bạc với mũi lửa, loang loáng bay về phía đámm ây.
Nhưng chỉ như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ phản ứng nào.
Mọi công kích đều bị mây mù nuốt chửng.
Lãnh diễm còn phiền phức một tí, chứ Liệt hỏa thì hoàn toàn bị Thủy tu khắc chế, đám Nguyên tu hộ vệ cũng thấy đau đầu.
Liệt Hỏa ném vào không ngừng thu nhỏ lại rồi tan rã, ba, một đoàn Liệt Hỏa vỡ tan, nhưng bên trong lại có một nắm cát vàng đổ ra.
Cát vàng này rất khô ráo, vừa rơi vào trong đám mây, lập tức hút hết hơi nước xung quanh.
Nó như cái động vàng không đáy, mây mù cuồn cuộn không ngừng bị nó hấp thu.
Tử ngọ sa!
Thủy tu trốn trong đám mây kinh hãi lần thứ hai.
Tử ngọ sa được coi là loại cát khô nhất, cực kỳ quý giá. Là vật liệu hành thổ, lấy sa, thổ, nham làm chủ, trong đó sa được sử dụng nhiều nhất. Hoàng Sa Giác là nơi sản xuất ra tất cả các loại sa trong thiên hạ, tử ngọ sa dù ở đó cũng là cực kỳ hiếm có.
Ngải Huy đứng bật dậy, mở to mắt.
hiếm có nghĩa là rất đắt!
Ngải Huy bị Đại Ngụy thương hội làm cho chấn kính, nhờ có Lâu Lan, Ngải Huy khá là hiểu biết về sa. Lâu Lan có sa hạch cực kỳ mạnh mẽ, nhưng thân thể lại hạn chế trình độ phát huy của nó, Ngải Huy vẫn muốn thăng cấp thân thể cho Lâu Lan, nên rất quan tâm tìm hiểu thị trường sa.
Từ lúc Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc, giá cả vật liệu sa, ít nhất đã tăng từ năm lần trở lên. Những tài liệu tốt, tốc độ tăng căn bản không có cực hạn, muốn mua không mua được, không có hàng.
Tử ngọ sa là một trong số đó.
Nếu mang tử ngọ sa này cho Lâu Lan, nó sẽ trở thành thiên địch của thủy tu.
Ngải Huy tìm mỏi mắt không ra, không ngờ Đại Ngụy thương hội lại dùng nó để chiến đấu, làm trái tim Ngải Huy rỉ máu. Hận không thể xông lên bổ một chiêu, cướp hết tử ngọ sa.
Tử ngọ sa uy lực kinh người, đám mây dày to như ngọn núi, lại bị nó hút cho nhỏ hẳn lại, không kiểu nào trốn được.
Đám mây bị thu nhỏ lại, Thủy tu rốt cục lộ ra, là một người đàn ông tuổi trung niên, mặt vẫn còn ngơ ngác.
Mất đi đám mây che chở, hắn không hề có sức chống cự.
Đám hộ vệ áp tới, định bắt sống.
Bỗng nhiên trung niên Thủy tu nở nụ cười quái dị, khóe miệng hắn rỉ máu.
Hộ vệ tăng tốc xông tới, nhưng Thủy tu sinh cơ đã tuyệt.
ngoài cửa vang lên tiếng Hà lão: Sở tiên sinh, phu nhân cho mời.
Ngải Huy đang tập trung cao độ, da đầu tê đi.
/948
|