Cái thân thể kỳ quá của Lâu Lan, sau khi trở về nó liền kể với Ngải Huy. Ngải Huy cực kỳ kinh ngạc, Vụ Hồn Thảo hắn biết rõ, sự khắc chế của Vụ Hồn Thảo đối với Sa Ngẫu không phải là vạn năng, nếu như phẩm cấp Sa Ngẫu không cao thì đúng là khắc chế tuyệt đối đấy. Ví dụ như ngày hôm qua, dù Vụ Hồn Thảo cắm ở trên đầu, thế mà Lâu Lan lại vẫn có thể thấy được, điều này khiến người ta rất giật mình.
Ngải Huy cảm thấy Thiệu sư cực kỳ thần bí lợi hại, bởi vì rất nhiều chỗ Lâu Lan khiến hắn cảm thấy kinh ngạc quá đỗi. Ngải Huy thấy rất nhiều Sa Ngẫu, nhưng Lâu Lan là đặc biệt nhất.
Thiệu sư nói trên người ta có rất nhiều ý tưởng sáng tạo độc đáo, ngay bản thân ông không nghĩ sẽ có hiệu quả như vậy. Ông cũng không biết sau cùng ta sẽ biến thành cái dạng gì, bởi vì rất nhiều kỹ thuật đều hoàn toàn mới, ta là một ẩn số. Nói đúng hơn là một vật thí nghiệm. Thiệu sư nói, biểu hiện của ta làm cho ông cảm thấy giật mình, ông chưa hề nghĩ ta có thể chiến đấu. Đối với trạng thái của ta bây giờ, Thiệu sư cần suy nghĩ thêm một thời gian nữa.
Nói xong lời cuối cùng, Lâu Lan khá hài lòng, hiển nhiên có thể làm cho Thiệu sư giật mình làm nó tương đối hài lòng.
Ngươi đương nhiên có khả năng chiến đấu! giọng nói Ngải Huy khẳng định không gì sánh được : Ta cảm thấy ngươi có tiềm chất Sa Ngẫu chiến đấu cao cấp!
Là thật sao? giọng nói Lâu Lan nhảy nhót, tựa như tiểu bằng hữu bị khen ngợi.
Đương nhiên! Ngải Huy bỗng nhiên nghĩ đến một việc : Được rồi, chúng ta còn có một việc chưa làm.
Chuyện gì? Lâu Lan tò mò hỏi.
Ngồi trên ghế mây Ngải Huy ngáp ngáp như hít thuốc lắc, hào tình vạn trượng quả thực muốn thấu thể mà ra, băng vải cuộn chặt cũng không che nổi : Chia tiền!
Chia tiền? Lâu Lan nghe không hiểu.
Đương nhiên phải chia tiền, tiền thưởng mỗi người một nửa. Ngải Huy đương nhiên.
Lâu Lan sửng sốt bèn nói: Không cần chia đâu, Lâu Lan là Sa Ngẫu.
Ai quy định Sa Ngẫu không cần chia? Ngải Huy đương nhiên hỏi lại, chợt nghiêm túc nói : Mặc kệ ngươi có đúng Sa Ngẫu hay không, chúng ta đã kề vai chiến đấu, là cộng tác, công lao có một nửa của ngươi, tiền đương nhiên phải chia cho ngươi một nửa, đây là quy củ.
Lâu Lan lộp bộp : Thế nhưng. . .
Không nhưng nhị gì cả! Ngải Huy quả quyết nói : Cứ quyết định như vậy, sau này cứ thế mà làm. A, trận đầu mười vạn không chia cho ngươi, ta đơn độc đả. Trận thứ hai thưởng 50 vạn, chúng ta mỗi người 25 vạn. Nhanh lấy đi, đừng khiến ta thấy đau lòng! Mười vạn cộng 25 vạn, như vậy ta có 35 vạn!
ngữ khí Ngải Huy kích động, 35 vạn đấy, với hắn mà nói là một khoản lớn trước nay chưa từng có.
Phát phát!
Trong đầu hắn chỉ toàn là chữ này. Trước mắt hắn dường như có mùi một chén lại một chén Bổ Nguyên Thang, mùi thơm kia mê người, hắn không tự chủ nổi mà nuốt nước miếng một cái.
Ông trời đáng thương, dế nhũi chưa từng thấy nhiều tiền thế a, Ngải Huy mê man hỏi : Lâu Lan, có tiền ngươi tính xài như thế nào?
Lâu Lan mờ mịt : Không biết. . .
Liền tiền cũng không biết xài như thế nào, ha ha, Lâu Lan ngươi thực sự quá ngu. . . Ngải Huy buồn ngủ mông lung, thanh âm mơ hồ không rõ.
Lâu Lan thật không biết, nó hoàn toàn chưa hề nghĩ tới bản thân mình có thể được chia tiền. Từ khi nó sinh ra, nó từng tiếp xúc rất nhiều tiền, Thiệu sư phải mua tài liệu, hằng ngày mua thức ăn vân vân, nhưng nó chưa từng có tiền của riêng mình.
Dù nó giúp đỡ người khác, cũng không ai cho nó tiền, nó là Sa Ngẫu. Sa Ngẫu giúp đỡ nhân loại, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Thế nhưng, hôm nay nó có khoản tiền thứ nhất, khoản tiền đầ utiên thuộc về nó.
Bất thình lình tiền tới đập cho nó một cú thật mạnh. Nó không tự chủ nhìn về phía Ngải Huy, Ngải Huy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ vẫn còn nhép nhép miệngnhư đang ăn cái gì.
Lâu Lan yên lặng nhìn Ngải Huy, lời nói mới rồi vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu của nó.
Mặc kệ ngươi có đúng Sa Ngẫu hay không, chúng ta đã kề vai chiến đấu, là cộng tác, công lao có một nửa của ngươi, tiền đương nhiên phải chia cho ngươi một nửa, đây là quy củ. . .
Cộng tác sao. . .
Một loại tâm tình trước nay chưa có nhấp nhô trong lòng Lâu Lan, nó không biết phải hình dung cảm giác như vậy như thế nào. Nhưng mà, nó cảm thấy ngày này hôm nay, nó nhất định sẽ ghi khắc.
Cái ngày này, rốt cục Lâu Lan có tiền thuộc về mình. Cái ngày này, nó là cộng tác không phải một công cụ.
Nó cảm thấy chút nào đó thiếu sót được lặng lẽ bổ túc, dường như một nơi nào đó băng lãnh hoang vu có một sợi sinh cơ tẩm bổ.
Trong một tích tắc đó, nó minh bạch bản thân từ nay về sau không giống trước đây nữa.
Nó không biết nên miêu tả biến hóa như vậy thế nào, nhưng nó biết, nó đã khác rồi.
Hoàng Hôn, hôm nay còn không lên khóa sao? Chuẩn bị xuất môn bằng hữu hướng khóa chặt cửa phòng hô một tiếng.
Trong phòng, Đoan Mộc Hoàng Hôn mặt tiến đến trước gương, nhìn khuôn mặt vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng sưng phù cùng chưởng ấn, khóe mắt co giật, từ trong hàm răng bài trừ hai chữ : Không đi.
Kia chúng ta đi.
Bằng hữu xoay người rời đi, vừa đi còn bên thảo luận.
Gần đây Hoàng Hôn làm sao vậy? Không thèm đến lớp, trước đây chưa bao giờ hắn trốn học a!
Có thể là ngã bệnh, không phải trước đó từng nhiễm gió lạnh sao?
Đúng nhỉ, giống như bị giáo quan Anh Hoa Phong Xã hành hạ, thật là không có nhân tính! May mà chúng ta không vào đó!
Khoác lác quá, chúng ta muốn vào liệu có được không? Ngươi cho rằng ai cũng là Hoàng Hôn sao? Lớn đẹp trai như vậy, nữ nhân yêu chết thôi, thiên phú lại cao, có thể là thiên tài đệ nhất Tùng Gian Thành chúng ta!
. . .
sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn tái xanh, thời khắc này hắn hận không thể bịt chặc lỗ tai lại. Bên ngoài bằng hữu nghị luận vào trong tai, nhìn bản mặt sưng phù trong gương, mỗi một câu đều giống như xuyên vào một đao vậy.
gió lạnh đáng chết! Chính mình lại bị cái tên kia đụng cho choáng váng, hắn cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng.
Nghĩ đến mình bị cái tên ghê tởm Ngải Huy kia dùng phương thức khuất nhục như vậy trị hết gió lạnh, hắn cảm thấy mặt nóng rực.
Nghĩ đến ngày đó bị rất nhiều nữ nhân chỉ trỏ ngay trên đường phố, khuôn mặt hắn như thể bốc cháy!
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy gương mặt trong gương phù lên hơn cả hồi nãy, to tướng như bánh bao. Ưu nhã tuấn lãng còn đâu, cằm nhìn không thấy, ngũ quan hoàn toàn biến hình, ánh mắt mê người cũng thay đổi thành cặp mắt bóng đèn.
Quá khuất nhục!
Quá mất mặt!
Thù này không đội trời chung, chờ đi, Ngải Huy, ta Đoan Mộc Hoàng Hôn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có người hô lớn : Nghe thiên hạ nói, Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ nhất cao thủ Tùng Gian Thành, tại hạ Cốc Thiên Ninh mộ danh tới khiêu chiến! Đoan Mộc Hoàng Hôn, có dám ra đánh một trận?
Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn đồng học, lẽ nào ngươi cả dũng khí một chiến cũng không có? Thật khiến người ta thất vọng a! Người tới hô to, thanh âm truyền đi thật xa.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tức giận run cả toàn thân, nhưng khi nhìn gương mặt sưng phù trong gương thì xung động lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Nếu như hắn ra ngoài, ngày mai hắn liền sẽ trở thành câu chuyện hài hước nhất Tùng Gian Thành.
Ngải Huy, ngươi chờ ta! !
Ngải Huy cảm thấy Thiệu sư cực kỳ thần bí lợi hại, bởi vì rất nhiều chỗ Lâu Lan khiến hắn cảm thấy kinh ngạc quá đỗi. Ngải Huy thấy rất nhiều Sa Ngẫu, nhưng Lâu Lan là đặc biệt nhất.
Thiệu sư nói trên người ta có rất nhiều ý tưởng sáng tạo độc đáo, ngay bản thân ông không nghĩ sẽ có hiệu quả như vậy. Ông cũng không biết sau cùng ta sẽ biến thành cái dạng gì, bởi vì rất nhiều kỹ thuật đều hoàn toàn mới, ta là một ẩn số. Nói đúng hơn là một vật thí nghiệm. Thiệu sư nói, biểu hiện của ta làm cho ông cảm thấy giật mình, ông chưa hề nghĩ ta có thể chiến đấu. Đối với trạng thái của ta bây giờ, Thiệu sư cần suy nghĩ thêm một thời gian nữa.
Nói xong lời cuối cùng, Lâu Lan khá hài lòng, hiển nhiên có thể làm cho Thiệu sư giật mình làm nó tương đối hài lòng.
Ngươi đương nhiên có khả năng chiến đấu! giọng nói Ngải Huy khẳng định không gì sánh được : Ta cảm thấy ngươi có tiềm chất Sa Ngẫu chiến đấu cao cấp!
Là thật sao? giọng nói Lâu Lan nhảy nhót, tựa như tiểu bằng hữu bị khen ngợi.
Đương nhiên! Ngải Huy bỗng nhiên nghĩ đến một việc : Được rồi, chúng ta còn có một việc chưa làm.
Chuyện gì? Lâu Lan tò mò hỏi.
Ngồi trên ghế mây Ngải Huy ngáp ngáp như hít thuốc lắc, hào tình vạn trượng quả thực muốn thấu thể mà ra, băng vải cuộn chặt cũng không che nổi : Chia tiền!
Chia tiền? Lâu Lan nghe không hiểu.
Đương nhiên phải chia tiền, tiền thưởng mỗi người một nửa. Ngải Huy đương nhiên.
Lâu Lan sửng sốt bèn nói: Không cần chia đâu, Lâu Lan là Sa Ngẫu.
Ai quy định Sa Ngẫu không cần chia? Ngải Huy đương nhiên hỏi lại, chợt nghiêm túc nói : Mặc kệ ngươi có đúng Sa Ngẫu hay không, chúng ta đã kề vai chiến đấu, là cộng tác, công lao có một nửa của ngươi, tiền đương nhiên phải chia cho ngươi một nửa, đây là quy củ.
Lâu Lan lộp bộp : Thế nhưng. . .
Không nhưng nhị gì cả! Ngải Huy quả quyết nói : Cứ quyết định như vậy, sau này cứ thế mà làm. A, trận đầu mười vạn không chia cho ngươi, ta đơn độc đả. Trận thứ hai thưởng 50 vạn, chúng ta mỗi người 25 vạn. Nhanh lấy đi, đừng khiến ta thấy đau lòng! Mười vạn cộng 25 vạn, như vậy ta có 35 vạn!
ngữ khí Ngải Huy kích động, 35 vạn đấy, với hắn mà nói là một khoản lớn trước nay chưa từng có.
Phát phát!
Trong đầu hắn chỉ toàn là chữ này. Trước mắt hắn dường như có mùi một chén lại một chén Bổ Nguyên Thang, mùi thơm kia mê người, hắn không tự chủ nổi mà nuốt nước miếng một cái.
Ông trời đáng thương, dế nhũi chưa từng thấy nhiều tiền thế a, Ngải Huy mê man hỏi : Lâu Lan, có tiền ngươi tính xài như thế nào?
Lâu Lan mờ mịt : Không biết. . .
Liền tiền cũng không biết xài như thế nào, ha ha, Lâu Lan ngươi thực sự quá ngu. . . Ngải Huy buồn ngủ mông lung, thanh âm mơ hồ không rõ.
Lâu Lan thật không biết, nó hoàn toàn chưa hề nghĩ tới bản thân mình có thể được chia tiền. Từ khi nó sinh ra, nó từng tiếp xúc rất nhiều tiền, Thiệu sư phải mua tài liệu, hằng ngày mua thức ăn vân vân, nhưng nó chưa từng có tiền của riêng mình.
Dù nó giúp đỡ người khác, cũng không ai cho nó tiền, nó là Sa Ngẫu. Sa Ngẫu giúp đỡ nhân loại, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Thế nhưng, hôm nay nó có khoản tiền thứ nhất, khoản tiền đầ utiên thuộc về nó.
Bất thình lình tiền tới đập cho nó một cú thật mạnh. Nó không tự chủ nhìn về phía Ngải Huy, Ngải Huy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ vẫn còn nhép nhép miệngnhư đang ăn cái gì.
Lâu Lan yên lặng nhìn Ngải Huy, lời nói mới rồi vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu của nó.
Mặc kệ ngươi có đúng Sa Ngẫu hay không, chúng ta đã kề vai chiến đấu, là cộng tác, công lao có một nửa của ngươi, tiền đương nhiên phải chia cho ngươi một nửa, đây là quy củ. . .
Cộng tác sao. . .
Một loại tâm tình trước nay chưa có nhấp nhô trong lòng Lâu Lan, nó không biết phải hình dung cảm giác như vậy như thế nào. Nhưng mà, nó cảm thấy ngày này hôm nay, nó nhất định sẽ ghi khắc.
Cái ngày này, rốt cục Lâu Lan có tiền thuộc về mình. Cái ngày này, nó là cộng tác không phải một công cụ.
Nó cảm thấy chút nào đó thiếu sót được lặng lẽ bổ túc, dường như một nơi nào đó băng lãnh hoang vu có một sợi sinh cơ tẩm bổ.
Trong một tích tắc đó, nó minh bạch bản thân từ nay về sau không giống trước đây nữa.
Nó không biết nên miêu tả biến hóa như vậy thế nào, nhưng nó biết, nó đã khác rồi.
Hoàng Hôn, hôm nay còn không lên khóa sao? Chuẩn bị xuất môn bằng hữu hướng khóa chặt cửa phòng hô một tiếng.
Trong phòng, Đoan Mộc Hoàng Hôn mặt tiến đến trước gương, nhìn khuôn mặt vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng sưng phù cùng chưởng ấn, khóe mắt co giật, từ trong hàm răng bài trừ hai chữ : Không đi.
Kia chúng ta đi.
Bằng hữu xoay người rời đi, vừa đi còn bên thảo luận.
Gần đây Hoàng Hôn làm sao vậy? Không thèm đến lớp, trước đây chưa bao giờ hắn trốn học a!
Có thể là ngã bệnh, không phải trước đó từng nhiễm gió lạnh sao?
Đúng nhỉ, giống như bị giáo quan Anh Hoa Phong Xã hành hạ, thật là không có nhân tính! May mà chúng ta không vào đó!
Khoác lác quá, chúng ta muốn vào liệu có được không? Ngươi cho rằng ai cũng là Hoàng Hôn sao? Lớn đẹp trai như vậy, nữ nhân yêu chết thôi, thiên phú lại cao, có thể là thiên tài đệ nhất Tùng Gian Thành chúng ta!
. . .
sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn tái xanh, thời khắc này hắn hận không thể bịt chặc lỗ tai lại. Bên ngoài bằng hữu nghị luận vào trong tai, nhìn bản mặt sưng phù trong gương, mỗi một câu đều giống như xuyên vào một đao vậy.
gió lạnh đáng chết! Chính mình lại bị cái tên kia đụng cho choáng váng, hắn cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng.
Nghĩ đến mình bị cái tên ghê tởm Ngải Huy kia dùng phương thức khuất nhục như vậy trị hết gió lạnh, hắn cảm thấy mặt nóng rực.
Nghĩ đến ngày đó bị rất nhiều nữ nhân chỉ trỏ ngay trên đường phố, khuôn mặt hắn như thể bốc cháy!
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy gương mặt trong gương phù lên hơn cả hồi nãy, to tướng như bánh bao. Ưu nhã tuấn lãng còn đâu, cằm nhìn không thấy, ngũ quan hoàn toàn biến hình, ánh mắt mê người cũng thay đổi thành cặp mắt bóng đèn.
Quá khuất nhục!
Quá mất mặt!
Thù này không đội trời chung, chờ đi, Ngải Huy, ta Đoan Mộc Hoàng Hôn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có người hô lớn : Nghe thiên hạ nói, Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ nhất cao thủ Tùng Gian Thành, tại hạ Cốc Thiên Ninh mộ danh tới khiêu chiến! Đoan Mộc Hoàng Hôn, có dám ra đánh một trận?
Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn đồng học, lẽ nào ngươi cả dũng khí một chiến cũng không có? Thật khiến người ta thất vọng a! Người tới hô to, thanh âm truyền đi thật xa.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tức giận run cả toàn thân, nhưng khi nhìn gương mặt sưng phù trong gương thì xung động lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Nếu như hắn ra ngoài, ngày mai hắn liền sẽ trở thành câu chuyện hài hước nhất Tùng Gian Thành.
Ngải Huy, ngươi chờ ta! !
/948
|