Ngải Huy nhìn kỹ Thiết Binh Nhân, người kia đứng bên cạnh Côn Luân Chân Nhân, ung dung nói chuyện với các trưởng lão, cứ như là đại nhân vật trời sinh.
Sự thương cảm nhè nhẹ trong lòng vì thế cũng biến mất, thay bằng sự vui vẻ.
Không cần biết vì sao vận mệnh để cho họ gặp lại nhau sau ba năm, cũng không cần biết ba năm nay Lý Duy đại ca sinh sống ra sao, trong cái thời loạn lạc này, còn sống đã là chuyện tốt rồi.
Ưm, phải tranh thủ lúc nào đó đi tìm Minh Tú sư tỷ mới được.
Hai người nói chuyện với các trưởng lão xong, thì quay lại chỗ Diệp Phu nhân.
Côn Luân Chân Nhân chào: “Diệp di.”
Thiết Binh Nhân khom mình hành lễ: “Phu nhân.”
Ngải Huy nhận ra hai người xưng hô Diệp Phu nhân khác nhau. Hoành Binh Phong có lẽ cũng giông giống tù phạm lão nhân, từng là một người quan trọng trong Mục Thủ Hội, thế nên có mối quan hệ sâu sắc với Diệp Phu nhân cũng là chuyện bình thường.
Diệp Phu nhân giới thiệu với hai người: “Vị này chính là Triều Dương tiên sinh, kiếm thuật của hắn rất tốt, đã từng cứu mạng ta với Tiểu Bảo. Sau này mọi người đều là người một nhà, hãy thân thiết với nhau hơn một chút.”
Côn Luân Chân Nhân nói với Thiết Binh Nhân: “Kiếm thuật Triều Dương rất giỏi, muội đang hi vọng Triều Dương hỗ trợ giúp muội biên soạn kiếm điển.”
Ngải Huy khiêm tốn: “So với minh chủ, kiếm thuật của tại hạ còn kém xa. May mà minh chủ với Binh Nhân huynh tới đúng lúc, ta mới giữ được cái mạng nhỏ này.”
Thiết Binh Nhân mở miệng: “Sở huynh quá khiêm tốn. Nếu không phải Sở huynh đã đánh thảo ngẫu khôi lỗi trọng thương, thì chúng ta còn gặp phiền phức to.”
Diệp phu nhân cười: “Được rồi được rồi, các người khách khí như thế, ta nhìn mà thấy mệt. Các người nghỉ ngơi chút đi, sau này chúng ta lại từ từ tán gẫu.”
Bà quay qua nói với Tiêu Thục Nhân: “Đã làm Tiêu phu nhân hoảng sợ. Chuyện lần này, làm phiền phu nhân phối hợp điều tra với Trưởng Lão Hội. Thực lòng xin lỗi.”
Ngải Huy nghe vậy, không khỏi hơi liếc qua nhìn Tiêu Thục Nhân, Tiêu Thục Nhân dự liệu thực là chính xác.
Tiêu Thục Nhân không nhìn Ngải Huy, nàng chăm chú nhìn Diệp Phu nhân, khóe miệng nhếch lên trào phúng: “Phu nhân đây là muốn qua cầu rút ván? Lúc thiếp thân đã nói chỗ giấu di bảo cho phu nhân biết, chẳng phải phu nhân đã bảo sẽ bảo đảm thiếp thân an toàn hay sao? Lẽ nào phu nhân muốn quỵt nợ?”
Mọi người đều quay ngoắt sang nhìn Diệp Phu nhân, vẻ nghi ngờ.
Ngải Huy thầm hô, lợi hại!
Tiêu Thục Nhân này thực là lợi hại.
Diệp Phu nhân không cười nữa, giọng trịnh trọng: “Tiêu phu nhân nhớ nhầm rồi chăng? Người đánh nhầm người rồi. Đừng quên, còn có Tài Quyết Bộ. Dưới thẩm phán của Tài Quyết Bộ, không ai nói dối được đâu. Tiêu phu nhân đừng tự hại mình.”
Sự nghi ngờ trong mắt mọi người nhạt đi.
Thính Phong, Tài Quyết, Thần Úy, là ba bộ thần bí của trung ương, nghe đồn Thính Phong bộ giỏi về tình báo, Tài Quyết Bộ thẩm phán vô song, Thần Úy Bộ chính là chiến bộ chi vương.
Chỉ cần Tài Quyết Bộ tham gia điều tra, không ai có thể giở trò bịp bợm. Nghe nói Tài Quyết Bộ có rất nhiều thủ đoạn siêu đẳng, ai bị rơi vào đó, đều khó mà thoát được phán quyết.
Vẻ châm chọc trên mặt Tiêu Thục Nhân càng nặng: “Đúng vậy, những đại nhân vật như các người, đâu có coi trọng lời hứa với những người nhỏ mọn như thiếp thân. Người lấy thiếp thân ra làm mồi nhử, ngay cả khi hắn gặp phải nguy hiểm, cũng lôi thiếp thân ra làm bia đỡ đạn. Nhưng có điều, Triều Dương tiên sinh à, ngươi tuy đã cứu mạng Diệp Phu nhân với Tiểu Bảo, nhưng người ta cũng không có coi ngươi là người mình đâu. Nếu không làm sao lại chỉ chừa một mình ngươi ở lại Diệp phủ?”
Diệp Phu nhân nhíu mày: “Ăn nói linh tinh!”
Trong lòng bà dậy lên linh cảm không lành, nữ nhân này nhìn tưởng điên điên khùng khùng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tỉnh táo.
Nói năng bậy bạ như vậy, không lẽ Tiêu Thục Nhân không sợ mình xử ả hay sao?
Trừ phi. . .
Trái tim Diệp Phu nhân giật thót.
Ngải Huy lặng lẽ nhìn Tiêu Thục Nhân, hắn biết Tiêu Thục Nhân sẽ làm gì tiếp theo. Từ đầu đến cuối, Tiêu Thục Nhân không hề nhìn hắn, nhưng Ngải Huy biết, Tiêu Thục Nhân làm thế này, chính là để chặn trước khả năng nghi ngờ hắn có được thượng cổ di bảo.
Vẫn biết Tiêu Thục Nhân không còn sống được bao lâu, dù biết nàng làm vậy là vì con trai của mình thôi, nhưng nàng làm vậy, vẫn khiến Ngải Huy cảm thấy hơi đau lòng.
“Thượng cổ di bảo, ngay cả đại tông cũng còn muốn có. Lúc đầu thì đồn bảo nó liên quan tới kiếm tu, thế nên thiếp thân mới bị Côn Luân bắt, sau đó đưa tới đây. Có phải khéo lắm hay không? Diệp Phu nhân, người tốn nhiều công sức như vậy, giờ có được nó rồi, hy vọng nó ở trong tay người có thể phát dương quang đại, đừng có phụ lòng nó.”
Mấy câu nói, lại làm sự nghi ngờ trong lòng mọi người dậy lên.
Tiêu Thục Nhân nở nụ cười quái dị.
Diệp Phu nhân hô to: “Cản cô ta lại, cô ta muốn tự sát!”
Lời còn chưa dứt, cả người Tiêu Thục Nhân đã nát ra, sụm xuống như đụn cát, thân thể, cả nửa người nàng là cát, nửa người còn lại chìm trong đống cát, gương mặt xinh đẹp đã hoàn toàn mất đi sức sống.
“Cải tạo nguyên tu!”
Ai nấy ngây người.
Diệp Phu nhân ngơ ngác nhìn chồng cát, một lát sau, mới phục hồi tinh thần lại, nét mặt phức tạp.
Kế hoạch của bà có thể nói là hoàn mỹ, hoàn toàn dẹp xong Lăng Phủ. Ngay khi bà muốn hưởng thụ thành quả thắng lợi, không ngờ một Tiêu Thục Nhân – kẻ chưa bao giờ được bà ngó nửa con mắt, lại đập cho bà một đòn.
Diệp Phu nhân biết mình đã gặp rắc rối.
Bà khó mà chứng minh được mình trong sạch, chẳng biết gì về thượng cổ di bảo, mối quan hệ của bà với Sở Triều Dương cũng bị gây chia rẽ, mà không thể biện giải được.
Đòn này của Tiêu Thục Nhân, quả là ác độc.
Nàng ta chết rồi, Diệp Phu nhân tức giận, nhưng cũng phải bội phục.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sự quyết tuyệt của Tiêu Thục Nhân đã làm mọi người chấn động.
Một lát sau, một hộ vệ sau lưng Đại trưởng lão đi tới đống cát và nửa thân tàn phế kia, ngồi xuống kiểm tra. Hắn nắm lấy một nắm cát lên, xoa xoa mấy cái.
“Cát trong người cô ta đã không được tu bổ quá lâu, thời gian sống còn lại không nhiều, chắc chắn phải chết.”
Mọi người bừng hiểu, hèn gì Tiêu Thục Nhân tự sát, thì ra tự biết đại nạn sắp tới.
Trong lòng Diệp Phu nhân ảo não, sao bà lại không nghĩ tới việc kiểm tra cơ thể cô nàng kia? Nếu kiểm tra, nhất định đã biết Tiêu Thục Nhân là nguyên tu cải tạo.
Sắp chết cắn loạn, lý do này chỉ có thể làm cho vài người tin tưởng, chứ không thể làm cho tất cả mọi người tin tưởng.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, thì không thể bứt nó lên dễ dàng.
Không có chứng cứ, mới là đòn tuyệt sát lợi hại nhất.
Diệp Phu nhân vẫn biểu hiện như thường, với bà, đây đúng là phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.
Bà đâu phải người không có quyền không có thế, không có chứng cứ xác thực, ai dám công khai nghi ngờ bà?
Chỉ cần ngươi đủ mạnh, những thứ như lời đồn hay nghi ngờ gì đó, đều chỉ là một đám chim con trốn trong góc xó líu ríu mà thôi, nghe thì cũng nghe thấy đấy, nhưng chẳng làm người ta bị thương chút nào.
Trừ bà với Đại trưởng lão, những người khác đều là chim con hết.
Vở kịch lớn hôm nay đã làm tất cả những người có mặt đều chấn động. Họ được chứng kiến một thế gia nghìn năm sụp đổ, được nhìn thấy truyền nhân của Hoành thị nhất mạch đã mai danh ẩn tích nhiều năm đột ngột xuất hiện, được nhìn thấy tổng tràng chủ của đệ nhất thiên hạ đạo trường vì cứu Lăng phu nhân mà từ bỏ tất cả mọi thứ, được nhìn thấy Tiêu Thục Nhân cương liệt quyết đoán mà mưu trí dùng lời lẽ hại người.
Các trưởng lão nghiêm mặt, họ biết trận sóng gió này chỉ vừa mới bắt đầu.
Bố cục thế lực của Ngũ Hành Thiên từ hôm nay,đã thay đổi.
Nhưng chuyện ấy không liên quan tới Ngải Huy, hắn còn muốn nhân cơ hội này để rời khỏi Diệp phủ.
Những ngày này, lúc nào Ngải Huy cũng phải trước sau lo lắng đề phòng. Trước còn cảm thấy Ngân Thành dễ kiếm tiền, sau mới biết tiền đó phỏng tay. Phiền phức cái này nối tiếp cái kia, hơi bất cẩn một tí là tan xương nát thịt.
Diệp phủ bị tổn hại nghiêm trọng, lại đang trong thời buổi rối loạn, để đảm bảo an toàn, Diệp Phu nhân quyết định dẫn Tiểu Bảo đi tới biệt viện của Đại trưởng lão ở một thời gian ngắn.
Diệp Phu nhân mời Ngải Huy đồng hành, nhưng Ngải Huy uyển chuyển từ chối, bảo mình sắp đột phá, phải cố gắng củng cố sở ngộ.
Diệp Phu nhân tưởng Ngải Huy bị ảnh hưởng bởi những lời trước khi chết của Tiêu Thục Nhân nên chỉ cười, không ép buộc thêm. Qua nhiều ngày tiếp xúc, bà đã biết Triều Dương này là một kẻ hám lợi.
Còn ai dám đưa ra giá cao hơn bà? Ai dám đưa ra giá cao hơn bà được?
Rồi thì hắn sẽ sớm nhận ra điều đó thôi.
Diệp Phu nhân chỉ dịu dàng dặn Sở Triều Dương cố gắng tu luyện, sau đó còn có việc muốn nhờ.
Côn Luân Chân Nhân mời Ngải Huy đến Côn Luân Kiếm Minh ở một thời gian để cùng luận bàn nghiên cứu kiếm thuật, biên soạn kiếm điển.
Ngải Huy háo hức tới mức tim đập thình thịch, nhưng hắn cũng từ chối, hắn chỉ muốn rời khỏi Ngân Thành, hắn rất không thích nơi này. Lúc đầu hắn còn do dự muốn ôn chuyện với Lý Duy đại ca, nhưng sau khi nghĩ kỹ, thì quyết định lúc này không phải thời điểm tốt để ôn chuyện.
Thân phận của Sở Triều Dương có rất nhiều liên luỵ.
Ngải Huy chỉ nói gần đây mình cảm ngộ nhiều, muốn được yên tĩnh suy nghĩ củng cố, chờ mình làm xong, sẽ tới để luận bàn.
Côn Luân Chân Nhân dù thấy tiếc, nhưng cũng hiểu chuyện, chỉ dặn hắn nhất định phải trở về giúp nàng biên soạn kiếm điển.
Ngải Huy cáo biệt mọi người, bay ra hướng ngoài thường.
Côn Luân Chân Nhân nhìn thấy sư huynh nhìn theo Sở Triều Dương vẻ thất thần, thì hỏi: “Sao thế?”
Thiết Binh Nhân tỉnh lại, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhớ tới một cố nhân.”
“Bằng hữu?”
“Ừ.”
Ngải Huy rời khỏi Ngân Thành, nhẹ nhõm như thoát ra khỏi lồng.
Ngân Thành giàu có phồn hoa, với người khác là Thiên Đường, còn đối với hắn là địa ngục.
Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vỗ mạnh, lướt nhanh như chớp, lấp loáng trong ánh mặt trời.
Trong cuồng phong, Ngải Huy sung sướng hét lên thật to. Hát khó nghe hử? Vui vẻ là được rồi. Hát không đúng nhịp hử? Cao hứng là được rồi!
Cứ thế cất giọng ca vàng, vung kiếm thiên nhai.
Chỉ muốn cùng mọi người ở chung, cùng nhau báo thù, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau lang bạt.
Trước khi già đi, trước khi mất mạng.
Sự thương cảm nhè nhẹ trong lòng vì thế cũng biến mất, thay bằng sự vui vẻ.
Không cần biết vì sao vận mệnh để cho họ gặp lại nhau sau ba năm, cũng không cần biết ba năm nay Lý Duy đại ca sinh sống ra sao, trong cái thời loạn lạc này, còn sống đã là chuyện tốt rồi.
Ưm, phải tranh thủ lúc nào đó đi tìm Minh Tú sư tỷ mới được.
Hai người nói chuyện với các trưởng lão xong, thì quay lại chỗ Diệp Phu nhân.
Côn Luân Chân Nhân chào: “Diệp di.”
Thiết Binh Nhân khom mình hành lễ: “Phu nhân.”
Ngải Huy nhận ra hai người xưng hô Diệp Phu nhân khác nhau. Hoành Binh Phong có lẽ cũng giông giống tù phạm lão nhân, từng là một người quan trọng trong Mục Thủ Hội, thế nên có mối quan hệ sâu sắc với Diệp Phu nhân cũng là chuyện bình thường.
Diệp Phu nhân giới thiệu với hai người: “Vị này chính là Triều Dương tiên sinh, kiếm thuật của hắn rất tốt, đã từng cứu mạng ta với Tiểu Bảo. Sau này mọi người đều là người một nhà, hãy thân thiết với nhau hơn một chút.”
Côn Luân Chân Nhân nói với Thiết Binh Nhân: “Kiếm thuật Triều Dương rất giỏi, muội đang hi vọng Triều Dương hỗ trợ giúp muội biên soạn kiếm điển.”
Ngải Huy khiêm tốn: “So với minh chủ, kiếm thuật của tại hạ còn kém xa. May mà minh chủ với Binh Nhân huynh tới đúng lúc, ta mới giữ được cái mạng nhỏ này.”
Thiết Binh Nhân mở miệng: “Sở huynh quá khiêm tốn. Nếu không phải Sở huynh đã đánh thảo ngẫu khôi lỗi trọng thương, thì chúng ta còn gặp phiền phức to.”
Diệp phu nhân cười: “Được rồi được rồi, các người khách khí như thế, ta nhìn mà thấy mệt. Các người nghỉ ngơi chút đi, sau này chúng ta lại từ từ tán gẫu.”
Bà quay qua nói với Tiêu Thục Nhân: “Đã làm Tiêu phu nhân hoảng sợ. Chuyện lần này, làm phiền phu nhân phối hợp điều tra với Trưởng Lão Hội. Thực lòng xin lỗi.”
Ngải Huy nghe vậy, không khỏi hơi liếc qua nhìn Tiêu Thục Nhân, Tiêu Thục Nhân dự liệu thực là chính xác.
Tiêu Thục Nhân không nhìn Ngải Huy, nàng chăm chú nhìn Diệp Phu nhân, khóe miệng nhếch lên trào phúng: “Phu nhân đây là muốn qua cầu rút ván? Lúc thiếp thân đã nói chỗ giấu di bảo cho phu nhân biết, chẳng phải phu nhân đã bảo sẽ bảo đảm thiếp thân an toàn hay sao? Lẽ nào phu nhân muốn quỵt nợ?”
Mọi người đều quay ngoắt sang nhìn Diệp Phu nhân, vẻ nghi ngờ.
Ngải Huy thầm hô, lợi hại!
Tiêu Thục Nhân này thực là lợi hại.
Diệp Phu nhân không cười nữa, giọng trịnh trọng: “Tiêu phu nhân nhớ nhầm rồi chăng? Người đánh nhầm người rồi. Đừng quên, còn có Tài Quyết Bộ. Dưới thẩm phán của Tài Quyết Bộ, không ai nói dối được đâu. Tiêu phu nhân đừng tự hại mình.”
Sự nghi ngờ trong mắt mọi người nhạt đi.
Thính Phong, Tài Quyết, Thần Úy, là ba bộ thần bí của trung ương, nghe đồn Thính Phong bộ giỏi về tình báo, Tài Quyết Bộ thẩm phán vô song, Thần Úy Bộ chính là chiến bộ chi vương.
Chỉ cần Tài Quyết Bộ tham gia điều tra, không ai có thể giở trò bịp bợm. Nghe nói Tài Quyết Bộ có rất nhiều thủ đoạn siêu đẳng, ai bị rơi vào đó, đều khó mà thoát được phán quyết.
Vẻ châm chọc trên mặt Tiêu Thục Nhân càng nặng: “Đúng vậy, những đại nhân vật như các người, đâu có coi trọng lời hứa với những người nhỏ mọn như thiếp thân. Người lấy thiếp thân ra làm mồi nhử, ngay cả khi hắn gặp phải nguy hiểm, cũng lôi thiếp thân ra làm bia đỡ đạn. Nhưng có điều, Triều Dương tiên sinh à, ngươi tuy đã cứu mạng Diệp Phu nhân với Tiểu Bảo, nhưng người ta cũng không có coi ngươi là người mình đâu. Nếu không làm sao lại chỉ chừa một mình ngươi ở lại Diệp phủ?”
Diệp Phu nhân nhíu mày: “Ăn nói linh tinh!”
Trong lòng bà dậy lên linh cảm không lành, nữ nhân này nhìn tưởng điên điên khùng khùng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tỉnh táo.
Nói năng bậy bạ như vậy, không lẽ Tiêu Thục Nhân không sợ mình xử ả hay sao?
Trừ phi. . .
Trái tim Diệp Phu nhân giật thót.
Ngải Huy lặng lẽ nhìn Tiêu Thục Nhân, hắn biết Tiêu Thục Nhân sẽ làm gì tiếp theo. Từ đầu đến cuối, Tiêu Thục Nhân không hề nhìn hắn, nhưng Ngải Huy biết, Tiêu Thục Nhân làm thế này, chính là để chặn trước khả năng nghi ngờ hắn có được thượng cổ di bảo.
Vẫn biết Tiêu Thục Nhân không còn sống được bao lâu, dù biết nàng làm vậy là vì con trai của mình thôi, nhưng nàng làm vậy, vẫn khiến Ngải Huy cảm thấy hơi đau lòng.
“Thượng cổ di bảo, ngay cả đại tông cũng còn muốn có. Lúc đầu thì đồn bảo nó liên quan tới kiếm tu, thế nên thiếp thân mới bị Côn Luân bắt, sau đó đưa tới đây. Có phải khéo lắm hay không? Diệp Phu nhân, người tốn nhiều công sức như vậy, giờ có được nó rồi, hy vọng nó ở trong tay người có thể phát dương quang đại, đừng có phụ lòng nó.”
Mấy câu nói, lại làm sự nghi ngờ trong lòng mọi người dậy lên.
Tiêu Thục Nhân nở nụ cười quái dị.
Diệp Phu nhân hô to: “Cản cô ta lại, cô ta muốn tự sát!”
Lời còn chưa dứt, cả người Tiêu Thục Nhân đã nát ra, sụm xuống như đụn cát, thân thể, cả nửa người nàng là cát, nửa người còn lại chìm trong đống cát, gương mặt xinh đẹp đã hoàn toàn mất đi sức sống.
“Cải tạo nguyên tu!”
Ai nấy ngây người.
Diệp Phu nhân ngơ ngác nhìn chồng cát, một lát sau, mới phục hồi tinh thần lại, nét mặt phức tạp.
Kế hoạch của bà có thể nói là hoàn mỹ, hoàn toàn dẹp xong Lăng Phủ. Ngay khi bà muốn hưởng thụ thành quả thắng lợi, không ngờ một Tiêu Thục Nhân – kẻ chưa bao giờ được bà ngó nửa con mắt, lại đập cho bà một đòn.
Diệp Phu nhân biết mình đã gặp rắc rối.
Bà khó mà chứng minh được mình trong sạch, chẳng biết gì về thượng cổ di bảo, mối quan hệ của bà với Sở Triều Dương cũng bị gây chia rẽ, mà không thể biện giải được.
Đòn này của Tiêu Thục Nhân, quả là ác độc.
Nàng ta chết rồi, Diệp Phu nhân tức giận, nhưng cũng phải bội phục.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sự quyết tuyệt của Tiêu Thục Nhân đã làm mọi người chấn động.
Một lát sau, một hộ vệ sau lưng Đại trưởng lão đi tới đống cát và nửa thân tàn phế kia, ngồi xuống kiểm tra. Hắn nắm lấy một nắm cát lên, xoa xoa mấy cái.
“Cát trong người cô ta đã không được tu bổ quá lâu, thời gian sống còn lại không nhiều, chắc chắn phải chết.”
Mọi người bừng hiểu, hèn gì Tiêu Thục Nhân tự sát, thì ra tự biết đại nạn sắp tới.
Trong lòng Diệp Phu nhân ảo não, sao bà lại không nghĩ tới việc kiểm tra cơ thể cô nàng kia? Nếu kiểm tra, nhất định đã biết Tiêu Thục Nhân là nguyên tu cải tạo.
Sắp chết cắn loạn, lý do này chỉ có thể làm cho vài người tin tưởng, chứ không thể làm cho tất cả mọi người tin tưởng.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, thì không thể bứt nó lên dễ dàng.
Không có chứng cứ, mới là đòn tuyệt sát lợi hại nhất.
Diệp Phu nhân vẫn biểu hiện như thường, với bà, đây đúng là phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.
Bà đâu phải người không có quyền không có thế, không có chứng cứ xác thực, ai dám công khai nghi ngờ bà?
Chỉ cần ngươi đủ mạnh, những thứ như lời đồn hay nghi ngờ gì đó, đều chỉ là một đám chim con trốn trong góc xó líu ríu mà thôi, nghe thì cũng nghe thấy đấy, nhưng chẳng làm người ta bị thương chút nào.
Trừ bà với Đại trưởng lão, những người khác đều là chim con hết.
Vở kịch lớn hôm nay đã làm tất cả những người có mặt đều chấn động. Họ được chứng kiến một thế gia nghìn năm sụp đổ, được nhìn thấy truyền nhân của Hoành thị nhất mạch đã mai danh ẩn tích nhiều năm đột ngột xuất hiện, được nhìn thấy tổng tràng chủ của đệ nhất thiên hạ đạo trường vì cứu Lăng phu nhân mà từ bỏ tất cả mọi thứ, được nhìn thấy Tiêu Thục Nhân cương liệt quyết đoán mà mưu trí dùng lời lẽ hại người.
Các trưởng lão nghiêm mặt, họ biết trận sóng gió này chỉ vừa mới bắt đầu.
Bố cục thế lực của Ngũ Hành Thiên từ hôm nay,đã thay đổi.
Nhưng chuyện ấy không liên quan tới Ngải Huy, hắn còn muốn nhân cơ hội này để rời khỏi Diệp phủ.
Những ngày này, lúc nào Ngải Huy cũng phải trước sau lo lắng đề phòng. Trước còn cảm thấy Ngân Thành dễ kiếm tiền, sau mới biết tiền đó phỏng tay. Phiền phức cái này nối tiếp cái kia, hơi bất cẩn một tí là tan xương nát thịt.
Diệp phủ bị tổn hại nghiêm trọng, lại đang trong thời buổi rối loạn, để đảm bảo an toàn, Diệp Phu nhân quyết định dẫn Tiểu Bảo đi tới biệt viện của Đại trưởng lão ở một thời gian ngắn.
Diệp Phu nhân mời Ngải Huy đồng hành, nhưng Ngải Huy uyển chuyển từ chối, bảo mình sắp đột phá, phải cố gắng củng cố sở ngộ.
Diệp Phu nhân tưởng Ngải Huy bị ảnh hưởng bởi những lời trước khi chết của Tiêu Thục Nhân nên chỉ cười, không ép buộc thêm. Qua nhiều ngày tiếp xúc, bà đã biết Triều Dương này là một kẻ hám lợi.
Còn ai dám đưa ra giá cao hơn bà? Ai dám đưa ra giá cao hơn bà được?
Rồi thì hắn sẽ sớm nhận ra điều đó thôi.
Diệp Phu nhân chỉ dịu dàng dặn Sở Triều Dương cố gắng tu luyện, sau đó còn có việc muốn nhờ.
Côn Luân Chân Nhân mời Ngải Huy đến Côn Luân Kiếm Minh ở một thời gian để cùng luận bàn nghiên cứu kiếm thuật, biên soạn kiếm điển.
Ngải Huy háo hức tới mức tim đập thình thịch, nhưng hắn cũng từ chối, hắn chỉ muốn rời khỏi Ngân Thành, hắn rất không thích nơi này. Lúc đầu hắn còn do dự muốn ôn chuyện với Lý Duy đại ca, nhưng sau khi nghĩ kỹ, thì quyết định lúc này không phải thời điểm tốt để ôn chuyện.
Thân phận của Sở Triều Dương có rất nhiều liên luỵ.
Ngải Huy chỉ nói gần đây mình cảm ngộ nhiều, muốn được yên tĩnh suy nghĩ củng cố, chờ mình làm xong, sẽ tới để luận bàn.
Côn Luân Chân Nhân dù thấy tiếc, nhưng cũng hiểu chuyện, chỉ dặn hắn nhất định phải trở về giúp nàng biên soạn kiếm điển.
Ngải Huy cáo biệt mọi người, bay ra hướng ngoài thường.
Côn Luân Chân Nhân nhìn thấy sư huynh nhìn theo Sở Triều Dương vẻ thất thần, thì hỏi: “Sao thế?”
Thiết Binh Nhân tỉnh lại, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhớ tới một cố nhân.”
“Bằng hữu?”
“Ừ.”
Ngải Huy rời khỏi Ngân Thành, nhẹ nhõm như thoát ra khỏi lồng.
Ngân Thành giàu có phồn hoa, với người khác là Thiên Đường, còn đối với hắn là địa ngục.
Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vỗ mạnh, lướt nhanh như chớp, lấp loáng trong ánh mặt trời.
Trong cuồng phong, Ngải Huy sung sướng hét lên thật to. Hát khó nghe hử? Vui vẻ là được rồi. Hát không đúng nhịp hử? Cao hứng là được rồi!
Cứ thế cất giọng ca vàng, vung kiếm thiên nhai.
Chỉ muốn cùng mọi người ở chung, cùng nhau báo thù, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau lang bạt.
Trước khi già đi, trước khi mất mạng.
/948
|