Ma thần tượng đá đã biến mất, thay vào đó, là một bộ áo giáp màu đen.
Ngải Huy chưa từng thấy cái áo giáp nào phong cách như vậy.
Nó như được làm từ xương cốt, màu đen tuyền, thâm trầm, bạo lực. Những cọng xương giao nhau ngang dọc , những chỗ nối rõ ràng là do thiên nhiên sinh trưởng mà thành. Xương sọ hoàn toàn khép kín, hai viền mắt đen ngòm như hai cái vòng xoáy màu đen, không tự chủ hấp dẫn tâm trí người ta. Đỉnh xương sọ đeo một cái vòng nhọn hoắt, nhắm thẳng lên trời, như vương miện.
Phần lưng áo giáp mọc ra một đôi cánh đen rất to, khung xương tráng kiện, từ đó mọc ra những cọng xương nhỏ mảnh mai dẻo dai, như cánh chim.
Thô lỗ, tà ác, mạnh mẽ, thực sự là một quái vật!
Ngải Huy khó khăn nuốt nước miếng, nhớ tới cảnh mình mới thấy, trong lòng càng thêm chột dạ, áo giáp màu đen này không phải là thân thể của Ma thần đó chứ?
Thể xác biến thành một bộ áo giáp. . . Thực sự là không lãng phí chút nào!
Nhìn kiểu nào cũng thấy cái áo giáp này đầy khí tức tà ác.
Đầu óc Ngải Huy hỗn loạn, có quá nhiều tin tức. Những hình ảnh hắn nhìn thấy, hẳn là tin tức Ma thần tượng đá để lại.
Nhưng mà, Ma thần phục sinh? Nghe có chút vô nghĩa.
Được rồi, kiểu gì cũng là vô nghĩa, vậy thì vô nghĩa một cách nghiêm túc đi.
Hắn cố gắng sắp xếp lại mớ thông tin hỗn loạn trong đầu theo cách hiểu của mình.
Băng vải trước đây là nền vải vẽ hình Ma thần tượng, Ma thần tượng trải qua vạn năm tế bái, nhận Nguyện lực mà sinh ra cơ thể, hình thành Ma thần, từ trong bức họa giáng lâm thế tục. Sau đó lại qua không biết bao nhiêu năm, nhìn thấy người tu chân đại chiến, mới phát hiện thế giới bên ngoài quá đáng sợ, nên… sợ hãi!
Nghĩ tới đây, Ngải Huy dừng lại, đột nhiên cảm giác thấy Ma thần vậy cũng đâu có gì đáng sợ.
Ma thần mà cũng biết kinh hãi, thì cũng làm cho người ta yên tâm.
Sau đó, Ma thần ở lại torng thung lũng, tiện tay dọn dẹp chiến trường, nhặt được rất nhiều tàn kiện Pháp bảo, pháp quyết.
Ngải Huy nhất thời cảm thấy Ma thần thực là thân thiết, chúng ta có tiếng nói chung rồi, cái việc dọn dẹp chiến trường ấy mà, mình cũng hay làm lắm á.
Ma thần khổ sở, tu luyện không biết bao nhiêu năm, cảm giác thực lực mình tăng mạnh, rốt cục chuẩn bị rời khỏi sơn cốc. Kết quả lại phát hiện Thiên Đạo bắt đầu tan vỡ, thiên địa linh lực đang tiêu tan. Hắn không cam lòng chết đi như vậy, nên chuẩn bị cho kế hoạch phục sinh, muốn tránh thoát lần đại kiếp nạn này.
Chỗ này Ngải Huy cảm thấy thương cảm, ai da, Ma thần cũng thực là thê thảm.
Bỏ ra không biết bao nhiêu năm mới dựng dục ra, đi tới thế giới này. Ai ngờ chỉ vì nhìn thấy một trận đại chiến của người tu chân mà sợ tới mức trốn nhủi trong thung lũng tu luyện không biết bao nhiêu năm nữa, đang dung chuẩn bị xuống núi, lại bị Thiên Đạo bắt đầu tan vỡ. . .
Thảm, thật là thảm!
Ngải Huy nhìn áo giáp màu đen, cảm khái không thôi, sau đó rất dứt khoát lại cất nó vào trong Sa La bàn, cất luôn cả giọt Ma Thần chi huyết còn lại.
Cảm khái thì cảm khái, cười trên sự đau khổ của người khác thì cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng Ngải Huy không hề mất đi lý trí.
Đối phương là một Ma thần.
Đánh giá thấp một Ma thần, đó là một điều ngu xuẩn.
Những hình ảnh hắn thấy có thật hay không, còn đáng phải xem xét. Nhưng có thể khẳng định, dù chúng là thật hay giả, thì cũng là Ma thần muốn cho hắn nhìn thấy.
Có thể dễ dàng kéo hắn vào trong Huyễn cảnh, muốn chế tạo Huyễn cảnh mê hoặc hắn, là chuyện dễ như ăn cháo. Nếu là giả, vậy ý đồ thật của Ma thần là gì?
Ngải Huy không muốn dùng tính mạng của mình để đi kiểm chứng Ma thần.
Nhất là dính tới chuyện phục sinh, Ma thần nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào. Bên trong thủy tinh niêm phong chính là Ma Thần chi huyết, cũng là hạt giống để Ma thần phục sinh.
Ma Thần làm sao để phục sinh?
Ngải Huy cảm thấy khả năng mạnh nhất chính là đoạt xác!
Có lẽ hắn đã nghĩ quá, nhưng Ngải Huy không muốn mạo hiểm như vậy. Mặc kệ là Ma Thần chi huyết, hay bộ áo giáp đen kia, thì cũng đều là ẩn số.
Thực lực Ngải Huy đang tăng trưởng ổn định, không, phải nói cho chính xác, là đang trong giai đoạn tăng vọt, không thể làm mạo hiểm như vậy.
Chọn Ma Thần chi huyết, có lẽ sẽ một bước lên trời, nhưng không chừng vạn kiếp bất phục.
Ngải Huy hi vọng mình không bao giờ phải dùng tới nó, nó sẽ trở thành lá bài cuối cùng sống còn của hắn.
Ừm, cảnh tượng người tu chân chiến đấu, thật là khiến người ta thán phục. Nhớ tới ánh kiếm như phá tan bầu trời của kiếm tu kia, nhìn lại ánh kiếm của bản thân, ai, quả mới chỉ là một cái mầm nhỏ xíu.
Ngải Huy lắc đầu, lại ngồi xuống, kích hoạt mục thảo, tiến vào thảo đường, như thường ngày đi vào điển tịch viện, tìm tư liệu. Đến khi Hỗn Độn Nguyên lực cạn kiệt, cũng vẫn chưa tìm ra.
Nhìn nhìn giá sách còn non một nửa, hắn không còn sốt ruột, mà ngập tràn hi vọng.
Rất nhiều chuyện hiện giờ, sau này đặt vào trong con sông dài lịch sử, sẽ chỉ còn nhỏ bé như hạt bụi. Kiếm tu như hủy thiên diệt địa kia, tới bây giờ còn mấy ai nhớ đến?
Truyền kỳ thuộc về anh hùng, còn mình chỉ là một người bình thường.
Chân thật mà đi tìm tư liệu, chân thật mà tu luyện đi thôi, mỗi ngày hãy cố gắng hết sức, còn kết quả, hãy để cho tương lai.
Ngải Huy khôi phục Nguyên lực, sau đó bắt đầu tu luyện Kiếm thuật.
Hắn từng được xem kiếm điển, được xem kiếm thuật của Côn Luân chân nhân, nhìn thấy kiếm ý tuyệt thế trong Diệp phủ, xông qua kiếm trận, giao thủ với người Lăng phủ, giao thủ với Xà Dư, với thảo ngẫu Khôi Lỗi Thanh Tâm trí bình tĩnh, kết hợp những cảm ngộ, hắn cần thời gian để tổng kết những tâm đắc rút ra được trong thời gian qua.
Mỗi ngày, hắn xếp lịch làm việc kín mít tới từng giây, nhưng hắn không thấy mệt, không ngừng tiếp tục thử tập luyện phương pháp hấp thu nguyên lực bằng kiếm.
Nguyên lực Kiếm Hoàn không ngừng lớn mạnh, phạm vi công kích của Ngải Huy không ngừng tăng lên, giờ đã đạt đến ba trăm trượng.
Hắn dùng chiêu này để đi săn, mọi sinh vật biết bay quanh đó, đều gặp xui xẻo.
Kiếm thuật không phải Cung thuật, Ngải Huy không có dự định luôn muốn tăng cường phạm vi công kích.
Điểm độc đáo của Kiếm thuật là biến hóa. Thời tu chân là thời Kiếm tu diễn hóa được nhiều chủng loại kiếm thuật nhất, bây giờ Ngải Huy phải tự tìm ra hệ thống cho mình, đây chính là vấn đề của hắn.
Uy lực kiếm chiêu của hắn bây giờ đã khá xuất sắc, nhưng chúng không có hệ thống, ba chiêu Kiếm Hoàn hắn tiện tay sáng chế, đều rất lợi hại, nhưng không ăn nhập với nhau.
Ngải Huy đang cố gắng lập nên một hệ thống tu luyện cho mình. Đây là một công trình rất lớn, trong ngắn hạn sẽ không thấy tác dụng, nhưng về lâu dài là rất quan trọng.
Côn Luân chân nhân chính là ví dụ tốt nhất.
Hắn vất vả hơn Côn Luân chân nhân nhiều. Kiếm thuật của Côn Luân chân nhân bắt nguồn từ Diệp phủ, đã được nhiều đời nhà họ Diệp không ngừng hoàn thiện. Côn Luân chân nhân từ nhỏ đã được học hệ thống Kiếm thuật, nỗ lực của bao đời Diệp phủ đã tạo nên thành quả cho Côn Luân chân nhân.
Ngải Huy không được may mắn như vậy, mọi lĩnh ngộ về kiếm thuật của hắn, đều là do hắn tự mình tìm ra.
Hắn đi một con đường khác.
Ngải Huy lật kiếm điển, tìm hiểu kiếm trận, nhưng hắn không rập khuôn theo hoàn toàn, mà từ trong thử nghiệm lĩnh ngộ ra những điểm, tạo thành kiếm chiêu riêng cho bản mình.
Con đường này rất khó khăn, nhưng hắn không hề chùn bước.
Trong thời gian Ngải Huy ở trong thung lũng khổ luyện, cả Ngũ Hành Thiên phong vân khuấy động.
Một loạt biến cố, khiến người ta hoa cả mắt.
Cuộc chiến Lăng – Diệp ở Ngân Thành xảy ra cực nhanh, kết thúc cũng cực chóng vánh. Tâm cơ của Đại trưởng lão làm tất cả các thế gia kinh hãi. Lăng trưởng lão bị cách chức, được phái ra tiền tuyến. Cả Lăng phủ tan tành.
Có thế gia nào, dám nhận mình mạnh hơn Lăng gia?
Tất cả các trưởng lão còn lại đều thu mình vào.
Danh tiếng Diệp phu nhân tăng vọt, được đề bạt giao việc quan trọng. Nhiệm vụ đầu tiên, chính là chủ trì kế hoạch Đại sư chi quang .
Không một ai dị nghị, Đại trưởng lão đang ở trong lúc mạnh nhất, dữ dằn nhất, thò mặt ra, bộ muốn chết sao?
Ai cũng biết, Đại trưởng lão đây là đang lót đường cho Diệp phu nhân. Chủ trì Đại sư chi quang , chính là trở thành một nửa sư phụ của các đại sư tương lai của Ngũ Hành Thiên không phải sao?
Đại trưởng lão tới Tàng Phong tháp, cùng Uất Trì Bá đàm luận một đêm, sáng ngày hôm sau mới rời khỏi.
Ba ngày sau, Côn Luân chân nhân được bổ nhiệm làm bộ thủ Thiên Phong Bộ, chiến bộ được đổi tên là Côn Luân Thiên Phong.
Hai ngày sau nữa, một Thiết Binh Nhân đột ngột xuất hiện, được bổ nhiệm làm Bộ thủ Binh Nhân Bộ, hắn bắt đầu bắt tay xây dựng lại Binh Nhân Bộ.
Diệp phu nhân lại làm thêm một việc, khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ.
Ngải Huy chưa từng thấy cái áo giáp nào phong cách như vậy.
Nó như được làm từ xương cốt, màu đen tuyền, thâm trầm, bạo lực. Những cọng xương giao nhau ngang dọc , những chỗ nối rõ ràng là do thiên nhiên sinh trưởng mà thành. Xương sọ hoàn toàn khép kín, hai viền mắt đen ngòm như hai cái vòng xoáy màu đen, không tự chủ hấp dẫn tâm trí người ta. Đỉnh xương sọ đeo một cái vòng nhọn hoắt, nhắm thẳng lên trời, như vương miện.
Phần lưng áo giáp mọc ra một đôi cánh đen rất to, khung xương tráng kiện, từ đó mọc ra những cọng xương nhỏ mảnh mai dẻo dai, như cánh chim.
Thô lỗ, tà ác, mạnh mẽ, thực sự là một quái vật!
Ngải Huy khó khăn nuốt nước miếng, nhớ tới cảnh mình mới thấy, trong lòng càng thêm chột dạ, áo giáp màu đen này không phải là thân thể của Ma thần đó chứ?
Thể xác biến thành một bộ áo giáp. . . Thực sự là không lãng phí chút nào!
Nhìn kiểu nào cũng thấy cái áo giáp này đầy khí tức tà ác.
Đầu óc Ngải Huy hỗn loạn, có quá nhiều tin tức. Những hình ảnh hắn nhìn thấy, hẳn là tin tức Ma thần tượng đá để lại.
Nhưng mà, Ma thần phục sinh? Nghe có chút vô nghĩa.
Được rồi, kiểu gì cũng là vô nghĩa, vậy thì vô nghĩa một cách nghiêm túc đi.
Hắn cố gắng sắp xếp lại mớ thông tin hỗn loạn trong đầu theo cách hiểu của mình.
Băng vải trước đây là nền vải vẽ hình Ma thần tượng, Ma thần tượng trải qua vạn năm tế bái, nhận Nguyện lực mà sinh ra cơ thể, hình thành Ma thần, từ trong bức họa giáng lâm thế tục. Sau đó lại qua không biết bao nhiêu năm, nhìn thấy người tu chân đại chiến, mới phát hiện thế giới bên ngoài quá đáng sợ, nên… sợ hãi!
Nghĩ tới đây, Ngải Huy dừng lại, đột nhiên cảm giác thấy Ma thần vậy cũng đâu có gì đáng sợ.
Ma thần mà cũng biết kinh hãi, thì cũng làm cho người ta yên tâm.
Sau đó, Ma thần ở lại torng thung lũng, tiện tay dọn dẹp chiến trường, nhặt được rất nhiều tàn kiện Pháp bảo, pháp quyết.
Ngải Huy nhất thời cảm thấy Ma thần thực là thân thiết, chúng ta có tiếng nói chung rồi, cái việc dọn dẹp chiến trường ấy mà, mình cũng hay làm lắm á.
Ma thần khổ sở, tu luyện không biết bao nhiêu năm, cảm giác thực lực mình tăng mạnh, rốt cục chuẩn bị rời khỏi sơn cốc. Kết quả lại phát hiện Thiên Đạo bắt đầu tan vỡ, thiên địa linh lực đang tiêu tan. Hắn không cam lòng chết đi như vậy, nên chuẩn bị cho kế hoạch phục sinh, muốn tránh thoát lần đại kiếp nạn này.
Chỗ này Ngải Huy cảm thấy thương cảm, ai da, Ma thần cũng thực là thê thảm.
Bỏ ra không biết bao nhiêu năm mới dựng dục ra, đi tới thế giới này. Ai ngờ chỉ vì nhìn thấy một trận đại chiến của người tu chân mà sợ tới mức trốn nhủi trong thung lũng tu luyện không biết bao nhiêu năm nữa, đang dung chuẩn bị xuống núi, lại bị Thiên Đạo bắt đầu tan vỡ. . .
Thảm, thật là thảm!
Ngải Huy nhìn áo giáp màu đen, cảm khái không thôi, sau đó rất dứt khoát lại cất nó vào trong Sa La bàn, cất luôn cả giọt Ma Thần chi huyết còn lại.
Cảm khái thì cảm khái, cười trên sự đau khổ của người khác thì cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng Ngải Huy không hề mất đi lý trí.
Đối phương là một Ma thần.
Đánh giá thấp một Ma thần, đó là một điều ngu xuẩn.
Những hình ảnh hắn thấy có thật hay không, còn đáng phải xem xét. Nhưng có thể khẳng định, dù chúng là thật hay giả, thì cũng là Ma thần muốn cho hắn nhìn thấy.
Có thể dễ dàng kéo hắn vào trong Huyễn cảnh, muốn chế tạo Huyễn cảnh mê hoặc hắn, là chuyện dễ như ăn cháo. Nếu là giả, vậy ý đồ thật của Ma thần là gì?
Ngải Huy không muốn dùng tính mạng của mình để đi kiểm chứng Ma thần.
Nhất là dính tới chuyện phục sinh, Ma thần nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào. Bên trong thủy tinh niêm phong chính là Ma Thần chi huyết, cũng là hạt giống để Ma thần phục sinh.
Ma Thần làm sao để phục sinh?
Ngải Huy cảm thấy khả năng mạnh nhất chính là đoạt xác!
Có lẽ hắn đã nghĩ quá, nhưng Ngải Huy không muốn mạo hiểm như vậy. Mặc kệ là Ma Thần chi huyết, hay bộ áo giáp đen kia, thì cũng đều là ẩn số.
Thực lực Ngải Huy đang tăng trưởng ổn định, không, phải nói cho chính xác, là đang trong giai đoạn tăng vọt, không thể làm mạo hiểm như vậy.
Chọn Ma Thần chi huyết, có lẽ sẽ một bước lên trời, nhưng không chừng vạn kiếp bất phục.
Ngải Huy hi vọng mình không bao giờ phải dùng tới nó, nó sẽ trở thành lá bài cuối cùng sống còn của hắn.
Ừm, cảnh tượng người tu chân chiến đấu, thật là khiến người ta thán phục. Nhớ tới ánh kiếm như phá tan bầu trời của kiếm tu kia, nhìn lại ánh kiếm của bản thân, ai, quả mới chỉ là một cái mầm nhỏ xíu.
Ngải Huy lắc đầu, lại ngồi xuống, kích hoạt mục thảo, tiến vào thảo đường, như thường ngày đi vào điển tịch viện, tìm tư liệu. Đến khi Hỗn Độn Nguyên lực cạn kiệt, cũng vẫn chưa tìm ra.
Nhìn nhìn giá sách còn non một nửa, hắn không còn sốt ruột, mà ngập tràn hi vọng.
Rất nhiều chuyện hiện giờ, sau này đặt vào trong con sông dài lịch sử, sẽ chỉ còn nhỏ bé như hạt bụi. Kiếm tu như hủy thiên diệt địa kia, tới bây giờ còn mấy ai nhớ đến?
Truyền kỳ thuộc về anh hùng, còn mình chỉ là một người bình thường.
Chân thật mà đi tìm tư liệu, chân thật mà tu luyện đi thôi, mỗi ngày hãy cố gắng hết sức, còn kết quả, hãy để cho tương lai.
Ngải Huy khôi phục Nguyên lực, sau đó bắt đầu tu luyện Kiếm thuật.
Hắn từng được xem kiếm điển, được xem kiếm thuật của Côn Luân chân nhân, nhìn thấy kiếm ý tuyệt thế trong Diệp phủ, xông qua kiếm trận, giao thủ với người Lăng phủ, giao thủ với Xà Dư, với thảo ngẫu Khôi Lỗi Thanh Tâm trí bình tĩnh, kết hợp những cảm ngộ, hắn cần thời gian để tổng kết những tâm đắc rút ra được trong thời gian qua.
Mỗi ngày, hắn xếp lịch làm việc kín mít tới từng giây, nhưng hắn không thấy mệt, không ngừng tiếp tục thử tập luyện phương pháp hấp thu nguyên lực bằng kiếm.
Nguyên lực Kiếm Hoàn không ngừng lớn mạnh, phạm vi công kích của Ngải Huy không ngừng tăng lên, giờ đã đạt đến ba trăm trượng.
Hắn dùng chiêu này để đi săn, mọi sinh vật biết bay quanh đó, đều gặp xui xẻo.
Kiếm thuật không phải Cung thuật, Ngải Huy không có dự định luôn muốn tăng cường phạm vi công kích.
Điểm độc đáo của Kiếm thuật là biến hóa. Thời tu chân là thời Kiếm tu diễn hóa được nhiều chủng loại kiếm thuật nhất, bây giờ Ngải Huy phải tự tìm ra hệ thống cho mình, đây chính là vấn đề của hắn.
Uy lực kiếm chiêu của hắn bây giờ đã khá xuất sắc, nhưng chúng không có hệ thống, ba chiêu Kiếm Hoàn hắn tiện tay sáng chế, đều rất lợi hại, nhưng không ăn nhập với nhau.
Ngải Huy đang cố gắng lập nên một hệ thống tu luyện cho mình. Đây là một công trình rất lớn, trong ngắn hạn sẽ không thấy tác dụng, nhưng về lâu dài là rất quan trọng.
Côn Luân chân nhân chính là ví dụ tốt nhất.
Hắn vất vả hơn Côn Luân chân nhân nhiều. Kiếm thuật của Côn Luân chân nhân bắt nguồn từ Diệp phủ, đã được nhiều đời nhà họ Diệp không ngừng hoàn thiện. Côn Luân chân nhân từ nhỏ đã được học hệ thống Kiếm thuật, nỗ lực của bao đời Diệp phủ đã tạo nên thành quả cho Côn Luân chân nhân.
Ngải Huy không được may mắn như vậy, mọi lĩnh ngộ về kiếm thuật của hắn, đều là do hắn tự mình tìm ra.
Hắn đi một con đường khác.
Ngải Huy lật kiếm điển, tìm hiểu kiếm trận, nhưng hắn không rập khuôn theo hoàn toàn, mà từ trong thử nghiệm lĩnh ngộ ra những điểm, tạo thành kiếm chiêu riêng cho bản mình.
Con đường này rất khó khăn, nhưng hắn không hề chùn bước.
Trong thời gian Ngải Huy ở trong thung lũng khổ luyện, cả Ngũ Hành Thiên phong vân khuấy động.
Một loạt biến cố, khiến người ta hoa cả mắt.
Cuộc chiến Lăng – Diệp ở Ngân Thành xảy ra cực nhanh, kết thúc cũng cực chóng vánh. Tâm cơ của Đại trưởng lão làm tất cả các thế gia kinh hãi. Lăng trưởng lão bị cách chức, được phái ra tiền tuyến. Cả Lăng phủ tan tành.
Có thế gia nào, dám nhận mình mạnh hơn Lăng gia?
Tất cả các trưởng lão còn lại đều thu mình vào.
Danh tiếng Diệp phu nhân tăng vọt, được đề bạt giao việc quan trọng. Nhiệm vụ đầu tiên, chính là chủ trì kế hoạch Đại sư chi quang .
Không một ai dị nghị, Đại trưởng lão đang ở trong lúc mạnh nhất, dữ dằn nhất, thò mặt ra, bộ muốn chết sao?
Ai cũng biết, Đại trưởng lão đây là đang lót đường cho Diệp phu nhân. Chủ trì Đại sư chi quang , chính là trở thành một nửa sư phụ của các đại sư tương lai của Ngũ Hành Thiên không phải sao?
Đại trưởng lão tới Tàng Phong tháp, cùng Uất Trì Bá đàm luận một đêm, sáng ngày hôm sau mới rời khỏi.
Ba ngày sau, Côn Luân chân nhân được bổ nhiệm làm bộ thủ Thiên Phong Bộ, chiến bộ được đổi tên là Côn Luân Thiên Phong.
Hai ngày sau nữa, một Thiết Binh Nhân đột ngột xuất hiện, được bổ nhiệm làm Bộ thủ Binh Nhân Bộ, hắn bắt đầu bắt tay xây dựng lại Binh Nhân Bộ.
Diệp phu nhân lại làm thêm một việc, khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ.
/948
|