Sức mạnh của Thổ Băng có thể phá nát đá, mở toang núi!
Lê Điền hung ác ăn trọn một đòn của Vân Mộ, xương cốt toàn thân hắn gần như vỡ vụn, bị bay ngược ra mười trượng xa, thổ huyết ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Vốn là người đang đánh về phía tiểu cô nương nhìn thấy vậy liền lập tức dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn Vân Mộ, trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm. Bọn họ vậy mà không có thấy rõ Vân Mộ ra tay thế nào đã đánh trọng thương đội trưởng, từ đây nói rõ thực lực của đối phương hơn xa đám người mình.
Mọi người không phải sợ! Hắn chỉ có một mình, chúng ta nhiều người mài chết hắn!
Đúng! Mọi người cùng xông lên!
Xông lên!
...
Theo tiếng gào thét, hơn mười tên du sĩ đồng thời khua đao nhào tới chém Vân Mộ.
Ánh sáng lấp lánh, tàn ảnh vụt qua, huyền linh giao thoa.
Những du sĩ này đa số là Huyền đồ Luyện Khiếu kỳ, có người thậm chí nuôi dưỡng hai con Huyền linh, huyền lực cũng tính là thâm hậu. Chỉ tiếc là bọn họ lĩnh ngộ Huyền linh thuật vô cùng nông cạn, căn bản không phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Dưới ánh mắt của Vân Mộ thì họ chỉ là đám tiểu hài tử đang múa gậy mà thôi, nơi nơi đều là sơ hở.
Vân Mộ vận chuyển huyền lực, tay chân cùng động, mười hai đạo kình lực cùng phát ra!
Ong ong ông!
Xuy! Xuy! Xuy!
Mặt đất rung động, mười hai đạo gai đất đâm xuyên lên mặt đất đánh bay đám người Phi Ưng lăn quay ra đất.
Đám người còn lại thấy vậy, sao dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chúng dồn dập thối lui sang một bên, kinh hoảng mà nhìn Vân Mộ.
Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!?
Lê Điền đã ngồi dậy được, toàn thân hắn đau nhức, hơi thở yếu ớt, nếu không phải Vân Mộ hạ thủ lưu tình thì lúc này hắn đã bị một quyền đánh chết rồi.
Vân Mộ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, mặt không biểu tình nói: Ta đã nói rồi, ta là người qua đường rảnh rỗi thích xen vào việc của người khác! Các ngươi nếu không muốn chết thì cút ngay đi, tuy ta không thích giết người nhưng cũng không có nghĩa là không giết người.
Ngươi... Chúng ta đi!
Lê Điền còn không cam lòng, hắn vận một hơi muốn nhấc chân nhưng không được, suýt nữa còn lăn quay té xỉu.
Đám người xung quanh vội vàng xúm lại đỡ hắn, sau đó cả đám xám xịt rời đi.
...
Hô!
Vân Mộ thở dài một hơi, đặt mông ngồi xuống đất, nhìn qua hắn lúc này đặc biệt suy yếu.
Đừng xem dáng vẻ hắn vừa rồi vô cùng oai phong, thực tế chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Một kích lúc trước gần như đã hao hết toàn bộ huyền lực trong Linh Khiếu của hắn, cũng chỉ là vì dùng một đòn để chấn nhiếp đám người Lê Điền. Nếu như đối phương thật sự muốn liều chết chơi đến cùng thì hắn cũng chỉ có thể vận dụng Vân Long tước trong Thiên Linh Cực khiếu đại khai sát giới!
Chỉ là, những người gọi là du sĩ kia đều vì cuộc sống mưu sinh, nếu không cần thiết Vân Mộ thật không muốn ra tay giết chóc. Cho dù hắn cũng chẳng tin tưởng mấy lời rắm thối như Nghiệp chướng nặng nề , nhưng mà lòng hắn không thích giết người, việc này không quan hệ tốt xấu, đơn giản chỉ là hắn trải qua hai đời làm người nên càng thêm coi trọng ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh.
Ê a... Ê a...
Tiểu cô nương thấy dáng vẻ Vân Mộ suy yếu, nhịn không được tiến lên nói 'ê a' như là quan tâm hắn vậy. Nhưng nàng như cũ vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Vân Mộ, trong lòng vẫn âm thầm cảnh giác hắn.
Tiểu gia hỏa, không phải sợ, ta sẽ không làm hại ngươi... Bị người xấu truy đuổi chắc ngươi đói bụng rồi, qua đây, trước ăn một chút.
Vân Mộ kéo khăn che mặt vứt xuống đất, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện. Sau đó hắn lại từ trong Tàng Giới Luân lấy ra mấy quả hoang dã đưa đến trước mặt tiểu cô nương.
Hai mắt tiểu cô nương đảo quanh khắp nơi rồi mới thử tới gần thăm dò quả hoang, nàng ngửi ngửi không phát hiện điều gì khác thường mới cắn một ngụm.
Đừng nhìn cái đầu tiểu cô nương không có lớn đã vội kết luận, chỉ khi nàng ăn quả thật mới khiến Vân Mộ nghẹn họng nhìn trân trối, quả hoang dại to cỡ nắm tay cứ một ngụm một trái, còn không cần nhai, căn bản không phải người thường có thể làm được.
Tiểu gia hỏa, thì ra ngươi là dị tộc a!
Vân Mộ tùy ý hỏi một câu, tiểu cô nương lập tức co co thân thể cảnh giác nhìn hắn.
Thấy vậy, Vân Mộ không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc, ai lại vạch áo cho người xem lưng, vì vậy hắn chuyển lời khuyên: Tiểu gia hỏa ngươi còn chưa thành niên đã rời khỏi tộc quần, thảo nào mà bị người truy đuổi, hơn nữa nghe giọng điệu bọn họ thì giống như không chỉ một nhóm người bọn họ đang tìm ngươi, hẳn là còn có mấy nhóm người khác cũng đang tìm ngươi đi! Ở đây rất không an toàn, chúng ta trước tiên đi nơi khác rồi nói tiếp, được không?
Nghe vậy, vẻ mặt tiểu cô nương đượm buồn, trong mắt hiện lên vẻ u sầu, hình như nghĩ đến chuyện gì không vui. Nhưng Vân Mộ đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, không có chú ý tới tâm tình tiểu cô nương biến hóa.
Sau chốc lát, Vân Mộ hơi hơi vẫy tay, ý bảo tiểu cô nương cùng đi theo hắn, còn hắn thì đi trước dò đường.
Do dự một chút, tiểu cô nương cuối cùng cũng quyết định đi theo Vân Mộ, mà trước khi đi nàng lại nhặt chiếc khăn che mặt Vân Mộ vừa mới bỏ lại lên, lặng lẽ nhét vào trong lòng.
...
...
Sau khi Vân Mộ cùng tiểu cô nương rời đi không bao lâu, hai bóng người trước sau rơi xuống chỗ bọn họ từng ở. Một người là phu nhân mặc y phục rực rỡ nhẹ nhàng, cao quý trang nhã, người còn lại là nam tử, mặt có lân giáp, mũ sắt bảo hộ toàn thân.
Người đâu!?
Bẩm báo Trọng Minh vương, vừa rồi bị người truy đuổi hẳn phải là chạy trốn về hướng này, nhưng mà thuộc hạ bị cường giả nhân tộc dây dưa, không có cách nào ...
Đủ rồi!
Phu nhân lạnh lùng cắt đứt lời nam tử nói: Bản vương không muốn nghe giải thích, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là tìm được Thánh Duệ trước người khác một bước, bằng không Thánh Tộc đại loạn, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Vâng! Thuộc hạ biết sai!
Nam tử nửa quỳ trên đất, xấu hổ cúi đầu.
Phu nhân phất phất tay áo, nhìn quanh mọi nơi, nói: Nhìn dấu vết tranh đấu ở hiện trường hẳn là không quá mạnh mẽ, nhưng mùi vị rất phức tạp hiển nhiên rất nhiều người...
Dừng một chút, phu nhân bỗng nhiên dò hỏi: Ngoài Hoang Tuyệt lâm là chốn nào? Có thế lực gì không?
Nam tử không chút do dự đáp: Ra khỏi nơi đây là biên cảnh Đại Lương cổ quốc thuộc Cổ Kiền vương triều, cơ mà thế lực biên cảnh tương đối phức tạp...
Không quan trọng, chỉ cần có mục tiêu là được.
Ánh mắt phu nhân lấp lánh, lộ ra hàn ý nhè nhẹ: Ta dự định đích thân đến vùng đất nhân tộc xem một chuyến, ta muốn xem đến tột cùng là ai dám to gan lớn mật như thế, vậy mà dám đánh chủ ý lên Thánh Duệ Thánh tộc ta!
Thế nhưng là...
Không nhưng nhiếc gì hết, việc này quan hệ trọng đại, nếu không phải các ngươi quá mức vô dụng cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, tộc lão bên kia tự ta sẽ giải thích, ngươi gọi tới tam đại Hộ tướng khác, các ngươi theo ta xuất phát.
Thuộc hạ tuân mệnh!
Nam tử đứng dậy, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Phụ nhân vẫn đứng nguyên, trán nhíu chặt, nàng nhìn nhìn xung quanh sau đó một phát bay đến tận trời xuyên thẳng vào tầng mây xanh.
. . .
. . .
. . .
Trong một thung lũng bí ẩn, Vân Mộ mang theo tiểu cô nương tạm thời ẩn náu ở đây.
Đúng rồi tiểu nha đầu, ngươi tên gì?
Nghe Vân Mộ hỏi, vẻ mặt tiểu cô nương nghi hoặc: Tên...tên? Ăn?
Không phải ăn, là tên, ai cũng có tên của riêng mình.
Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, Vân Mộ khoa tay múa chân nói: Ta gọi là Vân Mộ, Vân trong bạch vân (mây trắng), Mộ trong tiện mộ (ước ao). Vậy còn ngươi? Tên ngươi gọi là gì?
Tên... Tên.
Tiểu cô nương vắt tay lên trán, chỉ vào đại thụ bên cạnh nói không ngừng: Thụ... Thụ... Thụ...
Thụ? Cái gì thụ?
Vân Mộ không khỏi giật mình, vẻ mặt nhụt chí nói: Hỏi tên ngươi, ngươi lại chỉ vào cây làm cái gì?! Xem ra ngươi là lén lút trốn nhà chạy ra a! Cái gì cũng chưa học, cái gì cũng không hiểu.
Tên... Thụ, Vấn...
Thụ... Vấn? Tố Vấn!? [Tiếng trung: Thụ (shù) và Tố (sù) phát âm gần giống nhau]
Thụ Vấn, Thụ Vấn! Tên... Thụ Vấn!
Tiểu cô nương bỗng nhiên nở nụ cười, dường như vì nàng nói ra được tên của mình mà cảm thấy cao hứng. Nhưng nàng không để ý, lúc này cả người Vân Mộ đã hoàn toàn chết lặng
Lê Điền hung ác ăn trọn một đòn của Vân Mộ, xương cốt toàn thân hắn gần như vỡ vụn, bị bay ngược ra mười trượng xa, thổ huyết ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Vốn là người đang đánh về phía tiểu cô nương nhìn thấy vậy liền lập tức dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn Vân Mộ, trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm. Bọn họ vậy mà không có thấy rõ Vân Mộ ra tay thế nào đã đánh trọng thương đội trưởng, từ đây nói rõ thực lực của đối phương hơn xa đám người mình.
Mọi người không phải sợ! Hắn chỉ có một mình, chúng ta nhiều người mài chết hắn!
Đúng! Mọi người cùng xông lên!
Xông lên!
...
Theo tiếng gào thét, hơn mười tên du sĩ đồng thời khua đao nhào tới chém Vân Mộ.
Ánh sáng lấp lánh, tàn ảnh vụt qua, huyền linh giao thoa.
Những du sĩ này đa số là Huyền đồ Luyện Khiếu kỳ, có người thậm chí nuôi dưỡng hai con Huyền linh, huyền lực cũng tính là thâm hậu. Chỉ tiếc là bọn họ lĩnh ngộ Huyền linh thuật vô cùng nông cạn, căn bản không phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Dưới ánh mắt của Vân Mộ thì họ chỉ là đám tiểu hài tử đang múa gậy mà thôi, nơi nơi đều là sơ hở.
Vân Mộ vận chuyển huyền lực, tay chân cùng động, mười hai đạo kình lực cùng phát ra!
Ong ong ông!
Xuy! Xuy! Xuy!
Mặt đất rung động, mười hai đạo gai đất đâm xuyên lên mặt đất đánh bay đám người Phi Ưng lăn quay ra đất.
Đám người còn lại thấy vậy, sao dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chúng dồn dập thối lui sang một bên, kinh hoảng mà nhìn Vân Mộ.
Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!?
Lê Điền đã ngồi dậy được, toàn thân hắn đau nhức, hơi thở yếu ớt, nếu không phải Vân Mộ hạ thủ lưu tình thì lúc này hắn đã bị một quyền đánh chết rồi.
Vân Mộ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, mặt không biểu tình nói: Ta đã nói rồi, ta là người qua đường rảnh rỗi thích xen vào việc của người khác! Các ngươi nếu không muốn chết thì cút ngay đi, tuy ta không thích giết người nhưng cũng không có nghĩa là không giết người.
Ngươi... Chúng ta đi!
Lê Điền còn không cam lòng, hắn vận một hơi muốn nhấc chân nhưng không được, suýt nữa còn lăn quay té xỉu.
Đám người xung quanh vội vàng xúm lại đỡ hắn, sau đó cả đám xám xịt rời đi.
...
Hô!
Vân Mộ thở dài một hơi, đặt mông ngồi xuống đất, nhìn qua hắn lúc này đặc biệt suy yếu.
Đừng xem dáng vẻ hắn vừa rồi vô cùng oai phong, thực tế chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Một kích lúc trước gần như đã hao hết toàn bộ huyền lực trong Linh Khiếu của hắn, cũng chỉ là vì dùng một đòn để chấn nhiếp đám người Lê Điền. Nếu như đối phương thật sự muốn liều chết chơi đến cùng thì hắn cũng chỉ có thể vận dụng Vân Long tước trong Thiên Linh Cực khiếu đại khai sát giới!
Chỉ là, những người gọi là du sĩ kia đều vì cuộc sống mưu sinh, nếu không cần thiết Vân Mộ thật không muốn ra tay giết chóc. Cho dù hắn cũng chẳng tin tưởng mấy lời rắm thối như Nghiệp chướng nặng nề , nhưng mà lòng hắn không thích giết người, việc này không quan hệ tốt xấu, đơn giản chỉ là hắn trải qua hai đời làm người nên càng thêm coi trọng ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh.
Ê a... Ê a...
Tiểu cô nương thấy dáng vẻ Vân Mộ suy yếu, nhịn không được tiến lên nói 'ê a' như là quan tâm hắn vậy. Nhưng nàng như cũ vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Vân Mộ, trong lòng vẫn âm thầm cảnh giác hắn.
Tiểu gia hỏa, không phải sợ, ta sẽ không làm hại ngươi... Bị người xấu truy đuổi chắc ngươi đói bụng rồi, qua đây, trước ăn một chút.
Vân Mộ kéo khăn che mặt vứt xuống đất, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện. Sau đó hắn lại từ trong Tàng Giới Luân lấy ra mấy quả hoang dã đưa đến trước mặt tiểu cô nương.
Hai mắt tiểu cô nương đảo quanh khắp nơi rồi mới thử tới gần thăm dò quả hoang, nàng ngửi ngửi không phát hiện điều gì khác thường mới cắn một ngụm.
Đừng nhìn cái đầu tiểu cô nương không có lớn đã vội kết luận, chỉ khi nàng ăn quả thật mới khiến Vân Mộ nghẹn họng nhìn trân trối, quả hoang dại to cỡ nắm tay cứ một ngụm một trái, còn không cần nhai, căn bản không phải người thường có thể làm được.
Tiểu gia hỏa, thì ra ngươi là dị tộc a!
Vân Mộ tùy ý hỏi một câu, tiểu cô nương lập tức co co thân thể cảnh giác nhìn hắn.
Thấy vậy, Vân Mộ không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc, ai lại vạch áo cho người xem lưng, vì vậy hắn chuyển lời khuyên: Tiểu gia hỏa ngươi còn chưa thành niên đã rời khỏi tộc quần, thảo nào mà bị người truy đuổi, hơn nữa nghe giọng điệu bọn họ thì giống như không chỉ một nhóm người bọn họ đang tìm ngươi, hẳn là còn có mấy nhóm người khác cũng đang tìm ngươi đi! Ở đây rất không an toàn, chúng ta trước tiên đi nơi khác rồi nói tiếp, được không?
Nghe vậy, vẻ mặt tiểu cô nương đượm buồn, trong mắt hiện lên vẻ u sầu, hình như nghĩ đến chuyện gì không vui. Nhưng Vân Mộ đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, không có chú ý tới tâm tình tiểu cô nương biến hóa.
Sau chốc lát, Vân Mộ hơi hơi vẫy tay, ý bảo tiểu cô nương cùng đi theo hắn, còn hắn thì đi trước dò đường.
Do dự một chút, tiểu cô nương cuối cùng cũng quyết định đi theo Vân Mộ, mà trước khi đi nàng lại nhặt chiếc khăn che mặt Vân Mộ vừa mới bỏ lại lên, lặng lẽ nhét vào trong lòng.
...
...
Sau khi Vân Mộ cùng tiểu cô nương rời đi không bao lâu, hai bóng người trước sau rơi xuống chỗ bọn họ từng ở. Một người là phu nhân mặc y phục rực rỡ nhẹ nhàng, cao quý trang nhã, người còn lại là nam tử, mặt có lân giáp, mũ sắt bảo hộ toàn thân.
Người đâu!?
Bẩm báo Trọng Minh vương, vừa rồi bị người truy đuổi hẳn phải là chạy trốn về hướng này, nhưng mà thuộc hạ bị cường giả nhân tộc dây dưa, không có cách nào ...
Đủ rồi!
Phu nhân lạnh lùng cắt đứt lời nam tử nói: Bản vương không muốn nghe giải thích, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là tìm được Thánh Duệ trước người khác một bước, bằng không Thánh Tộc đại loạn, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Vâng! Thuộc hạ biết sai!
Nam tử nửa quỳ trên đất, xấu hổ cúi đầu.
Phu nhân phất phất tay áo, nhìn quanh mọi nơi, nói: Nhìn dấu vết tranh đấu ở hiện trường hẳn là không quá mạnh mẽ, nhưng mùi vị rất phức tạp hiển nhiên rất nhiều người...
Dừng một chút, phu nhân bỗng nhiên dò hỏi: Ngoài Hoang Tuyệt lâm là chốn nào? Có thế lực gì không?
Nam tử không chút do dự đáp: Ra khỏi nơi đây là biên cảnh Đại Lương cổ quốc thuộc Cổ Kiền vương triều, cơ mà thế lực biên cảnh tương đối phức tạp...
Không quan trọng, chỉ cần có mục tiêu là được.
Ánh mắt phu nhân lấp lánh, lộ ra hàn ý nhè nhẹ: Ta dự định đích thân đến vùng đất nhân tộc xem một chuyến, ta muốn xem đến tột cùng là ai dám to gan lớn mật như thế, vậy mà dám đánh chủ ý lên Thánh Duệ Thánh tộc ta!
Thế nhưng là...
Không nhưng nhiếc gì hết, việc này quan hệ trọng đại, nếu không phải các ngươi quá mức vô dụng cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, tộc lão bên kia tự ta sẽ giải thích, ngươi gọi tới tam đại Hộ tướng khác, các ngươi theo ta xuất phát.
Thuộc hạ tuân mệnh!
Nam tử đứng dậy, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Phụ nhân vẫn đứng nguyên, trán nhíu chặt, nàng nhìn nhìn xung quanh sau đó một phát bay đến tận trời xuyên thẳng vào tầng mây xanh.
. . .
. . .
. . .
Trong một thung lũng bí ẩn, Vân Mộ mang theo tiểu cô nương tạm thời ẩn náu ở đây.
Đúng rồi tiểu nha đầu, ngươi tên gì?
Nghe Vân Mộ hỏi, vẻ mặt tiểu cô nương nghi hoặc: Tên...tên? Ăn?
Không phải ăn, là tên, ai cũng có tên của riêng mình.
Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, Vân Mộ khoa tay múa chân nói: Ta gọi là Vân Mộ, Vân trong bạch vân (mây trắng), Mộ trong tiện mộ (ước ao). Vậy còn ngươi? Tên ngươi gọi là gì?
Tên... Tên.
Tiểu cô nương vắt tay lên trán, chỉ vào đại thụ bên cạnh nói không ngừng: Thụ... Thụ... Thụ...
Thụ? Cái gì thụ?
Vân Mộ không khỏi giật mình, vẻ mặt nhụt chí nói: Hỏi tên ngươi, ngươi lại chỉ vào cây làm cái gì?! Xem ra ngươi là lén lút trốn nhà chạy ra a! Cái gì cũng chưa học, cái gì cũng không hiểu.
Tên... Thụ, Vấn...
Thụ... Vấn? Tố Vấn!? [Tiếng trung: Thụ (shù) và Tố (sù) phát âm gần giống nhau]
Thụ Vấn, Thụ Vấn! Tên... Thụ Vấn!
Tiểu cô nương bỗng nhiên nở nụ cười, dường như vì nàng nói ra được tên của mình mà cảm thấy cao hứng. Nhưng nàng không để ý, lúc này cả người Vân Mộ đã hoàn toàn chết lặng
/67
|