“To gan!Tên thảo dân hạ lưu này! Ngươi dám mạo phạm bản thái tử!” Giọng nói trẻ con, cũng không phải vì bị “Mạo phạm” mà có cảm giác tức giận, giống như là đang đọc sách bình thường, nghe đến cuối câu còn có thể cảm thấy chủ nhân của giọng nói này hình như có chút đắc ý.
“Cắt!” Một người thanh niên cách đó không xa lớn tiếng nói một câu, sau đó xoay người nhìn người đang ngồi bên cạnh xin ý kiến:“Trần đạo, cái này thế nào?”
Trần Minh ngồi ở trên ghế còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã có giọng nói truyền đến:“Cậu ấy diễn thật tốt, đọc lời thoại còn run đùi đắc ý, ngữ điệu thế nhưng còn thay đổi bất ngờ.”
“Tiểu thiếu gia, thay đổi bất ngờ không phải dùng như vậy, đêm nay trở về nhớ chép mười lần.” Người nói chuyện vẻ mặt nghiêm túc đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi.
Nụ cười trên mặt người vừa nói chuyện nhất thời trở nên suy sụp, thanh âm non nớt tràn đầy không cam lòng lại không biết làm thế nào:“Đã biết!”
Nhìn đến đây, thanh niên thu lại ánh nhìn, đứa nhỏ có vẻ mặt ngầu ngầu được người đeo mắt kính trước mắt này mang theo cũng không phải người bình thường, tuy chỉ có 8 tuổi, nhưng đã có năm năm tuổi nghề, là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, là một viên ngọc sáng.
Ánh mắt thanh niên lại dừng trên người Trần đạo, tuy rằng tiểu ngôi sao nói không sai, nhưng ở đây, người quyết định vẫn là vị đạo diễn Trần Minh nổi tiếng trong và ngoài nước.
Trần Minh lắc lắc cây quạt trong tay:“Không được, là đóng phim, không phải xem phim. Tính cách quá ôn hòa, đổi người khác.”
“Được.” Người thanh niên kia gật gật đầu, nhìn tờ giấy đăng kí trên tay, cao giọng nói:“Người tiếp theo, Hứa Phúc Khang.”
Hắn vừa nói xong, bên cạnh đã có hai người đến chỗ những người xếp hàng tìm:“Mời bạn nhỏ Hứa Phúc Khang đi ra một lát, đến lượt em diễn.”
“Bạn nhỏ Hứa Phúc Khang có đây hay không? Đến chỗ chị này, giúp em thay quần áo.”
Đội ngũ có một chút rối loạn, một lát sau, một đứa nhỏ mập mạp chạy ra, đứng ở trước mặt hai người kia, ngẩng khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, cười rực rỡ:“Con ở đây, chào dì”
Chào dì ~ dì
hai vị trợ lý trẻ nháy mắt hóa đá.
Đương nhiên, nhóm trợ lý vẫn nuốt nước mắt dẫn bạn nhỏ Hứa Phúc Khang đang vui vẻ đi đổi quần áo.
Đổi quần áo xong Hứa Phúc Khang cười càng sáng lạn, đôi mắt vốn không nhỏ giờ đã cười thành một đường. Thanh niên thấy nó đổi quần áo xong, tiến lên nắm tay nó đưa đến giữa sân, nơi đó có một người đang quỳ? Thanh niên chỉ vào người đó hỏi:“Lúc trước đưa cho em quyển sách đã xem qua chưa?”
Hứa Phúc Khang nhu thuận trả lời:“Chú, con xem rồi, lời kịch cũng đã thuộc.”
Thanh niên vừa lòng gật đầu, cười vỗ vỗ cái đầu tròn vo của Hứa Phúc Khang:“Cố lên, chú qua bên kia chờ con.”
“Được, cám ơn chú!”
Thanh niên xoay người về vị trí của mình, đúng lúc nghe được giọng nói không lớn không nhỏ của vị tiểu ngôi sao kia:“Chú Trần, chú có thấy người này hơi béo không? Thân mình tròn vo như quả cầu vậy, phải cho nó diễn tiểu tài chủ, mà không phải thái tử! Làm gì có thái tử nào…béo như vậy!”
“Tiểu thiếu gia, cũng không phải là thái tử thì không mập.”
“Ai nói! Không phải lúc nãy chú Trần đã nói con nít béo quá không thích hợp diễn thái tử sao?”
Ngồi cũng trúng đạn Trần Minh tỏ vẻ thực vô tội, hắn bình tĩnh lắc lắc cây quạt trong tay:“Đứa nhỏ kia bộ dạng cũng không thích hợp, chú không muốn nói thẳng nên phải nói như vậy, con phải biết rằng, không thể tùy tiện tổn thương bạn nhỏ.”
Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi thực không hài lòng giải thích của chú Trần, tức giận hừ một tiếng, giống như cảm thấy còn chưa hết giận, sau đó cố ý đặt mông trên ghế tạo ra tiếng vang lớn, thế này mới lại im lặng.
Bề ngoài rất béo cùng bề ngoài không đủ khả ái, có gì khác nhau sao? Thanh niên yên lặng phun tào trong lòng, quay đầu nhìn Hứa Phúc Khang cách đó không xa, thân mình tròn vo nên phải mặt bộ trang phục size lớn nhất rộng thùng thình, phải nói, nhìn thật giống tiểu tài chủ, lúc này, bạn nhỏ tiểu tài chủ Hứa Phúc Khang chính là mở to hai mắt cố gắng trừng người trước mặt:“Ngươi….tên thảo dân to gan này! Cư nhiên dám can đảm…… Dám can đảm mạo phạm bản thái tử!”
“Điêu dân to gan! Dám giả mạo thái tử! Luận tội tru di cửu tộc!” Một tiếng rống giận, đánh vỡ im lặng ở hiện trường.
Vốn đang khép hờ mắt Trần Minh nháy mắt trợn tròn, nhìn chung quanh, muốn tìm ra người nói những lời này, giọng nói non nớt mang theo uy nghiêm cùng tức giận, đúng là cảm giác hắn muốn! Tuy rằng lời thoại không đúng, nhưng so với bản gốc càng thích hợp hơn.
Vốn đang ngồi ở một bên xem náo nhiệt tiểu ngôi sao nhỏ tuổi cũng nhảy xuống ghế dựa, nhón chân tìm người nói chuyện.
Một lát sau, giữa đám người vây xem, một thân ảnh nho nhỏ màu xanh chậm rãi đi ra, búi tóc trên đầu vấn đơn giản, cài một cây trâm ngọc, làn da trắng noãn, ngũ quan tinh xảo dị thường, môi hồng răng trắng, chỉ là trên mặt mang theo thâm trầm không hợp lứa tuổi, nó hơi hơi nâng cằm, nhíu mày, nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp kia mở to chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Phúc Khang đang mặc trang phục thái tử ở giữa sân.
Sau khi tiểu ngôi sao nhỏ tuổi thấy rõ bộ dáng đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện kia, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mỹ nhân! Đây là mỹ nhân mà chú út nói đi! Ánh mắt thật to, khuôn mặt trắng noãn mềm mại, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt!
Bên kia Hứa Phúc Khang đang cố gắng nhớ lại lời thoại, thình lình bị mắng, nhìn chằm chằm hướng người nọ đi qua, nhất thời có chút mê mang, ánh mắt to tròn chớp chớp, thấy đối phương không có tiếp tục nói chuyện, nghĩ tới lượt mình đọc “Lời thoại”, nó cắn môi, cố gắng nhớ lại lời mẹ dạy. Nhưng mà, nó rõ ràng nhớ chỉ có một câu thoại, sao đột nhiên lại chạy ra thêm một đứa nhỏ? Nghĩ như thế nào cũng không hiểu, càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng cả đôi mắt đều đỏ.
Đứa nhỏ nhìn thấy tên “Thái tử giả mạo” kia sau khi nghe được lời mình nói vẫn không chút hối lỗi, vẫn đứng ở nơi đó bất động! Trong lòng càng thêm tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lạnh lẽo, đang cân nhắc mình cần tự động thủ hay không, dạy dỗ tên điêu dân không biết trời cao đất rộng này một chút!
Đang tức giận nên đứa nhỏ không chú ý tới một bóng dáng màu trắng đang chạy đến chỗ mình
Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi đạp giày bịch bịch bịch nhanh chóng chạy tới, nhiệt tình kéo tay đứa nhỏ, cười tủm tỉm hỏi:“Anh gọi là Tần Mộc, em tên là gì?”
Mà đứa nhỏ đầu tiên là lạnh lùng nhìn nó một cái, sau đó tay nhỏ bé vung lên, ba một tiếng, tiếng tát tay thanh thúy vang trong tai mọi người.
“Điêu dân to gan! Bản thái tử là người mà ngươi có thể đụng vào sao!”!”
“Cắt!” Một người thanh niên cách đó không xa lớn tiếng nói một câu, sau đó xoay người nhìn người đang ngồi bên cạnh xin ý kiến:“Trần đạo, cái này thế nào?”
Trần Minh ngồi ở trên ghế còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã có giọng nói truyền đến:“Cậu ấy diễn thật tốt, đọc lời thoại còn run đùi đắc ý, ngữ điệu thế nhưng còn thay đổi bất ngờ.”
“Tiểu thiếu gia, thay đổi bất ngờ không phải dùng như vậy, đêm nay trở về nhớ chép mười lần.” Người nói chuyện vẻ mặt nghiêm túc đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi.
Nụ cười trên mặt người vừa nói chuyện nhất thời trở nên suy sụp, thanh âm non nớt tràn đầy không cam lòng lại không biết làm thế nào:“Đã biết!”
Nhìn đến đây, thanh niên thu lại ánh nhìn, đứa nhỏ có vẻ mặt ngầu ngầu được người đeo mắt kính trước mắt này mang theo cũng không phải người bình thường, tuy chỉ có 8 tuổi, nhưng đã có năm năm tuổi nghề, là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, là một viên ngọc sáng.
Ánh mắt thanh niên lại dừng trên người Trần đạo, tuy rằng tiểu ngôi sao nói không sai, nhưng ở đây, người quyết định vẫn là vị đạo diễn Trần Minh nổi tiếng trong và ngoài nước.
Trần Minh lắc lắc cây quạt trong tay:“Không được, là đóng phim, không phải xem phim. Tính cách quá ôn hòa, đổi người khác.”
“Được.” Người thanh niên kia gật gật đầu, nhìn tờ giấy đăng kí trên tay, cao giọng nói:“Người tiếp theo, Hứa Phúc Khang.”
Hắn vừa nói xong, bên cạnh đã có hai người đến chỗ những người xếp hàng tìm:“Mời bạn nhỏ Hứa Phúc Khang đi ra một lát, đến lượt em diễn.”
“Bạn nhỏ Hứa Phúc Khang có đây hay không? Đến chỗ chị này, giúp em thay quần áo.”
Đội ngũ có một chút rối loạn, một lát sau, một đứa nhỏ mập mạp chạy ra, đứng ở trước mặt hai người kia, ngẩng khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, cười rực rỡ:“Con ở đây, chào dì”
Chào dì ~ dì
hai vị trợ lý trẻ nháy mắt hóa đá.
Đương nhiên, nhóm trợ lý vẫn nuốt nước mắt dẫn bạn nhỏ Hứa Phúc Khang đang vui vẻ đi đổi quần áo.
Đổi quần áo xong Hứa Phúc Khang cười càng sáng lạn, đôi mắt vốn không nhỏ giờ đã cười thành một đường. Thanh niên thấy nó đổi quần áo xong, tiến lên nắm tay nó đưa đến giữa sân, nơi đó có một người đang quỳ? Thanh niên chỉ vào người đó hỏi:“Lúc trước đưa cho em quyển sách đã xem qua chưa?”
Hứa Phúc Khang nhu thuận trả lời:“Chú, con xem rồi, lời kịch cũng đã thuộc.”
Thanh niên vừa lòng gật đầu, cười vỗ vỗ cái đầu tròn vo của Hứa Phúc Khang:“Cố lên, chú qua bên kia chờ con.”
“Được, cám ơn chú!”
Thanh niên xoay người về vị trí của mình, đúng lúc nghe được giọng nói không lớn không nhỏ của vị tiểu ngôi sao kia:“Chú Trần, chú có thấy người này hơi béo không? Thân mình tròn vo như quả cầu vậy, phải cho nó diễn tiểu tài chủ, mà không phải thái tử! Làm gì có thái tử nào…béo như vậy!”
“Tiểu thiếu gia, cũng không phải là thái tử thì không mập.”
“Ai nói! Không phải lúc nãy chú Trần đã nói con nít béo quá không thích hợp diễn thái tử sao?”
Ngồi cũng trúng đạn Trần Minh tỏ vẻ thực vô tội, hắn bình tĩnh lắc lắc cây quạt trong tay:“Đứa nhỏ kia bộ dạng cũng không thích hợp, chú không muốn nói thẳng nên phải nói như vậy, con phải biết rằng, không thể tùy tiện tổn thương bạn nhỏ.”
Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi thực không hài lòng giải thích của chú Trần, tức giận hừ một tiếng, giống như cảm thấy còn chưa hết giận, sau đó cố ý đặt mông trên ghế tạo ra tiếng vang lớn, thế này mới lại im lặng.
Bề ngoài rất béo cùng bề ngoài không đủ khả ái, có gì khác nhau sao? Thanh niên yên lặng phun tào trong lòng, quay đầu nhìn Hứa Phúc Khang cách đó không xa, thân mình tròn vo nên phải mặt bộ trang phục size lớn nhất rộng thùng thình, phải nói, nhìn thật giống tiểu tài chủ, lúc này, bạn nhỏ tiểu tài chủ Hứa Phúc Khang chính là mở to hai mắt cố gắng trừng người trước mặt:“Ngươi….tên thảo dân to gan này! Cư nhiên dám can đảm…… Dám can đảm mạo phạm bản thái tử!”
“Điêu dân to gan! Dám giả mạo thái tử! Luận tội tru di cửu tộc!” Một tiếng rống giận, đánh vỡ im lặng ở hiện trường.
Vốn đang khép hờ mắt Trần Minh nháy mắt trợn tròn, nhìn chung quanh, muốn tìm ra người nói những lời này, giọng nói non nớt mang theo uy nghiêm cùng tức giận, đúng là cảm giác hắn muốn! Tuy rằng lời thoại không đúng, nhưng so với bản gốc càng thích hợp hơn.
Vốn đang ngồi ở một bên xem náo nhiệt tiểu ngôi sao nhỏ tuổi cũng nhảy xuống ghế dựa, nhón chân tìm người nói chuyện.
Một lát sau, giữa đám người vây xem, một thân ảnh nho nhỏ màu xanh chậm rãi đi ra, búi tóc trên đầu vấn đơn giản, cài một cây trâm ngọc, làn da trắng noãn, ngũ quan tinh xảo dị thường, môi hồng răng trắng, chỉ là trên mặt mang theo thâm trầm không hợp lứa tuổi, nó hơi hơi nâng cằm, nhíu mày, nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp kia mở to chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Phúc Khang đang mặc trang phục thái tử ở giữa sân.
Sau khi tiểu ngôi sao nhỏ tuổi thấy rõ bộ dáng đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện kia, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mỹ nhân! Đây là mỹ nhân mà chú út nói đi! Ánh mắt thật to, khuôn mặt trắng noãn mềm mại, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt!
Bên kia Hứa Phúc Khang đang cố gắng nhớ lại lời thoại, thình lình bị mắng, nhìn chằm chằm hướng người nọ đi qua, nhất thời có chút mê mang, ánh mắt to tròn chớp chớp, thấy đối phương không có tiếp tục nói chuyện, nghĩ tới lượt mình đọc “Lời thoại”, nó cắn môi, cố gắng nhớ lại lời mẹ dạy. Nhưng mà, nó rõ ràng nhớ chỉ có một câu thoại, sao đột nhiên lại chạy ra thêm một đứa nhỏ? Nghĩ như thế nào cũng không hiểu, càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng cả đôi mắt đều đỏ.
Đứa nhỏ nhìn thấy tên “Thái tử giả mạo” kia sau khi nghe được lời mình nói vẫn không chút hối lỗi, vẫn đứng ở nơi đó bất động! Trong lòng càng thêm tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lạnh lẽo, đang cân nhắc mình cần tự động thủ hay không, dạy dỗ tên điêu dân không biết trời cao đất rộng này một chút!
Đang tức giận nên đứa nhỏ không chú ý tới một bóng dáng màu trắng đang chạy đến chỗ mình
Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi đạp giày bịch bịch bịch nhanh chóng chạy tới, nhiệt tình kéo tay đứa nhỏ, cười tủm tỉm hỏi:“Anh gọi là Tần Mộc, em tên là gì?”
Mà đứa nhỏ đầu tiên là lạnh lùng nhìn nó một cái, sau đó tay nhỏ bé vung lên, ba một tiếng, tiếng tát tay thanh thúy vang trong tai mọi người.
“Điêu dân to gan! Bản thái tử là người mà ngươi có thể đụng vào sao!”!”
/152
|