Tiêu Dật ngồi ở trong phòng nghỉ nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay đều quay vào ban đêm, còn phải diễn hành động, thật sự có chút mệt, trên lưng cậu đã có không ít vết bầm, vừa chạm liền đau, hoàn toàn ngủ không ngon.
Vừa mới nhắm mắt chốc lát, chuông di động vang lên, Tiêu Dật cầm điện thoại, vào thời gian này người tìm cậu có lẽ là Tần Mộc, nhận cuộc gọi miễn cưỡng ừ một tiếng, đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh xa lạ.
“Mày là tiểu tình nhân của Nhiêu Thiến sao, nó bây giờ đang trong tay tao.”
Tiêu Dật lập tức mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo, cậu nhanh chóng nhìn màn hình di động, phía trên thật sự là số điện thoại của Nhiêu Thiến, Mộ Dung Phong vẫn luôn giúp Tiêu Dật lưu số điện thoại của các ngôi sao, để cho lúc Tiêu Dật nhận điện thoại có thể chuẩn bị trước, dù là như thế, lúc này Tiêu Dật vẫn không có đề phòng, mới lười biếng mà trả lời một tiếng, nghe vào trong tai đối phương, đúng là cực kì thân thiết. Ra hiệu với Mộ Dung Phong vừa bước vào cửa, mở loa ngoài, lúc này Tiêu Dật mới nhàn nhạt nói:“Để chị ấy nghe điện thoại.”
Người bên kia điện thoại cũng không phục tùng, giọng nói mang theo chút trêu tức:“Tiểu Thái Tử điện hạ, lúc này cũng không phải đang đóng phim, Nhiêu Thiến vay nặng lãi, nếu mày không lấy tiền đến chuộc người, tao sẽ đưa nó đi đóng phim để kiếm tiền.”
“Mượn bao nhiêu.”
“Mượn cũng không nhiều, 200 vạn, đối với tiểu Thái Tử mà nói, chỉ là……”
Tiêu Dật cắt đứt lời nói của hắn, giọng nói vẫn nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc:“Địa điểm.”
Người bên kia điện thoại cũng không giận, cợt nhả:“Không hổ là tiểu Thái Tử điện hạ, quả nhiên sảng khoái, tao đây không bận, chờ mày chuẩn bị tiền xong gọi vào số này, tao mới nói cho mày cũng không muộn.”
“200 vạn không cần chuẩn bị, tôi có cầm theo tiền mặt. Đưa điện thoại cho Nhiêu Thiến, tôi có chuyện muốn nói với chị ấy.”
Người bên kia điện thoại hình như do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Nhiêu Thiến.
“Là tôi……” Giọng của Nhiêu Thiến rất nhẹ, hình như đang kiềm nén.
“Bây giờ chị thế nào? Bọn họ có làm gì chị hay không?” Giọng Tiêu Dật lộ ra một chút thân thiết.
“Không có, bọn họ chỉ bắt tôi về đây, cũng không có làm gì.”
Tiêu Dật đang muốn an ủi hai câu, lại nhìn thấy Mộ Dung Phong gật gật đầu, lập tức nuốt lời bên miệng trở về:“Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa em sẽ cứu chị.”
Vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại lại đổi người:“Được rồi, nói cũng nói xong, nếu tiền đã không thành vấn đề, vậy đến ngã ba đường Vọng Giang khách sạn Ngư Đầu Thành phòng 301, nhớ kỹ, đừng dẫn quản gia của mày tới. Tao chỉ muốn tiền, không thích chuyện dư thừa.” Trả lời hắn, là tiếng tắt máy, người nọ có chút khó có thể tin nhìn di động, mười mấy năm qua lần đầu tiên hắn gặp một người dám tắt điện thoại của hắn. Bỏ di động qua một bên, hắn đi đến bên cạnh Nhiêu Thiến đang bị trói hai tay, nhéo nhéo mặt của cô:“Thực nhìn không ra nha, loại ngôi sao như thế mà cũng bị mày câu được. Nhiễu Lai đúng là không có lừa tao, mày đúng là cây rụng tiền.”
Nghe được cái tên đó, Nhiêu Thiến nhắm chặt mắt, giấu đi bi ai cùng tuyệt vọng trong đáy mắt, không hiểu sao lại nhớ tới tiểu thái tử cao cao tại thượng ôn nhuận như ngọc kia. Trong lòng có chút lo lắng, không ngờ cậu thật sự không chút do dự mà tới cứu cô, rõ ràng cậu cũng không có ý đó với cô, thật sự là đứa nhỏ thiện lương đơn thuần.
Tiêu Dật tắt điện thoại, nhìn về phía Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong gật đầu:“Địa chỉ dò được với địa chỉ hắn nói giống nhau.” Tiêu Dật cầm di động, không chút do dự gọi 110:“Alo, xin chào ngài, tôi muốn báo án, đồng nghiệp của tôi bị bọn cho vay nặng lãi bắt cóc, hiện tại đang ở ngã ba đường Vọng Giang khách sạn Ngư Đầu Thành phòng 301. Đúng, đồng nghiệp của tôi tên Nhiêu Thiến. Tên của tôi là Tiêu Dật. Xin mau chóng đi cứu chị ấy.”
Mộ Dung Phong ngây người nhìn Tiêu Dật gọi điện thoại, quản gia đại nhân vạn năng luôn luôn bình tĩnh lúc này thật sự giật mình, Tiêu Dật thế mà lại lựa chọn cách không có khả năng chọn nhất! Cậu lại trực tiếp báo cảnh sát!
Tiêu Dật bình tĩnh bỏ di động vào trong túi, giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Phong, không khỏi hỏi:“Sao vậy?”
……
Trong phòng bệnh viện chật ních phóng viên, ngọc nữ Tạ Giai Giai ngây thơ vừa xuất đạo hai năm đột nhiên lộ ra tin tức mang thai, thật sự là làm cho người ta giật mình, từ lúc Tạ Giai Giai xuất đạo tới nay, vẫn rêu rao Tần Mộc tình nhân trong mọng của mình, mọi cố gắng của cô đều là vì có thể càng tới gần Tần Mộc, sao lúc này đột nhiên có con, hơn nữa còn trong lúc mẫn cảm như vậy, vừa cùng Tần Mộc hợp tác đóng phim, liền mang thai!
Tần Mộc từ lúc xác định Tạ Giai Giai chỉ là quá mức kích động nên ngất tạm thời, cũng không có gì đáng ngại liền rời khỏi bệnh viện, scandal gì đó, ai muốn dính dáng thì cứ việc,hắn cũng không muốn dính vào. Phùng Minh Huy cũng hiểu ý lập tứ để trợ lí ở đây chăm sóc, chính mình cũng vội vàng rời khỏi, dáng vẻ bị chồng ruồng bỏ đáng thương của Tạ Giai Giai thật sự là làm cho hắn không biết nói gì.
Lúc trở lại khu nhà đoàn phim thuê tạm thời, Tần Mộc không hiểu sao liền cảm thấy phiền toái, trong lòng mơ hồ cảm thấy hành vi hoa si trước kia của Tạ Giai Giai là để chuẩn bị cho lần mang thai này, chỉ là, có lẽ cô ta không có suy nghĩ kì lạ đến mức muốn đem đứa nhỏ này tính lên đầu hắn đi?
Vừa mới nhắm mắt chốc lát, chuông di động vang lên, Tiêu Dật cầm điện thoại, vào thời gian này người tìm cậu có lẽ là Tần Mộc, nhận cuộc gọi miễn cưỡng ừ một tiếng, đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh xa lạ.
“Mày là tiểu tình nhân của Nhiêu Thiến sao, nó bây giờ đang trong tay tao.”
Tiêu Dật lập tức mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo, cậu nhanh chóng nhìn màn hình di động, phía trên thật sự là số điện thoại của Nhiêu Thiến, Mộ Dung Phong vẫn luôn giúp Tiêu Dật lưu số điện thoại của các ngôi sao, để cho lúc Tiêu Dật nhận điện thoại có thể chuẩn bị trước, dù là như thế, lúc này Tiêu Dật vẫn không có đề phòng, mới lười biếng mà trả lời một tiếng, nghe vào trong tai đối phương, đúng là cực kì thân thiết. Ra hiệu với Mộ Dung Phong vừa bước vào cửa, mở loa ngoài, lúc này Tiêu Dật mới nhàn nhạt nói:“Để chị ấy nghe điện thoại.”
Người bên kia điện thoại cũng không phục tùng, giọng nói mang theo chút trêu tức:“Tiểu Thái Tử điện hạ, lúc này cũng không phải đang đóng phim, Nhiêu Thiến vay nặng lãi, nếu mày không lấy tiền đến chuộc người, tao sẽ đưa nó đi đóng phim để kiếm tiền.”
“Mượn bao nhiêu.”
“Mượn cũng không nhiều, 200 vạn, đối với tiểu Thái Tử mà nói, chỉ là……”
Tiêu Dật cắt đứt lời nói của hắn, giọng nói vẫn nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc:“Địa điểm.”
Người bên kia điện thoại cũng không giận, cợt nhả:“Không hổ là tiểu Thái Tử điện hạ, quả nhiên sảng khoái, tao đây không bận, chờ mày chuẩn bị tiền xong gọi vào số này, tao mới nói cho mày cũng không muộn.”
“200 vạn không cần chuẩn bị, tôi có cầm theo tiền mặt. Đưa điện thoại cho Nhiêu Thiến, tôi có chuyện muốn nói với chị ấy.”
Người bên kia điện thoại hình như do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Nhiêu Thiến.
“Là tôi……” Giọng của Nhiêu Thiến rất nhẹ, hình như đang kiềm nén.
“Bây giờ chị thế nào? Bọn họ có làm gì chị hay không?” Giọng Tiêu Dật lộ ra một chút thân thiết.
“Không có, bọn họ chỉ bắt tôi về đây, cũng không có làm gì.”
Tiêu Dật đang muốn an ủi hai câu, lại nhìn thấy Mộ Dung Phong gật gật đầu, lập tức nuốt lời bên miệng trở về:“Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa em sẽ cứu chị.”
Vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại lại đổi người:“Được rồi, nói cũng nói xong, nếu tiền đã không thành vấn đề, vậy đến ngã ba đường Vọng Giang khách sạn Ngư Đầu Thành phòng 301, nhớ kỹ, đừng dẫn quản gia của mày tới. Tao chỉ muốn tiền, không thích chuyện dư thừa.” Trả lời hắn, là tiếng tắt máy, người nọ có chút khó có thể tin nhìn di động, mười mấy năm qua lần đầu tiên hắn gặp một người dám tắt điện thoại của hắn. Bỏ di động qua một bên, hắn đi đến bên cạnh Nhiêu Thiến đang bị trói hai tay, nhéo nhéo mặt của cô:“Thực nhìn không ra nha, loại ngôi sao như thế mà cũng bị mày câu được. Nhiễu Lai đúng là không có lừa tao, mày đúng là cây rụng tiền.”
Nghe được cái tên đó, Nhiêu Thiến nhắm chặt mắt, giấu đi bi ai cùng tuyệt vọng trong đáy mắt, không hiểu sao lại nhớ tới tiểu thái tử cao cao tại thượng ôn nhuận như ngọc kia. Trong lòng có chút lo lắng, không ngờ cậu thật sự không chút do dự mà tới cứu cô, rõ ràng cậu cũng không có ý đó với cô, thật sự là đứa nhỏ thiện lương đơn thuần.
Tiêu Dật tắt điện thoại, nhìn về phía Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong gật đầu:“Địa chỉ dò được với địa chỉ hắn nói giống nhau.” Tiêu Dật cầm di động, không chút do dự gọi 110:“Alo, xin chào ngài, tôi muốn báo án, đồng nghiệp của tôi bị bọn cho vay nặng lãi bắt cóc, hiện tại đang ở ngã ba đường Vọng Giang khách sạn Ngư Đầu Thành phòng 301. Đúng, đồng nghiệp của tôi tên Nhiêu Thiến. Tên của tôi là Tiêu Dật. Xin mau chóng đi cứu chị ấy.”
Mộ Dung Phong ngây người nhìn Tiêu Dật gọi điện thoại, quản gia đại nhân vạn năng luôn luôn bình tĩnh lúc này thật sự giật mình, Tiêu Dật thế mà lại lựa chọn cách không có khả năng chọn nhất! Cậu lại trực tiếp báo cảnh sát!
Tiêu Dật bình tĩnh bỏ di động vào trong túi, giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Phong, không khỏi hỏi:“Sao vậy?”
……
Trong phòng bệnh viện chật ních phóng viên, ngọc nữ Tạ Giai Giai ngây thơ vừa xuất đạo hai năm đột nhiên lộ ra tin tức mang thai, thật sự là làm cho người ta giật mình, từ lúc Tạ Giai Giai xuất đạo tới nay, vẫn rêu rao Tần Mộc tình nhân trong mọng của mình, mọi cố gắng của cô đều là vì có thể càng tới gần Tần Mộc, sao lúc này đột nhiên có con, hơn nữa còn trong lúc mẫn cảm như vậy, vừa cùng Tần Mộc hợp tác đóng phim, liền mang thai!
Tần Mộc từ lúc xác định Tạ Giai Giai chỉ là quá mức kích động nên ngất tạm thời, cũng không có gì đáng ngại liền rời khỏi bệnh viện, scandal gì đó, ai muốn dính dáng thì cứ việc,hắn cũng không muốn dính vào. Phùng Minh Huy cũng hiểu ý lập tứ để trợ lí ở đây chăm sóc, chính mình cũng vội vàng rời khỏi, dáng vẻ bị chồng ruồng bỏ đáng thương của Tạ Giai Giai thật sự là làm cho hắn không biết nói gì.
Lúc trở lại khu nhà đoàn phim thuê tạm thời, Tần Mộc không hiểu sao liền cảm thấy phiền toái, trong lòng mơ hồ cảm thấy hành vi hoa si trước kia của Tạ Giai Giai là để chuẩn bị cho lần mang thai này, chỉ là, có lẽ cô ta không có suy nghĩ kì lạ đến mức muốn đem đứa nhỏ này tính lên đầu hắn đi?
/152
|