Mộ Dung Phong đi phía trước, hơi hơi nghiêng người, dẫn đường cho đứa nhỏ đi cách đó không xa, đứa nhỏ chắp tay sau lưng, hơi hơi nâng cằm, không nhanh không chậm đi tới, Trần Minh đi phía sau, ánh mắt vẫn dừng trên người đứa nhỏ, có chút đăm chiêu, mà tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn học Tần Mộc tủi thân bụm mặt, chu môi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn đi phía sau, nó nghĩ hoài cũng không rõ, rõ ràng là ý tốt, vì sao lại nhận thêm cái tát của tiểu mỹ nhân. Rõ ràng em ấy đến buổi thử vai mà!
Đứa nhỏ mím môi, âm thầm suy nghĩ, lúc trước nó nghe lệnh phụ hoàng, cải trang đi tuần, lúc đến nửa đường, ngựa đột nhiên hoảng hốt, lao thẳng xuống vách núi, vốn nghĩ rằng mình chết chắc rồi, không ngờ lúc tỉnh lại phát hiện mình ở nơi xa lạ, người bốn phía đều mặc y phục kỳ kỳ quái quái, tóc cũng rất kỳ quái, có dài có ngắn loạn thất bát tao, thậm chí thế nhưng có người trực tiếp mặc áo lót! Quả nhiên là thói đời ngày sau! Nó ở phụ cận tìm nửa ngày, cũng không tìm được nửa bóng thị vệ, cuối cùng vô thức theo dòng người đi tới trước, ai biết liền nhìn thấy có người mặt trang phục kém cỏi giả mạo nó! Tạm thời bất chấp thân phận bại lộ, một đường đi ra, nổi giận mắng tên điêu dân to gan kia, những chuyện xảy ra tiếp theo, lại làm cho nó cảm thấy ngoài ý muốn, người nơi này, hình như cũng không để ý đến hoàng thái tử, chưa nói đến không ai quỳ xuống, ngay cả chút kính trọng cũng không có, duy độc người tên Mộ Dung Phong trước mặt này, còn biết tiến thoái lễ nghi. Chẳng lẽ nơi này không phải biên giới?
Trong lòng càng ngày càng bất an, đứa nhỏ lặng lẽ nắm chặt tay, lời nói trước khi mẫu phi lâm chung quanh quẩn ở bên tai:“Dật nhi, mẫu thân chỉ sợ không thể tự mình dạy con trưởng thành. Trong hoàng cung khắp nơi cạm bẫy, mỗi bước chông gai, con phải nhớ, chỉ có còn sống, mới có thể mưu đồ. Nếu là vì tranh nhất thời khiến bản thân mất mạng, như vậy những chuyện mẫu thân làm hết thảy đều không có ý nghĩa. Mẫu thân muốn con thề, tương lai dù xảy ra chuyện gì, chẳng sợ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, dù mất mặt, con phải cố gắng sống sót, tuyệt không để cho mình dễ dàng dấn thân hiểm cảnh. Nhớ kỹ, con là ta hoàng thái tử Tiêu quốc, là người thừa kế cao tổ hoàng đế ngự bút khâm điểm, chỉ cần con còn sống, ngôi vị hoàng đế chính là của con. Dật nhi, mẫu thân kiêu ngạo vì con.”
Nhớ tới lời mẫu phi nói, trong lòng đứa nhỏ chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nó nâng nâng cằm, ánh mắt nhìn phía trước, đôi mắt trong suốt đen như mực mang theo một chút kiên định, dù nơi này là địa phương nào, nếu mình còn sống, sẽ cố gắng bảo vệ chính mình, tương lai có lẽ còn có cơ hội trở về. Người nơi này tuy kỳ quái, cũng không biết lễ nghi xấu hổ, nhưng mà cho nó cảm giác rất chân thành, cũng không giống như trong hoàng cung, tuy rằng mỗi người đối với nó đều là một khuôn mặt tươi cười một bộ dạng khúm núm, nhưng mà đáy mắt lại mang theo âm ngoan tính kế, lúc nào cũng có thể đâm nó một đao. Cho nên, lúc nãy khi vị quản gia này đưa ra lời mời muốn cùng nó dùng bữa, nó lập tức đồng ý, nó thấy vị quản gia kia thuần túy chỉ muốn lấy lòng mình, cả ngày mệt mỏi, quả thật nó cũng đói bụng, ở chỗ này không quen ai, có người nguyện ý mời nó thật không thể tốt hơn, hơn nữa, nó cũng muốn từ chỗ vị quản gia này hiểu thêm về nơi này, có cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Mộ Dung Phong có giỏi cỡ nào, cũng không thể biết được lúc này đứa nhỏ đó đang nghĩ gì, lần đầu tiên nhìn vào mắt đứa nhỏ, hắn liền biết đứa nhỏ này không phải con nhà tầm thường, có lẽ là tiểu thiếu gia dòng dõi thư hương thế gia, cho nên mới có thể có một thân văn nhã quý khí mà đứa nhỏ hiện đại không có khả năng có, ngay cả Tần Mộc nhà hắn, so sánh với đứa nhỏ này quả thực chính là một tiểu lưu manh. Suy tính của Mộ Dung Phong là, bên người đứa nhỏ này không có ai đi cùng, xem ra, hiển nhiên là chưa hiểu chuyện, có lẽ chưa bao giờ ra ngoài một mình, cũng không biết là vụng trộm trốn ra, hay là đi cùng người trong nhà, dù thế nào, cũng không có thể để nó đi một mình bên ngoài, ở trong mắt bọn buôn người, đây là một cái bánh thơm. Trước hết đem người về nhà, sau đó âm thầm tìm kiếm người nhà của nó, cũng chỉ là thuận nước giong thuyền, nếu vận khí tốt, có lẽ có thể vì Tần gia đặt thêm một nhánh oliu, đối với người buôn bán mà nói, không có gì quan trọng hơn nhân mạch. Nghĩ đến đây, quản gia đại nhân đối với sự an bài của mình thực vừa lòng, không khỏi giơ tay đẩy kính mặt. Tần Mộc đi ở phía sau nhìn thấy hành động của quản gia, liền xem thường, cái tên một bụng đấy ý xấu xa này đang suy nghĩ gì!
Chỗ bọn họ đang ở là một phim trường, chuyên phỏng theo lịch sử cổ xây nên các loại cung điện linh tinh, cung cấp nơi quay chụp cho các bộ phim điện ảnh, nghe đồn phim lịch sử hàng năm 80% đều bắt nguồn từ phim trường này, có thể thấy được quy mô to lớn của nơi này.
Nơi Mộ Dung Phong mang mọi người đi là một nhà hàng nhỏ phong cách cổ xưa, nhà hàng nhỏ này cũng là một bộ phận của phim trường, lúc không có đoàn làm phim nào có nhu cầu quay chụp mới có thể khai trương buôn bán, lần này, bao nhà hàng chính là tổ kịch của Trần Minh, cho nên nhà hàng nhỏ cũng không có khách khác, lúc bọn họ đến, những người trong đoàn còn chưa có đến, Mộ Dung Phong trực tiếp mang bọn họ lên lầu hai. Nhà hàng nhỏ này bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, bàn ghế đều là gỗ lim, những vật trang trí khác đều là đồ cao cấp, mặc dù nhìn lỗi thời, nhưng giá cả xa xỉ, chẳng qua, lúc Mộ Dung Phong quay đầu nhìn đứa nhỏ, phát hiện nó nhìn một cái bình hoa, trong mắt là đầy khinh thường, quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh cũng muốn cười, trong lòng càng thêm khẳng định đứa nhỏ này đến từ thư hương thế gia, đứa nhỏ nhà thường làm sao có thể phân biệt được thật giả tốt xấu của mấy thứ này?
Đứa nhỏ nhìn nữ tử vẽ trước bình hoa, quần áo đơn bạc, ngực lộ ra, thật sự là quá mức tầm thường, bình hoa như vậy thế mà lại đặt ở vị trí dễ thấy như thế, có thể thấy được chủ nhân của tửu lâu này quả thật tục tằn đến cực điểm.
Mộ Dung Phong đi đến cửa phòng, nhìn nhìn bên trong, lập tức nghiêng người, nhìn đứa nhỏ hành lễ:“Mời vào trong.” Đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu, khen ngợi liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, lúc này mới chắp tay sau lưng ngẩng đầu đi vào, Tần Mộc đi ở cuối cùng giống như mèo chui lên phía trước Trần Minh, đi vào chung với đứa nhỏ, Trần Minh không nói gì, lắc đầu cười cười, nhưng chưa cùng đi vào, chỉ là liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, sau đó đi vào căn phòng đối diện. Mộ Dung Phong đi vào, thay đứa nhỏ kéo ghế, chờ nó ngồi xong, lại tao nhã hành lễ:“Thái tử, xin hỏi ngài có muốn ăn hoặc kiêng kị món gì không? Tôi đi an bài.”
Đứa nhỏ thản nhiên đáp:“Bản thái tử không kén chọn, tùy ý là được rồi.”
“Được, xin chờ.” Nói xong, quản gia đại nhân bình tĩnh xoay người hành lễ, sau đó rời khỏi phòng, cũng săn sóc đóng cửa phòng lại. Về phần tiểu thiếu gia nhà hắn, đã bị quản gia đại nhân lựa chọn không nhìn, cho dù có kéo ghế, nó cũng sẽ không thành thành thật thật mà ngồi lên.
Thấy Mộ Dung Phong đi ra ngoài, lúc này đứa nhỏ mới ngẩng đầu, vụng trộm quan sát thứ kì lạ gần cửa phòng, đó là một khối hình chữ nhật màu đen, cũng không lớn, gắn ở trên tường, trên khối đó còn có thể nhìn được bản thân, nhưng mà nó không giống gương đồng, thật sự kì quái. Dù trong lòng đứa nhỏ cảm thấy ngạc nhiên, trên mặt vẫn nghiêm mặt như cũ, chỉ có đôi mắt đen xinh đẹp kia lóe ra ánh sáng tò mò.
Tần Mộc lấy lòng ngồi xuống cạnh đứa nhỏ, nó cũng không biết mình bị gì, đã bị người tát hai bàn tay, vậy mà còn muốn lại gần, chẳng lẽ bởi vì em ấy là tiểu mỹ nhân xinh đẹp nhất mà mình từng gặp sao? Trong lòng bạn nhỏ Tần Mộc rất nhanh chấp nhận lí do này, sau đó tiếp tục cố gắng nịnh bợ vị tiểu mỹ nhân đột nhiên xuất hiện này.
“Em muốn xem phim không? Anh đi mở.” Nhận thấy ánh mắt tiểu mỹ nhân thường thường đảo qua TV, bạn nhỏ Tần Mộc vui rạo rực chạy đi tìm remote mở tivi.
Cái khối màu đen đột nhiên xuất hiện hình ảnh khác, mà căn phòng vốn dĩ im lặng đột nhiên xuất hiện giọng nói những người khác, đứa nhỏ không bình tĩnh, trên mặt có chút bối rối, nó đứng lên, ghế dựa dưới thân phát ra tiếng vang không nhỏ.
Tần Mộc quay đầu, nhìn thấy đứa nhỏ hình như có chút không đúng, nghĩ đến em ấy không thích xem cái này, vì thế bịch bịch bịch chạy về bên cạnh, đem điều khiển từ xa đưa cho đứa nhỏ, cười nói:“Nè, cho em, muốn xem gì tự em đổi kênh.”
Đứa nhỏ chăm chú nhìn chằm chằm Tần Mộc, sau đó lại nhìn hình ảnh không ngừng thay đổi trong cái vật vốn dĩ tối đen, cuối cùng ánh mắt lại nhìn xuống remote đen trong tay Tần Mộc, sau một lúc lâu, rốt cục mở miệng:“Ngươi đổi đi.”
Nhìn thấy đứa nhỏ rốt cục cũng ôn hòa nói chuyện với mình, trong lòng Tần Mộc vô cùng vui vẻ, một chút không ngại chính mình bị sai bảo, cười hì hì gật đầu:“Được rồi, em muốn xem gì thì nói nha.” Nói xong, giơ điều khiển từ xa lên điều khiển tivi.
Nhìn thấy Tần Mộc thật sự chuyên chú “Đổi kênh”, lúc này đứa nhỏ mới trừng mắt nhìn, đáy mắt lóe tò mò.
Tần Mộc tuy nhìn tivi, nhưng dư quang khóe mắt vẫn chú ý tiểu mỹ nhân, lại ngoài ý muốn phát hiện, tiểu mỹ nhân mở to đôi mắt đẹp xoay tròn nhìn qua lại điều điều khiển từ xa cùng TV, Tần Mộc cong cong khóe miệng, trong lòng vụng trộm cười, thì ra tiểu mỹ nhân này không biết dùng TV!
Đứa nhỏ mím môi, âm thầm suy nghĩ, lúc trước nó nghe lệnh phụ hoàng, cải trang đi tuần, lúc đến nửa đường, ngựa đột nhiên hoảng hốt, lao thẳng xuống vách núi, vốn nghĩ rằng mình chết chắc rồi, không ngờ lúc tỉnh lại phát hiện mình ở nơi xa lạ, người bốn phía đều mặc y phục kỳ kỳ quái quái, tóc cũng rất kỳ quái, có dài có ngắn loạn thất bát tao, thậm chí thế nhưng có người trực tiếp mặc áo lót! Quả nhiên là thói đời ngày sau! Nó ở phụ cận tìm nửa ngày, cũng không tìm được nửa bóng thị vệ, cuối cùng vô thức theo dòng người đi tới trước, ai biết liền nhìn thấy có người mặt trang phục kém cỏi giả mạo nó! Tạm thời bất chấp thân phận bại lộ, một đường đi ra, nổi giận mắng tên điêu dân to gan kia, những chuyện xảy ra tiếp theo, lại làm cho nó cảm thấy ngoài ý muốn, người nơi này, hình như cũng không để ý đến hoàng thái tử, chưa nói đến không ai quỳ xuống, ngay cả chút kính trọng cũng không có, duy độc người tên Mộ Dung Phong trước mặt này, còn biết tiến thoái lễ nghi. Chẳng lẽ nơi này không phải biên giới?
Trong lòng càng ngày càng bất an, đứa nhỏ lặng lẽ nắm chặt tay, lời nói trước khi mẫu phi lâm chung quanh quẩn ở bên tai:“Dật nhi, mẫu thân chỉ sợ không thể tự mình dạy con trưởng thành. Trong hoàng cung khắp nơi cạm bẫy, mỗi bước chông gai, con phải nhớ, chỉ có còn sống, mới có thể mưu đồ. Nếu là vì tranh nhất thời khiến bản thân mất mạng, như vậy những chuyện mẫu thân làm hết thảy đều không có ý nghĩa. Mẫu thân muốn con thề, tương lai dù xảy ra chuyện gì, chẳng sợ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, dù mất mặt, con phải cố gắng sống sót, tuyệt không để cho mình dễ dàng dấn thân hiểm cảnh. Nhớ kỹ, con là ta hoàng thái tử Tiêu quốc, là người thừa kế cao tổ hoàng đế ngự bút khâm điểm, chỉ cần con còn sống, ngôi vị hoàng đế chính là của con. Dật nhi, mẫu thân kiêu ngạo vì con.”
Nhớ tới lời mẫu phi nói, trong lòng đứa nhỏ chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nó nâng nâng cằm, ánh mắt nhìn phía trước, đôi mắt trong suốt đen như mực mang theo một chút kiên định, dù nơi này là địa phương nào, nếu mình còn sống, sẽ cố gắng bảo vệ chính mình, tương lai có lẽ còn có cơ hội trở về. Người nơi này tuy kỳ quái, cũng không biết lễ nghi xấu hổ, nhưng mà cho nó cảm giác rất chân thành, cũng không giống như trong hoàng cung, tuy rằng mỗi người đối với nó đều là một khuôn mặt tươi cười một bộ dạng khúm núm, nhưng mà đáy mắt lại mang theo âm ngoan tính kế, lúc nào cũng có thể đâm nó một đao. Cho nên, lúc nãy khi vị quản gia này đưa ra lời mời muốn cùng nó dùng bữa, nó lập tức đồng ý, nó thấy vị quản gia kia thuần túy chỉ muốn lấy lòng mình, cả ngày mệt mỏi, quả thật nó cũng đói bụng, ở chỗ này không quen ai, có người nguyện ý mời nó thật không thể tốt hơn, hơn nữa, nó cũng muốn từ chỗ vị quản gia này hiểu thêm về nơi này, có cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Mộ Dung Phong có giỏi cỡ nào, cũng không thể biết được lúc này đứa nhỏ đó đang nghĩ gì, lần đầu tiên nhìn vào mắt đứa nhỏ, hắn liền biết đứa nhỏ này không phải con nhà tầm thường, có lẽ là tiểu thiếu gia dòng dõi thư hương thế gia, cho nên mới có thể có một thân văn nhã quý khí mà đứa nhỏ hiện đại không có khả năng có, ngay cả Tần Mộc nhà hắn, so sánh với đứa nhỏ này quả thực chính là một tiểu lưu manh. Suy tính của Mộ Dung Phong là, bên người đứa nhỏ này không có ai đi cùng, xem ra, hiển nhiên là chưa hiểu chuyện, có lẽ chưa bao giờ ra ngoài một mình, cũng không biết là vụng trộm trốn ra, hay là đi cùng người trong nhà, dù thế nào, cũng không có thể để nó đi một mình bên ngoài, ở trong mắt bọn buôn người, đây là một cái bánh thơm. Trước hết đem người về nhà, sau đó âm thầm tìm kiếm người nhà của nó, cũng chỉ là thuận nước giong thuyền, nếu vận khí tốt, có lẽ có thể vì Tần gia đặt thêm một nhánh oliu, đối với người buôn bán mà nói, không có gì quan trọng hơn nhân mạch. Nghĩ đến đây, quản gia đại nhân đối với sự an bài của mình thực vừa lòng, không khỏi giơ tay đẩy kính mặt. Tần Mộc đi ở phía sau nhìn thấy hành động của quản gia, liền xem thường, cái tên một bụng đấy ý xấu xa này đang suy nghĩ gì!
Chỗ bọn họ đang ở là một phim trường, chuyên phỏng theo lịch sử cổ xây nên các loại cung điện linh tinh, cung cấp nơi quay chụp cho các bộ phim điện ảnh, nghe đồn phim lịch sử hàng năm 80% đều bắt nguồn từ phim trường này, có thể thấy được quy mô to lớn của nơi này.
Nơi Mộ Dung Phong mang mọi người đi là một nhà hàng nhỏ phong cách cổ xưa, nhà hàng nhỏ này cũng là một bộ phận của phim trường, lúc không có đoàn làm phim nào có nhu cầu quay chụp mới có thể khai trương buôn bán, lần này, bao nhà hàng chính là tổ kịch của Trần Minh, cho nên nhà hàng nhỏ cũng không có khách khác, lúc bọn họ đến, những người trong đoàn còn chưa có đến, Mộ Dung Phong trực tiếp mang bọn họ lên lầu hai. Nhà hàng nhỏ này bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, bàn ghế đều là gỗ lim, những vật trang trí khác đều là đồ cao cấp, mặc dù nhìn lỗi thời, nhưng giá cả xa xỉ, chẳng qua, lúc Mộ Dung Phong quay đầu nhìn đứa nhỏ, phát hiện nó nhìn một cái bình hoa, trong mắt là đầy khinh thường, quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh cũng muốn cười, trong lòng càng thêm khẳng định đứa nhỏ này đến từ thư hương thế gia, đứa nhỏ nhà thường làm sao có thể phân biệt được thật giả tốt xấu của mấy thứ này?
Đứa nhỏ nhìn nữ tử vẽ trước bình hoa, quần áo đơn bạc, ngực lộ ra, thật sự là quá mức tầm thường, bình hoa như vậy thế mà lại đặt ở vị trí dễ thấy như thế, có thể thấy được chủ nhân của tửu lâu này quả thật tục tằn đến cực điểm.
Mộ Dung Phong đi đến cửa phòng, nhìn nhìn bên trong, lập tức nghiêng người, nhìn đứa nhỏ hành lễ:“Mời vào trong.” Đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu, khen ngợi liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, lúc này mới chắp tay sau lưng ngẩng đầu đi vào, Tần Mộc đi ở cuối cùng giống như mèo chui lên phía trước Trần Minh, đi vào chung với đứa nhỏ, Trần Minh không nói gì, lắc đầu cười cười, nhưng chưa cùng đi vào, chỉ là liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, sau đó đi vào căn phòng đối diện. Mộ Dung Phong đi vào, thay đứa nhỏ kéo ghế, chờ nó ngồi xong, lại tao nhã hành lễ:“Thái tử, xin hỏi ngài có muốn ăn hoặc kiêng kị món gì không? Tôi đi an bài.”
Đứa nhỏ thản nhiên đáp:“Bản thái tử không kén chọn, tùy ý là được rồi.”
“Được, xin chờ.” Nói xong, quản gia đại nhân bình tĩnh xoay người hành lễ, sau đó rời khỏi phòng, cũng săn sóc đóng cửa phòng lại. Về phần tiểu thiếu gia nhà hắn, đã bị quản gia đại nhân lựa chọn không nhìn, cho dù có kéo ghế, nó cũng sẽ không thành thành thật thật mà ngồi lên.
Thấy Mộ Dung Phong đi ra ngoài, lúc này đứa nhỏ mới ngẩng đầu, vụng trộm quan sát thứ kì lạ gần cửa phòng, đó là một khối hình chữ nhật màu đen, cũng không lớn, gắn ở trên tường, trên khối đó còn có thể nhìn được bản thân, nhưng mà nó không giống gương đồng, thật sự kì quái. Dù trong lòng đứa nhỏ cảm thấy ngạc nhiên, trên mặt vẫn nghiêm mặt như cũ, chỉ có đôi mắt đen xinh đẹp kia lóe ra ánh sáng tò mò.
Tần Mộc lấy lòng ngồi xuống cạnh đứa nhỏ, nó cũng không biết mình bị gì, đã bị người tát hai bàn tay, vậy mà còn muốn lại gần, chẳng lẽ bởi vì em ấy là tiểu mỹ nhân xinh đẹp nhất mà mình từng gặp sao? Trong lòng bạn nhỏ Tần Mộc rất nhanh chấp nhận lí do này, sau đó tiếp tục cố gắng nịnh bợ vị tiểu mỹ nhân đột nhiên xuất hiện này.
“Em muốn xem phim không? Anh đi mở.” Nhận thấy ánh mắt tiểu mỹ nhân thường thường đảo qua TV, bạn nhỏ Tần Mộc vui rạo rực chạy đi tìm remote mở tivi.
Cái khối màu đen đột nhiên xuất hiện hình ảnh khác, mà căn phòng vốn dĩ im lặng đột nhiên xuất hiện giọng nói những người khác, đứa nhỏ không bình tĩnh, trên mặt có chút bối rối, nó đứng lên, ghế dựa dưới thân phát ra tiếng vang không nhỏ.
Tần Mộc quay đầu, nhìn thấy đứa nhỏ hình như có chút không đúng, nghĩ đến em ấy không thích xem cái này, vì thế bịch bịch bịch chạy về bên cạnh, đem điều khiển từ xa đưa cho đứa nhỏ, cười nói:“Nè, cho em, muốn xem gì tự em đổi kênh.”
Đứa nhỏ chăm chú nhìn chằm chằm Tần Mộc, sau đó lại nhìn hình ảnh không ngừng thay đổi trong cái vật vốn dĩ tối đen, cuối cùng ánh mắt lại nhìn xuống remote đen trong tay Tần Mộc, sau một lúc lâu, rốt cục mở miệng:“Ngươi đổi đi.”
Nhìn thấy đứa nhỏ rốt cục cũng ôn hòa nói chuyện với mình, trong lòng Tần Mộc vô cùng vui vẻ, một chút không ngại chính mình bị sai bảo, cười hì hì gật đầu:“Được rồi, em muốn xem gì thì nói nha.” Nói xong, giơ điều khiển từ xa lên điều khiển tivi.
Nhìn thấy Tần Mộc thật sự chuyên chú “Đổi kênh”, lúc này đứa nhỏ mới trừng mắt nhìn, đáy mắt lóe tò mò.
Tần Mộc tuy nhìn tivi, nhưng dư quang khóe mắt vẫn chú ý tiểu mỹ nhân, lại ngoài ý muốn phát hiện, tiểu mỹ nhân mở to đôi mắt đẹp xoay tròn nhìn qua lại điều điều khiển từ xa cùng TV, Tần Mộc cong cong khóe miệng, trong lòng vụng trộm cười, thì ra tiểu mỹ nhân này không biết dùng TV!
/152
|