Trần Minh yên lặng nhìn trời, hắn nhớ rõ mình hoàn toàn không có cho bọn nhỏ ăn kẹo! Tại sao vẫn bị gọi danh hiệu “đại thúc”?
Trần Minh vốn nghĩ rằng phân đoạn này của Bạch Ức Hàn cùng Tiêu Dật phải quay vài lần, không nghĩ rằng một lần liền ok, hiệu quả còn cực kỳ tốt, tuy rằng Tiêu Dật múa kiếm cũng không quá hoàn mỹ, nhưng hắn tin tưởng sau khi hậu kỳ chế tác xong, mọi thứ không hoàn mỹ cũng biến mất, đứa nhỏ này diễn thật sự rất tốt. Mà bởi vì Diệp Oa Oa yêu thích Tiêu Dật, sau khi sửa kịch bản xong, phân đoạn diễn của tiểu Thái Tử trực tiếp tăng lên! Tất nhiên, gian tình của tiểu Thái Tử cùng tiểu đại hiệp cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí còn viết thêm vai công chúa, nhưng mà cuối cùng bị Trần Minh bác bỏ, bán manh đáng xấu hổ! Cố ý bán manh càng đáng xấu hổ! Tuyệt đối không thể để cho người xem bởi vì quá mức yêu thích bọn nhỏ mà từ chối xem phân đoạn của người lớn diễn!
Phân đoạn tiếp theo là Bạch Ức Hàn cùng Diệp Thanh Mộc, nhóm tiểu ngôi sao nhỏ tuổi liền rảnh rỗi, Tiêu Dật liền cùng Tần Mộc ngồi ở bên cạnh Trần Minh, vừa rốp rốp ăn kẹo Bạch Ức Hàn cho, vừa xem bọn hắn đóng phim.
Vai của Diệp Thanh Mộc diễn là đại hiệp sau khi lớn lên, y phục bay bay, mi thanh mục tú, mặt mang ý cười, vô cùng phóng khoáng, hảo một vị công tử nhẹ nhàng tuấn mĩ, đối mặt thiên tử đương triều, cũng bình tĩnh như trước, khí chất đó rất khác Bạch Ức Hàn.
Tần Mộc chép chép miệng, đẩy kẹo que qua một bên quai hàm, cái má liền phình lên, tiến đến bên tai Tiêu Dật nói:“Anh Diệp Tử diễn đại hiệp thật là đẹp mắt.”
Tiêu Dật cũng gật đầu nhỏ:“Hắn quả thật có khí chất cao thủ.” Cuối cùng, lại thêm một câu,“Mạnh hơn Bạch đại thúc.”
“Thật ra anh cũng thích anh Diệp Tử nhiều hơn một chút, anh Bạch quá khốc.” Tần Mộc nhỏ giọng nói. Thế nhưng phim trường rất im lặng, lời hai đứa nhỏ nói bị mọi người nghe được một chữ cũng không sót.
Đứa nhỏ một chút cũng không biết lời mình nói có ảnh hưởng với mọi người, vẫn hồn nhiên nhai kẹo như cũ, rốp rốp. Từ Khang nhìn mà đầu đầy hắc tuyến, hai tiểu tổ tông này, thật sự không biết cắn người miệng mềm đi (Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn)! Bạch đại thần đáng thương, lần đầu “hối lộ” người trong giới giải trí lại chịu đãi ngộ đau khổ như thế.
Tần Thái Nhiên đang ở phòng nghỉ xử lý công việc, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đá văng ra.
“Tần Thái Nhiên, cậu thật là quá đáng.” Trên măt Lục Hiểu Minh rõ ràng mang theo tức giận, bụng bia run run.
Đã không còn nhẫn nại được nữa sao? Tần Thái Nhiên mỉm cười:“Cơn tức của Lục đổng sao lại lớn như vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lục Hiểu Minh tay run run cầm tờ báo, cười lạnh:“Không phải cậu là người rõ nhất sao? Biết rõ Chu Cầm là người của tôi, cậu còn động cô ấy?”
“Hôm nay sáng sớm đã đến phim trường, còn chưa có kịp xem báo, ngại quá.” Tần Thái Nhiên nói xong, nghiêng đầu, trợ lý một bên lập tức đưa báo hôm nay lên.
Lục Hiểu Minh mặt lạnh nhìn Tần Thái Nhiên làm bộ làm tịch lật báo, nghiến răng ken két. Từ tối hôm qua khi Tần Thái Nhiên đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh Chu Cầm, hắn cũng biết chuyện đã hỏng bét, nhưng mà hắn nghĩ rằng Tần Thái Nhiên sẽ không làm quá đáng, không nghĩ tới sáng nay, tất cả tờ báo hầu như đềm chĩa mũi vào Chu Cầm! Tuy rằng bọn họ không có nói rõ, nhưng mà nội dung tin đều khen ngợi Tần Mộc tới trời, ở phần cuối chỉ thản nhiên nói ra lý do nó đánh Chu Cầm một chút, cái lý do kia xem thế nào thì cũng đều là mỉa mai chu cầm. Người khác không biết Chu Cầm, nhưng mà phóng viên này không có khả năng không biết! Lý do làm như vậy, đương nhiên là có người thúc đẩy phía sau! Cái người này không cần nghĩ cũng biết là Tần Thái Nhiên!
Tần Thái Nhiên nhìn mấy tờ liền đem báo đặt sang một bên:“Lục đổng, tối hôm qua là Chu Cầm tìm một đống phóng viên đến, tôi chỉ là trùng hợp mang Tần Mộc đi giải thích, tôi cũng không biết phóng viên sẽ viết như vậy.”
“Cậu không biết? Vậy Chu Cầm bị đoàn phim kịch tổ đá bay là có ý gì? Cậu dám nói không phải cậu?” Lục Hiểu Minh giận sôi gan, từ lúc Tần Thái Nhiên vượt qua hắn ngồi lên vị trí tổng giám đốc, hắn đã chống đối người đàn ông này, trong tối ngoài sáng đấu nhiều năm như thế, thế mà để cho căn cơ của người này càng ngày càng vững, chuyện Chu Cầm chẳng qua là mồi dẫn lửa, nhen nhóm thù hận những năm gần đây.
Tần Thái Nhiên nhún vai, tỏ vẻ thực vô tội:“Anh hẳn là hiểu rõ, trong hợp đồng của công ty chúng ta cùng đạo diễn Trần Minh, điều thứ hai chính là chọn diễn viên đều phải theo ý của hắn, hắn nói được thì giữ lại, hắn nói không được thì không được. Anh sẽ không nghĩ tôi có thể lợi hại đến mức có thể ảnh hưởng quyết định của Trần đạo đi.”
Lục Hiểu Minh á khẩu không trả lời được, chỉ có thể liều mạng trừng đôi mắt không lớn:“Tần Thái Nhiên, Trần Minh là người rất giữ lời, nếu lúc trước đã đồng ý với tôi cho Chu Cầm diễn vai quần chúng, nay cũng sẽ không lật lọng, cậu làm cái gì, trong lòng cậu rõ ràng. Cậu thế mà chỉ vì một diễn viên quần chúng không biết từ nơi nào chọn được, lại trở mặt với tôi, sẽ nhận hậu quả!”
Tần Thái Nhiên vẫn thong dong như cũ:“Bây giờ anh vì một diễn viên hạng ba tới gây sự với tôi, anh cảm thấy đáng giá sao?”
“Người kia là mẹ của con tôi!” Lục Hiểu Minh đã sắp 50, tuy có một thân phong lưu trái, nhưng mà vẫn không có ai vì hắn sinh một đứa con, Chu Cầm vốn chỉ là một tình nhân tầm thường, bởi vì năm kia sinh cho hắn một đứa con trai, cho nên hắn mới xem trọng Chu Cầm.
Tần Thái Nhiên nhàn nhạt trả lời:“Đứa nhỏ kia là bạn của cháu tôi.”
Lục Hiểu Minh tức giận vô cùng:“Tần Thái Nhiên, nếu cậu thật lợi hại, sao lại làm việc ở công ty giải trí nhỏ bé này? Công ty này ở trong mắt Tần lão gia cũng chẳng đáng gì đi? Đột nhiên để cậu đến đây, còn không phải là vì cháu ngoan của ông ấy muốn đóng phim, chức bảo mẫu này của cậu làm thật chu đáo, ngay cả bạn của nó cũng bảo vệ tốt như vậy, cũng không tương lại anh trai Tần Mạch Nhiên của cậu có thể chia cho cậu một chút gia sản hay không.”
Tần Thái Nhiên đứng hàng thứ ba ở Tần gia, trên đầu còn có hai anh trai, dưới có một em gái, Tần Mạc Nhiên là ba ba của Tần Mộc, hiện đang trợ giúp Tần lão gia tử quản lí phần lớn việc làm ăn trong nhà, đây cũng là lý do vì sao Tần Mộc nói ba mẹ nó rất bận rộn.
Nghe lời Lục Hiểu Minh nói xong, Tần Thái Nhiên đột nhiên ngồi xuống, hai tay giao nhau tùy ý đặt ở trước ngực, hơi hơi ngẩng đầu, tao nhã mỉm cười nhìn không cảm xúc khác thường:“Lục đổng, anh đã bắt buộc tôi nói thật, tôi liền nói cho anh biết. Chuyện Chu Cầm, thật ra cũng không tính là chuyện lớn, vốn dĩ có thể xử lý thật hoàn mỹ. Nhưng cô ta là mẹ của con anh, tôi muốn thừa dịp này, triệt để khiến cho anh – sâu mọt của công ty hoàn toàn mất mất quyền lực.”
Lục Hiểu Minh nháy mắt bị đạp trúng đuôi, nổi trận lôi đình:“Tần Thái Nhiên! Cậu không cần quá kiêu ngạo! Cậu tính toán gì vậy! Ở công ty Tần gia chẳng qua chỉ có 30% cổ phần, còn chơi tới Tần Thái Nhiên cậu làm chủ! Trong tay lão tử có 35%, cậu đắc ý cái gì!”
“Tôi tính toán gì cũng không đến lượt anh định đoạt, ít ra số ngôi sao nổi tiếng trong mấy năm tôi đến công ty còn nhiều hơn cả đời anh làm được, mà Tiêu Dật chính là Tần Mộc tiếp theo.” Tần Thái Nhiên nhìn Lục Hiểu Minh, sâu trong đáy mắt che dấu khinh thường.
Lục Hiểu Minh chỉ vào Tần Thái nhiên, dữ tợn nói:“Cậu chờ cho tôi! Tôi sẽ triệu tập ban giám đốc, triệt để đuổi cậu đi ra!” Nói xong, đạp cửa đi ra.
“Tam thiếu gia.” Trợ lý đứng một bên thấp giọng hô một câu, giọng nói có chút lo lắng.
Tần Thái Nhiên quay đầu nhìn hắn một cái:“Tôi không sao, cậu an bài một chút, mở họp báo, vào ngày kia.”
“Được.” Trợ lý nói xong vẫn nhìn Tần Thái Nhiên, ánh mắt vẫn lộ ra lo lắng.
Tần Thái Nhiên biết hắn suy nghĩ gì, mỉm cười:“Anh cả ngày đêm làm lụng vất vả đã rất cực khổ, việc tôi có thể làm là giúp anh ấy chăm sóc tiểu Mộc thật tốt. Huống chi, đến công ty này là tôi tự yêu cầu.” Đúng vậy, ở trong mắt Tần Thái Nhiên, giới giải trí thú vị hơn thương trường nhiều lắm, về phần cổ phần công ty, từ lúc hắn đến công ty này, Tần lão gia tử cùng Tần Mạch Nhiên cũng đã mua lại trên danh nghĩa của hắn, những chuyện này, người ngoài không cần phải biết, Tần gia, vững chắc hơn người khác suy nghĩ rất nhiều.
Bên này, Tiêu Dật lật báo, lông mày nhỏ càng nhíu càng chặt:“Sao tờ báo này lại viết như vậy?”
Tần Mộc ra vẻ người từng trải:“Tiểu Dật, không cần tức giận, trên báo giải trí đều viết lung tung như vậy, em nghĩ mình đang xem truyện là được rồi.”
“Nhưng mà bọn họ dám viết bản thái tử đáng thương như vậy! Sao bản thái tử có thể chỉ bởi vì bị nhéo vài cái liền khóc!” Tiêu Dật rất tức giận, nó cảm thấy mặt mũi hoàng thái tử của mình đã bị mất.
Tần Mộc nhanh chóng lấy tờ báo trong tay Tiêu Dật, giúp Tiêu Dật vuốt lông:“Tiểu Dật, em đừng để ý đến bọn họ nói bừa. Anh đã nói là bọn họ chỉ viết lung tung thôi, bộ phong tróc vũ mà, em xem, bọn họ còn nói hôm đó lúc anh xin lỗi Chu Cầm còn khóc, sao anh có thể khóc! Anh rõ ràng là đang cười!”
“Không phải bộ phong tróc vũ, là bộ phong tróc ảnh (lời nói vu vơ, không căn cứ)!” Tiêu Dật nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.
“Ừ, thì ra là bộ phong tróc ảnh, Mộ Dung Phong tên ngu ngốc kia vậy mà đã dạy sai rồi!” Tần Mộc vẻ mặt vô tội đem sai lầm đều đổ lên người Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, trong lòng thầm nghĩ nên cho nó chép cái từ này ba mươi lần mới được, không, năm mươi lần.
Bị Tần Mộc quấy nhiễu như vậy, cơn tức của Tiêu Dật dần dần cũng tan một chút, nếu Tần Mộc cũng bị bọn họ viết lung tung, có lẽ thật sự là tin đồn không căn cứ, nó đại nhân đại lượng, không chắp nhặt với đám điêu dân thiếu hiểu biết kia!
Sau khi quay xong, Tần Thái Nhiên vung bàn tay to lên, mời mọi người trong đoàn phim ăn cơm, mọi người nghe xong, nhao nhao ồn ào, vốn cũng có chút lo lắng, sau khi nhìn thấy Tần Thái Nhiên tươi cười, cũng yên tâm. Thì ra buổi chiều lúc Lục Hiểu Minh đến, có người trong đoàn phim nhìn thấy, đoạn đối thoại của hắn cùng Tần Thái Nhiên cũng có người nghe được, chẳng qua mọi người đều là người thông minh, biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe, cho nên đều làm bộ như không biết.
Cơm nước xong, Tần Thái Nhiên lại muốn mời mọi người uống trà tiêu thực, Từ Khang đã sớm nhận được ám chỉ của Trần Minh, lúc này nghe được lời Tần Thái Nhiên nói, lập tức nói trắng ra cả ngày quay phim có chút mệt mỏi, muốn về sớm một chút, chuẩn bị công việc ngày mai rồi đi ngủ, những người khác cũng thấy ám hiệu, lập tức hùa theo Từ Khang. Tần Thái Nhiên đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, nói thêm vài câu rồi để bọn họ đi về. Có mấy nữ ngôi sao lôi kéo tay Mạc Tinh, hình như cũng không muốn đi về, những người ở lại, đều là nhân vật quan trọng, không nói tới Trần Minh, phàm là người Tần Thái Nhiên xem trọng, hình như toàn bộ đều đỏ.
Trong lòng Mạc Tinh cũng đoán được lý do Tần Thái Nhiên để cho mọi người lưu lại, vì thế nhìn về phía vài nữ ngôi sao kia, muốn các cô đi về trước, đáng tiếc hiệu quả không lớn, vài vị kia vẫn nhăn nhăn nhó nhó không chịu đi. Tần Thái Nhiên thấy, cũng không để ý:“Chỉ còn vài người chúng ta, đổi nơi khác đi, các người tự mình lái xe theo tôi, bị lạc tôi cũng không chịu trách nhiệm.” Mấy nữ ngôi sao kia thấy Tần Thái Nhiên không có ý đuổi các cô, lập tức vui vẻ không chịu được, Mạc Tinh nhịn không được lắc đầu, chẳng phải năm đó mình cũng như vậy sao? Chẳng qua vận khí tốt, lọt vào mắt Tần Thái Nhiên mà thôi. Nghĩ vậy, cô vỗ vỗ tay mấy người kia, nhỏ giọng nói:“Rụt rè một chút, theo tôi lên xe, tôi đưa các cô đi.”
“Cám ơn chị Mạc Tinh. Chị Mạc Tinh là tốt nhất!”
Mọi người không nghĩ tới, Tần Thái Nhiên lại đưa bọn họ đến biệt thự mà Tần Mộc ở.
“Tiểu Mộc, nơi này là chỗ con ở, mau chào hỏi khách.” Tần Thái Nhiên nhẹ nhàng đẩy Tần Mộc.
Tần Mộc lập tức lôi kéo tay Tiêu Dật, cao giọng nói:“Chú Trần, các anh các chị theo em.” Nói xong, đi vào trước.
Được Tần Mộc đặc biệt quan tâm Trần Minh rơi lệ đầy mặt, rõ ràng hắn cũng chưa đến 30, vì sao lại kém những người khác một thế hệ?
Có lẽ đây là lần đầu tiếp đón người lớn, lại là một đám người như vậy, Tần Mộc có vẻ thực kích động, từ chối Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp hỗ trợ, tự mình chạy đi pha trà cho khách.
Tiêu Dật thẳng lưng ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tần Mộc chạy vô chạy ra, nó mím môi, có chút không hiểu, vì sao khách đến nhà, Tần Mộc là chủ nhân còn phải tự mình đi châm trà! Chẳng lẽ không phải nó nên nói chuyện phiếm với khách sao?
Tần Mộc lại cầm hai chén trà lại, lúc này mới phát hiện còn thiếu một vài thứ, vì thế nó chạy đến bên cạnh Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em giúp ta đi lấy một ít điểm tâm xuống cho bọn họ đi. Thứ mà lần trước chúng ta cùng đi siêu thị mua, giấu ở chỗ kia đấy.”
Điêu dân! Dám sai bảo ta! Tiêu Dật trong lòng căm giận nghĩ, thân thể nho nhỏ lại đứng lên, cũng không nhìn Tần Mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc xoạch xoạch đi lên trên lầu. Tần Mộc cũng không giận, nhìn bóng dáng Tiêu Dật hắc hắc nở nụ cười, lại xoay người đi bưng trà.
Nhóm người lớn nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng đều thấy thú vị.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dật mang theo một gói to xuống dưới, đi đến bên cạnh bàn trà, tay nhỏ bé run lên, đem gói to đặt lên trên bàn trà, Mộ Dung Phong nhìn thấy, toàn bộ đều là bánh mà nó cùng Tần Mộc không ăn ……
Bạch Ức Hàn đột nhiên buông chén trà trong tay, vươn tay, đẩy đẩy túi đồ ăn vặt, sau đó cầm lấy một cái hộp nhỏ đóng gói xinh đẹp. Mọi người vừa thấy, cười ngất……
Đó rõ ràng là một hộp áo mưa!
…… Tiểu kịch trường……
Có một ngày, Trần Minh rốt cục nhịn không được cầm một hộp kẹo nhập khẩu đi dụ dỗ Tiêu Dật, hỏi:“Tiểu Dật à, vì sao em cứ gọi anh là Trần đại thúc?”
Tiêu Dật rốp rốp ăn kẹo, nuốt vào bụng xong, lúc này mới mở miệng:“Bởi vì tiểu Mộc gọi thúc là chú Trần.”
Trần Minh yên lặng nhìn trời, nguyên lai đầu sỏ gây chuyện vẫn là tiểu ác ma Tần Mộc sao! Vì vậy, Trần đại thúc bi kịch lại bắt đầu xoắn xuýt vì sao Tiêu Dật không gọi “Chú Trần” như Tần Mộc, mà phải đổi thành “Trần đại thúc” chứ? Hai tên gọi này có bản chất khác nhau mà!
Tần Mộc đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, nó rất nghiêm túc nói:“Tiểu Dật tiểu Dật, sau này em không nên gọi anh Bạch là Bạch đại thúc.”
“Vì sao?”
“Anh Bạch còn chưa có kết hôn đâu, em gọi anh ấy đại thúc nghe như anh ấy rất già vậy, sẽ không còn ai muốn anh ấy!”
Ánh mắt Tiêu Dật nhìn về phía Bạch Ức Hàn nhất thời mang theo một chút thương hại, thì ra Bạch đại thúc đã già như vậy mà còn không có ai muốn?
Đôi mắt xếch xinh đẹp của Bạch Ức Hàn nhịn không được run rẩy một chút, nhân viên hóa trang đang hóa trang cho hắn nhất thời rơi lệ đầy mặt, làm sao bây giờ! Vẽ lệch rồi!
Trần Minh vốn nghĩ rằng phân đoạn này của Bạch Ức Hàn cùng Tiêu Dật phải quay vài lần, không nghĩ rằng một lần liền ok, hiệu quả còn cực kỳ tốt, tuy rằng Tiêu Dật múa kiếm cũng không quá hoàn mỹ, nhưng hắn tin tưởng sau khi hậu kỳ chế tác xong, mọi thứ không hoàn mỹ cũng biến mất, đứa nhỏ này diễn thật sự rất tốt. Mà bởi vì Diệp Oa Oa yêu thích Tiêu Dật, sau khi sửa kịch bản xong, phân đoạn diễn của tiểu Thái Tử trực tiếp tăng lên! Tất nhiên, gian tình của tiểu Thái Tử cùng tiểu đại hiệp cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí còn viết thêm vai công chúa, nhưng mà cuối cùng bị Trần Minh bác bỏ, bán manh đáng xấu hổ! Cố ý bán manh càng đáng xấu hổ! Tuyệt đối không thể để cho người xem bởi vì quá mức yêu thích bọn nhỏ mà từ chối xem phân đoạn của người lớn diễn!
Phân đoạn tiếp theo là Bạch Ức Hàn cùng Diệp Thanh Mộc, nhóm tiểu ngôi sao nhỏ tuổi liền rảnh rỗi, Tiêu Dật liền cùng Tần Mộc ngồi ở bên cạnh Trần Minh, vừa rốp rốp ăn kẹo Bạch Ức Hàn cho, vừa xem bọn hắn đóng phim.
Vai của Diệp Thanh Mộc diễn là đại hiệp sau khi lớn lên, y phục bay bay, mi thanh mục tú, mặt mang ý cười, vô cùng phóng khoáng, hảo một vị công tử nhẹ nhàng tuấn mĩ, đối mặt thiên tử đương triều, cũng bình tĩnh như trước, khí chất đó rất khác Bạch Ức Hàn.
Tần Mộc chép chép miệng, đẩy kẹo que qua một bên quai hàm, cái má liền phình lên, tiến đến bên tai Tiêu Dật nói:“Anh Diệp Tử diễn đại hiệp thật là đẹp mắt.”
Tiêu Dật cũng gật đầu nhỏ:“Hắn quả thật có khí chất cao thủ.” Cuối cùng, lại thêm một câu,“Mạnh hơn Bạch đại thúc.”
“Thật ra anh cũng thích anh Diệp Tử nhiều hơn một chút, anh Bạch quá khốc.” Tần Mộc nhỏ giọng nói. Thế nhưng phim trường rất im lặng, lời hai đứa nhỏ nói bị mọi người nghe được một chữ cũng không sót.
Đứa nhỏ một chút cũng không biết lời mình nói có ảnh hưởng với mọi người, vẫn hồn nhiên nhai kẹo như cũ, rốp rốp. Từ Khang nhìn mà đầu đầy hắc tuyến, hai tiểu tổ tông này, thật sự không biết cắn người miệng mềm đi (Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn)! Bạch đại thần đáng thương, lần đầu “hối lộ” người trong giới giải trí lại chịu đãi ngộ đau khổ như thế.
Tần Thái Nhiên đang ở phòng nghỉ xử lý công việc, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đá văng ra.
“Tần Thái Nhiên, cậu thật là quá đáng.” Trên măt Lục Hiểu Minh rõ ràng mang theo tức giận, bụng bia run run.
Đã không còn nhẫn nại được nữa sao? Tần Thái Nhiên mỉm cười:“Cơn tức của Lục đổng sao lại lớn như vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lục Hiểu Minh tay run run cầm tờ báo, cười lạnh:“Không phải cậu là người rõ nhất sao? Biết rõ Chu Cầm là người của tôi, cậu còn động cô ấy?”
“Hôm nay sáng sớm đã đến phim trường, còn chưa có kịp xem báo, ngại quá.” Tần Thái Nhiên nói xong, nghiêng đầu, trợ lý một bên lập tức đưa báo hôm nay lên.
Lục Hiểu Minh mặt lạnh nhìn Tần Thái Nhiên làm bộ làm tịch lật báo, nghiến răng ken két. Từ tối hôm qua khi Tần Thái Nhiên đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh Chu Cầm, hắn cũng biết chuyện đã hỏng bét, nhưng mà hắn nghĩ rằng Tần Thái Nhiên sẽ không làm quá đáng, không nghĩ tới sáng nay, tất cả tờ báo hầu như đềm chĩa mũi vào Chu Cầm! Tuy rằng bọn họ không có nói rõ, nhưng mà nội dung tin đều khen ngợi Tần Mộc tới trời, ở phần cuối chỉ thản nhiên nói ra lý do nó đánh Chu Cầm một chút, cái lý do kia xem thế nào thì cũng đều là mỉa mai chu cầm. Người khác không biết Chu Cầm, nhưng mà phóng viên này không có khả năng không biết! Lý do làm như vậy, đương nhiên là có người thúc đẩy phía sau! Cái người này không cần nghĩ cũng biết là Tần Thái Nhiên!
Tần Thái Nhiên nhìn mấy tờ liền đem báo đặt sang một bên:“Lục đổng, tối hôm qua là Chu Cầm tìm một đống phóng viên đến, tôi chỉ là trùng hợp mang Tần Mộc đi giải thích, tôi cũng không biết phóng viên sẽ viết như vậy.”
“Cậu không biết? Vậy Chu Cầm bị đoàn phim kịch tổ đá bay là có ý gì? Cậu dám nói không phải cậu?” Lục Hiểu Minh giận sôi gan, từ lúc Tần Thái Nhiên vượt qua hắn ngồi lên vị trí tổng giám đốc, hắn đã chống đối người đàn ông này, trong tối ngoài sáng đấu nhiều năm như thế, thế mà để cho căn cơ của người này càng ngày càng vững, chuyện Chu Cầm chẳng qua là mồi dẫn lửa, nhen nhóm thù hận những năm gần đây.
Tần Thái Nhiên nhún vai, tỏ vẻ thực vô tội:“Anh hẳn là hiểu rõ, trong hợp đồng của công ty chúng ta cùng đạo diễn Trần Minh, điều thứ hai chính là chọn diễn viên đều phải theo ý của hắn, hắn nói được thì giữ lại, hắn nói không được thì không được. Anh sẽ không nghĩ tôi có thể lợi hại đến mức có thể ảnh hưởng quyết định của Trần đạo đi.”
Lục Hiểu Minh á khẩu không trả lời được, chỉ có thể liều mạng trừng đôi mắt không lớn:“Tần Thái Nhiên, Trần Minh là người rất giữ lời, nếu lúc trước đã đồng ý với tôi cho Chu Cầm diễn vai quần chúng, nay cũng sẽ không lật lọng, cậu làm cái gì, trong lòng cậu rõ ràng. Cậu thế mà chỉ vì một diễn viên quần chúng không biết từ nơi nào chọn được, lại trở mặt với tôi, sẽ nhận hậu quả!”
Tần Thái Nhiên vẫn thong dong như cũ:“Bây giờ anh vì một diễn viên hạng ba tới gây sự với tôi, anh cảm thấy đáng giá sao?”
“Người kia là mẹ của con tôi!” Lục Hiểu Minh đã sắp 50, tuy có một thân phong lưu trái, nhưng mà vẫn không có ai vì hắn sinh một đứa con, Chu Cầm vốn chỉ là một tình nhân tầm thường, bởi vì năm kia sinh cho hắn một đứa con trai, cho nên hắn mới xem trọng Chu Cầm.
Tần Thái Nhiên nhàn nhạt trả lời:“Đứa nhỏ kia là bạn của cháu tôi.”
Lục Hiểu Minh tức giận vô cùng:“Tần Thái Nhiên, nếu cậu thật lợi hại, sao lại làm việc ở công ty giải trí nhỏ bé này? Công ty này ở trong mắt Tần lão gia cũng chẳng đáng gì đi? Đột nhiên để cậu đến đây, còn không phải là vì cháu ngoan của ông ấy muốn đóng phim, chức bảo mẫu này của cậu làm thật chu đáo, ngay cả bạn của nó cũng bảo vệ tốt như vậy, cũng không tương lại anh trai Tần Mạch Nhiên của cậu có thể chia cho cậu một chút gia sản hay không.”
Tần Thái Nhiên đứng hàng thứ ba ở Tần gia, trên đầu còn có hai anh trai, dưới có một em gái, Tần Mạc Nhiên là ba ba của Tần Mộc, hiện đang trợ giúp Tần lão gia tử quản lí phần lớn việc làm ăn trong nhà, đây cũng là lý do vì sao Tần Mộc nói ba mẹ nó rất bận rộn.
Nghe lời Lục Hiểu Minh nói xong, Tần Thái Nhiên đột nhiên ngồi xuống, hai tay giao nhau tùy ý đặt ở trước ngực, hơi hơi ngẩng đầu, tao nhã mỉm cười nhìn không cảm xúc khác thường:“Lục đổng, anh đã bắt buộc tôi nói thật, tôi liền nói cho anh biết. Chuyện Chu Cầm, thật ra cũng không tính là chuyện lớn, vốn dĩ có thể xử lý thật hoàn mỹ. Nhưng cô ta là mẹ của con anh, tôi muốn thừa dịp này, triệt để khiến cho anh – sâu mọt của công ty hoàn toàn mất mất quyền lực.”
Lục Hiểu Minh nháy mắt bị đạp trúng đuôi, nổi trận lôi đình:“Tần Thái Nhiên! Cậu không cần quá kiêu ngạo! Cậu tính toán gì vậy! Ở công ty Tần gia chẳng qua chỉ có 30% cổ phần, còn chơi tới Tần Thái Nhiên cậu làm chủ! Trong tay lão tử có 35%, cậu đắc ý cái gì!”
“Tôi tính toán gì cũng không đến lượt anh định đoạt, ít ra số ngôi sao nổi tiếng trong mấy năm tôi đến công ty còn nhiều hơn cả đời anh làm được, mà Tiêu Dật chính là Tần Mộc tiếp theo.” Tần Thái Nhiên nhìn Lục Hiểu Minh, sâu trong đáy mắt che dấu khinh thường.
Lục Hiểu Minh chỉ vào Tần Thái nhiên, dữ tợn nói:“Cậu chờ cho tôi! Tôi sẽ triệu tập ban giám đốc, triệt để đuổi cậu đi ra!” Nói xong, đạp cửa đi ra.
“Tam thiếu gia.” Trợ lý đứng một bên thấp giọng hô một câu, giọng nói có chút lo lắng.
Tần Thái Nhiên quay đầu nhìn hắn một cái:“Tôi không sao, cậu an bài một chút, mở họp báo, vào ngày kia.”
“Được.” Trợ lý nói xong vẫn nhìn Tần Thái Nhiên, ánh mắt vẫn lộ ra lo lắng.
Tần Thái Nhiên biết hắn suy nghĩ gì, mỉm cười:“Anh cả ngày đêm làm lụng vất vả đã rất cực khổ, việc tôi có thể làm là giúp anh ấy chăm sóc tiểu Mộc thật tốt. Huống chi, đến công ty này là tôi tự yêu cầu.” Đúng vậy, ở trong mắt Tần Thái Nhiên, giới giải trí thú vị hơn thương trường nhiều lắm, về phần cổ phần công ty, từ lúc hắn đến công ty này, Tần lão gia tử cùng Tần Mạch Nhiên cũng đã mua lại trên danh nghĩa của hắn, những chuyện này, người ngoài không cần phải biết, Tần gia, vững chắc hơn người khác suy nghĩ rất nhiều.
Bên này, Tiêu Dật lật báo, lông mày nhỏ càng nhíu càng chặt:“Sao tờ báo này lại viết như vậy?”
Tần Mộc ra vẻ người từng trải:“Tiểu Dật, không cần tức giận, trên báo giải trí đều viết lung tung như vậy, em nghĩ mình đang xem truyện là được rồi.”
“Nhưng mà bọn họ dám viết bản thái tử đáng thương như vậy! Sao bản thái tử có thể chỉ bởi vì bị nhéo vài cái liền khóc!” Tiêu Dật rất tức giận, nó cảm thấy mặt mũi hoàng thái tử của mình đã bị mất.
Tần Mộc nhanh chóng lấy tờ báo trong tay Tiêu Dật, giúp Tiêu Dật vuốt lông:“Tiểu Dật, em đừng để ý đến bọn họ nói bừa. Anh đã nói là bọn họ chỉ viết lung tung thôi, bộ phong tróc vũ mà, em xem, bọn họ còn nói hôm đó lúc anh xin lỗi Chu Cầm còn khóc, sao anh có thể khóc! Anh rõ ràng là đang cười!”
“Không phải bộ phong tróc vũ, là bộ phong tróc ảnh (lời nói vu vơ, không căn cứ)!” Tiêu Dật nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.
“Ừ, thì ra là bộ phong tróc ảnh, Mộ Dung Phong tên ngu ngốc kia vậy mà đã dạy sai rồi!” Tần Mộc vẻ mặt vô tội đem sai lầm đều đổ lên người Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, trong lòng thầm nghĩ nên cho nó chép cái từ này ba mươi lần mới được, không, năm mươi lần.
Bị Tần Mộc quấy nhiễu như vậy, cơn tức của Tiêu Dật dần dần cũng tan một chút, nếu Tần Mộc cũng bị bọn họ viết lung tung, có lẽ thật sự là tin đồn không căn cứ, nó đại nhân đại lượng, không chắp nhặt với đám điêu dân thiếu hiểu biết kia!
Sau khi quay xong, Tần Thái Nhiên vung bàn tay to lên, mời mọi người trong đoàn phim ăn cơm, mọi người nghe xong, nhao nhao ồn ào, vốn cũng có chút lo lắng, sau khi nhìn thấy Tần Thái Nhiên tươi cười, cũng yên tâm. Thì ra buổi chiều lúc Lục Hiểu Minh đến, có người trong đoàn phim nhìn thấy, đoạn đối thoại của hắn cùng Tần Thái Nhiên cũng có người nghe được, chẳng qua mọi người đều là người thông minh, biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe, cho nên đều làm bộ như không biết.
Cơm nước xong, Tần Thái Nhiên lại muốn mời mọi người uống trà tiêu thực, Từ Khang đã sớm nhận được ám chỉ của Trần Minh, lúc này nghe được lời Tần Thái Nhiên nói, lập tức nói trắng ra cả ngày quay phim có chút mệt mỏi, muốn về sớm một chút, chuẩn bị công việc ngày mai rồi đi ngủ, những người khác cũng thấy ám hiệu, lập tức hùa theo Từ Khang. Tần Thái Nhiên đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, nói thêm vài câu rồi để bọn họ đi về. Có mấy nữ ngôi sao lôi kéo tay Mạc Tinh, hình như cũng không muốn đi về, những người ở lại, đều là nhân vật quan trọng, không nói tới Trần Minh, phàm là người Tần Thái Nhiên xem trọng, hình như toàn bộ đều đỏ.
Trong lòng Mạc Tinh cũng đoán được lý do Tần Thái Nhiên để cho mọi người lưu lại, vì thế nhìn về phía vài nữ ngôi sao kia, muốn các cô đi về trước, đáng tiếc hiệu quả không lớn, vài vị kia vẫn nhăn nhăn nhó nhó không chịu đi. Tần Thái Nhiên thấy, cũng không để ý:“Chỉ còn vài người chúng ta, đổi nơi khác đi, các người tự mình lái xe theo tôi, bị lạc tôi cũng không chịu trách nhiệm.” Mấy nữ ngôi sao kia thấy Tần Thái Nhiên không có ý đuổi các cô, lập tức vui vẻ không chịu được, Mạc Tinh nhịn không được lắc đầu, chẳng phải năm đó mình cũng như vậy sao? Chẳng qua vận khí tốt, lọt vào mắt Tần Thái Nhiên mà thôi. Nghĩ vậy, cô vỗ vỗ tay mấy người kia, nhỏ giọng nói:“Rụt rè một chút, theo tôi lên xe, tôi đưa các cô đi.”
“Cám ơn chị Mạc Tinh. Chị Mạc Tinh là tốt nhất!”
Mọi người không nghĩ tới, Tần Thái Nhiên lại đưa bọn họ đến biệt thự mà Tần Mộc ở.
“Tiểu Mộc, nơi này là chỗ con ở, mau chào hỏi khách.” Tần Thái Nhiên nhẹ nhàng đẩy Tần Mộc.
Tần Mộc lập tức lôi kéo tay Tiêu Dật, cao giọng nói:“Chú Trần, các anh các chị theo em.” Nói xong, đi vào trước.
Được Tần Mộc đặc biệt quan tâm Trần Minh rơi lệ đầy mặt, rõ ràng hắn cũng chưa đến 30, vì sao lại kém những người khác một thế hệ?
Có lẽ đây là lần đầu tiếp đón người lớn, lại là một đám người như vậy, Tần Mộc có vẻ thực kích động, từ chối Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp hỗ trợ, tự mình chạy đi pha trà cho khách.
Tiêu Dật thẳng lưng ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tần Mộc chạy vô chạy ra, nó mím môi, có chút không hiểu, vì sao khách đến nhà, Tần Mộc là chủ nhân còn phải tự mình đi châm trà! Chẳng lẽ không phải nó nên nói chuyện phiếm với khách sao?
Tần Mộc lại cầm hai chén trà lại, lúc này mới phát hiện còn thiếu một vài thứ, vì thế nó chạy đến bên cạnh Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em giúp ta đi lấy một ít điểm tâm xuống cho bọn họ đi. Thứ mà lần trước chúng ta cùng đi siêu thị mua, giấu ở chỗ kia đấy.”
Điêu dân! Dám sai bảo ta! Tiêu Dật trong lòng căm giận nghĩ, thân thể nho nhỏ lại đứng lên, cũng không nhìn Tần Mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc xoạch xoạch đi lên trên lầu. Tần Mộc cũng không giận, nhìn bóng dáng Tiêu Dật hắc hắc nở nụ cười, lại xoay người đi bưng trà.
Nhóm người lớn nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng đều thấy thú vị.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dật mang theo một gói to xuống dưới, đi đến bên cạnh bàn trà, tay nhỏ bé run lên, đem gói to đặt lên trên bàn trà, Mộ Dung Phong nhìn thấy, toàn bộ đều là bánh mà nó cùng Tần Mộc không ăn ……
Bạch Ức Hàn đột nhiên buông chén trà trong tay, vươn tay, đẩy đẩy túi đồ ăn vặt, sau đó cầm lấy một cái hộp nhỏ đóng gói xinh đẹp. Mọi người vừa thấy, cười ngất……
Đó rõ ràng là một hộp áo mưa!
…… Tiểu kịch trường……
Có một ngày, Trần Minh rốt cục nhịn không được cầm một hộp kẹo nhập khẩu đi dụ dỗ Tiêu Dật, hỏi:“Tiểu Dật à, vì sao em cứ gọi anh là Trần đại thúc?”
Tiêu Dật rốp rốp ăn kẹo, nuốt vào bụng xong, lúc này mới mở miệng:“Bởi vì tiểu Mộc gọi thúc là chú Trần.”
Trần Minh yên lặng nhìn trời, nguyên lai đầu sỏ gây chuyện vẫn là tiểu ác ma Tần Mộc sao! Vì vậy, Trần đại thúc bi kịch lại bắt đầu xoắn xuýt vì sao Tiêu Dật không gọi “Chú Trần” như Tần Mộc, mà phải đổi thành “Trần đại thúc” chứ? Hai tên gọi này có bản chất khác nhau mà!
Tần Mộc đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, nó rất nghiêm túc nói:“Tiểu Dật tiểu Dật, sau này em không nên gọi anh Bạch là Bạch đại thúc.”
“Vì sao?”
“Anh Bạch còn chưa có kết hôn đâu, em gọi anh ấy đại thúc nghe như anh ấy rất già vậy, sẽ không còn ai muốn anh ấy!”
Ánh mắt Tiêu Dật nhìn về phía Bạch Ức Hàn nhất thời mang theo một chút thương hại, thì ra Bạch đại thúc đã già như vậy mà còn không có ai muốn?
Đôi mắt xếch xinh đẹp của Bạch Ức Hàn nhịn không được run rẩy một chút, nhân viên hóa trang đang hóa trang cho hắn nhất thời rơi lệ đầy mặt, làm sao bây giờ! Vẽ lệch rồi!
/152
|