Trần Minh rất vừa lòng phân đoạn cuối này, Tiêu Dật cùng Tần Mộc biểu hiện rất tốt, hoàn toàn không có dấu vết giả bộ, vô cùng tự nhiên lưu loát. Chỉ là, lúc nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Tần Mộc, Trần Minh cũng có chút đau lòng, hắn sờ sờ đầu Tần Mộc, dỗ dành:“Tiểu Mộc, buổi tối ở bờ biển tổ chức tiệc đốt lửa trại, em cùng tiểu Dật đều đến được không?”
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật, gật gật đầu:“Được, cám ơn chú Trần, chúng con đi thay quần áo trước.” Nói xong, liền lôi kéo Tiêu Dật xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn nó, Trần Minh đột nhiên cảm thấy hai đứa nhỏ này mặc dù có lúc nghịch ngợm đến nỗi làm cho người ta đau đầu, nhưng cuối cùng vẫn là tiểu thiên sứ đáng yêu làm người thương yêu, giống như công chúa bảo bối nhà hắn vậy.
Nhưng mà, còn không chờ Trần Minh xúc động xong, giọng nói của hai hai đứa nhỏ từ xa xa truyền tới.
“Chú Trần cũng thật là, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, thế mà chú ấy còn dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nói chuyện với chúng ta.” Đây là giọng Tần Mộc, mang theo âm mũi rất nặng.
“Dù sao đã nhiều năm như vậy năm, chúng ta đều cao lớn hơn, Trần đại thúc cũng đã già đi, già đi trí nhớ không tốt cũng là bình thường, chúng ta cứ chiều theo thúc ấy đi.” Giọng Tiêu Dật vẫn bình tĩnh mà thong dong như trước.
“Ừ, anh biết rồi.”
Trong đầu Trần Minh lập tức gào thét, hai nhóc con lông còn chưa dài dám tự xưng là người trưởng thành! Chính mình thế mà lại cảm thấy bọn nó là Thiên Sứ! Đây rõ ràng là hai siêu cấp tiểu ác ma!!! Cho dù lớn thêm 4 tuổi vẫn là ác ma!
Những người chung quanh đều nhìn trời, nhìn đất, một bên vụng trộm tỏ ý thông cảm với Trần đạo diễn, vừa yên lặng phun tào trong lòng: Hai tiểu tổ tông, em chỉ lớn một tí mà đã nói “Dù sao nhiều như vậy năm ”, làm cho những người lớn hơn các em hai mấy tuổi với cả nhóm người trưởng thành làm sao chịu nổi đây!
Vừa về đến biệt thự cạnh bờ biển, Tần Mộc cùng Tiêu Dật liền đi thẳng đến phòng tắm, trên người còn mặc phục trang, bởi vì dính “máu” mà ẩm ướt dính dính, một chút cũng không thoải mái, Mộ Dung Phong nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay hai đứa nhỏ lại, trên mặt còn chưa có tẩy trang đâu, cũng không thể trực tiếp nhảy vào trong bồn tắm.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Mộ Dung Phong, mặc cho hắn giày vò mặt mình, qua một hồi lâu, Mộ Dung Phong mới buông khăn mặt trong tay, bắt đầu giúp bọn nhỏ cởi phục trang, hai đứa nhỏ lập tức trống trơn quệt mông nhảy vào trong bồn tắm, thuần thục đánh thủy trận, đơn giản chính là anh tát nước em một chút, em tát nước anh một chút. Mộ Dung Phong nhặt phục trang lên, xoay người ra khỏi phòng tắm, bây giờ hai đứa nhỏ tắm rửa cũng không chịu để cho Mộ Dung Phong nhúng tay, anh giúp em thoa sữa tắm, em giúp anh chà lưng, động tác thuần thục lại ăn ý. Mộ Dung Phong cũng thuận theo bọn nó, chỉ là vẫn kiên trì mỗi nửa tháng sẽ tắm cho bọn nó một lần, tránh cho có chỗ nào bẩn không được hai đứa phát hiện.
Chờ bọn nó tắm rửa xong, Mộ Dung Phong giúp bọn nó lau khô tóc cùng thân thể, mặc quần nhỏ cùng áo ngủ, sau đó lấy ra túi chườm nước đá đã sớm chuẩn bị tốt đặt trong tủ lạnh, tính giúp Tần Mộc chườm đôi mắt khóc đến sưng lên. Tần Mộc nằm thẳng ở trên giường, trên mặt là túi chườm nước đá, tay lại cầm lấy tay Tiêu Dật không buông. Tiêu Dật cũng không để ý, cũng leo lên giường nằm kề bên Tần Mộc.
Chẳng được bao lâu, hai đứa nhỏ đều ngủ, Mộ Dung Phong ngồi ở bên giường, để tránh cho túi chườm nước đá của Tần Mộc trượt xuống, mấy ngày nay, để đuổi kịp tiến độ, thời gian ngủ ít hơn trước kia rất nhiều, lần quay phim này, buổi tối về nhà, Tiêu Dật còn muốn cầm kịch bản cẩn thận suy nghĩ, xem lại những phần đã quay xong, đương nhiên Tần Mộc sẽ cùng nó. Bây giờ cuối cùng cũng diễn xong rồi, có thể ngủ một giấc thật ngon. Mộ Dung Phong bắt đầu suy nghĩ lịch trình vài ngày tới.
Lúc hai đứa nhỏ tỉnh lại, mặt trời đã lặn về phía tây, Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn bọn nhỏ mờ mịt xoa mắt, bộ dáng vừa thú vị vừa đáng yêu, sau đó dẫn bọn nhỏ đi rửa mặt. Lúc đi xuống lầu, Bạch Ức Hàn đang ngồi trên sô pha đọc sách, nhìn thấy hai đứa nhỏ đi xuống, hắn tùy ý đặt sách trong tay sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Vừa mới tỉnh ngủ là lúc Tiêu Dật không có sức chiến đấu nhất, lúc này giống như không thấy Bạch Ức Hàn, mặc cho Mộ Dung Phong dẫn ra ngoài cửa, đoàn người đi đến bờ cát mà đoàn phim đã sớm quyết định.
Lúc bọn họ tới, trời còn chưa có tối, nhưng mà nhân viên đoàn phim đã đến rất đông, lửa trại cũng đã bắt đầu đốt, lửa cũng không lớn, có lẽ chỉ là hình thức, chủ yếu vẫn dựa vào ánh đèn để chiếu sáng, tuy nói là tiệc bên lửa trại, nhưng lo lắng hiện tại đã là giữa hè, cho dù có gió biển nhè nhẹ mát mẻ, vẫn không chịu nổi lửa lớn, cho nên, cái gọi là tiệc bên lửa trại thật ra chỉ là tiệc thịt nướng bên bờ biển.
Nhìn thấy Bạch Ức Hàn cùng Tần Mộc Tiêu Dật đến, Diệp Thanh Mộc giơ cánh tay dài vẫy vẫy:“Bên này bên này.”
“Anh Diệp!” Tần Mộc lập tức tươi cười lôi kéo Tiêu Dật chạy tới.
Nhìn bọn họ đã chạy tới, Diệp Thanh Mộc đem nấm vừa nướng xong cho mỗi đứa môt xâu:“Này, nếm thử xem anh vừa nướng.”
Có bóng ma ăn nấm mấy ngày hôm trước, lần này Tiêu Dật có chút do dự, chỉ cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nhấp môi, phát hiện hương vị thế mà không tệ, lông mày Tiêu Dật lập tức giãn ra, không chút do dự há miệng ăn cả cây nấm, miệng liền bóng lưỡng, Tần Mộc nhìn thấy, cũng cắn một cái, gật đầu:“Anh Diệp, ăn ngon thật!” Tiêu Dật không nhanh không chậm nuốt vào miệng, lúc này mới mở miệng:“Nấm này hương vị thật không tệ, ăn ngon hơn của Bạch đại thúc nướng.”
Diệp Thanh Mộc nhìn Bạch Ức Hàn đang đứng ở sau lưng hai đứa nhỏ, tươi cười trong mắt càng sâu.
Bạch Ức Hàn vẻ mặt lạnh mạc, ngay cả lông mi cũng không động một chút, nâng chân lên xoay người bước đi, chỉ là mái tóc bay bay đã lộ ra chút tâm trạng của chủ nhân, nhóc con không biết tốt xấu này, người khác muốn ăn còn ăn không được, nó còn dám ghét bỏ đến tự nhiên như vậy!
Nhìn thấy bóng lưng tức giận của Bạch Ức Hàn, ý cười trong mắt Diệp Thanh Mộc đều sắp tràn ra, đứa nhỏ này, thật ra là trời cao phái tới chuyên khắc Bạch đại thần đi?
Tiêu Dật cùng Tần Mộc cũng không hề biết, chỉ toàn tâm toàn ý ăn. Đối với bọn nó, đây thật sự là một đêm tốt đẹp.↗[^ω^]↗
Nhưng mà, việc đời luôn khó có thể đoán trước, lúc Tiêu Dật há miệng, cắn cây ngô thứ ba của đêm nay, bi kịch vô thanh vô tức đã xảy ra……
“Tiểu Dật! Em làm sao vậy?”
Bạch Ức Hàn cách đó không xa nghe được giọng nói có chút kinh hoảng của Tần Mộc, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy Tiêu Dật đang sững sờ mở miệng, trong tay còn cầm nửa cây ngô, mà hàm răng vốn chỉnh tề giờ phút này lại thiếu một cái, bên môi còn dính chút đỏ sậm, có lẽ là vết máu. Cả đêm đều có chút u ám khó chịu Bạch đại thần đột nhiên bình tĩnh, tâm trạng vốn dĩ che kín mây đen lập tức rẽ mây thấy sương mù, thậm chí còn thấy cả ánh mặt trời.
“Thật sự rụng răng cửa sao? Vậy có một lỗ thủng?”
Giờ phút này Bạch Ức Hàn cũng không biết, chỉ vì những lời này của hắn, làm cho Tiêu Dật suốt một năm không có ở trước mặt hắn mở miệng, thẳng đến khi răng cửa mọc dài ra, cho nên nói, lòng tự trọng của bạn nhỏ tiểu Thái Tử của chút ta vẫn là rất mạnh rất mạnh.╮[╯▽╰]╭
Thấy Tiêu Dật mím môi khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo rời đi, lúc này nhóm người lớn trong đoàn phim mới dám cười ra tiếng, đứa nhỏ này thật sự là rất đáng yêu, chỉ thay răng mà thôi, lại trở nên nghiêm túc như vậy, làm hại bọn họ muốn trêu chọc vài câu cũng chưa dám mở miệng, chỉ sợ đứa nhỏ thực sự nổi giận, không thấy phản ứng của người ta đối với câu nói của Bạch đại thần có bao nhiêu kịch liệt sao?
“Tiểu Dật, đừng buồn, rất nhanh sẽ mọc dài ra, thật mà!” Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, cố gắng an ủi.
Tiêu Dật nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, lông mày cũng nhíu chặt. Tần Mộc nhìn thấy nhịn không được nhỏ giọng. Sau khi trở lại, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp lấy hộp thuốc ra, rửa sạch khoang miệng cùng vết máu cho Tiêu Dật, sau đó còn phải tìm cái răng, lúc nãy răng vừa mới rụng, Bạch Ức Hàn đã nói, sau đó đứa nhỏ liền ngậm miệng đến bây giờ, cái răng kia đừng bị nuốt vào mới tốt……
Đối với hành động của Mộ Dung Phong, Tiêu Dật cũng không bài xích, nó cũng hiểu đạo lý giấu bệnh sợ thầy, tuy nói thay răng không phải bệnh, nhưng mà có chút chỗ cần chú ý, cho nên, nó lại mở ra miệng, phun cái răng ra, súc miệng, sau đó để cho Mộ Dung Phong dùng tăm bông không biết chấm cái gì xoa xoa lên chỗ cái răng.
Chờ rửa sạch xong, Tiêu Dật cuối cùng cũng mở miệng:“Lập tức về nhà.”
Vì thế, chờ lúc Bạch Ức Hàn trở lại biệt thự, chờ đợi hắn chỉ có chiếc xe RV biến mất cùng căn biệt thự trống rỗng.
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật, gật gật đầu:“Được, cám ơn chú Trần, chúng con đi thay quần áo trước.” Nói xong, liền lôi kéo Tiêu Dật xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn nó, Trần Minh đột nhiên cảm thấy hai đứa nhỏ này mặc dù có lúc nghịch ngợm đến nỗi làm cho người ta đau đầu, nhưng cuối cùng vẫn là tiểu thiên sứ đáng yêu làm người thương yêu, giống như công chúa bảo bối nhà hắn vậy.
Nhưng mà, còn không chờ Trần Minh xúc động xong, giọng nói của hai hai đứa nhỏ từ xa xa truyền tới.
“Chú Trần cũng thật là, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, thế mà chú ấy còn dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nói chuyện với chúng ta.” Đây là giọng Tần Mộc, mang theo âm mũi rất nặng.
“Dù sao đã nhiều năm như vậy năm, chúng ta đều cao lớn hơn, Trần đại thúc cũng đã già đi, già đi trí nhớ không tốt cũng là bình thường, chúng ta cứ chiều theo thúc ấy đi.” Giọng Tiêu Dật vẫn bình tĩnh mà thong dong như trước.
“Ừ, anh biết rồi.”
Trong đầu Trần Minh lập tức gào thét, hai nhóc con lông còn chưa dài dám tự xưng là người trưởng thành! Chính mình thế mà lại cảm thấy bọn nó là Thiên Sứ! Đây rõ ràng là hai siêu cấp tiểu ác ma!!! Cho dù lớn thêm 4 tuổi vẫn là ác ma!
Những người chung quanh đều nhìn trời, nhìn đất, một bên vụng trộm tỏ ý thông cảm với Trần đạo diễn, vừa yên lặng phun tào trong lòng: Hai tiểu tổ tông, em chỉ lớn một tí mà đã nói “Dù sao nhiều như vậy năm ”, làm cho những người lớn hơn các em hai mấy tuổi với cả nhóm người trưởng thành làm sao chịu nổi đây!
Vừa về đến biệt thự cạnh bờ biển, Tần Mộc cùng Tiêu Dật liền đi thẳng đến phòng tắm, trên người còn mặc phục trang, bởi vì dính “máu” mà ẩm ướt dính dính, một chút cũng không thoải mái, Mộ Dung Phong nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay hai đứa nhỏ lại, trên mặt còn chưa có tẩy trang đâu, cũng không thể trực tiếp nhảy vào trong bồn tắm.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Mộ Dung Phong, mặc cho hắn giày vò mặt mình, qua một hồi lâu, Mộ Dung Phong mới buông khăn mặt trong tay, bắt đầu giúp bọn nhỏ cởi phục trang, hai đứa nhỏ lập tức trống trơn quệt mông nhảy vào trong bồn tắm, thuần thục đánh thủy trận, đơn giản chính là anh tát nước em một chút, em tát nước anh một chút. Mộ Dung Phong nhặt phục trang lên, xoay người ra khỏi phòng tắm, bây giờ hai đứa nhỏ tắm rửa cũng không chịu để cho Mộ Dung Phong nhúng tay, anh giúp em thoa sữa tắm, em giúp anh chà lưng, động tác thuần thục lại ăn ý. Mộ Dung Phong cũng thuận theo bọn nó, chỉ là vẫn kiên trì mỗi nửa tháng sẽ tắm cho bọn nó một lần, tránh cho có chỗ nào bẩn không được hai đứa phát hiện.
Chờ bọn nó tắm rửa xong, Mộ Dung Phong giúp bọn nó lau khô tóc cùng thân thể, mặc quần nhỏ cùng áo ngủ, sau đó lấy ra túi chườm nước đá đã sớm chuẩn bị tốt đặt trong tủ lạnh, tính giúp Tần Mộc chườm đôi mắt khóc đến sưng lên. Tần Mộc nằm thẳng ở trên giường, trên mặt là túi chườm nước đá, tay lại cầm lấy tay Tiêu Dật không buông. Tiêu Dật cũng không để ý, cũng leo lên giường nằm kề bên Tần Mộc.
Chẳng được bao lâu, hai đứa nhỏ đều ngủ, Mộ Dung Phong ngồi ở bên giường, để tránh cho túi chườm nước đá của Tần Mộc trượt xuống, mấy ngày nay, để đuổi kịp tiến độ, thời gian ngủ ít hơn trước kia rất nhiều, lần quay phim này, buổi tối về nhà, Tiêu Dật còn muốn cầm kịch bản cẩn thận suy nghĩ, xem lại những phần đã quay xong, đương nhiên Tần Mộc sẽ cùng nó. Bây giờ cuối cùng cũng diễn xong rồi, có thể ngủ một giấc thật ngon. Mộ Dung Phong bắt đầu suy nghĩ lịch trình vài ngày tới.
Lúc hai đứa nhỏ tỉnh lại, mặt trời đã lặn về phía tây, Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn bọn nhỏ mờ mịt xoa mắt, bộ dáng vừa thú vị vừa đáng yêu, sau đó dẫn bọn nhỏ đi rửa mặt. Lúc đi xuống lầu, Bạch Ức Hàn đang ngồi trên sô pha đọc sách, nhìn thấy hai đứa nhỏ đi xuống, hắn tùy ý đặt sách trong tay sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Vừa mới tỉnh ngủ là lúc Tiêu Dật không có sức chiến đấu nhất, lúc này giống như không thấy Bạch Ức Hàn, mặc cho Mộ Dung Phong dẫn ra ngoài cửa, đoàn người đi đến bờ cát mà đoàn phim đã sớm quyết định.
Lúc bọn họ tới, trời còn chưa có tối, nhưng mà nhân viên đoàn phim đã đến rất đông, lửa trại cũng đã bắt đầu đốt, lửa cũng không lớn, có lẽ chỉ là hình thức, chủ yếu vẫn dựa vào ánh đèn để chiếu sáng, tuy nói là tiệc bên lửa trại, nhưng lo lắng hiện tại đã là giữa hè, cho dù có gió biển nhè nhẹ mát mẻ, vẫn không chịu nổi lửa lớn, cho nên, cái gọi là tiệc bên lửa trại thật ra chỉ là tiệc thịt nướng bên bờ biển.
Nhìn thấy Bạch Ức Hàn cùng Tần Mộc Tiêu Dật đến, Diệp Thanh Mộc giơ cánh tay dài vẫy vẫy:“Bên này bên này.”
“Anh Diệp!” Tần Mộc lập tức tươi cười lôi kéo Tiêu Dật chạy tới.
Nhìn bọn họ đã chạy tới, Diệp Thanh Mộc đem nấm vừa nướng xong cho mỗi đứa môt xâu:“Này, nếm thử xem anh vừa nướng.”
Có bóng ma ăn nấm mấy ngày hôm trước, lần này Tiêu Dật có chút do dự, chỉ cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nhấp môi, phát hiện hương vị thế mà không tệ, lông mày Tiêu Dật lập tức giãn ra, không chút do dự há miệng ăn cả cây nấm, miệng liền bóng lưỡng, Tần Mộc nhìn thấy, cũng cắn một cái, gật đầu:“Anh Diệp, ăn ngon thật!” Tiêu Dật không nhanh không chậm nuốt vào miệng, lúc này mới mở miệng:“Nấm này hương vị thật không tệ, ăn ngon hơn của Bạch đại thúc nướng.”
Diệp Thanh Mộc nhìn Bạch Ức Hàn đang đứng ở sau lưng hai đứa nhỏ, tươi cười trong mắt càng sâu.
Bạch Ức Hàn vẻ mặt lạnh mạc, ngay cả lông mi cũng không động một chút, nâng chân lên xoay người bước đi, chỉ là mái tóc bay bay đã lộ ra chút tâm trạng của chủ nhân, nhóc con không biết tốt xấu này, người khác muốn ăn còn ăn không được, nó còn dám ghét bỏ đến tự nhiên như vậy!
Nhìn thấy bóng lưng tức giận của Bạch Ức Hàn, ý cười trong mắt Diệp Thanh Mộc đều sắp tràn ra, đứa nhỏ này, thật ra là trời cao phái tới chuyên khắc Bạch đại thần đi?
Tiêu Dật cùng Tần Mộc cũng không hề biết, chỉ toàn tâm toàn ý ăn. Đối với bọn nó, đây thật sự là một đêm tốt đẹp.↗[^ω^]↗
Nhưng mà, việc đời luôn khó có thể đoán trước, lúc Tiêu Dật há miệng, cắn cây ngô thứ ba của đêm nay, bi kịch vô thanh vô tức đã xảy ra……
“Tiểu Dật! Em làm sao vậy?”
Bạch Ức Hàn cách đó không xa nghe được giọng nói có chút kinh hoảng của Tần Mộc, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy Tiêu Dật đang sững sờ mở miệng, trong tay còn cầm nửa cây ngô, mà hàm răng vốn chỉnh tề giờ phút này lại thiếu một cái, bên môi còn dính chút đỏ sậm, có lẽ là vết máu. Cả đêm đều có chút u ám khó chịu Bạch đại thần đột nhiên bình tĩnh, tâm trạng vốn dĩ che kín mây đen lập tức rẽ mây thấy sương mù, thậm chí còn thấy cả ánh mặt trời.
“Thật sự rụng răng cửa sao? Vậy có một lỗ thủng?”
Giờ phút này Bạch Ức Hàn cũng không biết, chỉ vì những lời này của hắn, làm cho Tiêu Dật suốt một năm không có ở trước mặt hắn mở miệng, thẳng đến khi răng cửa mọc dài ra, cho nên nói, lòng tự trọng của bạn nhỏ tiểu Thái Tử của chút ta vẫn là rất mạnh rất mạnh.╮[╯▽╰]╭
Thấy Tiêu Dật mím môi khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo rời đi, lúc này nhóm người lớn trong đoàn phim mới dám cười ra tiếng, đứa nhỏ này thật sự là rất đáng yêu, chỉ thay răng mà thôi, lại trở nên nghiêm túc như vậy, làm hại bọn họ muốn trêu chọc vài câu cũng chưa dám mở miệng, chỉ sợ đứa nhỏ thực sự nổi giận, không thấy phản ứng của người ta đối với câu nói của Bạch đại thần có bao nhiêu kịch liệt sao?
“Tiểu Dật, đừng buồn, rất nhanh sẽ mọc dài ra, thật mà!” Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, cố gắng an ủi.
Tiêu Dật nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, lông mày cũng nhíu chặt. Tần Mộc nhìn thấy nhịn không được nhỏ giọng. Sau khi trở lại, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp lấy hộp thuốc ra, rửa sạch khoang miệng cùng vết máu cho Tiêu Dật, sau đó còn phải tìm cái răng, lúc nãy răng vừa mới rụng, Bạch Ức Hàn đã nói, sau đó đứa nhỏ liền ngậm miệng đến bây giờ, cái răng kia đừng bị nuốt vào mới tốt……
Đối với hành động của Mộ Dung Phong, Tiêu Dật cũng không bài xích, nó cũng hiểu đạo lý giấu bệnh sợ thầy, tuy nói thay răng không phải bệnh, nhưng mà có chút chỗ cần chú ý, cho nên, nó lại mở ra miệng, phun cái răng ra, súc miệng, sau đó để cho Mộ Dung Phong dùng tăm bông không biết chấm cái gì xoa xoa lên chỗ cái răng.
Chờ rửa sạch xong, Tiêu Dật cuối cùng cũng mở miệng:“Lập tức về nhà.”
Vì thế, chờ lúc Bạch Ức Hàn trở lại biệt thự, chờ đợi hắn chỉ có chiếc xe RV biến mất cùng căn biệt thự trống rỗng.
/152
|