Hoa Liên chợt tỉnh táo lại, tất cả trước mặt không thay đổi, chỉ có Trấn Nguyên Đại Tiên là đã đứng dậy. Bên người nàng, Đấu Chiến Thắng Phật nhắm nghiền hai mắt, dường như đang ngộ ra điều gì, nhìn lại những người khác , dường như cũng như thế, tựa như chỉ có mình nàng là tỉnh lại trước.
Đại khái là ngộ tính của nàng chưa đủ, không thể đạt được cảnh giới của lĩnh ngộ chăng. Hoa Liên tự nhủ vậy, đến được đây có ai là không phải là người có thiên tư ngang dọc Tam giới, mình nói không chừng cũng chỉ là đáy chót.
“Hoa Liên đạo hữu, có hứng thú hàn huyên với lão đạo một chút không?” Vào lúc Hoa Liên đang ngẩn người, đột nhiên thấy Trấn Nguyên Đại Tiên cười cười đi tới.
Tiếng “đạo hữu” này của ông ta khiến cho Hoa Liên run lên, “Đại Tiên muốn hàn huyên gì vậy?”
“Chúng ta quay về rồi nói chuyện.” Trấn Nguyên Đại Tiên không hỏi ý tứ của Hoa Liên, đi thẳng về.
Hai người một trước một sau đi vào Ngũ Trang Quan, tất cả đều khôi phục lại bình thường, hỗn độn bên ngoài dường như căn bản không tồn tại.
“Khi lão đạo mới biết đến Thiên Địa, Vu tộc đang hưng thịnh, Thánh nhân phải nhân nhượng ba phần. Khi đó Bất Chu Sơn còn nguyên vẹn, ngày tế tổ lão đạo còn chưa thành Thánh, không có tư cách tham gia, chỉ nghe nói hôm đó có mấy vạn dị tượng bỗng nhiên xuất hiện, thực sự đáng tiếc.” Trấn Nguyên Đại Tiên mặt đầy cảm khái, lại tự nói, căn bản không hề nhìn đến Hoa Liên đang khoanh chân ngồi đối diện ông ta.
Hoa Liên cũng không nói gì, bưng chén trà nhẹ nhấp. Một cảm giác khoan khoái thông thấu dần dần lan khắp toàn thân, một ngụm trà này, so với bàn đào năm ngàn năm kia cũng không kém là bao.
“Ta còn nghe nói, trước ngày hôm đó, trong Dưỡng Thiên Trì có hai đóa liên hoa, sau đó trong ao đột nhiên lại sinh ra một ngọn lửa vô danh, dựng dục ra một đóa Hồng Liên.” Khí thế trên người Trấn Nguyên Đại Tiên không hề sinh ra biến hóa, chỉ có hai mắt là sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hoa Liên.
Hoa Liên rũ mắt xuống, Trấn Nguyên Đại Tiên không biết vừa rồi đã nhìn thấy gì mà lại biết được thân phận của nàng. Vậy cũng không có gì, điều khiến cho Hoa Liên thấy kỳ quái là, tại sao ông ta không nhận ra Nghiệt hỏa?
Trên cuốn Đại Hoang lục mà Ân Mạc đưa cho nàng có ghi chép về Nghiệt hỏa, theo lý, Trấn Nguyên Đại Tiên là Thánh nhân, nên biết mới đúng. Nhưng sự thực thì không phải vậy, hôm đó khi nàng dùng Nghiệt hỏa đối phó với Đông Lâm, trong đám tiên nhân vậy mà lại chẳng có ai nhận ra Nghiệt hỏa, thế này không khỏi quá mức kỳ quái. Tại sao chỉ có nàng và Ân Mạc biết?
Còn nữa, ông ta vừa mới nói, Nghiệt hỏa và bản thân nàng đều là đột nhiên xuất hiện sau lễ tế tổ, có liên quan gì đến kẻ cả người đầy ma khí kia không?
“Lai lịch của đóa Hồng liên kia cực kỳ quái dị, thực là điềm xấu, từng có Đại Vu muốn phá hủy đóa sen này, cuối cùng lại bị ngọn lửa trong ao kia đốt sạch thần hồn. Sau đó, Vu tộc bị diệt hết, Bất Chu Sơn sụp đổ, có một tiểu tử vì cứu người nên đã xông vào Bất Chu Sơn, lại lấy đi mất hai viên hạt sen của đóa Hồng Liên kia.” Trấn Nguyên Đại Tiên nói đến đây, rốt cuộc cũng ngừng lại, ông ta nâng chén trà lên, nhìn lá trà có màu tựa như phỉ thúy bên trong chén, khe khẽ thở dài, “Đây chính là nhân quả, nếu như ta mong đạo hữu buông tha cho đoạn nhân quả này, ngươi có thể đồng ý không?”
Hoa Liên im lặng một lúc lâu, rốt cục cũng ngẩng đầu mỉm cười với hắn, “Thứ cho Hoa Liên ngu độn, lời Đại Tiên nói, ta không hiểu.”
“Nếu ta dùng hai quả Nhân sâm đổi lấy hai viên hạt sen kia, đạo hữu nghĩ thế nào?”
Hoa Liên nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, “Nếu ta móc lấy tim của Đại Tiên, dùng một quả bàn đào vạn năm mới chín để đổi lại, ngài có đổi không?”
Trấn Nguyên Đại Tiên không nói gì.
Quả Nhân sâm đương nhiên đủ trân quý, thứ thần quả hấp thu khí hỗn độn mà sinh trưởng, thậm chí còn có thể dùng để hiến tế Thiên Địa. Nhưng lại không thể đổi lấy hai viên hạt sen kia, bởi vì giá trị chênh lệch quá lớn.
“Ta khuyên Đại Tiên không nên ôm lấy bồn nước đục này, tu thành Thánh cũng không dễ dàng.” Mất hai viên hạt sen kia, nàng thiếu chút nữa bỏ mạng. Đến giờ nàng vẫn không hiểu tại sao mình vẫn sống sót được, muốn nàng buông tay, căn bản là không thể.
Nàng một lòng thành tiên, chính là để tìm được kẻ kia. Nợ của nàng, nàng phải khiến cho đối phương hoàn trả lại gấp trăm lần.
“Aiz… Năm đó hắn cũng là vì cứu người, ai ngờ được…”
“Đúng vậy, hắn không ngờ tới đóa sen kia lại không chết, thực đáng tiếc phải không.” Hoa Liên châm chọc.
Sở dĩ nàng lại dám càn rỡ như vậy trước mặt Trấn Nguyên Đại Tiên, cũng là bởi vì đoạn Nhân quả này ông ta không dám làm loạn, muốn tích được công đức, lại không dám động thủ với nàng, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.
“Từ Thái cổ đến giờ, kiên trì sống sót, cho dù tư chất có kém hơn nữa cũng có thể làm Đại La Kim Tiên đúng không, ngươi nói xem?”
“Đúng là như vậy.” Trấn Nguyên Đại Tiên không thể không gật đầu, không chỉ là tu vi và địa vị, còn có cuộc sống yên bình trên dưới một vạn năm ở Tiên giới kia nữa.
“Vậy Hoa Liên không quấy rầy nữa.” Hoa Liên đứng dậy, ra khỏi nội thất. Thời gian trăm vạn năm, cho dù nàng không thể thành Thánh thì cũng tuyệt đối không rơi vào kết cục như thế này.
Trấn Nguyên Đại Tiên nhìn bóng lưng nàng bỏ đi, mấy lần muốn mở miệng giữ lại, cuối cùng vẫn thờ dài, bỏ qua. Nhân Quả này dính dấp quá nhiều, nếu ông ta muốn làm loạn, sợ rằng sẽ thực sự giống như lời Hoa Liên nói. Nếu ông ta chỉ là tiên nhân, có lẽ còn có thể nhúng tay, nhưng đã thành Thánh rồi thì không thể mó vào sự vụ của Tam giới.
Sau khi Hoa Liên rời đi được một lúc, cửa nội thất bị người ta kéo ra thô bạo, Đấu Chiến Thắng Phật thò đầu vào, phát hiện ra bên trong chỉ có mình ông ta, cười hì hì xông vào.
“Lão già, mặt ngươi đưa đám thế làm gì?”’
“Sao Đại Thánh lại vui vẻ như vậy?”
“Ha lão già, đừng có quanh co với ta, ngươi nói gì với Hoa Liên hả, sắc mặt nàng không dễ nhìn tí nào.”
“Đại Thánh cho rằng ta còn có thể nói gì với nàng kia chứ?”
Đấu Chiến Thắng Phật giơ một ngón tay đầy lông ra, lắc lắc trước mặt Trấn Nguyên Đại Tiên, “Lão già, ngươi đừng có mà bắt nạt Hoa Liên, nếu không nhất định Sát Sinh Phật sẽ tìm ta gây phiền phức, ngươi biết tên Sát Sinh Phật đó lợi hại đến đâu không?”
“Không biết.” Cái tên này ông ta cũng không lấy làm xa lạ, mấy vị bạn cũ của ông ta cũng thường nhắc đến Sát Sinh Phật. Ông ta cũng chỉ biết, vị Phật này trời sinh thích giết chọc, sau khi kết giới Tiên Ma mở ra lần trước đã lấy được không ít công đức. Vô luận là Tiên giới hay Phật giới, hắn đều là một đối tượng không dễ chọc. Một vị Phật có thể khiến cho Thánh nhân phải kiêng kỵ, ở Phật giới thực sự không nhiều lắm.
“Ta nghe Nhiên Đăng Cổ Phật nói, hắn còn từng khiêu chiến cả Phật tổ, ngươi nói coi, tại sao Phật tổ không chụp cho hắn một bàn tay nhốt vào trong núi năm trăm năm kia chứ?” Vị này hiển nhiên vẫn còn vô cùng bất bình với những gì mình đã gặp phải.
Trấn Nguyên Đại Tiên nhíu mày, “Đại Thánh có biết vị Sát Sinh Phật kia thành Phật lúc nào không?”
“Lúc phong Phật vị không phải ngươi cũng ở đó sao, sao còn hỏi ta?”
Cũng là bởi vì ông ta ở đó nên mới cảm thấy kỳ quái. Mỗi lần phong Phật vị ông ta đều được mời, nhưng chưa từng thấy vị Phật kia được phong bao giờ, hắn xuất hiện vào lúc nào, chuyện này đã thành một câu hỏi không lời giải.
Hoa Liên quay lại viện của mình tiếp tục tu luyện, lần này cũng không giấu diếm tu vi của mình nữa.
Chờ đến khi nàng nhìn thấy Tử Vi Tiên Đế ở Ngũ Trang Quan, hắn cười cười đi về phía Hoa Liên, “Xem ra ngươi đã có điều lĩnh ngộ.” Hắn cũng không cảm thấy việc tu vi của Hoa Liên tăng lên có gì kỳ quái, có điều Hoa Liên tiến bộ cực nhanh, khiến cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc,
“Đa tạ Tiên Đế đã cho Hoa Liên cơ hội.”
“Ngươi nên được vậy, đi thôi, đi chào từ biệt Trấn Nguyên Đại Tiên.”
Trấn Nguyên Đại Tiên thấy hai người đồng thời xuất hiện, chỉ khẽ mở mắt, “Tử Vi Tiên Đế, không tiễn.”
Cho đến khi hai người đi xa rồi, ông ta mới lẩm bẩm tự nói, “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Đại khái là ngộ tính của nàng chưa đủ, không thể đạt được cảnh giới của lĩnh ngộ chăng. Hoa Liên tự nhủ vậy, đến được đây có ai là không phải là người có thiên tư ngang dọc Tam giới, mình nói không chừng cũng chỉ là đáy chót.
“Hoa Liên đạo hữu, có hứng thú hàn huyên với lão đạo một chút không?” Vào lúc Hoa Liên đang ngẩn người, đột nhiên thấy Trấn Nguyên Đại Tiên cười cười đi tới.
Tiếng “đạo hữu” này của ông ta khiến cho Hoa Liên run lên, “Đại Tiên muốn hàn huyên gì vậy?”
“Chúng ta quay về rồi nói chuyện.” Trấn Nguyên Đại Tiên không hỏi ý tứ của Hoa Liên, đi thẳng về.
Hai người một trước một sau đi vào Ngũ Trang Quan, tất cả đều khôi phục lại bình thường, hỗn độn bên ngoài dường như căn bản không tồn tại.
“Khi lão đạo mới biết đến Thiên Địa, Vu tộc đang hưng thịnh, Thánh nhân phải nhân nhượng ba phần. Khi đó Bất Chu Sơn còn nguyên vẹn, ngày tế tổ lão đạo còn chưa thành Thánh, không có tư cách tham gia, chỉ nghe nói hôm đó có mấy vạn dị tượng bỗng nhiên xuất hiện, thực sự đáng tiếc.” Trấn Nguyên Đại Tiên mặt đầy cảm khái, lại tự nói, căn bản không hề nhìn đến Hoa Liên đang khoanh chân ngồi đối diện ông ta.
Hoa Liên cũng không nói gì, bưng chén trà nhẹ nhấp. Một cảm giác khoan khoái thông thấu dần dần lan khắp toàn thân, một ngụm trà này, so với bàn đào năm ngàn năm kia cũng không kém là bao.
“Ta còn nghe nói, trước ngày hôm đó, trong Dưỡng Thiên Trì có hai đóa liên hoa, sau đó trong ao đột nhiên lại sinh ra một ngọn lửa vô danh, dựng dục ra một đóa Hồng Liên.” Khí thế trên người Trấn Nguyên Đại Tiên không hề sinh ra biến hóa, chỉ có hai mắt là sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hoa Liên.
Hoa Liên rũ mắt xuống, Trấn Nguyên Đại Tiên không biết vừa rồi đã nhìn thấy gì mà lại biết được thân phận của nàng. Vậy cũng không có gì, điều khiến cho Hoa Liên thấy kỳ quái là, tại sao ông ta không nhận ra Nghiệt hỏa?
Trên cuốn Đại Hoang lục mà Ân Mạc đưa cho nàng có ghi chép về Nghiệt hỏa, theo lý, Trấn Nguyên Đại Tiên là Thánh nhân, nên biết mới đúng. Nhưng sự thực thì không phải vậy, hôm đó khi nàng dùng Nghiệt hỏa đối phó với Đông Lâm, trong đám tiên nhân vậy mà lại chẳng có ai nhận ra Nghiệt hỏa, thế này không khỏi quá mức kỳ quái. Tại sao chỉ có nàng và Ân Mạc biết?
Còn nữa, ông ta vừa mới nói, Nghiệt hỏa và bản thân nàng đều là đột nhiên xuất hiện sau lễ tế tổ, có liên quan gì đến kẻ cả người đầy ma khí kia không?
“Lai lịch của đóa Hồng liên kia cực kỳ quái dị, thực là điềm xấu, từng có Đại Vu muốn phá hủy đóa sen này, cuối cùng lại bị ngọn lửa trong ao kia đốt sạch thần hồn. Sau đó, Vu tộc bị diệt hết, Bất Chu Sơn sụp đổ, có một tiểu tử vì cứu người nên đã xông vào Bất Chu Sơn, lại lấy đi mất hai viên hạt sen của đóa Hồng Liên kia.” Trấn Nguyên Đại Tiên nói đến đây, rốt cuộc cũng ngừng lại, ông ta nâng chén trà lên, nhìn lá trà có màu tựa như phỉ thúy bên trong chén, khe khẽ thở dài, “Đây chính là nhân quả, nếu như ta mong đạo hữu buông tha cho đoạn nhân quả này, ngươi có thể đồng ý không?”
Hoa Liên im lặng một lúc lâu, rốt cục cũng ngẩng đầu mỉm cười với hắn, “Thứ cho Hoa Liên ngu độn, lời Đại Tiên nói, ta không hiểu.”
“Nếu ta dùng hai quả Nhân sâm đổi lấy hai viên hạt sen kia, đạo hữu nghĩ thế nào?”
Hoa Liên nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, “Nếu ta móc lấy tim của Đại Tiên, dùng một quả bàn đào vạn năm mới chín để đổi lại, ngài có đổi không?”
Trấn Nguyên Đại Tiên không nói gì.
Quả Nhân sâm đương nhiên đủ trân quý, thứ thần quả hấp thu khí hỗn độn mà sinh trưởng, thậm chí còn có thể dùng để hiến tế Thiên Địa. Nhưng lại không thể đổi lấy hai viên hạt sen kia, bởi vì giá trị chênh lệch quá lớn.
“Ta khuyên Đại Tiên không nên ôm lấy bồn nước đục này, tu thành Thánh cũng không dễ dàng.” Mất hai viên hạt sen kia, nàng thiếu chút nữa bỏ mạng. Đến giờ nàng vẫn không hiểu tại sao mình vẫn sống sót được, muốn nàng buông tay, căn bản là không thể.
Nàng một lòng thành tiên, chính là để tìm được kẻ kia. Nợ của nàng, nàng phải khiến cho đối phương hoàn trả lại gấp trăm lần.
“Aiz… Năm đó hắn cũng là vì cứu người, ai ngờ được…”
“Đúng vậy, hắn không ngờ tới đóa sen kia lại không chết, thực đáng tiếc phải không.” Hoa Liên châm chọc.
Sở dĩ nàng lại dám càn rỡ như vậy trước mặt Trấn Nguyên Đại Tiên, cũng là bởi vì đoạn Nhân quả này ông ta không dám làm loạn, muốn tích được công đức, lại không dám động thủ với nàng, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.
“Từ Thái cổ đến giờ, kiên trì sống sót, cho dù tư chất có kém hơn nữa cũng có thể làm Đại La Kim Tiên đúng không, ngươi nói xem?”
“Đúng là như vậy.” Trấn Nguyên Đại Tiên không thể không gật đầu, không chỉ là tu vi và địa vị, còn có cuộc sống yên bình trên dưới một vạn năm ở Tiên giới kia nữa.
“Vậy Hoa Liên không quấy rầy nữa.” Hoa Liên đứng dậy, ra khỏi nội thất. Thời gian trăm vạn năm, cho dù nàng không thể thành Thánh thì cũng tuyệt đối không rơi vào kết cục như thế này.
Trấn Nguyên Đại Tiên nhìn bóng lưng nàng bỏ đi, mấy lần muốn mở miệng giữ lại, cuối cùng vẫn thờ dài, bỏ qua. Nhân Quả này dính dấp quá nhiều, nếu ông ta muốn làm loạn, sợ rằng sẽ thực sự giống như lời Hoa Liên nói. Nếu ông ta chỉ là tiên nhân, có lẽ còn có thể nhúng tay, nhưng đã thành Thánh rồi thì không thể mó vào sự vụ của Tam giới.
Sau khi Hoa Liên rời đi được một lúc, cửa nội thất bị người ta kéo ra thô bạo, Đấu Chiến Thắng Phật thò đầu vào, phát hiện ra bên trong chỉ có mình ông ta, cười hì hì xông vào.
“Lão già, mặt ngươi đưa đám thế làm gì?”’
“Sao Đại Thánh lại vui vẻ như vậy?”
“Ha lão già, đừng có quanh co với ta, ngươi nói gì với Hoa Liên hả, sắc mặt nàng không dễ nhìn tí nào.”
“Đại Thánh cho rằng ta còn có thể nói gì với nàng kia chứ?”
Đấu Chiến Thắng Phật giơ một ngón tay đầy lông ra, lắc lắc trước mặt Trấn Nguyên Đại Tiên, “Lão già, ngươi đừng có mà bắt nạt Hoa Liên, nếu không nhất định Sát Sinh Phật sẽ tìm ta gây phiền phức, ngươi biết tên Sát Sinh Phật đó lợi hại đến đâu không?”
“Không biết.” Cái tên này ông ta cũng không lấy làm xa lạ, mấy vị bạn cũ của ông ta cũng thường nhắc đến Sát Sinh Phật. Ông ta cũng chỉ biết, vị Phật này trời sinh thích giết chọc, sau khi kết giới Tiên Ma mở ra lần trước đã lấy được không ít công đức. Vô luận là Tiên giới hay Phật giới, hắn đều là một đối tượng không dễ chọc. Một vị Phật có thể khiến cho Thánh nhân phải kiêng kỵ, ở Phật giới thực sự không nhiều lắm.
“Ta nghe Nhiên Đăng Cổ Phật nói, hắn còn từng khiêu chiến cả Phật tổ, ngươi nói coi, tại sao Phật tổ không chụp cho hắn một bàn tay nhốt vào trong núi năm trăm năm kia chứ?” Vị này hiển nhiên vẫn còn vô cùng bất bình với những gì mình đã gặp phải.
Trấn Nguyên Đại Tiên nhíu mày, “Đại Thánh có biết vị Sát Sinh Phật kia thành Phật lúc nào không?”
“Lúc phong Phật vị không phải ngươi cũng ở đó sao, sao còn hỏi ta?”
Cũng là bởi vì ông ta ở đó nên mới cảm thấy kỳ quái. Mỗi lần phong Phật vị ông ta đều được mời, nhưng chưa từng thấy vị Phật kia được phong bao giờ, hắn xuất hiện vào lúc nào, chuyện này đã thành một câu hỏi không lời giải.
Hoa Liên quay lại viện của mình tiếp tục tu luyện, lần này cũng không giấu diếm tu vi của mình nữa.
Chờ đến khi nàng nhìn thấy Tử Vi Tiên Đế ở Ngũ Trang Quan, hắn cười cười đi về phía Hoa Liên, “Xem ra ngươi đã có điều lĩnh ngộ.” Hắn cũng không cảm thấy việc tu vi của Hoa Liên tăng lên có gì kỳ quái, có điều Hoa Liên tiến bộ cực nhanh, khiến cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc,
“Đa tạ Tiên Đế đã cho Hoa Liên cơ hội.”
“Ngươi nên được vậy, đi thôi, đi chào từ biệt Trấn Nguyên Đại Tiên.”
Trấn Nguyên Đại Tiên thấy hai người đồng thời xuất hiện, chỉ khẽ mở mắt, “Tử Vi Tiên Đế, không tiễn.”
Cho đến khi hai người đi xa rồi, ông ta mới lẩm bẩm tự nói, “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
/192
|