Nghe Quân Hầu nói vậy, thân thể Hồ Vi run lên, sắc mặt tái nhợt, “Ngươi, làm sao ngươi biết?” Chuyện này, tạm thời chỉ có vài vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong tộc mới biết được.
Tuy nói đại đa số trưởng lão đều không đồng ý với đề nghị của tộc trưởng, nhưng mà, chuyện Hoa Liên sẽ quay lại Hồ tộc trên căn bản đã là kết cục định sẵn. Mấy năm nay, ngoài mặt thì mọi chuyện lớn nhỏ của Hồ tộc đều do hội trưởng lão quyết định, trên thực tế, hội trưởng lão hiện giờ đã sớm mất quyền lực.
“Dĩ nhiên là do tộc trưởng của các ngươi phái người báo cho ta biết.” Đúng lúc này, bên cạnh Quân Hầu bỗng xuất hiện hai người một đen một trắng, thấy hai người này, Hồ Vi kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu vẫn không nói được thêm câu nào.
“Hắc Y bái kiến tiểu thư.”
“Bạch Y bái kiến tiểu thư.”
Hai người trăm miệng một lời, nửa quỳ dưới chân Hoa Liên.
Hoa Liên bị tình cảnh này dọa cho sợ hết hồn, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đầu tiên là phái một Thanh Y đến lấy mạng nàng, sau đó lại sai hai gã một Hắc một Bạch đến, không cần biết vị Hồ Hoàng này muốn làm gì, nàng chẳng hề có hứng thú chơi đùa với ông ta, cũng chơi không nổi.
“Hình như ta, không quen các ngươi.” Ngoài dự đoán của mọi người, nét mặt Hoa Liên không có bất cứ sự kích động nào, thậm chí cả cảm xúc vui vẻ, nét mặt của nàng thậm chí còn có thể gọi là lạnh lùng.
“Thuộc hạ phụng mệnh tộc trưởng mời tiểu thư về.” Hai người kia vẫn quỳ trên đất, giọng nói vô cùng cung kính.
“Ta không tin các ngươi.” Hoa Liên cự tuyệt dứt khoát mà trôi chảy, còn chưa trở về đã có người muốn lấy mạng nàng, nếu về đến Hồ tộc rồi, nàng còn có mạng mà ra khỏi đó sao, giờ nàng đang rất hoài nghi.
Hai người này dường như cũng không ngờ Hoa Liên sẽ nói vậy, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, Bạch Y đã thẳng người dậy, lấy ra một quyển ngọc giản đưa cho Hoa Liên, “Đây là thứ phu nhân muốn chuyển cho tiểu thư.”
Hoa Liên đón lấy ngọc giản, dùng thần thức xâm nhập, gương mặt của Hồ Uẩn hiện lên trước mặt nàng. Lâu ngày không gặp, Hồ Uẩn dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào, gương mặt tuyệt diễm vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn thấy Hoa Liên mới lộ ra một nụ cười nhẹ, “Tiểu Liên, con vẫn khỏe chứ?”
“Mẹ, còn mẹ?”
“Bình thường, nếu như tạm thời không có việc gì, đến thăm ta một chút đi.” Giọng nói của Hồ Uẩn bình bình đạm đạm, nghe không ra ý tứ gì đặc biệt.
“Con biết rồi, con sẽ đi theo họ về.” Nói xong, Hoa Liên tách thần thức ra khỏi ngọc giản, nhìn qua hai người vẫn quỳ dưới chân như cũ, “Ta đi cùng các ngươi.”
“Đa tạ tiểu thư đã thông cảm.” Hắc Y Bạch Y trăm miệng một lời đáp, cùng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Bao giờ chúng ta xuất phát?”
“Xin đợi chỉ thị của tiểu thư.”
“Vậy thì chờ một chút đã, ta còn có việc chưa làm xong.” Nói xong, cũng không đợi hai người kia trả lời, Hoa Liên bước thẳng về phía Quân Hầu. Quân Hầu nhìn Hoa Liên đi về phía mình, trong mắt có chút cảm xúc khó hiểu.
“Nàng nói, đời này e là sẽ chẳng có cơ hội để gặp lại ngươi nữa, để cảm tạ ân tình bao nhiêu năm qua của ngươi, vật này xin tặng cho ngươi.” Nói xong, một đóa sen màu tím bay lên từ trong lòng bàn tay Hoa Liên.
Sau khi Cung Lăng nhìn thấy đóa sen Tử San kia, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nàng không sao ngờ nổi, Hoa Liên lại tặng nó cho Quân Hầu.
“Giữa chúng ta không chỉ có ân tình.” Quân Hầu không nhận lấy sen Tử San, chỉ mới nghe Hoa Liên nói, đời này không còn có cơ hội gặp lại, thân thể đã cứng đờ.
“Có lẽ vậy… có điều thứ này với ta cũng chẳng có gì hữu dụng, vật này tặng cho ngươi, nếu không, ta sợ ngày nào đó tôn phu nhân lại đuổi đến Hồ tộc đòi cái mạng nhỏ của ta mất.” Dứt lời, nàng cười như không cười liếc nhìn Cung Lăng, sau đó, nàng khoát tay, đóa sen Tử San kia liền bay đến trước mặt Quân Hầu.
Hôm đó, khi Tiểu Chỉ rời đi, nhiều lần nhìn Hoa Liên muốn nói lại thôi. Nàng biết, Tiểu Chỉ muốn nàng nhắn với Quân Hầu vài câu. Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn không mở miệng, không biết là do những gì Cung Lăng nói với Tiểu Chỉ hôm ấy, hay là do nàng ấy không biết nói gì cho phải.
Về phần sen Tử San, thay vì dùng để chế thuốc, chẳng bằng dùng để chọc tức Cung Lăng còn hay hơn. Để cho nàng ta có thể ngày ngày trông thấy, lại không thể nào chiếm được, chuyện như vậy chỉ mới nghĩ thôi đã khiến người ta thấy sảng khoái rồi.
Sau khi Hoa Liên bỏ đi cùng Hắc Y Bạch Y, Quân Hầu nhìn chằm chằm đóa sen Tử San một hồi lâu, cuối cùng cẩn thận thu nó vào trong tay. Cung Lăng đứng bên cạnh hắn cũng biết, đời này sợ rằng chẳng bao giờ nàng ta có cơ hội lấy được đóa sen Tử San này.
Cùng đi với Hoa Liên còn có cả Hồ Vi, Hắc Y Bạch Y hình như định đưa nàng ta về Hồ tộc. Đối với chuyện Hồ Vi muốn giết nàng lúc trước, Hoa Liên không nhắc tới, bọn họ cũng không nói đến.
Đại Hoang sơn cách Lâm Châu khá xa, cho dù Hắc Y Bạch Y mang theo pháp khí phi hành cũng phải mất bốn năm ngày mới đến nơi. Trong khoảng thời gian này, Hoa Liên đều ngoan ngoãn ngồi một bên, bọn họ hình như cũng không có ý muốn nói chuyện phiếm với nàng.
Bọn họ còn đang bận rộn khống chế pháp khí phi hành, mà Hoa Liên thì đang suy tư xem, làm sao mới có thê thoát khỏi hai người bọn họ.
Đã sống chung bao nhiêu năm với Hồ Uẩn, lời của bà ấy có ý gì, Hoa Liên rất rõ ràng. Hồ Uẩn căn bản không muốn nàng đến Hồ tộc, bà ấy muốn Hoa Liên cách Hồ tộc càng xa càng tốt.
“Hắc Y, có thể dừng lại gần chỗ này một lúc không?” Khi pháp khí bay qua một ngọn núi tuyết, ánh mắt Hoa Liên bỗng sáng lên, đột nhiên mở miệng nói.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Giọng nói của Hắc Y vẫn cung kính như trước, nhưng không hề có ý dừng lại.
“Mẫu thân rất thích Băng Hồn hoa ở đây, ta muốn hái mấy đóa.”
“Ở đây có Băng Hồn hoa?” Hắc Y có chút kinh ngạc, Băng Hồn hoa là vật rất hiếm thấy. Cũng không phải là hoa, mà do Băng linh đã mất đi hơi thở sinh mệnh ngưng kết thành bông tuyết.
Bởi vì Băng linh có sinh mệnh hơi thở khó bắt vô cùng, cho nên những yêu quái hay tu sĩ tu luyện thuật pháp hệ băng đều vô cùng quý trọng Băng Hồn hoa. Tuy nói đối với Hồ tộc, Băng Hồn hoa chẳng phải bảo bối gì hiếm thấy, hơn nữa Hồ yêu tu theo hệ hỏa, vật này đối với bọn họ chẳng có gì hữu dụng, có điều, bảo bối mà, luôn khiến người ta động lòng.
Huống chi Hoa Liên cũng đã nói, Hồ Uẩn thích Băng Hồn hoa.
Bây giờ ở Hồ tộc, kẻ nào có chút tài quan sát đều hiểu, chỉ cần khiến cho Hồ Uẩn vui vẻ, tộc trưởng sẽ cao hứng. Bọn họ cho dù không thích nịnh bợ Hồ Uẩn nhưng cũng không cần thiết phải đắc tội nàng.
“Mấy năm trước ta đã từng thấy ở chỗ này, có điều khi đó còn chưa ngưng kết thành hình, bây giờ chắc là được rồi.” Trên mặt Hoa Liên vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt như trước.
“Đã vậy, để ta theo tiểu thư xuống tìm xem, nơi có Băng Hồn hoa thường có không ít Yêu thú hệ băng canh chừng.” Bạch Y mở miệng nói.
“Vậy thì làm phiền ngươi.” Hoa Liên cũng chẳng cự tuyệt hắn, cho dù hắn là để giám thị mình, hay bảo vệ mình cũng chẳng sao, nàng chỉ cần tìm được cơ hội là ổn.
Dĩ nhiên, sở dĩ chọn ở đây, nàng cũng chỉ đang đánh cuộc, nếu như thua, e là chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hoặc là bị bọn họ đưa về.
Bạch Y đưa Hoa Liên xuống khỏi pháp khí phi hành, vừa mới bước vào núi tuyết, một luồng hàn khí đã bao phủ lấy nàng. Trong núi này lạnh đến dị thường, lại khiến cho Bạch Y tin vào lời Hoa Liên thêm mấy phần.
Nơi có Băng Hồn hoa, từ xưa tới nay đều vô cùng lạnh, rất có thể ở đây thực sự có Băng Hồn hoa. Có điều, hái được Băng Hồn hoa hay không không quan trọng, quan trọng là, nhất định phải đưa được Hoa Liên trở về.
Bởi vì hai thước từ đỉnh đầu trở lên đều trắng xóa một mảnh nên hai người chỉ có thể đi bộ, may thay, đi lâu như vậy mà Bạch Y cũng không ý kiến gì. Hơn nữa, tu vi của Bạch Y rất cao, yêu thú đụng phải dọc đường đều do hắn giải quyết, việc này cũng tiết kiệm cho Hoa Liên không ít thời gian.
“Đến rồi.” Cuối cùng, đi qua hai ngọn núi tuyết, còn đi giữa khe sâu trên sông băng hơn nửa ngày đường, cuối cùng nàng cũng tìm được đến nơi.
Tuy nói đại đa số trưởng lão đều không đồng ý với đề nghị của tộc trưởng, nhưng mà, chuyện Hoa Liên sẽ quay lại Hồ tộc trên căn bản đã là kết cục định sẵn. Mấy năm nay, ngoài mặt thì mọi chuyện lớn nhỏ của Hồ tộc đều do hội trưởng lão quyết định, trên thực tế, hội trưởng lão hiện giờ đã sớm mất quyền lực.
“Dĩ nhiên là do tộc trưởng của các ngươi phái người báo cho ta biết.” Đúng lúc này, bên cạnh Quân Hầu bỗng xuất hiện hai người một đen một trắng, thấy hai người này, Hồ Vi kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu vẫn không nói được thêm câu nào.
“Hắc Y bái kiến tiểu thư.”
“Bạch Y bái kiến tiểu thư.”
Hai người trăm miệng một lời, nửa quỳ dưới chân Hoa Liên.
Hoa Liên bị tình cảnh này dọa cho sợ hết hồn, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đầu tiên là phái một Thanh Y đến lấy mạng nàng, sau đó lại sai hai gã một Hắc một Bạch đến, không cần biết vị Hồ Hoàng này muốn làm gì, nàng chẳng hề có hứng thú chơi đùa với ông ta, cũng chơi không nổi.
“Hình như ta, không quen các ngươi.” Ngoài dự đoán của mọi người, nét mặt Hoa Liên không có bất cứ sự kích động nào, thậm chí cả cảm xúc vui vẻ, nét mặt của nàng thậm chí còn có thể gọi là lạnh lùng.
“Thuộc hạ phụng mệnh tộc trưởng mời tiểu thư về.” Hai người kia vẫn quỳ trên đất, giọng nói vô cùng cung kính.
“Ta không tin các ngươi.” Hoa Liên cự tuyệt dứt khoát mà trôi chảy, còn chưa trở về đã có người muốn lấy mạng nàng, nếu về đến Hồ tộc rồi, nàng còn có mạng mà ra khỏi đó sao, giờ nàng đang rất hoài nghi.
Hai người này dường như cũng không ngờ Hoa Liên sẽ nói vậy, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, Bạch Y đã thẳng người dậy, lấy ra một quyển ngọc giản đưa cho Hoa Liên, “Đây là thứ phu nhân muốn chuyển cho tiểu thư.”
Hoa Liên đón lấy ngọc giản, dùng thần thức xâm nhập, gương mặt của Hồ Uẩn hiện lên trước mặt nàng. Lâu ngày không gặp, Hồ Uẩn dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào, gương mặt tuyệt diễm vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn thấy Hoa Liên mới lộ ra một nụ cười nhẹ, “Tiểu Liên, con vẫn khỏe chứ?”
“Mẹ, còn mẹ?”
“Bình thường, nếu như tạm thời không có việc gì, đến thăm ta một chút đi.” Giọng nói của Hồ Uẩn bình bình đạm đạm, nghe không ra ý tứ gì đặc biệt.
“Con biết rồi, con sẽ đi theo họ về.” Nói xong, Hoa Liên tách thần thức ra khỏi ngọc giản, nhìn qua hai người vẫn quỳ dưới chân như cũ, “Ta đi cùng các ngươi.”
“Đa tạ tiểu thư đã thông cảm.” Hắc Y Bạch Y trăm miệng một lời đáp, cùng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Bao giờ chúng ta xuất phát?”
“Xin đợi chỉ thị của tiểu thư.”
“Vậy thì chờ một chút đã, ta còn có việc chưa làm xong.” Nói xong, cũng không đợi hai người kia trả lời, Hoa Liên bước thẳng về phía Quân Hầu. Quân Hầu nhìn Hoa Liên đi về phía mình, trong mắt có chút cảm xúc khó hiểu.
“Nàng nói, đời này e là sẽ chẳng có cơ hội để gặp lại ngươi nữa, để cảm tạ ân tình bao nhiêu năm qua của ngươi, vật này xin tặng cho ngươi.” Nói xong, một đóa sen màu tím bay lên từ trong lòng bàn tay Hoa Liên.
Sau khi Cung Lăng nhìn thấy đóa sen Tử San kia, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nàng không sao ngờ nổi, Hoa Liên lại tặng nó cho Quân Hầu.
“Giữa chúng ta không chỉ có ân tình.” Quân Hầu không nhận lấy sen Tử San, chỉ mới nghe Hoa Liên nói, đời này không còn có cơ hội gặp lại, thân thể đã cứng đờ.
“Có lẽ vậy… có điều thứ này với ta cũng chẳng có gì hữu dụng, vật này tặng cho ngươi, nếu không, ta sợ ngày nào đó tôn phu nhân lại đuổi đến Hồ tộc đòi cái mạng nhỏ của ta mất.” Dứt lời, nàng cười như không cười liếc nhìn Cung Lăng, sau đó, nàng khoát tay, đóa sen Tử San kia liền bay đến trước mặt Quân Hầu.
Hôm đó, khi Tiểu Chỉ rời đi, nhiều lần nhìn Hoa Liên muốn nói lại thôi. Nàng biết, Tiểu Chỉ muốn nàng nhắn với Quân Hầu vài câu. Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn không mở miệng, không biết là do những gì Cung Lăng nói với Tiểu Chỉ hôm ấy, hay là do nàng ấy không biết nói gì cho phải.
Về phần sen Tử San, thay vì dùng để chế thuốc, chẳng bằng dùng để chọc tức Cung Lăng còn hay hơn. Để cho nàng ta có thể ngày ngày trông thấy, lại không thể nào chiếm được, chuyện như vậy chỉ mới nghĩ thôi đã khiến người ta thấy sảng khoái rồi.
Sau khi Hoa Liên bỏ đi cùng Hắc Y Bạch Y, Quân Hầu nhìn chằm chằm đóa sen Tử San một hồi lâu, cuối cùng cẩn thận thu nó vào trong tay. Cung Lăng đứng bên cạnh hắn cũng biết, đời này sợ rằng chẳng bao giờ nàng ta có cơ hội lấy được đóa sen Tử San này.
Cùng đi với Hoa Liên còn có cả Hồ Vi, Hắc Y Bạch Y hình như định đưa nàng ta về Hồ tộc. Đối với chuyện Hồ Vi muốn giết nàng lúc trước, Hoa Liên không nhắc tới, bọn họ cũng không nói đến.
Đại Hoang sơn cách Lâm Châu khá xa, cho dù Hắc Y Bạch Y mang theo pháp khí phi hành cũng phải mất bốn năm ngày mới đến nơi. Trong khoảng thời gian này, Hoa Liên đều ngoan ngoãn ngồi một bên, bọn họ hình như cũng không có ý muốn nói chuyện phiếm với nàng.
Bọn họ còn đang bận rộn khống chế pháp khí phi hành, mà Hoa Liên thì đang suy tư xem, làm sao mới có thê thoát khỏi hai người bọn họ.
Đã sống chung bao nhiêu năm với Hồ Uẩn, lời của bà ấy có ý gì, Hoa Liên rất rõ ràng. Hồ Uẩn căn bản không muốn nàng đến Hồ tộc, bà ấy muốn Hoa Liên cách Hồ tộc càng xa càng tốt.
“Hắc Y, có thể dừng lại gần chỗ này một lúc không?” Khi pháp khí bay qua một ngọn núi tuyết, ánh mắt Hoa Liên bỗng sáng lên, đột nhiên mở miệng nói.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Giọng nói của Hắc Y vẫn cung kính như trước, nhưng không hề có ý dừng lại.
“Mẫu thân rất thích Băng Hồn hoa ở đây, ta muốn hái mấy đóa.”
“Ở đây có Băng Hồn hoa?” Hắc Y có chút kinh ngạc, Băng Hồn hoa là vật rất hiếm thấy. Cũng không phải là hoa, mà do Băng linh đã mất đi hơi thở sinh mệnh ngưng kết thành bông tuyết.
Bởi vì Băng linh có sinh mệnh hơi thở khó bắt vô cùng, cho nên những yêu quái hay tu sĩ tu luyện thuật pháp hệ băng đều vô cùng quý trọng Băng Hồn hoa. Tuy nói đối với Hồ tộc, Băng Hồn hoa chẳng phải bảo bối gì hiếm thấy, hơn nữa Hồ yêu tu theo hệ hỏa, vật này đối với bọn họ chẳng có gì hữu dụng, có điều, bảo bối mà, luôn khiến người ta động lòng.
Huống chi Hoa Liên cũng đã nói, Hồ Uẩn thích Băng Hồn hoa.
Bây giờ ở Hồ tộc, kẻ nào có chút tài quan sát đều hiểu, chỉ cần khiến cho Hồ Uẩn vui vẻ, tộc trưởng sẽ cao hứng. Bọn họ cho dù không thích nịnh bợ Hồ Uẩn nhưng cũng không cần thiết phải đắc tội nàng.
“Mấy năm trước ta đã từng thấy ở chỗ này, có điều khi đó còn chưa ngưng kết thành hình, bây giờ chắc là được rồi.” Trên mặt Hoa Liên vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt như trước.
“Đã vậy, để ta theo tiểu thư xuống tìm xem, nơi có Băng Hồn hoa thường có không ít Yêu thú hệ băng canh chừng.” Bạch Y mở miệng nói.
“Vậy thì làm phiền ngươi.” Hoa Liên cũng chẳng cự tuyệt hắn, cho dù hắn là để giám thị mình, hay bảo vệ mình cũng chẳng sao, nàng chỉ cần tìm được cơ hội là ổn.
Dĩ nhiên, sở dĩ chọn ở đây, nàng cũng chỉ đang đánh cuộc, nếu như thua, e là chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hoặc là bị bọn họ đưa về.
Bạch Y đưa Hoa Liên xuống khỏi pháp khí phi hành, vừa mới bước vào núi tuyết, một luồng hàn khí đã bao phủ lấy nàng. Trong núi này lạnh đến dị thường, lại khiến cho Bạch Y tin vào lời Hoa Liên thêm mấy phần.
Nơi có Băng Hồn hoa, từ xưa tới nay đều vô cùng lạnh, rất có thể ở đây thực sự có Băng Hồn hoa. Có điều, hái được Băng Hồn hoa hay không không quan trọng, quan trọng là, nhất định phải đưa được Hoa Liên trở về.
Bởi vì hai thước từ đỉnh đầu trở lên đều trắng xóa một mảnh nên hai người chỉ có thể đi bộ, may thay, đi lâu như vậy mà Bạch Y cũng không ý kiến gì. Hơn nữa, tu vi của Bạch Y rất cao, yêu thú đụng phải dọc đường đều do hắn giải quyết, việc này cũng tiết kiệm cho Hoa Liên không ít thời gian.
“Đến rồi.” Cuối cùng, đi qua hai ngọn núi tuyết, còn đi giữa khe sâu trên sông băng hơn nửa ngày đường, cuối cùng nàng cũng tìm được đến nơi.
/192
|