Chờ Khổng Uyên chỉnh trang lại xong, hai người mới chậm rãi trở lại, lúc này, đã không có mấy người chú ý đến họ. Cho dù có nhìn, ánh mắt cũng vô cùng mờ mịt, giống như sợ bị túm được vậy.
Phải nói là, đám yêu quái cùng lứa với bọn họ căn bản không ngờ tới, thực lực của Hoa Liên lại cao hơn Ngạo Nguyệt nhiều đến vậy, gần như có thể sánh ngang hàng với Khổng Uyên.
Đối với biểu hiện của bọn họ, Hoa Liên cũng chẳng cảm thấy có điều gì không ổn, vẫn đứng bên cạnh Khổng Uyên nhìn cuộc đấu trong sân. Tuy nói trong số họ, đại đa số đều có tu vi vào khoảng Yêu Tướng kỳ sau, nhưng không thể không nói, dù sao cũng là do các đại gia tộc bồi dưỡng ra, thực lực còn mạnh hơn không ít những Yêu Soái bình thường.
Nhớ lúc trước khi nàng vẫn còn ở Yêu Tướng kỳ, thủ đoạn còn không lợi hại được như vậy. Dĩ nhiên, loại tranh tài kiểu này không cho phép dùng pháp bảo, có trời mới biết trong tay mấy người này rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối. Nếu thực sự nổi lửa lên, không biết sẽ khiến chỗ này chướng khí mù mịt đến thế nào.
Nghe thế hệ trước đứng một bên phê bình, Hoa Liên cũng cảm thấy bổ ích không ít, quả nhiên, có một trưởng bối chỉ điểm cho tu luyện, đích xác là hơn hẳn một mình tự tìm tòi nhiều.
May mà nàng lại không cần pháp môn tu luyện gì đặc biệt, dù sao nàng cũng không giống với những Yêu Tu bình thường khác, những điển tịch mà đám Yêu Tu kia tu luyện đối với nàng mà nói chẳng phải thứ gì tốt lắm.
Thỉnh thoảng khi đụng phải Ân Mạc, nàng căn bản chẳng cần nói ra, hòa thượng kia đã cố ý hoặc vô tình chỉ điểm cho nàng, có điều cho đến giờ Hoa Liên vẫn không thấy cảm tạ hắn. Ai bảo hòa thượng kia lần nào mở miệng cũng vừa đấm vừa xoa, lúc nào cũng khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng biết nên làm gì.
Đúng vào lúc đằng trước đang đánh đến khí thế ngất trời, Hoa Liên đột nhiên ngửi thấy một làn hương quen thuộc, chợt quay đầu, vừa hay thấy Hồ Uẩn đang cất bước đi về phía này.
Sau khi nhìn thấy Hồ Uẩn, Hoa Liên mặt đầy vui mừng, mà Hồ Uẩn hiển nhiên cũng đã nhìn thấy nàng, bước chân ngừng lại, mỉm cười với Hoa Liên.
“Mẹ~” Hoa Liên chẳng quan tâm nơi này có bao nhiêu người đang nhìn, chạy như bay về phía Hồ Uẩn, nhào thẳng vào lòng bà.
“Lớn tướng thế này rồi còn làm nũng.” Hồ Uẩn ôm Hoa Liên, cười nói. Vừa vươn tay vuốt mái tóc tán loạn của nàng, “Dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, mẹ, còn mẹ?”
“Con cảm thấy có ai dám bắt nạt mẹ con hả?” Hồ Uẩn nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoa Liên, không nhịn được nhéo mặt nàng một cái.
“Cũng phải.” Dù tu vi của Hồ Uẩn không cao, hơn nữa bình thường cũng không thích kể chuyện cũ, nhưng thủ đoạn tuyệt không chỉ lợi hại bình thường, bà có thể bất tri bất giác mà đẩy kẻ thù đến rìa cái chết. Nói ra, tính tình của Hoa Liên cũng là bị ảnh hưởng từ bà ấy mà ra, chẳng qua là còn chưa ngoan tuyệt được như bà ấy mà thôi.
Trước kia khi hai mẹ con còn ở Liên Hành sơn, không biết đã có bao nhiêu yêu quái chết một cách khó hiểu dưới tay mẫu thân nàng, sợ rằng, trước khi chết bọn chúng cũng không biết ai đã hại mình.
Mặc dù Hoa Liên rất muốn biết, nguyên nhân gì khiến cho Hồ Uẩn đồng ý lấy Hồ Hoàng, có điều hiện giờ có bao nhiêu người đang nhìn thế này, lời này vẫn để sau hãy nói thì tốt hơn.
Hai người nói chuyện được một lát, Hồ Uẩn lại kéo tay Hoa Liên đi về phía Vân Khi, “Vị này là Hồ Hoàng.” Câu giới thiệu này của Hồ Uẩn, thiếu chút nữa đã dọa cho mọi người xung quanh chạy mất.
Cho dù nàng có bất mãn cũng không cần phải giới thiệu chồng tương lai cho con gái như thế chứ.
“Bái kiến Hồ Hoàng đại nhân.” Hoa Liên nghe lời, cúi đầu ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Vân Khi mặt không đổi sắc, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, “Chúng ta đều là người một nhà, không cần xa lạ như vậy, gọi ta một tiếng Vân thúc là được rồi.”
“Vân thúc.” Hoa Liên sửa lại nói, mẫu thân nàng là người thông minh, tuyệt đối sẽ không cố ý chọc giận Hồ Hoàng. Bà ấy chỉ muốn để Vân Khi chính miệng cho Hoa Liên một địa vị mà thôi, có lời của ông ta, đừng nói là Hồ tộc, chỉ sợ là cả Yêu tộc cũng không có mấy kẻ dám tìm Hoa Liên gây chuyện.
“Lâu lắm không gặp mẹ ngươi rồi đúng không, hai người cứ hàn huyên một chút đi.”
“Đa tạ Vân thúc.” Hồ Uẩn cứ vậy mà kéo Hoa Liên đi, những người khác cũng chẳng có gì bất mãn. Mọi người phần lớn đều hiểu rõ trong lòng chuyện gì đang xảy ra, trên thực tế, bọn họ còn rất bội phục Vân Khi. Cưới một vị phu nhân như vậy, hắn không thấy lo cho an nguy của bản thân sao, dù sao chuyện năm đó cũng ầm ĩ không nhỏ, khả năng Hồ Uẩn tha thứ cho hắn là vô cùng ít ỏi.
Đừng trách bọn họ nghĩ nhiều, chỉ cần là người biết chuyện thì đều hiểu, Hồ Uẩn lấy Vân Khi, tất có nguyên nhân gì khác.
Nơi ở của Hồ Uẩn chỉ có một nha hoàn phục vụ cho bà, sau khi nha hoàn kia thấy Hồ Uẩn và Hoa Liên quay về, hành lễ với hai người rồi lui xuống trước, để lại hai người.
“Mấy ngày trước, ta nghe nói con đến thành Nam Khê sơn?” Hai mẹ con ngồi trong căn phòng nhỏ, ngoài cửa sổ gió mát thổi từng cơn, hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng bay vào.
Tất cả những gì được bài trí ở đây, ngay cả cảnh sắc bên ngoài đều là những thứ Hồ Uẩn thích nhất, xem ra, vị Hồ Hoàng này đã tốn không ít tâm tư. Ông ta, chắc cũng thật lòng thích mẫu thân đúng không, nếu không, lấy địa vị của ông ta, chẳng cần thiết phải đi lấy lòng một người phụ nữ.
Nghe Hồ Uẩn nói vậy, Hoa Liên mới thu hồi lực chú ý lại, giọng nói có chút thổn thức, “Dạ, đáng tiếc sau đó Tiểu Chỉ lại đi mất.”
“Aiz, con bé kia, sớm muộn cũng sẽ phải đi. Ta nghe nói là Phong Biệt Tình của Huyết Ma điện đưa nàng đi?” Ngày đó sau khi Phong Biệt Tình rời khỏi thành Nam Khê sơn, bị đuổi giết vạn dặm, vậy mà vẫn còn sống để chạy về, không thể không nói là kỳ tích.
“Đúng vậy, mẹ biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Nếu Hồ Uẩn là bạn tốt của mẫu thân Tiểu Chỉ, chắc cũng biết tại sao nàng lại có quan hệ đến Ma tộc mới phải.
“Phụ thân của Tiểu Chỉ là người của Ma tộc, chính là Điện chủ đời trước của Huyết Ma điện. Con bé Tiểu Chỉ kia sinh ra đã yếu ớt, cũng là do hai loại huyết mạch trong cơ thể không thể nào dung hợp. Sau đó, mẫu thân nàng dùng thọ mệnh của mình, cưỡng bách phong ấn huyết mạch của Ma tộc trong người nàng, đáng tiếc, nàng càng lớn, sức mạnh kia lại càng mạnh mẽ, bị đưa đi, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Dù sao Điện chủ Huyết Ma điện cũng là một sự tồn tại ngang hàng với Yêu Hoàng, con nối dõi của bọn họ, hai bên cha mẹ, bên nào mạnh, thì huyết mạch bên đó lại càng lợi hại.
“Vậy, giờ nàng quay về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Đối với chuyện Tiểu Chỉ có huyết mạch của Ma tộc, nàng trái lại không thấy có gì kinh ngạc. Nàng chỉ đang lo, Tiểu Chỉ ở Ma tộc có bị bọn họ làm gì không.
Hồ Uẩn cười cười lắc đầu, “Yên tâm, cha con bé còn chưa có chết, chỉ thoái vị thôi, không ai dám làm gì nàng đâu. Hơn nữa… Tiểu Liên à, Ma tộc không đáng sợ đến thế đâu, bọn họ thực ra cũng chẳng khác Yêu tộc là mấy, chỉ có phương pháp tu luyện có hơi khác biệt thôi.” Hồ Uẩn không hề có ý thù địch với Ma tộc, định nghĩa về bọn họ cũng vô cùng lý trí.
“Dạ~” Phong Biệt Tình kia thì rất là bình thường, còn những người khác, nàng xin giữ lại ý kiến.
“Ta còn nghe nói, con dính dáng đến cả hòa thượng của Kim Luân tự, là hòa thượng đó hả?” Năm đó, khi Hoa Liên chạm phải Ân Mạc, nàng vẫn còn đang sống cùng Hồ Uẩn, Hồ Uẩn cũng đã từng nghe nàng nói qua chuyện liên quan đến Ân Mạc.
“Dạ.” Dưới ánh mắt đầy hứng thú của mẫu thân, Hoa Liên có chút lúng túng gật đầu một cái, rõ ràng đã đồng ý với mẹ, sau này nhìn thấy hòa thượng kia tuyệt đối phải quay đầu bỏ chạy. Ban đầu, nàng đích thực là rất nghe lời, nhưng mà tu vi không bằng người ta, chạy không thoát nổi hắn mà.
Còn về phần sau này, được rồi, nàng thừa nhận, căn bản là tự chui đầu vào lưới. Dù sao, Ân Mạc chưa từng có ý định hại nàng, còn giúp nàng nhiều lần nữa.
Nếu không phải nhờ có Ân Mạc, e là nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Mặc dù hắn cũng mang không ít phiền toái đến cho nàng.
“Thân phận của hắn, bây giờ con đã biết chưa?” Có một dạo Hoa Liên mất tích hẳn một thời gian, Hồ Uẩn dùng hết toàn lực mà vẫn không tìm được nàng. Sau đó, Hoa Liên chật vật chạy về, bà mới biết, Hoa Liên suốt thời gian đó vẫn ở cạnh một hòa thượng. Lúc ấy, Hoa Liên đã kể, hòa thượng kia muốn nàng tin Phật, còn khiến cho nàng đầu óc quay mòng mòng.
Có điều, lúc đó tu vi của Hoa Liên không cao, cũng không nhìn ra được tu vi cụ thể của Ân Mạc, lúc kể lại cho Hồ Uẩn cũng rất mơ hồ. Mặc dù Hồ Uẩn cũng tò mò về hòa thượng này, nhưng không biết hắn là ai.
“Hắn à, cùng một vai vế với Trụ trì Kim Luân tự, pháp danh là Niết Thiên, có điều người biết hắn hình như cũng không nhiều lắm.” Tên thật của Ân Mạc, hình như chẳng ai biết, Hoa Liên cũng không hiểu tại sao mình lại không muốn nói tên thật của hắn cho mẫu thân.
“Đích xác là chưa từng nghe qua bao giờ.” Hồ Uẩn hơi lắc đầu, sau đó cười khẽ đứng dậy, “Tiểu Liên, cả hai quen thân lắm hả?”
“Ách… nào có, cũng chỉ mới gặp có vài lần mà thôi.” Nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của mẫu thân, mặt Hoa Liên đỏ bừng.
“Ô? Cái ta nghe được lại không phải thế, có muốn nói với mẹ không, hòa thượng kia rốt cuộc trông như thế nào hả, có xứng với con gái xinh đẹp của mẹ không đây?”
“Mẹ! Hắn là hòa thượng mà!” Hoa Liên đầu đầy vạch đen, nàng cũng đâu có nghĩ đến chuyện nhúng chàm một tên hòa thượng.
“Hòa thượng thì làm sao, nếu con thích, mẹ sẽ làm chủ, cùng lắm thì gạo nấu thành cơm, ta xem hắn có dám không phụ trách không.”
”….” Được rồi, thực ra thì cách tư duy của Yêu tộc phần lớn là giống nhau, nàng nhớ, trước đó một khắc vẫn còn nghe thấy một vị cao nhân nào đó nói như vậy trên đại điện kia.
“Con và hắn, tuyệt đối không có quan hệ gì cả, mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.” Hoa Liên cuối cùng cũng không chịu nổi sự truy hỏi của Hồ Uẩn, liên tục thất bại.
“Được rồi, không hỏi thì không hỏi. Thực ra thì Khổng Uyên cũng không tệ lắm, miễn cưỡng thì cũng xứng với con.” Được một lát, Hồ Uẩn vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp.
“Hắn? A, đúng rồi…” Vừa nhắc đến Khổng Uyên, Hoa Liên đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Con có dạy cho hắn một chút phép thuật biến thân cấp thấp, không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, để con biến thành bộ dạng thế này, thiệt thòi cho con rồi.” Trong ánh mắt của Hồ Uẩn có chút áy náy, dù sao cũng là chuyện giữa bà và Vân Khi, hôm nay lại cuốn cả Hoa Liên vào, bà thực sự có chút không đành lòng.
Nhưng nếu như nói ra Hoa Liên và bà không có quan hệ máu mủ, e là Vân Khi sẽ không bỏ qua cho Hoa Liên, cách suy nghĩ của nam nhân kia căn bản khác hẳn người bình thường, không ai biết được sau một khắc hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Làm như vậy, ngoài vì giận hắn, còn là để tận lực bảo vệ cho Hoa Liên. Bà chỉ là một nữ tử yếu đuối, thứ duy nhất có thể dựa vào, chỉ có sự mê luyến của Vân Khi dành cho bà. Nhưng, ai biết được, thứ mê luyến này sẽ kéo dài trong bao lâu? Giữa bọn họ vẫn luôn có một mối thù không đội trời chung.
Phải nói là, đám yêu quái cùng lứa với bọn họ căn bản không ngờ tới, thực lực của Hoa Liên lại cao hơn Ngạo Nguyệt nhiều đến vậy, gần như có thể sánh ngang hàng với Khổng Uyên.
Đối với biểu hiện của bọn họ, Hoa Liên cũng chẳng cảm thấy có điều gì không ổn, vẫn đứng bên cạnh Khổng Uyên nhìn cuộc đấu trong sân. Tuy nói trong số họ, đại đa số đều có tu vi vào khoảng Yêu Tướng kỳ sau, nhưng không thể không nói, dù sao cũng là do các đại gia tộc bồi dưỡng ra, thực lực còn mạnh hơn không ít những Yêu Soái bình thường.
Nhớ lúc trước khi nàng vẫn còn ở Yêu Tướng kỳ, thủ đoạn còn không lợi hại được như vậy. Dĩ nhiên, loại tranh tài kiểu này không cho phép dùng pháp bảo, có trời mới biết trong tay mấy người này rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối. Nếu thực sự nổi lửa lên, không biết sẽ khiến chỗ này chướng khí mù mịt đến thế nào.
Nghe thế hệ trước đứng một bên phê bình, Hoa Liên cũng cảm thấy bổ ích không ít, quả nhiên, có một trưởng bối chỉ điểm cho tu luyện, đích xác là hơn hẳn một mình tự tìm tòi nhiều.
May mà nàng lại không cần pháp môn tu luyện gì đặc biệt, dù sao nàng cũng không giống với những Yêu Tu bình thường khác, những điển tịch mà đám Yêu Tu kia tu luyện đối với nàng mà nói chẳng phải thứ gì tốt lắm.
Thỉnh thoảng khi đụng phải Ân Mạc, nàng căn bản chẳng cần nói ra, hòa thượng kia đã cố ý hoặc vô tình chỉ điểm cho nàng, có điều cho đến giờ Hoa Liên vẫn không thấy cảm tạ hắn. Ai bảo hòa thượng kia lần nào mở miệng cũng vừa đấm vừa xoa, lúc nào cũng khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng biết nên làm gì.
Đúng vào lúc đằng trước đang đánh đến khí thế ngất trời, Hoa Liên đột nhiên ngửi thấy một làn hương quen thuộc, chợt quay đầu, vừa hay thấy Hồ Uẩn đang cất bước đi về phía này.
Sau khi nhìn thấy Hồ Uẩn, Hoa Liên mặt đầy vui mừng, mà Hồ Uẩn hiển nhiên cũng đã nhìn thấy nàng, bước chân ngừng lại, mỉm cười với Hoa Liên.
“Mẹ~” Hoa Liên chẳng quan tâm nơi này có bao nhiêu người đang nhìn, chạy như bay về phía Hồ Uẩn, nhào thẳng vào lòng bà.
“Lớn tướng thế này rồi còn làm nũng.” Hồ Uẩn ôm Hoa Liên, cười nói. Vừa vươn tay vuốt mái tóc tán loạn của nàng, “Dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, mẹ, còn mẹ?”
“Con cảm thấy có ai dám bắt nạt mẹ con hả?” Hồ Uẩn nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoa Liên, không nhịn được nhéo mặt nàng một cái.
“Cũng phải.” Dù tu vi của Hồ Uẩn không cao, hơn nữa bình thường cũng không thích kể chuyện cũ, nhưng thủ đoạn tuyệt không chỉ lợi hại bình thường, bà có thể bất tri bất giác mà đẩy kẻ thù đến rìa cái chết. Nói ra, tính tình của Hoa Liên cũng là bị ảnh hưởng từ bà ấy mà ra, chẳng qua là còn chưa ngoan tuyệt được như bà ấy mà thôi.
Trước kia khi hai mẹ con còn ở Liên Hành sơn, không biết đã có bao nhiêu yêu quái chết một cách khó hiểu dưới tay mẫu thân nàng, sợ rằng, trước khi chết bọn chúng cũng không biết ai đã hại mình.
Mặc dù Hoa Liên rất muốn biết, nguyên nhân gì khiến cho Hồ Uẩn đồng ý lấy Hồ Hoàng, có điều hiện giờ có bao nhiêu người đang nhìn thế này, lời này vẫn để sau hãy nói thì tốt hơn.
Hai người nói chuyện được một lát, Hồ Uẩn lại kéo tay Hoa Liên đi về phía Vân Khi, “Vị này là Hồ Hoàng.” Câu giới thiệu này của Hồ Uẩn, thiếu chút nữa đã dọa cho mọi người xung quanh chạy mất.
Cho dù nàng có bất mãn cũng không cần phải giới thiệu chồng tương lai cho con gái như thế chứ.
“Bái kiến Hồ Hoàng đại nhân.” Hoa Liên nghe lời, cúi đầu ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Vân Khi mặt không đổi sắc, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, “Chúng ta đều là người một nhà, không cần xa lạ như vậy, gọi ta một tiếng Vân thúc là được rồi.”
“Vân thúc.” Hoa Liên sửa lại nói, mẫu thân nàng là người thông minh, tuyệt đối sẽ không cố ý chọc giận Hồ Hoàng. Bà ấy chỉ muốn để Vân Khi chính miệng cho Hoa Liên một địa vị mà thôi, có lời của ông ta, đừng nói là Hồ tộc, chỉ sợ là cả Yêu tộc cũng không có mấy kẻ dám tìm Hoa Liên gây chuyện.
“Lâu lắm không gặp mẹ ngươi rồi đúng không, hai người cứ hàn huyên một chút đi.”
“Đa tạ Vân thúc.” Hồ Uẩn cứ vậy mà kéo Hoa Liên đi, những người khác cũng chẳng có gì bất mãn. Mọi người phần lớn đều hiểu rõ trong lòng chuyện gì đang xảy ra, trên thực tế, bọn họ còn rất bội phục Vân Khi. Cưới một vị phu nhân như vậy, hắn không thấy lo cho an nguy của bản thân sao, dù sao chuyện năm đó cũng ầm ĩ không nhỏ, khả năng Hồ Uẩn tha thứ cho hắn là vô cùng ít ỏi.
Đừng trách bọn họ nghĩ nhiều, chỉ cần là người biết chuyện thì đều hiểu, Hồ Uẩn lấy Vân Khi, tất có nguyên nhân gì khác.
Nơi ở của Hồ Uẩn chỉ có một nha hoàn phục vụ cho bà, sau khi nha hoàn kia thấy Hồ Uẩn và Hoa Liên quay về, hành lễ với hai người rồi lui xuống trước, để lại hai người.
“Mấy ngày trước, ta nghe nói con đến thành Nam Khê sơn?” Hai mẹ con ngồi trong căn phòng nhỏ, ngoài cửa sổ gió mát thổi từng cơn, hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng bay vào.
Tất cả những gì được bài trí ở đây, ngay cả cảnh sắc bên ngoài đều là những thứ Hồ Uẩn thích nhất, xem ra, vị Hồ Hoàng này đã tốn không ít tâm tư. Ông ta, chắc cũng thật lòng thích mẫu thân đúng không, nếu không, lấy địa vị của ông ta, chẳng cần thiết phải đi lấy lòng một người phụ nữ.
Nghe Hồ Uẩn nói vậy, Hoa Liên mới thu hồi lực chú ý lại, giọng nói có chút thổn thức, “Dạ, đáng tiếc sau đó Tiểu Chỉ lại đi mất.”
“Aiz, con bé kia, sớm muộn cũng sẽ phải đi. Ta nghe nói là Phong Biệt Tình của Huyết Ma điện đưa nàng đi?” Ngày đó sau khi Phong Biệt Tình rời khỏi thành Nam Khê sơn, bị đuổi giết vạn dặm, vậy mà vẫn còn sống để chạy về, không thể không nói là kỳ tích.
“Đúng vậy, mẹ biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Nếu Hồ Uẩn là bạn tốt của mẫu thân Tiểu Chỉ, chắc cũng biết tại sao nàng lại có quan hệ đến Ma tộc mới phải.
“Phụ thân của Tiểu Chỉ là người của Ma tộc, chính là Điện chủ đời trước của Huyết Ma điện. Con bé Tiểu Chỉ kia sinh ra đã yếu ớt, cũng là do hai loại huyết mạch trong cơ thể không thể nào dung hợp. Sau đó, mẫu thân nàng dùng thọ mệnh của mình, cưỡng bách phong ấn huyết mạch của Ma tộc trong người nàng, đáng tiếc, nàng càng lớn, sức mạnh kia lại càng mạnh mẽ, bị đưa đi, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Dù sao Điện chủ Huyết Ma điện cũng là một sự tồn tại ngang hàng với Yêu Hoàng, con nối dõi của bọn họ, hai bên cha mẹ, bên nào mạnh, thì huyết mạch bên đó lại càng lợi hại.
“Vậy, giờ nàng quay về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Đối với chuyện Tiểu Chỉ có huyết mạch của Ma tộc, nàng trái lại không thấy có gì kinh ngạc. Nàng chỉ đang lo, Tiểu Chỉ ở Ma tộc có bị bọn họ làm gì không.
Hồ Uẩn cười cười lắc đầu, “Yên tâm, cha con bé còn chưa có chết, chỉ thoái vị thôi, không ai dám làm gì nàng đâu. Hơn nữa… Tiểu Liên à, Ma tộc không đáng sợ đến thế đâu, bọn họ thực ra cũng chẳng khác Yêu tộc là mấy, chỉ có phương pháp tu luyện có hơi khác biệt thôi.” Hồ Uẩn không hề có ý thù địch với Ma tộc, định nghĩa về bọn họ cũng vô cùng lý trí.
“Dạ~” Phong Biệt Tình kia thì rất là bình thường, còn những người khác, nàng xin giữ lại ý kiến.
“Ta còn nghe nói, con dính dáng đến cả hòa thượng của Kim Luân tự, là hòa thượng đó hả?” Năm đó, khi Hoa Liên chạm phải Ân Mạc, nàng vẫn còn đang sống cùng Hồ Uẩn, Hồ Uẩn cũng đã từng nghe nàng nói qua chuyện liên quan đến Ân Mạc.
“Dạ.” Dưới ánh mắt đầy hứng thú của mẫu thân, Hoa Liên có chút lúng túng gật đầu một cái, rõ ràng đã đồng ý với mẹ, sau này nhìn thấy hòa thượng kia tuyệt đối phải quay đầu bỏ chạy. Ban đầu, nàng đích thực là rất nghe lời, nhưng mà tu vi không bằng người ta, chạy không thoát nổi hắn mà.
Còn về phần sau này, được rồi, nàng thừa nhận, căn bản là tự chui đầu vào lưới. Dù sao, Ân Mạc chưa từng có ý định hại nàng, còn giúp nàng nhiều lần nữa.
Nếu không phải nhờ có Ân Mạc, e là nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Mặc dù hắn cũng mang không ít phiền toái đến cho nàng.
“Thân phận của hắn, bây giờ con đã biết chưa?” Có một dạo Hoa Liên mất tích hẳn một thời gian, Hồ Uẩn dùng hết toàn lực mà vẫn không tìm được nàng. Sau đó, Hoa Liên chật vật chạy về, bà mới biết, Hoa Liên suốt thời gian đó vẫn ở cạnh một hòa thượng. Lúc ấy, Hoa Liên đã kể, hòa thượng kia muốn nàng tin Phật, còn khiến cho nàng đầu óc quay mòng mòng.
Có điều, lúc đó tu vi của Hoa Liên không cao, cũng không nhìn ra được tu vi cụ thể của Ân Mạc, lúc kể lại cho Hồ Uẩn cũng rất mơ hồ. Mặc dù Hồ Uẩn cũng tò mò về hòa thượng này, nhưng không biết hắn là ai.
“Hắn à, cùng một vai vế với Trụ trì Kim Luân tự, pháp danh là Niết Thiên, có điều người biết hắn hình như cũng không nhiều lắm.” Tên thật của Ân Mạc, hình như chẳng ai biết, Hoa Liên cũng không hiểu tại sao mình lại không muốn nói tên thật của hắn cho mẫu thân.
“Đích xác là chưa từng nghe qua bao giờ.” Hồ Uẩn hơi lắc đầu, sau đó cười khẽ đứng dậy, “Tiểu Liên, cả hai quen thân lắm hả?”
“Ách… nào có, cũng chỉ mới gặp có vài lần mà thôi.” Nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của mẫu thân, mặt Hoa Liên đỏ bừng.
“Ô? Cái ta nghe được lại không phải thế, có muốn nói với mẹ không, hòa thượng kia rốt cuộc trông như thế nào hả, có xứng với con gái xinh đẹp của mẹ không đây?”
“Mẹ! Hắn là hòa thượng mà!” Hoa Liên đầu đầy vạch đen, nàng cũng đâu có nghĩ đến chuyện nhúng chàm một tên hòa thượng.
“Hòa thượng thì làm sao, nếu con thích, mẹ sẽ làm chủ, cùng lắm thì gạo nấu thành cơm, ta xem hắn có dám không phụ trách không.”
”….” Được rồi, thực ra thì cách tư duy của Yêu tộc phần lớn là giống nhau, nàng nhớ, trước đó một khắc vẫn còn nghe thấy một vị cao nhân nào đó nói như vậy trên đại điện kia.
“Con và hắn, tuyệt đối không có quan hệ gì cả, mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.” Hoa Liên cuối cùng cũng không chịu nổi sự truy hỏi của Hồ Uẩn, liên tục thất bại.
“Được rồi, không hỏi thì không hỏi. Thực ra thì Khổng Uyên cũng không tệ lắm, miễn cưỡng thì cũng xứng với con.” Được một lát, Hồ Uẩn vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp.
“Hắn? A, đúng rồi…” Vừa nhắc đến Khổng Uyên, Hoa Liên đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Con có dạy cho hắn một chút phép thuật biến thân cấp thấp, không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, để con biến thành bộ dạng thế này, thiệt thòi cho con rồi.” Trong ánh mắt của Hồ Uẩn có chút áy náy, dù sao cũng là chuyện giữa bà và Vân Khi, hôm nay lại cuốn cả Hoa Liên vào, bà thực sự có chút không đành lòng.
Nhưng nếu như nói ra Hoa Liên và bà không có quan hệ máu mủ, e là Vân Khi sẽ không bỏ qua cho Hoa Liên, cách suy nghĩ của nam nhân kia căn bản khác hẳn người bình thường, không ai biết được sau một khắc hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Làm như vậy, ngoài vì giận hắn, còn là để tận lực bảo vệ cho Hoa Liên. Bà chỉ là một nữ tử yếu đuối, thứ duy nhất có thể dựa vào, chỉ có sự mê luyến của Vân Khi dành cho bà. Nhưng, ai biết được, thứ mê luyến này sẽ kéo dài trong bao lâu? Giữa bọn họ vẫn luôn có một mối thù không đội trời chung.
/192
|