Coi như ta đi nhìn lén nữ nhân, cũng không có nghĩa là ta chính là nam giả nữ!" Ninh Khanh Khanh giận dữ "Vị Thất Hoàng thúc này, ngươi phải chăng là tuổi tác quá lớn, mắt mũi kèm nhèm a! Thật rõ ràng, ta chính là nữ nhân hàng thật giá thật!"
Nàng giận dữ trợn mắt nhìn Phượng Phi Bạch, ưỡn ưỡn lồng ngực lép kẹp.
Sĩ khả sát bất khả nhục!(Câu này giống “Chết vinh còn hơn sống nhục” của Việt Nam nè).
Nàng là thiếu nữ xinh đẹp như vậy, rốt cuộc có chỗ nào nhìn thấy giống như nam giả nữ nhân!
Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì phẫn nộ mà đỏ bừng, đôi mắt chậm rãi dời xuống, mắt phượng nhẹ nhàng hờ hững mà đảo qua, cuối cùng rơi tại trước ngực của nàng, giống như thật sự chăm chú nghiên cứu xem nàng rốt cuộc có phải là nữ nhân hay không.
Vừa mới nhìn, chính là quá mức soi mói, xem ra Ninh Khanh Khanh tự nhận là da mặt không tệ mà cũng đều không chịu nổi, trong lòng mắng Vương Gia nào đó háo sắc, rốt cuộc la một tiếng.
"Xem xong chưa?"
"Xem xong rồi." Phượng Phi Bạch thu hồi ánh mắt, đôi mày tuấn tú khẽ nhăn.
"Đích thực là nam nhân bình thường, chỉ có thể phân chia dáng người trước sau."
Nếu như nói Ninh Khanh Khanh trước đây là muốn đoạt lại vòng cổ, hiện tại nàng quả thực còn có tâm muốn giết Phượng Phi Bạch.
Nói nàng là nam giả nữ trang, nói hắn không có Đoạn Tụ Chi Phích ( đồng tính), cái này không phải là rõ ràng nói không có hứng thú đối với nàng sao? Thật sự là uổng công suy nghĩ!
Ninh Khanh Khanh không cam tâm tình nguyện nhảy từ trên người Phượng Phi Bạch xuống, hai tay ôm ngực, liếc xéo hắn,
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới trả đồ lại cho ta!"
Phượng Phi Bạch cười khẽ, tiếng cười như gió thoảng qua mà nói: "Ta còn chưa nghĩ ra."
Hắn cất bước đứng dậy, tuyết bào buông xuống, như làn mây đi theo bên cạnh hắn, dáng đi thể hiện rõ khí chất cao quý, không cần nhiều lời.
Ninh Khanh Khanh bĩu môi, cực kì không muốn thừa nhận phong thái của hắn xác thật hơn người, dời tầm mắt đi mà hừ nói, "Ngươi chừng nào thì mới có thể nghĩ xong?"
Phượng Phi Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngươi biết, Bổn vương là một lão nhân gia cao tuổi, suy nghĩ tự nhiên chậm một chút, ngươi không nên hấp tấp. Nếu là nghĩ ra được ta sẽ cố gắng nghĩ, nhưng nếu gấp quá ta có thể không cẩn thận liền quên."
Thế này cũng quá thù dai, không phải mình đã nói hắn lớn tuổi sao? Hiện tại liền trả đũa báo thù!
Tính nết hẹp hòi!
Ninh Khanh Khanh đi theo phía sau hắn, toàn tâm chờ vị Vương Gia "Lớn tuổi" này nghĩ ra điều kiện hắn sẽ ra cho mình. Đến khi nàng phản ứng kịp, mới phát hiện bầu không khí xung quanh hoàn toàn không giống lúc ban đầu. Nàng mới phát hiện mình đã đi theo Phượng Phi Bạch đến nơi tổ chức Bách Hoa Yến.
Nơi này là tại một sân điện thật lớn, trên nền là tinh thạch màu trắng lát sát nhau khiến cho vào lúc ban ngày phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Hai bên còn có hồ, quanh mặt hồ có trên mười dặm rặng cây xanh liên miên, giống như một khối Thuý Ngọc màu xanh sẫm, phủ lên khắp cả mặt hồ nước trong thấy đáy. Chỉ có những bông hoa sen phơn phớt trắng kia theo gió nhẹ nhàng đu đưa , ở trong gió nở rộ tạo ra muôn vàn tư thế xinh đẹp.
Rõ ràng là đầu hè, thời tiết có hơi nóng bức, tuy nhiên nơi này lại cho người ta cảm giác được dìu dịu thoải mái.
Tại khắp bốn phía xung quanh đang đặt rất nhiều vò lớn màu đen, không biết là thả cái gì. Nhưng từ bên trong có những luồng khí lạnh màu trắng nho nhỏ phun ra.
Nhìn chung quanh thấy trưng bày mấy chục chiếc bàn dài đan xen nhau ở hai bên sân điện, bên trên bày những món ngon rượu quí. Các thần tử đến tham gia yến hội, mang theo gia quyến ngồi ở bên cạnh bàn dài , cho nên liếc mắt là có thể nhìn rõ ràng ai cùng ai là một nhà.
Sau khi Phượng Phi Bạch đi vào, đương nhiên là hấp dẫn vô số ánh mắt, mọi người vội vàng tiến lên bái kiến, đủ loại lời nói tán dương. Ninh Khanh Khanh nghe được cả người đều bắt đầu nổi da gà , âm thầm mà chà xát cánh tay, hạ giọng nói nhỏ: "Những người này là mắt bị mù ư!"
"Ồ, không biết Khanh Khanh lại có cao kiến gì?" Phượng Phi Bạch ngay giữa mọi người quay đầu lại, dung nhan tuấn mỹ nhìn sang Ninh Khanh Khanh mà cười một tiếng.
Nàng giận dữ trợn mắt nhìn Phượng Phi Bạch, ưỡn ưỡn lồng ngực lép kẹp.
Sĩ khả sát bất khả nhục!(Câu này giống “Chết vinh còn hơn sống nhục” của Việt Nam nè).
Nàng là thiếu nữ xinh đẹp như vậy, rốt cuộc có chỗ nào nhìn thấy giống như nam giả nữ nhân!
Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì phẫn nộ mà đỏ bừng, đôi mắt chậm rãi dời xuống, mắt phượng nhẹ nhàng hờ hững mà đảo qua, cuối cùng rơi tại trước ngực của nàng, giống như thật sự chăm chú nghiên cứu xem nàng rốt cuộc có phải là nữ nhân hay không.
Vừa mới nhìn, chính là quá mức soi mói, xem ra Ninh Khanh Khanh tự nhận là da mặt không tệ mà cũng đều không chịu nổi, trong lòng mắng Vương Gia nào đó háo sắc, rốt cuộc la một tiếng.
"Xem xong chưa?"
"Xem xong rồi." Phượng Phi Bạch thu hồi ánh mắt, đôi mày tuấn tú khẽ nhăn.
"Đích thực là nam nhân bình thường, chỉ có thể phân chia dáng người trước sau."
Nếu như nói Ninh Khanh Khanh trước đây là muốn đoạt lại vòng cổ, hiện tại nàng quả thực còn có tâm muốn giết Phượng Phi Bạch.
Nói nàng là nam giả nữ trang, nói hắn không có Đoạn Tụ Chi Phích ( đồng tính), cái này không phải là rõ ràng nói không có hứng thú đối với nàng sao? Thật sự là uổng công suy nghĩ!
Ninh Khanh Khanh không cam tâm tình nguyện nhảy từ trên người Phượng Phi Bạch xuống, hai tay ôm ngực, liếc xéo hắn,
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới trả đồ lại cho ta!"
Phượng Phi Bạch cười khẽ, tiếng cười như gió thoảng qua mà nói: "Ta còn chưa nghĩ ra."
Hắn cất bước đứng dậy, tuyết bào buông xuống, như làn mây đi theo bên cạnh hắn, dáng đi thể hiện rõ khí chất cao quý, không cần nhiều lời.
Ninh Khanh Khanh bĩu môi, cực kì không muốn thừa nhận phong thái của hắn xác thật hơn người, dời tầm mắt đi mà hừ nói, "Ngươi chừng nào thì mới có thể nghĩ xong?"
Phượng Phi Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngươi biết, Bổn vương là một lão nhân gia cao tuổi, suy nghĩ tự nhiên chậm một chút, ngươi không nên hấp tấp. Nếu là nghĩ ra được ta sẽ cố gắng nghĩ, nhưng nếu gấp quá ta có thể không cẩn thận liền quên."
Thế này cũng quá thù dai, không phải mình đã nói hắn lớn tuổi sao? Hiện tại liền trả đũa báo thù!
Tính nết hẹp hòi!
Ninh Khanh Khanh đi theo phía sau hắn, toàn tâm chờ vị Vương Gia "Lớn tuổi" này nghĩ ra điều kiện hắn sẽ ra cho mình. Đến khi nàng phản ứng kịp, mới phát hiện bầu không khí xung quanh hoàn toàn không giống lúc ban đầu. Nàng mới phát hiện mình đã đi theo Phượng Phi Bạch đến nơi tổ chức Bách Hoa Yến.
Nơi này là tại một sân điện thật lớn, trên nền là tinh thạch màu trắng lát sát nhau khiến cho vào lúc ban ngày phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Hai bên còn có hồ, quanh mặt hồ có trên mười dặm rặng cây xanh liên miên, giống như một khối Thuý Ngọc màu xanh sẫm, phủ lên khắp cả mặt hồ nước trong thấy đáy. Chỉ có những bông hoa sen phơn phớt trắng kia theo gió nhẹ nhàng đu đưa , ở trong gió nở rộ tạo ra muôn vàn tư thế xinh đẹp.
Rõ ràng là đầu hè, thời tiết có hơi nóng bức, tuy nhiên nơi này lại cho người ta cảm giác được dìu dịu thoải mái.
Tại khắp bốn phía xung quanh đang đặt rất nhiều vò lớn màu đen, không biết là thả cái gì. Nhưng từ bên trong có những luồng khí lạnh màu trắng nho nhỏ phun ra.
Nhìn chung quanh thấy trưng bày mấy chục chiếc bàn dài đan xen nhau ở hai bên sân điện, bên trên bày những món ngon rượu quí. Các thần tử đến tham gia yến hội, mang theo gia quyến ngồi ở bên cạnh bàn dài , cho nên liếc mắt là có thể nhìn rõ ràng ai cùng ai là một nhà.
Sau khi Phượng Phi Bạch đi vào, đương nhiên là hấp dẫn vô số ánh mắt, mọi người vội vàng tiến lên bái kiến, đủ loại lời nói tán dương. Ninh Khanh Khanh nghe được cả người đều bắt đầu nổi da gà , âm thầm mà chà xát cánh tay, hạ giọng nói nhỏ: "Những người này là mắt bị mù ư!"
"Ồ, không biết Khanh Khanh lại có cao kiến gì?" Phượng Phi Bạch ngay giữa mọi người quay đầu lại, dung nhan tuấn mỹ nhìn sang Ninh Khanh Khanh mà cười một tiếng.
/130
|