Mười ba thêm ba, là mười sáu, vẫn còn là thiếu nữ.
Mười ba thêm bảy, đó là hai mươi tuổi, quá lâu rồi . . .
Hơn nữa ở lại nơi này bên cạnh vị Vương gia độc mồm độc miệng thêm một giây nào nữa, thì đó đều là dày vò a!
Ninh Khanh Khanh quơ móng vuốt nhỏ, khởi động bạc môi, nở nụ cười nịnh nọt.
"Không, không, Thất vương gia không cần suy nghĩ, ba năm, ba năm cũng tốt."
Nói giỡn, dù sao nàng yêu thích nhất chính là mặt dây chuyền cơ mà.
Mặt dây chuyền đó vừa đến tay, ai quản ngươi ba năm hay không ba năm, nàng liền xách bao quần áo rồi trốn đi.
Mí mắt Phượng Phi Bạch giật giật, Ninh Khanh Khanh nhìn một cái. Ai nha, nhất thời không khống chế tốt, quên rằng tên Vương Gia này ưa thích sạch sẽ . Móng vuốt nho nhỏ lập tức thu hồi, giả vờ giả vịt vỗ nhẹ vào tay một cái.
"Ngươi Tiểu quỷ này, làm sao vừa nhìn thấy Vương Gia liền nhào tới, đáng đánh!"
Phượng Phi Bạch nhìn nàng đánh một cái kia, có mà giống như vuốt ve thì hơn. Hắn liền chậm rãi mà nhếch khóe miệng một cái , như là bị động tác này của nàng khiến cho nghĩ ra cái gì "Cũng không cần phải đánh , đi xuống đi."
"Vương Gia muốn mua vật gì chăng?" Ninh Khanh Khanh cong cong đôi mắt, ân cần hỏi.
"Thân làm một nhà tư bản, lại phải ngồi trên xe ngựa chung với nha hoàn , thật sự không hợp." Phượng Phi Bạch âm thanh tao nhã uể oải, cực kì dễ nghe, hoàn toàn không giống như là xua đuổi người xuống xe ngựa.
Hắn rốt cuộc là làm thế nào mà lĩnh hội được tinh hoa của mấy từ ngữ này?
Ninh Khanh Khanh đối với hắn có loại ghi hận vì vừa hiểu ra được loại cấp bậc mới, hai con mắt sáng lên: "Nào có a. Khanh Khanh ngồi ở đây, không phải là việc được ngồi chung cùng Vương Gia. Đường đường một vị Vương gia, mà bên cạnh cũng không có cái người gọi là nha hoàn hầu hạ sao, khi đó mới gọi là mất mặt nha."
Nàng mới không cần đi xuống. Chỗ này cách vương phủ còn không biết có xa lắm không. Thế nhưng hiện nay nàng chỉ có hai cái chân ngắn tũn này, đến lúc đó chạy được hay không thì có gì đáng để ý.
"Nói có đạo lý."
Ninh Khanh Khanh gật đầu tựa gà con mổ thóc, "Vương Gia cao kiến."
Phượng Phi Bạch nhếch khóe miệng lên, chân mày hơi nhướn nhướn "Nếu đã là giữ lại hầu hạ, vậy thì liền xoa bóp chân cho Bổn vương đi."
"Bóp chân?" Ninh Khanh Khanh ánh mắt trừng to, nàng có bao giờ đã từng làm người hầu hạ.
Phượng Phi Bạch nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Ninh Khanh Khanh, âm cuối kéo dài, "Đường đường bên cạnh Vương gia, cũng không có người. . ."
"Vương Gia, xin ngài duỗi bàn chân cao quý ngọc ngà của mình ra!" Ninh Khanh Khanh vung tay áo lên, đến bên người Phượng Phi Bạch, trên mặt hiện ra nụ cười ân cần, cố gắng đạt đè nén tức giận của mình xuống.
Bóp chân liền bóp chân, tùy tiện nắn đôi ba cái mà cấu véo, nàng rất am hiểu nghệ thuật mượn gió bẻ măng.
Phượng Phi Bạch nghe vậy, để chân lên đùi Ninh Khanh Khanh.
Hảo nặng a!
Cũng, thật dài a!
Ninh Khanh Khanh nhìn chằm chằm đôi chân trước mặt, mặc dù được che bởi chiếc quần trắng, nhưng mà vẫn nhìn ra được, tỉ lệ thật hoàn hảo nha.
Úc, xoa bóp, cơ thể vẫn còn rất vững chắc, ấn một cái, rất có tính đàn hồi.
Nàng trong đầu không tự chủ được nghĩ đến cảnh đẹp buổi tối ngày hôm đó mình thấy, len lén nhìn người kia lơ mơ ngủ, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra một vồng ngực tinh xảo, hõm xương thấp thoáng, giống như có thể rót vào đó một đầm nước tinh khiết.
Những ngón tay kia với đốt xương rất đều đặn, có hơi đặt nghiêng nghiêng, chống ở bên cạnh trán. Mái tóc dài trút xuống như thác nước đen huyền, đã hòa tan vào làm một thể cùng đệm gấm đen tuyền , so với gấm vóc càng thêm sáng bóng.
Chiếc trường bào trắng tinh trải ra trên đệm gấm đen tuyền , tựa như là một đóa Cao Sơn Tuyết Liên sinh ra trong vực sâu, giữa vũng nước bùn mà vẫn nở rộ tỏa hương thơm. Luồng sáng từ ngoài cửa sổ soi đến, chân mày có vẻ hơi hơi mơ hồ, lại bởi vì ánh nắng vàng kia phác họa ra một hình dáng tuyệt mỹ, mà vẽ nên một bức họa không có trên thế gian.
Mười ba thêm bảy, đó là hai mươi tuổi, quá lâu rồi . . .
Hơn nữa ở lại nơi này bên cạnh vị Vương gia độc mồm độc miệng thêm một giây nào nữa, thì đó đều là dày vò a!
Ninh Khanh Khanh quơ móng vuốt nhỏ, khởi động bạc môi, nở nụ cười nịnh nọt.
"Không, không, Thất vương gia không cần suy nghĩ, ba năm, ba năm cũng tốt."
Nói giỡn, dù sao nàng yêu thích nhất chính là mặt dây chuyền cơ mà.
Mặt dây chuyền đó vừa đến tay, ai quản ngươi ba năm hay không ba năm, nàng liền xách bao quần áo rồi trốn đi.
Mí mắt Phượng Phi Bạch giật giật, Ninh Khanh Khanh nhìn một cái. Ai nha, nhất thời không khống chế tốt, quên rằng tên Vương Gia này ưa thích sạch sẽ . Móng vuốt nho nhỏ lập tức thu hồi, giả vờ giả vịt vỗ nhẹ vào tay một cái.
"Ngươi Tiểu quỷ này, làm sao vừa nhìn thấy Vương Gia liền nhào tới, đáng đánh!"
Phượng Phi Bạch nhìn nàng đánh một cái kia, có mà giống như vuốt ve thì hơn. Hắn liền chậm rãi mà nhếch khóe miệng một cái , như là bị động tác này của nàng khiến cho nghĩ ra cái gì "Cũng không cần phải đánh , đi xuống đi."
"Vương Gia muốn mua vật gì chăng?" Ninh Khanh Khanh cong cong đôi mắt, ân cần hỏi.
"Thân làm một nhà tư bản, lại phải ngồi trên xe ngựa chung với nha hoàn , thật sự không hợp." Phượng Phi Bạch âm thanh tao nhã uể oải, cực kì dễ nghe, hoàn toàn không giống như là xua đuổi người xuống xe ngựa.
Hắn rốt cuộc là làm thế nào mà lĩnh hội được tinh hoa của mấy từ ngữ này?
Ninh Khanh Khanh đối với hắn có loại ghi hận vì vừa hiểu ra được loại cấp bậc mới, hai con mắt sáng lên: "Nào có a. Khanh Khanh ngồi ở đây, không phải là việc được ngồi chung cùng Vương Gia. Đường đường một vị Vương gia, mà bên cạnh cũng không có cái người gọi là nha hoàn hầu hạ sao, khi đó mới gọi là mất mặt nha."
Nàng mới không cần đi xuống. Chỗ này cách vương phủ còn không biết có xa lắm không. Thế nhưng hiện nay nàng chỉ có hai cái chân ngắn tũn này, đến lúc đó chạy được hay không thì có gì đáng để ý.
"Nói có đạo lý."
Ninh Khanh Khanh gật đầu tựa gà con mổ thóc, "Vương Gia cao kiến."
Phượng Phi Bạch nhếch khóe miệng lên, chân mày hơi nhướn nhướn "Nếu đã là giữ lại hầu hạ, vậy thì liền xoa bóp chân cho Bổn vương đi."
"Bóp chân?" Ninh Khanh Khanh ánh mắt trừng to, nàng có bao giờ đã từng làm người hầu hạ.
Phượng Phi Bạch nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Ninh Khanh Khanh, âm cuối kéo dài, "Đường đường bên cạnh Vương gia, cũng không có người. . ."
"Vương Gia, xin ngài duỗi bàn chân cao quý ngọc ngà của mình ra!" Ninh Khanh Khanh vung tay áo lên, đến bên người Phượng Phi Bạch, trên mặt hiện ra nụ cười ân cần, cố gắng đạt đè nén tức giận của mình xuống.
Bóp chân liền bóp chân, tùy tiện nắn đôi ba cái mà cấu véo, nàng rất am hiểu nghệ thuật mượn gió bẻ măng.
Phượng Phi Bạch nghe vậy, để chân lên đùi Ninh Khanh Khanh.
Hảo nặng a!
Cũng, thật dài a!
Ninh Khanh Khanh nhìn chằm chằm đôi chân trước mặt, mặc dù được che bởi chiếc quần trắng, nhưng mà vẫn nhìn ra được, tỉ lệ thật hoàn hảo nha.
Úc, xoa bóp, cơ thể vẫn còn rất vững chắc, ấn một cái, rất có tính đàn hồi.
Nàng trong đầu không tự chủ được nghĩ đến cảnh đẹp buổi tối ngày hôm đó mình thấy, len lén nhìn người kia lơ mơ ngủ, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra một vồng ngực tinh xảo, hõm xương thấp thoáng, giống như có thể rót vào đó một đầm nước tinh khiết.
Những ngón tay kia với đốt xương rất đều đặn, có hơi đặt nghiêng nghiêng, chống ở bên cạnh trán. Mái tóc dài trút xuống như thác nước đen huyền, đã hòa tan vào làm một thể cùng đệm gấm đen tuyền , so với gấm vóc càng thêm sáng bóng.
Chiếc trường bào trắng tinh trải ra trên đệm gấm đen tuyền , tựa như là một đóa Cao Sơn Tuyết Liên sinh ra trong vực sâu, giữa vũng nước bùn mà vẫn nở rộ tỏa hương thơm. Luồng sáng từ ngoài cửa sổ soi đến, chân mày có vẻ hơi hơi mơ hồ, lại bởi vì ánh nắng vàng kia phác họa ra một hình dáng tuyệt mỹ, mà vẽ nên một bức họa không có trên thế gian.
/130
|